Nhất Hạnh cảm thấy thật đau đầu, ngồi ở trên sô pha, nghe bà nội tả một câu Tử Diễn, hữu một câu Tử Diễn, trong lòng cô thầm nghĩ Lâm Tử Diễn này thật không hổ có tiếng là hoa hoa công tử, cũng không biết hắn là sử dụng thủ đoạn gì mà già trẻ cũng không thoát được.

Bà nội đeo vào kính lão viễn thị, một bên xem phim truyền hình dài tập, còn không quên tiếp tục dò hỏi.

“ Tử Diễn gần đây làm gì?”

“Đã lâu rồi không gặp hắn.”

“Này, Nhất Hạnh, gần đây con cùng Tử Diễn thế nào?”

“Nhất Hạnh a, con nên gọi điện thoại cho Tử Diễn, tốt xấu gì cũng nên liên lạc giữ lại cảm tình, bà thấy trong TV những người yêu nhau khi cách xa thường nhung nhớ, như thế nào bà không thấy con cùng Tử Diễn liên lạc qua điện thoại?”

……

Nhất Hạnh nặng nề mà thở ra một hơi:“Bà nội ngủ ngon, con đi ngủ.”

Trong lúc đứng dậy, cô âm thầm nói:“Ai, khi nào thì mình cùng Lâm Tử Diễn luyến ái.”

Trở về phòng, lấy di động, nhấn vài dãy số, rồi tạm dừng, đơn giản tắt máy.

Kỳ thật Nhất Hạnh cùng Lâm Tử Diễn quen biết nhau là vì hai lão nhân gia. Bà nội Nhất Hạnh cùng bà nội Lâm Tử Diễn từ nhỏ là bạn tâm giao. Sau khi hai người xuất giá, bởi vì bà nội Tử Diễn có một đoạn thời gian dài đều ở nước ngoài vì vậy mới mất liên lạc.

Trước đó không lâu, bà nội Tử Diễn về nước, hai lão bằng hữu nhiều năm không gặp, cảm tình tự nhiên như trước không cần phải nói. Tuy nói Lâm gia là nhà giàu, nhưng lại rất hiền hòa. Tuổi già sợ tịch mịch, cho nên bà nội Tử Diễn rất hay ghé thăm người bạn cũ.

Cha mẹ Nhất Hạnh đều là giáo viên trung học, bình thường đều ở lại trường học, ở lại trong khu nhà giành cho giáo viên, nên trong nhà chỉ còn lại Nhất Hạnh cùng bà nội. Bà nội Tử Diễn đến chơi nhà rất nhiều lần, lần nào Nhất Hạnh cũng có ở nhà nên rất thân mật cùng gần gũi.

Nhất Hạnh nhớ rõ, một hôm công ty tổ chức hoạt động ngoài trời cho nhân viên tại công viên. Thật là chẳng êm đẹp gì, Nhất Hạnh vốn không thích vận động. Sau một ngày mệt mỏi, đêm ấy về nhà, cô gần như là ngủ quên trong phòng tắm. Vì vậy mà cô cũng quên béng lời bà nội nói, chỉ mơ hồ nhớ là hình như buổi tối sẽ có khách tới, hình như còn ngàn vạn lần dặn dò là phải hảo hảo tiếp đón.

Sau đó, Nhất Hạnh ra khỏi phòng tắm, mái tóc còn ướt nước, rủ xuống phía sau gáy, mặc chỉ mỗi một cái áo thun thật dài.

Đi được vài bước, cô mới phát hiện có người lạ ngồi trên sô pha trong phòng khách. Vì anh ta ngồi quay lưng lại, nên Nhất Hạnh không nhìn thấy mặt anh ta, chỉ cảm thấy tấm lưng kia trông thật đẹp mắt.

Có vẻ như nghe được tiếng bước chân phía sau, anh ta quay đầu lại, khẽ mỉm cười nhìn Nhất Hạnh. Nhất Hạnh lúc này mới nhìn kỹ gương mặt anh ta. Anh ta có đôi mày rậm, đôi mắt to đen cũng đang nhìn lại Nhất Hạnh đánh giá. Chỉ là không hiểu sao, hai khóe miệng anh ta cứ cong lên, lộ ra một nụ cười mê người khiến Nhất Hạnh cảm thấy tim mình đập có chút loạn nhịp, cảm giác nụ cười này rất quen thuộc. Nhìn nhau một hồi, Nhất Hạnh bắt đầu thấy bối rối cùng quẫn bách hạ tầm mắt xuống. Thật không biết phải làm sao, bỏ đi cũng không được mà tiếp tục nhìn cũng không dám.

Hai lão nhân gia từ trong phòng bếp đi ra, vừa đi vừa trò truyện. Bà nội Nhất Hạnh nhìn bộ dáng Nhất Hạnh có chút ngạc nhiên, còn chưa nói gì thì bà nội Tử Diễn đã vẫy tay “Này, Nhất Hạnh, đây là cháu nội của bà, Tử Diễn.”

Nhất Hạnh rốt cục quyết định bước tới một bước, biểu tình hơi xấu hổ nói “Vâng” lúng túng một lát lại nói thêm “Xin chào.”

Anh ta từ trên ghế sô pha đứng dậy, tướng tá thật cao ráo, chiếc áo sơ mi màu đen trên người càng tôn thêm vóc người cao to. Anh ta nghe Nhất Hạnh lên tiếng chào hỏi cũng không có trả lời làm cô sững sờ ngửng đầu nhìn anh, đập vào mắt cô đầu tiên là đường cong duyên dáng của cái cằm, tiếp đến là cái mũi rất thẳng, sau cùng là đôi mắt ôn nhuận như ngọc.

Bà Lâm tựa hồ như rất cao hứng “Tử Diễn, đây là cháu gái bà Tống, Nhất Hạnh.”

Anh ta lập lại tên cô “Nhất Hạnh.”

Cô đứng ở nơi đó thấp thỏm suy nghĩ có nên về phòng thay bộ quần áo khác hay không. Nhưng bà nội đã dọn cơm hết trên bàn, đang hối hả dục mọi người.

Cuối cùng cô đành ngượng ngùng cúi đầu, dùng sức kéo vạt áo thun xuống thấp, đi về phía bàn ăn.

Anh ta đi đến bên cạnh người cô, cúi đầu nói nhỏ “Đừng có kéo nữa, không phải là không mặc quần áo đâu.”

Chỉ một câu nói thôi cũng làm Nhất Hạnh thoáng chốc đỏ hết cả mặt mày, ấp úng nửa ngày cũng không nói nổi một câu, đành phải cầm đũa vùi đầu ăn cơm.

Hai bà nội vừa ăn cơm, vừa nói chuyện ý tứ, đại khái là muốn tác hợp hai người. Nhất Hạnh không ngu ngốc, sao lại không hiểu lời của hai người là ý tại ngôn ngoại.

Hai người đang nói, thình lình anh ta nói một câu “Con gái nên ăn nhiều một chút.” Lại nhìn cô từ trên xuống dưới đánh giá: “Chà, em rất gầy, nên ăn nhiều để béo lên một chút, ôm mới thoải mái.”

Bàn ăn đột nhiên im lặng, Nhất Hạnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy hắn cười tà mị. Đồ ăn mới nuốt xuống tắc lại ở yết hầu khiến cô mắc nghẹn, mãnh liệt khụ khụ.

Hai lão bà cuối cùng cũng hiểu ý, nhìn nhau cười.

‘Ai, đúng là Nhất Hạnh nhà ta hơi gầy.” Bà nội Nhất Hạnh phụ họa.

“Ăn nhiều một chút, tóm lại không cần quá béo hay quá gầy, chỉ còn thon thả dễ nhìn là được.” bà nội Tử Diễn vẻ mặt tươi cười nói.

Nhất Hạnh cuối cùng cũng hiểu được ý đồ hai bà, chính là muốn để hai người gần gũi, cố ý an bài cả hai ngồi đối diện nhau. Nhìn vẻ mặt hưng phấn dị thường của hai lão nhân gia, cô nhìn kẻ bày ra cái không khí hài lòng đó đang ngồi trên sô pha, xem như không có chuyện gì vừa xảy ra, nói “Uy, anh nói gì đi chứ.”

Không ngờ là hắn thản nhiên không thèm quay đầu lại “Không liên quan đến tôi.”

Kỳ thật sau lần đó, bọn họ căn bản không có gặp lại. Lần thứ hai tái kiến, là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại khiến Nhất Hạnh vô cùng xấu hổ.

Lần đó, công ty Nhất Hạnh nhận một hợp đồng quảng cáo, phía đối tác ỷ có tiền lại quá xoi mói nên phải tiêu phí hai tháng mới hoàn thành được hợp đồng đó. Ngày kết thúc, mọi người trong công ty đều mừng rỡ, kéo nhau tới một nhà hàng lớn nhất trong thành phố ăn mừng, gọi một bàn lớn, vừa ăn vừa thao thao nói chuyện phiếm.

Lúc đó là buổi tối mùa hè, tuy trong phòng có máy lạnh, mọi người vẫn cảm thấy nóng. Nhất Hạnh uống chút rượu, đang ăn cơm một nửa thì cảm thấy cần đi toilet, vội vã đứng dậy đi.

Toilet của khách sạn ở lầu hai, Nhất Hạnh đứng trước gương, sửa sang lại quần áo tóc tai. Cô cúi đầu lấy khăn giấy, lại cảm giác có người ở phía sau, vội quay đầu nhìn thấy Lâm Tử Diễn, sắc mặt nhìn cô có chút khó coi.

“Tống Nhất Hạnh, cô ở trong này làm gì?” Nhất Hạnh chưa có phản ứng gì, anh ta đã hỏi trước.

Nhất Hạnh cảm thấy có chút mơ hồ khó hiểu, đến toilet, đương nhiên là đi toilet. Nhưng đợi chút, nơi này là toilet nữ, anh ta sao có thể vào trong này?

“Ách, nơi này là toilet nữ, anh sao lại vào.” Cô xấu hổ hỏi.

Anh ta kéo tay cô đi ra cửa, nhìn lên phía trên đầu. Nhất Hạnh nhìn theo, đập vào mắt là chữ “Toilet Nam”. Trong nháy mắt cô thấy thật khốn quẫn không có đường lui, chỉ cảm thấy mặt mình nóng hết cả lên, vội vàng quanh co giải thích “Tôi, tôi không phải cố ý, thực không phải cố ý … tôi rõ ràng là nhìn thấy toilet nữ, sao có thể là toilet nam …”

Anh căn bản không có nghe cô giải thích “Cô ăn ở lầu mấy?”

“Tôi, ở tầng dưới cùng.”

“Đi.” Anh ta quay người đi, để lại Nhất Hạnh ngơ ngác đứng tại chỗ. Anh quay đầu lại, cau mày “Đi mau.”

“Ừ.” Nhất Hạnh đi theo anh xuống cầu thang, anh lại quay đầu hỏi “Bàn nào vậy?” Nhất Hạnh liền chỉ vào chiếc bàn tròn ở giữa phòng. Nghĩ anh ta sẽ đi, Nhất Hạnh đang nghĩ nên nói lời tạm biệt thế nào thì anh ta ngừng bước, nói một câu “Ăn xong, tôi đưa cô về.”

“Không cần, không cần đâu, tôi đi cùng đồng nghiệp.”

Anh ta làm như không nghe thấy, cứ thế quay đầu đi.

Sau khi mọi người ăn uống no, nghỉ ngơi một lát mới chuẩn bị ra về.

Ra tới cửa khách sạn, mọi người liền nhìn thấy trước cửa một chiếc xe thể thao màu đen bóng loáng. Lý Xu uống hơi nhiều, nhìn thấy chiếc xe liền gào lên “Oa, lớn như vậy chưa từng thấy chiếc xe thể thao nào phong cách vậy.” Vừa nói lại vừa xoay người nhìn hiệu xe “Ông trời ạ, là Maybach.” Sau lại chắp tay, vẻ mặt kinh hỉ “Thật là người lắm của nhiều tiền.”

Trùng hợp làm sao, Lâm Tử Diễn cũng từ khách sạn đi ra, thấy Nhất Hạnh cùng đồng nghiệp, khách khí chào hỏi bọn họ. Đồng nghiệp của Nhất Hạnh mới đầu rất ngạc nhiên, không hiểu sao từ đâu lại có một đại soái ca tới chào hỏi mình, đến khi thấy anh ta nhìn Nhất Hạnh, mới kinh ngạc hiểu ra.

Lý Xu tay vẫn để ở thắt lưng, híp mắt nghiên cứu chiếc xe thể thao, hơi tựa người vào Nhất Hạnh, cảm thấy bốn phía nhất thời yên tĩnh liền quay lại, mới nhìn thấy một nam nhân xa lạ đứng bên cạnh Nhất Hạnh, mọi người chung quanh thần sắc từ kinh ngạc đang chuyển dần qua ái muội. Cô liền lập tức hiểu ra, thở hắt ra bên tai Nhất Hạnh: “Nhất Hạnh, thật tốt, cậu câu được một …” Cô kéo dài giọng, cuối cùng bật ra “Con rùa vàng.”

Cô vừa nói xong, các đồng nghiệp khác cùng nở nụ cười.

Các đồng nghiệp nữ khách cũng bắt đầu thì thầm, nhỏ giọng bàn tán.

“Nhất Hạnh, cậu có bạn trai từ lúc nào mà bọn này không biết?” Một đồng nghiệp huých tay Nhất Hạnh, cười hỏi.

Nhất Hạnh cũng biết, lúc này càng giải thích càng thêm ái muội, đành cười than vài tiếng: “Không phải bạn trai.”

Lý Xu bên cạnh còn làm phiền thêm: “Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo.”

Lâm Tử Diễn một câu cũng không nói, chỉ cười cười nhìn bọn họ, tư thế nhã nhặn, phong độ đứng bên cạnh Nhất Hạnh.

Mọi người bốn phía bắt đầu ha ha cười rộ lên, cuối cùng vẫn là lão tiền bối trong công ty lên tiếng: “Nhất Hạnh, mau đi đi, đừng để người ta chờ.”

Cuối cùng, Nhất Hạnh cùng Lý Xu lên xe Lâm Tử Diễn. Ban đầu, Lý Xu sống chết cũng không chịu lên xe, nhưng Nhất Hạnh thấy cô uống quá nhiều rượu nên bắt về cùng cho an toàn, hơn nữa, đông người sẽ bớt xấu hổ hơn.

Đưa Lý Xu về nhà, tên xe chỉ còn lại hai người bọn họ. Bởi vì không quen lắm nên dọc đường đi hai người cũng không tìm thấy đề tài gì nói chuyện. Nhất Hạnh mới nãy đụng phải hắn vì vào nhầm toilet, rất xấu hổ, liền cố gắng tìm một chủ đề: “Cái kia, bà Lâm có khỏe không?”

Anh ta “Ừ.” một tiếng. Xe đang đi trên đường, trong xe lúc sáng lúc tối, Nhất Hạnh cẩn thận liếc mắt nhìn anh ta một chút, quá mờ, không thể nhìn rõ thần sắc trên mặt anh.

Cuối cùng, trên đường đi, hai người bất quá nói thêm được mười câu, đối qua đáp lại.

Khoảng hai mươi phút sau xe dừng, Nhất Hạnh mở cửa xe, nói cám ơn.

Anh ta giữ cửa xe, đột nhiên nói: “Lần sau đừng đi nhầm nữa.”

Chợt nghe anh ta nói, Nhất Hạnh thống khổ không chịu nổi, cúi đầu thấp giọng nói: “Anh, anh đừng nói cho người khác.” Anh ta lập tức nở nụ cười, ngay cả đôi mắt cũng phảng phất ý cười.

Về sau, Nhất Hạnh cũng không rõ khi nào bắt đầu tìm hiểu chuyện của anh ta. Anh ta nổi tiếng là một kẻ lãng tử, tiền nhiều, tướng mạo rất tốt, nhiều bạn gái …

Kỳ thật Nhất Hạnh cũng không thường gặp anh ta. Lâm Tử Diễn thường xuyên đi công tác nước ngoài. Thỉnh thoảng rãnh, anh thường tới công ty Nhất Hạnh, mời cô ăn cơm. Anh thường đi xe hơi màu đen, dừng trước cửa công ty cô mà chờ. Bộ dánh anh ta vốn đã rất ưa nhìn, khiến cho nhân viên nữ trẻ trong công ty bị anh ta làm thất điên bát đảo. Lúc nào cũng có một cô bé đồng nghiệp cẩn thận đi theo Nhất Hạnh hỏi: “Chị Nhất Hạnh, soái ca thường đến đón chị có phải bạn trai chị không?” Nhất Hạnh làm sao không hiểu được tâm tư các cô bé ấy, cười cười lắc đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười khẩn trương mong chờ của các cô bé ấy rời đi.

Sau đó, khi gặp Lâm Tử Diễn, Nhất Hạnh liền nói: “Anh về sau đừng tới đón tôi nữa, làm mấy cô bé đồng nghiệp của tôi mê muội đến đầu óc choáng váng.”

Anh ta vừa nghe liền bày ra biểu tình vô tội: “Tôi đâu có làm gì sai, cũng không có trêu chọc đến các cô ấy.”

Nhất Hạnh nếu cứ kiên trì chủ đề này, anh ta liền nhận vơ rằng: “À, em nghen tị?”

Kỳ thật anh ta thường dùng kiểu nói chuyện này, không thể biết lúc nào là nói thật, lúc nào nói giỡn. Cũng khó trách nhiều nữ nhân vây quanh anh ta như vậy. Một đám thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa.

Bọn họ quen biết nhau cũng ba năm, hai lão nhân gia cũng không từ bỏ hi vọng, bà nội Nhất Hạnh còn nói “Dưa hái xanh không ngọt.” để tránh bi kịch cho ngày sau, vẫn là nên từ từ bồi đắp. Cho nên ngay từ đầu, hai người không có tiến triển gì, hai lão nhân gia cũng “mặc kệ”. Lúc ấy, Nhất Hạnh thở phào nhẹ nhõm, tưởng đã thoát kiếp nạn. Nhưng ai ngờ, gừng càng già càng cay, hai lão nhân gia tuy bề ngoài dửng dưng nhưng kỳ thực là đang ngấm ngầm sắp đặt cho cả hai.

Cho nên mới xảy ra tình trạng như hôm nay, kỳ thật vừa rồi nói buồn ngủ chẳng qua chỉ là cái cớ.

Trằn trọc một hồi, Nhất Hạnh bỏ sách xuống, nghĩ đến ngày mai còn phải đi làm, liền tắt đèn đi ngủ sớm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương