Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác
Chương 34: "Con mắt gϊếŧ chóc" bại lộ

Dịch Đường Đường nhíu mày đẩy Lục Trăn ra, lui về phía sau vài bước.

"Anh nói cái gì? Tôi nghe không hiểu." Dịch Đường Đường quay đầu đi nơi khác, ánh mắt nhìn khắp nơi, giảo biện.

Lục Trăn hứng thú nhếch lên khóe môi, đôi mắt đào hoa cong lên, anh cũng không nói rõ ràng sự tình ngọn nguồn mà chỉ nhìn cô, bộ dáng gian tà cực kỳ giống một con hồ ly gian trá vừa mới ăn vụng.

Dịch Đường Đường nhìn anh cười lạnh một tiếng.

Lười để ý đến tột cùng anh ta đã nghe được mình nói bao nhiêu, cô đặt mông ngồi lại bên đống lửa, lanh lẹ phủi tay đi, dùng cằm chỉ chỉ đám người kia: "Nếu anh đã trở lại vậy giao bọn họ cho anh."

Nói xong, cô duỗi tay cầm hai khúc gỗ để vào đống lửa, hết sức chuyên chú đốt lửa cháy lớn hơn.

Lục Trăn lấy lại bình tĩnh, thu hồi nụ cười nhẹ nhàng nơi khóe miệng, nhấc mắt lên lười nhác quan sát mấy người trước mặt.


Tám người thấy Lục Trăn đảo mắt qua, trong lòng rung lên, lại nhanh chóng thu về vẻ nhút nhát.

Bọn họ đều âm thầm phỏng đoán thực lực của Lục Trăn, vừa rồi Lục Trăn thuấn di đến làm bọn họ đột nhiên không kịp phòng ngừa, nhưng nghĩ tới bọn của mình nhân số đông đảo, nội tâm có vẻ chống trả mạnh mẽ lên.

Nhưng ngay sau đó một người khác xuất hiện, ưu thế ngạnh bang của họ trong nháy mắt đều biến mất.

So với Lục Trăn bề ngoài ôn hòa, người mới tới mặt đầy lạnh lùng làm cho người run rẩy phát lạnh, Dịch Kiêu có thể dùng từ ác ma để hình dung.

Anh từ trong đêm đen vọt vào, tầm mắt hàm chứa tia lạnh đánh vào trên người tám người, loại sợ hãi kiêng kị này trong nháy mắt lan tràn toàn thân.

Lục Trăn thấy mấy người run bần bật đáng thương, anh ghét bỏ mà mím mím môi.


Trong lòng nghĩ: Thật vô dụng!

"Ca!" Dịch Đường Đường phát hiện bầu không khí thay đổi, quay đầu, quả nhiên thấy Dịch Kiêu mang theo Đậu Tương đã trở lại. Cô vẫy vẫy tay hướng tới họ, dưới ánh lửa lấp lánh, gương mặt tươi cười của cô cực kỳ chói mắt.

Lục Trăn thấy thế, tươi cười trên mặt hoàn toàn không còn.

"Bị gϊếŧ hay là giao thẻ, các người lựa chọn đi?" Lục Trăn nhăn nhăn mặt, nhìn tám người, nói ngay vào trong điểm. Từ đuôi mắt anh nhìn thấy được Dịch Đường Đường ấn Đậu Tương vừa chạy tới xuống đấy, khuôn mặt nhỏ tràn đầy cảm xúc phong phú, nào có chút không kiên nhẫn nào như đối với mình.

Lục Trăn nhịn không được ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Nhưng nghĩ lại chính mình cư nhiên đến một con chó ngốc còn ghen ghét, chân mày anh nhăn lại, cưỡng chế làm ý niệm này tản đi.


Bên kia Đậu Tương vọt tới bên người Dịch Đường Đường, đang điên cuồng nhiệt tình liếm lấy mu bàn tay cô đang bắt lấy chân nó, không chê đất dơ mà kích động lăn tới lăn lui trên mặt đất.

Cũng may lông nó ngắn, mấy phen tới gần đống lửa mà không bị cháy một cọng lông nào.

Dịch Đường Đường cầm chân nó là muốn nhìn trên người nó có miệng vết thương hay không, hiện giờ lại bị nó liếm đến ngứa, thấy nó còn tiếp tục lộn xộn, cô lập tức nghiêm mặt nhìn nó.

"Đậu Tương em lại lộn xộn, ngày mai cho em ăn bánh với nước lạnh nha!"

Một khi lấy đồ ăn uy hiếp, Đậu Tương sẽ chịu thua.

Đầu to hướng về phía trước, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm Dịch Đường Đường, miệng lúc đóng lúc mở, lắp bắp kêu to vài tiếng như tỏ lòng trung thành.

Dịch Đường Đường xoa xoa đầu nó, lúc này mới duỗi tay ra tìm kiếm vết thương trên người Đậu Tương.
Nửa người Đậu Tương đều dính máu tươi, lông ngắn hiện giờ đã đổi màu, dính với nhau lại thành từng chùm từng chùm, nhưng cũng may đây đều là máu của động vật khác. Trên người nó chỉ có một chỗ vết thương duy nhất là ở chân sau, do nó không cố kỵ mà nhảy nhót khắp nơi, miếng vết thương vốn dĩ đã khép lại hiện giờ lại bị xé rách, bắt đầu lại chảy máu.

Dịch Đường Đường thấy miệng vết thương không sâu, cô nhẹ nhàng thở ra.

Đậu Tương khó được ngoan ngoãn mà quỳ rạp trên mặt đất, chờ Dịch Đường Đường đáp án.

Cô thấy thế, dùng ngón tay chọc chọc lên trán nó, ra vẻ ghét bỏ nói: "Dơ hầy."

"Gâu ~" Đậu Tương há mồm, bất mãn mà thấp giọng kêu mấy tiếng.

Dịch Đường Đường lại chọc nó một chút, lúc này mới buông tha nó, nở nụ cười: "Ngày mai vẫn là bánh nhân thịt."
Đậu Tương lắc lư cái đuôi lắc lư, ném ra một đống lớn đất trên lưng. Cuối cùng cũng làm Đường Đường vui trở lại!

Bên này Dịch Đường Đường xác nhận Đậu Tương không có việc gì, hơn nữa Dịch Kiêu cũng không việc gì, tâm tình tốt đẹp trở lại, mà bên kia rõ ràng tám người đứng trước mũi đao đang nơm nớp lo sợ mà toát mồ hôi lạnh.

"Đưa thẻ cho bọn họ đi." Ông lão trầm tư một lát, nặng nề thở dài, cuối cùng ra lệnh cho mấy người.

Tình hình trước mặt, bọn họ đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Những người kia nghe xong, nghiến răng nghiến lợi mà siết chặt nắm tay.

Tuy rằng không chiếm ưu thế, nhưng không hề đoạt được mà phải thỏa hiệp, bọn họ vẫn là không cam lòng.

Lục Trăn trào phúng mà nhìn họ, cười lạnh lên.

Không cam lòng sao?

Thẻ của người phụ nữ "âm thanh ngủ say" cùng với thẻ "khống chế động vật" bị giao vào tay ông lão, ông ta nhìn thẻ trong lòng bàn tay, lại từ từ than một tiếng, đi lên phía trước đưa tấm thẻ cho Lục Trăn.
Lục Trăn tiếp nhận, quay quay hai tấm thẻ, thấy rõ ràng được thuộc tính của hai tấm thẻ, anh nhếch mắt lên, cười như không cười nhìn họ, giọng nói tràn đầy châm chọc: "À, đều là cấp năm, các người thật là rất lợi hại!"

Thôn dân sắc mặt đều là cứng đờ.

Ở một thôn nhỏ rời xa xã hội, bọn họ đã làm gì, dùng phương pháp gì thăng cấp, chính họ rõ ràng nhất.

Đầu ngón tay Lục Trăn thong thả ung dung quay hai tấm thẻ, cố ý làm không khí càng ngày càng trở nên áp lực, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Dịch Kiêu, âm điệu vừa chuyển: "Dịch Kiêu, anh giúp tôi xem trên người họ còn tấm thẻ đặc thù gì, chỉ có 2 thẻ, có phải quá ít hay không?"

Lục Trăn cố ý nói thật chậm, quan sát đến biểu tình của tám người, sau đó thú vị ác ý mà nở nụ cười.

Tám người vốn dĩ đã cảm thấy phải chịu nhục nhã, hiện giờ sắc mặt biến đến cực kỳ khó coi.
Dịch Kiêu cũng không nghĩ dễ dàng buông tha họ như vậy.

Anh đạm mạc mà nhìn ông lão vừa mới quay trở về đội ngũ, lên tiếng: "Tấm thẻ "kêu gọi" của ông cũng giao ra đây."

Thân thể ông già đột nhiên run lên.

Ánh mắt ông ta dừng trên người Dịch Kiêu, hai mắt vẩn đục không thể tin tưởng mà mở to ra, toàn thân vì căng chặt mà run rẩy, ngón tay để trên gậy chống thật bất an, mà trong cổ họng cũng toát ra tiếng hít thở dồn dập không thoải mái, giống như một con thú già co rúm lại vì bị buộc đến chân tường.

Dịch Kiêu không vì biểu hiện của ông ta mà xúc động, mắt vẫn lạnh lùng không chút gợn sóng nhìn chằm chằm.

"Thẻ kêu gọi? Thôn trưởng, ông, ông không phải nói cho chúng tôi biết ông không có dị năng sao?" Không khí trì trệ một giây, sau đó có người chần chờ hỏi.

Gậy chống trong tay đột nhiên nắm chặt, trong mắt ông lão đột nhiên hiện lên vẻ kinh hoảng.
Ông ta ra vẻ trấn định mà bình ổn hơi thở, miệng hơi hé ra giống như muốn giải thích, lời nói vừa đến bên miệng, lại tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Kiêu mà nuốt trở vào.

Một lần nữa ngậm chặt miệng, ánh mắt già nua để lộ ra vẻ cầu xin.

Hiển nhiên, Dịch Kiêu không để ý đến tiếng lòng của ông ta.

"Tấm thẻ "kêu gọi" cấp sáu của ông ta đủ để khống chế toàn bộ các người." Dịch Kiêu nhàn nhạt lên tiếng, chứng thực suy đoán của toàn bộ bảy người kia.

Trong lúc nhất thời, không khí giữa đám người quỷ dị lên.

Lời của Dịch Kiêu giống như cắt đứt đầu sợi dây, bảy trái châu trong dây lộp bộp rơi ra, bảy người nhìn ông lão, vẻ mặt không thể tin tưởng cùng phẫn nộ thương tổn vì bị phản bội.

Ông lão bị họ nhìn như vậy, thân thể run rẩy càng thêm mãnh liệt.
Dịch Kiêu không có hứng thú với chuyện sẽ tiếp tục phát triển như thế nào, anh giao lại cho Lục Trăn, bước về phía đống lửa.

Trên thực tế, tấm thẻ "kêu gọi" không phải là thao tác nhân tâm, mà là người sở hữu có thể dựa vào thân cận với đối phương, hướng dẫn, dụ dỗ họ làm theo tư duy của mình. Nói đơn giản hơn, nó là phụ trợ cho ảnh hưởng đến tâm lý người khác.

Mà việc làm, biểu hiện của cả nhóm, hiển nhiên là nhờ dị năng này phát huy tác dụng đến cực đại.

Dịch Đường Đường không nghĩ tới sự tình xuất hiện biến chuyển lớn như vậy.

Nhìn đến ông lão vừa rồi còn ra vẻ vô tội cùng thương xót, hiện giờ bị cưỡng chế xé mặt nạ xuống, đôi mắt kia giấu không được tàn lệ hung ác, trong lòng cô phát lạnh lên.

Thật là xấu xí!

Dịch Đường Đường hoàn hồn, vỗ vỗ đầu Đậu Tương, đem cặp mắt đang loạn chuyển bốn phương của nó xoay lại phía mình, thấy nó vươn lưỡi ra liếm bàn tay mình, Dịch Đường Đường cười nhẹ nhõm.
Bỗng nhiên cảm thấy giống Đậu Tương như vậy cái gì cũng đều không hiểu, bộ dáng xuẩn ngốc, kỳ thật cũng khá tốt!

***

Tấm thẻ "kêu gọi" đương nhiên vẫn phải giao ra.

Nhìn tám người sắc mặt quỷ dị trốn vào bóng đêm, Dịch Đường Đường không đau không ngứa mím môi, cũng không biết ông lão sau khi trở về, những người kia sẽ đối với ông ta như thế nào?

Nhưng cho dù như thế nào đều không quan hệ gì đến cô...

Động vật biến dị không chừa lại con nào, toàn bộ bị tàn sát sạch sẽ, đội ngũ lại tụ tập với nhau.

Bị động vật biến dị cắn hay cào bị thương sẽ không bị cảm nhiễm, nhưng miệng vết thương vẫn phải băng bó khử trùng, tốn không ít thời gian. Sau khi xử lý xong hết thảy, Lục Trăn an bài người bảo vệ gác đêm, từng người tiến vào phòng riêng hai người một phòng mà nghỉ ngơi.
Ở nông thôn hơi ẩm thật nhiều, phòng ốc không được tu sửa lâu dài, xà gỗ tản ra nhiều hơi ẩm khó ngửi. Dịch Đường Đường ngửi được khí vị này, hơn nữa chuyện ngoài ý muốn phát sinh ban nãy làm trong lòng nóng nảy, cô lăn qua lộn lại mãi cũng ngủ không được.

Trằn trọc một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được, cô duỗi tay đụng vào chăn Dịch Kiêu ngủ ở bên cạnh.

Hai người chỉ nằm trên chiếu lót đơn sơ, tuy rằng ngủ chung một chỗ nhưng đắp hai chăn khác nhau.

Ngón tay Dịch Đường Đường vừa mới đụng tới góc chăn của Dịch Kiêu, đang chuẩn bị thâm nhập vào trong, đột nhiên bị một bàn tay to thò ra bắt lấy.

Dịch Đường Đường cả kinh, liền nghe được giọng của Dịch Kiêu.

"Đường Đường, như thế nào, không ngủ được?" Thanh âm Dịch Kiêu có điểm ách, tiếng nói trầm thấp giữa đêm yên tĩnh làm nhân tâm thật tê dại.
Đôi mắt đen nhìn chăm chú lên mặt cô, dưới ánh trăng mỏng manh, con ngươi anh như phản chiếu ra ánh sáng.

Tiếp theo, cổ họng anh thong thả lăn lộn một chút.

Dịch Đường Đường không ý thức được nguy hiểm đang tới gần, cô phát ra tiếng cười nhẹ nhàng tránh ra khỏi bàn tay Dịch Kiêu, đầu ngón tay làm càn theo cổ tay anh, bò lên chỗ khuỷu tay, nhỏ giọng nói: "Em có chuyện muốn nói với anh."

Cô còn vui vẻ đùa nghịch, lại không biết trong bóng tối con ngươi người nào đó nhìn cô càng lúc càng trầm.

Dưới tấm chăn Dịch Kiêu mặc áo thun ngắn tay, anh cảm thụ được da thịt được ngón tay Dịch Đường Đường đụng vào thật vi diệu, hô hấp không nhịn được càng lúc càng nặng, thân thể chỗ nào đó cũng chậm rãi căng chặt lên.

Đầu ngón tay Dịch Đường Đường chưa lên được tới khuỷu tay Dịch Kiêu đã bị anh thở dốc nặng nề, thuận thế đè cô dưới thân mình.
Anh thở gấp, trong bóng đêm nhận ra bộ dáng mịt mờ vô tri của cô, Dịch Kiêu không ngừng được đè xuống hôn thật mạnh lên môi Dịch Đường Đường.

Đầu lưỡi dùng sức đẩy ra cánh môi mềm mại, nghe bên tai tiếng nức nở động tình, lưỡi Dịch Kiêu kích động chui vào trong miệng cô, bắt đầu truy đuổi mãnh liệt.

......

Hơn nửa ngày trầm luân, Dịch Kiêu cuối cùng buông cô ra.

Dịch Đường Đường hữu khí vô lực mà thấp thở gấp, không hít thở một lúc lâu làm đầu óc cô choáng váng. Đôi mắt hơi hé mở, từ khe mắt thấy được ánh trăng mỏng manh lại thanh lãnh ngoài cửa sổ.

Người cô thật nóng, nhưng càng nóng hơn là vòng tay đang ôm chặt cô.

"Đường Đường lần sau không thể trêu chọc anh như hôm nay, thân thể của em còn chưa được tốt, anh sợ mình sẽ nhịn không được." Dịch Kiêu niết vòng eo nho nhỏ, cảm thụ được hô hấp cô phập phập phồng phồng, anh nói thật nghiêm trang.
Nhắc tới động tình, anh khắc chế không được lại nhổm lên liếm khóe miệng cô một cái. Sau đó lại xoay người ôm cô thật chặt.

Dịch Đường Đường ủy khuất méo miệng, giờ phút này chỉ muốn khóc lớn một hồi.

Cái gì mà kêu là "không thể trêu chọc như hôm nay"?

Cô cái gì cũng không làm nha, là lực tự khống chế của anh quá kém, được chưa?

"Đường Đường vừa mới tưởng nói gì với anh?" Dịch Kiêu hít hít thanh hương trên người cô, lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Dịch Đường Đường nghiêm mặt lại, giọng nói đông cứng: "Không có gì cả!"

Vừa mở miệng anh đã định đốt người, cô còn có tâm tình gì mà nói chuyện?

Dịch Kiêu nở nụ cười, không tự tra tấn mình nữa mà ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng đắp lại chăn. Thấy cô vẫn mặt nặng mày nhẹ, anh cười cười hôn khẽ lên trán, ôn nhu nói: "Đường Đường ngủ đi, ca ca chờ em ngủ."
Dịch Đường Đường nghe anh nói thì khóe miệng dẩu lên, "hừ" một tiếng.

Xoay người đi, chỉ chừa lại cái ót.

***

Sáng hôm sau, mọi người đúng hạn khởi hành.

Con đường này là đường lộ nhất định phải đi qua để đến nơi làm nhiệm vụ, nhưng khoảng cách đã không còn xa, vừa đến giữa trưa, họ đã thuận lợi đến nơi.

Thời gian kế tiếp đơn giản là gϊếŧ gϊếŧ chém chém, trấn nhỏ tuy rằng người biến dị và thực vật biến dị thật nhiều nhưng không xuất hiện chuyện vượt qua ngoài tầm kiểm soát.

Tốn hai ngày thời gian để hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch không ít thẻ dị năng và vật tư, mọi người dọn đường quay về.

Trên đường về không phát sinh chuyện ngoài ý muốn nào, buổi chiều ngày thứ năm từ lúc rời khỏi căn cứ, hai chiếc xe trở lại căn cứ Hoành Tinh.

Ô tô dừng lại ở bãi đậu xe ở cửa căn cứ.
Dịch Đường Đường mang theo Đậu Tương xuống xe, nhìn đến cảnh tượng quen thuộc của căn cứ, cô thế mà lại có ảo giác như đã cách mấy đời.

"Thật đói thật đói, ca ca chúng ta mau đi nhà ăn ăn cơm đi!" Dịch Đường Đường vuốt vuốt bụng nhỏ, thanh âm nhảy nhót.

Vừa nghe đến ăn, Đậu Tương bên cạnh lập tức hoan hô nhảy dựng lên, đuôi cong vút vượt tới trước.

Nó muốn đi nhà ăn, ăn đùi gà hầm nóng hầm hập, sườn dê ướp, chân heo nướng...

Bên này động tĩnh thật lớn, Lâm Thanh Hành đang không biết làm gì để tiếp tục ra vẻ có tồn tại, ánh mắt lập tức sáng lên: "Ăn cơm? Tốt nha, tôi mời các người đi nhà ăn, tầng nào cũng được, mọi người chọn đi!" Anh hào phóng tiếp đón.

Nghe Lâm Thanh Hành mời khách, Lục Trăn đi phía trước dừng lại.

Anh lui về bên người Lâm Thanh Hành, khóe miệng nở ra nụ cười hồ ly.
Trong đầu Lâm Thanh Hành lập tức gióng lên hồi chuông cảnh báo.

Quả nhiên, ngay sau đó anh nghe được Lục Trăn âm dương quái khí mở miệng: "Lâm Thanh Hành, muốn mời khách đúng không? Được nha, vậy cậu trước đem trả tiền còn thiếu đi, một bữa cơm một trăm đồng, ngồi một lần xe cũng là một trăm, tôi giảm giá cho cậu, chỉ thu tổng cộng hai ngàn."

Lục Trăn nói, đụng đụng vào bờ vai Lâm Thanh Hành, ngữ khí như là anh em tốt: "Không cần quá cảm tạ tôi đâu!"

Lâm Thanh Hành mặt tái đi.

Hai mắt ôm hận mà trừng Lục Trăn, trong lòng mắng Lục Trăn một trăm lần, không, là một ngàn lần!

Hai ngàn không phải là số ít, trong không gian anh có tiền, nhưng cũng không nhiều đến vậy.

Lâm Thanh Hành căm giận trừng mắt: "Hiện tại tôi không có nhiều như vậy, sáng mai tôi đưa cho anh, vậy đi!"

Lục Trăn muốn chính là kết quả này, ngữ khí muốn tiễn khách: "Nếu cậu hiện tại không có tiền, tôi thật ngượng ngùng lưu trữ cậu ở đây. Tạm biệt!"
Lâm Thanh Hành quả thực bị quỷ bủn xỉn Lục Trăn làm tức đến choáng váng, anh thở phì phì đứng tại chỗ hơn nửa ngày.

Lúc Dịch Đường Đường cho rằng anh sau đó sẽ nổ tung lên, Lâm Thanh Hành cư nhiên lại đổi sắc mặt, một lần nữa trở về vẻ ngu đần của mình.

"Vậy Oản Oản, anh đi về trước, ngày mai lại tìm em?" Anh vẫy vẫy tay với Tô Oản, nở nụ cười rực rỡ như thái dương.

Tô Oản lần này lại không cự tuyệt, cô nhẹ "được" một tiếng, biểu tình nhu hòa xuống.

Lâm Thanh Hành lập tức như đứa nhỏ ngốc được kẹo, tung tăng chào tạm biệt mọi người, sau đó chầm chậm rời đi.

***

Lúc làm nhiệm vụ điều kiện tất nhiên không an ổn như trong căn cứ, một lần nữa trở lại phòng ốc, Dịch Đường Đường lăn ra ngủ không muốn dậy.

Nghĩ đến trò hay của Lục Trăn chiều hôm qua, cô liền dùng tất cả ý niệm kiên trì, cường ngạnh mà làm mình tỉnh dậy.
Nhưng ngay cả như vậy, thời gian cũng đã 10 giờ sáng.

Ăn xong hộp cơm sáng Dịch Kiêu đặt ở hộp giữ ấm, Dịch Đường Đường mang theo Đậu Tương đi đến sân huấn luyện tiểu đội Thanh Vũ.

Trên sân, các đội viên đang khua chiêng gõ mõ huấn luyện, Lâm Thanh Hành đang ngồi gục đầu bên ngoài sân huấn luyện, héo lộc cộc như mớ cải trắng nhăn nhúm mất nước.

"Ai, anh làm sao vậy? Chẳng lẽ là tiền không trả hết, Lục Trăn lại tìm anh phiền toái?" Dịch Đường Đường ngồi vào bên cạnh anh, ra vẻ có ý tốt mà hỏi han.

Đậu Tương sợ Dịch Đường Đường rảnh rỗi lại vuốt lông nó cho đến trọc, chờ Dịch Đường Đường vừa ngồi xuống, nó bốn chân xoải ra, vọt tới sân huấn luyện, truy tìm chủ nhân Kiêu.

Lâm Thanh Hành giương mắt nhìn thấy Dịch Đường Đường, trong mắt sáng rỡ, lập tức tìm được đồng minh cùng trận địa, không cần rào đón gì mà toái toái lải nhải lên: "Ai, cô nói anh ta Lục Trăn ít nhất là đội trưởng tiểu đội Thanh Vũ, mỗi tháng phúc lợi được phân đến không thấp, hơn nữa mỗi lần nhiệm vụ thành công, anh ta đều được thưởng rất nhiều, vậy mà như thế nào cả ngày còn đòi tiền như đòi mạng? Hơn nữa, anh ta không chỉ là đồ quỷ bủn xỉn, mà còn một bụng đầy ý nghĩ xấu xa."
Anh càng nói càng tức, giận dỗi mà dậm chân rầm rầm trên mặt đất.

Dịch Đường Đường vừa nghẹn cười, vừa gật gật đầu ra vẻ đồng ý, nói thật: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."

"Đúng không!" Lâm Thanh Hành vỗ đùi, tình đồng chí càng thêm mãnh liệt, "Tôi cảm thấy người giống anh ta như vậy nên bị trục xuất, không, phải ném anh ta tới một nơi thâm sơn cùng cốc, tra tấn một hồi, để anh ta hiểu được nhân sinh là thế nào, biết được tiền tài đến thật không dễ!"

Lâm Thanh Hành càng nói hứng thú càng cao, câu cuối cùng cơ hồ muốn rống lên, thanh âm vang dội, anh lập tức chột dạ mà co rụt lại, lại nhịn không được nhìn thoáng qua chỗ sân huấn luyện.

Thấy Lục Trăn vẫn còn ở chỗ cũ, anh lập tức mềm người xuống, thở dài một hơi.

Dịch Đường Đường nghe Lâm Thanh Hành nói bậy Lục Trăn một sọt, thập phần đã ghiền, cười đến run rẩy.
Lâm Thanh Hành nhìn thấy cô vui vẻ như vậy, tuy rằng giải hận, nhưng vẫn cảm thấy nói bậy Lục Trăn như thế cũng có điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ.

Anh cong lưng xuống, lặng lẽ chọc Dịch Đường Đường một chút, vẻ mặt cười xấu xa: "A, dị năng của cô không phải là đoạt thẻ hay sao, chúng ta trộm thẻ của Lục Trăn đi?"

Trong nháy mắt Dịch Đường Đường như bị dụ dỗ.

Nhưng giây tiếp theo cô lắc đầu như trống bỏi.

"Như vậy không được, toàn căn cứ chỉ có mình tôi có dị năng "đoạt lấy", tôi mà đường hoàng trộm thẻ của anh ta, còn không phải một đạo là toi mạng hay sao?"

Chuyện đâm họng súng này, cô mới không làm đâu!

Lâm Thanh Hành cũng gật gật đầu, biểu tình lại lần nữa uể oải xuống: "Đúng là không được, xem ra thế nào cũng không chơi lại anh ta." Anh thở dài, lại nói tiếp: "Thôi, ở lại nơi này chịu đựng anh ta còn không bằng trở về bị cha tôi mắng, rốt cuộc cha tôi vẫn là người thân."
Anh rũ đầu xuống, ra vẻ phải đứng dậy rời khỏi nơi thương tâm này.

"Ai, anh đừng đi, chúng ta còn có thể nói chuyện thêm một lát không?" Dịch Đường Đường hối hả, thật vất vả mới có người nói chuyện, người đi rồi vậy cô sẽ thật lại nhàm chán hay sao!

Không cảm thấy ác ý của người nào đó, Lâm Thanh Hành ngượng ngùng cự tuyệt, quay trở về chỗ ngồi.

"Anh nói cha anh mắng anh?" Dịch Đường Đường tìm đề tài.

Lâm Thanh Hành bi thương gật gật đầu: "Trước khi ra ngoài căn cứ đi làm nhiệm vụ cùng với các người không nói với ông ấy, cho nên ông ấy phải người tìm tôi ở căn cứ hết năm ngày!" Anh giơ lên bàn tay, run rẩy, "Hôm qua tôi trở về, không biết chuyện đó còn không biết xấu hổ mà đòi tiền, ông ấy ập xuống thóa mạ tôi một trận!"

Anh ủ rũ cụp đuôi mà xoa xoa bàn tay, tiếp tục oán giận: "Tôi cũng đã hơn hai mươi, ông ấy cư nhiên còn quản tôi y như hồi còn trung học, ai, thật bi thương..."
Dịch Đường Đường nghe Lâm Thanh Hành lải nhải lẩm bẩm, khóe miệng cô nhếch nhếch lên.

Nghĩ đến anh lớn đến như vậy còn bị cha mình che chở giống như cục cưng bảo bối, người trưởng thành trong môi trường như thế mà không bị thay đổi gì, quả thực là đời trước tích đại đức!

***

Sau khi kết thúc nhiệm vụ, tiểu đội có thể nghỉ ngơi hai mươi ngày, một đội ngũ đương nhiên không có khả năng chờ một tháng mới làm một nhiệm vụ một lần. Sau khi nhiệm vụ lớn đầu tiên kết thúc, mấy người Dịch Kiêu Đặng Lâm Siêu bắt đầu cùng tiểu đội Thanh Vũ tiến hành huấn luyện khắp nơi.

Đối với hoạt động như vậy, Dịch Đường Đường rất ít khi tham gia.

Thứ nhất là cô không chiến đấu, thứ hai đi vào sẽ bảo hộ danh ngạch, cô không muốn bị người khác xem như cái đại tay nải kéo chân đồng đội.
Cho nên những ngày đó cô mang theo Đậu Tương đi dạo trong căn cứ.

Trong lúc đó cô gặp được tiểu đội Cao Văn Triết vài lần, bọn họ là tổ hợp tự do tự tán, xếp vào trong hệ thống của quân đội cứ mỗi mười ngày làm nhiệm vụ một lần là có thể hưởng thụ đãi ngộ cùng phúc lợi.

Mười người không có chi tâm mãnh liệt tranh cường háo thắng, cho rằng trên người đủ tiền xài là được, mỗi ngày trôi qua thật nhàn nhã. Bọn họ thật nhiệt tình, mang Dịch Đường Đường đi dạo căn cứ vài lần.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, mỗi lần đơn độc mang Đậu Tương đi dạo căn cứ, Dịch Đường Đường cứ cảm thấy phía sau lạnh cả người, tựa hồ có người nhìn trộm.

Xoay người xem xét, trên đường tới tới lui lui đều là người, cô không thể phát hiện được ai khả nghi.
Nhiều lần cảm thấy như vậy, Dịch Đường Đường đối với việc dạo căn cứ cũng không còn quá hứng thú.

Dịch Kiêu đi huấn luyện, cô sẽ chạy đến phòng Triệu Bồng chơi cùng Đậu Tương, chờ tới giờ ăn cơm sẽ xem xét thời gian đến cửa nhà ăn chờ bọn họ, nếu ngày đó Dịch Kiêu ra ngoài làm nhiệm vụ, buổi chiều cô sẽ ra cửa căn cứ chờ bọn họ trở về.

Thường xuyên qua lại, Dịch Đường Đường đi ra cửa căn cứ chờ họ cũng nhiều lên, cô thật ra lại trở thành quen thuộc với nhóm vệ binh gác cửa. Thấy cô đến, họ sẽ xu nịnh đón chào, còn mời cô ngồi rồi trời nam đất bắc nói chuyện phiếm vài câu, cũng coi như là gϊếŧ thời gian.

Dịch Đường Đường cứ tưởng sinh hoạt sẽ chậm rãi diễn ra như vậy, không nghĩ tới chuyện ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

"Dịch Kiêu đại nhân thật sự rất lợi hại, tôi nghe dị năng giả ở cùng nhà với tôi nói, anh ta tận mắt nhìn thấy Dịch Kiêu đại nhân chỉ trong nháy mắt đã gϊếŧ chết ít nhất mười biến dị giả." Một vệ binh không chớp mắt nói thật nghiêm túc.
Dịch Đường Đường ngồi ở dưới bóng dù, nghe vệ binh ngồi cùng bàn nói đến sự tích anh dũng của Dịch Kiêu mà trong nội tâm vô cùng kiêu ngạo, bên ngoài lại ra vẻ khiêm tốn nói: "Đó chưa chắc là sự thật đâu, ca ca tôi dị năng tốc độ tuy mạnh, cũng không có khả năng một đao có thể chém được mười người, nhưng bốn năm thì có lẽ không thành vấn đề."

Cô vừa nói, uống một ngụm nước dâu tây, gương mặt mượt mà dưới ánh mặt trời tản ra đầy sức sống tuổi trẻ.

Vệ binh đồng ý gật gật đầu, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ: "Tôi cũng cảm thấy anh ta khuếch đại, nhưng mà Dịch Kiêu đại nhân xác thật rất lợi hại!"

Vệ binh chợt chựng lại, đột nhiên kinh hỉ kêu lên: "Ai, đang nói tới, đây còn không phải là Lục Trăn đại nhân và Dịch Kiêu đại nhân đã trở lại hay sao?"
Dịch Đường Đường ngẩng đầu, quả nhiên thấy được mấy chiếc xe mang biểu tượng của tiểu đội Thanh Vũ.

Ô tô ngừng ở chỗ dừng xe trước cửa căn cứ, mọi người sôi nổi xuống xe.

Dịch Đường Đường đi về phía trước, gương mặt đầy tươi cười chuẩn bị chào hỏi mọi người, đến gần mới phát hiện biểu tình các đội viên có chút phức tạp.

Ánh mắt đầu tiên cô nhìn thấy là Triệu Nghiêu được người nâng xuống xe, bộ dáng cực kỳ thảm thiết.

"Triệu Nghiêu ca, anh bị sao vậy?"

Triệu Nghiêu sắc mặt trắng bệch đang được Chu Hiểu dỡ, người mất máu quá nhiều làm bước chân anh cũng phù phiếm theo. Rõ ràng là mùa hè, trên người anh lại được khoác một cái áo khoác màu tối, rõ ràng là bị thương.

Triệu Nghiêu thấy được là Dịch Đường Đường, anh đông cứng lại, cố nặn ra một nụ cười, hữu khí vô lực nói: "Đường Đường đừng lo lắng, tôi chỉ là không cẩn thận bị người biến dị cắn, miệng vết thương đã được xử lý, không có việc gì."
Anh nói xong, đôi môi trắng bệch mím lại, tầm mắt nhìn hướng Dịch Kiêu, biểu tình kia rõ ràng là muốn nói cái gì rồi lại kiềm chế không nói ra.

"Chúng ta đi về trước." Dịch Kiêu mím môi, lãnh đạm mở miệng.

Dịch Đường Đường sửng sốt.

Lại nhìn trù trừ trong mắt những người khác, do dự, khó hiểu cùng một ít sợ hãi, cô mơ hồ đoán ra được cái gì.

"Dịch Kiêu." Lúc bảy người vừa chớm bước đi, Lục Trăn đang dẫn đội ngũ của mình bỗng mở miệng.

Giữa mày Dịch Kiêu căng lên, chỉ quay nửa mặt lại nhìn, đồng tử đen nhánh trầm mặc, dò hỏi.

"Ngày mai không có nhiệm vụ, các người đừng quên tới đúng giờ."

Môi mím chặt thả ra một chút, Dịch Kiêu nhìn về phía Lục Trăn: "Được."

***

Tới ký túc xá, mọi người ăn ý cùng vào phòng Triệu Bồng.

"Sao lại thế này?" Chờ bảy người ngồi yên vị trên sô pha, Dịch Đường Đường mở miệng hỏi.
Cô nghiêng đầu nhìn mắt Dịch Kiêu, Dịch Kiêu cũng giương mắt nhìn lại cô. Hai mắt đối diện, Dịch Đường Đường vẫn không phát giác ra được sầu lo nan giải từ trong mắt Dịch Kiêu.

Cô thả lỏng xuống, tâm căng thẳng cuối cùng cũng hạ xuống.

"Thực xin lỗi, Đường Đường, Dịch ca là bởi vì tôi nên bị bại lộ "con mắt gϊếŧ chóc"." Triệu Nghiêu áy náy gãi gãi đầu, rồi lại bởi vì cánh tay trái bị thương, nói đến một nửa đã bị đau đến nhe răng trợn mắt, khuôn mặt vốn dĩ đã không còn huyết sắc thật mau giống như cương thi.

Cuối cùng, vẫn là Triệu Bồng người duy nhất ở hiện trường kể lại tình hình.

Hôm nay bọn họ cũng giống như thường lệ, chọn một nơi gần kinh đô tiến hành huấn luyện thực chiến.

Các khu vực quanh kinh đô đã được khai quật xong khá nhiều chỗ, thấy mình không gặp nhiều người biến dị, Triệu Nghiêu và đại đa số đồng đội đều thả lỏng cảnh giác.
Tới buổi chiều khi tiến hành phân ra tiểu tổ để hành động, anh làm chủ công đánh dị năng giả, được chia cùng tổ với em trai Triệu Bồng.

Vốn dĩ an tường không có việc gì, khi hai người đi ngang qua một kho hàng đóng chặt, đột nhiên trong kho hàng tối om lao tới mười mấy người biến dị.

Sự cố đột ngột phát sinh, phản ứng đầu tiên của Triệu Nghiêu là đẩy em trai ra, đến khi hoàn hồn muốn sử dụng dị năng thì đã bị người biến dị nhào lên cắn.

Lúc ấy Dịch Kiêu cách bọn họ khoảng 50 mét, nghe được động tĩnh thì chạy tới, Triệu Bồng nói tới đây đều phát lạnh lên, nếu Dịch Kiêu không sử dụng "con mắt gϊếŧ chóc" ngay tại chỗ hạ gục người biến dị...

Triệu Bồng cũng cùng lúc tự trách, thời khắc khẩn cấp như vậy, cậu kể ra không được xuất sắc chút nào.
Dịch Đường Đường cảm thấy nhạt nhẽo mà mím môi, hỏi: "Vậy ý tứ cậu là, lúc ấy bên cạnh còn có người khác?"

Triệu Bồng cúi đầu mà gật gật, bi thương như sắp khóc: "Trên đường trở về, những đội viên khác đều nhìn Dịch ca với ánh mắt rất khác thường, nếu chuyện này bị lộ ra, Dịch ca có thể bị căn cứ đuổi đi hay không?"

Đặng Lâm Siêu cũng đắm chìm trong bi thương, đưa ra ý kiến: "Nếu không, chúng ta thừa dịp bọn họ còn chưa phát hiện, trước hết rời khỏi nơi này?"

Nói chưa hết lời, anh lại sửa lại lời mình, nói thêm lần nữa, "Không đúng, Dịch ca Đường Đường và Hiểu Hiểu các người đi trước, tôi và Bồng Bồng lưu lại đây mua nguyên liệu nấu ăn, như vậy đi ra ngoài chúng ta cũng có thể tự lực cánh sinh."

Nhưng mà, anh nói tới đây lại tự mình mâu thuẫn mà đánh vào trán: "Nhưng mà, Đường Đường mỗi ngày còn phải chữa bệnh..."
Ngay cả người ít cảm xúc phập phồng nhất, Dịch Kiêu cũng không chịu nổi Đặng Lâm Siêu ở đó mà tự tra tấn mình: "Các người đừng lo lắng, kết quả còn chưa ra tới, ngay cả kết quả xấu nhất cũng sẽ có biện pháp giải quyết."

"Đúng vậy, lại nói tôi xem biểu hiện của Lục Trăn cũng rất bình thường." Dịch Đường Đường cũng nhàn nhạt mở miệng.

"......" Hai người ngược lại quay lại an ủi bọn họ, làm năm người thoáng chốc trầm mặc.

Thôi vậy đi, hai lão đại còn tự nhiên trấn định như vậy, bọn họ đàn binh tôm tướng cua này lo lắng cái gì, quả thực là không cần thiết!

Dịch Đường Đường nghĩ đến chuyện Triệu Nghiêu bị cắn thương, dò hỏi: "Triệu Nghiêu ca, anh bị thương không nặng chứ?"

Triệu Nghiêu chậm rì rì nói: "Không nặng, dị năng mạnh nhất của tôi là 'khôi phục lực', Lục ca đã giúp tôi loại trừ virus, còn bị thương ngoài da không tới hai ngày là có thể tốt trở lại, Đường Đường đừng lo lắng."
Dịch Đường Đường gật gật đầu, nghĩ đến lời bình của Lâm Thanh Hành đối với Lục Trăn, biểu tình vi diệu mà bổ thêm câu: "Vậy Lục Trăn thu tiền của anh sao?

Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hỏi câu này, Triệu Nghiêu: "......"

Vì cái gì anh lại cảm thấy Dịch Đường Đường đã sớm muốn hỏi là những lời này?

"Không có." Triệu Nghiêu gục đầu xuống, rầu rĩ nói.

Dịch Đường Đường tâm tư vừa động, vừa mới có điểm nghĩ Lục Trăn có sự đổi mới, không ngờ Triệu Nghiêu lại lần nữa mở miệng: "Lục ca nói chuyện ngoài ý muốn hôm nay căn bản không thể xuất hiện, cho nên anh ấy phạt phúc lợi của tôi tháng này giảm một nửa."

Nụ cười của Dịch Đường Đường cứng lại giữa chừng: "......"

Đã nói Lục Trăn loại người này, quả nhiên không thể ôm chút hy vọng nào với anh ta!
***

"Gõ gõ!"

Đột nhiên tiếng đập cửa truyền đến đánh vỡ không khí vi diệu bảy người đang nói chuyện với nhau.

"Để tôi đi." Dịch Kiêu nhìn cửa phòng đóng chặt, chủ động mở miệng.

Tuy rằng không biết là sự tình gì nhưng thời điểm này tới đây, hơn phân nửa là có liên quan đến anh.

Ở cửa đứng hai người lính mặc quân trang của căn cứ, nhìn thấy Dịch Kiêu xuất hiện, hai người đầu tiên đưa ra quân bài trên ngực, gằn từng chữ một, nói: "Xin hỏi là Dịch Kiêu đại nhân sao?"

Ngồi ở trên sô pha Dịch Đường Đường nghe được ngữ khí của hai binh lính, trong lòng vốn nên khẩn trương lại nhanh như chớp cảm thấy buồn cười.

"Là tôi." Dịch Kiêu đạm mạc.

"Chúng tôi là do thủ lĩnh đại nhân phái tới, mời Dịch Kiêu đại nhân đi đến gặp một chuyến." Người lính ánh mắt chính trực, ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Dịch Kiêu không dự đoán được tình thế đã lan nhanh như vậy, vô cùng kinh ngạc.

Anh gật đầu, đáp ứng: "Chờ một chút, tôi nói mấy câu rồi sẽ đi theo hai người."

Thái độ binh lính còn khá tốt, không làm khó gì.

Dịch Kiêu trở về phòng, người trong phòng đều đứng lên.

Anh trấn an mọi người: "Mọi người không cần lo lắng, quang minh chính đại tìm tôi như vậy chứng minh sẽ không xảy ra chuyện gì."

Cho dù thật có xảy ra chuyện gì, anh cũng có thể đủ sức giải quyết.

"Đường Đường lưu tại nơi này, chờ anh trở lại."

Dịch Đường Đường đè xuống áp lực trong lòng, cô nở nụ cười: "Được, ca ca."

Nơi gặp mặt là office building của chính phủ.

Office building là office building ở khu vực này trước mạt thế, chỉ là giản lược đi rất nhiều, bỏ đi những chi tiết rườm rà, tu sửa đường, xây dựng chuỗi ký túc xá, còn có một bãi đậu xe nhỏ.
Dịch Kiêu đi theo binh lính lên tầng cao nhất lầu 3, hàng hiên lát đá cẩm thạch sạch sẽ ngăn nắp, phản xạ ánh hoàng hôn nhàn nhạt, chỉ là, người lui tới trên hàng hiên không nhiều lắm.

Binh lính gõ cửa, nghe được một giọng nam trả lời, hướng dẫn Dịch Kiêu tiến vào văn phòng.

Ngồi trên ghế làm việc, Lâm Chính Huy ngẩng đầu lên.

Ông ta khoảng hơn 40 tuổi, tóc ngắn màu đen lộ ra cái trán ngay ngắn, toát ra đầy tinh thần. Vẻ ngoài Lâm Thanh Hành giống ông ta cỡ năm phần, nhưng Lâm Thanh Hành dung mạo thiên về thanh tú, hành vi bộ dáng vẫn là của quý công tử chưa trải qua trắc trở gì, mà Lâm Chính Huy sớm đã trở thành quân vương trải qua lâm kinh vạn hiểm.

Ngũ quan Lâm Chính Huy lộ ra vẻ sắc bén được mài giũa qua năm tháng, đầy vẻ cơ trí làm người không thể nhìn thấu.

"Cậu là Dịch Kiêu?" Lâm Chính Huy ánh mắt không nghiêng không lệch nhìn thẳng Dịch Kiêu, thanh âm ổn trọng, có khí thế người bề trên đồng thời lại không thiếu ôn hòa.
Khi ông ta nói chuyện, trợ thủ bên cạnh tự giác chuyển đến một cái ghế dựa mời Dịch Kiêu ngồi xuống, đồng thời châm cho anh một ly trà nóng.

Lâm Chính Huy đánh giá Dịch Kiêu, đồng thời Dịch Kiêu cũng âm thầm suy đoán đối phương.

"Đúng vậy." Dịch Kiêu xa cách.

Lâm Chính Huy đã sớm nghe được tính cách của anh, không cảm thấy tức giận chút nào.

Ông ta duỗi tay cất văn kiện vừa mới cầm vào trong ngăn tủ, nói thẳng: "Nghe nói dị năng cậu là "con mắt chân thật" cấp 7 cùng với "tốc độ" mãn cấp, cùng với," Lâm Chính Huy cố tình dừng lại, một lần nữa di chuyển tầm mắt lên mặt Dịch Kiêu, cười cười, quan sát biểu hiện của anh, ""Con mắt gϊếŧ chóc"?"

Với địa vị Lâm Chính Huy không cần thiết quanh co long vòng với Dịch Kiêu, mà Dịch Kiêu sớm đoán được đề tài sẽ là chuyện này, anh duy trì bộ mặt sắc lạnh, ngôn ngữ vẫn ngắn gọn.
"Đúng vậy."

Mặt Lâm Chính Huy thật ôn hòa, đầu ngón tay khấu khấu nhè nhẹ trên bàn gỗ, trán hơn nhăn nhăn lại, tựa như đang cân nhắc chuyện gì.

Qua hơn nửa phút, ông ta mở miệng: "Nếu không cảm thấy mạo muội, tôi có thể nhìn tấm thẻ "con mắt gϊếŧ chóc" của cậu sao?"

"Con mắt gϊếŧ chóc", được nhân gian đồn đãi là dị năng khủng bố, nghe nói ai thấy con mắt máu kia chỉ có chết.

Lâm Chính Huy lại không cho là đúng.

Lời đồn này, nếu cứ thấy là bị chết, như vậy thanh danh này làm sao xuất hiện?

Lâm Chính Huy lẳng lặng nhìn chăm chú Dịch Kiêu, thần thái không có uy hiếp, càng không có áp bách, dường như chỉ là trưởng bối và vãn bối đang nói chuyện vô cùng hòa hợp.

Dịch Kiêu trên mặt bình tĩnh, thực tế lại không một khắc thả lỏng.

Người đàn ông trước mắt cường đại đủ để cho người sợ hãi!
Lâm Chính Huy cường đại không chỉ đến từ cấp bậc dị năng của ông ta, còn có biểu hiện tích thủy bất lậu của ông ta, không ai có thể nhìn ra được ông ta đang nghĩ gì. Dịch Kiêu vô pháp xác nhận, hiện tại ông ta đối với mình là xuất phát từ thật sự tò mò, hay là ngụy trang?

Trầm ngâm một lúc, Dịch Kiêu đáp ứng.

Tấm thẻ đẩy lên trên bàn đến trước mặt mình, Lâm Chính Huy đè thấp tia sáng kỳ dị thoáng lướt qua con ngươi.

"'Dị Đồng' cấp bốn?" Lâm Chính Huy nhìn tấm thẻ, hơi hơi kinh ngạc.

Ông ta cho rằng tấm thẻ này ít nhất cũng phải cấp sáu?

"Nó là một tấm thẻ hi hữu, thăng cấp rất khó khăn." Dịch Kiêu nhẹ giọng giải thích, "Mặt khác, hiệu quả của "Dị đồng" là nháy mắt hạ gục, có thể tăng hai cấp mà hạ gục đối thủ."

"Tăng hai cấp sao?" Lâm Chính Huy vuốt ve tấm thẻ bóng loáng, ánh mắt dừng ở hư không chỗ, khó nén được kinh ngạc cảm thán.
Khi hơi trà chậm rãi biến mất trong không khí, ánh hoàng hôn càng mỏng manh hơn, Lâm Chính Huy rốt cuộc bứt mình ra khỏi trầm tư.

"Ngượng ngùng, tôi chỉ là đối với tấm thẻ hi hữu này rất tò mò." Lâm Chính Huy khôi phục chính sắc, trả lại tấm thẻ cho Dịch Kiêu.

Biểu tình Dịch Kiêu cũng không hề thả lỏng, anh nhợt nhạt mím môi, một lần nữa dung nhập thẻ vào trong cơ thể.

"Cậu có thể làm cho tôi xem năng lực "dị đồng" một chút được không?" Lâm Chính Huy sửa đúng tên tấm thẻ, một lần nữa hỏi ý kiến Dịch Kiêu.

Tấm thẻ đã trở về, Dịch Kiêu cho rằng không cần thiết cự tuyệt.

Mắt phải biến hồng một chút, giống như một giọt máu đặc sệt tươi đẹp nhỏ vào, dần dần màu hồng quỷ dị giống như bị thiêu đốt lên, nhanh chóng lan tràn đến toàn bộ con ngươi.

Dịch Kiêu vô biểu tình nhìn Lâm Chính Huy, tiếp theo, anh hơi kinh ngạc híp híp mắt.
Lâm Chính Huy giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật nào đó, rõ ràng là nên cảm thấy rùng mình sợ hãi, trong ánh mắt ông ta thế mà lộ ra vẻ mê muội khó nén.

Tuy nhiên phần mê muội kia, tuy rằng thật mãnh liệt nhưng lại biến mất cũng thật mau.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương