Diệp Chu Mãn vừa vào cửa, đứng cởi giày, cô không mang dép mà đi chân trần, đèn nhà chưa mở thì có một bóng đen ập về phía cô, mùi rượu nồng nặc xông lên mũi, cô khiếp sợ hét lên, dùng cùi chỏ thụt mạnh ra sau, chân ở dưới vung muốn đạp vào hạ bộ.
Sen Trắng đừng hắt hủi tôi.
Nghe tiếng nói quen thuộc cô dừng mọi hành động lại, nhanh chóng mò tay lên vánh tường để mở đèn.

Diệp Chu Mãn đẩy người kia ra, cô xoay lại, nhìn người đàn ông say xỉn, quần áo trên người xộc xệch, bộ dạng này không nghiêm túc như thường ngày, đây cũng lần đầu tiên cô thấy được.
Chú làm gì thế, muốn hù dọa cho con chết sao?
Lữ Nguyệt nghe vậy đứng nghiêm chỉnh lại, mắt lén lút nhìn gương mặt nhỏ giận dữ kia, đứng im một lúc, anh nâng tay nắm nhẹ góc áo cô: Cái đó, tôi xin lỗi, Sen Trắng em đừng quát tôi.
Thấy được biểu cảm và hành động này cô rùng mình một cái, mấp môi nói: Chú uống rượu đến hư não rồi sao?
Không có, không có hư trong đầu tôi lúc nào cũng có hình bóng của em.
Diệp Chu Mãn thấy người này hình như không tỉnh táo lắm, cô nhíu mày nhắc nhở: Người chú thật hôi, bộ dạng này nữa, còn không mau đi tắm rửa đi.
Sao em lại ghét bỏ tôi?, Lữ Nguyệt bảy ra vẻ mặt và giọng điệu tủi thân: Tôi đã đợi em rất lâu đó nên không đi tắm.
Chú đi tắm và đợi người hai cái nó không hề liên quan.
Tại sao không? Tôi đợi em về tắm cho tôi.
Diệp Chu Mãn nghe rồi đầu không ngừng nghe tiếng trống đánh, cô khó tin, tưởng tai nghe lầm, cô bước lên không nói tiếng nào chát, sau đó khẽ hỏi: Chú tỉnh chưa?
Lữ Nguyệt ôm một bên má, đầu óc nhất thời kích động: Diệp Chu Mãn sao em đánh tôi?
Thấy trở lại bình thường rồi, Diệp Chu Mãn gật đầu: Tốt rồi, chú tỉnh táo thì đi tắm đi, nếu vẫn còn chưa tỉnh thì con giúp chú tát thêm một bên còn lại.
Thấy người đã đi, Lữ Nguyệt nâng tay xoa ấn đường, hôm nay đi gặp khách hàng anh có chút quá chén, nhưng về nhà cô gái này không lưu tình còn đánh anh nữa.
Lúc tắm ra, liền nghe tiếng nói nhỏ của cô gái cất lên.
Chén canh giải rượu con vừa nóng xong, chú nếm thử đi có vừa miệng không, mà không vừa miệng cũng phải ăn hết, ngày mai có dậy thì đầu sẽ không đau.
Lữ Nguyệt vứt khăn lau tóc đi, nhanh chân đi đến ôm chầm lấy cơ thể nhỏ nhắn vào lòng.
Cô bị ôm bất ngờ cũng kinh ngạc không thôi: Chú, buông mau ra.
Nghe vậy Lữ Nguyệt còn đem mặt cọ vào cổ cô, khàn giọng nói: Tôi còn tưởng em mặc kệ tôi rồi.
Được rồi, chú buông ra trước đi.
Lữ Nguyệt đem môi dán vào cổ cô, rồi thì thầm nói: Vậy một lát sau tôi ôm em có được không?
Diệp Chu Mãn cũng không biết phải làm sao, liền đáp một tiếng được thì người kia mới chịu buông cô ra, cô vươn tay chạm vào cổ mình rồi nhìn qua người kia, lòng không khỏi rục rịch.
Lúc sau Diệp Chu Mãn giấu thuốc lén lút đi vào phòng bếp, cho viên thuốc vào trong miệng, cầm ly nước uống, bất ngờ bị ôm từ phía sau, cô vì thế bị sặc: Khụ...!Khụ...! Khụ.
Lữ Nguyệt lo lắng vỗ lưng cô: Không sao chứ?
Cô ho một vài tiếng mà mặt đã đỏ bừng lên, dùng cùi chỏ thúc nhẹ vào bụng của người đằng sau, rồi xoay người chất vấn: Lữ Nguyệt hôm nay chú có bệnh sao?
Xin lỗi em., Lữ Nguyệt vươn ngón tay lau nước trên khóe môi cô vô tình chạm nhẹ đến đôi môi mềm mại, ngón tay anh run nhẹ, cả người cũng chấn động, anh, anh mẹ nó muốn hôn!

Diệp Chu Mãn bất giác lùi lại né tránh tay đó ra, lên tiếng để phân tán bầu không khí này: Chú đi ngủ đi.
Tôi chờ em uống nước.
Không cần, chú vào phòng trước đi.
Nhưng Lữ Nguyệt vẫn kiên quyết đợi cô uống xong hai người cùng nhau trở về phòng, lên giường anh bỉ ổi kéo gối hai người sát vào nhau.
Diệp Chu Mãn bắt thấy hành động đó, đưa mắt dò xét: "Chú lại làm gì nữa?"
"Không có gì, em mau lên đây."
Cô trèo lên gối kéo ra xa cái gối kia rồi mới nằm xuống.
Lữ Nguyệt hít một hơi vô cùng khó chịu trong lòng, lần này anh vứt luôn cái gối nằm mình xuống sàn, hèn hạ nằm xuống kê đầu cùng gối với cô.
"Lữ Nguyệt! Rốt cuộc chú muốn cái gì đây?", Cô tức giận bật người dậy.

Bàn tay anh mò đến nắm bàn tay cô, sau đó mềm giọng nói: "Nếu tôi nói muốn, em có đồng ý không?"
"Hiện tại tôi đang theo đuổi em, nhưng thật chất thì chúng ta là vợ chồng, tôi muốn hôn hay làm gì khác với cơ thể em cũng là điều bình thường.

Nhưng trong lòng em vẫn chưa chấp nhận tôi nên tôi không thể làm gì quá đáng, chỉ mong đêm nào em cũng cho tôi ôm em ngủ là được rồi."
Diệp Chu Mãn thấy đau đầu không thôi, từng câu từng chữ nói đúng như vậy làm sao cô dám phản bác lại, cuối cùng cũng hít một hơi bình phục lại tâm trạng, thì mới nằm xuống trở lại.
Thấy cô không nói gì anh biết mình đã thành công được cô ngầm đồng ý, trong lòng có chút phấn khích, nhanh chóng đem đầu nằm chung gối với cô, bàn tay ôm sát eo nhỏ vào lòng ngực mình, sau đó còn nói thầm vào tai cô.
"Hoa Sen Trắng ngủ ngon."
Đột ngột cô vô tình thấy cái gì mới vụt qua từ cửa sổ: "Aaa.", Cô sợ hãi xoay người ôm chặt lấy Lữ Nguyệt.
"Em sao vậy?", Lữ Nguyệt thấy người trong lòng sợ hãi run rẩy người, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, kéo chăn trùm qua đầu cả hai.
Anh trấn an cô: "Không sao có tôi đừng sợ."
Diệp Chu Mãn vẫn còn run, cánh tay ôm chặt lấy cái eo bên cạnh cả người cũng rúc sát vào lòng ngực ấm áp, giọng hơi run: "Chú, vừa rồi có cài gì ngoài ban công."
"Em nhìn nhầm thôi, để tôi đi kéo rèm lại."
Vừa xốc chăn ra, cô gái lần nữa ngồi dậy nhào vào lòng anh không chịu buông, anh loé mắt, tim lệch nhịp, vội vỗ lưng cô.
"Con, con sợ."
Lữ Nguyệt không còn cách đành ôm cô trên người, tay ấn gáy cô vào sát người mình, tay kia nhanh chóng kéo rèm cũng nhanh chân trở lại giường, anh khẽ vỗ nhẹ cái đầu nhỏ đang rúc ở ngực anh: "Em định đu trên người tôi đến lúc nào?"
Diệp Chu Mãn trèo xuống, người phóng nhanh lên giường, kéo chăn trùm kín đầu.
Anh cũng nằm bên cạnh, kéo chăn lên, tay luồn qua gáy cô, đem gương mặt nhỏ áp vào ngực mình, tay còn lại ôm chặt cô, xoa xoa tấm lưng nhỏ: "Được rồi", Lần đầu thấy cô như vậy anh có chút buồn cười, còn nhanh lúc cô sợ mà hôn lên trán cô: "Tôi nằm bên cạnh em mà, đêm nào tôi cũng ôm em ngủ cho nên đừng sợ."
Trong lòng Diệp Chu Mãn cũng nhẹ nhõm, cảm nhận bàn tay ở phía sau vẫn đang vỗ nhẹ lưng cô, thấy thế cô lên tiếng: Chú ngủ đi, con không còn sợ nữa.
Bàn tay ở lưng cô dừng lại, Lữ Nguyệt thoải mái đem cằm mình cọ cọ vào đỉnh đầu nhỏ của cô, hôm nay lần đầu vợ nhỏ lại chủ động ôm anh ngủ, thật mẹ nó anh vui muốn chết.

Mềm quá, đột nhiên anh muốn...!Hôn.
Hả? Chú không ngủ đi ở đó lầm bầm cái gì?
Chợt nhớ ra một chuyện, tôi mua bánh kem cho em mà lại bỏ quên ngoài xe rồi.
Diệp Chu Mãn mím môi, nói: Bánh chua không ngon, sau này chú đừng mua.
Chua?
Chẳng phải con gái đều thích ăn bánh đó sao?
Nhớ lại cái người phụ nữ ba năm trước kia, làm cô không nhịn được mà nói: Rõ ràng bánh bị người phụ nữ kia chê chú mới đem sang cho con.
Lữ Nguyệt nhất thời không nói gì, mày nhíu lại: Người phụ nữ nào? Ngoài em ra tôi có người phụ nữ nào khác mà tôi không biết?
Ba năm trước tại quán nước, người phụ nữ mặc váy đỏ ngồi quay lưng về phía cửa ra vào.
Ba năm trước?
Cuối cùng Lữ Nguyệt cũng nhớ ra, anh rất nhanh giải thích: Tôi không có quan hệ gì với cô ta, bánh kem là mua cho em, từ trước đến nay ngoài em ra tôi chưa từng mua đồ vật hay đồ ăn gì cho người khác.
Nói xong anh cảm thấy nó có chút gì đó khác thường, Lữ Nguyệt rũ mắt xuống cười khẽ một tiếng: Đây có gọi là em đang ghen không?
Đúng là ghen, nhưng chỉ ghen đúng lúc vừa nhìn thấy, còn bây giờ không có ghen đơn giản chỉ mắc nói.
Khóe môi Lữ Nguyệt dần thu lại: Em thật lạnh lùng với tôi.
Diệp Chu Mãn không nói chuyện nữa, người trở mình xoay người qua bên kia.
Nhìn cái eo mình trống lỏng rồi đưa mắt nhìn bóng lưng nhỏ kia, Lữ Nguyệt trầm giọng lên tiếng: Sao em không ôm tôi?
Lữ Nguyệt, chú còn nói thêm một tiếng nào con lập tức đá chú ra khỏi phòng., Cô trừng mắt nói xong, liền xoay người lại.
Lữ Nguyệt nín thinh, tự nhích người đến gần, choàng tay ôm lấy cô.
Thấy người này không còn nói gì nữa, cô mới yên tâm nhắm mắt lại.

Vào giấc không lâu, cảm nhận một hơi nóng không bình thường phả vào làn da cô, làm Diệp Chu Mãn tỉnh giấc, cô lật người lại thấy sắc mặt người đàn ông ửng hồng liền giật mình áp tay lên trán thử nhiệt đồ, nóng quá, sao lại nóng như vậy.
Lữ Nguyệt., Cô vỗ mặt người còn đang ngủ vài cái nhưng không trả lời: Chú nghe con nói gì không?
Lúc này anh hơi động đậy, híp mắt khàn giọng nói: Sao em không ngủ?
Thấy người nọ vươn tay muốn kéo cô xuống, Diệp Chu Mãn không thương tiết đẩy tay ra: Ngủ cái đầu chú, người nóng như vậy mà cũng không biết.
Diệp Chu Mãn kéo người đàn ông ngồi dậy: Tỉnh một chút con đưa chú đi bệnh viện.
Không đi đâu, phiền phức.
Cô xuống giường đi đến mở tú lấy áo khoác nam ra, quay trở lại nói: Con nói một tiếng cuối, chú ngồi dậy hay để con bỏ mặc chú?
Lữ Nguyệt thở hắt ra, người uể oải vô cùng, vươn tay ra: Em kéo tôi dậy.

Cô đi lại đưa tay kéo nhưng người này còn lường biếng không chịu vươn người lên, Diệp Chu Mãn không nói nữa trực tiếp há miệng cắn thật mạnh vào cái cổ kia.
Shit.
Con nói chú không nghe lời thật sự con sẽ bỏ mặc chú.

Không nói đùa.
Lữ Nguyệt ngồi dậy, duỗi tay chạm vào cổ mình, nhìn cô gái trước mặt anh, tiếng cười trở nên khàn khàn: Tôi là người bệnh mà em còn hung dữ cắn người, Sen Trắng em dỗ tôi một chút không được sao?
Diệp Chu Mãn thua cuộc không muốn tranh cãi nữa, cô đưa tay ra: Đứng lên.
Anh cũng không chần chừ nắm tay cô.
Mặc áo vào.
Em mặc cho tôi., Lữ Nguyệt dang hai tay, ánh mắt vô cùng thâm thúy và trông chờ.
Nhìn ánh mắt chó già đáng thương bị bệnh này cô cũng nghe lời mặc giúp, rồi lấy chìa khóa xe, đỡ người ra ngoài.
Đưa người vào phòng bệnh, bác sĩ nói sốt 39 độ, cô cũng sợ không thôi, ấy mà người đàn ông đó vẫn bình thường đùa giỡn với cô.
Thấy bóng dáng nhỏ vào, Lữ Nguyệt dang hai tay ra: Sen Trắng ôm ôm.
Diệp Chu Mãn gạt tay, áp tay mình lên trán thử nhiệt độ, rồi thu tay lại: Chú ngủ một giấc đi.
Lữ Nguyệt vội bắt lấy tay cô, đầu hơi choáng váng nói: Em định bỏ tôi một mình ở đây sao?
Cô kéo ghế lại cạnh giường ngồi xuống: Ngủ đi con trông chú.
Nghe xong Lữ Nguyệt nằm trên giường bệnh mà bật cười run cả người.
Thật sự người đàn ông này có nụ cười rất đẹp, cười lên một cái chói sáng rực rõ mắt người nhìn, cô thường cho nó là nụ cười ánh trăng.
Diệp Chu Mãn lỡ đễnh nói: Lữ Nguyệt, chú đừng cười nữa.
Tại sao?
Trông rất xấu lại còn thấy nếp nhăn ở đuôi mắt của chú., Gương mặt và lời nói vô cùng bình tĩnh.
Ngay lập tức khóe môi Lữ Nguyệt tắt dần, anh nhìn cô gái nhỏ này một lúc, sau đó ngoắc ngoắc tay.
Diệp Chu Mãn có chút nhíu mày, nhưng cũng khom lưng xuống: Chú cần gì?
Tôi muốn đi vệ sinh., Lữ Nguyệt thì thầm xong, liền bắt thấy vành tai nhỏ đỏ ửng, anh nhếch môi.
Cô sửng sốt: Chú muốn thì đi đi còn nói với con làm gì?
Anh chỉ tay vào nước truyền dịch, trầm giọng nói thêm: Sốt cao nên người rất mệt, muốn em dìu tôi đi.
Diệp Chu Mãn nghiến răng không nói nhưng lại hành động.
Đến cửa phòng vệ sinh người bên cạnh lại không nhúc nhích, cô ngước mắt lên: Chú còn không vào trong?
Em không vào sao tôi vào được?
???
Con vào đó làm gì?
Lữ Nguyệt hất cằm: Cầm đồ truyền dịch, em đứng đây làm sao tôi đi được.
Cô trợn mắt: Chú tự mình cầm không được sao?
Không được tôi mới nhờ em, cầm rồi tay đâu tôi cởi quần? Vậy không mấy tôi cầm em giúp tôi cởi quần?

...
Diệp Chu Mãn đỏ mặt: Vào trong.
Cô đứng bên cạnh Lữ Nguyệt, nhanh chóng đi ra xa một chút xoay người lại, giọng gượng gạo nói: Chú, chú mau lên đi.
Một phút sau nghe tiếng nước chảy mặt mày Diệp Chu Mãn như được nướng chín, cô nuốt nước miếng, cả người không khỏi run nhẹ.
Sen Trắng.
Làm, làm sao nữa?
Lữ Nguyệt hơi nghiêng người nhỏ giọng: Tay truyền dịch đau, một tay tôi không thể kéo quần lên được.
Cô xoay đầu lại giật mình xoay trở lại: Chú đừng được nước làm tới!
Không có, tôi kéo lên không được.

Em quay lại kéo giúp tôi đi., Lữ Nguyệt đưa ngón tay chọt chọt vai cô, giọng nài nỉ: Nhanh lên đi nó lạnh.
Cô không để ý đến lời nói không đứng đắn này siết chặt tay thành nấm đấm, rồi xoay người lại mắt đã nhắm tịt: "Chú ở đâu?"
Lữ Nguyệt cong môi: "Tôi ở ngay trước mặt em."
Hình như cô quên mất, hơi ngại ngùng ho nhẹ một tiếng: "Quần..."
Anh nhanh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, liếm liếm đôi môi mình, sau đó đi xuống phía dưới đặt ngay lên vật giữa chân.
"Aaa!"
Diệp Chu Mãn khiếp sợ nhảy ra khỏi phòng, tay đóng cửa phòng vệ sinh cái "rầm".
Còn Lữ Nguyệt đứng bên trong đầu óc như lên thiên đường, anh không ngờ đến chỉ cần tay cô chạm vào thôi đã kích thích hết cả tế bào trong người anh.
Lữ Nguyệt ra ngoài đã thấy cô gái im lặng ngồi ở ghế, mắt không liếc nhìn anh một cái, nhìn tay đặt ở đùi cô có chút run, anh rời mắt môi mím chặt.
"Xin lỗi vừa rồi tôi trượt tay."
Đã cô không muốn nhắc đến thì thôi đi, đằng này còn nói một cậu trượt tay là xong chuyện.
"Chú nói dối, rõ ràng chú đã tính toán từ trước rồi, chú xem con là đứa trẻ ba tuổi sao mà không biết chú giở trò gì sao?"
Lữ Nguyệt thầy cô thật sự đã tức giận, nhưng vẫn nói ra một câu: "Vậy tôi giở trò gì?"
Cô tức giận trừng mắt, nghiến răng không ngừng: "Biến thái."
Lữ Nguyệt lên giường, tay vỗ nhẹ bên cạnh khẽ gọi: "Lên giường thôi."
"Không lên, chú ngủ đi."
Nhưng Lữ Nguyệt không hề nói, chỉ nhìn cô, bàn tay vẫn vỗ nhẹ xuống giường còn trống, một lúc sau anh thở dài nói: "Tôi đang bệnh em chiều chuộng tôi một chút thôi mà cũng không được, em thật vô tâm với tôi."
Diệp Chu Mãn híp mắt lại, cô không ngờ người đàn ông có tuổi như thế này lại mặt dày mày dạn như vậy, đúng là nghiêm túc nhã nhặn chỉ là bên ngoài, sống chung với nhau mới biết biến thái ăn vạ cỡ nào.
"Nếu biết có chuyện đó xảy ra, thì con nên mặc xác chú.", Cô nói rồi đặt mông rồi lên giường, liếc mắt nhìn người nằm phía sau: "Cái giường có bao lớn chứ mà bắt một hai phải nằm chung, chú rõ ràng muốn kéo người không bệnh thành bệnh chung với chú thì có."
Lữ Nguyệt thấy người này lại xù lông không khỏi bật cười: "Sao em đổ oan cho tôi, chỉ đơn giản là muốn ôm em thôi, nếu thật sự bị lay bệnh tôi sẽ chăm em."
Cô liếc xéo, rồi nằm xuống quay lưng về phía anh, tay khoanh lại, co hai chân lên.

Lữ Nguyệt kéo chăn mỏng đắp lên cho cô rồi mới dang tay ôm, anh đem mặt mình rúc sát vào gáy cô, thỏa mãn thở nhẹ một hơi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương