Anh Nói Tôi Đều Nghe
-
C19: Khen Thưởng
Trình Tư Miên cũng không biết mình ngủ quên lúc nào, tóm lại lúc tỉnh lại sắc trời bên ngoài đã sáng rực, mà tay cô cũng đã được xử lý tốt, bó thạch cao, không thể động đậy.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Trình Tư Miên nhìn thấy Tô Hiển Ngôn xách theo một túi đồ đi vào.
"Tỉnh rồi?" Anh bỏ túi đồ xuống, ngồi xuống ghê tựa.
Trình Tư Miên ừ một tiếng, giãy dụa muốn ngồi dậy. Tô Hiển Ngôn đè lại bờ vai cô ý bảo cô không cần lộn xộn, sau đó đem giường bệnh di động lên: "Đói bụng không, ăn cơm trước."
Trình Tư Miên nhìn thoáng qua quần áo của anh, trong ấn tượng của cô, tối hôm qua dường như anh cũng mặc như vậy, chẳng lẽ, một đêm này hắn đều ở trong bệnh viện?
"Anh có phải đã một đêm không ngủ không?"
Tô Hiển Ngôn cúi đầu mở hộp thức ăn: "Ở trên sofa ngủ một lúc rồi."
"Sofa?" Trình Tư Miên nhìn thoáng qua bên cạnh, sofa trong phòng bệnh chỉ có thể ngồi không thể nằm: "Ngay tại đây?"
"Ừ." Tô Hiển Ngôn đem thìa đặt vào tay cô: "Cô với Tra Dịch Quan đều ở bệnh viện, luôn cần có người trông nom."
Trình Tư Miên chậm rãi nắm chặt thìa, trong lòng vừa cảm động vừa vui sướng: "Ngủ như vậy nhất định rất khó chịu đi, đợi lát nữa anh nhớ phải trở về nghỉ ngơi."
Tô Hiển Ngôn ngước mắt nhìn cô một cái, nhẹ gõ cái trán của cô: "Đừng để ý đến người khác, trước trông nom chính cô đi. Trình Tư Miên, sao cô có thể một mình đi đến nơi đó."
Trình Tư Miên: "Tôi không phải đã gọi điện cho anh sao..." Lại nói, cho tới bây giờ cô cũng không biết đi quán bar hoặc câu lạc bộ thì có vấn đề gì, tuy rằng cô vị thành niên, nhưng đã từng đi qua cũng không ít.
"Cho tôi biết liền chờ tôi, mà không phải một người xông vào." Tô Hiển Ngôn không đồng ý nói: "Gặp tình huống này cô còn dám giúp đỡ Tra Dịch Quan. Đánh nhau? Thân thể nhỏ nhắn này của cô có thể ra tay với những người đó sao?"
"Nếu không thì phải làm sao bây giờ a." Trình Tư Miên lẩm bẩm nói: "Cũng không thể nhìn Tra Dịch Quan bị đánh chết đi."
Tô Hiển Ngôn chăm chú nhìn cô, hiển nhiên rất không vừa lòng.
Trình Tư Miên khụ một tiếng, thức thời kéo mở đề tài: "Ôi đúng rồi, Tra Dịch Quan ở đâu rồi."
"Phòng bên cạnh."
"Có bị thương nặng không?"
"Da dày thịt béo, không có chuyện gì." Tô Hiển Ngôn nói: "Nhưng cô, bị gãy xương."
"... Ồ."
Tô Hiển Ngôn nói: "Chuyện này đã nói cho chú của cô rồi."
"Hả?" Trình Tư Miên trừng mắt: "Điều này sao có thể nói cho chú tôi! Chú ấy khẳng định sẽ mắng tôi chết!"
"Còn sợ bị mắng?" Tô Hiển Ngôn bất đắc dĩ: "Bộ dạng này của cô, tôi cũng không thể thực hiện được lời nhờ vả của chú cô."
Trình Tư Miên méo méo miệng, lẩm bẩm: "Cũng không cần thiết nói với chú ấy..."
"Được rồi, ăn cơm trước."
"A..."
Trình Tư Miên bị thương tay phải, bây giờ chỉ có thể sử dụng tay trái, cho nên múc đồ ăn có chút run run rẩy rẩy. Sau 3 lần múc một miếng thịt thất bại, Trình Tư Miên giận dỗi ném thìa: "Chậc, đáng giận."
Tô Hiển Ngôn đang nhìn điện thoại, không chú ý tới cô giãy dụa. Anh nghi hoặc nhìn qua: "Làm sao vậy, mùi vị không hợp sao?"
"Tay trái thì làm sao mà ăn a." Trình Tư Miên vốn đang tức giận hò hét, nhưng khi ánh mắt chạm phải Tô Hiển Ngôn đột nhiên sáng lên, trong đầu một cái ý niệm đột nhiên xẹt qua.
Trong mắt cô xẹt qua một tia giảo hoạt, biểu cảm nhất thời trở nên đáng thương hề hề: "Tô Hiển Ngôn, tôi sắp chết đói, rất muốn ăn cơm..."
"Sau đó?"
"Nhưng tôi không có thuận tay trái." Trình Tư Miên chớp mắt to nhìn anh: "Cho nên, anh giúp giúp tôi đi."
Ánh mắt trong trẻo đáng thương, mang theo tươi mát đặc trưng của thiếu nữ. Tô Hiển Ngôn hơi hơi bị kiềm hãm, bình tĩnh dời đi ánh mắt: "Ăn không được?"
"Đúng vậy đúng vậy, anh xem, tay phải của tôi cử động không được... Bằng không anh đút tôi ăn được không?"
Tô Hiển Ngôn nhìn về phía cô, trong mắt cô tràn đầy ý khẩn cầu, Tô Hiển Ngôn bật cười lắc đầu: "Cô, con nhóc này..."
Tuy là nói như vậy, anh lại cầm lấy chiếc đũa bên cạnh: "Cơm tự mình ăn, tôi gắp thức ăn cho cô."
Trình Tư Miên gật đầu như giã tỏi, vội vàng nhặt thìa lên đi múc cơm.
Chắc là do Tô Hiển Ngôn gắp đồ ăn cho cô, Trình Tư Miên cảm thấy bữa tiệc hôm nay ăn rất ngon.
"Muốn ăn thêm cái này."
"Thịt, a, không cần thịt mỡ."
Tô Hiển Ngôn: "Cái này?"
"Ừ ừ."
...
"Lại gắp một miếng thịt nữa."
Tô Hiển Ngôn nhìn thấy cô đã ăn hơn phân nửa thịt nướng, không có nghe lời của cô mà đi gắp một đũa đồ ăn: "Ăn cái này."
Trình Tư Miên nhìn rau dưa xanh mượt liền không hứng thú: "Tôi muốn ăn thịt."
"Ăn chút rau dưa." Tô Hiển Ngôn cưỡng chế đem đồ ăn đưa tới bên miệng cô: "Nghe lời."
Trình Tư Miên không muốn làm Tô Hiển Ngôn mất mặt, không tình nguyện há mồm ăn vào.
Tô Hiển Ngôn chau chau mày: "Có khó ăn như vậy sao?"
"Tôi không quá thích ăn đồ ăn..."
Tô Hiển Ngôn cười cười: "Ăn nhiều thịt như vậy cũng không thấy cô lớn, còn gầy như vậy."
Trình Tư Miên suýt nghẹn, yên lặng suy nghĩ, ai nói tôi không lớn, chỗ nên lớn không phải đều lớn sao!
Sau đó Tô Hiển Ngôn cũng không nghe Trình Tư Miên chỉ huy, một đũa đồ ăn một đũa thịt, không chút qua loa. Lúc Tra Dịch Quan khập khiễng từ phòng bên cạnh đi tới liền nhìn thấy khung cảnh hòa hợp như vậy.
Tô lão đại của chúng ta vậy mà như bảo mẫu đang hầu hạ người khác!! Đau... Vì sao hắn thế nhưng đột nhiên cảm thấy hình ảnh như vậy còn thật đáng yêu?
"Ôi? Tra Dịch Quan?" Trình Tư Miên phát hiện hắn trước.
Tra Dịch Quan ngồi xuống sofa: "Ôi, đau đau đau..."
"Anh không sao chứ?" Trình Tư Miên hỏi.
"Cũng, cũng tạm được." Tra Dịch Quan có chút xấu hổ nhức đầu: "Tiểu Miên Miên, cô không sao chứ?"
Chuyện tối hôm qua, sáng nay hắn đã nghe Tô Hiển Ngôn nói, đã biết hắn rượu làm bậy còn liên lụy đến cô gái nhỏ này, hắn hận không thể trực tiếp chôn sống chính mình.
Trình Tư Miên nhìn nhìn tay mình: "Nhìn giống không có việc gì sao."
Tra Dịch Quan vạn phần hổ thẹn: "Ân cứu mạng của nữ hiệp, tại hạ vô cùng cảm kích, nữ hiệp, về sau mạng này của tôi là của cô!"
Trình Tư Miên giễu cợt hắn một tiếng: "Tôi mới không cần anh."
Tô Hiển Ngôn cũng nhìn hắn một cái: "Không có việc gì thì trở về nằm, đi tới đi lui làm cái gì."
Tra Dịch Quan than vãn: "Đầu tiên muốn đến xác định một chút Tiểu Miên Miên có sao không, tiếp theo chính là, tớ cũng chết đói rồi. Hiển Ngôn, cơm trưa của tớ đâu."
Tô Hiển Ngôn gắp cho Trình Tư Miên một miếng trứng: "Không có."
"Không có?!" Tra Dịch Quan ủy khuất: "Cậu đừng quá bất công như vậy..."
Một người không chỉ có cơm ăn, còn được đút ăn! Mà hắn một hạt cơm cũng không nhìn thấy!
Trình Tư Miên đắc ý dào dạt tựa vào trên gối đầu: "Bạn gái của anh nhiều như vậy, nằm viện thì gọi các cô ấy đến chăm sóc cho anh."
"Cô ngược lại nhắc nhở tôi!" Tra Dịch Quan trừng mắt nhìn Tô Hiển Ngôn: "Tớ còn sợ tìm không thấy người chăm sóc tớ sao!"
Dứt lời, lại khập khiễng đi ra ngoài.
Trình Tư Miên thấy người đi rồi mới nói: "Thực sự chưa chuẩn bị cơm cho anh ta sao."
"Ừ." Tô Hiển Ngôn mặt không đổi sắc gật đầu, không hề áy náy. Trong ngày thường Tra Dịch Quan muốn làm gì thì làm anh đều mở mắt nhắm mắt cho qua, nhưng lần này...
Anh nhìn nhìn Trình Tư Miên đang ăn vui vẻ, thật sự là liên lụy đến người không nên liên lụy đến.
Trình Tư Miên không biết Tô Hiển Ngôn đang nghĩ cái gì, chỉ là rất "Đồng tình" Tra Dịch Quan: "Ai, hắn cũng thật thảm."
Tô Hiển Ngôn cười yếu ớt, dặn nói: "Canh cũng uống một ngụm."
"Được."
Tra Dịch Quan đều là bị thương ngoài da, mà Trình Tư Miên chính là cánh tay bó thạch cao, hai người đều không cần thiết nằm viện, vì thế ngày thứ hai liền lái xe về nhà.
Tối hôm đó về nhà, Trình Tần liền từ nơi khác chạy trở về.
Trình Tần vừa vào cửa đã đánh Tra Dịch Quan mấy cái: "Tên nhóc nhà cậu! Muốn chết phải không, còn dám xằng bậy! Xem tớ có đánh chết cậu không!"
"Ôi! Đau a! Tớ là người bị thương!"
"Ai quan tâm cậu là cái gì!"
"Ai nha mẹ ơi! Hiển Ngôn, nhìn đồ điên này! A!" Tra Dịch Quan thất tha thất thểu chạy về phía Tô Hiển Ngôn, Tô Hiển Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ cười nói: "Đồ điên? Đâu?"
Tra Dịch Quan trừng mắt: "Các cậu, các cậu đều bắt nạt tớ!"
Trình Tần kéo hắn trở về: "Bắt nạt cậu thì làm sao!"
"A! Ai nha!"
Trình Tư Miên ở trong phòng nghỉ ngơi, nghe được thanh âm ầm ỹ bên ngoài liền mở cửa đi ra. Cô đứng ở cửa cầu thang, nhìn qua đã nhìn thấy hai người đàn ông trong phòng khách xoay quanh đánh nhau, còn có Tô Hiển Ngôn ngồi ở bên kia lạnh nhạt uống trà, giống như căn bản không thấy được sự hỗn loạn bên kia.
Trình Tư Miên có chút nghi vấn: "Chú?"
Dưới tầng nhất thời yên tĩnh.
Trình Tần buông Tra Dịch Quan ra, quay đầu nhìn về phía cầu thang.
Thực sự là Trình Tần, Trình Tư Miên có chút ngoài ý muốn: "Sao chú nhanh như vậy đã trở lại."
Trình Tần hai ba bước từ phòng khách đi lên thang lầu, hắn nhìn chằm chằm cánh tay của cô: "Này, cái này không có việc gì đi?"
"Không có việc gì a, qua đoạn thời gian cắt thạch cao thì tốt rồi."
Trình Tần A một tiếng, rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Trình Tư Miên híp híp mắt, bên miệng mang theo ý cười xấu xa chợt lóe: "Chú, có phải chú rất lo lắng cho con hay không, cho nên mới đặc biệt gấp gáp trở về."
Trình Tần khựng một chút, trừng cô: "Con nói mò cái gì, chú hoàn thành xong công việc trước thời gian nên mới trở về, con nhóc nhà con, chú có gì mà phải lo lắng cho con..."
Trình Tần nói lảm nhảm rồi đi xuống cầu thang, Tra Dịch Quan bị đánh một trận giận không dám nói gì, còn nói không lo lắng, không lo lắng cậu vừa trở về đã đánh tôi làm gì!
Trình Tư Miên khẽ cau cau mày, hừ, nghĩ một đằng nói một nẻo.
Nữa đêm.
Trình Tư Miên do dự mãi vẫn quyết định gõ cửa phòng Tô Hiển Ngôn.
"Vào đi."
Cô ấn nắm cửa, đẩy ra một khe hở. Tô Hiển Ngôn đang ngồi ở sau máy tính, thấy Trình Tư Miên ló đầu vào nhìn nhân tiện nói: "Đi lại đây."
Trình Tư Miên gật gật đầu, đem cửa đóng lại, sau đó đi đến bên cạnh anh.
Ba máy tính đều mở ra, rậm rạp chữ cái, giống như làm đặc công vậy.
"Anh đang làm việc sao."
"Không, chuyện gì, cô nói đi."
Trình Tư Miên mím môi: "Tôi muốn hỏi anh một chút, ngày mai anh còn đi sao, ý tôi là, anh còn phải về nhà hay không."
Tô Hiển Ngôn: "Cần phải đi."
"Có thể không đi hay không a." Trình Tư Miên vội vàng nói.
Tô Hiển Ngôn sửng sốt, ánh mắt trầm lặng: "Sao vậy."
"Thì, chỉ có một mình tôi ở nhà rất nhàm chán a." Trình Tư Miên ngẫm lại lại cảm thấy này lý do này rất sâu sa, vì thế lại bổ sung nói: "Hơn nữa tôi bị thương, chú với Tra Dịch Quan đều không đáng tin!"
Tô Hiển Ngôn lẳng lặng nhìn cô, khuôn mặt tinh xảo ở dưới ánh đèn màn hình rất rạng rỡ đầy sức sống: "Trình Tư Miên, tôi sẽ dặn bọn họ..."
"Cho nên nhất định phải đi? Vậy, tôi đây dùng quà khen thưởng đổi lấy vài ngày của anh được không."
Tô Hiển Ngôn khựng người một chút.
Ánh sáng trong mắt Trình Tư Miên rất sáng: "Không phải anh nói tôi thi tốt sẽ có khen thưởng sao, anh đã nói, không được đổi ý, hiện tại tôi muốn anh thực hiện khen thưởng, tôi muốn anh ở lại chỗ này, một tháng, ách... Mười ngày đi, mười ngày!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook