Anh Từng Là Duy Nhất
-
61: Vậy Nên Em Muốn Bội Tình Bạc Nghĩa
Thẩm Duệ thấy Tống Hân Nghiêng bất ngờ lao về phía mình, trong lòng còn đang vui mừng sao bỗng nhiên cô lại nhiệt tình như vậy thì ngay lập tức cảm thấy không đúng.
Ánh mắt của cô rất lạ, tràn đầy hoảng sợ, thậm chí cả gương mặt xinh đẹp đều hơi vặn vẹo.
Anh thuận theo tầm mắt của cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bức tường gạch đang đổ xuống như hoa tuyết, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới.
Sắc mặt anh thay đổi, một xung lực cực lớn đẩy anh ra xa.
Mắt thấy tường gạch sắc bén sắp đập xuống cơ thể nhỏ bé yếu ớt của cô, dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, bàn tay anh vẫn giữ chặt lấy eo cô, dùng sức xoay người, che chở cẩn thận dưới cánh chim của mình.
Tường gạch nện xuống lưng anh, đau đến mức rên lên, ôm cô lăn mấy vòng mới dừng lại.
Những viên gạch trên bức tường lần lượt rơi xuống, mấy người công nhân đứng trên khung công trình đều sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng phía dưới, một lúc lâu sau họ mới lấy lại phản ứng, hoảng sợ hét lên: “Mau đến đây, xảy ra chuyện lớn rồi, có người bị gạch đập thương.”
Nghiêm Thành lao ra ra khỏi lều tạm thời, thấy Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên đều nằm sóng soài dưới mắt đất thì suýt đã ngừng thở, vội vàng chạy tới.
Tống Hân Nghiên vẫn luôn nhắm chặt mắt, cơn đau nhức râm rỉ truyền tới từ cánh tay phải, ngay lập tức khiến cô mất hết cảm giác.
Bên tai truyền đến tiếng nổ “ầm ầm” cùng với tiếng rên rất nhỏ.
Cô vội vàng mở to mắt, trời đất xoay vòng, cô được ôm chặt trong ngực, lăn vài vòng trên đất.
Đến khi dừng lại, Tống Hân Nghiên nhận ra mình đang nằm trên một lồng ngực ấm áp.
Cô vội vàng mở to mắt, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn nhưng trắng bệch.
Hàm răng anh nghiến chặt, mắt nhắm nghiền, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Cô vội vàng lăn xuống khỏi người anh, run rẩy nắm chặt bàn tay anh: “Thẩm Duệ, anh thế nào rồi? Anh đừng chết, anh chết rồi thì tôi phải làm sao?”
Lời này của Tống Hân Nghiên hoàn toàn không có ý nguyền rủa.
Cô vốn định đẩy anh ra, kết quả anh lại vì bảo vệ cô mà bị thương, như này thì bảo cô yên tâm thế nào được?
Nghiêm Thành thở hồng hộc chạy tới, thấy Thẩm Duệ mặt mũi tái nhợt nằm dưới đất thì vội vàng lấy điện thoại bấm số 120.
Gọi xong, anh ta ngồi xổm xuống, nói: “Tổng giám đốc Thẩm, tổng giám đốc Thẩm, anh có nghe thấy tôi nói chuyện không?”
Mấy công nhân nghe nói gạch đè người bị thương đều chạy tới, vây xung quanh Thẩm Duệ.
Đời này Thẩm Duệ chưa từng làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến bản thân nhếch nhác như vậy, xuyên qua mí mắt nhìn thấy nhiều người đang vây xung quanh, hơn nữa bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của cô đang nắm lấy tay anh và cả câu “Anh chết thì tôi làm sao bây giờ”, anh quyết định giả vờ ngất xỉu đến cùng, giờ tỉnh lại mất mặt lắm!
Xe cứu thương nhanh chóng chạy tới, Thẩm Duệ được người khác ôm lên xe, lưng áo sơ mi trắng nhiễm đỏ máu tươi, nhìn mà giật mình.
Bác sĩ nói với bọn họ: “Cho phép một người nhà đi theo xe, người nào đi?”
Nghiêm Thành muốn ở lại phong tỏa tin tức, Thẩm Duệ bị thương, còn bị thương ngay tại công tình của mình.
Tin tức này truyền đi sẽ khiến thị trường chứng khoán chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Anh ta đành phải nói với Tống Hân Nghiên: “Cô Tống nhờ cô chăm sóc tổng giám đốc Thẩm.”
Tống Hân Nghiên sửng sốt, ngay lập tức bỗng hiểu ra, khẽ gật đầu: “Thư ký Nghiêm, anh yên tâm, tôi sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, chờ anh đến.”
Xe cứu thương gào thét phóng đi, sắc mặt Nghiêm Thành vô cùng nghiêm tục, lập tức bắt tay vào điều tra nguyên nhân, sau đó ra lệnh nghiêm cấm đám công nhân bàn luận chuyện hôm nay.
Trong xe cứu thương, phần lưng của Thẩm Duệ bị bức tường gạch đập thương, anh nằm trên cáng cứu thương giản dị, xương cốt cả người đều đang kêu gào.
Bác sĩ cầm kéo cắt phần áo sơ mi sau lưng anh, nhẹ nhàng vạch ra một góc, bên trong là một mảng be bét máu thịt.
Tốc độ máu đông rất nhanh, vải vóc dính chặt vào miệng vết thương, bác sĩ kéo ra, Thẩm Duệ đau đến mức gân xanh nổi đầy trán, buồn bực rên lên, ‘tỉnh dậy’ từ hôn mê.
Tống Hân Nghiên ngồi bên cạnh, nghe thấy tiếng rên của anh, lại nhìn miệng vết thương sau lưng, hốc mắt cô ẩm ướt, vội vàng nói: “Bác sĩ, bác nhẹ tay thôi, làm đau anh ấy.”
Bác sĩ không hề khách sáo lườm một cái: “Người đẹp, cô không phát hiện anh ta bị thương nặng như vậy còn không kéo vải ra, đợi miệng vết thương mưng mủ là thành tai nạn chết người đấy.”
Tống Hân Nghiên bị hù dọa sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Thẩm Duệ duỗi tay, dịu dàng vỗ về cô: “Tôi không sao, không nên làm phiền bác sĩ xử lý miệng vết thương.”
Tống Hân Nghiên vội vàng cầm chặt tay anh, trong lòng vô cùng áy náy: “Thật xin lỗi, Thẩm Duệ, rất xin lỗi, nếu không phải vì tôi…”
Một ngón tay dán lên môi cô, ngăn cản cô mở miệng tự trách, Thẩm Duệ mỉm cười, dịu dàng nói: “Không sao, chỉ cần em không bị thương là tốt rồi.”
Tống Hân Nghiên nức nở, tại sao anh lại dịu dàng với cô như thế? Anh có biết mình như vậy rất dễ khiến cô rung động không? Thế nhưng cô không thể động lòng, càng không thể yêu nữa.
Sau đó, ý cười bên khóe môi Thẩm Duệ từ từ trở nên cứng ngắc.
Cơn đau sinh ra khi xử lý miệng vết thương vượt xa khỏi tưởng tượng của anh, anh cắn chặt răng, đau đến mức suýt ngất.
Tống Hân Nghiêm nắm chặt tay anh, nhìn anh đau đớn nhíu mày thì bực bội nói: “Bác sĩ, bác nhẹ tay chút, anh ấy rất đau, bác nhẹ thôi.”
Giọng nói mềm mại xen lẫn căng thẳng và đau lòng của cô như gió xuân ấm áp, Thẩm Duệ nhìn cô, trong lòng nghĩ, có thể được cô dịu dàng an ủi, cho dù có bị đập chết anh cũng vui vẻ chịu đựng.
Năm năm tìm kiếm thăm dò, giây phút này có cô bên người đã đủ rồi!
Cuối cùng cũng xử lý xong miệng vết thương, không chỉ mỗi Thẩm Duệ đau đến toát đầy mồ hôi mà cả người bác sĩ cũng ướt đẫm.
Ông ấy dọn dẹp dụng cụ y tế, liếc xéo Tống Hân Nghiên, chỉ người đàn ông đang nhắm mắt mê man trên cáng cứu thương: “Cô gái, đây là bạn trai cô à, nhìn cô căng thẳng đến mức mặt mũi trắng bệch, chắc cô yêu cậu ta lắm nhỉ?”
Tống Hân Nghiên lúng túng nhìn thoáng qua Thẩm Duệ, cũng may anh ngủ rồi, nếu không sẽ xấu hổ chết mất, cô nói nhỏ: “Bác sĩ, anh ấy không phải bạn trai mà là anh rể của tôi.”
“À, hóa ra là anh rể.” Ánh mắt của bác sĩ như có hàm ý sâu kín: “Đầu năm nay anh rể và em vợ là quan hệ khá nhạy cảm.”
Tống Hân Nghiên thấy Thẩm Duệ vẫn nắm tay cô thì lập tức rút mạnh tay lại như bị kim chích, không thể cãi lại: “Tôi và anh ấy không giống như bác nghĩ.”
Bác sĩ chỉ nhìn cô, không nói gì nữa.
Xe cứu thương lái vào bệnh viện, Thẩm Duệ làm một loạt kiểm tra, may mà chỉ chị thương bên ngoài, không ảnh hưởng đến nội tạng.
Nhưng vì an toàn, bác sĩ vẫn đề nghị anh nhập viện, theo dõi vài ngày.
Tống Hân Nghiên thu xếp cho Thẩm Duệ xong thì cầm phiếu đi nộp phí nằm viện.
Nơi này là bệnh viện tư có tính bảo mật cao nhất thành phố C, cho dù trong tình hình rối ren, Nghiêm Thành vẫn có khả năng diệt trừ tất cả mọi hậu quả sau này, tin tức Thẩm Duệ nằm viện nhất định không được truyền ra ngoài.
Cô vừa đi hai bước, cổ tay đã bị người khác nắm lấy, một cái ví da màu đen nhét vào tay cô.
Tống Hân Nghiên ngơ ngác, nói: “Tôi có tiền.”
Mắt phượng đen láy nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, nửa ngày sau, anh mới nói: “Một người đàn ông tốt không nên để người phụ nữ của mình bị liên lụy, đi đi.”
Lỗ tai Tống Hân Nghiên như bị phỏng, hiện tại anh đã tự phong danh hiệu người đàn ông của cô cho mình rồi.
Ví tiền trong tay nóng hổi như củ khoai lang, cô vội vàng ném lại trên giường, nhanh chóng chạy đi.
Thẩm Duệ nhìn bóng lưng chạy trốn của cô, mắt phượng khẽ híp, trừng ví da nằm cô đơn trên giường, trong mắt thoáng qua vẻ cô đơn.
Tống Hân Nghiên xếp hàng nộp tiền, đến lượt bản thân, cô vừa đưa tờ phiếu ra, hộ sĩ chỉ liếc qua rồi nói: “Mời nộp phí nằm viện 12.880 tệ.”
Tống Hân Nghiên cho rằng mình nghe nhầm: “Bao nhiêu?”
“Mười hai ngàn tám trăm tám mươi tệ, phòng VVIP của bệnh viện hai ngàn tệ một ngày, bác sĩ yêu cầu nằm năm ngày, còn lại là phí kiểm tra, tiền chữa bệnh và tiền thuốc.” Hộ sĩ kiên nhẫn giải thích từng khoản tiền phát sinh cho cô.
Trước mắt Tống Hân Nghiên tối sầm, như này khác nào cướp tiền hả! Nộp xong, cô hối hận xanh ruột, tại sao vừa rồi mình lại cậy mạnh nói trả tiền thuốc men chứ, gần một vạn ba tệ cứ như vậy bay mất, lòng đau quá!
Tống Hân Nghiên lấy lại bình tĩnh trên hành lang rồi mới đẩy cửa bước vào.
Ánh mắt cô nhìn khắp phòng bệnh một lượt, cũng chẳng có gì đặc biệt.
So với phòng bệnh thông thường, nơi này chỉ nhiều hơn một cái ghế sô pha và một gian bếp nhỏ, thế mà lại tốn hai nghìn tệ một ngày.
Hai nghìn tệ, cô có thể ở khách sạn năm sao rồi.
Cô càng nghĩ càng đau lòng, cô phải nhịn ăn nhịn uống ba tháng, còn phải tăng ca mới tích góp được một vạn ba.
Hiện tại chớp mắt đã bay sạch, đúng là còn khó chịu hơn cả xẻo thịt, chủ nghĩa tư bản đúng là ác độc!
Thẩm Duệ đã tiêm một mũi uốn ván, trong lúc mơ hồ nhìn thấy có bóng người lắc lư trước mặt, anh mở to mắt, liếc nhìn.
Tống Hân Nghiên đang đứng cuối giường, vẻ mặt đau lòng nghiến răng nghiến lợi, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lại có thể nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như vậy, thật tốt quá!
“Hân Nghiên, em đang suy nghĩ gì?” Thẩm Duệ bị thương nơi lưng, nửa người trên không mặc quần áo, sau lưng quấn vải và băng gạt kín mít, lộ ra cơ ngực và cơ bụng rắn chắc.
Anh thử ngồi dậy, khẽ nhúc nhích, đụng đến miệng vết thương sau lưng, đau đến hít mạnh.
Tống Hân Nghiên vội vàng bước tới bên cạnh anh, thấy anh cởi trần nửa người trên, cô muốn đỡ nhưng lại ngại ngùng: “Anh đừng lộn xộn, kẻo miệng vết thương lại nứt ra, phải băng bó lại.”
Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ kiêng đè đủ thứ của cô, trong lòng anh bỗng bực bội, ngủ cũng ngủ rồi, cô còn trốn tránh cái gì? Anh không muốn để ý tới cô, gắng gượng muốn xuống giường.
Tống Hân Nghiên hết cách, đành phải duỗi tay đỡ cánh tay anh.
Anh bỗng nhiên thả lỏng, dựa hết cả người vào người cô.
Cô sợ anh té ngã, chỉ đành vòng tay ôm lấy vòng eo gầy gò của anh, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc tiếp xúc gần gũi.
Thẩm Duệ lười biếng dựa vào vai trái cô, trong hơi thở tràn ngập mùi hương u lan thơm ngát, nhàn nhạt dễ ngửi.
Anh nhắm mắt, nở nụ cười như đạt được mưu kế: “Trả bao nhiêu tiền?”
“Cái gì?” Tống Hân Nghiên không kịp phản ứng.
“Tiền thuốc men.” Thẩm Duệ nghĩ tới biểu cảm vừa rồi của cô, trong giọng nói tràn đầy ý cười.
Anh biết rõ, hai mươi tuổi cô gả cho Đường Diệp Thần, vừa học vừa làm để học hết đại học.
Kết hôn với Đường Diệp Thần năm năm, cô không hề sử dụng một đồng nào trong thẻ tín dụng anh ta đưa cho mình.
Cô là một người phụ nữ cứng cỏi, cũng là người thích tự lực cánh sinh, cô không muốn dùng tiền của anh ta, không thích nợ anh ta.
Trên đời này, hễ là chuyện có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
Cô muốn vạch rõ giới hạn với anh ta!
Tống Hân Nghiên bị anh nhìn thấu, trong lòng đặc biệt lúng túng, xấu hổ lắc đầu: “Thật ra cũng không nhiều lắm, những năm này tôi có thói quen tiết kiệm nên cũng đủ.”
Thấy cô nói đầy miễn cưỡng, Thẩm Duệ xấu xa nghĩ, e rằng trong lòng cô đang chảy máu vì tiếc tiền đây.
Anh lấy ví da từ dưới gối đầu, mở ra lấy một tấm thẻ màu đen, nhét vào tay cô: “Về sau cứ dùng thẻ của anh, tấm thẻ này lưu hành toàn cầu.”
Tống Hân Nghiên tấm thẻ mỏng trong lòng bàn tay, cô đã từng nhìn thấy rồi, đây là thẻ VIP phiên bản toàn cầu số lượng có hạn trong truyền thuyết.
Nghe nói đi đến đâu cũng quẹt được, hơn nữa còn không có hạn mức.
Anh cứ thế đưa cho tôi, lẽ nào không sợ cô cầm thẻ bỏ chạy à?
Tống Hân Nghiên bỗng cảm thấy lòng bàn tay nặng trịch.
Cô nhớ có một hôm cô nghe thấy Tống Nhược Kỳ phàn nàn với bà Tống, nói thẻ tín dụng Thẩm Duệ cho cô ta chỉ có hạn mức năm mươi vạn một tháng.
Cô ta vô cùng không vui, bảo mình gả cho ông chồng giàu như vậy, kết quả anh lại keo kiệt bủn xỉn.
Lúc ấy cô nghĩ, mỗi tháng năm mươi vạn còn chê ít, đúng là ghê gớm.
Cô ta có biết có người không ăn không uống, thu nhập một năm vẫn chưa tới một vạn.
Cho dù đối với nhà giàu số một như Thẩm Duệ, năm mươi vạn đúng là không phù hợp với thân phận của anh.
Thế nhưng, anh đưa thẻ tín dụng hạn mức năm mươi vạn một tháng cho Tống Nhược Kỳ, lại đưa thẻ đen đại diện cho thân phận cho cô, tấm lòng này của anh khiến cô thấy hơi nặng nề.
Cô trả tấm thẻ lại: “Chú tư, tôi không thể…”
Môi cô lập tức bị đôi môi mỏng lành lạnh của anh ngăn chặn, mang theo sự cường thế không cho phép chống cự.
Anh không cho cô thời gian suy nghĩ, bá đạo, ngang ngược, tùy ý cướp đoạt.
Tống Hân Nghiên không kịp phản ứng, co ngươi giãn to, bàn tay anh nắm chặt tay cô, tay kia giữ chặt sau ót, đè cô vào trong lòng anh.
Thậm chí cô còn cảm giác được anh đang gặm cắn môi cô, mang theo vẻ cố chấp và trừng phạt khó hiểu.
Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh dữ dội, không hiểu rốt cuộc bản thân đã làm gì trêu chọc anh mà anh lại bất ngờ đối xử với cô như thế.
Bàn tay cô đặt trước cơ ngực của anh, không có lớp vải ngăn cản, cô có thể cảm nhận được làn da săn chắc, tràn đầy sức mạnh rõ rệt.
Cô muốn đẩy anh ra, tay lại như bị phỏng rút lại.
“Ưm…” Tống Hân Nghiên dần dần cảm thấy không thở được, không nhịn được ưm một tiếng.
Nhiệt độ trên môi tăng cao không giảm, mùi thuốc lá thơm ngát len lỏi qua những kẽ răng, hơi thở mát lạnh của đàn ông ngay lập tức bao trùm cả người cô khiến cô run rẩy.
Độ nóng trong phòng từ từ tăng cao, Tống Hân Nghiên không thở nổi.
Cô hơi ngả đầu ra phía sau, vừa hít được một ngụm không khí, môi mỏng của anh đã một lần nữa bá đạo bao phủ, cắn nuốt tất cả của cô.
Mấy phút đồng hồ sau, anh thở hổn hển thả cô ra, cô thiếu oxy há miệng dùng sức hít thở.
Miệng nhỏ sưng đỏ, gương mặt hồng nhuận căng mịn lộ ra vẻ khỏe mạnh.
Trán anh kề vào trán cô, nhìn lồng ngực phập phồng lên xuống, cười khẽ: “Tôi nói rồi, gọi sai sẽ bị phạt.
Hân Nghiên, nếu có lần sau, thời gian tăng gấp đôi!”
Tống Hân Nghiên nhớ ra, sắc mặt bùm một phát đỏ rực.
Cô đứng bật dậy khỏi giường, chạy trốn khỏi phạm vi anh có thể với tới.
Cô che cặp môi đỏ mọng, ngước đôi mắt xếch nhìn chằm chằm anh đầy cảnh giác: “Anh…”
Người đàn ông thấy hài lòng, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt thản nhiên nhìn cô.
Ngược lại anh muốn cô gọi sai nhiều thêm mấy lần, như vậy anh có cớ để “trừng phạt” cô.
Tống Hân Nghiên không nói nên lời, người đàn ông này chưa bao giờ che giấu ý định của mình đối với cô.
Cho dù ngày đó cô cố ý làm tổn thương lòng tự trọng của anh nhưng anh vẫn không bỏ cuộc.
Nhìn lại chặng đường cô đã đi, cô bắt đầu tiếp xúc với anh từ khi nào nhỉ?
Dường như từ đêm Đường Diệp Thần chơi xe lắc với Tống Nhược Kỳ bị rớt sông, cô hôn nhầm lên hầu kết của anh ở bên ngoài đồn cảnh sát, quan hệ giữa bọn họ bắt đầu rối tung kể từ khi đó.
Cô vò đầu bứt tóc: “Thẩm Duệ, anh đừng như thế này nữa được không?”
“Như thế này? Nghĩa là gì?” Thẩm Duệ nheo đôi mắt phượng nguy hiểm, biết rõ còn cố ý hỏi.
“Tôi biết tối hôm đó mình lỡ hôn hầu kết của anh khiến anh hiểu lầm.
Thế nhưng như tôi đã nói, tôi không cố ý làm vậy, sau này chúng ta đừng như vậy nữa.” Tống Hân Nghiên quyết định nói rõ với anh.
Cô không trêu chọc một người đàn ông như anh nổi, càng sớm nói rõ thì càng tốt.
Ánh mắt Thẩm Duệ bình tĩnh sâu thẳm, quả thật anh không ngờ cô lại đột nhiên nhắc đến nụ hôn bất ngờ bên ngoài đồn cảnh sát.
Đối với cái hôn ngoài ý muốn kia, anh chỉ hỏi: “Vậy cho nên em muốn bội tình bạc nghĩa?”
Lật bàn!
Cô bội tình bạc nghĩa lúc nào thế!
Tống Hân Nghiên cảm thấy cô không thể giao tiếp với anh bình thường, nếu không cô sẽ bị anh chọc tức điên mất.
Cô phải bình tĩnh lại, nghĩ ra một lý do có thể thuyết phục anh, sau đó giải thích cho anh hiểu.
Cô xoay người, rời khỏi phòng bệnh.
“Em đi đâu vậy?” Phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Duệ.
Bước chân Tống Hân Nghiên hơi chậm lại nhưng vẫn không dừng, nói: “Tôi xuống dưới mua ít đồ ăn và đồ dùng hàng ngày.
Vết thương của anh vẫn chưa lành, không nên lộn xộn, tốt nhất nằm yên để mau lành.”
Thẩm Duệ nhìn bóng dáng vừa dứt lời đã biến mất sau cánh cửa, ý cười bên môi càng sâu sắc, cô nhóc này thẹn thùng đấy à?
…
Tống Hân Nghiên bước ra khỏi bệnh viện, cô quay đầu nhìn lại phương hướng của khoa nội trú, trong lòng rối loạn.
Chỉ cần ở bên cạnh Thẩm Duệ, anh hôn cô, cô không chỉ không cảm thấy không thể từ chối mà còn không nhịn được muốn hùa theo.
Trong nhà vệ sinh hôm đó, cô có thể cho rằng bị bà Tống bỏ thuốc nên mới như vậy, nhưng lúc nãy thì sao? Rõ ràng vừa rồi thái độ của cô đã buông lỏng, nếu không sao cô lại để anh hôn lâu như vậy?
Cô ôm gương mặt nóng bừng, Tống Hân Nghiên ơi là Tống Hân Nghiên, rốt cuộc mình đã trúng tà gì thế?
Tống Hân Nghiên vừa bước xuống bậc thềm, điện thoại của đột nhiên vang lên.
Cô đang trong cơn hoảng hốt, không hề xem tên người gọi đã bấm nhận: “Xin chào?”
“Hân Nghiên, cô đang ở đâu?” Một giọng nam quen thuộc vang lên trong điện thoại, Tống Hân Nghiên giật mình.
Đây là lần đầu tiên Đường Diệp Thần gọi điện cho cô sau trận cãi vã đêm đó, suýt chút nữa là cô đã quên mất sự tồn tại của anh ta rồi.
“Anh đã quyết định sẽ ký tên vào thỏa thuận ly hôn à?” Tống Hân Nghiên hỏi, giọng điệu bình tĩnh, không hề đau đớn đứt ruột đứt gan như cô từng nghĩ.
Đường Diệp Thần đứng cạnh một bồn hoa trước khách sạn, cứng rắn bẻ gãy một bông hoa hướng dương đang nở rộ: “Cô cứ khăng khăng chống lại tôi như thế à?”
Tống Hân Nghiên thở dài: “Vậy anh nghĩ chúng ta còn có lời gì để nói không? Diệp Thần, chúng ta đi đến ngày hôm nay, tạm thời có nguyên nhân do tôi nhưng anh không có trách nhiệm gì ư? Ly hôn đi, có lẽ đợi cả hai bình tình trở lại vẫn có thể làm bạn bè.”
“Tống Hân Nghiên, tôi nói rồi, đừng hòng ly hôn, trừ khi tôi chết.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe.
Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu.
Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Anh cần gì phải như vậy chứ? Khi tôi muốn sống một cuộc sống hạnh phúc với anh, anh chẳng thèm ngó tới.
Khi tôi hoàn toàn tuyệt vọng, anh lại tìm mọi cách dây dưa không chịu buông tay.
Anh thấy đó, chúng ta luôn luôn không chung một đường, tại sao không thể gặp gỡ để chia ly?” Tống Hân Nghiên không muốn oán hận, chỉ có thể trách bọn họ không có duyên phận.
Đường Diệp Thần nắm chặt điện thoại, cạnh điện thoại làm lòng bàn tay anh ta đau đớn.
Anh ta đột nhiên hỏi: “Hân Nghiên, cô có đàn ông ở bên ngoài đúng không? Vì thế nên cô mới quyết tâm ly hôn như vậy, cô muốn ở bên cạnh anh ta đúng không?”
Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, như bị ai đó đâm trúng điểm yếu.
Cô không nhúc nhích, chiếc điện thoại tuột khỏi lòng bàn tay, bể thành hai nửa, cục pin bật ra lăn tới bên chân.
Dường như cô vừa thức tỉnh từ trong giấc mộng, không muốn che giấu.
Sau khi Đường Diệp Thần hỏi câu đó thì lặng lẽ chờ Tống Hân Nghiên trả lời.
Mặc cho mẹ anh ta nói rằng tối hôm đó Tống Hân Nghiên không có xảy ra quan hệ với bất cứ ai hết nhưng anh ta vẫn không yên lòng như cũ.
Năm năm rồi, cô đều đã chịu đựng qua, tại sao đến khi anh ta hối hận muốn thay đổi thì cô lại kiên quyết ly hôn như thế?
Trong điện thoại không truyền đến câu trả lời của Tống Hân Nghiên, sau một tiếng “bộp” đã cúp máy.
Đường Diệp Thần gọi lại, điện thoại tắt máy, anh ta vô cùng tức giận.
Tống Hân Nghiên cúi xuống nhặt điện thoại lên, lắp pin lại vào nhưng làm thế nào cũng không khởi động máy được.
Cô bấm một hồi, đôi tay bất lực rũ xuống.
Mở máy lên thì thế nào, mặc kệ Đường Diệp Thần nghĩ gì,quyết tâm ly hôn anh ta của cô sẽ không thay đổi.
Cô đứng dậy, đi vào siêu thị phía bên kia đường.
Tống Hân Nghiên đi mua sắm về, vừa bước tới bên ngoài phòng bệnh thì cô đã nghe thấy giọng nói của Nghiêm Thành truyền ra từ bên trong.
“Tổng giám đốc Thẩm, sau khi anh được xe cấp cứu chở đi, tôi đã điều tra nguyên nhân gây ra vụ tai nạn.
Trên văn bản đã quy định rõ ràng, một lúc không được vận chuyển quá năm mươi viên gạch, hơn nữa phải đặt trong sọt tre, cố định trên khung công trình, đề phòng xảy ra tai nạn.
Như tình huống hôm nay, cơ bản không được cho phép.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã kêu người gọi vị công nhân kia đến tra hỏi, kết quả không thấy người đâu.
Tôi hỏi chủ thầu thì mới biết đối phương chỉ là công nhân tạm thời, mới đến làm việc ngày hôm qua.
Tổng giám đốc Thẩm, tôi nghi ngờ vụ tai nạn này không phải ngoài ý muốn mà là có người muốn hãm hại anh.”
Tống Hân Nghiên nghe thấy hai chữ “hãm hại”, tay run lên, túi đồ trong tay rơi xuống đất, vang lên một tiếng.
Nghiêm Thành liếc Thẩm Duệ, nhanh chóng đi tới mở cửa, chỉ thấy Tống Hân Nghiên ngơ ngác đứng bên ngoài, vẻ mặt hoảng sợ: “Cô Tống?”
Lúc này Tống Hân Nghiên mới tỉnh táo lại, cô nhặt đồ vật dưới đất lên đưa cho Nghiêm Thành, miễn cưỡng nở nụ cười với anh ta: “Hai người có chuyện muốn bàn thì tôi quay lại sau.”
Nghiêm Thành còn chưa kịp nói gì, sau lưng đã vang lên giọng nói trầm thấp của Thẩm Duệ: “Em vào đi, không cần phải tránh.”
Nghiêm Thành hơi ngạc nhiên, hình như sự tin tưởng tổng giám đốc Thẩm dành cho cô Tống đã vượt qua cả tình yêu nam nữ.
Anh ta nhận lấy túi đồ, tránh sang một bên: “Cô Tống, mời vào.”
Tống Hân Nghiên vốn định rời đi, tuy chuyện này không phải bí mật thương mại nhưng là liên quan mật thiết đến tính mạng của Thẩm Duệ.
Cô không muốn dính líu đến anh, thế nhưng hiện tại, cô đã vào thế đâm lao phải theo lao rồi.
Thẩm Duệ ngồi trên giường, đôi mắt phượng nhìn cô chằm chằm.
Tống Hân Nghiên do dự một lúc, dũng cảm bước vào.
Cô lấy lại cái túi trên tay Nghiêm Thành, nói: “Hai người nói chuyện tiếp đi, tôi đi cất đống đồ này.”
Cô xoay người bước vào phòng tắm, khăn tắm mới mua cần được giặt sạch, bàn chải đánh răng, kem đánh răng và cả dao cạo râu mua cho Thẩm Duệ cũng cần phải rửa sơ qua một lượt, rồi đặt trong tầm với của anh.
Nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước chảy róc rách, Thẩm Duệ ra hiệu Nghiêm Thành nói tiếp: “Tổng giám đốc Thẩm, nghĩ đến sự an toàn của anh, tôi thấy vẫn nên điều hai vệ sĩ từ Đồng Thành tới đây, đi theo bên cạnh bảo vệ anh.”
“Không cần căng thẳng như thế, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Hiện tại chúng ta ở ngoài sáng, kẻ địch núp trong bóng tối, dù có cử một trăm vệ sĩ tới cũng vô ích.
Bọn họ muốn ra tay thì sẽ tìm được cơ hội thôi.” Thẩm Duệ ngược lại không nặng nề như Nghiêm Thành, sắc mặt anh rất nhẹ nhàng.
“Tổng giám đốc Thẩm, từ lần bị người khác mưu kế năm năm về trước, lần này là lần đầu tiên xảy ra.
Nếu như không xem trọng, tôi lo đối phương sẽ trở nên kiêu ngạo hơn.” Nghiêm Thành lo lắng nói.
“Tôi sẽ chú ý chuyện này, cậu đừng lo lắng quá.
Bọn họ hành động hấp tấp, nhất định là chó cùng rứt giậu.
Cậu sai người theo dõi chằm chằm là được.” Thẩm Duệ thản nhiên nói.
Nghĩ tới chuyện năm năm trước, ánh mắt anh không nhịn được liếc về phía phòng tắm, nơi có bóng dáng đang lắc lư qua lại, im lặng cười khẽ.
Bàn tay của định mệnh thật sự rất kỳ diệu, ai có thể ngờ, năm năm sau, bọn họ gặp lại nhau dưới thân phận như vậy chứ?
Nghiêm Thành thấy Thẩm Duệ không nghe anh ta khuyên bảo, trong lòng gấp gáp nhưng không làm gì được anh.
Chỉ thấy anh nhìn về phía nhà vệ sĩ cười khẽ, anh ta bỗng hiểu ra.
Thẩm Duệ không muốn vệ sĩ đi theo bên người là vì không muốn làm phiền anh ở cạnh cô Tống.
Khi Tống Hân Nghiên ra ngoài, Nghiêm Thành đã rời đi, Thẩm Duệ ngồi trên giường đọc tài liệu.
Ánh mặt trời rọi xuống đầu giường, tạo thành từng mảng sáng tối trên mặt anh, ngũ quan góc cạnh của anh càng thêm sắc bén.
Nhận ra tầm mắt của cô, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười đắc ý: “Em nhìn tôi như vậy là rất thích tôi đúng chứ?”
Tống Hân Nghiên ngoảnh mặt đi, khuôn mặt xinh xắn nóng bừng, mím môi nói: “Không thích!”
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Duệ lập tức tối sầm, anh ngoắc tay với cô, trầm giọng ra lệnh: “Lại đây!”
“Không tới!” Cô không ngốc, đi qua đó chưa chắc anh không làm gì cô.
Rút kinh nghiệm từ lần trước, cô vẫn nên cách anh xa một chút thì tốt hơn.
“Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.” Thẩm Duệ híp mắt, giả vờ muốn bước xuống giường.
Tống Hân Nghiên sợ tới mức xoay người chạy ra cửa.
Vừa chạy hai bước, cô bỗng nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rên khẽ.
Bước chân cô lập tức dừng lại, quay đầu, chỉ thấy gương mặt anh tuấn của anh đang nhăn lại vì đau.
Cô lập tức trở nên căng thẳng, vội vàng chạy đến bên giường, lo lắng mắng anh: “Tôi đã bảo anh đừng có lộn xộn nữa rồi, sao anh cứ không nghe lời thế, vết thương đau lắm hả? Có phải lại bị nứt ra rồi không, để tôi kêu bác sĩ.”
Cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay to lớn, nóng như lửa đốt nắm lấy.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy giữa mi tâm anh tràn đầy ý cười, ung dung nhìn cô: “Thế mà em còn nói không thích, rõ ràng nghĩ một đường nói một nẻo.”
Dứt lời, anh cúi đầu cắn nhẹ lên ngón tay cô, xốp xốp giòn giòn khiến cả người cô tê dại.
Cô vội vàng rút tay về, gương mặt như thoa một lớp phấn.
Thẩm Duệ lại không chịu buông tay, lắc lắc cổ tay căng thẳng.
Cô nhịn đau, bị anh dễ dàng kéo đến ngồi trên giường bệnh.
Anh nhìn cô chằm chằm, trên môi nở nụ cười: “Em đi mua đồ gì thế?”
Tống Hân Nghiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ anh sẽ nhìn thấu suy nghĩ mà cô che giấu.
Cô cúi đầu xuống, ánh mắt rơi trên đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ.
Ngón tay của anh rất dài, móng tay được cắt tỉa đẹp đẽ, phủ lên mu bàn tay của cô, bao trùm đôi bàn tay nhỏ bé.
Tay cô dùng sức, cố gắng rút ra, anh cũng dùng lực, cố chấp nắm chặt.
Cô nhíu mày, vai phải truyền đến cảm giác nóng rát đau nhức.
Cô tức giận ngẩng đầu, lại nghe thấy anh nói: “Em còn lộn xộn nữa thì tôi sẽ hôn em.”
Tim cô loạn nhịp, biết rõ anh đã nói sẽ làm nên không dám động đậy nữa.
Cô lại cảm thấy bọn họ như vậy hơi lúng túng, phải nói gì đó để giảm bớt, rồi cô nghĩ đến vấn đề anh vừa nhắc tới lúc nãy, liệt kê lại vanh vách: “Tôi đã mua cho anh khăn mặt mới, bàn chải và kem đánh răng.
Sau đó nhìn thấy dao cạo râu đang giảm giá nên cũng mua một cái và bọt cạo râu.
Tôi nghe nói loại bọt kia gần giống với loại anh đang sử dụng, chắc anh sẽ dùng quen.”
Nghe cô nhẹ nhàng liệt kê những thứ này, trong lòng anh sinh cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Giây phút này, bọn họ giống như một cặp vợ chồng bình thường, vui vẻ hòa thuận.
“Không dùng thẻ của tôi à?” Thẩm Duệ khàn khàn hỏi.
Tống Hân Nghiên có nghĩ đến việc dùng thẻ của anh, nhưng cộng hết tất cả đồ lại không tốn bao nhiêu tiền.
Cô cảm thấy quẹt thẻ đen hơi phí phạm: “Không nhiều tiền lắm, tôi trả được.”
Thẩm Duệ gác cằm lên vai cô, cảm giác cơ thể cô hơi run lên.
Anh cho rằng cô ngại ngùng, khẽ nói: “Nếu có lần sau, dù không nhiều tiền cũng đừng quẹt thẻ của mình.”
Tống Hân Nghiên không dấu vết rụt vai, nghĩ ngợi một lúc rồi không từ chối: “Được, chắc chắn sẽ có cơ hội.”
Thẩm Duệ im lặng một lúc, đột nhiên nhớ tới cái gì, liền hỏi cô: “Mùi hương sau khi cạo râu của tôi rất dễ chịu à? Em có thích không?”
“...” Tống Hân Nghiên.
…
Tống Hân Nghiên đợi Thẩm Duệ ngủ say rồi mới đứng dậy đi tìm y tá.
Lúc nãy khi đi siêu thị, cô không cẩn thận bị va quẹt, một lúc sau cô mới nhận ra vai phải của mình bị thương.
Có lẽ do đau nhức đến tê dại nên cô không phát hiện ra.
Khi y tá xử lý miệng vết thương, máu trên đó đã đông lại, hôm nay cô mặc áo thun màu đen nên không ai để ý.
Y tá xử lý tốt vết thương cho cô, dặn cô không được đụng vào nước, ngày mai đến đổi thuốc.
Cô đi ra khỏi phòng y tá thì bắt gặp Nghiêm Thành đang đứng ngoài hành lang.
Thấy cô ôm vai phải của mình, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Cô Tống, cô bị thương hả?”
Tống Hân Nghiên không giấu diếm nói: “Ừ, rách chút da, không có gì đáng ngại, anh đừng nói với anh ấy.” Thật ra không chỉ bị trầy chút da, bức tường gạch sắc bén đập xuống bả vai tạo thành một vết rách rất lớn, cũng may không tổn thương đến xương cốt.
Nghiêm Thành biết rõ “anh ấy” trong miệng cô chỉ ai, đến bây giờ tổng giám đốc Thẩm nằm viện đã được sáu, bảy tiếng rồi.
Cô chạy ngược chạy xuôi, thậm chí không biết bản thân cũng bị thương.
Anh ta gật đầu, nói: “Cô Tống, để tôi đưa cô về nhà.”
Bệnh viện tư nhân và khách sạn nơi cô ở, mỗi cái ở phía Nam một cái ở phía Bắc.
Cô vốn định không cần nhờ Nghiêm Thành chở mình về nhưng anh ta cứ kiên trì mãi.
Sự cứng đầu của anh ta giống y hệt ông chủ của mình, cuối cùng cô chỉ đành đồng ý.
Trong xe rất yên tĩnh, Tống Hân Nghiên ngồi ở ghế phụ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thành phố C rất rộng lớn, đèn neon tỏa ra ánh sáng nhiều màu sắc, cảnh đêm vô cùng xinh đẹp.
Cô quay đầu nhìn Nghiêm Thành: “Thư ký Nghiêm, anh vừa nói có người muốn mạng chú tư, anh ấy đã đắc tội người nào à?”
Nghiêm Thành liếc cô rồi lại nhìn con đường trước mặt: “Thù cũ lúc trước, yên lặng năm năm, hiện tại lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.”
“Kẻ thù trên việc làm ăn?” Tống Hân Nghiên biết rõ, đôi khi cạnh tranh trong buôn bán không hề lành mạnh gì, thậm chí có cả giết người phóng hỏa.
“Không phải.” Rõ ràng Nghiêm Thành có điều giấu diếm, không nhiều lời.
Thấy vậy, Tống Hân Nghiên cũng không hỏi thêm, biết có người có ý đồ xấu với Thẩm Duệ khiến lòng cô không yên.
Nghĩ tới cảnh nếu hôm nay tường gạch đập trúng đầu anh, hậu quả thật sự khó lường.
“Cô Tống, cô không cần lo lắng, lần nào tổng giám đốc Thẩm cũng có thể biến nguy thành an.” Nghiêm Thành nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, không nhịn được an ủi.
“Mỗi lần? Rốt cuộc anh ấy đã trải qua chuyện như này bao nhiêu lần?”
Nghiêm Thành biết mình vừa lỡ miệng, đành nói: “Chỉ một lần, năm năm trước, anh ấy bị người ta tính kế, chẳng qua cuối cùng không có việc gì, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Tống Hân Nghiên truy hỏi.
Nghiêm Thành nhìn cô, do dự một hồi vẫn nói: “Suýt chút nữa bị người ta đá gãy cậu em.”
Tống Hân Nghiên: “...”
Chẳng trách Thẩm Duệ bị đồn bất lực, hóa ra anh thật sự bị thương, nhưng tại sao anh lại nói bị một con mèo nhỏ cào thương nhỉ?
Nghiêm Thành đưa Tống Hân Nghiên về khách sạn, anh ta đậu xe ven đường, dõi mắt nhìn cô vào trong mới lái xe chạy đi.
Tống Hân Nghiên kéo lê cơ thể mệt mỏi đi vào khách sạn, vừa bước vào cửa xoay tròn, cổ tay đã bị người ta hung hăng giữ chặt.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện một đôi mắt đen như phun lửa.
Đường Diệp Thành hệt như một con dã thú bị mắc kẹt trong lồng, sắc bén chất vấn: “Tống Hân nghiên, tên đàn ông vừa chở cô về là kẻ nào? Chính là người khiến cô kiên quyết ly hôn với tôi đúng không?”
Tống Hân Nghiên hoảng sợ, cô không ngờ Đường Diệp Thành lại đuổi đến thành phố C.
Nghe thấy anh ta không biết tốt xấu liên tục tra hỏi, trong lòng cô bỗng sinh ra tức giận: “Đường Diệp Thần, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
“Có phải là anh ta không? Cô nói đi!” Đường Diệp Thần siết chặt cổ tay cô, dường như muốn bóp nát xương cổ tay luôn vậy.
Tống Hân Nghiên nhíu chặt mày, trong lòng buồn bực.
Rốt cuộc trái tim của một người phải bị tổn thương đến mức nào mới có thể thật sự trở nên cứng rắn như sắt đá? “Đường Diệp Thần, nếu tôi nói là anh ấy, anh có ký giấy ly hôn không?”
Đường Diệp Thần tức điên, hai tay giữ chặt vai cô, giống như một đầu sư tử bị chọc giận, ước gì có thể xé nát cô: “Cô thừa nhận? Cuối cùng cô cũng chịu thừa nhận?”
Tay anh ta vừa khéo đè xuống vết thương của cô, đau đến mức Tống Hân Nghiên phải thở dốc.
Cô cảm giác miệng vết thương ẩm ướt, chắc lại chảy máu rồi.
Cô nhớ lúc nãy khi y tá xử lý vết thương cho cô có hỏi: “Vết thương sâu như vậy mà cô không thấy đau à?”
Không phải cô không thấy đau mà đã đau đớn đến chết lặng.
Lúc này, cô lại cảm thấy cả người đau nhức, không chỉ bả vai mà còn trong lòng.
Đường Diệp Thần cảm giác được lòng bàn tay bị chất lỏng ấm áp thấm ướt, anh ta vội vàng rút tay lại.
Dưới ánh đèn sáng, lòng bàn tay dính máu đỏ rực, con ngươi anh ta khẽ co rút, ngạc nhiên nhìn cô: “Cô bị thương?”
Tống Hân Nghiên đau đến mức mặt mũi trắng bệch.
Cô lùi ra sau một bước, trên cánh tay có chất lỏng chảy xuống.
Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thờ ơ nói: “Nếu như anh không có việc gì thì tôi đi trước.”
Đường Diệp Thần bước tới ngăn cản đường đi của cô: “Đáng chết, cô bị thương, rốt cuộc cô có biết tự chăm sóc bản thân không thế, tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Tống Hân Nghiên kiềm chế tính tình, nói: “Không cần, tôi đã xử lý rồi.”
“Hân Nghiên, đừng tức giận với tôi, cho dù quan tòa muốn kết tội ai đó cũng sẽ cho phạm nhân một cơ hội kháng cáo.
Cô không thể cứ như vậy đã tuyên án tử hình cho tôi, để tôi đưa cô đến bệnh viện nhé?” Trong giọng nói của Đường Diệp Thần mang theo mấy phần cầu xin.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, đột nhiên Tống Hân Nghiên không biết nên từ chối thế nào.
Cô hít sâu một hơi, không muốn mặc kệ cơ thể mình, đành xoay người đi ra khỏi khách sạn.
Thấy thế, Đường Diệp Thần biết rõ cô mềm lòng, trong lòng vô cùng vui vẻ, vội vàng đuổi theo.
Trong bệnh viện, Đường Diệp Thần chạy ngược chạy xuôi, nộp lệ phí nhận thuốc, ra vẻ một người chồng tận tâm chu đáo.
Tống Hân Nghiên nhìn anh ta, trong lòng chỉ thấy vô cùng chán nản.
Nếu một tháng trước, anh ta đối xử với cô như thế này, cô sẽ không kiên quyết ly hôn như bây giờ.
Tống Hân Nghiên bôi thuốc, đi ra, trong tay Đường Diệp Thần nhiều hơn một cái túi.
Là một nhãn hiệu quần áo phụ nữ nổi tiếng, anh ta đưa túi cho cô: “Hân Nghiên, đi thay đi, bác sĩ nói mấy ngày nay cô đừng mặc áo thun, tránh lúc cởi quần áo đụng phải miệng vết thương.”
Tống Hân Nghiên nhận lấy, hỏi: “Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.”
Đường Diệp Thần bất đắc dĩ nhìn cô: “Hân Nghiên, cô nhất định phải phân chia rạch ròi với tôi như thế à? Xem như bạn bè không được ư, cô sẽ không nỡ làm tổn thương tấm lòng của đối phương đúng không?”
Tống Hân Nghiên nắm chặt cái túi, im lặng xoay người, đi vào nhà vệ sinh thay quần áo.
Đợi đến khi cô bước ra từ nhà vệ sinh, Đường Diệp Thần đang dựa vào bức tường đối diện ngẩn người.
Nhận ra ánh mắt của cô, anh ta ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười nói: “Đi thôi, tôi đưa cô về.”
Trong giây lát, anh ta giống hệt chàng trai lạc quan sáng sủa trong trí nhớ của cô.
Mùa hè năm đó, trường học tổ chức hội sưu tầm dân ca, không ngờ thời tiết đột nhiên thay đổi, bọn họ gặp phải nạn đất trôi trên núi.
Cô và Tống Nhược Kỳ đều bị cuốn trôi, ba mẹ lại mặc kệ sống chết của cô, cứu Tống Nhược Kỳ lên trước.
Trong lúc tuyệt vọng, cô được người khác nhẹ nhàng ôm lên, đối phương thì thầm bên tai: “Bạn học, cậu mau tỉnh lại, giữ vững tinh thần, chúng ta nhất định sẽ thoát khỏi nguy hiểm.”
Khi đó cô đã lấy lại ý thức, mở to mắt ra nhưng lại không thể nhìn rõ dáng vẻ người trước mặt cao thấp như thế nào, chỉ biết giọng nói lạc quan của đối phương không ngừng động viên cô.
Về sau cô tỉnh lại, hỏi rất nhiều người mới biết được người cứu mình là sinh viên mới, đúng lúc đi vào đó chơi với bạn học.
Lúc cô tìm được anh ta, trên đầu anh ta quấn băng gạc kín mít, nằm trên giường bệnh đọc sách.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, cả người anh ta như đắm chìm trong vầng sáng.
Thấy cô bước vào, anh ta mỉm cười vô cùng vui vẻ, nụ cười còn ấm áp hơn cả ánh mắt trời ngoài cửa sổ: “Cậu không sao chứ, có thể xuống giường rồi à? Sao không nằm yên tĩnh dưỡng?”
Trong giọng nói có mấy phần trách móc, nhưng đối với cô mà nói không khác gì lời thánh, bởi vì đã lâu lắm rồi cô chưa từng được người khác quan tâm như thế.
Cô cứng ngắc đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn anh.
Nhiều năm cô đơn một mình, cuối cùng cô cũng cảm nhận được tim mình đập thình thịch ngay tại khoảnh khắc đó.
Cô vẫn nhớ nụ cười khi đó của anh ta, kể cả những gì anh nói sau đó.
Trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, sự ấm áp anh ta từng dành cho cô đã trở thành nguồn sức mạnh nâng đỡ để cô kiên trì suốt một thời gian dài.
Những năm gần đây, dù khó khăn thế nào, dù anh ta đáng hận bao nhiêu, cô đều chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng bây giờ, chẳng biết tại sao, cô không thể chịu đựng thêm được nữa.
Đường Diệp Thần thấy cô nhìn mình chằm chằm thì nhíu mày: “Sao thế? Trên mặt tôi dính thứ gì à?”
Tống Hân Nghiên thu hồi ánh mắt, lắc đầu: “Không có gì, đi thôi.”
Đường Diệp Thần nghi ngờ nhìn cô, hình như lúc nãy anh ta nhìn thấy trong mắt cô có thứ gì đó rất quen thuộc, thế nhưng chỉ trong chốc lát, nó đã biến mất sau đôi mắt hờ hững kia.
Chỉ trong tích tắc như vậy khiến anh ta hiểu được, trong lòng cô vẫn còn anh ta.
Bước ra khỏi bệnh viện, gió đêm thổi qua mặt, mang đi cái nóng nực ban ngày.
Đường Diệp Thần đút một tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn Tống Hân Nghiên đang lặng lẽ đi bên cạnh.
Áo sơ mi trắng, quần denim xắn gấu, tóc cột cao sau ót đung đưa theo bước chân.
Trong bóng đêm, bóng dáng cô gầy đến lạ thường.
Cả một đoạn đường đều im lặng, lúc đến bên ngoài khách sạn, Đường Diệp Thần bỗng nhiên hỏi: “Vết thương trên vai cô từ đâu vậy?”
Tống Hân Nghiên giật mình, nghe thấy sự quan tâm trong giọng nói của anh ta.
Đây là lần đầu tiên cô không đối chọi gay gắt với anh ta, nhẹ nhàng nói: “Vô tình bị thương khi đi công tác.”
“Công tác?” Đường Diệp Thần nhìn cô đầy ngạc nhiên: “Tôi nghe nói Bác Dực muốn công khai cạnh tranh dự án chú tư đầu tư với Nghiệp Chi Phong, cô tới thành phố C công tác là vì dự án kia à?”
“Đúng vậy, tổng giám đốc Lý giao dự án đó cho tôi, muốn tôi cố gắng hết sức ứng phó.” Tống Hân Nghiên khẽ gật đầu.
Đường Diệp Thần nhíu mày: “Trong tập đoàn Bác Dực còn nhiều nhà thiết kế cao cấp khác, tại sao tổng giám đốc Lý lại giao dự án này cho cô?”
Tống Hân Nghiên nghe hiểu hàm ý của anh ta, sắc mặt lập tức lạnh đi: “Tại sao không thể giao cho tôi? Anh cho rằng tôi không có khả năng đó?”
“Tôi không có ý này, Hân Nghiên, tôi chỉ muốn nói, với tư cách là bà Đường, cô không thiếu tiền, tại sao không thể dựa vào tôi một chút, hết lần này đến lần khác cứ muốn đi ra ngoài?” Đường Diệp Thần không thích cô ra đi làm, chưa nói tới bị liên lụy, anh ta còn bị chỉ trỏ không nuôi nổi, vợ mình phải tự đi làm công kiếm tiền.
“Dựa vào anh? Thế thì tôi đã chết đói từ lâu rồi.” Tống Hân Nghiên cười khẩy, cảm giác không đành lòng với anh ta vừa rồi ở bệnh viện ngay lập tức bay sạch không còn sót lại gì.
Cô xoay người, sải bước rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook