Anh Từng Là Duy Nhất
C308: Không được phép đùa vịt 2

Ngoài cửa sổ trời đã tối, trong phòng bệnh con vịt nhỏ đã ngủ trong phòng bệnh của nó rồi. Thẩm Duệ định để cho dì Lan mang nó về, nhưng sau khi nghĩ lại mới thôi, trong buồng bệnh không có âm thanh, anh cảm thấy trống rỗng đến đáng sợ, thậm chí anh còn hy vọng vịt nhỏ có thể ồn ào đến mức làm cho Hân Nghiên không thể ngủ được nữa, sau đó tỉnh dậy để cho anh bắt nó làm thịt nấu súp.

Thẩm Duệ nằm trên giường bệnh vừa ngủ.

Ngón tay của Tống Hân Nghiên nằm trên giường bệnh bỗng nhiên nhiên nhúc nhích, sau đó hai mắt bỗng nhiên nhúc nhích một chút, lông mi cũng bắt đầu run lên, qua vài giây đồng hồ, cô chậm rãi nâng mí mắt lên, sau khi hôn mê một thời gian dài, nhất thời khiến cô không thể thích ứng với ánh sáng trong phòng, cô mở hai mắt ra, mới từ từ thích ứng với ánh sáng.

Ánh mắt yếu ớt và mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi nhắc nhở cô đang ở đâu, cô đã bị tai nạn xe cộ!

Đoạn ký ức cuối cùng là xe của cô bị va vào làn xe bên cạnh, sau đó bị một chiếc xe đang chạy tới cách đó mười mét tông vào, đầu đập vào cửa sổ vỡ nát, sau đó cô mất đi ý thức.

Xe yêu thích của cô chỉ mới đi được hai ngày, không phải là hỏng rồi chứ? Nội tâm đau buồn!

Tống Hân Nghiên mặc niệm cho chiếc xe yêu thích của mình mười giây, sau đó cảm giác được tay của mình bị một bàn tay to lớn ấm áp nắm lấy, cô nghiêng đầu sang nhìn thì thấy một người đàn ông nằm gục lên giường ngủ say, gương mặt hốc hác cäm lún phún râu, chắc hẳn đã lâu rồi không được chăm sóc.


Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, yên lặng đến mức cô có thể nghe tiếng truyền nước nhỏ giọt trong ống truyền dịch, cô nhẹ nhàng rút tay ra, sợ đánh thức anh. Cô không biết mình đã hôn mê bao lâu, chỉ biết mỗi ngày anh đều nói chuyện với cô, nói cho cô biết bây giờ là buổi sáng hay buổi chiều, sẽ nói điều gì đó khiến cô đỏ mặt tim run, thậm chí cô có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực của anh.

Cô biết rõ, người đàn ông này đã yêu cô sâu đậm rổi.

Tay của cô ôn nhu chạm vào mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, anh gầy đi]gò, tiều tụy, hốc mắt hõm sâu vào trong, mấy ngày nay, chắc hẳn anh rất lo lắng sợ hãi.

Khi Thẩm Duệ đang mơ mơ màng màng, cảm giác có người vuốt ve mặt của mình, anh muốn mở to mắt ra, lại sợ mình đang nằm mơ, anh một mực chờ đợi, đợi ý thức thanh tỉnh rồi, sự ôn nhu kia vẫn chưa biến mất, anh mở to hai mắt ra, lập tức chạm phải đôi mắt đen kịt kia.

Hô hấp của anh dừng lại, vui mừng đến quá đột ngột, đến nỗi anh tưởng mình đang năm mợ, hai tay dụi dụi mắt, thấy khóe môi cô hơi cong lên, anh lại dụi dụi mắt, nụ cười trên mặt cô càng lúc càng tươi, sau đó nghe thấy giọng nói khàn khàn của cô: “Thẩm Duệ... Khụ khụ...”

Cô đã ngủ quá lâu, cuống họng khô rát, vừa nói đã ho dữ dội, khi ho thì toàn thân đau nhức, nhất là vùng trán đau đến mức run lên.

Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vẻ mặt đau khổ của cô, lúc này mới dám tin cô thật sự đã tỉnh lại, anh vội vàng rót cốc nước ấm tới, nghiêng người ngồi ở trên giường bệnh, vươn tay ra đỡ cô lên, sau đó bưng cốc nước ấm đưa tới bên môi cô, nhìn cô khéo léo uống nước, anh cảm động đến rơi nước mắt.


Tỉnh, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi, cảm ơn trời!

Tống Hân Nghiên uống nước xong, mới cảm thấy cuống họng cũng không khó chịu như vậy, cô quay đầu lại nhìn anh, lại bị bàn tay to lớn của anh chặn trước mắt, anh nhanh chóng lấy mu bàn tay lau đi nước mắt, không vui nói: "Sao lại tham ngủ như vậy?"

Tống Hân Nghiên gạt bàn tay to lớn đang che trên mắt cô ra, không hề chớp mắt nhìn anh, trong mắt anh đầy tia máu đỏ, cô cảm thấy đau đớn, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh, giọng nói khàn khàn nói: “Thẩm Duệ, xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi.

Thẩm Duệ cẩn thận tránh những vết thương trên người cô, gắt gao ôm lấy cô, thấy cô tỉnh lại, trái tim đã rơi xuống của anh trở lại vị trí ban đầu, đầu có không bị đụng hỏng, không có chuyện không nhớ anh là ai, may mắn!

“Biết là anh lo lắng, còn ngủ lâu như vậy?”

Tống Hân Nghiên lè lưỡi, trong giấc mơ có một âm thanh dẫn dắt cô, kéo cô ra khỏi sương mù trắng xóa quay lại thực tế, cô nói: “Thật xin lỗi, thiếu chút nữa em đã lạc đường.”

“.." Thẩm Duệ nhẹ sờ lên mũi của cô, nhưng không có cách nào giữ cô: “Tỉnh lại là tốt rồi, cơ thể có chỗ nào. không thoải mái hay không, có muốn anh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em một chút hay không?”


Tống Hân Nghiên lắc đầu: “Em cảm thấy rất tốt, chỉ là đầu có chút đau nhức, còn có chút chóng mặt.”

Thẩm Duệ nghe xong, khuôn mặt tuấn tú nghe xong lập tức trùng xuống, đầu có chút đau còn có chút chóng mặt, cô còn nói là rất ổn, anh không nói lời nào rồi nhấn chuông, nửa phút đồng hồ sau, bác sĩ trưởng đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Tống Hân Nghiên tỉnh lại, cuối cùng ông ta như trút được gánh nặng.

Mấy ngày nay mỗi lần ông ta đến phòng bệnh kiểm tra bệnh cho Tống Hân Nghiên, ông ta đều nơm nớp lo sợ, sợ Thẩm Duệ lại tức giận. Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện một bác sĩ sợ người nhà bệnh nhân đến như vậy, chỉ trách tính tình của Thẩm Duệ quá nóng, không kìm lại được.

“Cô Tống, chúc mừng cô, cuối cùng cô cũng đã tỉnh lại.” Bác sĩ trưởng đứng ở cạnh giường bệnh nói.

Thẩm Duệ lấy gối đệm vào sau lưng cho Tống Hân Nghiên, để cho bác sĩ trưởng kiểm tra cho cô, hỏi cô có đau đầu chóng mặt hay không và một số vấn đề khác, một lúc sau, bác sĩ nói: “Thân thể của cô Tống khôi phục. rất tốt, ngày mai làm vài lần kiểm tra nữa, là sẽ ổn thôi.”

Thẩm Duệ thở nhẹ ra, anh chỉ vào băng thạch cao trên chân trái của Tống Hân Nghiên nói: “Thạch cao trên đùi của cô ấy bao giờ tháo được?”

Tống Hân Nghiên vừa tỉnh lại, toàn thân đau nhức không có cảm giác gì, lúc này mới chú ý tới chân mình bị thương, cô căng thẳng nhìn bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng nói: “Cần khoảng một tháng.”

“Tôi có thể thành người què hay không?” Tống Hân Nghiên lo lắng sờ chân, bó thạch cao, cô hoàn toàn không có cảm giác gì.


“Cô Tống đừng lo lăng, bị thương nặng như vậy, cần có một quá trình khôi phục, thương gân động cốt cần một trăm ngày, huống chỉ là gấy chân. Chân của cô không bị thương nặng đến mức lan tới các khớp ngón, khôi phục bình thường hoàn toàn không có vấn đề gì.”

Lời nói của bác sĩ trưởng như một đòn trấn an cô, cô cúi đầu nhìn chân mình, không lo lắng như vừa rồi nữa.

Sau khi bác sĩ trưởng rời đi, Thẩm Duệ nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của cô, anh ngồi ở trên giường bệnh, vươn tay nắm chặt lấy tay của cô, anh nói: “Hân Nghiên, em có thể giữ lấy cái mạng nhỏ này đã là may mắn rồi, không cần lo lắng, coi như là đi cà nhắc, em vẫn là người phụ nữ mà anh rất muốn có."

Anh dỗ ngon dỗ ngọt cũng không làm cô vui vẻ được, cô nói: “Nếu em đi cà nhắc rồi, làm sao em có thể xứng với anh được?”

Thẩm Duệ nghe vậy khế giật mình, lập tức nói: “Không cần biết em biến thành dáng vẻ gì, tình cảm của anh đối với em cũng sẽ không thay đổi, Hân Nghiên, không cần lo lắng bề ngoài, huống chỉ vừa rồi bác sĩ đã nói, em sẽ khôi phục bình thường, đừng lo lắng, được không?”

“Ừm” Tống Hân Nghiên nhẹ gật đầu, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, Thẩm Duệ đỡ cô nằm xuống, anh nói: “Ngủ một chút đi, em vừa mới tỉnh lại, không nên suy nghĩ lung tung, anh ở đây chăm sóc cho em.”

Ánh mắt Tống Hân Nghiên nhìn anh không rời đi, dưới ánh đèn, ngũ quan tuấn tú của anh hiện ra vẻ suy sụp, có chút quê mùa, còn có chút gợi cảm, cô nói: “Mấy ngày nay có phải anh cảm thấy sợ hãi lắm không?”

“Ừ, khi biết em xảy ra tai nạn, nằm trong phòng cấp cứu không rõ sống chết, anh rất sợ, sợ em không nói một lời nào đã rời khỏi anh. Hân Nghiên, đồng ý với anh, về sau không được đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy nữa."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương