Anh Từng Là Duy Nhất
-
C293: Rất có cảm giác 1
Liên Thanh Vũ chợt trợn to hai mắt, trong đôi mắt ướt sũng như nai con trong sáng tràn đầy sợ hãi, cô ta nắm chặt Thẩm Duệ góc áo, cũng không nói chuyện, không ngừng lắc đầu. Nước mắt tí tách rơi xuống, càng khiến cho người ta đau lòng và thương tiếc.
Gương mặt xinh đẹp của cô ta trắng bệch, giống như chịu đựng nỗi sợ hãi ghê gớm. Qua một lúc lâu cô ta mới thở ra một hơi, khàn giọng nói: “Thẩm Duệ, em không đi!”
Dáng vẻ này của cô ta khiến Tống Hân Nghiên thân là phụ nữ mà nhìn cũng cảm thấy không đành lòng. Nghe bác sĩ Hứa nói thì cô mới thật sự cảm nhận Liên Thanh Vũ có bệnh. Mới vừa rồi cô còn cho rằng cô ta giả vờ, không nghĩ tới bệnh tình của cô ta nghiêm trọng như vậy.
"Bác sĩ Hứa, bệnh của cô Liên nghiêm trọng như vậy, cần mang cô ấy tới bệnh viện chuyên nghiệp để làm kiểm tra toàn bộ không?" Bây giờ Tống Hân Nghiên thật sự rất lo lắng cho cơ thể của Liên Thanh Vũ, mặc dù tâm cơ của cô ta rất nặng, luôn vô tình hoặc cố ý gây hiểu lầm để chiếm Thẩm Duệ. Nhưng rốt cuộc bệnh của cô ta do Thẩm Duệ mà ra, cô không muốn Thẩm Duệ vì cô ta mà áy náy cả đời.
Tình cảm gì cũng có thể phai nhạt đi. Nhưng ân tình thì cả một đời cũng không trả được.
Huống chỉ Liên Thanh Vũ còn trẻ như vậy, cô ta bằng tuổi cô mà phải chịu căn bệnh muốn mạng sống như thế, thực sự rất đáng thương.
Liên Thanh Vũ nước mắt rưng rưng trừng Tống Hân Nghiên, cô nhất định là c‹ hiếm lấy Thẩm Duệ của cô ta rồi còn đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần, cô quá ác độc. Cô ta núp ở trong ngực Thẩm Di dọa phát run: "Thẩm Duệ, em không có bệnh, em không đi bệnh viện, em không muốn làm kiểm tra."
Thẩm Duệ rất lo cho cô ta, vừa nấy cô ta nhận dì Lan thành.Jason, bệnh tình của cô ta còn nặng hơn trong tưởng tượng của anh, anh nói: "Thanh Vũ, em phải làm kiểm tra, nếu không bệnh của em sẽ càng ngày càng nghiêm trọng."
"Em không có bệnh, em thật sự không có bệnh, em không muốn anh ở đây nữa, em có thể tự ngủ, Thẩm Duệ, đừng tống em tới bệnh viện tâm thần. Nơi đó đều người điên, em không có điên. Em rất bình thường." Liên Thanh Vũ bị dọa đến chảy nước mắt, cô nói như vậy là hãm hại cô ta, rõ ràng cô ta muốn mượn lý do phát bệnh để Thẩm Duệ đến phòng cô ta, kết quả tên bác sĩ chết tiệt này lại muốn đưa cô ta tới bệnh viện tâm thần.
Nhất định anh ta đã bị Tống Hân Nghiên mua chuộc nên mới có thể nói cô ta như vậy.
Ánh mắt Thẩm Duệ nhìn cô ta càng ngày càng lo lắng, anh nhẹ nhàng đẩy cô ta từ trong ngực, thở dài nói: "Thanh Vũ, có bệnh phải đi trị liệu, em còn trẻ như vậy, anh không hy vọng em bị căn bệnh này quấy rối cả một đời."
Liên Thanh Vũ vội vàng gật đầu: "Thẩm Duệ, em rất khỏe, chỉ là thỉnh thoảng em sẽ như vậy, em không muốn bị tới bệnh viện tâm thần, em sẽ cố gắng điều chỉnh bản thân mình, mọi người đi đi, em muốn nghỉ ngơi."
Liên Thanh Vũ năm xuống giường, lôi mền che kín đầu của mình, không được, cô ta không thể dùng cái cớ này nữa, cô ta phải đổi chiêu, nếu không Tống Hân Nghiên sẽ cổ vũ Thẩm Duệ đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần, một khi cô ta đi vào, liền sẽ bị cô hãm hại cả cả một đời cũng không ra được.
Thẩm Duệ nghiêng người đứng dậy, anh nhìn Liên Thanh Vũ run lẩy bẩy năm trong chăn, anh im lặng lắc đầu, trong lòng anh rất tự trách, anh nói: "Bác sĩ Hứa, chúng ta ra ngoài nói chuyện, dì Lan, dì ở chỗ này chăm sóc cho cô Liên."
Dì Lan nhẹ nhàng gật đầu, đưa mắt nhìn bọn họ ra ngoài.
Ở bên ngoài phòng, Thẩm Duệ và bác sĩ Hứa đi xuống lầu, Tống Hân Nghiên yên tĩnh đi theo phía sau bọn họ, cô nghe thấy trong giọng nói lành lạnh của Thẩm Duệ có sự lo lắng và áy náy nhàn nhạt, thật ra cô rất muốn làm chút gì cho anh.
"Bác sĩ Hứa, có phải bệnh của Thanh Vũ càng ngày càng nghiêm trọng không? Nếu như không đưa tới bệnh viện kiểm tra thì sẽ có hậu quả gì?" Hai tay Thẩm Duệ tùy tiện đút vào trong túi quần, mặt anh rầu rĩ
nói.
Bác sĩ Hứa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Hân Nghiên lẳng lặng đi theo phía sau bọn họ, anh ta nói: "Anh. Thẩm, nguyên nhân gây bệnh của cô Liên là rối loạn căng thẳng sau sang chấn, cô ấy luôn trong trạng thái tinh thần căng thẳng sẽ dẫn đến việc suy nghĩ lung tung, cô ấy nhìn người bên cạnh thành người từng tổn thương cô ấy. Bệnh tình của cô ấy lúc tốt lúc xấu, cũng vì do bên cạnh người thân của cô ấy hay ỷ lại xuất hiện người thứ ba bổ sung cho suy nghĩ
này.
Thẩm Duệ nhíu mày, anh nhìn lướt qua Tống Hân Nghiên rồi nói: "Cậu nói là bệnh tình của em ấy nặng hơn là vì Hân Nghiên chuyển vào biệt thự?"
"Cũng có thể nói như vậy, suy nghĩ về nguyên nhân của chứng bệnh này có nhiều thực thể cũng phức tạp hóa, nói là bệnh, cũng không gọi là bệnh được, nói không phải bệnh, nhưng về mặt tinh thần đúng là đã xuất hiện một vài vấn đề. Tôi thấy rằng cô Liên cực kỳ ỷ lại vào anh, điều này sẽ tạo thành tâm lý ghen ghét căm thù của cô ấy với tất cả những người nữ tính xuất hiện bên cạnh anh. Sau đó cô ấy làm một vài chuyện hấp dẫn sự chú ý của anh, chúng ta hay nói là ăn dấm”" Bác sĩ Hứa dọc theo cầu thang vừa đi xuống vừa phân tích cho người bên cạnh.
Tống Hân Nghiên nghe hiểu ý của bác sĩ Hứa, sở dĩ Liên Thanh Vũ liên tục xuất hiện những thủ đoạn ti tiện này là vì cô †a muốn chiếm Thẩm Duệ làm của riêng. Nếu như cô không có suy nghĩ chủ quan thì đây chính là một phụ nữ đơn thuần ghen ghét và muốn làm hại mình, hết lần này tới lần khác cô ta có bệnh tâm thần, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
"Nói cách khác, em ấy vì sự ỷ lại này làm ra một vài chuyện không lý trí, tổn thương kẻ địch ảo tưởng của cô ấy? Mà sẽ không cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề?" Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Duệ hơi nghiêm lại, nếu thật sự là như vậy, anh tiếp tục để Hân Nghiên ở chỗ này sẽ kích thích Liên Thanh Vũ, từ đó khiến cô ta làm chuyện tổn thương Hân Nghiên.
"Có vài phán đoán mang theo tính công kích, nhưng là theo tình huống trước mắt của cô Liên, cô ấy sẽ chỉ làm một vài động tác tranh giành người yêu, ví dụ như tự làm hại mình để tạo sự chú ý và quan tâm của anh." Bác sĩ Hứa dừng lại, nghiêm túc nói: "Cho nên tôi đề nghị anh mau chóng mang cô ấy tới bệnh viện chuyên nghiệp, hay là để bác sĩ tâm thần chuyên nghiệp giúp cô ấy, bởi vì cuối cùng loại bệnh này thường sẽ trở thành tinh thần phân liệt và đa nhân cách."
Tống Hân Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Duệ mà cô có cảm giác cả biệt thự đều là tiếng hít thở đè nén, cô nói: "Bác sĩ Hứa, tôi dẫn anh ra ngoài."
Bác sĩ Hứa nhẹ nhàng gật đầu, anh ta đi theo Tống Hân Nghiên rời khỏi, Tống Hân Nghiên dẫn bác sĩ Hứa vào bãi đỗ xe trong biệt thự, cô khách khí nói: "Bác sĩ Hứa, làm phiền anh rồi"
Bác sĩ Hứa kéo cửa ra, anh ta nhìn xem Tống Hân Nghiên rồi chợt nói: "Cô Tống, thật ra phán đoán của tôi về chứng bệnh này phải nói thế nào đây, cô cho rằng nó là bệnh thì nó chính là bệnh, cô cho răng nó không phải là bệnh thì chính là mơ mộng hão huyền, gặp lại sau!"
Tống Hân Nghiên sửng sốt, cô kinh ngạc nhìn đèn xe biến mất ở đầu đường đầy xe, cô chỉ cảm thấy cả người rét run, bác sĩ Hứa nói nhiều thông tin liên quan tới chứng bệnh này cho. Thẩm Duệ nói mà lại nói với cô là mơ mộng hão huyền, chẳng lẽ anh ta muốn nói Liên Thanh Vũ giả bệnh?
Tống Hân Nghiên dùng sức läc läc đầu, cô nhớ lại những lời mà bác sĩ Hứa vừa nói, thật ra anh ta luôn ám chỉ với Thẩm Duệ rằng Liên Thanh Vũ không có bệnh, cho nên muốn anh đưa cô ta tới chỗ thầy thuốc chuyên nghiệp để kiểm tra.
Cô vuốt trán, nếu như Liên Thanh Vũ thật sự đang giả bệnh thì cô nên làm cái gì?
Tống Hân Nghiên trở lại biệt thự, cô trông thấy Thẩm Duệ đứng trên bậc thang, nghiêng người dựa vào lan can, cô chầm chậm đi tới: "Thẩm Duệ, chúng ta dọn ra ngoài đi." Chuyển ra ngoài Như Uyển, Liên Thanh Vũ sẽ không nhìn thấy bọn họ thì sẽ không bị kích thích, cũng sẽ không tự do hoán đổi từ người bình thường thành người bị bệnh tâm thần.
Thẩm Duệ giơ tay kéo cô vào trong ngực, anh ôm eo của cô, nhìn chăm chăm cô không chớp mắt: "Tức giận?"
"Em nào có nhỏ mọn như vậy? Vừa nãy bác sĩ Hứa cũng đã nói, cô Liên rất ỷ lại vào anh, cho nên người phụ nữ xuất hiện bên cạnh anh đều sẽ trở thành kẻ địch giả của cô ấy, em không muốn làm phiền anh." Tống Hân Nghiên thản nhiên nói.
Hai tay dọc Thẩm Duệ chậm rãi lướt theo đường cong trên lưng cô, không biết có phải là anh cố ý hay không mà ngón tay anh lướt qua bộ ngực mềm mại của cô, gương mặt xinh đẹp của Tống Hân Nghiên đỏ bừng, cô nhìn anh chằm chằm, cô không chút nghi ngờ rằng người đàn ông hạ lưu này đang ăn đậu hũ của cô.
Bàn tay Thẩm Duệ rơi vào trên mặt cô, anh nâng mặt của cô, anh nhìn cô không hề chớp mắt, mắt phượng sâu thẳm u ám, giọng anh rất trầm, chứa đựng vẻ thâm tình: "Hân Nghiên, em biết vì sao nơi này tên là Như Uyển không?”
Tống Hân Nghiên khẽ giật mình, anh đột nhiên hỏi cô như vậy cô đã đoán được, nhưng vẫn già mồm hỏi: "Vì sao?"
"Một năm trước anh mua biệt thự này, lúc ấy khi đặt tên cho biệt thự, trong đầu của anh hiện lên tên của ngươi, liền lấy tên Như Uyển. Khi đó anh còn không biết em chính là cô bé năm năm trước, sau khi xác định em chính là cô bé đêm đó thì anh cảm thấy đây chính là số phận đã sắp đặt. Nơi này là nhà của chúng ta, sau này con của chúng ta sẽ được sinh ra ở nơi này, sao em bỏ nơi này để chúng ta dọn ra ngoài chứ?" Đôi mắt Thẩm Duệ sáng lấp lánh, khi anh nói đến nhà thì ánh sáng trong mắt anh gần như sắp làm cô bị thương.
Tống Hân Nghiên rủ mắt, người ta đều nói phụ nữ dùng tai để yêu, cô thật sự bị lời của Thẩm Duệ nói làm cảm động. Bọn họ cái gì cũng có thể vứt bỏ, chỉ có nhà không thể, đó là bến đỗ của bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook