Ánh Sáng Trên Bầu Trời Đêm
-
109: Mời Thần Dễ Tiễn Thần Khó
An Thư nhàn nhã nhìn đám người nhào vể phía mình, khi chúng tối gần sát thì ngón tay trắng nõn của cô giơ lên, trong ngón tay kẹp một thiết bị nho nhỏ màu đỏ tươi trông giống như một cái kíp kích nổ.
"Trở về cho tao!!! Trở về!!!" Sau lưng, gã đại ca gào lên, sau đó lết mông quỳ xuống bám lấy chân An Thư: "Đừng! Đừng đừng! Nguy hiểm...!nguy hiểm..."
Gã đại ca kia vừa khóc lóc vừa dùng tay móc cổ họng muôn nôn cái thứ vừa nuốt vào ra.
Chẳng biết tại sao mà thứ đồ chơi kia cứ như cắm rễ trong bụng gã, làm sao cũng không nôn ra được...
Lúc này, những kẻ khác thấy cái kíp trong tay An Thy đều lộ vẻ sợ hãi rồi lui về sau theo bản năng.
Cái mà gã đại ca kia nuốt vào chính là một quả lựu đạn bỏ túi, sau khi nuốt vào nó sẽ tự động bám chặt lấy thành dạ dày.
cái đồ chơi này nhìn thì nhỏ nhưng chỉ cần bấm công tắc một cái thì dễ dàng đem cơ thể người ta nổ thành một đống thịt nát.
Mà hiện tại, cái kíp quyết định sống chết kia lại đang ở trong tay cô gái trước mắt.
Cô gái mặc chiếc váy hồng phấn xinh đẹp đáng yêu trước mặt vẫn là cô gái nhu nhược ban nãy nhưng lúc này lại mang đến cho gã cảm giác hoàn toàn khác biệt, vẻ mặt cô không hề đáng sợ, thậm chí là đôi môi còn mang theo ý cười thản nhiên nhưng lại khiến gã có cảm giác y như đang nhìn thấy một con ác ma...
Còn có một loạt động tác từ khi cô đoạt súng đến ép gã nuốt lựu đạn nữa.
Tuy gã chỉ là kẻ cầm đầu một chi nhánh nhỏ nhưng chút nhãn lực này vẫn phải có, thân thủ kia nào có phải người bình thường, dẫu cho từng làm diễn viên đóng thế, biết chút võ nhưng cũng tuyệt đối không đạt được đến trình độ này...
Nhất là tư thế khi cô cầm súng...!vừa nhìn đã biết đây là một tay súng lão luyện!
Hơn nữa lại còn nắm rõ kiến thức về những kiểu vũ khí mới nhất như lòng bàn tay, người bình thường có ai biết đây là lựu đạn sao?
Mẹ nó, rốt cuộc bọn họ đã chọc tới người nào đây...
Gã đại ca không kịp nghĩ nhiều mà thành khẩn nhìn chăm chú vào cái kíp kích nổ trong tay Ninh Tịch, gã chẳng thèm để ý đến hình tượng mà mở miệng cầu xin tha thứ: "Chị Hai..."
An Thư híp hai mắt lại: "Hửm? Gọi tao là cái gì?"
"Chị...!không không không! Bà cô của con ơi! Là con có mắt không thấy Thái Sơn! Xin ngài rộng lòng nương tay cho con! Cái thứ kia không thể chơi bừa được đâu!"
Khóe mắt cô hơi chuyển, ngay lập tức bay lên đạp ngã cái tên tóc vàng đang có ý đồ len lút cướp kíp nổ trong tay cô: "Chậc, vị đại ca này, xem ra có người muốn mày chết sớm một chút rồi kìa?"
"Khốn khiếp! Chúng mày muốn chết à! Cấm thằng nào được động đậy!" Gã đại ca điên tiết gầm lên rồi lại đạp túi bụi vào người tên tóc vàng bị An Thư đá cho nằm bẹp trên đất.
Nói xong liền dè dặt nhìn về phía cô: "Bà cô của con ơi, con sai rồi...!con thật sự biết lỗi rồi...!con đưa ngài ra ngoài nhé, ngài thấy có được không?"
Dưới ánh mắt hoảng sợ của gã đại ca, An Thư xoay xoay cái kíp nổ trong tay cười khẽ một tiếng: "Đưa tao ra ngoài?"
"Đúng đúng đúng..."
“Ai nói tao muốn đi?"
"Ớ..." Gã đại ca ngu người, những người khác cũng trô mắt nhìn nhau.
"Vậy...!vậy bà cô muốn thế nào?"
"Chờ tao chơi đủ rồi sẽ đi” An Thư tỏ vẻ "nơi đây rất tốt, bà đây muốn ở đây định cư" khiến mọi ngưòi đều tối sầm mặt mày.
Cái này còn chưa tính, cô dùng ngón tay gõ gõ tay vịn rồi nói: "Chúng mày, mỗi đứa nuốt một cái cho tao!"
Nói xong lại bổ sung một câu: "Phụ nữ được tha."
"Cái gì!" Tất cả mọi người đều sợ đến choáng váng, hai cô gái vừa mới hầu hạ gã đại ca kia thì thở phào nhẹ nhõm.
"Cái này...!cái này chắc không cần chứ..." Gã cao gầy sợ hãi lui từng bước về phía sau.
Gã hung dữ cũng ho nhẹ một cái: "Đây là đại ca của chúng em, mạng của ngài ấy đã nằm trong tay chị rồi! Chúng em nào dám manh động?"
An Thư bĩu môi: "Nhỡ đâu chúng mày muốn gã chết sớm để soán vị thì sao?"
Gã đại ca kia nghe vậy lập tức nhảy cỡn lên "chát, chát, chát" cho mỗi thằng đàn em một phát tát: "Nuốt! Chúng mày nuốt hết cho tao! Bố mày đã nuốt rồi mà chúng mày còn không nuốt? Nhanh! Chúng mày muốn làm phản à!"
Gã hung dữ đau khổ: "Chúng em ăn hết thì chị làm sao biết ai là cái nào chứ!"
Mỗi một lựu đạn đều có một số thứ tự, kíp nổ trong tay cô muốn nổ quả nào thì nhấn số nấy.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều ăn thì cô chẳng thể phân biệt nổi ai là số mấy cả...
An Thư trầm ngâm rồi dưới ánh mắt mong đợi của của đám đàn em cô mở miệng nói: "Vậy tao cứ mở kíp tổng để mọi người cùng nhau nổ cho vui nhé!"
Tất cả mọi người:"..."
Ối giời ơi! Ma đầu! Đây chính là một nữ ma đầu!
Bởi vì đã rơi vào tình trạng cá nằm trên thớt, An Thư lại nắm tính mạng của đại ca bọn họ trong tay cho nên chỉ có thể chia nhau mồi người nuốt một quả lưu đạn.
"Cố nội của tôi ơi, giờ ngài hài lòng chưa?" Gã đại ca xoa xoa tay dè dặt hỏi.
An Thư xoay xoay kíp nổ trong tay tỏ vẻ nhàm chán: "Chả vui gì cả!"
Mấy chữ này y như bùa đòi mạng, khiên tất cả mọi người đều hồn vía lên mây.
Gã đại ca vội vàng hỏi: "Vậy bà cố thích gì? Muốn chơi cái gì? Để tôi lấy cho ngài nhé? Chỉ cần ngài vui vẻ thì muốn gì cũng được chứ?"
Việc cấp bách lúc này là phải đem bà cô này dỗ cho tử tế, nêu sơ ý một chút thì thành đống thịt nát như chơi!
"Xem tĩnh hình đi..."
Lúc này gã tóc vàng vâng vâng dạ dạ cun cút đến gần thương lượng với gã đại ca: "Em em em em...!em có ý này!"
"Ý gì?" Gã đại ca không vui nhìn gã.
Gã tóc vàng tiến tới nói nhỏ bên tai: "Đại ca, anh gọi điện kêu chị Hoa điều mấy thằng ngon zai hiểu chuyện đến đây..."
"Này có được không?" Gã đại ca với tên hung dữ nghi ngờ đưa mắt nhìn gã.
Tên tóc vàng lập tức nói: "Nói không chừng có tác dụng đấy ạ! Đàn bà bây giờ đều thích cái này cả..."
Gã đại ca trầm tư một chút, thôi thi còn nước còn tát nên gã ôm điện thoại đi vào góc gọi điện.
Một lát sau, một hàng mười cậu trai tuấn tú có vóc người hấp dẫn được điều giáo cẩn thận ngoan ngoãn xếp hàng cạnh An Thư
Gã đại ca xoa xoa tay nói: "Bà cô ơi, ngài có thích mấy tên này không? Ngài muốn chơi kiểu gì cũng được! Bọn này được huấn luyện tốt lắm, sẽ phục vụ tận tình cho ngài!"
Cô ngồi trên ghê nghiêm nghị quét mắt qua từng cậu trai bên dưới rồi chân mày hơi nhíu lại.
Ánh mắt của cô đã nhìn tất cả mỹ nam đến kén chọn thì sao có thể vừa mắt mấy loại hàng này...
Thấy An Thư nhíu mày thì gã đại ca kia toát hết cả mồ hôi lạnh, gã mau chóng đem người đuổi sạch rồi lại đạp đạp tên tóc vàng: "Này thì ý hay này! Này thì ý hay này!"
Gã tóc vàng kêu la oai oái vác vẻ mặt đưa đám nói: "Sao lại không được nhỉ! Đây là loại hàng tốt nhất rồi mà...!ôi...!chẳng lẽ...!chẳng lẽ bà cô này không thích loại này? Hay là...!chúng ta thử đổi sang phụ nữ xem?"
Tên tóc vàng vừa dứt lời liền bị đại ca nhà mình đá cho một phát rõ đau: "Biến! Mày muốn chết thì đừng có lôi ông theo cùng!"
Tóc vàng ôm đầu kêu thảm thiết: "Không không không… không phải mà đại ca! Thực sự là rất có khả năng mà… chẳng lẽ anh không thấy à, lúc nãy khi cô ta bắt tất cả chúng ta phải nuốt lựu đạn nhưng mà lại tha cho hai con bé kia… đối diện với nhiều "tiểu thịt tươi" tươi ngon mơn mởn như thế này mà vẫn chẳng thèm rung động, đã thế còn tỏ ra chán ghét như thế… đây rõ ràng là không thích đàn ông…"
Gã hung dữ đứng đó nghe vậy thì xoa cằm: "Ừ nhỉ, đại ca… thằng nhóc này nói hình như cũng có lý phết…"
Gã đại ca khổ sở nghiến răng: "Có lý cái khỉ ấy…"
Một đại mỹ nhân như thế này, không thích đàn ông chẳng lẽ lại thích phụ nữ? Đánh chết gã cũng không tin!
"Đại ca… cứ thử đi xem nào… nếu không thì chết cả lũ…" Gã tóc vàng lại lèm bèm.
Gã đại ca cảm thấy chuyện này thật chẳng đáng tin tí nào, cho nên dù có nói thế nào cũng không chịu thử.
Lúc này, nữ ma đầu nào đó vì quá nhàm chán mà đang tìm người chơi trò bắn súng.
Đám tay chân vội vội vàng vàng đem bia bắn đến cho cô, thỏa mãn mọi yêu cầu của cô.
Khẩu súng trong tay An Thư quay quay mấy vòng, híp mắt cười hì hì với đám người: "Chỉ chơi mỗi cái này thôi thì chán lắm, chúng ta chơi cái gì hay ho hơn nhé? Ba ván thắng hai thì thắng, nếu như ai thắng được tao thì tao sẽ thả kẻ đó đi!"
Vừa dứt lời cả đám đã ồ lên, bỗng dưng tìm được một cơ hội sống nên tất cả đều sáng mắt lên.
"Có thật không? Chỉ cần thắng được chị… là có thể đi ạ? Nếu chị lật lọng thì làm thế nào?" Có người yếu ớt lên tiếng hỏi lại.
Cô liếc xéo gã đó một cái: "Chả làm thế nào hết, thích thì tin không thì thôi!"
"A!" Tất cả mọi người đều có vẻ mặt như sắp són ra quần đến nơi…
Con ngươi gã tóc vàng liếc láo liên một vòng rồi thở hồng hộc chạy đến: "Để em trước! Em tin chị Hai sẽ giữ lời mà!"
Cô tùy ý vẫy vẫy tay: "Bắn đi."
Thế là gã tóc vàng lập tức rút súng ra, hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào bia, ngắm thật chuẩn.
Cùng lúc đó, gã đại ca và đám lâu la cốt cán vây xung quanh đều căng thẳng nhìn về phía gã tóc vàng.
Bọn họ đều biết tài bắn súng của tên này cũng khá chứ nếu không gã cũng đã chẳng vội vàng chạy ra như thế.
"Chị Hai, thế em bắt đầu nhé!"
"Lảm nhảm ít thôi!"
"Vâng vâng…"
Cuối cùng gã tóc vàng cũng bóp cò súng, "đoàng" một tiếng, phát súng thứ nhất có điểm số là...
"9.2" Tên cao gầy đứng ghi điểm số hét lên.
"Đoàng", phát súng thứ hai là 9.5.
"Đoàng", phát súng thứ ba là 10
"Thằng nhóc này âm hiểm quá, thế mà dám bỏ chúng ta lại mà chạy trước!"
Trong bầu không khí ồn ào, "đoàng, đoàng, đoàng" ba tiếng súng liên tiếp vang lên - An Thư bắn liền ba phát, cả ba đều trúng hồng tâm.
Tất cả mọi người đứng đó đều ngây ra như phỗng: "...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook