Ánh Trăng Mang Tên Anh
16: Nhẹ Tay Đừng Dùng Sức Tôi Đau


Hai cơ thể đang ôm chặt lấy nhau, Lữ Nguyệt còn đang yên ổn hít mùi hương trên người cô, cái ôm còn chưa thỏa mãn đã bị đẩy ra, bước chân anh hơi lùi lại.
Diệp Chu Mãn nhìn chằm gương mặt đối diện mình, cô cất giọng: Chú có ý với con?
Trong ba giây sau, cô đang đợi câu nói, đột nhiên người đàn ông bước đến từng bước, Diệp Chu Mãn giật mình theo bản năng lùi bước chân về phía sau, đến khi bị dồn hoàn toàn vào kệ bếp, bất ngờ cơ thể được nhấc bổng ngồi trên gạch men của kệ, cô kinh hô lên một tiếng.
Lữ Nguyệt chống hai bên tay xuống gạch, đã vây hãm cô vào lòng mình, anh có chút cúi đầu đến gần cô: Từ ngày chút ta gặp lại đáng lý em phải nhận ra chứ?
Nhìn con ngươi thâm trầm trước mắt, cô càng lúc cả kinh trong người.
Không nghe cô nói gì, anh bật cười một tiếng: Diệp Chu Mãn tôi đang theo đuổi em.
Diệp Chu Mãn nghe xong trợn mắt, há hốc mồm, dù gì cô cũng đã đoán ra được nhưng chính miệng nói ra lời này thật sự cô không khỏi ngạc nhiên.
Thấy sự bất ngờ của cô, Lữ Nguyệt nghiêm túc nói tiếp: Vậy cho nên tôi sẽ chờ em và sẽ không bỏ cuộc."
Chú...!Chú theo đuổi gì kỳ thế?
Lữ Nguyệt cũng thấy thế: Đúng là có chút kỳ, nhưng mà như vậy dễ dàng gần gũi tiếp cận em hơn.
Quả nhiên những người lớn tuổi có cái đầu thật thăm sâu, nhìn người đàn ông bên ngoài trầm tính, lạnh nhạt, lại nhã nhặn, có lúc cũng dịu dàng, thật chắc là giả vờ, con người thật bên trong sắp lòi đuôi rồi.
Đột nhiên Lữ Nguyệt thấy cô cười một cái, nụ cười nở rộ vô cùng chói lóa, anh sửng sốt.
Ba năm trước chú bảo chỉ đối xử tốt với con, vị trí trong lòng chú chỉ xem con là cháu gái.

Vậy giờ chú lại trở mặt như vậy, con làm sao tin tưởng, còn một việc nữa con không còn thích chú.
Giọng nói không nóng không lạnh, thêm gương mặt không cảm xúc của cô đã khiến cho thân thể Lữ Nguyệt cứng ngắc, thấy cổ họng mình khô khốc, người hơi đổ về trước, đầu anh gục lên trên vai nhỏ bé mảnh khảnh của cô, âm thanh giọng nói cất ra vô cùng ấm áp.
Hoa Sen Trắng, tôi không biết những năm qua em sống bên Anh đã xảy ra chuyện gì, tôi mọi thứ điều không biết.

Giờ em đã trở về rồi tôi sẽ đối xử tốt với em bù đắp lại những khổ sở em phải chịu, bây giờ đã có tôi rồi tôi tuyệt đối sẽ bảo vệ em cả đời."
Diệp Chu Mãn cắn môi, kiềm chế cảm xúc mình lại, cô đưa tay đẩy người đàn ông ra khỏi người mình, từ trên kệ bếp nhảy xuống, không lưu tình nói: Ai nói chú con ở bên đó khổ sở? Cuộc sống bên đó vô cùng tốt, còn nữa ai bảo chú phải bù đắp, con hiện tại không cần những lời nói đó của chú!
Lữ Nguyệt vội giữ cô lại liền bị hất tay ra: Chu Mãn nghe tôi nói hết!
Không được đi theo con! Con muốn được yên tĩnh!
Rầm cửa đóng lại, Lữ Nguyệt đứng chơ vơ bên ngoài anh vươn tay lên gõ cửa nghĩ đến gì nên rút tay về.
Những gì tôi nói vừa mọi thứ là thật, không có nửa lời giả dối, tôi mong em tin tưởng ở tôi lần nữa.

Diệp Chu Mãn tôi đang theo đuổi em, vì vậy tôi sẽ chờ em."
Diệp Chu Mãn bịt tai lại không muốn nghe, nhưng lời nói bên ngoài quanh quẩn bên tai cô, cuối cùng cô đi ra ban công kéo cửa kính, khóa chốt, mọi âm thanh đã được chặn lại.
Tại sao phải nổi giận với chú ấy, trong chuyện tình cảm không thể ngượng ép, ba năm trước chú ấy có quyền đồng ý cũng có quyền từ chối, chú ấy không sai người lại vẫn là cô, là cô cố chấp, là cô vẫn lì lợm đem thứ tình cảm cất nó vào sâu trong tim.
Sau khi yên tĩnh được một lát, cô mở cửa ra bên ngoài, lúc này mới để ý đến sô pha có dáng người cao ráo đang nằm ở đó.


Diệp Chu Mãn di chuyển bước chân về đến gần, nhìn từ trên xuống dưới thấy người nọ gác một cánh tay lên trán, cả đôi mắt cũng bị che khuất đi, chỉ nhìn thấy cái môi mỏng đào hoa của người này.
Diệp Chu Mãn xoay người lại bước chân còn chưa nhấc đã có lực nắm lấy cổ tay cô lại kéo mạnh xuống, cô hốt hoảng thì đã nằm trên ngực săn chắc của đàn ông: "Buông ra."
Lữ Nguyệt ghì cái ót cô lại, tay kia cũng ôm chặt lấy người cô, không muốn buông, âm thanh nhẹ thốt lên giữa màn đêm: "Cho tôi ôm em một lát."
Vừa muốn phản kháng lại thì cô bị kéo lên một cái chóp mũi quét nhẹ qua chiếc cằm tinh tế của người đàn ông, đôi mắt kia mở ra, ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng mắt cô, Diệp Chu Mãn mím môi né tránh.
Ngón tay trỏ Lữ Nguyệt chạm vào đuôi mắt cô lông mi run run có chút ướt, trái tim anh lại nhói lên, giọng nói cất lên có chút nghẹn: "Sau này đừng khóc ở sau lưng tôi, đứng trước mặt tôi mà khóc, tôi phụ trách giúp em lau nước mắt."
Cả người Diệp Chu Mãn cứng đờ, cô nghiêng đầu né tránh ngón tay kia ra, lần nữa vùng vẫy, nhưng vẫn bị bàn tay lớn này giữ chặt không buông.
Lữ Nguyệt ấn đầu cô xuống, đem gương mặt nhỏ nhắn đặt vào hõm cổ mình, tay ở sau vỗ nhẹ vai cô: "Em đừng lạnh lùng với tôi."
"Chú thả con ra."
Anh không thả còn ôm chặt hơn nữa, siết đến nỗi nghe tiếng rên be bé thì anh mới nới lỏng ra một chút: "Chúng đã kết hôn rồi vậy nên em đổi cách xưng hô đi, em cứ "chú con" người ngoài còn tưởng tôi là cầm thú đấy."
"Con chưa quen."
Nghe từ con bỗng chốc anh thở dài, thôi được không ép buộc cô.
"Buông ra, chú định không đi ngủ sao?"
Lữ Nguyệt ừm một cái, mới kêu than: "Tôi mệt, chân nhũn ra hết rồi, mất sức đi không nổi."
"Phải làm sao?", Diệp Chu Mãn chống tay đứng dậy: "Chú nằm đi con vào lấy chăn ra cho."
"Làm gì?", Anh nắm bàn tay nhỏ cô lại.
Diệp Chu Mãn rất thản nhiên nói: "Chú đi không nổi thì tối ngủ ngoài đây đi, đợi con vào lấy chăn ra cho chú."
Lữ Nguyệt sửng sốt một chút, cuối cùng anh ngồi dậy không biết có nên tức giận hay không, cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn.
"Con bé nhà này thật vô tâm, tôi không đi nổi em phải đỡ tôi chứ? Em lại bỏ tôi bên ngoài cho tôi chết cóng luôn sao?"
Diệp Chu Mãn rút tay ra: "Rõ ràng chú mệt không đi nổi, chẳng phải con nói giúp chú lấy chăn sao?"
"Vậy lấy chăn ra em có ngủ với tôi không?"
"Tại sao phải ngủ cùng chú, trong khi đó giường mềm mại bên trong, vả lại con không mệt còn trẻ nên sức lực còn rất mạnh."
Khoé môi vểnh nhẹ lên liền co rút lại, Lữ Nguyệt vuốt nhẹ đuôi lông mày, mắt vẫn nhìn cô gái nhỏ nhắn đang đứng giằng co với mình: "Nằm trên người tôi không mềm sao? Lấy chăn ra đây tôi cho em nằm trên giường tôi ngủ?"
Cô trợn mắt: "Không nằm! Người chú cứng ngắc."
Lữ Nguyệt đưa tay ấn ấn vào ngực mình, sau đó thu tay lại, ngước mắt lên nói: "Hình như cứng thật.", Sau đó anh liền đứng lên uể oải dựa cơ thể vào người cô gái đứng kế bên, tay tự nhiên khoác qua vai nhỏ cô, rồi nói: "Dìu tôi vào phòng."
Diệp Chu Mãn nhíu mày, hất tay trên vai ra, nhưng người này lại cũng gác trở lại: "Tại sao?"
"Không tại sao, em là vợ dìu chồng vào phòng có làm sao đâu?", Lữ Nguyệt kê môi thủ thỉ vào tai cô.
Hơi nóng phả ra, cô nhanh nghiêng đầu đi, cũng không muốn giằng co nữa: "Đi."
Cô bước lên liền khựng lại: "Chú không đi?"
Anh đưa mắt vào phía dưới, ra hiệu cho cô: "Em không ôm eo tôi?"
"Mắc cái gì con phải ôm?", Diệp Chu Mãn nhăn mặt có chút không vui.

"Em dìu tôi vào trong mà không đỡ người tôi?"
Cô nhìn người đàn ông nghiến răng nghiến lợi không thôi, tay nhỏ vòng qua eo nhỏ săn chắc của người này còn mạnh bạo mà dùng lực bóp một cái.
Lữ Nguyệt nhếch môi: "Nhẹ tay, đừng dùng sức, tôi đau."
Càng nghe càng thấy không đứng đắn, cô gằn giọng: "Con hỏi chú câu cuối, chú không đi con sẽ bỏ mặc chú ở đây."
"Được, được, tôi đi."
Nhìn thấy bàn tay nhỏ ôm eo mình, cả người Lữ Nguyệt sung sướng như phát điên, môi đang vươn lên thấy cái đầu nhỏ quay qua nụ cười anh tắt ngang, thay vào đó bộ mặt vô cùng mệt mỏi, nghiêng người dựa sát vào người cô gái.
Diệp Chu Mãn mím môi rời mắt, đi đến giường cô không thương tiếc quăng người đàn ông lên giường, người cô cũng hơi chao đảo, cô đứng ngay ngắn lại, liếc mắt nhìn một cái liền xoay người đi ra ngoài.
Lưỡi anh đẩy nhẹ gò má, hai tay chống giường nhìn bóng lưng khuất khỏi cánh cửa, anh thở dài ngả xuống giường, tay gác lên trán.

Vừa rồi cô gái nhỏ anh lại khóc, Lữ Nguyệt bực tức nhắm mắt lại, nghe tiếng cửa phòng đóng lại anh mở mắt ra, người bật dậy.
"Nước."
Diệp Chu Mãn thấy được này không nhận, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm cô: "Chú có uống không, không uống thì con đem đi tưới cây."
Anh nghe xong mắt cũng loé tia kinh ngạc, nghe câu nói này anh tức trong lòng nhưng môi lại câu lên, tiếng cười trầm khàn bật ra: "Uống.

Em đút tôi mới uống."
Diệp Chu Mãn nhìn gương mặt này ba giây, ngay sau đó ngửa đầu uống nước, uống ba ngụm cô mới dừng lại: "Còn nửa ly chú uống không? Không uống con tự mình uống?"
Biết cô không muốn đút anh, Lữ Nguyệt đành cầm lấy ly, xoay bên miệng ly cô vừa uống, rồi nói: "Tôi muốn hôn gián tiếp với em.", Nói rồi liền uống cạn nước.
Khoé môi Diệp Chu Mãn giật nhẹ.
Cô không còn lời gì để nói.
- -----
Bác sĩ Đỗ thấy bệnh nhân đứng trước cửa phòng khám, bà có chút giật mình: Chúng ta có hẹn sao?
Không có., Diệp Chu Mãn bước vào ngồi xuống ghế đối diện với bà.
Bà đang xen mười ngón tay đặt trên bàn, ngước mắt lên nhìn trạng thái người trước mặt, hình như tâm trạng lần này đến còn tệ hơn lần trước: Mong con không che giấu bác sĩ cái gì, nói đi trạng thái hôm nay là sao?
Bác biết người đàn ông trước đây còn từng nhắc với bác đúng không?
Nói rồi Diệp Chu Mãn cười một tiếng: Con với người đó kết hôn rồi.
Đã bao lâu?, Bác sĩ Đỗ cũng bất ngờ.
Được hai tuần., Cô liếm liếm môi nói tiếp: Người đó nói muốn theo đuổi con.
Con thế nào? Cảm giác ra sao?

Diệp Chu Mãn ngồi đần ra một lúc, rồi lắc đầu: Con không biết., Thật sự lòng cô vẫn là mớ hỗn độn, cô cảm thấy sợ, những không biết sợ cái gì.
Ai đề nghị kết hôn?
Là người đàn ông đó.
Bác sĩ Đỗ gật đầu, rồi đưa ra lời khuyên: Chu Mãn còn tình cảm thì sẽ không làm chuyện dại dột đâu, huống hồ hai người đã kết hôn rồi, ta thấy con đừng cứ sống mãi trong ký ức đau buồn, không lẽ con cứ bắt ta đồng hành cùng con bao nhiêu năm? Hãy trân trọng những điều trước mắt, không thôi người hối hận chính là con..."
Diệp Chu Mãn ra khỏi phòng khám, cô vào xe nhưng lại không lái đi, người có chút mệt gục đầu lên vô lăng xe.
Đã hai tuần cô còn chưa ghé thăm nhà họ Lữ, nhân tiện không có ca làm nên cô lái xe đến.
Người giúp việc mở cửa thấy Diệp Chu Mãn, liền cười: Cô Chu Mãn.
Diệp Chu Mãn gật đầu, vẫn không sửa được cách xưng hô của dì, hôm nay cô đến đây, từng tiếng chào hỏi trong nhà cũng thay đổi.
Ba.
Ông Lữ quay lại, liền cười: Con đến đó à, lại đây với ba.
Lữ Nguyệt nó không đi với con sao?
Dạ không có, chú ấy còn ở công ty với lại con đến đây cũng chưa báo với chú ấy một tiếng.
Ông Lữ hừ lạnh trong lòng, lúc này ông vào chuyện chính nói: Hai đứa định khi nào tổ chức hôn lễ?
Chuyện này con không có ý kiến, chú ấy sắp xếp khi nào tổ chức cũng được.
Nhưng nó giao quyền quyết định cho con, nó không bàn bạc với con sao?
Diệp Chu Mãn im lặng, trầm tư một lúc cô lắc đầu: Con chưa nghe nói.
Thằng đó nó bao nhiêu tuổi rồi không biết, bốn năm nữa cũng 40 tuổi rồi mà cái đầu chứa bãi phân trâu! Chuyện tương lại vợ con mà không biết suy nghĩ, cắm đầu nhiều vào công việc, để coi sau này nó chết trước ta xem ta có đem cổ phần chôn chúng với nó không.
Cô nghe xong cũng kinh ngạc: Ba, đừng nói chuyện xui ạ.
Ông Lữ cảm thấy đã lỡ lời nên gật đầu.
Lữ Nguyệt gọi sao?
Diệp Chu Mãn gật đầu.
Con đưa ba., Ông Lữ mở loa ngoài, rồi ấn nút nghe.
Giọng đàn ông truyền đến: Em ăn gì chưa? Hôm nay có tăng ca đêm không?, Lữ Nguyệt không nghe đáp, anh gọi: Sen Trắng em có đó không?
Không có Sen Trắng, chỉ có Lữ gia gia.
Lữ Nguyệt giật mình nhìn lại tên trên màn hình, anh có chút cau mày: Ba lấy điện thoại cô ấy làm gì?
Anh không cần quản chuyện này, tôi hỏi anh chuyện hôn sự anh đã bàn bạc với con bé chưa?
Không liên quan đến ba.
Ông Lữ bị chọc cho tức: Ơ hay, con dâu ta anh nói không liên quan là không liên quan như nào?
Con sẽ nói sau chuyện này, có một vài chuyện người ngoài cuộc không biết, cho nên Lữ gia gia yên phận tuổi già mình đi, chuyện của người trẻ để người trẻ giải quyết.
Haha...!Trời anh Lữ Nguyệt mở miệng nói mình trẻ mà không thấy ngượng miệng, tôi nói anh biết, cái tuổi của anh với Sen Trắng á, con bé gọi anh là ba cũng hợp lý nữa, hôn sự anh không lo liệu một ngày nào đó Sen Trắng xách dép theo trai trẻ, tôi xem người già như anh làm thế nào.
Tút, tút, tút.
Còn chưa nói lại điện thoại đã tắt ngang, nhớ lại đoạn thoại vừa rồi mí mắt Lữ Nguyệt giật giật vài cái, anh tức đến nỗi phải bật cười ra một tiếng.
Diệp Chu Mãn che miệng ho nhẹ, vươn hai tay nhận lại điện thoại, đột ngột bị lực mạnh từ phía sau nhào đến, cô kinh ngạc.
Thím tư, con nhớ thím muốn chết được.
Không phép tắc."

Nghe ông nội nhắc nhở Lan Nhiễm liền buông Diệp Chu Mãn ra: Con xin lỗi, vì con vui quá thôi.
Không sao., Diệp Chu Mãn đứng lên xin phép ông Lữ vào nhà.
Lan Nhiễm vui vẻ kéo tay Diệp Chu Mãn: Con biết thím thích uống rượu, nhưng số rượu của ông nội ở trong nhà lấy nhiều lần sẽ bị nghi ngờ.

Đây là danh thiếp của một người chị của bạn con, thím cất đi, người chị đó làm ở quán bar, ruợu được đưa về quán rất nhiều, thím cần thì cứ liên hệ.
Nhìn tấm danh thiếp một lúc, Diệp Chu Mãn bỏ vào túi xách: Cảm ơn chị.
Đừng gọi chị, chú tư đánh đòn con mất.
Xin lỗi., Diệp Chu Mãn có chút không thuận miệng: Được, thím tư cảm ơn Nhiễm Nhiễm tấm danh thiếp này.

Nhưng mà chuyện này đừng nói cho ai biết, chú tư càng không nói.
Lan Nhiễm gật đầu.
Hôm nay thím có ở lại đây không?
Không có, xế chiều phải chở về.
Cô nghe xong liền buồn bã: Ngủ lại một đêm không được sao?
Diệp Chu Mãn vẫn lắc đầu: Không được., Vì lúc đi cô không có mang theo thuốc, lỡ chuyện xảy ra giống lần trước cô không biết xoay sở như thế nào.
Sen Trắng?
Cô quay lại, nhanh chào hỏi: Chị ba.
Bà Đường cười cười kéo tay Diệp Chu Mãn, hỏi thăm: Dạo này em với em tư cũng khỏe chứ?
Vẫn khỏe chị.
Bà Đường tìm đề tài nói tiếp: Vừa rồi chị và anh ba có đi mua một ít đồ ăn, một lát bảo người làm, em có muốn ăn gì không?
Cô cười: Mọi người ăn gì em ăn đó.
Em tư không đến cùng em à?
Dạ không, chú ấy còn ở công ty.
Lúc này bà Đường nhìn xung quanh không thấy ai, mới chủ động nói nhỏ: Sen Trắng em căn nhắc chuyện sinh con chưa?
Diệp Chu Mãn nghe rồi sững người lại, cô mù mờ lắc đầu.
Nếu mà nói thì thấy thiệt thòi cho em, nhưng em tư cũng có tuổi rồi, chuyện ba năm trước lỡ nhưng không dẫn đến mang thai cũng điều đáng mừng, nhưng hai đứa đã kết hôn, suy nghĩ đến chuyện đó không sao.
Lúc này cô mới hiểu ra, hiện giờ mọi người trong nhà đều cho Lữ Nguyệt làm chuyện đồi bại với cô vì thế nên cô mới bỏ đi lâu như vậy, nghĩ lại vì muốn kết hôn với cô mà làm xấu mặt mũi như vậy, người đàn ông ngoài ba mươi tính toán ghê thật.
Cảm ơn chị, em sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện đó.
Đừng hiểu sai ý, nếu chưa muốn thì nên phòng tránh tốt một chút, dùng biện pháp an toàn nhưng không hẳn an toàn một trăm phần trăm, chỉ có cách uống thuốc.
Diệp Chu Mãn có chút ngượng ngùng, cô gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng cũng nói thêm: Uống thuốc không tốt, em nghĩ rồi nên chú ấy nhịn đến khi nào muốn có con thì sẽ tính đến chuyện đó.
Nghe xong bà Đường giật mình: Nhịn sao?
Chú tư đã sống từng tuổi này, lúc trước chưa từng giao lưu với ai, cho nên ở góc nhìn thì chú ấy kiềm chế rất tốt, vì vậy để chú ấy nhịn một thời gian cũng không sao.
Diệp Chu Mãn thấy bà Đường có chút ngại ngùng không nhắc chuyện này nữa, cô yên tâm thở một hơi nhẹ nhõm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương