Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm
110: Cảnh Tượng Đưa Vào Sử Sách


"Tên tiếp theo.

" An Thư mặt không biểu cảm lên tiếng
"Đây không phải sự thật…" Một lúc lâu sau mãi mới có người ngớ ra nói.

Tiếp sau đó, bởi vì không cam lòng mà những người khác lần lượt chạy đến khiêu chiến, kết quả là đều bị An Thư cho ăn hành thê thảm…
Cuối cùng, An Thư chơi chán rồi liền nói với một kẻ đang muốn đến khiêu chiến: "Bắt đầu từ bây giờ, người thua phải báo số mình vừa nuốt…"
Câu này vừa mới vang lên, tất cả đã kêu ầm trời, ôi mẹ ơi! Nữ ma đầu muốn đại khai sát giới rồi!!
Cuối cùng, gã đại ca không thể chịu nổi nữa, nếu cứ để bà cô này chơi tiếp thì tất cả mọi người đều xong đời…
“Bà cô của con ơi, rốt cuộc làm thế nào thì bà mới chịu đi? Bà ra giá đi… bọn con bỏ tiền ra mua lại cái mạng mình được không?" Có người thử thăm dò.

"Ồ… thế mỗi người một 1 tỷ nhé!" An Thư thuận miệng nói.

Mẹ nó, thế này thì khác gì ăn cướp! Ác quá đi mất!
Tất cả mọi người: "…" Chúng tôi chọn chết còn hơn!
Đây đúng là "mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó" mà…
Nghĩ được cách nào cũng đã nghĩ hết cả rồi, nhưng mà người ta vẫn cứ không chịu đi.

Gã đại ca quả thực hết cách vì thế liền tức giận trừng mắt nhìn gã tóc vàng một cái: "Ông đây đành nghe mày một lần! Nếu như thất bại, thì không cần bà cô kia động thủ đâu, ông đây sẽ tự tay hành chết mày!"
Nói rồi liền gọi một cuộc điện thoại: "Alo…không phải… không cần nam… lần này đổi thành nữ… lắm mồm! Đương nhiên phải xinh đẹp rồi! Phải sạch sẽ, nhà lành vào… nhanh!"
"Chị ơi chị tha cho em! Chị tha mạng cho em…" Một tên khiêu chiến thua sợ đến tè ra quần, hai chân mềm nhũn quỳ xuống đất, những người khác thấy thế cũng run cầm cập, nói không chừng lần sau sẽ đến lượt bọn họ…

An Thư đang định nói thì đúng lúc này một đám con gái bước vào…
Mười cô gái nhìn trông cũng không lớn, tầm khoảng mười tám, mười chín tuổi, đúng vào cái tuổi non đến mức mặt có thể bấm ra nước.

Mấy cô này không giống hai cô gái xinh đẹp ăn mặc bốc lửa vừa nãy, vừa nhìn là biết đi theo phong cách con nhà lành, ăn mặc cũng rất bình thường, nhưng mà quan trọng nhất là ai nấy cũng xinh đẹp đáng yêu như hoa, lúc này tất cả đang đứng cúi gằm mặt như những con thú nhỏ sợ hãi…
Ơ… cũng biết điều quá ha.

Cô nhìn thấy mấy cô em xinh đẹp thì tâm tình cũng tốt lên nhiều, cho nên rộng lượng vẫy vẫy tay với cái gã đang quỳ dưới đất xin tha không ngừng: "Thôi, đừng có nổ tung mà máu me thịt thà be bét dọa con gái nhà người ta sợ.

"
Thế… thế ý là tha cho hắn rồi đó hả?
Hạnh phúc đến quá đột ngột! Tên tiểu lâu la quả thật không dám tin tưởng! Vội rối rít cám ơn đứng dậy rồi chuồn lẹ.

Còn về phần gã đại ca nào đấy: "…" Đờ mờ, thế mà lại có tác dụng thật à? Mà hiệu quả còn rõ rệt nữa chứ!
Một lúc sau…
Mười cô gái vốn còn đang sợ hãi nhưng đến khi nhìn thấy An Thư thì hai mắt liền sáng rực lên, hai má đỏ bừng che miệng cười khúc khích, thậm chí còn tranh nhau so bì tị nạnh, ai cũng tranh nhau rót rượu bón hoa quả bóp vai đấm lưng cho cô…
Gã đại ca: "…"
Gã tóc vàng cắn ngón tay, nhìn thái độ dịu dàng của An Thư dành cho mấy cô gái, quả thật hâm mộ muốn chết.

"Chậc… vì cái vẹo gì mà mình không phải con gái chứ…"
Một tiểu lâu la đứng bên cạnh lẩm bẩm: "Tôi nói với bà chị kia mình thực ra là con gái, chẳng qua là đi chuyển giới… không biết chị ấy có tin không nhỉ?"
Còn có người ác hơn: "Tôi bây giờ tự cung luôn còn kịp không nhỉ?" Không có cái đó cũng còn tốt hơn là mất mạng

Mọi người:"…"
Vào giờ phút này, Cô không biết rằng thế giới bên ngoài đã lộn tùng phèo hết cả lên lên rồi…
Bệnh viện Thành phố
Kiêu Tinh tay cầm một quả táo, đang gắng sức khắc thành một con thỏ nhỏ…
"Phù… cuối cùng cũng khắc xong rồi… Lão Đại, mời anh dùng!" Kiêu Tinh ân cần đưa quả táo cho Lục Vân, tính cô vốn phóng khoáng ăn to nói lớn, có bao giờ làm những việc tinh tế như thế này đâu, quả thực là tốn sức của cái mạng già này quá.

Ánh mắt của người đàn ông trên giường bệnh vẫn luôn dõi ra phía cửa như thể đang chờ đợi ai đó, vì không yên lòng mà tâm trạng bây giờ rất khó ở, ánh mắt anh thoáng liếc qua quả táo trong tay Kiêu Tinh, thẳng thừng phun ra một câu đánh giá: "Xấu.

"
Kiêu Tinh: "…" Trái tim tan nát! Tại sao có thể nói ra cái chữ "xấu" với một cô gái được chứ, dù có là quả táo cô khắc cũng không được!
"Fuck! Tôi đã cố mãi mới khắc được như thế đấy… xấu đâu mà xấu, rõ ràng đáng yêu như thế này cơ mà… a, quả táo này là ai gọt ra thế…" Kiêu Tinh nhìn thấy đầu giường để một quả táo đã lâu, màu đã chuyển sang màu vàng: "Quả táo này được khắc đẹp thật đấy, à không, quả đúng là một tác phẩm nghệ thuật nhưng sao anh không ăn….

"
Lục Vân nghe thế liền quay sang nhìn Kiêu Tinh bằng ánh mắt lạnh như băng.

Kiêu Tinh ôm quả táo lùi về sau một bước, vẻ mặt đầy vô tội: "Tôi nói sai điều gì à?"
Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Đường Dạ bước vào: "Tiểu sư muội bị người của bang Thanh Xà bắt đi rồi.

"
Vừa mới dứt lời, sắc mặt của cả Lục Vân lẫn Kiêu Tinh đều biến.


Nhưng Kiêu Tinh lấy lại bình tĩnh rất nhanh: "Chậc chậc… trực giác của phụ nữ quả thật không sai mà… tôi biết ngay là cái cô Quan Tử Dao kia không nhịn được nữa mà… nhưng chắc chắn là Tiểu sư muội không sao đâu! Không có tên nào dám động đến Tiểu sư muội đâu.

Trừ phi là đám tiểu lâu la không tiếp cận được trung tâm, không biết được lệnh cấm của anh, mà cái đám đó thì chắc chắc Tiểu sư muội xử lý được mà! "
Song, Lục Vân hình như lại chẳng có chút thả lỏng nào mà ngược lại sắc mặt còn khó coi vô cùng, anh ta lập tức bật dậy lạnh lùng liếc Kiêu Tinh một cái, giọng điệu đầy chế nhạo: "Không sao? Nếu như là mấy năm trước thì đương nhiên là không sao! Bây giờ cô ta là Nhị tiểu thư nuôi thành một kẻ tàn phế rồi!"
Kiêu Tinh: "Ờ thì…" Nuôi thành tàn phế thì có làm sao, bao nhiêu người mong mình được chiều thành phế nhân còn không được đấy! Đúng là chẳng hiểu gì về lãng mạn cả… thảo nào tán mãi mà chẳng cua được.

Chậc, cứ thừa nhận anh đang lo cho tiểu sư muội đi không được à…
Thấy Lục Vân dùng tốc độ nhanh nhất xuống giường khoác áo, Đường Dạ nhíu mày ngăn anh ta lại: "Satan, miệng vết thương của anh còn chưa liền đâu, không được phép xuống giường.

"
Kiêu Tinh gật đầu lia lịa phụ họa: "Đúng nha, đúng nha, hơn nữa tôi cảm thấy chắc chắn Nguyễn Tuấn Kiệt đã đến đó rồi, chúng ta không cần chạy đến đó góp vui đâu…"
Đường Dạ miết miết ấn đường, bất lực nhìn Kiêu Tinh một cái: "…"
Kiêu Tinh đần ra: "Muội lại nói sai cái gì à?"
Bởi vì cái mồm quang quác của Kiêu Tinh, Đường Dạ biết mình có khuyên thế nào cũng vô dụng, chỉ đành trơ mắt nhìn Lục Vân xuống giường tập trung một nhóm tinh nhuệ hai mươi người, tự mình dẫn người đến phân bộ của bang Thanh Xà ở ngoại ô.

Khi đoàn người ùn ùn kéo đến địa điểm mà An Thư bị bắt cóc, liền đụng phải đoàn người của Nguyễn Tuấn Kiệt
Kiêu Tinh nhìn cái núi băng dẫn đầu phía đối diện rồi lại liếc sang lão Đại nhà mình, tặc lưỡi chậc chậc: "Đây đúng là một kì quan trăm năm khó gặp mà… Cái bang Thanh Xà này cũng có mặt mũi thật, có thế khiến cho hai người cùng đích thân dẫn người đến tận cửa thế này, đúng là đáng được ghi chép vào sử sách bang phái rồi đấy…"
Tư Cảnh cảm thấy mình không thể cứ ngồi yên chờ chết thế được, bằng không thì đừng nói là lập công ngay đến cả cặn bã còn chẳng thừa lại cho cậu ta vét ấy, thế nên lập tức chủ động lên tiếng: "Boss, em đi thăm dò tình hình!"
"Từ từ.

" Nguyễn Tuấn Kiệt không đồng ý, ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía cánh cửa lớn.

Cùng lúc đó, Lục Vân ở phía đối diện cũng đang nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt đó, đôi mắt lạnh lẽo âm trầm đến mức khiến mọi người câm như hến.


Đường Dạ đứng bên cạnh nhíu mày nói: "Chỉ sợ là có biến, bảo mọi người cẩn thận một chút.

"
Kiêu Tinh cũng không tự chủ được mà đề cao cảnh giác: "Đúng là có gì đó lạ lạ, tại sao ngay đến một đứa gác cửa cũng không có? Quả thực là yên tĩnh đến mức kì quái… người ở đây đâu hết rồi? Có đúng là Tiểu sư muội đang ở trong đó không? Chết tiệt, không lẽ Tiểu sư muội đã xảy ra chuyện rồi? Đám bang Thanh Xà này to gan thật.

"
Phòng khách lớn sâu trong đạo quán.

Gã đại ca khổ sở nào đó đang đích thân rót rượu cho An Thư.

Đây là rượu quý mà gã ta cất giữ bao nhiêu năm nay, một giọt rượu cũng không nỡ lãng phí đấy!!!
Tiền tài, gái đẹp, rượu ngon… cái nào gã ta cũng dùng rồi nhưng mà cái đứa con gái ngồi gác chân trên ghế đang vui đến quên cả trời đất kia vẫn chẳng hề có ý định rời đi…
Mà thảm nhất là ngoại trừ thái độ dịu dàng đối với mấy đứa con gái ra thì cô ta đối xử với đám đàn ông đúng là tàn nhẫn, hành hạ đủ kiểu, thất thường khó đoán, bọn họ sắp bị cô ta chơi chết đến nơi rồi đây!
Gã hung dữ sau khi lên mạng search các cách xem làm thế nào để lấy lòng con gái thì một gã mặt mũi méo xệch sán lại gần tên đại ca: "Tại sao cô ta vẫn chưa đi thế?"
"Mày hỏi tao thì tao hỏi ai!"
Đúng lúc này, một tên tiểu lâu la thở hồng hộc chạy đến trước mặt đại ca nhà mình: "Đại ca! Bên ngoài… bên ngoài…"
"Bên ngoài làm sao?" Gã đại ca mất kiên nhẫn quát lên.

"Có người đến! Rất nhiều người… nhiều lắm lắm luôn… em thấy hình như họ đến để cứu bà chị này hay sao ấy…"
"Có thật không?" Hai mắt gã đại ca lập tức sáng rực như hai cái đèn pha ô tô, sau đó vội gọi mấy đứa đàn em thân thiết trong bang nhân lúc An Thư còn đang dỗ mấy cô em xinh đẹp lẩn ra cửa.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương