Anh Từng Là Duy Nhất
-
C295: Rất có cảm giác 3
Tống Hân Nghiên còn chưa chuẩn bị tư thế chụp. hình đẹp mà Thẩm Duệ đã chụp hai tấm, một tấm cuối cùng thì bỗng nhiên anh hôn cô, sau đó "Tách tách tách" ba tiếng chụp hình. Tống Hân Nghiên mặt đỏ tới mang tai, cho tới bây giờ cô chưa chụp ảnh thân mật với người đàn ông khác như vậy.
"Thẩm Duệ để em xem thử, nhất định anh chụp em rất xấu, em còn chưa chuẩn bị xong tư thế chụp với không cười." Đa phần phụ nữ chụp ảnh đều như vậy, cực kỳ quan tâm từng chỉ tiết.
Thẩm Duệ tránh tay của cô, anh nói: "Mau ăn bánh ngọt, một chốc nữa tan ra thì không thể ăn."
Làm một người ăn hàng chuyên nghiệp, không có gì quan trọng hơn việc ăn. Lực chú ý của Tống Hân Nghiên trong nháy mắt bị anh di chuyển, cô cầm thìa, múc một muỗng bánh ngọt bỏ vào trong miệng, bánh pudding mềm mịn, caramel ngọt giòn, nó ngon đến nỗi cô hận không thể nuốt lưỡi vào trong bụng.
Tống Hân Nghiên hạnh phúc nheo mắt lại, Thẩm Duệ đang xem ảnh chụp thì thấy dáng vẻ này của cô, anh tay mắt lanh lẹ chụp vẻ mặt của cô lúc này, đôi mắt phượng dài nhỏ hơi nhíu lại, bên môi nhếch lên đường cong hạnh phúc, dáng vẻ của cô giống một con mèo ba tư lười biếng khiến cho lòng người vui vẻ.
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu trừng anh: "Không cho nhén anh chụp lén!"
"Anh chụp quang minh chính đại." Trong mắt Thẩm Duệ Phượng lướt nét cười xảo quyệt, hiệu quả ảnh chụp rất không tệ, dưới ánh nến khiến bọn họ thêm vài phần mộng ảo, anh ấn mở Wechat của cô đăng ảnh lên, trên
tiêu đề anh viết: Hạnh phúc ngọt ngào.
Anh chọn tấm bọn họ hôn nhau rất đẹp đặt thành ảnh hình nền trên điện thoại của cô, biểu lộ công khai chủ quyền của mình. Anh lấy điện thoại di động của mình ra, đăng ảnh chụp lên Wechat của mình, cũng dùng cùng một tấm hình đó thành hình nền điện thoại của mình.
Tống Hân Nghiên múc một muỗng bánh ngọt đưa đến bên miệng Thẩm Duệ, cô nói: "Anh nếm thử, ăn ngon rất ngon."
Thẩm Duệ đặt điện thoại di động xuống, há mồm ngậm lấy thìa của cô, pudding đưa vào miệng tan mất, vị ngọt từng li từng tí tràn vào miệng, anh nhẹ nhàng gật đầu: "Quá ngọt."
"Vậy sao? Em thì không thấy vậy." Phụ nữ trời sinh yêu thích đồ ngọt, Tống Hân Nghiên cũng không ngoại lệ. Tâm trạng không tốt mà ăn đồ ngọt thì cô sẽ có cảm giác không có cái gì sẽ không giải quyết được.
Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ thỏa mãn của cô, anh giơ bàn tay to đè sau gáy cô, hơi thở của anh tới gần trong nháy mắt khiến trái tim Tống Hân Nghiên nhảy lên, trong một giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh đã hôn cô, tiếng hôn môi truyền ra từ giữa răng hai người: "Em nếm thử xem."
Đôi môi người đàn ông nóng bỏng, nụ hôn mạnh mẽ hạ xuống, như mãnh thú nhãn nại đã lâu cắn nuốt môi cô, giống như hai người khác người dịu dàng vừa nấy.
Không khí càng ngày càng nóng, Tống Hân Nghiên chống cự anh không được, môi lưỡi cô bị anh mút đến nỗi run lên, cả người cô mềm thành một vũng nước dựa vào trong ngực anh, mặc kệ anh cướp đoạt môi cô như. mưa giông gió bão.
Ánh nến nổ một tiếng, Tống Hân Nghiên giật mình tỉnh lại, cô dùng hai tay chống ngực của anh, đỏ mặt thở hổn hển nói: "Ngọt quá."
Thẩm Duệ lắc đầu bật cười, anh buông cô ra, để cô tiếp tục ăn bánh ngọt, anh liếm liếm cánh môi trên, vị ngọt còn lưu lại giữa răng môi của anh, toàn bộ trái tim anh trở nên mềm mại.
Cô ở bên cạnh, đưa tay liền có thể bắt được, sẽ không còn giống như mấy ngày trước, thứ anh bắt được. chính là không khí lạnh giá, thật may quát
Tống Hân Nghiên ăn bánh ngọt xong, vệt ửng hồng trên mặt cô đã mất, cô buông thìa xuống, còn chưa đã ngứa chậc lưỡi: Ăn ngon quá, em còn muốn nuốt lưỡi vào bụng."
"Ngon như vậy sao?" Một tay Thẩm Duệ nâng cằm cô lên, một tay khoác lên ghế dựa của cô, cười híp mắt nhìn cô.
Tống Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, còn muốn ăn nữa."
"Lần sau anh làm thêm món ngọt cho em, hi ạ Trong lòng Thẩm Duệ vừa thỏa mãn lại hạnh phúc, làm bánh ngọt cho người phụ nữ mình yêu quý, nhìn cô hạnh phúc ăn xong, loại cảm giác này còn vui vẻ hơn khi anh ký hợp đồng vài tỷ, anh nghiêng người ôm cô, anh dán lên người cô mập mờ nói: "Chúng ta trở về phòng đi."
Tống Hân Nghiên nghe hiểu ám hiệu của anh, mang tai cô như bị phỏng, bị anh kéo người lên, cô vội vàng cầm điện thoại trên bàn ăn, một giây sau, cô bị anh ôm chặn ngang, đi lên lầu.
Hôm sau, Tống Hân Nghiên bị chuông điện thoại di động đánh thức, cô đưa tay sờ loạn trên tủ đầu giường, cô sờ trúng điện thoại đang rung, cô nhấn kết nối đặt ở bên cạnh tai, nhập nhèm buồn ngủ nói: "Ai vậy ạ?"
"Hân Nghiên, rốt cục cô đã mở máy, bây giờ cô ở đâu? Cô còn khỏe không? Sao không gọi cho mẹ?”
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng mừng rỡ như điên của Đổng Nghi Tuyền, bà ta không liên lạc với cô được nên đi tìm Thẩm Duệ, Thẩm Duệ cũng không biết cô tới nơi nào, bà ta rất lo lắng cho cô, sợ cô làm chuyện điên rồ.
Tối hôm qua Tống Hân Nghiên không chống cự được với sự vui mừng của Thẩm Duệ, cuối cùng ốm cô ờ cùng anh làm một lần, kết quả anh càng làm càng hưng phấn, thẳng đến khi trời đã nhanh sáng thì anh mới buông tha cho cô.
Giữa bọn họ dường như lại trở lại hình thức ở chung trước khi lộ ảnh giường chiếu. Thế nhưng khúc mắc trong lòng thật sự biến mất sao? Tống Hân Nghiên cũng không biết. Chỉ là cô thấy Lệ Gia Trân và Thẩm Ngộ Thụ đau đớn khi yêu nhau mà không thể ở gần nhau, cô nói với bản thân mình phải quý trọng người trước mắt.
Khi cô nghe giọng của Đổng Nghỉ Tuyền thì vô thức ngồi xuống, chăn mỏng từ trên người cô trượt xuống, trên nửa người cô không có mảnh vải che thân, trên cổ trước ngực trên bụng đều lộ ra dấu hôn đây mập mờ, có thể thấy tình hình chiến đấu tối hôm qua có bao nhiêu kịch liệt.
Tống Hân Nghiên lấy chăn che cơ thể của mình, nghiêng đầu nhìn về một bên khác trên giường, bên đó trống không, Thẩm Duệ đã đi làm. Cô nói: "Tôi còn khỏe."
Không biết vì sao mà cô không thân với Đổng Nghi Tuyền được, có lẽ là vì trước đó cô đã bị tổn thương, cho. nên lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, cô tình nguyện chạy trốn, cũng không muốn đi tìm bà ta để tìm kiếm an ủi.
Đổng Nghỉ Tuyền nghe giọng cô có vẻ hơi lãnh đạm, bà ta nói: "Hân Nghiên, tôi có thể vào thăm cô không? Mấy ngày nay tôi rất lo lắng cho cô, chỉ sợ cô làm chuyện điên rồ. Đứa nhỏ này, xảy ra chuyện lớn như vậy sao không nói cho mẹ biết?"
"Xin lỗi, tôi đã quen rồi." Tống Hân Nghiên rủ mắt, hai mươi năm qua, cô đã quen việc có chuyện gì đều giấu trong lòng, bởi vì cho dù cô có nói ra, cũng không có ai mà cô có thể dựa vào, thậm chí không có ai an ủi cô, cô đã quen tự gánh vác chuyện riêng của mình.
Đổng Nghỉ Tuyền nghe vậy mà không khỏi buồn lòng, những năm qua đứa nhỏ này đã chịu bao nhiêu
oan ức mới có thể đem ép mình thành dáng vẻ hiện tại?
"Ra ngoài đi, tôi rất muốn gặp cô."
"Được." Tống Hân Nghiên không từ chối, cô nghĩ, có lẽ cô nên thử dựa vào bà ta, bởi vì hai người là người thân nhất trong thế giới này.
Cúp điện thoại, Tống Hân Nghiên kinh ngạc ngồi ở trên giường, điện thoại di động của cô có hai khe sim, cô lấy thẻ sim đặt vào trong chiếc điện thoại này, cho nên cô có thể dùng dãy số trước đó.
Cô cúi đầu nhìn màn hình, trên màn hình là bức ảnh chụp cô và Thẩm Duệ hôn nhau, chụp sườn mặt hai người cộng thêm ánh nến chiếu rọi, cực kỳ ảo mộng đẹp. đế. Cô chợt nhớ tới tối hôm qua anh cầm điện thoại di động của cô chơi đùa, cô mở khóa rồi mở máy ảnh, xem từng tấm ảnh chụp.
Kỹ thuật chụp ảnh của Thẩm Duệ rất đơn giản, rõ ràng anh chỉ tùy tiện chụp vài tấm mà đã chụp đẹp như thế, nếu anh không đi làm thợ quay phim thì quá lãng phí thiên phú trời cho.
Cô cầm điện thoại, cô nhìn không dưới mười lần, càng nhìn cô càng thích, Thẩm Duệ có giá trị nhan sắc cao, 360 độ không góc chết, lại chụp đẹp trai như thế.
Cô nghĩ tới việc người đàn ông mỹ nam hoàn mỹ như vậy là của cô thì cô liền vui vẻ.
Sau đó cô ấn mở Wechat, phát hiện vòng bằng hữu trong Wechat đã bùng nổ, bạn học đồng nghiệp trước kia cô từng thêm vào thì tất cả đều nhắn khen: "Ôi, anh chàng đẹp trai này là ai?" "Ảnh chụp rất đẹp, người đàn ông này rất đẹp trai!"
Cô nhìn khung nhắc nhở thông báo có khoảng chừng một trăm cái, có người khen Thẩm Duệ có giá trị nhan sắc cao, có người hỏi Thẩm Duệ là ai, còn có người chúc phúc cho cô, Tống Hân Nghiên nheo mắt cười, trong vòng bạn bè cô tràn đầy lời chúc phúc, cô xem từng cái cho đến khi xem tin nhắn từ một giờ sáng: "Tống Hân Nghiên, tôi còn đang ở trong Địa Ngục, sao. em dám trắng trợn cùng một chỗ với chú như thế?”
Tống Hân Nghiên biết đây là Wechat của Đường Diệp Thần, ý cười trên mặt cô chợt cứng đờ, sau nửa ngày cô đặt điện thoại di động xuống, không còn vui sướng như vừa rồi.
Văn phòng giám đốc của tập đoàn Khải Hồng bao. phủ từng đợt áp suất thấp, thư ký nơm nớp lo sợ đứng trước bàn làm việc báo cáo hành trình hôm nay, gần đây tính tình của Đường Diệp Thần rất nóng nảy, máy tính đã đập vỡ mấy máy, điện thoại cũng đổi mấy cái. Tính khí thất thường khiến cho người ta không biết làm thế nào.
Đường Diệp Thần ngồi trên ghế làm việc, ánh mắt của anh ta âm trầm nhìn chằm chằm điện thoại, trên điện thoại di động có một tấm hình, mặc dù chỉ nhìn nhìn thấy một bên mặt của nam nữ, nhưng là người cực kỳ quen thuộc với hai người kia như anh ta mà nó, bọn họ hóa thành tro anh ta cũng nhận ra được.
Tối hôm qua xoát Wechat lúc nhìn thấy tổ này ảnh chụp, sự ghen tuông trong lòng của anh ta bùng lên, ban đầu anh ta tưởng rằng ảnh giường chiếu của Tống Hân Nghiên lộ ra ánh sáng thì tất nhiên cô và Thẩm Duệ sẽ chia tay. Mấy ngày nay, anh ta luôn muốn liên lạc với cô, nhưng điện thoại di động của cô luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Nơi anh ta có thể tìm thì đều đã đi tìm, thậm chí anh ta đi tới nhà bà ngoại Tống Hân Nghiên tìm cô nhưng vân không tìm thấy cô. Cô giống như là biến mất trong hư không, không hề có một chút tin tức nào. Mấy ngày nay anh ta luôn chú ý Wechat của cô, chỉ cần cô đăng tin thì anh đều sẽ lập tức tra được cô tới nơi nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook