Anh Trai Tôi Là Người Đại Ác
Chương 33: Chuyện ngoài ý muốn ở thôn nhỏ

Nửa tháng sau khi đám người Dịch Đường Đường tiến vào căn cứ, họ cùng tiểu đội Thanh Vũ lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trong căn cứ ra biên chế mỗi tiểu đội mười ngày sẽ làm một nhiệm vụ, tiểu đội Thanh Vũ một trong năm đội lớn nhất căn cứ lại chỉ ra làm nhiệm vụ lớn mỗi hai mươi ngày.

Lần này địa điểm làm nhân vật là Khúc An một trấn nhỏ tiếp giáp với kinh đô.

Mục đích đơn giản là tiêu diệt người biến dị, động vật biến dị cùng với quét dọn thực vật biến dị, trình độ khó dễ sẽ do căn cứ phân phối, dựa vào giống loài biến dị nhiều hay ít mà phán đoán.

Nhiệm vụ lớn như vậy thời gian hoàn thành không biết chừng, vì yêu cầu của thân thể, Dịch Đường Đường liền quyết định cùng đi theo đội ngũ.

Buổi sáng 9 giờ, hai mươi người đi ra ngoài tập hợp ở cửa căn cứ.


Vì an toàn, hai mươi người được phân ra hai chiếc xe, một trước một sau chạy ra khỏi cửa lớn.

Con đường trước cửa căn cứ là quốc lộ đã được tu sửa từ trước, gần đây được xanh hóa mà trồng đủ loại bồn hoa, từ mạt thế đến cành lá không được tu sửa mà sum xuê sinh trưởng dưới ánh nắng, sinh cơ bừng bừng.

Dịch Đường Đường ngồi dựa ở cửa sổ, đầu nghiêng nghiêng ra, tuy là giữa hè, không khí buổi sáng ở phương bắc vẫn còn thoải mái thanh tân, cô hít vào không khí từ cửa sổ, trong đầu thật thanh tỉnh.

Nở nụ cười, Dịch Đường Đường vừa mới chuẩn bị nói chuyện với Dịch Kiêu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng còi xe chói tai liên tục.

"Đốc đốc đốc đốc ——"

"Làm sao vậy?" Dịch Đường Đường dò hỏi, tiếng còi hiển nhiên không phải từ xe của đội ngũ.


Dịch Kiêu lắc đầu, cũng không rõ ràng trạng huống như thế nào.

Chỉ qua nửa giây, một xe việt dã trắng vừa mới bóp còi đã đến bên cạnh xe họ.

Mở cửa sổ xe là một người đàn ông vừa khống chế tốc độ xe, vừa lò đầu ra hướng tới bên này, phất phất tay, lớn tiếng kêu la: "Uy uy, dừng xe lại, tôi đi chung với các người nha!"

Dịch Đường Đường thấy rõ ràng bộ dạng người này, lập tức bật cười.

"Anh ta thật là bám riết không tha!" Dịch Đường Đường cười nói.

Người lái xe là Lâm Thanh Hành, là người đàn ông thanh tú mà Dịch Đường Đường và Dịch Kiêu gặp được ngày đầu tiên đi chữa bệnh.

Mười ngày qua Dịch Đường Đường tuy rằng không đi tới tòa nhà làm việc cũng nhìn thấy anh ta không ít, nguyên nhân là Lâm Thanh Hành cực lực theo đuổi một người trong tiểu đội... Đáng tiếc, đối phương là một mỹ nhân lạnh lùng ~


"Đừng để ý đến cậu ta, nếu cậu ta muốn đi theo thì cứ để cậu ta đi theo." Từ trong máy truyền tin truyền ra giọng cười lạnh của Lục Trăn.

Cầm máy truyền tin là đội phó Lý Thụy Phong, anh lập tức cao giọng ứng đáp, sau đó hài hước quay đầu nhìn đội tượng bị "quấy rầy" —— Tô Oản, nói: "Tô Oản cô không cần phải xen vào, đội trưởng nói để tiểu tử này tiếp tục đi theo!"

Lâm Thanh Hành thích Tô Oản, cùng ý tưởng muốn tới gần cô đã sớm là một sự thật công khai ở tiểu đội Thanh Vũ.

Tuy nói Lâm Thanh Hành thực lực không thấp, nhưng vô luận là Lý Thụy Phong hay những người khác trong đội đều cho rằng tiểu tử kia không xứng đôi với Tô Oản.

Tô Oản nghe vậy, sắc mặt bất biến mà "ừ" một tiếng.

Ánh mắt thanh lãnh của cô dời khỏi chiếc xe bên cạnh, dựa lên lưng ghế tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Dịch Đường Đường nhìn thấy mỹ nhân lạnh lùng biểu hiện nhìn như không thấy, ở trong lòng tấm tắc ra tiếng.

Trên thực tế cô rất thưởng thức thái độ của Tô Oản, tuy nói Lâm Thanh Hành nhìn qua thật ngốc, hiển nhiên là loại mạch não quái đản, nhưng địa vị của anh ta ở căn cứ cực cao, đương nhiên là nhờ vào người Lục Trăn nhắc tới lúc ban đầu, "cha" anh ta.

Cha Lâm Thanh Hành là thủ lĩnh kiêm người sáng lập căn cứ Hoành Tinh —— Lâm Chính Huy.

Địa vị Lâm Chính Huy ở căn cứ có thể nói là nhất hô bá ứng, phát triển xây dựng căn cứ đều là ông ta dùng năng lực của mình mà thúc đẩy. Có một người cha như vậy, Lâm Thanh Hành hoàn toàn có thể làm đại thiếu gia, ngồi không mà hưởng!

Bị người như vậy lì lợm la liếm theo đuổi, Tô Oản lại không chút gợn sóng nào, thật không thể không làm người thưởng thức.
Lục Trăn nói rõ không thèm để ý Lâm Thanh Hành, đối phương cũng không nhụt chí.

Lâm Thanh Hành giảm tốc, lui về phía sau cùng: không cho anh lên xe, anh liền chạy tiếp theo họ!

Dù sao anh không chê chính mình da mặt dày.

Từ kinh đô đến Khúc An tốn cả ngày, giữa trưa Lục Trăn sai người tìm một chỗ để tạm thời nghỉ ngơi.

Ô tô của Lâm Thanh Hành cùng dừng lại, sau khi dừng, anh giơ tay lên, thu ô tô vào trong không gian, tung ta tung tăng chạy đến hướng tiểu đội Thanh Vũ.

Dịch Đường Đường tiếp lấy bánh nhân thịt Dịch Kiêu đưa, a ô cắn một ngụm, thấy Lâm Thanh Hành chạy tới gần, cô vừa nhai vừa nói với Dịch Kiêu: "Đợi chút lại có trò hay nhìn!"

Dịch Kiêu thấy bộ dáng đầy mong đợi của Dịch Đường Đường, ánh mắt anh khẽ nhúc nhích, ném cái bánh nhân thịt cho Đậu Tương nước miếng chảy ròng ròng đang chờ.
"Oản Oản, cho em, trước khi đi anh kêu người đặc biệt làm, hiện tại vẫn còn rất ấm." Lâm Thanh Hành lấy ra từ không gian một hộp cơm, qua nắp hộp trong suốt có thể thấy được một cơm ba món ăn thật phong phú.

Tô Oản không nhận tình: "Lâm thiếu gia chính mình ăn đi, tôi đã có cơm trưa." Cô nói, chỉ chỉ bánh nhân thịt đang được phân phát.

"Oản Oản em đừng khách khí với anh, nếu không anh giúp em ăn bánh, em ăn cơm, thế nào?"

Tô Oản nhìn Lâm Thanh Hành, một lần nữa lại cự tuyệt: "Không cần."

Chờ tới khi có bánh nhân thịt, cô cầm khẽ cắn một miếng, thấy Lâm Thanh Hành còn chấp nhất nhìn chằm chằm mình, cô uống vào một ngụm nước, thanh âm bình thản: "Lâm thiếu gia đừng đi theo tôi, buổi chiều anh sớm một chút trở về căn cứ đi."

Tô Oản biết Lâm Thanh Hành thích mình, nhưng cô đối với anh không có cảm giác.
Cảm tình không có đúng sai, càng vô pháp miễn cưỡng, đối với Lâm Thanh Hành bướng bỉnh, cô không thể nói là chán ghét, nhiều nhất chỉ là có chút bất đắc dĩ.

Lâm Thanh Hành nghe ra là Tô Oản quan tâm mình, anh vui vẻ nhảy lên: "Anh không quay về, anh muốn đi theo mọi người!"

Anh quay đầu lại ngó đến Lục Trăn: "Lục Trăn, chuyện lúc trước chúng ta nói anh còn chưa đồng ý với tôi đâu, không bằng hôm nay anh cho tôi vào tiểu đội của các người đi?"

Lục Trăn không bủn xỉn chút nào mà cho Lâm Thanh Hành một cái nhìn xem thường, nửa điểm không ngừng: "Cậu thật tưởng bở, không có khả năng!"

Lục Trăn không có tâm tình cung phụng một vị đại Phật trong đội ngũ của mình.

"Cậu vẫn nên nhân lúc còn chưa rời hẳn kinh đô mà sớm trở về căn cứ, bằng không đi ra ngoài khỏi khu an toàn, tôi không bảo vệ cho cậu được!"
"Tôi không cần anh bảo vệ, tôi ít nhất cũng là dị năng giả cấp năm, không lợi hại như anh nhưng tôi cũng không kém!" Lâm Thanh Hành kiên định chấp nhất, "Dù sao cũng đã ra, tôi khẳng định đi cùng với các người."

Lâm Thanh Hành rung đùi đắc ý nói xong, cất lại hộp cơm vào không gian, đoạt một miếng bánh nhân thịt trong tay Lục Trăn, diễu võ dương oai mà há to miệng gặm lên.

Lục Trăn bị hành vi não tàn của Lâm Thanh Hành chọc tức đến bật cười, nhưng thật ra lại không châm chọc mỉa mai.

***

Ăn xong cơm trưa, mọi người nghỉ ngơi thêm một chút, chờ cái nóng giữa trưa đi qua mới tiếp tục khởi hành.

Lâm Thanh Hành sau khi nhét xe vào trong không gian liền không có ý lấy ra lại, vừa thấy mọi người chuẩn bị lên xe, anh nhanh chân thừa dịp cửa xe vừa mở, thuận thế xông lên ô tô buổi sáng Dịch Đường Đường ngồi.
Mọi người còn đang chờ lên xe: "......"

"Tô Oản lên xe của tôi, những người khác tiếp tục." Lục Trăn lên tiếng, nhìn tươi cười trên mặt Lâm Thanh Hành xìu xuống, anh còn không ngại kéo thêm cừu hận mà bổ một câu, "Lâm Thanh Hành cậu muốn đi theo chúng tôi cũng được, tiền xe, cơm phí mỗi lần 100 đồng!"

Ở trên xe Lâm Thanh Hành hận đến ngứa răng: "Lục Trăn anh thật giỏi!"

Nói xong, Lâm Thanh Hành đặt mông xuống chỗ ngồi đệ nhất trên xe.

Dịch Đường Đường một đường nghẹn cười lên xe, lên xe rồi liếc liếc sắc mặt Lâm Thanh Hành đã tức giận đến đỏ tía, cảm thấy Lục Trăn chính là trời sinh khắc chết Lâm Thanh Hành!

Mãi cho đến màn đêm buông xuống, Dịch Đường Đường đã ngủ vài lần được Dịch Kiêu nhẹ giọng đánh thức.

Cô dựa đầu lên vai anh, theo ánh đèn xe mông lung nhìn ra phía trước, thấy ô tô của họ đang chạy trên một đường thôn nhỏ hẹp.
"Đây là một thôn nhỏ bên ngoài thành phố Khúc An, đêm nay chúng ta ở chỗ này nghỉ ngơi, sáng mai xuất phát đi Khúc An." Người trên xe đa số đã ngủ, thanh âm Dịch Kiêu hạ xuống thật thấp.

"Ca, anh có đói bụng không?" Dịch Đường Đường nhấp môi, móc từ không gian ra hai bọc thịt viên rau xanh đóng gói cẩn thận, một cái nhét vào trong tay anh, một cái khác nhanh chóng nhét vào trong miệng mình.

"Ca ca mau ăn." Cô dùng một tay đè lên miệng đang nhai nhai, nói hàm hồ.

Dịch Kiêu vốn dĩ không cảm thấy đói gì mấy, thấy cô giống như con chuột nhỏ ăn vụng lúc này mới ý thức được bụng trống rỗng.

Anh lột bao bên ngoài ra, vừa mới chuẩn bị giống như Dịch Đường Đường nhét vào trong miệng, đột nhiên trong tầm tay xuất hiện một cái đầu chó.

Sớm đói đến mắt đầy sao xẹt, Đậu Tương ngửi được hương vị thịt trong không khí, như con cá chép lộn mình từ chỗ ngồi mà nhổm lên.
Tiếp theo, mùi thịt thoát ra khỏi tầm tay Dịch Kiêu.

Một cái thịt viên căn bản không đủ nó tắc kẽ răng, Đậu Tương nuốt vào cả cái, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng, cao giọng kêu lên: "Gâu gâu!"

Đường Đường, mau cho Đậu Tương ăn cơm chiều!

Trong lúc nhất thời, Dịch Đường Đường tâm tình đánh chó đều có.

"Về chỗ ngồi đi." Dịch Kiêu sắc mặt lạnh lẽo nhìn nó.

Hồn nhiên không biết đã ăn mất đồ ăn tình yêu của Kiêu, Đậu Tương duỗi tay cào cào ống quần anh, ngượng ngùng mà lấy lòng: "Gâu gâu ~"

Đôi mắt Dịch Kiêu uy hiếp lên: "Nếu Đậu Tương không đi, đêm nay cũng đừng ăn cơm!"

Uy hiếp lập tức có tác dụng.

Đậu Tương thu lại móng vuốt trên đùi Dịch Kiêu, bốn chân nhanh nhạy biến mất trước mặt anh.

Dịch Đường Đường lại lần nữa chứng kiến dâm uy của ca ca Dịch Kiêu, cô ôm một cánh tay của anh, giống như con lười nằm liệt lên người anh mà cười bò.
Dịch Kiêu duỗi tay dễ dàng gỡ cánh tay của Dịch Đường Đường ra, anh nghiêng người, ôm sát cô đến trong lòng ngực.

Hai tiếng kêu to thèm ăn của Đậu Tương đã đánh thức mọi người đang ngủ say.

Người trên xe thấy hai người một chó hỗ động như vậy, bọn họ vốn là đang buồn cười nhìn nhìn, nhưng khi Dịch Kiêu tràn ngập chiếm hữu dục ôm Dịch Đường Đường vào trong lòng ngực, ánh mắt mọi người đình trệ lên.

Cái gì, bọn họ không nhìn lầm?!

***

Dịch Đường Đường xuống xe, phát hiện trong đội ngũ có người ánh mắt nhìn cô rõ ràng không thích hợp.

"Ca, trên mặt em có gì dơ hay sao? Sao em cảm thấy có người đang nhìn nhìn em?" Dịch Đường Đường sờ mặt, không thể hiểu được.

Ánh mắt nóng rực, Dịch Kiêu nhìn về phía trước, thanh âm bình đạm: "Không có, nhất định Đường Đường suy nghĩ nhiều."
"A." Dịch Đường Đường gật gật đầu, suy nghĩ lập tức đuổi kịp Dịch Kiêu, "Em cũng cảm thấy như vậy."

Phía sau hai bước Triệu Nghiêu Đinh Dao nghe vậy, khóe miệng cùng nhếch lên: lão đại vừa rồi biểu hiện rõ ràng là chiêu cáo thiên hạ nha, mệt Đường Đường còn không tự biết.

Dịch Đường Đường không biết chính mình đã trở thành tiểu ngốc tử trong mắt người khác......

Chọn một căn nhà hoang phế, mọi người tập trung quét tước xong, Triệu Bồng từ không gian lấy ra nồi niêu chuẩn bị nấu cơm, hai mươi người vây quanh trong sân, ở giữa để cái nồi to, cũng có thể xem như nấu cơm dã ngoại.

Chủ bếp là Đinh Dao trù nghệ tốt nhất, nguyên liệu nấu ăn đều đã được xử lý qua, hiện giờ chỉ cần đặt lên bếp lửa chờ đợi.

Thịt biến dị nấu khá lâu, nhưng mùi hương so với thịt bình thường càng đậm đà, nấu mới mười phút, trong nồi đã bốc lên mùi thịt nồng đậm.
Mùi thịt vừa xông lên, mọi người đều bị câu ra thèm thuồng.

Dịch Đường Đường cắn miệng thịt khô, không khống chế được nước bọt lan tràn trong miệng, duỗi cổ nhìn thoáng qua nồi trên bếp, hỏi tới chủ bếp đại nhân: "Đinh Dao tỷ, khi nào thì mới nấu xong, đừng chờ nó quá chín được không, chúng ta đều đã quá đói."

Đinh Dao buồn cười liếc cô một cái, chậm rãi đem những nguyên liệu khác bỏ vào nồi: "Còn sớm, Đường Đường gấp cũng vô dụng."

Dịch Đường Đường bi thương mà hít hít mũi, lại cắn miếng thịt khô.

Việc nấu cơm này, hỏa hậu là ở đó, xác thật muốn gấp cũng không được. Một đống người không có chuyện khác làm bắt đầu nói đủ thứ chuyện, không biết như thế nào lại chuyển về dị năng của Dịch Đường Đường.

"Đường Đường dị năng rất lợi hại, ngay cả tôi cũng đột nhiên không kịp phòng ngừa!" Lục Trăn thuận miệng nói, ánh mắt cố ý vô tình mà hướng về phía Dịch Đường Đường.
Đầu ngón tay Dịch Đường Đường nắm miếng thịt khô thoáng chốc niết trắng lên.

Cô trừng mắt với Lục Trăn: người quá phận sẽ bị thiên lôi đánh

Ăn Lục Trăn một bụng hờn dỗi, Lâm Thanh Hành thấy được biểu tình của Dịch Đường Đường, lập tức như tìm được đồng minh, anh vui rạo rực nói với Lục Trăn: "Xem đi, tôi đã nói anh làm việc không thể quá kiêu ngạo, tùy tiện cũng tìm người lợi hại hơn anh!"

Một lần nữa bị châm hỏa, lửa giận của Dịch Đường Đường trong nháy mắt dời đi: Không nói thì đừng há mồm nha!

Lâm Thanh Hành mộng bức: "......" Mình làm cái gì sai sao?

Có Lâm Thanh Hành thêm vào, Dịch Đường Đường không nghĩ nói đến dị năng của mình cũng không được.

"Dị năng của tôi là "đoạt lấy" cũng không phải lợi hại như các người nghĩ đâu, tôi ngay cả lấy thẻ cũng chỉ có thể lấy thẻ phụ trợ thôi." Dịch Đường Đường cầm một cây gậy gỗ nhỏ, chọc chọc trên mặt đất.
Mắt thấy người khởi xướng Lục Trăn vẻ mặt cười đến xấu xa chuẩn bị mở miệng, cô cắn răng, lấp kín lời anh ta: "Mặt khác, dị năng của tôi không có hạn chế cấp bậc, thẻ phụ trợ mãn cấp cũng có thể đoạt!"

Cô nói hết lời, mọi người mới biết được tình hình thực tế thì buông tâm cảm thấy an toàn, nhưng vẫn đồng thời xem xét thẻ phụ trợ trong đầu mình

Đột nhiên nghĩ đến, trách không được lúc trước có người nói thẻ của mình đột nhiên không thấy, tám phần là rơi xuống tay lão đại Đường Đường.

Năm người Đặng Lâm Siêu nghe Dịch Đường Đường giải thích nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Họ biết Dịch Đường Đường sử dụng dị năng đoạt thẻ "cân bằng" cấp ba của Đặng Lâm Siêu, thẻ "lực lượng" cấp bốn của người gọi là A Cường khi cả nhóm vừa tới căn cứ, cùng với thẻ "thăng cấp" cấp sáu của Lục Trăn.
Cả ba thẻ đều là thẻ phụ trợ.

Dịch Đường Đường thấy mọi người đã trở lại bình tĩnh, cô quay đầu lại bắt lấy tay Dịch Kiêu, nhấp miệng trộm cười với anh.

Năng lực của thẻ "đoạt lấy" chỉ là cướp lấy thẻ phụ trợ sao?

Đương nhiên không có khả năng!

Một hiệu quả khác là "áp chế".

Ở thành phố Đàm Âm khi tấm thẻ "thời gian yên lặng" của cậu bé Tề Hạo vì sao đột nhiên bị mất đi hiệu lực, đó chính là hiệu quả của tấm thẻ "đoạt lấy".

***

Dịch Đường Đường ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng ngồi thẳng tắp giống như con mèo kênh kiệu, ngồi ở đối diện, Lục Trăn bất động thanh sắc mà đánh giá cô, dưới ánh lửa hừng hực, khóe môi Lục Trăn nhếch lên một độ cong dụ hoặc.

Anh biết, bản lĩnh cô không chỉ như vậy.

Thân thể bất chợt chịu uy hiếp mà căng chặt, Lục Trăn sắc mặt bất biến, ánh mắt dời khỏi Dịch Đường Đường đến trên người Dịch Kiêu.
Tiếp theo, nụ cười ở khóe miệng chậm rãi mở rộng.

Đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt Dịch Kiêu bên ngoài thật bình tĩnh nhưng cất sâu bên trong lại là sóng gió mãnh liệt.

"Ca, anh nhìn cái gì?" Dịch Đường Đường ném gậy gỗ trong tay ra, vừa ngẩng đầu lên lại thấy sắc mặt lạnh lùng của Dịch Kiêu.

Cô duỗi tay ra vẫy vẫy trước mắt anh, lại nhìn về hướng tầm mắt Dịch Kiêu phóng tới, nhiều người đối diện như vậy, cô cũng không rõ ràng lắm vừa rồi có phải Dịch Kiêu đang nhìn một trong số họ.

Dịch Kiêu bắt lấy bàn tay nhỏ trước mắt, dùng sức mà ấn vào trong lòng bàn tay mình, hai bàn tay dán chặt vào nhau, anh đột nhiên hoàn hồn lại, theo bản năng thả lỏng sức lực ra, cùng mười ngón tay cô đan xen vào nhau.

"Không có việc gì." Khó mà trước mặt mọi người lộ ra một nụ cười, con ngươi màu đen của Dịch Kiêu đối diện với Dịch Đường Đường, ánh lên vẻ sủng nịch.
Dịch Kiêu dắt tay, ôm ấp đã thành chuyện thường ngày, Dịch Đường Đường thần kinh trì độn đã không cảm thấy mười ngón tay đan vào nhau trước mặt mọi người sẽ có gì khác thường.

Nhưng đối với những người khác mà nói......

Không khác thường? Cằm đều muốn rớt ra, được không!

Năm người ngồi bên cạnh hai người cùng nhịp mà cúi đầu.

Năm người ở bên cạnh Dịch Đường Đường Dịch Kiêu lâu nhất, hai người này biến hóa như thế nào, lúc ban đầu họ còn lừa mình dối người mà pha trò đó là tình huynh muội cam thâm phế phủ!

Nhưng hiện tại dắt tay ôm ấp vô tình lại diễn trò ân ân ái ái trước mặt mọi người, bọn họ muốn lừa gạt chính mình cũng không làm được.

"À, Dịch ca cùng Đường Đường là anh em ruột sao?" Một giọng nam đột ngột xông ra.

Mọi người cứng lại, trong nội tâm đồng thời toát ra một từ: thật dũng khí!
Không khí bất chợt lạnh xuống.

Chảo nóng còn sôi sùng sục, bọt nước lách tách cùng tiếng củi gỗ thiêu đốt vang lên, một đám người thế nhưng không ai nói chuyện.

Dịch Đường Đường cứng đờ chuyển động tầm mắt, tiếp xúc đến một đống ánh mắt mất tự nhiên mà né tránh, cô lại liên tưởng đến vấn đề ai đó vừa hỏi ra, lập tức cô như cầm phải củ khoai nóng trong tay, ném ra bàn tay Dịch Kiêu đan ngón vào tay cô.

Dịch Kiêu lại không có ý tứ tị hiềm chút nào.

Anh chẳng những không buông tay, ngược lại càng dùng sức mà nắm chặt lấy toàn bộ lòng bàn tay của cô, áp chặt vào tay mình.

Ánh mắt chiếm hữu dục cường mãnh kia, không ai không nhìn ra tới!

"Tôi và Đường Đường không phải anh em ruột." Thanh âm trong sáng, Dịch Kiêu mở miệng, "Tôi là do cha của Đường Đường nhận nuôi, chúng tôi vẫn luôn ở cùng với nhau."
Một câu cuối cùng tương đương với một câu hai nghĩa.

Người ở đây cho dù không có ánh mắt cũng đã hiểu thâm ý trong lời nói của Dịch Kiêu.

"Ai, cơm chiều sắp xong rồi, Bồng Bồng, mau cầm chén ra đây." Đánh vỡ im lặng là Đinh Dao, cô chuẩn bị múc cơm cho mọi người, ai nấy cũng phối hợp, không khí thân thiện trở lại.

Đầu Dịch Đường Đường không nhúc nhích, trên mặt còn nóng rát.

Hàm răng cắn chặt môi dưới, tuy biết rằng quan hệ của cô và Dịch Kiêu sẽ công khai một ngày nào đó, nhưng ngày này tới đột nhiên như vậy thật không kịp phòng ngừa.

Tương phản, đầu kia của đề tài Dịch Kiêu trong lòng lại khó có được thật cao hứng.

Anh đem Dịch Đường Đường thẹn thùng nửa ôm vào trong lòng ngực, có chút khiêu khích nhìn về phía Lục Trăn.

Lục Trăn còn ngồi tại chỗ, tiếp xúc với con ngươi của Dịch Kiêu cũng không kinh ngạc gì mấy, anh vẫn mỉm cười như cũ, mắt đào hoa hơi híp lại, thậm chí còn gật gật đầu với Dịch Kiêu.
Quan hệ Dịch Kiêu Dịch Đường Đường, từ lần đầu tiên nhìn thấy hai người, anh đã biết không phải anh em đơn giản như vậy.

Tình tố cùng chiếm hữu dục giấu diếm thật sâu, nhưng không phải không nhìn ra được.

Lục Trăn híp híp mắt, cho dù...... Sự thật đã bày ra, anh vẫn cảm thấy có chút không thoải mái.

Mà ở một đầu kia, Tô Oản sau khi biết được quan hệ của hai người, ánh mắt thật phức tạp, cô thở dài.

Tuy rằng sớm trong lòng đã bảo với chính mình, tính cách, năng lực của Dịch Kiêu là điều cô mong muốn mà có lẽ không thể đuổi kịp, nhưng khi tia hy vọng cuối cùng cũng bị nghiền diệt, trong lòng vẫn sinh ra mất mát.

Nhưng Tô Oản là người lý tính lại bình tĩnh, sự tình đã đến đây, cô cũng chưa đi ra một bước nào, càng sẽ không vì cảm tình bị dập tắt đi mà sinh ra không càm lòng. Cô đối với Dịch Kiêu cũng chỉ sẽ là chúc phúc.
"Ai, em không vui sao, Oản Oản?" Cầm hai chén cơm nóng, Lâm Thanh Hành thấy giữa mày Tô Oản lộ ra thương cảm, dồn hỏi dập.

Tô Oản lắc đầu, tiếp nhận chén cơm anh đưa đến: "Cảm ơn."

Lâm Thanh Hành phát giác sắc mặt cô đã khôi phục bình thường, lập tức tươi cười lên: "Oản Oản em ăn nhiều một chút, anh ăn một lần là phải trả cho tên bủn xỉn Lục Trăn kia một trăm đồng, em ăn nhiều xem như là giúp anh!"

Lâm Thanh Hành không nghi ngờ chút nào, chờ hoàn thành nhiệm vụ, chuyện thứ nhất khi trở lại căn cứ sẽ là Lục Trăn bắt anh trả tiền!

Tô Oản nghe vậy, trong lòng bỗng dưng ấm áp, cô cong cong môi, dưới tầm mắt chợt sáng lên của Lâm Thanh Hành, nhẹ giọng nói: "Được."

***

Khoảng thời gian xấu hổ qua đi, đỏ ửng trên mặt Dịch Đường Đường cuối cùng biến mất.

Người chung quanh không dám trêu ghẹo mặt lạnh Dịch Kiêu, Dịch Đường Đường chậm rãi khôi phục khiêu thoát của ngày thường, thỉnh thoảng chen vào đối thoại của mọi người, không khí bữa tối thật sôi nổi.
Cơm chiều của Đậu Tương của không tồi.

Đinh Dao nấu riêng cho nó trong một nồi nhỏ, hầm một cái chân heo biến dị, sau khi nấu xong còn dùng dao chia làm nhiều khối nhỏ, chỉnh tề để vào bát cơm cho nó.

Đậu Tương thấy thế, hưng phấn mà vọt tới trước mặt Đinh Dao muốn ôm một cái, vẫn là Triệu Nghiêu tay mắt lanh lẹ ôm lấy Đinh Dao.

Nhóm cẩu độc thân trong nhóm lại một lần nữa chịu một đòn ngay tim!

Đậu Tương còn chưa gặp được con chó nào mình thích, tuổi lại mới chỉ là một con chó con, cho nên nó căn bản không hiểu được nhân loại biểu tình đột nhiên như bị đả kích.

Sau khi đem nhiệt tình đến chỗ Đinh Dao, Đậu Tương bắt đầu hưng phấn mà gặm thịt.

Đùi heo biến dị mập mạp, lại dai dai, so với thịt ở phần khác của heo thì càng thơm, nhai lên càng thích.

Đậu Tương vẻ mặt hưởng thụ mà nhai xong ba miếng, mới vừa ngậm lên miếng thứ tư, hai tai lười nhác đột nhiên dựng đứng lên!
"Gâu gâu gâu gâu!" Nó ném xuống miếng thịt trong miệng, theo cảm giác mà xông ra ngoài.

"Đậu Tương!" Dịch Đường Đường đột nhiên thấy nó điên cuồng rít lên rồi chạy ra cửa, theo bản năng cô buông chén đũa đứng lên, chạy ra theo.

Mọi người trong nhà cả kinh, mà Dịch Kiêu ngay khi Dịch Đường Đường đứng dậy cũng đuổi theo sau.

Đậu Tương từ trước đến nay rất cảnh giác, lại có được xúc giác nhạy bén của động vật, đột nhiên nó hành động như vậy nhất định là đã xảy ra chuyện gì.

Hôm nay là đầu tháng, trăng non cơ hồ bị sương đen nuốt hết, bóng đêm thật tối tăm ướŧ áŧ.

Đậu Tương chạy ra cửa, thân ảnh thật mau biến mất trong bóng đêm. Trong mảnh tối đen chỉ còn truyền đến xa xa tiếng gào ngắn ngủi.

Dịch Đường Đường đuổi theo Đậu Tương chạy ra cửa, bước chân vừa ra ngoài, trong nháy mắt đầu cô dĩ nhiên như bị thứ gì va chạm vào, trong đầu đột nhiên hiện lên một luồng ánh sáng trắng.
"Đường Đường!" Dịch Kiêu đuổi theo, đỡ lấy thân mình run rẩy của cô.

Dịch Đường Đường nửa đứng nửa ngã vào trong ngực Dịch Kiêu, khắc chế không được trái tim đang đập kinh hoàng, run rẩy dùng tay bắt lấy góc áo của anh, vải trong tay cô bị xoa đến phát nhăn, cô thở dốc một hồi, thanh âm yếu ớt: "Ca, em đột nhiên cảm thấy thật hoảng hốt."

Ngực cô như bị thứ gì đó rất nặng đè xuống, rầu rĩ, lại có điểm đau.

Sắc mặt Dịch Kiêu thay đổi, anh ôm cô lên, trong miệng không ngừng an ủi: "Đường Đường đừng sợ, anh mang em đi tìm Lục Trăn."

Mới vừa bước vào môn, vừa vặn đụng phải Lục Trăn mang theo mấy người đi ra.

"Các người ra ngoài trước xem tình huống như thế nào, hiện tại tôi dùng dị năng cho cô ấy." Lục Trăn chỉ huy.

Lục Trăn nhìn ra được hơi thở trong cơ thể Dịch Đường Đường thật loạn, nhưng anh không thể xác định có phải nguyên nhân là do hôm nay còn chưa sử dụng dị năng cho cô hay không.
Dịch Kiêu ôm Dịch Đường Đường trở vào trong nhà, để lại Chu Hiểu Đinh Dao nôn nóng cùng xông tới.

"Đường Đường đưa tay cho tôi." Lục Trăn mở miệng nói với Dịch Đường Đường đang nhắm mắt tay bắt chặt lấy Dịch Kiêu.

Dịch Đường Đường nghe vậy, chỉ cảm thấy tâm tư lung lay một chút.

Cô mở mắt ra, không biết vì sao một khắc khi nhìn thấy được Đinh Dao, tim cô thế nhưng dần dần bình tĩnh trở lại.

Dịch Đường Đường đưa tay ra, lại không như ngày thường nhắm mắt lại, chỉ ngơ ngẩn nhìn Đinh Dao, đôi mắt chậm rãi biến hồng.

***

"Đường Đường, em sao vậy?"

Giữa mày Dịch Kiêu nhăn thật sâu, anh cúi đầu dò hỏi, thanh âm rất nhẹ nhàng.

Dịch Đường Đường còn rúc vào trong lòng ngực anh, con ngươi mở thật to, ngực phập phồng chậm rãi bình ổn xuống, nhưng tiếng hít thở trầm trọng lại biểu lộ ra cô vẫn còn chưa bình thường.
Lục Trăn nhìn chằm chằm cô, sau đó nắm lấy tay cô mà từ từ truyền dị năng sang.

Lần này dị năng kết thúc rất mau.

Chờ đến khi Dịch Đường Đường thu hồi bàn tay, nhịp tim đập nhanh vừa rồi đã sớm không còn dấu vết gì.

Theo Dịch Kiêu nâng đỡ mà đứng dậy từ trong lòng ngực anh, Dịch Đường Đường vừa mới há miệng muốn nói chuyện, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng chạy vội cùng giọng nói nóng nảy.

"Đội trưởng, ở cửa thôn bỗng nhiên xuất hiện một đoàn động vật biến dị, đội phó đang chống đỡ nhưng tình thế không lạc quan!" Thái dương người nay có một vết thương, vết máu màu đỏ chảy xuống gương mặt. Anh ta thô lỗ mà sờ soạng mặt mình, lập tức đem vết máu vẽ loạn khắp mặt.

Gấp gáp trở về như vậy hiển nhiên là về xin cứu viện.

Sắc mặt Lục Trăn trầm xuống, đứng ngay dậy, quét mắt tới mấy người còn ở trong viện: "Đường Đường, Dịch Kiêu, Chu Hiểu cùng Lâm Thanh Hành các người lưu lại đây, người còn lại theo tôi ra ngoài."
"Không được, tôi muốn cũng đi, dị năng của tôi là thích hợp quần công, không cần anh phải bảo vệ cho tôi!" Lâm Thanh Hành là người thứ nhất nhảy lên, anh nói, tầm mắt không tự giác mà liếc Tô Oản bên kia, tuy rằng bổn ý là ra một phần lực nhưng nhân tiện cũng muốn biểu hiện thật tốt trước mặt người trong lòng!

Dịch Đường Đường không yên tâm Đậu Tương, cô kéo kéo tay áo Dịch Kiêu, nói: "Ca, anh đi giúp em nhìn xem Đậu Tương thế nào, em sợ nó bị thương."

Đậu Tương dáng người mạnh mẽ linh hoạt, nhưng dù sao cũng chỉ có chỉ số thông minh của chó, nếu bị virus độc làm choáng váng, lại có động vật biến dị mạnh hơn, nó khẳng định không phải là đối thủ.

Lục Trăn nghĩ một chút, nhanh chóng nói: "Dịch Đường Đường, Chu Hiểu, Đinh Dao, Lâm Thanh Hành và Tô Oản lưu lại, những người khác đi ra ngoài."
Cái này không có dị nghị.

Trước khi đi, Dịch Kiêu sờ sờ bàn tay lạnh lẽo của Dịch Đường Đường, thấy cô không có việc gì mới trấn an: "Đường Đường yên tâm, anh sẽ mau quay trở lại."

***

Ở cửa thôn, trong đêm tối từng đôi mắt quỷ dị đỏ hồng phá lệ thật bắt mắt, chúng như hổ rình mồi mà nhìn con mồi trong thôn, vận sức chờ phát động, toàn bộ như đang chờ đợi cái gì.

Đậu Tương đứng bên trong đội ngũ thở dốc thật mạnh, chân sau bị một răng nanh của một con heo biến dị đâm thủng, tư thế hơi thọt, nó thấp thấp đè đầu xuống, nhìn đàn động vật biến dị, từ yết hầu gầm nhẹ tiếng rít gào uy hiếp.

Các đội viên lưng tựa vào nhau, hô hấp ép lại, cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, không khí tràn ngập mùi máu tươi, chất lỏng đỏ tươi theo miệng vết thương bị cào mà chậm rãi nhỏ giọt.
"Tí tách."

Tiếng chất lỏng rơi lên trên đá bị phóng đại vô hạn lần.

"Rống —" Kềm chế động vật biến dị dường như trong nháy mắt được giải phóng, chúng nó điên cuồng rống lên vọt lên phía trước.

"Các huynh đệ, liều mạng với chúng nó!" Lý Thụy Phong hô lớn một tiếng, toàn lực phất tay cuốn ra một lưỡi dao gió, hướng tới đám động vật biến dị.

Máu tươi giống như mực vẩy vào trong không khí, tiếng kêu rên sắc nhọn từ người trước ngã xuống, người sau tiến lên, rít gào hỗn tạp ở bên nhau.

Trải qua trận chiến phía trước, thể lực dị năng của họ đã tiêu hao hơn phân nửa, hiện giờ miễn cưỡng tiếp tục cũng bất quá chỉ là tạm thời cố kéo dài mà thôi.

Lý Thụy Phong gần như hao thoát hết chút dị năng cuối cùng, anh lùi về phía sau hai bước, mắt thấy con mèo biến dị hung tàn nhảy xổm đến, bóng đen bao phủ trên mặt, ánh mắt anh chợt buồn bã, biết được chính mình đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Tử vong đoán trước lại không tới.

Thân thể đột nhiên bị người đụng phải một chút, đầu óc Lý Thụy Phong nhoáng lên, bên tai nghe được giọng trêu đùa của đội trưởng: "Đừng có gấp, anh còn chưa chết đâu!"

Lý Thụy Phong trợn mắt, đột nhiên phát ra kinh hỉ thật mãnh liệt.

Đôi mắt đã thích ứng với bóng tối, anh giương mắt nhìn lại, thấy được thân ảnh mờ mịt của Lục Trăn qua lại trong đoàn động vật biến dị, đầu tiên đem động vật biến dị có tính uy hiếp nhất chém gϊếŧ, mà một người xuất sắc khác, Dịch Kiêu, lại đang cầm miếng băng mà đồng đội phát ra, giống như chém dưa xắt rau, thần sắc lạnh nhạt, động tác sạch sẽ mà cho động vật biến dị từng kích trí mạng.

Lý Thụy Phong phục hồi tinh thần lại, anh cũng tiếp tục đứng ngốc mà lấy ra tiểu đao sắc nhọn mang bên người, kích động điên cuồng hét lên một tiếng, vọt tới giữa đội ngũ.
Trong chốc lát, thế cục hoàn toàn nghịch chuyển.

Dịch Kiêu nắm trong tay miếng băng sắc nhọn nhắm ngay cổ động vật biến dị, ngay sau đó, đầu chúng ngoẹo đi, máu tươi nóng bỏng phun ra.

Không có bộ phận quan trọng nhất thân thể duy trì, động vật biến dị ầm ầm ngã xuống, khi ngã xuống con ngươi màu xám trắng còn mở to, tầm mắt dừng lại ở chân trời xa xa.

Trong đầu có ý niệm nào đó đột nhiên hiện lên, bước chân Dịch Kiêu chựng lại.

Tầm mắt dừng ở đám động vật biến dị không ngừng phát động công kích giống như mất đi lý trí, đồng tử Dịch Kiêu chợt co lại.

Sự tình không đúng!

Cho dù động vật biến dị, bản năng xu lợi tị hại sẽ không biến mất.

Bị chết đã hơn một nửa, chúng nó lại không có vẻ muốn lùi bước chút nào, tình huống này hiển nhiên không thích hợp!
......

Trong đình viện, động vật biến dị đột nhiên đột kích, năm người làm thành vòng nhỏ ngồi trước đống lửa, trong lòng đều lo sợ.

"Đường Đường, cô vừa rồi là như thế nào......" Đinh Dao thêm mấy khối gỗ vào trong đống lửa, nhìn Dịch Đường Đường, bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.

Nhớ lại Dịch Đường Đường vừa rồi nhìn mình cực kỳ bi ai, trong đó phảng phất có bao nhiêu ám ảnh, Đinh Dao cảm thấy trong lòng không an ổn.

"Đinh Dao tỷ, chị đừng để ý, có lẽ tôi chỉ là đột nhiên cảm thấy thương cảm, hiện tại đều tốt rồi." Dịch Đường Đường nở nụ cười, cố gắng trả lời thật tự nhiên.

Vì sao sẽ đột nhiên hoảng hốt, nhìn thấy Đinh Dao trong nháy mắt tại sao sẽ trào ra bi thương, ngay cả cô cũng không rõ nguyên nhân. Cảm giác kia bất quá chỉ là trong nháy mắt.
Gió nhẹ từ xa thổi đến, ngọn lửa trong mắt Dịch Đường Đường điên cuồng nhảy múa, ánh lửa màu đỏ cùng màu cam đan xen lẫn nhau, khó mà phân biệt.

Đột nhiên, bên tai truyền đến giọng nói nhỏ, âm lượng kia thật nhẹ, câu chữ làm người không phân biệt được ngữ điệu, giống như trong đêm khuya tĩnh lặng bỗng nhiên bay tới tiếng ca u nhã, đứt quãng, dụ dỗ người ngăn không được tò mò đi thám thính.

Con ngươi đang trầm xuống, rốt cuộc nghe rõ ra được giọng hát kia, lòng bàn tay Dịch Đường Đường nắm chặt, bỗng chốc rút ra khỏi đám ca từ đang xướng.

Trên ngực truyền đến cơn đau đớn, đó là hậu quả mà thân thể tự nhiên chống đỡ lại dị năng từ bên ngoài.

"Là ai, ra tới!" Dịch Đường Đường từ đống lửa đứng lên, đề phòng mà nhìn ra bốn phía.

Bốn người Chu Hiểu Đinh Dao vẫn duy trì động tác vừa rồi ngồi bên đống lửa, nhưng cẩn thận quan sát sẽ có thể phát hiện tất cả bọn họ đều nhắm mắt lại, lâm vào miên man.
Đối phương hiển nhiên không dự đoán được có người còn có thể thoát khỏi dị năng của cô ta.

Bảy tám người mặc quần áo bình thường cũ kỹ, bộ dáng mộc mạc từ cửa bước đến. Đi ở giữa là một ông lão chừng 70 tuổi, tay chống chiếc gậy màu nâu sẫm cũng không được bóng loáng, gương mặt già nua che đầy nếp nhăn.

Dịch Đường Đường nhìn bọn họ, liếc mắt một cái liền đoán được người sử dụng dị năng là người bên cạnh ông già, một phụ nữ.

"Các người muốn làm gì?" Dịch Đường Đường khác với ngày thường ôn lương, ánh mắt cô lộ ra vẻ lạnh lùng nhìn họ, thanh âm bình đạm nhưng đầy cảnh giác.

Con ngươi vẩn đục của ông già xẹt qua năm người ở trong sân, cuối cùng dừng lại trên người Dịch Đường Đường, đáy lòng kinh ngạc không ít.

Ông lão siết chặt gậy chống trong tay, thở dài, thanh âm khàn khàn: "Các người không nên tới nơi này."
"Động vật biến dị bên ngoài cũng là do các người khống chế?" Dịch Đường Đường không dao động mà nhìn thẳng ông già, tuy là câu hỏi nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.

Nghe ngữ điệu khinh mạn của Dịch Đường Đường, đám người chung quanh ông lão lộ vẻ tức giận, bộ dáng muốn đi lên xé nát cô ra.

Một người nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu không phải các người đột nhiên xuất hiện, đồ vật của chúng tôi sao có thể ngo ngoe rục rịch, hiện tại các người gϊếŧ nhiều động vật của chúng tôi như vậy, chúng tôi muốn các người nợ máu phải trả bằng máu!"

Người nọ nói xong, chuẩn bị vọt đến chỗ Dịch Đường Đường, ông già giơ gậy ra ngăn trở họ lại.

Ông lão nâng bàn tay thô ráp lên trấn an, chờ bọn họ bình ổn lại, một lần nữa con ngươi vẩn đục nhìn Dịch Đường Đường tràn đầy bi ai: "Chúng tôi chỉ muốn duy trì sinh hoạt từ trước, không nghĩ để người ngoài tới phá hư, vì sao cứ có người giống như các ngươi cứ lần lượt, một lần lại một lần tới đây?"
Trong thôn này trước mạt thế có hơn một ngàn người, mạt thế bùng nổ, thôn dân bị cảm nhiễm virus bắt đầu tàn sát người nhà, khi người dân hợp lực lại giải quyết xong những người bị cảm nhiễm và biến dị, trong thôn chỉ còn lại có khoảng một trăm người.

Bi thương còn duy trì không bao lâu lại bị người ngoài lục tục kéo đến đánh vỡ, họ tham lam ngoan độc, không chỉ cướp đoạt đồ ăn của người dân, tàn sát động thực vật trong thôn, ngay cả thôn dân, họ cũng không tha.

Hiện giờ, trong thôn chỉ còn lại vài người nay, thật vất vả duy trì được yên ổn, người ngoài cư nhiên vẫn không buông tha bọn họ.

Dịch Đường Đường nghe ông lão nhân chỉ cảm thấy buồn cười.

"Mạt thế tới, thời đại này đã sớm thay đổi, các người muốn duy trì sinh hoạt như trước đây, vậy các người có nghĩ tới, cái gọi là duy trì là bằng vào cái gì?" Cô lạnh giọng, "Là bằng vào khống chế động vật biến dị gϊếŧ người hay là —— thân thủ tàn sát cùng tộc!"
Bọn họ luôn miệng nói suy nghĩ muốn duy trì sinh hoạt từ trước, nhưng trong lòng họ thật là ý nghĩ như vậy sao?

Dịch Đường Đường không thể nhìn ra thẻ dị năng của họ, nhưng cô có thể cảm giác được, tám người trước mắt, ngay cả ông già mắt vẩn đục kia, cấp bậc dị năng đều không hề thấp!

Mấy người đối diện bị lời nói của Dịch Đường Đường càng trở nên xanh mét, thần sắc vốn khó coi càng trở nên thô bạo.

"Thôn trưởng ông cũng đừng vô nghĩa với cô ta nữa, tôi thấy cô ta chỉ muốn kéo dài thời gian, chúng ta trước gϊếŧ cô ta, đợi lát nữa giải quyết xong sẽ đến lượt đồng đội khác của cô ta."

Con ngươi vẩn đục của ông già xẹt qua tia do dự, vừa mới chuẩn bị mở miệng, thanh âm lại bị Dịch Đường Đường đè ép xuống.

"Để lại tấm thẻ thao tác động vật biến dị, tôi có thể suy xét tha cho các người đi." Thanh âm Dịch Đường Đường cực lạnh, cô nhìn về phía bên phải, trong tay phải nắm chặt một tấm thẻ.
Cô nhìn tám người đối diện, híp híp mắt, chỉ còn chờ đối phương cự tuyệt một tiếng cô sẽ dung nhập tấm thẻ này vào trong cơ thể.

Nghe xong lời của Dịch Đường Đường, mỗi người phía sau đều nhiệt huyết sôi trào, bọn họ chỉ còn chờ thôn trưởng ra lệnh một tiếng sẽ xông lên trước đem người phụ nữ cuồng vọng này mà treo cổ, xé nát, làm thịt cô ta.

Mà ông lão, lại đang dao động.

"Không cần suy nghĩ nữa, các người nếu ra tới, vậy đừng nghĩ đi nhanh như vậy!"

Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, sắc mặt Dịch Đường Đường biến đổi, cô hơi hơi nghiêng người, tay phải đang nắm thẻ đột nhiên bị Lục Trăn nắm lấy.

Cho dù cô đã nhanh chóng thu hồi tấm thẻ vào không gian, khi tiếp xúc với Lục Trăn với khuôn mặt tràn ngập thâm ý cười cười, Dịch Đường Đường vẫn xác nhận chỉ sợ anh ta đã sớm phát hiện dị năng của cô không được bình thường.
Lục Trăn mỉm cười thu hết biểu tình biến hóa của Dịch Đường Đường vào trong mắt.

Anh không có ý buông tay cô ra, ngược lại còn hơi hơi dùng thêm sức, dưới ánh mắt phẫn nộ của Dịch Đường Đường mà dựa bên tai cô khẽ cười: "Không nghĩ tới nhanh như vậy đã nhìn thấy được bộ dáng vươn móng vuốt của em!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương