Anh Từng Là Duy Nhất
C309: Không được phép đùa vịt 3

Tống Hân Nghiên vươn tay muốn sờ lên khuôn mặt tuấn tú của anh, vừa đưa lên giữa không trung, đã bị Thẩm Duệ năm lấy, trong mắt cô lóe lên tia sáng, cô nói: “Không phải em cố ý, em đã giảm tốc độ rồi, thế nhưng lúc sau..."

Hiện tại cô đang nhớ lại tình hình lúc đó, lòng vẫn còn sợ hãi, những cảnh đó chỉ nhìn thấy trên TV, nó thực. sự xảy ra trên người cô, nghĩ lại nó cảm thấy nó mạo hiểm đến mức giống như đang quay một bộ phim bom †ấn quốc tế.

“Đúng rồi, xe của em đâu?”

Sắc mặt Thẩm Duệ tối sầm lại, giọng nói như cắn răng nói ra: “Còn dám hỏi xe của em, lúc ấy không nên đồng ý để em mua loại xe này.”

Trong lúc cô hôn mê, cảnh sát giao thông đã đưa thông tin vụ tai nạn của cô tới, anh nhìn thấy ảnh chụp xe của cô mà giật mình, cô có thể còn sống quả thật là may mắn vô cùng.

Tống Hân Nghiên rụt cổ một cái: “Em rất là thích được không?”

“Rất thích cũng không được, độ an toàn là không, chờ sau khi em xuất viện, anh đưa em một con cứng rắn hơn."

Thẩm Duệ nhíu mày, anh không thể chịu đựng một cú sốc nữa. Anh nghĩ chỉ cần anh đủ kiên định, không anh có thể mang cô ở bên cạnh anh đi, bao gồm cả cô. Thế nhưng qua chuyện này, anh mới hiểu được, tử thần cũng có thể dễ dàng mang cô đi.


Trong nội tâm Tống Hân Nghiên tiếc hận không thôi, cô thích xe, mới đi hai ngày, hai ngày hơn 20 vạn, quả thực là đang đốt tiền, trong lòng cô đau nhức.

Thẩm Duệ nhìn bộ dạng kia của cô, anh nói: “Ngủ đi, đã muộn rồi."

Tống Hân Nghiên nghe lời nhắm mắt lại, một lát sau, cô lại mở mắt ra, nhìn thấy anh không ch mắt nhìn thẳng vào cô, cảm xúc trong đôi mắt phượng mãnh liệt như muốn bao trùm lấy cô, cô giật mình, sau đó nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh gần sát lại.

Ngay sau đó, môi cô được hai cánh môi ấm áp phủ lên, mềm mại lại uyển chuyển, khi hô hấp của hai người đan xen vào nhau, não của cô ong một cái bùng nổ.

Sau khi nhẹ nhàng đụng chạm, mang theo sự cưỡng chế, anh dùng sức hôn lên môi cô, đến khi đầu có của cô thiếu dưỡng khí, hô hấp dừng lại, anh mới buông cô ra, đôi mắt phương sáng rực: “Ngủ ngon, bảo bối.”

Tống Hân Nghiên xấu hổ đến mức sắp nhổ máu, cô nhắm mắt lại, có anh ở bên canh, cô cảm thấy rất an tâm. Qua mấy phút đồng hồ, khi cô đang mơ mơ màng màng, nghe thấy Thẩm Duệ gọi cô, cô mở †o mắt ra nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú của anh lộ ra vẻ thẹn thùng, anh nói: “Ngủ đi, chỉ là muốn gọi tên em.”

Trong lòng Tống Hân Nghiên đột nhiên cảm thấy chua xót, chắc hẳn anh sợ cô không ngủ được, cô giơ tay lên nắm chặt lấy tay của anh, mỉm cười nói: “Anh Tứ, ngày mai gặp.”

“Được, ngày mai gặp!”


Hôm sau, khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại, Thẩm Duệ vẫn ngồi trông bên cạnh giường, cô nhìn khuôn mặt tuấn tú mang theo chút bực bội của anh, nhìn thấy cô tỉnh lại, tinh thần anh buông lỏng, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ chói mắt như mặt trăng.

“Tỉnh rồi?” Thẩm Duệ mỉm cười nhìn cô, anh không nhớ rõ trong lúc đợi cô tỉnh dậy anh đã chịu dày vò như thế nào, anh sợ hình ảnh đêm qua lúc cô tỉnh lại là một giấc mơ của anh, khi tỉnh dậy thì giấc mơ cũng đã biến mất.

Tống Hân Nghiên nhẹ gật đầu, nhìn thấy tia máu đỏ trong mắt anh càng nặng hơn, cô nói: “Suốt cả đêm anh đều không ngủ sao?”

“Ngủ một chút.” Thực tế, một phút đồng hồ anh cũng không ngủ.

Tống Hân Nghiên đâu biết anh nói như vậy là vì không để cho cô lo lắng, cô lắc đầu: “Đồ ngốc, bây giờ còn sớm, nếu không nah nằm lên giường ngủ một lát đi?”

“Không cần, chút nữa em còn phải đi kiểm tra, mười giờ anh còn có cuộc họp, em có đói bụng không? Em vừa tỉnh, bác sĩ nói chỉ có thể ăn cháo cho thanh đạm, anh bảo dì Lan nấu cháo cho em, chờ em làm kiểm tra xong trở về, có thể ăn.” Thẩm Duệ nói.

Thẩm Duệ vừa nghe anh nói, đã cảm thấy bụng bắt đầu ọt ọt kêu lên, cô nói: “Em đã ngủ bao lâu rồi?”


“Hôm nay là ngày thứ sáu rồi.” Thẩm Duệ đứng dậy. đẩy xe lăn tới, bây giờ cô còn bị thương, không thể bước. đi được. Cố định xe lăn lại, anh ôm cô để cô ngồi vào xe lăn, lấy áo choàng bên cạnh khoác lên vai cho cô, sau đó đẩy cô ra khỏi phòng bệnh.

Tống Hân Nghiên không nghĩ tới bản thân sẽ hôn mê lâu như vậy, khó trách anh bất an như vậy, cô ngủ mất giấc, anh cũng phải trông đợi cô tỉnh lại. Trong nội tâm cô cảm động đến tột cùng, nhất thời nghẹn ngào nói không ra lời. Anh khiến cho cô cảm nhận được một loại tình yêu cứng rắn, im ắng nuôi dưỡng nội tâm cô.

“Anh Tứ, cảm ơn anh.” Tống Hân Nghiên đột nhiên cảm thấy tính đến bây giờ cô đã sống 25 năm, chưa có người nào thật sự quan tâm cô, Thẩm Duệ đã dạy và cho cô cảm giác thế là người khác quan tâm và lo lắng.

“Đồ ngốc!" Thẩm Duệ nhẹ giọng mắng cô, vì cô mà trả giá, là anh cam tâm tình nguyện, thậm chí còn sợ mình không trả giá đủ, cô sẽ bị người khác bắt cóc. Khi đẩy cô đến khoa X quang, cô cần phải làm kiểm tra toàn thân để xác định các chỉ số của các cơ khác nhau trên cơ thể.

Sau khi làm kiểm tra xong ra, Tống Hân Nghiên rất mệt, miệng vết thương cũng đau, bên trên tai trái của cô bị mảnh kính vỡ của kính ô tô đâm vào, nghe nói phải khâu hơn mười mũi, bị thương rất nặng. Cô tỉnh táo lại, cảm giác đau cũng xuất hiện, chỉ một lát sau mồ hôi đã đổ đầy người.

Thẩm Duệ đưa cô về phòng bệnh, phát hiện trong quần áo bệnh nhân đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, anh đứng dậy khóa trái cửa lại, sau đó anh lấy quần áo thay của bệnh nhân đặt lên trên giường, tự tay anh cởi nút áo cho cô.

Tống Hân Nghiên bị động tác đột nhiên của anh làm cho hoảng sợ, cô hoảng loạn cầm chặt cổ tay của anh, vẻ mặt cảnh giác: “Thẩm Duệ, anh làm cái gì vậy?”

Thẩm Duệ bị bộ dáng của cô chọc cười, anh lấy tay gỡ tay của cô ra, anh cười nói: “Em nói xem anh có thể làm gì đối với một người đang bị thương? Coi như anh đói bụng ăn quàng, cũng không ở thời điểm này muốn em”


Hai gò mắt Tống Hân Nghiên đỏ lên, cô biết mình đã suy nghĩ nhiều, nhưng cô cứ để mặc anh cởi bỏ nút áo của mình như vậy, cô vẫn cảm thấy ngại ngùng: "Thân Duệ, em tự mình làm."

“Em chớ làm loạn, miệng vết thương lại đau rồi.” Thẩm Duệ không để cho cô động tay, anh cởi hai ba cúc áo của cô, trong quần áo của cô không có gì, cô nằm đó mấy ngày không ăn uống gì, cô gầy đến mức da bọc xương rồi.

Thẩm Duệ nhìn mà đau lòng, anh lấy quần áo khoác lên vai cô, sau đó anh quay người đo vào buồng vệ sinh lấy nước ấm ra, lấy một cái khăn nóng, cẩn thận lau người cho cô.

Thời gian hôn mê cũng lúc cô tỉnh dậy, loại cảm giác này không giống nhau, Thần Duệ lau chùi, hô hấp có chút rối loạn, kỳ thật người phụ nữ trư mặt này vẫn là người phụ nữ mà anh yêu mến. Hành động hiện tại này của anh chắc chăn là đang thử thách khả năng tự chủ của anh.

Gương mặt của Tống Hân Nghiên đổ như bị phỏng, giống như tôm luộc, cô lúng túng không dám nhìn Thẩm Duệ, mí mắt vẫn luôn run run. Vài phút ngắn ngủn, đối với hai người đều là giày vò, Thẩm Duệ lau mồ hôi trên người cho cô xong, sau đó cầm quần áo bệnh nhân mặc vào cho cô.

Lúc đóng cúc áo cho cô, ngón tay không cẩn thận chạm vào nơi mềm mại của cô, cả người cô mẫn cảm lập tức run lên. Ánh mắt cô rời đi, không được tự nhiên nói: “Đúng rồi, Tống Nhược Kỳ thế nào rồi? Lúc xảy ra tai nạn cô ta cũng ở trên xe.”

Động tác Thẩm Duệ cài cúc áo dừng lại một chút, tiếp tục cài cúc áo tiếp theo, thần sắc anh ảm đạm nói: “Chuyện sống chết của người khác anh không quan tâm.”

Tống Hân Nghiên cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, nhìn ra được anh đang rất tức giận, cô nói: “Anh biết?”

“Ừ, Hân Nghiên, đối với loại người nguy hiểm này, sau này em nhìn thấy cô ta phải tránh đi, đã nghe chưa?” Lông mày của Thẩm Duệ nhanh chóng nhãn lại, anh chưa bao giờ chủ động chỉnh đốn Tống Hân Nghiên, nhưng bây giờ nghĩ đến cô và chị gái Nhược Kỳ đang tranh đấu, nếu hết lần này đến lần khác cô không làm cô sẽ phải chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương