Anh Từng Là Duy Nhất
-
C323: Nếu cô không phải tống hân nghiên vậy cô là ai 3
Sự vui mừng ngạc nhiên đến quá bất ngờ, Thẩm Duệ không ngờ cô lại đồng ý. Dù sao với tính cách chậm rãi và thiếu cảm giác an toàn của cô thì nên nói chuyện yêu đương một năm trước, sau đó mới suy nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con, không ngờ cô lại đồng ý.
Tống Hân Nghiên nhìn thấy vẻ mặt chấn động và vui mừng của Thẩm Duệ, cô buồn cười nói: "Em chỉ mới đột kích ngược một chút, có cần phải..."
Cô còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Duệ hôn, anh cắn môi cô, âm thanh từ giữa răng môi hai người vang lên: "Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu sản xuất em bé đi."
Tống Hân Nghiên không ngờ anh hành động nhanh chóng như thế, nói là làm ngay. Cô vội đưa tay chống lên lồng ngực rắn chắc của anh: "Thẩm Duệ, bây giờ là ban ngày, hơn nữa đang ở trong bệnh viện, ngộ nhỡ có người đi đến..."
"Sẽ không có ai đến đâu, đừng sợ." Tay của Thẩm Duệ luồng vào đồng phục bệnh nhân cô đang mặc, vì bị thương nên eo cô càng trở nên nhỏ nhắn không đủ một nắm tay. Cô gầy như thế, sao có thể chịu đựng được sự vất vả khi sinh con dưỡng cái cho anh?
Tống Hân Nghiên không ngờ anh to gan như thế, khi thấy tay anh lần mò đến nơi nguy hiểm càng lúc càng gần, cô bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, vội nắm tay anh lại, thở hổn hển nói: "Thẩm Duệ, thật sự không được!"
Thẩm Duệ bị cô trêu chọc đến mức bùng lên ngọn lửa, nhưng cô không muốn nên anh cũng không ép buộc. Anh rút tay ra, cúi lên vai cô thở nặng nề. Loại bỏ được. mối nguy, Tống Hân Nghiên thở dài một hơi, dựa theo tính cách của anh dừng lại trong lúc quan trọng gần như là chuyện không thể nào.
Thẩm Duệ đè lên người cô bình tĩnh lại, hơi thở hỗn loạn đều đều. Anh không cam lòng cắn vai cô một cái, Tống Hân Nghiên đau đớn bắt đầu run lên, người đàn ông ấu trĩ này chưa được thỏa mãn dục vọng lại đi cắn người.
Đúng vào lúc này, con vịt đang ung dung đi lại bên cạnh giường bỗng nhiên kêu lên tiếng "cạc cạc" hèn mọn. Tống Hân Nghiên cảm giác được thân thể rắn chắc. của anh cứng đờ, cô nở nụ cười, Thẩm Duệ đứng dậy khỏi người Tống Hân Nghiên, quần áo lộn xộn. Anh liếc nhìn con vịt, con vịt không kêu nữa.
Tống Hân Nghiên đấm vào giường bật cười, trêu chọc nói: "Thẩm Duệ, anh và nó cộng hưởng tốt đấy!"
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ trở nên âm trầm, anh nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên, uy hiếp nói: "Lại nói bậy nữa có tin anh làm em không?”
"Tin tin tin." Tống Hân Nghiên sợ hãi nhận thua, ai bảo cô không mạnh băng anh, lại thêm bây giờ cô bị thương, anh muốn làm chuyện người lớn chẳng phải là chuyện trong tích tắc à.
Thẩm Duệ xuống giường, anh chỉnh lại quần áo, nhét vạt áo vào lưng quần, ngoại trừ trên quần áo có nếp.
nhăn, anh vẫn là quý công tử tuấn tú tao nhã nhẹ nhàng.
Anh lấy một bộ trang phục nữ từ tủ quần áo đặt lên giường, nói: "Thay đi, anh đã bảo Nghiêm Thành làm thủ tục xuất viện, chúng †a về nhà."
Tống Hân Nghiên nghe được hai chữ về nhà, không hiểu sao cảm thấy cảm động, ở bệnh viện lâu như thế, cô rất muốn về nhà.
Cô thay quần áo xong xuôi, Nghiêm Thành đã làm xong thủ tục xuất viện đang chờ ở bên ngoài. Anh ta gõ cửa, nghe giọng nói của Thẩm Duệ mới đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Thẩm, đã làm xong thủ tục xuất viện, bác sĩ dặn nửa tháng sau đến tháo thạch cao."
"Ừm, tôi biết rồi." Thẩm Duệ quay đầu nhìn Tống Hân Nghiên, nghiêng người ôm cô. Tống Hân Nghiên vội ôm cổ anh, ban đầu nghĩ rằng anh sẽ đặt cô lên xe lăn, không ngờ anh lại ôm cô ra khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi, y tá qua lại đều nhìn bọn họ với vẻ hâm mộ. Tống Hân Nghiên ngửa đầu nhìn Thẩm Duệ, gương mặt đẹp trai khiến người và thần phẫn nộ như thế, anh đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh mắt sùng bái.
Thang máy đến tầng một, Thẩm Duệ ôm cô đi ra khỏi bệnh viện. Ông Vương kéo cửa xe phía sau, nói với Tống Hân Nghiên: "Cô Tống, chúc mừng cô xuất viện."
"Cảm ơn." Tống Hân Nghiên được Thẩm Duệ nhẹ nhàng đặt vào trong xe, cô nhích qua bên trái một chút, sau đó Thẩm Duệ ngồi vào trong. Nghiêm Thành cầm theo hành lý ngồi ghế phía trước, hai vệ sĩ ngồi phía sau bọn họ, đoàn xe trùng điệp chạy ra khỏi bệnh viện, vô cùng hoành tráng.
Không khéo chính là hôm nay Tống Nhược Kỳ cũng xuất viện, cô ta được bà Tống đẩy khỏi bệnh viện đã thấy Thẩm Duệ dịu dàng đặt Tống Hân Nghiên vào xe, sau đó đoàn xe rời đi. Cô ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Đây vốn là những thứ thuộc về cô ta, là Tống Hân Nghiên khốn khiếp đã cướp đi vinh quang đó của cô ta.
Bà Tống nhìn đoàn xe rời khỏi bệnh viện, trong lòng oán hận không thôi. Lúc trước bọn họ ghét bỏ Thẩm Duệ vô dụng, nghĩ là cho dù anh có nhiều tiền cũng không mang lại hạnh phúc cho Nhược Kỳ. Song, bây giờ nhìn thấy anh đối xử dịu dàng với Tống Hân Nghiên như thế, bà mới hiểu ra Thẩm Duệ chưa từng để ý đến Nhược Kỳ.
Nếu như lúc trước anh ta đối xử với Nhược Kỳ dịu dàng bằng nửa Tống Hân Nghiên thì Nhược Kỳ sẽ không ly hôn. Có lẽ đây là sự khác nhau giữa yêu và không yêu, giống như bà cố gắng chen vào đẩy Đổng Nghỉ Tuyền đi, biến thành vợ của Tống Chấn Nhiệp, nhưng hai mươi năm qua, trái tim ông vẫn bị Đổng Nghỉ Tuyền nắm giữ, thậm chí vì Đổng Nghi Tuyền mà đánh bà.
Hai mẹ con bà ta hủy hạnh phúc của Nhược Kỳ, bà sẽ không dễ dàng tha thứ cho bọn họ.
Bà Tống gọi xe taxi, Tống Nhược Kỳ nhìn thấy xe taxi đến lại tức giận. Bây giờ cô ta đã rơi xuống tình cảnh phải ngồi taxi, đúng là không thể chịu đựng được.
Đoàn xe chạy vào Như Uyển, đầu tiên đập vào mắt chính là cửa vòm của biệt thự. Trên cửa buộc đầy bóng bóng màu hồng, vô cùng giống cảnh tượng trong hôn lễ của người khác, trên đó còn viết hoan nghênh Nghiên Nghiên về nhà. Tống Hân Nghiên chưa từng được xem trọng như thế, cô cảm động đến mức rưng rưng nước. mắt, ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ: "Đây đều là anh chuẩn bị à?"
"Ừm, thích không?" Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe, từ cửa biệt thự đến bãi đổ xe được trải thảm đỏ, hai bên thảm đỏ bày bồn hoa kiểu châu âu, trên bồn hoa cắm đầy hoa bách hợp biểu tượng tình yêu thuần khiết. Đây là do anh thiết kế muốn cho cô bất ngờ.
Tống Hân Nghiên gật đầu: "Thích, cảm ơn anh, Thẩm Duệ.
"Đồ ngốc!" Thẩm Duệ xoa đầu cô, cô không cần nói cảm ơn anh, anh làm mọi thứ chỉ vì muốn cô vui vẻ mà thôi. Anh đẩy cửa xuống xe, xoay người ôm cô, nói: "Nghiên Nghiên, chúng ta về nhà rồi."
"Ừm!" Tống Hân Nghiên rơi nước mắt, cô chỉ mong thời gian dừng lại ở giây phút này, như vậy bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc thế này.
Dì Lan và hai người hầu lạ mặt đứng trước vườn hoa đón tiếp bọn họ. Trong tay dì Lan cầm một chậu nhỏ màu lam, trong chậu đựng nước lá bưởi, nhìn thấy Thẩm Duệ ôm Tống Hân Nghiên đi qua thảm đỏ gần đến chỗ bọn họ, bà cầm lá bưởi dính nước vẩy lên người Tống Hân Nghiên đến khi trên mặt cô đầy nước lá bưởi, dì Lan nói: "Một quét quét vận rủi đi qua, từ đây vận may đến liên tục. Hai quét quét ma bệnh, từ đây sức khỏe mạnh khỏe không bệnh tật. Ba quét quét tiểu nhân, từ đây thuận thuận lợi lợi hạnh phúc cả đời."
Nói xong thì dừng lại.
Trong mắt Tống Hân Nghiên ngập nước mắt, cô còn nhớ năm mười bảy tuổi khi cô xuất viện về nhà, trong nhà lạnh lẽo, người hầu không thèm nhìn cô, mà Tống Chấn Nghiệp và bà Tống đã dẫn Tống Nhược Kỳ đi Hồng Kông.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook