Anh Từng Là Duy Nhất
-
60: Tiếc Là Thận Của Tôi Không Tốt
Sáng thứ Hai, Tống Hân Nghiên vừa mới bước vào văn phòng, cô đã nhìn thấy trợ lý Vân Vân bí ẩn chạy vào: “Chị Tống, chị đã đọc bài báo hôm nay chưa?”
Tống Hân Nghiên còn đang mơ màng hồ đồ, hôm qua ép Thẩm Duệ đi cũng đã làm cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng nghĩ đến lời đe dọa của Đường Diệp Thần, cô tự nhủ mình làm vậy là đúng, cô đã xuống địa ngục rồi, tại sao lại đi lôi một người đối với cô là một người tốt xuống địa ngục được?
“Bài báo gì?”
Vân Vân đưa tờ báo đến trước mặt cô: “Tống thị bị điều tra, em nghe nói có người gửi thư nặc danh đến Ủy ban kiểm tra kỷ luật, tố cáo người phụ trách Tống thị đã nhận hối lộ 5 năm trước, chiều hôm qua Tống Chấn Nghiệp đã bị mời đi uống trà.”
Từ hôm qua đến giờ Tống Hân Nghiên tắt nguồn điện thoại.
Cô đã không mở điện thoại suốt nên cô không biết nhà họ Tống đã xảy ra chuyện lớn như vậy: “Không biết ai là người tố cáo hả?”
“Sao mà biết lá thư nặc danh đó là của ai được? Dù biết thì họ cũng không dám đăng lên báo đâu.
Chị Tống, sắc mặt của chị không ổn lắm, chị không sao chứ?” Lúc này, Vân Vân mới chú ý tới sắc mặt nhợt nhạt, ngay cả má hồng cũng không che được vẻ tái nhợt mệt mỏi của cô.
Tống Hân Nghiên lắc đầu, với lấy tờ báo, ra hiệu cho Vân Vân đi ra ngoài.
Cô đọc lướt nhanh qua tờ báo, nội dung tờ báo đúng như lời Vân Vân đã nói, phía dưới là bức ảnh của Tống Chấn Nghiệp lúc ông ta bị đội điều tra bắt đi.
Dáng người cứng rắn như núi, nhưng lúc này hơi khom nên đột nhiên già đi mười tuổi.
Cô nhanh chóng lấy điện thoại trong túi ra bật nguồn lên, thông báo cuộc gọi nhỡ vang lên liên tục hai phút.
Cô kiểm tra các cuộc gọi nhỡ, Nhan Tư gọi ba cuộc, Đường Diệp Thần gọi mười lăm cuộc, Thẩm Duệ gọi gần năm mươi cuộc.
Mắt cô dán chặt vào tên anh tư.
Lần gọi điện là lúc cô và Nhan Tư đang cùng nhau đến bệnh viện, sau đó không còn cuộc gọi nào nữa.
Tống Hân Nghiên không thể biết tâm trạng của mình lúc này là gì, có một chút lạc lõng, nhưng cảm rất nhẹ nhõm như đã trút được rất nhiều gánh nặng.
Cô tiếp tục lật xem hồ sơ, chuyện lớn như vậy đã xảy ra với nhà họ Tống.
Trong số các cuộc gọi nhỡ của cô, không có cuộc gọi nào của người nhà họ Tống gọi tới.
Cô đặt điện thoại xuống, cầm tách trà đi rót nước ở phòng trà bên ngoài, Tống Chấn Nghiệp đối với cô có công lao dưỡng dục, cho dù ông ta làm lơ cô, ông ta cũng cho cô một chỗ để ở.
Công cha nghĩa mẹ nặng như núi, bọ họ có thể làm lơ sự tồn tại của cô, nhưng cô không thể vong ân phụ nghĩa với họ được.
Nếu ...!Nếu bà Tống đến cầu xin cô ấy …
----------------
Văn phòng Tổng giám đốc Tập đoàn Thẩm thị.
Nghiêm Thành gõ cửa đi vào, Thẩm Duệ đang ngồi ở bàn làm việc xem xét tài liệu, anh ta do dự một hồi, mới nói: “Tổng giám đốc Thẩm, cô Thẩm đang đứng ở bên ngoài muốn vào trong gặp ngài, cô ấy nói có chuyện quan trọng muốn nói với ngài.”
Thẩm Duệ bấm mạnh ngón tay, bút vẽ một vệt dài trên văn kiện, khuôn mặt đẹp trai của anh trở nên u ám, giọng nói lạnh lùng không có chút ấm áp: “Không gặp!”
Nghiêm Thành đáp “vâng” rồi xoay người đi ra ngoài.
Thẩm Duệ ném bút máy đi, tâm trạng càng lúc càng cáu kỉnh.
Anh biết mình chưa trưởng thành, mất ăn mất ngủ chỉ vì bị một người phụ nữ từ chối.
Anh đứng dậy, cửa phòng làm việc đột nhiên bị đẩy ra, Tống Nhược Kỳ xông vào, theo sau là Nghiêm Thành tay chân luống cuống.
Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ hơi nheo lại, anh bất mãn liếc nhìn Nghiêm Thành.
Nghiêm Thành bất lực cúi đầu: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi…”
“Đi ra ngoài đóng cửa lại.” Thẩm Duệ khẽ mở đôi môi mỏng, những lời anh nói ra cũng lạnh như băng.
Nghiêm Thành nhanh chóng đóng cửa, để lại chiến trường cho họ.
Thẩm Duệ cầm điếu thuốc trên bàn châm lửa, hít một hơi rồi thở ra một làn khói dài.
Tống Nhược Kỳ nhìn anh với ánh mắt có chút mê đắm.
Bộ dạng lúc hút thuốc của Thẩm Duệ rất gợi cảm, đặc biệt khi anh hơi nheo mắt nhìn bạn, điều đó sẽ khiến bạn như cảm thấy bạn là người duy nhất trong mắt anh ấy.
Tống Nhược Kỳ lắc đầu, bây giờ không phải là lúc mê trai, ba cô ta đã bị đội điều tra bắt đi, Tống thị hỗn độn thành nồi cháo, người duy nhất cô ta có thể nhờ vả chính là Thẩm Duệ.
Cô ta chậm rãi bước đến đứng lặng trước mặt anh: “Thẩm Duệ, tối qua em đã gửi cho anh một tin nhắn, anh đã đọc chưa?”
“Đọc rồi.” Thẩm Duệ khinh thường nói dối cô ta.
“Anh đọc rồi, mà sao lại không chịu về nhà? Anh có biết là em đã đợi anh cả đêm hay không?” Giọng điệu của Tống Nhược Kỳ có chút tức muốn hộc máu, sau một năm kết hôn, số lần cô ta thấy anh còn thua số lần mà thư ký của anh nhìn thấy anh nữa.
Cho dù mua bình hoa rồi về, thỉnh thoảng anh cũng sẽ thưởng thức nó, nhưng cô ta đối với anh mà nói thì chẳng khác gì không khí cả.
Thẩm Duệ đột nhiên đứng dậy, kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, hít một hơi, đi về phía cô ta, anh duỗi tay nâng cằm cô ta lên, mùi khói nồng nặc phả vào mặt cô ta, anh như muốn trêu chọc: “Chờ anh làm gì? Cô đơn sao?”
Tống Nhược Kỳ bị sặc mùi khói đến mức ho khan, anh đột nhiên bắt nạt cô ta, hơi thở nam nhân mạnh mẽ thuần thục khiến cô ta bối rối, ánh mắt khẽ động, sau khi mang thai, Đường Diệp Thần rất ít chạm vào cô ta.
Lúc này, cô ta bị Thẩm Duệ trêu chọc, trong lòng cô ta thật sự cảm thấy có chút khao khát, thậm chí quên mất việc anh không thể làm chuyện vợ chồng, cô ta đưa tay chống lên bộ ngực rắn chắc dưới lớp áo sơ mi của anh, giọng nói quyến rũ mê người: “Chồng à, em …”
Thẩm Duệ buông cô ra, biểu cảm trên mặt có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là thận của tôi không tốt! Tôi không quen ngồi xe buýt!”
Người đàn ông trước mặt đột nhiên buông cô ta ra, Tống Nhược Kỳ suýt nữa là ngã xuống đất, cô ta tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm gương mặt đẹp trai của Thẩm Duệ, mới chậm rãi nhận ra anh thật sự ám chỉ cô ta là xe buýt.
Rõ ràng là anh không thể quan hệ, vậy mà anh còn mắng cô ta là xe buýt!
Tống Nhược Kỳ tức đến mức không quan tâm đến việc cô ta đến đây cầu xin anh điều gì, chỉ vào anh hỏi: “Thẩm Duệ, thận của anh không tốt mà phải không? Anh rõ ràng là…”
Thẩm Duệ lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt nghiêm nghị.
Tống Nhược Kỳ đột nhiên im lặng, cô ta không thể hấp tập vội vàng được, ba cô ta vẫn đang chờ cô ta đến cứu ông ta ra.
Cô ta miễn cưỡng nín thở, lúc Tống thị giải quyết quyết xong tất cả những rủi ro, cô ta mới tính chuyện với anh, cô nhẹ giọng nói: “Chồng à, anh biết nói đùa thật đấy, nhà xe của anh có mấy xe riêng, sao anh đi xe buýt được?
Thẩm Duệ không nói gì, xoay người ngồi xuống ghế.
Tống Nhược Kỳ bước đến gần anh, cô ta ngồi xổm xuống trước mặt anh, ngước lên nhìn anh đáng thương nói: “Chồng à, ba em bị bắt, Ủy ban kiểm tra kỷ luật nói ông ấy đút lót và nhận hối lộ.
Cả đời ba em chỉ biết chấp hành pháp luật chứ làm sao có thể làm chuyện phạm pháp được? Ở Đồng Thành anh có quan hệ rất rộng rãi, em cầu xin anh hãy cứu bà em.”
“Trong sạch thì sợ gì, nếu ông ấy không làm điều đó, đội điều tra sẽ lại sự tự do cho ông ấy.”
Trong lòng Tống Nhược Kỳ cảm thấy tức giận vì Thẩm Duệ không có ý định giúp đỡ họ: “Chồng à, ông ấy là bố vợ của anh, anh có thể đừng thờ ơ như vậy được không? Hơn nữa, Tống thị và Thẩm thị còn có quan hệ thông gia, nếu Tống Thị xảy ra vấn đề gì, Thẩm thị cũng sẽ bị ảnh hưởng, làm sao anh costheer ngồi yên nhắm mắt cho qua được chứ?”
Thẩm Duệ nhìn cô ta, đột nhiên nói: “Nhược Kỳ, anh sẽ chỉ cho em một cách, em đi cầu xin Tống Hân Nghiên đi, cô ấy sẽ tìm được cách cứu ba em.”
Tống Nhược Kỳ trừng mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Duệ: “Anh đang đùa với em sao? Tống Hân Nghiên không có quyền lực hay sức mạnh gì cả thì làm sao cô ta có thể giải cứu ba em được chứ?”
“Anh đã chỉ đường cho em rồi, em có đi cầu xin cô ấy hay không thì đó là chuyện của em.
Anh bận lắm, đừng quấy rầy công việc của anh.” Thẩm Duệ tiếp tục mở tài liệu ra xem, không quan tâm đến Tống Nhược Kỳ nữa.
Tống Nhược Kỳ chắc chắn Thẩm Duệ đang muốn làm cho cô ta nhục nhã, không nói đến việc Tống Hân Nghiên có năng lực hay không, cho dù là có thì cô ta cũng không đi cầu xin cô.
Cô dậm chân rồi xoay người bỏ đi.
Cách của Thẩm Duệ không thể thực hiện được, vẫn còn Đường Diệp Thần, cô ta không tin Đường Diệp Thần thấy chết mà không cứu!
Đôi mắt đen thâm trầm của Thẩm Duệ nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Tống Hân Nghiên, tôi phải bắt họ quỳ trước mặt em xin em tha thứ, để cho em có thể giải tỏa hết những bất bình của mình.
Tống Nhược Kỳ đã đoán đúng, Đường Diệp Thần thật sự không giúp được gì cho cô ta, thậm chí còn không chịu gặp cô.
Trước đây lúc trên giường thì thân mật yêu dương, bỗng nhiên bây giờ thì lại như sắt đá, cô thật sự không thể tin được.
Đường Diệp Thần yêu cầu thư ký nói với cô ta một câu, muốn cứu Tống Chấn Nghiệp thì hãy gọi Tống Hân Nghiên đến.
Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên, Tống Nhược Kỳ ghét cái tên này đến chết mất.
Thẩm Duệ thì yêu cầu cô ta cầu xin Tống Hân Nghiên, Đường Diệp Thần cũng yêu cầu cô ta đi hỏi Tống Hân Nghiê, tại sao hai người đàn ông này lại ép cô ta hỏi Tống Hân Nghiên chứ? Rõ ràng cô ta mới chính là cô chủ danh chính ngôn thuận của nhà họ Tống, vậy tại sao phải cầu xin cái đứa con hoang đó?
---------------
Đường Diệp Thần đang ngồi trong phòng làm việc, khi thư ký bước vào nói với anh ta là Tống Nhược Kỳ đã đi rồi, anh ta đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, hai tay chống hông.
Hôm qua, mẹ anh ta đã gọi cho anh ta, nói rằng Tống Hân Nghiên chưa bao giờ bị người khác chạm vào, anh ta đã mừng muốn phát điên, anh ta đã trách lầm cô rồi.
Những dấu hôn trên cổ cô hẳn là do anh ta để lại lúc đó quá thô lỗ, cô không có người đàn ông nào khác.
Cô thà chịu đựng sự hành hạ của dục vọng còn hơn đến với người đàn ông khác, điều đó khiến anh ta cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.
Cô chắc hẳn yêu anh rất nhiều, đó là lý do tại sao cô đau khổ và sống sót qua cuộc thử thách này, nhưng chết tiệt anh ta đã hiểu lầm rồi trách mắng cô, thậm chí còn làm tổn thương cô.
Thảo nào cô thất vọng và buồn bã, anh ta thật là đáng chết!
Anh ta muốn bù đắp, chỉ cần cô đứng trước mặt anh ta, anh ta sẽ làm mọi cách để bù đắp cho cô, sau đó sẽ không bao giờ cãi vã hay chia tay cô nữa.
Tống Hân Nghiên không biết Đường Diệp Thần đang mơ tưởng, cô rất bận, Tổng giám đốc Lý cũng không biết cô có dùng thuốc tăng lực gì hay không, ông ta cho gọi cô đến văn phòng yêu cầu cô bay ngay đến thành phố C để kiểm tra dự án ở thành phố C, sau đó bắt đầu bày kế hoạch cạnh tranh với Nghiệp Chi Phong.
Máy bay lúc 4 giờ chiều, Tống Hân Nghiên nhìn thấy ba chữ “Khoang hạng nhất” ở trên thì không nói nên lời, Tổng giám đốc Lý thực sự sẵn sàng chi hết tiền để cạnh tranh cho dự án này.
Trước đây lúc đồng nghiệp đi công tác, ông ta rất ngại đặt chỗ hạng thương gia, nhưng lần này thực sự đã cho cô ngồi khoang hạng nhất.
Tống Hân Nghiên cảm thấy mình như có được một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nếu muốn đi công tác, Tống Hân Nghiên chắc chắn phải về để thu dọn hành lý, cô giao một vài kế hoạch sửa chữa đang tiến hành cho Vân Vân theo dõi, sau đó rời công ty với chiếc máy tính xách tay trên lưng.
Trở lại khu chung cư, Tống Hân Nghiên thu dọn hành lý xong, nhìn chiếc điện thoại vẫn chưa đổ chuông trên bàn cà phê, cô cầm lên, nhẹ nhàng xoa mấy cái cạnh điện thoại.
Có thể là do cô buồn lo vô cớ, Tống Chấn Nghiệp ở trên thương trường quen biết nhiều người như vậy, dù thực hư thế nào thì cũng có con rể Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần, ở Đồng Thành hai con người này chỉ cần đứng tại chỗ dậm chân một cái là đủ làm cho Đồng Thành run ba lần, cần gì đến lượt cô phải lo?
Tống Hân Nghiên để lại một lời nhắn cho Hàn Mỹ Hân, dán nó lên tủ lạnh rồi kéo vali rời khỏi khu chung cư.
Đến sân bay, cô kiểm tra hành lý, vào cửa kiểm tra an ninh rồi chuẩn bị lên máy bay.
Chương trình phát sóng tại sân bay nhắc nhở chuyến bay đến Thành phố C đang bắt đầu khởi hành.
Cô lấy điện thoại di động trong túi ra, không có cuộc gọi nhỡ nào, cô thở dài một hơi, cô không quan trọng hơn nhiều so với những gì cô nghĩ, cô nhấn nút nguồn, cầm vé đi lên máy bay.
Tống Hân Nghiên lên máy bay, thắt dây an toàn, lấy đồ bịt mắt trong túi ra đeo vào, chuẩn bị ngủ giấc cho đến khi đến thành phố C.
Khi đang mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người đang ngồi ở ghế bên cạnh, mùi thuốc lá quen thuộc mùi kem cạo râu vây lấy cô, khiến cô cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Cô không tháo khăn bịt mắt ra để xem ai đang ngồi bên cạnh mình mà ngủ thiếp đi.
Lần này cô ngủ rất sâu, cho đến khi có người nhẹ nhàng đẩy cánh tay cô, cô mới tỉnh giấc, tháo khăn bịt mắt ra, nhìn thấy tiếp viên hàng không cười nhẹ với cô: “Thưa quý khách, máy bay đã đến thành phố C, mời cô xuống ạ!”
Tống Hân Nghiên dụi mắt, đưa chiếc chăn mỏng trên người cho cô tiếp viên hàng không, cô liếc sang chỗ ngồi bên cạnh, chỗ đó trống không.
Cô đứng dậy, cười xin lỗi với tiếp viên hàng không rồi xoay người đi xuống máy bay.
Sau khi lấy hành lý ký gửi, Tống Hân Nghiên bước ra khỏi sảnh sân bay, đứng ở ven đường chờ xe buýt.
Trong lúc lơ đãng, hỉnh như cô nhìn thấy một bóng người cao thẳng vô cùng quen thuộc, cô đưa mắt định thần lại, người đàn ông đã ngồi vào chiếc xe hơi màu đen rồi, chỉ còn lại cái đầu với mái tóc được cắt tỉa gọn gàng.
Cô lắc đầu, Thẩm Duệ sao có thể ở đây, chắc cô bị điên rồi.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Tống Hân Nghiên bắt taxi về khách sạn, khách sạn là nơi cô ở cùng Thẩm Duệ lần trước, khi lấy thẻ phòng, thậm chí số phòng cũng giống hệt như lần trước.
Sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy khiến trong lòng Tống Hân Nghiên dâng lên một cảm giác kỳ lạ, là do trời định, hay là do ai đó cố tình sắp đặt?
Tống Hân Nghiên cau mày quay sang quầy lễ tân, cô mỉm cười để lấy lòng người phục vụ: “Người đẹp, cô có thể đổi phòng cho tôi được không?”
Người phục vụ lịch sự từ chối cô: “Thưa quý khách, tôi xin lỗi, phòng của chúng tôi đã đầy và chúng tôi không thể thay đổi cho quý cô đây được rồi.”
Nụ cười của Tống Hân Nghiên lập tức vụt tắt, cô kéo hành lý xoay người rời đi, không biết tại sao lại muốn đổi phòng, không phải chỉ có một phòng, còn có thể ăn thịt cô sao? Nhưng cô đến đây một mình trong một chuyến công tác và ở trong căn phòng mà cô đã từng ở cùng với Thẩm Duệ lần trước, cảm giác… cảm giác như cô ở đây để nhớ điều gì đó.
Trở lại phòng, Tống Hân Nghiên đặt hành lý lên ghế sô pha trong phòng khách rồi đứng ở giữa phòng, cô nhìn chiếc giường lớn trong phòng, như thể cô nhìn thấy một nam một nữ đang nằm trên đó và ôm lấy nhau mặt đối mặt ngủ cùng với nhau.
Hơi thở của cô đột nhiên trở nên gấp gáp, nhịp tim đập thất thường, hai má ửng hồng.
Cô cầm lấy túi xách, lấy thẻ phòng rồi ra khỏi phòng như đang cháy trốn.
Khi cô đến nhà hàng, trong quán hầu như không còn một ghế trống, ngoại trừ ghế ngồi bên cửa sổ, người phục vụ đưa cô đến, cô đứng ở nơi đó, đột nhiên cảm thấy mọi chuyện xảy ra hôm nay đều đầy kịch tính, cùng khoang hạng nhất, cùng một phòng, cùng một địa điểm nhà hàng, cố tình trùng hợp như vậy, nếu vẫn tin đây là trùng hợp thì cô không mang họ Tống!
“Xin lỗi, đột nhiên tôi không cảm thấy đói nữa, tôi sẽ quay lại sau.” Tống Hân Nghiên bước ra khỏi nhà hàng trên đôi giày cao gót.
Cô lấy điện thoại trong túi xách ra rồi bật nó lên, sau đó lục tìm cái tên anh tư trong danh bạ rồi ấn gọi.
Điện thoại reo ba lần, đầu bên kia có kết nối, đầu bên kia chưa kịp lên tiếng, Tống Hân Nghiên đã tức muốn hộc máu rống lên: “Thẩm Duệ, anh như vậy là có ý gì? Tôi đã nói là tôi không thích anh rồi, tôi cũng sẽ không chơi trò ngoại tình với anh, vậy mà anh vẫn cố tình sắp đặt chuyện này, anh muốn tôi cảm thấy xấu hổ sao? Anh đã đạt được mục đích của mình rồi đó, nhưng chỉ làm tôi càng ghét anh hơn thôi!”
Nghiêm Thành lấy điện thoại di động của Thẩm Duệ, nhìn Thẩm Duệ đang nói chuyện với người phụ trách công trường cách đó vài mét, anh ta ho nhẹ một tiếng: “Ờm… Cô Tống, tôi là Nghiêm Thành, bây giờ Tổng giám đốc Thẩm đang rất bận, cô có muốn tôi chuyển lời lại cho anh ấy không?”
“Bíp bíp bíp”, đầu bên kia im lặng ba giây, sau đó là tiếng cúp máy, anh ta ngẩng đầu nhìn Thẩm Duệ đang đi tới, chẳng trách anh vừa đưa điện thoại cho anh ta rồi bắt anh ta trả lời, hóa ra anh đã đoán được cô Tống gọi điện thoại cho anh để hỏi tội?
Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, cả người rối tung lên, làm sao điện thoại của Thẩm Duệ lại ở trong tay Nghiêm Thành chứ? Anh ta sẽ nghĩ gì về cô khi nghe những lời đó từ cô? A, đúng là điên mất thôi!
Vốn dĩ cô cho rằng tối hôm qua cô cố ý chà đạp lên tâm ý của anh, đáng lẽ anh không có hứng thú với cô, nhưng không ngờ anh lại từ bỏ ý định.
Anh đã sắp xếp mọi việc, để cô “thăm lại chốn xưa”, rốt cuộc anh muốn làm gì? Chẳng lẽ phải chờ tới khi thân bại danh liệt thì mới chịu hay sao?
--------------------
Sáng hôm sau.
Tống Hân Nghiên chán nản đứng trước gương phòng tắm, với chiếc bàn chải đánh răng trong miệng, uể oải vô cùng.
Tối hôm qua, cô trằn trọc trở mình trên giường, trằn trọc đến nửa đêm, sau đó ngủ thiếp đi, trong mơ cô chỉ toàn là Thẩm Duệ.
Cô muốn xua đuổi anh khỏi giấc mơ của mình, liều mạng dùng một cái bạt ruồi đuổi theo đánh anh, nhưng vừa đuổi đi thì anh lại xuất hiện, nhìn cô bằng đôi mắt bi thương, làm cô xao xuyến không yên.
Kiếp trước cô đã làm nên tội lỗi gì mà lại chọc tức oan gia như vậy, cô càng muốn tránh xa thì sợi dây định mệnh càng siết chặt bọn họ lại với nhau.
Cô vò đầu bứt tóc, khóe mắt liếc nhìn chiếc giường lớn phía sau, một cảnh tượng quyến rũ nào đó chợt hiện lên trong đầu, người phụ nữ đang nằm ngửa trên giường, khó chịu kéo áo cô.
đôi mắt của người đàn ông tối sầm lại, anh ta đột nhiên nghiêng người, đôi môi nóng như lửa rơi trên khuôn ngực trắng nõn của người phụ nữ…
Tống Hân Nghiên đột ngột quay người lại, nhìn chằm chằm vào chiếc giường lớn ở giữa phòng như gặp phải ma, nhưng cảnh tượng đó đã biến mất khỏi tâm trí cô, cô lắc đầu, không thể, không thể, cô nhất định đã bị Thẩm Duệ tra tấn đến phát điên rồi nên mới bị ảo giác như vậy.
Không được, tối nay cô phải đổi phòng, nếu không nhất định sẽ suy nhược thần kinh mất.
Sau khi Tống Hân Nghiên tắm rửa xong, việc đầu tiên cô làm khi xuống lầu là đi đến quầy lễ tân thay đổi phòng, nhân viên lễ tân xin lỗi cô: “Quý khách, hiện tại vẫn còn nhiều khách chưa trả phòng, chúng tôi không thể đổi phòng cho cô được, vui lòng quay lại đây vào lúc hai giờ chiều.”
“...”
Tống Hân Nghiên lơ đãng rời khỏi khách sạn, sau khi ăn sáng xong, cô bắt taxi đến công trường.
Mặt trời ở thành phố C đặc biệt gay gắt, ánh mặt trời chói mắt, Tống Hân Nghiên đi đến công trường, nhân viên bảo vệ ở công trường nhìn thấy cô thì mỉm cười với cô: “Cô Tống, cô đến tìm Tổng giám đốc Thẩm à, ngài ấy đang ở biệt thự thứ mười, cô cứ đến đó là gặp được.”
Tống Hân Nghiên ngây người cầm lấy chiếc mũ bảo hộ mà nhân viên bảo vệ đưa cho cô, Thạm Duệ cũng đến thành phố C? Cô theo bản năng muốn xoay người rời đi thì nhân viên bảo vệ ở sau lưng cô kêu lên: “Thư ký Nghiêm, cô Tống đang tìm Tổng giám đốc Thẩm, anh làm ơn đưa cô ấy đến đó với nhé.”
Tống Hân Nghiên xoay người lại, không phải Nghiêm Thành đang đi về phía cô sao? Cô nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm qua, xấu hổ đến mức muốn đào một cái hố dưới đất chui xuống.
Cô xấu hổ: “Tôi không đến đây để tìm Tổng giám đốc Thẩm, tôi đang tìm nguồn cảm hứng.”
Nghiêm Thành nén cười, không nói rõ ra: “Cô Tống, nghe nói Nghiệp Chi Phong sẽ công khai cạnh tranh dự án này với Bạc Thị.
Đây là cơ hội tốt để Bạc thị nổi lên.
Chỉ cần dự án này thắng thì bố trí của ngành trang trí ở Đồng Thành sẽ thay đổi.
Đã đến lúc phải cải tổ rồi.”
Tống Hân Nghiên cười nhẹ nói: “Đây cũng là một cơ hội tốt để tôi bộc lộ tài năng của mình.”
Nghiêm Thành không ngờ cô lại bộc trực như vậy nên lắc đầu cười, đưa tay ra hiệu: “Cô Tống, tôi đưa cô đi tham quan một chút nhé.”
Lần trước Tống Hân Nghiên đến đã bị Thẩm Duệ mạnh mẽ nhào đến, chưa có dịp để tham quan, lần này cơ sở hạ tầng khu biệt thự đã hoàn thiện những phần cơ bản, chỉ còn thiếu gạch và phương tiện phủ xanh của bức tường bên ngoài.
Nghiêm Thành đưa cô đi thăm quan từng biệt thự một, không những thế còn nói cho cô biết tính cách và sở thích chủ nhân của từng ngôi biệt thự, dấu vết của những sự riêng biệt vô cùng rõ ràng.
Tống Hân Nghiên biết nếu không có lời khuyên của Thậm Duệ, Nghiêm Thành sẽ không dám nói cho cô biết những thông tin mật này.
Kết quả là, cô đã vô tình nợ Thầm Duệ một ân huệ khác nữa.
Khi họ đứng ở ngoài biệt thự thứ mười, Tống Hân Nghiên từ chối đi vào, Thẩm Duệ đang ở đây, cô vẫn cố gắng tránh mặt anh: “Thư ký Nghiêm, chúng ta có thể đến căn biệt thự tiếp theo được không?”
Đi cả buổi sáng, cô lại đi giày cao gót nữa, thực ra cô rất mệt, nhưng để tìm hiểu thêm về khách hàng, cô đã cố gắng chịu đựng.
Lúc nào Nghiêm Thành cũng không nhàn nhã như vậy để có thể đưa cô đi thăm thú từng căn biệt thự.
Nghiêm Thành nhìn cô: “Cô Tống, phương án thiết kế cho ngôi biệt thự thứ mười sẽ quyết định người thắng cuộc cuối cùng trong cạnh tranh này.
Nếu cô không vào xem thì làm sao có thể đưa ra phương án thiết kế khiến chủ nhân hài lòng được?
“Đặc điểm của chủ nhân của dinh thự thứ mười là gì?”
Nghiêm Thành biết tất cả mọi thứ về biệt thự trước đó nên anh ta nói chuyện không ngừng, vào lúc này thì lại rất bí mật không chịu tiết lộ một lời nào.
Tống Hân Nghiên hiểu đây là chìa khóa để mở ra cuộc cạnh tranh, nên Nghiêm Thành chắc chắn sẽ không cho cô biết bất kỳ thông tin nào.
Hai người bước vào biệt thự số Mười, Thẩm Duệ không có ở đó, điều này khiến Tống Hân Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô không cần phải đối mặt với Thẩm Duệ, cô thoải mái ghi lại những đặc điểm của dinh thự thứ mười vào sổ tay của mình khi đến thăm.
Đây là chìa khóa quyết định chiến thắng, không chấp nhận được nếu cô chỉ tìm hiểu cho qua loa.
Tống Hân Nghiên từ trên lầu hai đi xuống, nhìn thấy Nghiêm Thành đang cầm một chiếc túi trên tay, thấy cô đi xuống anh ta đưa chiếc túi cho cô: “Cô Tống, đổi giày đi, tôi nghĩ gót giày của cô đã mòn rồi.” Anh ta đang tìm kế hoạch.
Gót giày của Tống Hân Nghiên quả thực đã mòn, cô không ngừng cố nén đau, nhưng đã bị Nghiêm Thành cẩn thận để ý: “Cảm ơn anh, nơi này cũng có chỗ bán giày sao?”
Đương nhiên Nghiêm Thành không nói, ở đây không bản giày, đây là đích thân Tổng giám đốc Thẩm đã lái xe đến thành phố mua.
Tống Hân Nghiên không làm ra vẻ từ chối, cô lấy hộp giày ra, nhìn thấy logo New Balance trên hộp giày, cô nói: “Đôi giày này rất đắt.
Bao nhiêu tiền vậy, chút nữa tôi sẽ trả lại cho anh.”
“Cô Tống, cô cứ thoải mái, cô thay giày trước đi, tôi sẽ đợi cô ở biệt thự 11.” Nghiêm Thành đâu dám đòi tiền, anh ta nhanh chóng rời khỏi biệt thự, bước ra khỏi cửa, nhìn thấy sếp lớn của mình đang dựa vào cột La Mã trước cửa với vẻ mặt u ám, anh ta lau mồ hôi: “Tổng giám đốc Thẩm…”
Thẩm Duệ phất tay, Nghiêm Thành lập tức chạy đi.
Tống Hân Nghiên thay giày xong rồi bước ra, thoáng nhìn thấy một người đàn ông đang hút thuốc dựa vào cột La Mã, có rất nhiều tàn thuốc vương vãi quanh chân, anh nhìn chằm chằm vào cô.
Tống Hân Nghiên muốn chạy trốn, nhưng chân cô như bị đóng đinh vào đất, không thể cử động được nữa.
Khi nhân viên bảo vệ nói Thẩm Duệ cũng ở đó, cô biết sớm muộn gì cô cũng sẽ gặp anh thôi.
Dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi thực sự nhìn thấy anh, cô vẫn không bình tĩnh và điềm đạm như trong tưởng tượng được.
Cô đưa tay lên vẫy vẫy, ngượng nghịu cười: “Chào, Tổng giám đốc Thẩm.”
Ánh mắt Thẩm Duệ sâu thẳm, trầm mặc nhìn cô vài giây, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.
Nụ cười trên mặt Tống Hân Nghiên đông cứng lại, cô cụp mắt xuống, thấy tay mình vẫn còn đang dở khóc dở cười nên vội vàng đặt xuống.
Cô nhìn theo bóng lưng đang mờ dần của anh, trong lòng dâng lên một cảm giác hụt hẫng.
Trong chuyến tham quan tiếp theo, Tống Hân Nghiên có chút lơ đễnh.
Nghiêm Thành cũng nhận ra điều đó, nghĩ cô đang mệt, anh ta nói: “Cô Tống, hôm nay chúng ta hãy buổi tham quan tại đây, tôi và anh Thẩm sẽ ở thành phố C vài ngày, sáng mai cô có thể trở lại đây rồi tôi tiếp tục đưa cô đi tham quan.”
Vốn dĩ Tống Hân Nghiên muốn quyết định nhanh chóng, nhưng tâm trạng cô thực sự không tốt, nên cô gật đầu: “Thư ký Nghiêm, hôm nay vất vả cho anh rồi, tối nay tôi sẽ mời anh đi ăn tối, thật lãng phí thời gian quý báu của anh, tôi thực sự xin lỗi.”
“Cô Tống đừng khách sáo quá, nếu cô thực sự cảm thấy tồi tệ về điều đó, tại sao cô không giúp tôi làm một chuyện gấp?”
“Chuyện gấp gì?”
“Tổng giám đốc Thẩm không quen ăn đồ bên ngoài.
Mỗi lần đi công tác về đều tức giận với bị đau dạ dày.
Nếu cô Tống không bận, hãy đi siêu thị mua một ít rau và thịt tươi về làm bữa tối cho Tổng giám đốc Thẩm nhé.” Nghiêm Thành nói.
Khi nghe thấy chuyện có liên quan đến Thẩm Duệ, cô theo bản năng từ chối, nhưng khi Nghiêm Thành nói mỗi lần anh trở về sau chuyến công tác, đều sẽ bị nóng dạ dày, vì vậy cô dù muốn từ chối cũng không thể nói nên lời.
Thẩm Duệ đã giúp cô rất nhiều, nếu không có anh lần này, Nghiêm Thành sẽ không để ý đến cô chứ làm gì có chuyện anh ta có thể nói cho cô biết nhiều tin tức như vậy.
Nhưng khi nghĩ về những gì mình đã nói vào đêm hôm trước, cô đã quyết tâm tránh xa anh, liệu điều này có khiến anh hiểu lầm một lần nữa không?
Nghiêm Thành nhìn thấy bộ dạng rối rắm của cô, anh ta nói: “Cô Tống, đừng lo lắng, bốn giờ chiều có một cuộc họp video, sẽ diễn ra khoảng hai tiếng, chỉ cần cô yên lặng rời đi sau khi nấu ăn xong thì ngài ấy sẽ không biết cô đến đâu.”
Tống Hân Nghiên do dự vài giây, nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
Nghiêm Thành cho cô địa chỉ khách sạn và thẻ chìa khóa, sau đó yêu cầu tài xế đưa cô trở lại thành phố, anh ta rất vui vì đã thực hiện kế hoạch thành công trong một mánh khóe.
Cô Tống, làm ơn hãy nhanh chóng làm hòa với Tổng giám đốc Thẩm để cứu tôi thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng này đi.
Nghiêm Thành xoay người lại, anh ta nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng cách đó không xa, anh đang nhìn chiếc xe chạy qua với ánh mắt si mê, hồi lâu trôi qua anh vẫn không rời mắt.
Nghiêm Thành biết Tổng giám đốc Thẩm bị một người phụ nữ kìm hãm, đau khổ cả ngày, không tìm được lối ra.
----------------------
Tống Hân Nghiên đứng ở quầy bán rau củ trong siêu thị, cô vẫn còn ngẩn ngơ một lúc, tại sao cô lại đồng ý với Nghiêm Thành nấu cho Thẩm Duệ một bữa cơm? Nếu anh bước ra mà tình cờ gặp cô, cô sẽ giải thích như thế nào đây?
Cô cáu kỉnh vò đầu bứt tóc rồi đẩy xe về phía trước.
Tống Hân Nghiên chỉ mua rau và thịt.
Nói chung, nếu có thể mở bếp trong khách sạn thì các loại gia vị cơ bản luôn có sẵn.
Cô mua hàng tạp hóa, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, lúc 4 giờ 20, Thẩm Duệ đang có một cuộc họp video, nếu lúc này cô đến đó thì cô sẽ không đụng mặt anh.
May mắn khách sạn nơi Thẩm Duệ đang ở nằm ngay bên kia đường so với khách sạn nơi cô ở, cô nhanh chóng đến khách sạn rồi đi thang máy lên
Khi đi đến bên ngoài dãy phòng, cô do dự hồi lâu mới lấy thẻ phòng ra mở cửa, một tiếng “Ding”, cô đẩy cửa bước vào nhẹ nhàng.
Cách bài trí của phòng tổng thống tinh tế hơn nhiều so với phòng thương gia nói chung, rất rộng và có nhiều phòng.
Giọng của Thẩm Duệ phát ra từ phòng cuối cùng, anh nói tiếng Anh thuần túy, bộc lộ ra một kiểu gợi cảm khác.
Tống Hân Nghiên sững sờ, một lúc sau mới nhớ ra mình đang làm gì ở đây, vội vàng bưng bát đĩa vào bếp.
Cô đóng cánh cửa trượt của nhà bếp, cố gắng hết sức để không làm phiền người đàn ông đang làm việc.
Vo gạo, hấp cơm, rửa và thái rau, Tống Hân Nghiên đã thành thạo các động tác của mình, sau nửa giờ, cô đã làm được hai món thịt, một loại rau và một món canh.
Cô giơ cổ tay lên để kiểm tra thời gian, còn mười phút trước khi kết thúc buổi họp trực tiếp.
Cô đặt đồ ăn lên bàn, sau đó lấy mâm che lại, cô tìm thấy một tờ giấy nhớ, cô viết trên tờ giấy: Cơm ở trong nồi, canh trong nồi, tự dọn ra.
Viết xong, cô đặt tờ giấy nhớ lên bàn, sau đó xách rác và túi xách rồi lặng lẽ rời đi.
Ngay khi cửa phòng đóng lại, cửa phòng làm việc ở đằng kia mở ra, Thẩm Duệ đi dép lê bước ra.
Mùi thức ăn thoang thoảng trong phòng khách, anh bước vào phòng ăn, cầm tờ giấy ghi chú trên bàn lên, trên môi anh từ từ nở một nụ cười.
Ngay từ khi cô bước vào phòng, anh đã để ý đến hành động của cô, muốn bước ra ôm cô, hôn cô, nhưng anh đã cố gắng kiềm chế.
Ngay khi anh xuất hiện, cô sẽ sợ hãi bay đi như một con chim.
Anh cầm tờ giấy ghi chú và chậm rãi đi đến cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn.
Ở độ cao hơn 20 tầng, anh nhận ra cô trong nháy mắt.
Anh nhìn cô bước ra khỏi khách sạn, băng qua vạch qua đường, đi bộ đến khách sạn bên kia đường.
Mãi cho đến khi không thấy bóng dáng cô, anh mới quay người bước đến nhà ăn, nhấc cái mâm đang đậy lên, những món ăn với đủ màu sắc và mùi vị khiến ngón tay trỏ của anh động đậy.
Đây là lần đầu tiên anh được ăn thức ăn do cô làm, trong lòng anh sôi trào vì sung sướng, không kìm được mà ăn hết thức ăn.
Tống Hân Nghiên quay trở lại khách sạn, đến quầy lễ tân để thay đổi phòng của mình, câu trả lời của lễ tân dành cho cô vẫn là: “Thưa quý khách, tôi xin lỗi, phòng đã đầy và không thể thay đổi được ạ.”
Tống Hân Nghiên cảm thấy ngột ngạt, lê cơ thể mệt mỏi của mình trở về phòng.
Cô ngã xuống giường, rất mệt, nhưng cô không ngủ được.
Chuông điện thoại đột ngột đổ chuông, cô nhấc máy và nói một cách yếu ớt: “Alo?”
“Tống Hân Nghiên, mày đang ở đâu?” Tống Nhược Kỳ hỏi một cách sắc bén từ đầu dây bên kia.
Tống Hân Nghiên ngồi dậy, đưa tay ra và ấn vào thái dương đang đau nhói của mình: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Nhược Kỳ lạnh lùng cười nói: “Có chuyện gì sao? Mày còn mặt mũi hỏi tao có chuyện gì sao à? Ba gặp chuyện, bị người ta tố cáo đưa nhận hối lộ, bây giờ vẫn đang bị nhốt bên trong, chưa được thả ra, Tống Hân Nghiên, mày làm người mà không có lương tâm hay sao? Ba gặp chuyện không hay, mày không vội tìm cách mà cứu ông ấy ra, một chữ cũng không quan tâm, sao mày lại cứng đầu như vậy hả?”
Tống Hân Nghiên bị Tống Nhược Kỳ chất vấn đến á khẩu không nói được câu nào, một lúc lâu sau, cô nói: “Không phải chị là một người rất tài giỏi sao? Tôi tưởng chị đã cứu được ba rồi chứ.”
Khuôn mặt của Tống Nhược Kỳ trở nên vô cùng khó coi khi bị cô phản đòn.
Chuyện kể rằng cây đổ, nắng đổ, cha bị bắt, mẹ đi khắp nơi cầu cứu, những người từng có quan hệ làm ăn tốt với bà ngày xưa lần lượt tránh mặt, vì sợ sẽ bị liên lụy, không ai sẵn sàng giúp đỡ.
Cô ta đến gặp Đường Diệp Thần, nhưng Đường Diệp Thần tránh mặt cô ta, cô ta đến gặp Thẩm Duệ, Thẩm Duệ lại đang đi công tác, thậm chí gọi điện thoại cũng không thèm nghe máy.
Đến lúc đó cô mới biết mình bị dồn vào bước đường cùng.
Trong tuyệt vọng, cô ta nghĩ đến Tống Hân Nghiên.
Dù bất đắc dĩ nhưng cô ta vẫn gọi cuộc điện thoại này, ba không thể xảy ra chuyện được, Tống thị không thể phá sản, nếu không, vốn liếng cô luôn tự hào đều hóa thành bọt nước tan biến mất.
“Tống Hân Nghiên, mày chỉ biết nói mấy lời giả tạo thôi sao ? Mày đừng quên, ông ấy không chỉ là ba của tao mà còn là ba của mày nữa đó!” Tống Nhược Kỳ tức giận nói.
Tống Hân Nghiên nắm chặt điện thoại: “Tống Nhược Kỳ, chị nói đúng, ông ấy cũng là ba của tôi, nhưng ông ấy chưa bao giờ coi tôi là con gái của mình.
Hơn nữa, mẹ con chị đều không làm được gì thì dựa vào cái gì mà các người nghĩ tôi có thể làm được?”
Tống Nhược Kỳ không nói nên lời, một lúc sau, cô ta bất đắc dĩ nói: “Diệp Thần nói chỉ cần mày đi hỏi anh ấy, anh ấy sẽ cưới ba ra.
Tống Hân Nghiên, Diệp Thần là người đàn ông của tao, mày đừng hòng tính kế cướp anh ấy khỏi tao.”
Tống Hân Nghiên không biết nên cười hay nên khóc, tại sao Tống Nhược Kỳ lại nói những điều như vậy với cô? Cô ta rõ ràng là người đã phá hủy cuộc hôn nhân của cô, nhưng cuối cùng chính cô ta đã nói một cách chắc chắn rằng Đường Diệp Thần là người đàn ông của cô ta: “Sao tôi lại nhớ là sổ hộ khẩu của anh được viết tên tôi nhỉ? Còn tên chị thì được ghi trên sổ hộ khẩu của Thẩm Duệ, Tống Nhược Kỳ, một người sống một mặt, một cây sống một da, chị liều mạng giành lấy người đàn ông của tôi, anh rể biết chuyện đó không?”
“Tống Hân Nghiên, nếu mày dám nói nhảm trước mặt Thẩm Duệ, mày đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Tống nữa, hơn nữa ba cũng không phải là ba của một mình tao, nếu mày thấy chết mà không cứu, thì cả ba mẹ và tao sẽ hận mày cả đời.” Tống Nhược Kỳ nói xong tức giận cúp điện thoại.
Tống Hân Nghiên nhìn màn hình đen kịt rồi giận dữ ném điện thoại xuống giường, cô nghĩ Tống Nhược Kỳ và bà Tống ở cùng với nhau tính kế thì Tống Chấn Nghiệp sẽ được trả tự do ngay lập tức, nhưng cô không ngờ rằng họ lại không làm được gì.
Đường Diệp Thần yêu cầu cô cầu xin anh ta? Dường như điều gì đó anh ta sẽ làm, anh ta nói anh ta sẽ không bao giờ để cô đi.
Vì vậy, rất có thể người gửi bức thư nặc danh là anh ta? Anh ta gài bẫy bắt cô phải nhảy xuống?
Đầu óc Tống Hân Nghiên như một cuộn chỉ rối, cô có thể cầu xin bất cứ ai nhưng Đường Diệp Thần thì không, không bao giờ! Nhưng ở Đồng Thành, ngoài Đường Diệp Thần thì còn ai có thể cứu được Tống Chấn Nghiệp nhỉ? Trong đầu cô hiện lên một cái tên, cô lập tức từ chối, không thể đi cầu xin Đường Diệp Thần, thì càng không thể cầu xin Thẩm Duệ, người này còn nguy hiểm hơn cả Đường Diệp Thần.
Nếu nợ anh nhiều ân huệ hơn, cả đời này cô sẽ không bao giờ trả được.
Tống Hân Nghiên ngẫm nghĩ, cô không quen biết nhiều người lắm, ngoại trừ Đường Diệp Thần và Thẩm Duệ ra thì cô không thể tìm thấy người thứ ba có sức mạnh như họ, nhưng có một người mà cô ấy có thể thử.
Cô nhấc điện thoại, bấm một số điện thoại, điện thoại vang lên vài lần, đầu dây bên kia liền bắt máy: “Alo?”
“Tổng giám đốc Lý, tôi là Tống Hân Nghiên, xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, xấu hổ quá, mà tôi muốn xin ngài giúp tôi một chuyện.” Tống Hân Nghiên khách sáo nói.
“Tiểu Tống à, cô cứ nói đi, nếu có thể giúp thì tôi nhất định sẽ không chối từ.”
“Hai ngày trước ba tôi là Tống Chấn Nghiệp được đội điều tra của Ủy ban Kiểm tra Kỷ luật mời uống trà.
Tổng giám đốc Lý, ngài có rất nhiều mối quan hệ ở Đồng Thành, ngài có thể giúp tôi tìm hiểu xem bây giờ có thể nộp tiền bảo lãnh cho ông ấy tại ngoại được không? Hân Nghiên không nói chuyện vòng vo với Tổng giám đốc Lý, trực giác của cô cho cô biết Tổng giám đốc Lý luôn biết danh tính của cô.”
Tổng giám đốc Lý khó xử nói: “Cái này thì, Tiểu Tống à, nói thật với cô, gần đây nhà nước nắm bắt phong cách bắt giữ, ở Đồng Thành xảy ra một vụ án lớn như vậy, mọi người đều chỉ có thể giương mắt nhìn, không ai dám đâm đầu vào tổ ong vò vẽ đâu.
Bây giờ không phải tôi không muốn giúp cô mà là tôi không dám giúp.”
Lúc Tống Hân Nghiên gọi điện, cô đã đoán được Tổng giám đốc Lý đang trốn tránh trách nhiệm, cô vừa thử thì nhận được câu trả lời này, nhưng cô không hề thất vọng: “Tôi hiểu rồi, tôi xin lỗi đã làm phiền ngài, Tổng giám đốc Lý.”
“Tiểu Tống, chờ một chút, thật ra chuyện này cô có thể nhờ người khác.
Nhà họ Thẩm có quan hệ tốt với con trai thứ ba của nhà họ Quách.
Thực lực của nhà họ Quách ở Đồng Thành không nên coi thường, cô hỏi đúng người rồi, muốn cứu Tổng giám đốc Tống ra không phải trở nên dễ như trở bàn tay sao?”
Tống Hân Nghiên nói lời cảm ơn, cô cúp máy, Tổng giám đốc Lý định bảo cô hỏi Thẩm Duệ, chẳng lẽ đây là con đường duy nhất để đi rồi sao?”
Ngày hôm sau, Tống Hân Nghiên đến công trường với rất nhiều suy nghĩ, Nghiêm Thành đã đợi cô sẵn ở đó, anh đưa cô đến một biệt thự mà hôm qua họ chưa đến tham quan, gạch ốp tường bên ngoài đang được dán ở đây: “Cô Tống cẩn thận, bên này đang làm việc, bên này đang dán gạch lên các bức tường bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ có thứ gì đó rơi ra, cho nên hãy đội nón bảo hộ của cô lên.”
“Vâng.” Tống Hân Nghiên định thần lại, đi theo Nghiêm Thành bước vào biệt thự.
Giống như ngày hôm qua, Nghiêm Thành đã nói với Tốn Hân Nghiên về đặc điểm và sở thích của chủ nhân mỗi biệt thự, Tống Hân Nghiên đã ghi chép lại một cách nghiêm túc.
Thông tin này sẽ đóng một vai trò quan trọng trong việc thiết kế kế hoạch trang trí của cô.
Cô nhớ rằng người dạy kèm trường đại học đã nói rằng thiết kế được ban tặng cho linh hồn, và thiết kế của bạn có sức sống để lay động người khác.
Vì vậy, khi thiết kế không gian cho khách hàng, cô luôn nghiên cứu xem khách hàng cần gì.
Chỉ khi nắm bắt được nhu cầu của khách hàng, cô mới có thể gây ấn tượng với khách hàng bằng thiết kế của mình.
Tiếp theo, Tống Hân Nghiên lao vào công việc của mình nên không phát hiện ra có kẻ đang lén theo dõi cô.
Nghiêm Thành đã nhìn thấy nhà sếp của mình mấy lần, khi Tống Hân Nghiên quay đầu lại và giấu đi đột ngột, anh ta thực sự lo lắng cho anh.
Tại sao ông chủ không hạ quyết tâm và quyết đoán trong thương trường, bắt được cô Tống, như vậy âm thầm chú ý, thật sự không giống phong cách của anh chút nào.
Tống Hân Nghiên ghi lại lời vừa nói của Nghiêm Thành, ngẩng đầu lên, thấy Nghiêm Thành đang nhìn chằm chằm cái gì đó ở sau lưng cô, cô quay người lại, phía sau cô là cổng biệt thự, không có gì cả, cô thắc mắc: “Thư ký Nghiêm, anh đang nhìn gì vậy?”
“Tôi không nhìn gì cả, tôi không nhìn gì cả.” Nghiêm Thành nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lắc đầu với cô, đột nhiên hỏi: “Tiện thể, cô Tống, cô nghĩ thế nào về tình yêu thầm?”
Tống Hân Nghiên giật mình, chợt nghĩ đến bản thân, cô cười khổ: “Yêu thầm là thứ ngu ngốc nhất trên đời, im lặng nhìn anh, âm thầm quan tâm anh, nếu anh hạnh phúc thì mình vui vẻ, nếu anh đau lòng thì mình đau lòng, nghĩ rằng anh ấy hiểu được suy nghĩ của chính mình, nhưng thật ra, nếu không nói ra thì làm sao anh ấy hiểu được?”
“Nếu một người đang yêu thầm cô thì sao? Cô có chấp nhận anh ta không?” Nghiêm Thành nhìn về phía sau cô đầy ẩn ý, biết rằng người đó không bao giờ rời đi.
“Tôi á?” Tống Hân Nghiên cười và lắc đầu: “Làm sao có người yêu thầm tôi chứ? Hơn nữa, tôi là phụ nữ đã có gia đình, cho dù có yêu tôi cũng không thể chấp nhận được anh ấy.”
Nghiêm Thành dường như nghe được tiếng lòng của sếp, bị mấy mũi tên sắc nhọn đâm thủng, từ khoảng cách xa như vậy, anh ta có thể cảm nhận được khí tức sát ý toát ra từ người của sếp lớn.
Anh ta có ý tốt muốn hỏi ông chủ, nhưng thực sự anh ta đã nhận được câu trả lời như vậy.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhưng tốt hơn hết nên trốn đi trước.
“Cô Tống, tôi mắc quá, cô đợi tôi ở đây nhé.” Nghiêm Thành nói xong, nhanh như chớp chạy mất không cho cô có thời gian phản ứng.
Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng đã bỏ trốn của anh ta, lắc đầu cười, cô đến tham quan biệt thự, định đợi anh ta ở bên ngoài.
Cô bước ra khỏi cửa, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Duệ đang đứng ở bậc thang phía dưới hành lang, như thể anh đang chuẩn bị đi vào biệt thự.
Thấy cô đi ra, anh dừng lại, mắt phượng lặng lẽ nhìn cô, trong lòng ẩn chứa tâm tình nào đó không hiểu đối với cô.
Tim Tống Hân Nghiên như ngừng đập, cô hoảng sợ nhìn sang chỗ khác, nhìn thấy một đống gạch tường trên khung công trình phía trên đầu Thẩm Duệ, nó đang rung chuyển trái phải khi các công nhân di chuyển xuống.
Cô nhìn Thẩm Duệ với khuôn mặt tái mét, anh không đội mũ bảo hiểm, nếu bị những viên gạch sắc nhọn này ném trúng, hậu quả sẽ rất thảm khốc.
Cô không có thời gian để nghĩ về điều đó nữa, đột nhiên lao về phía anh ....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook