Anh Từng Là Duy Nhất
C294: Rất có cảm giác 2

"Thế nhưng..."

Thẩm Duệ như biết trong lòng cô đang bất an điều gì, anh nói: "Hân Nghiên, bệnh tình của Thanh Vũ cần bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp hướng dẫn, chờ sau khi cô ấy khỏi bệnh, sự ở lại của cô ấy với anh sẽ không mạnh như vậy, đến lúc đó anh sẽ mua một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố cho cô ấy, để cô ấy dời tới, cô ấy sẽ không quấy rầy cuộc sống của chúng ta nữa."

Anh đã nói như vậy thì Tống Hân Nghiên đã không lời nào để nói, có lẽ là do cô nghĩ vấn đề này quá nghiêm trọng, huống chỉ như Thẩm Duệ nói, nơi này là nhà của cô, dựa vào cái gì mà cô bỏ trốn mất dạng, người phải rời khỏi hẳn là Liên Thanh Vũ mới đúng, cô nhẹ nhàng gật đầu: "Được, em nghe theo anh."

"Ngoan quá!" Ngón tay Thẩm Duệ nhẹ nhàng vuốt ve khóe môi của cô, nhìn môi đỏ kiều diễm ướt át của cô khiến trái tim anh rung động, ánh mắt anh dần nóng rực, anh chậm rãi cúi đầu.

Tống Hân Nghiên ý thức được anh muốn làm gì, cô dùng hai tay cản mặt của anh, khẽ cười nói: "Không được, như thế này sẽ khiến em Liên của anh trông thấy thì cô ấy lại phải ăn dấm to."

Thẩm Duệ im lặng không nói gì, anh giả vờ muốn bắt cô vào trong ngực, cô đã cười khanh khách chạy lên lầu. Thẩm Duệ nhìn bóng lưng của cô, nét mặt của anh không nhẹ nhàng giống như vừa rồi, anh nhéo ấn đường, quay người đi ra khỏi biệt thự, anh đi đến phòng quản lý an ninh.

Tống Hân Nghiên chạy lên tầng hai, đi tới phòng Lệ Gia Trân ở, cô chợt dừng chân, cô giơ tay năm chặt tay cầm cánh cửa, nhẹ nhàng xoay tròn rồi đi vào trong. Ánh sáng trong phòng ngủ rất tối, ánh đèn đường trong vườn hoa dưới tầng xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong, trên giường có một chỗ hơi nhô lên.

Cô chậm rãi đi đến cạnh giường, nhìn xem Lệ Gia Trân nằm nghiêng trên giường, lộ ra sự yếu ớt không chịu nổi từ cơ thể nho nhỏ của cô bé, cô nhẹ nhàng thở dài, xoay người dịch chăn mền thay cô bé: "Gia Trân cố ngủ đi, không có chuyện gì là không trôi qua được, chờ khi em tỉnh dậy, em sẽ phát hiện thế giới này vẫn rất tốt đẹp."

Lệ Gia Trân mở to mắt, trong bóng tối, trên mặt cô bé tràn đầy nước mắt, giọng cô bé khàn khàn: "Chị Tống, chị biết không? Em yêu anh ấy chín năm, từ lúc em còn là con bé ngây thơ cái gì cũng không hiểu thì anh ấy đã tiến vào lòng em, nếu như em đã mất anh ấy thì em không biết nên sống sót bằng cách nào. Thế nhưng Hạ Doãn nhi mang thai con của anh ấy, hu hu hu..."


Tống Hân Nghiên đau lòng nhìn cô bé, cô đi đến bên giường, nâng tay muốn bật đèn bàn, cô hơi do dự rồi cô không bật đèn. Cô ngồi xuống bên cạnh giường, thậm chí cô không biết nên an ủi cô bé ra sao. Lúc này tất cả ngôn ngữ đối với cô bé mà nói đều là sự cứng nhắc, không an ủi cho vết thương lòng của cô bé.

Lệ Gia Trân nằm lì ở trên giường, càng khóc càng đau lòng.

Tống Hân Nghiên yên lặng ở cùng với cô bé, cho đến khi cô bé lại ngủ thật say thì cô mới khế thở dài một hơi, đứng dậy đi ra khỏi phòng khách. Trở lại phòng ngủ chính, cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ, mùa thu đã đến, thời tiết càng ngày càng lạnh, hai tay cô ôm lấy hai vai, cảm thấy rầu rĩ trong lòng.

Một phần tình cảm nảy sinh trong mùa xuân, bước vào mùa hè nóng rực, lại đến mùa thu tàn lụi, sau đó triệt để bị băng tuyết chôn giấu. Ván cờ của Gia Trân thì không giải được, vậy ván cờ của cô thì sao?

Khi cô thấy Gia Trân sống chật vật như vậy thì cô cũng có sự bi thương đồng bệnh tương liên bi, hai người yêu nhau như vậy, cuối cùng vì sao lại có kết cục như này?

Một lát sau, điện thoại di động của cô vang lên, cô lấy điện thoại ra, kim cương được khảm trên chiếc điện thoại màu hồng dưới ánh đèn tản ra hào quang chói sáng, cô nhận cuộc gọi, đường dây bên truyền đến giọng nói trầm thấp gợi cảm của người đàn ông: "Hân Nghiên xuống dưới lầu."

Tống Hân Nghiên cười: "Chỉ có khoảng cách ngắn như vậy mà anh gọi thoại cho em, anh ngại tiền điện thoại không cần lấy sao?"

"Em mau xuống đây, anh chờ em dưới phòng ăn."

Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cô quay người đi ra khỏi phòng ngủ chính, đi đến thang cuốn thì quả nhiên cô trông thấy Thẩm Duệ đứng trước cửa vào phòng ăn đợi cô, cô chậm rãi đi tới bên cạnh anh, cười tủm tỉm nói: "Làm cái gì vậy, sao lại thần bí như vậy."


Thẩm Duệ đi tới đưa tay che kín đôi mắt của cô, trên khuôn mặt tuấn tú của anh hiện lên hiện ý cười nhàn nhạt, anh nói: "Từ giờ trở đi, em giao bản thân em cho. anh, nghe anh chỉ huy."

Đôi mắt cô bị anh che kín, vì vậy cô không thấy rõ đường, đôi môi mỏng của anh sáp vào bên cạnh lỗ tai của cô, hơi nóng phun ra bên trong lỗ tai, trêu chọc trái tim cô ngứa ngáy, tất cả giác quan của cô đều rất mẫn cảm, cô khẽ cười khanh khách nói: "Thẩm Duệ, anh đừng dán môi của mình vào lỗ tai của em nữa, ngứa quát"

Đại khái tất cả đàn ông đều có thói hư tật xấu, cô càng không cho anh làm cái gì, anh liền càng phải làm cái đó. Thẩm Duệ không những không thả cô ra, ngược lại còn thổi hơi vào trong tai cô, anh cảm nhận cô không ngừng run rẩy trước người anh, anh liền có cảm giác cực kỳ thành công: "Anh biết lỗ tai của em là nơi mãn cảm, mỗi lần đụng nó thì em rất có cảm giác."

Giọng nói của anh khàn khàn mê người khiến trái tim của cô như bị vô số bàn tay nhỏ vừa xoa nắn vừa siết chặt thả lỏng, gương mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, nghiêng đầu muốn né tránh anh, bỗng nhiên bên vành tai trên truyền đến cảm giác nóng ướt khiến cơ thể cô run rẩy dữ dội hơn: "Thẩm Duệ, anh đừng chạm vào."

"Mặc dù anh rất muốn ăn em nhưng bây giờ còn có chuyện quan trọng hơn, đi theo anh." Thẩm Duệ nghiêng đầu nhìn gương mặt đỏ rực của cô giống như con tôm luộc, khiến cho người ta sinh ra sự tưởng tượng vô hạn.

Anh che mắt của cô, nói: Bây giờ em nhấc chân lên, phải bước lên bậc thang."

Tống Hân Nghiên nghe theo chỉ thị của anh nhấc chân lên, cô đã cảm giác được đại khái răng anh muốn dẫn cô tới phòng ăn, cũng không biết anh muốn làm gì thần bí. "Ừm, rất ngoan, hiện tại em có thể tiếp tục đi về phía trước, không cần lo lắng, anh sẽ không để cho em đụng trúng cái gì."

Tống Hân Nghiên giao mình hoàn toàn cho anh, nghe theo chỉ huy của anh, sau đó ngừng lại, Tống Hân Nghiên hỏi: "Đến rồi sao?"

"Ừm, đến rồi, nhưng hiện tại em không thể mở mắt." Thẩm Duệ dịu dàng nói, nói xong, anh cầm điều khiển trên bàn ăn nhấn xuống một cái, dưới phòng ăn đèn của phòng khách bị tắt từng cái.


Mặc dù đôi mắt bị che kín, nhưng Hân Nghiên vẫn có cảm giác rằng tất cả đèn dưới tầng đều đã tắt, lỗ tai của cô trở nên cực kỳ nhạy cảm, cô như nghe được tiếng bật lửa, sau đó trên chóp mũi truyền đến mùi nến cháy.

"Thẩm Duệ, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Xuyt, lập tức sẽ xong." Giọng nói của Thẩm Duệ thấm nhuộm sự mê hoặc ban đêm, anh vuốt ve an ủi như đang nói lời tâm tình ở giữa giường, một lát sau, anh một tay vịn cô ngồi trên ghế, rồi dời bàn tay che trên mắt cô, anh nói: "Được rồi, Hân Nghiên mở mắt nào."

Tống Hân Nghiên từ từ mở mắt, trước mắt cô là ánh nến chập chờn giống như tỉnh tinh trong đêm tối, cô nháy mắt, nến xếp thành một hình trái tim rất đẹp. Trước. mặt cô có một phần một phần đồ ngọt, chóp mũi cô tràn ngập mùi vanilla, trên đầu lưỡi cô cảm nhận vị ngọt mà không ngán, cô ngước khuôn mặt nhỏ lên, cô khó có thể tin nhìn Thẩm Duệ: "Thẩm Duệ..."

Thẩm Duệ cúi đầu xuống mổ nhẹ trên môi cô, anh nói: "Chờ một chút."

Thẩm Duệ đứng bên cạnh cô, anh đã đổi một bộ quần áo, áo sơ mi trắng và quần tây dài đen, vừa đơn giản lại lộng lẫy. Động tác anh ưu nhã cầm lấy một cái súng bật lửa, nhẹ nhàng nhấn một cái, ngọn lửa màu xanh phun ra đốt caramel trên món bánh ngọt.

Trong không khí tràn ngập mùi caramel hòa tan, hương thơm của món ăn xông vào mũi, vị ngọt lan tràn vào trong trái tim cô, Tống Hân Nghiên nhìn Thẩm Duệ đầy sùng bái, giờ phút này anh đẹp trai rực rỡ.

Vào nhiều năm sau, khi cô nhớ lại cảnh này, ngoại trừ sự phiền muộn không che giấu được trong lòng, còn có sự ngọt ngào cảm động từ tận xương cốt. Cô nghĩ, cô liên tục rơi vào trong sự nuông chiều của anh thì không thể không hợp lý.

Tống Hân Nghiên chống hai khủy tay trên bàn ăn, tay cô nâng cằm, nhìn anh đầy say đắm, trong mắt phượng thâm thúy của anh phản chiếu ngọn lửa màu xanh lam, anh chuyên tâm làm chảy caramel, dáng vẻ đó đẹp trai cực kỳ.

Caramel bị nhiệt độ cao đun chảy, nó phồng lên thành bong bóng nhỏ trên món ngọt, đẹp đế khiến người †a không rời nổi mắt. Toàn bộ hành trình Tống Hân Nghiên đều nhìn Thẩm Duệ, cô hoàn toàn quên đi chuyện thưởng thức đồ ngọt với một cảnh tượng cực kỳ lóa mắt này, bởi vì giờ khắc này Thẩm Duệ mới là phong cảnh đẹp nhất trong mắt cô.


Thẩm Duệ buông súng bật lửa xuống, anh đảo mắt đối diện v‹

ánh mắt của cô, trong mắt cô đầy sự say đắm đã lấy lòng anh, anh tiến tới "Bẹp" hôn một cái lên môi cô, cười nói: "Sao lại nhìn anh như vậy, có phải anh rất đẹp trai không?”

"Ừm, đẹp trai đến nỗi không nói nên lời." Tống Hân Nghiên dùng sức gật đầu.

Thẩm Duệ đưa tay xoa đầu của cô, anh nói: "Ăn đi, ban đêm em đã không ăn gì, anh cố ý làm món ăn khuya cho em"

Thẩm Duệ kéo ghế bên cạnh cô ngồi xuống, tay anh chống cằm nhìn cô.

Tống Hân Nghiên nhìn bánh ngọt và ánh nến trước mặt, cảnh tượng này thực sự mộng ảo đến nỗi khiến cô hold không được, cô lấy điện thoại di động ra, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Em có thể chụp hình trước không?”

"Đương nhiên." Thẩm Duệ khế cười nói, cô nhóc này quá đáng yêu.

Tống Hân Nghiên cầm điện thoại chụp hai tấm bánh ngọt, cô nhìn Thẩm Duệ bên cạnh, cô được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Có thể chụp anh không?"

"Chụp thoải mái." Thẩm Duệ cười ra tiếng, thậm chí còn phối hợp làm động tác cây kéo ngây thơ cho cô.

Tống Hân Nghiên lại chụp vài bức ảnh, cô đang chuẩn bị đặt điện thoại di động xuống thì bỗng nhiên Thẩm Duệ lấy điện thoại trong tay cô, sau đó chỉnh điện thoại thành chế độ tự chụp, anh giơ tay lên cao, kéo cô vào trong ngực, anh nói: "Chúng ta cùng chụp một tấm."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương