Anh Nói Tôi Đều Nghe
-
C18: Đắc Tội
Trình Tư Miên híp híp mắt, ngước mắt nhìn hắn.
Trong mắt Phạm Thế Tông hiện ra tia sáng nhìn thấy con mồi: "Như vậy đi, đêm nay em gái chơi với anh một đêm, anh sẽ bỏ qua chuyện cũ, sẽ thả anh trai em ra."
Nói xong, người phía sau đều đáng khinh cười rộ lên. Mà những người xem bên cạnh xem náo nhiệt có chút đồng tình với Trình Tư Miên. Cô bé nhỏ này lớn lên không tệ, nhưng rõ ràng còn chưa trưởng thành đi? Nếu rơi vào tay Phạm đại thiếu, còn không biết sẽ ra sao, chậc, đáng thương a...
Phạm Thế Tông nhướng mày: "Thế nào a em gái, anh đây nhất định chơi vui vẻ với cưng, hử?"
Cô gái nhỏ trước mắt không nói chuyện, một đôi mắt nhìn chằm chằm hắn. Phạm Thế Tông đang đắc ý cảm thấy cô có chút yếu ớt, đột nhiên lại thấy cô bé mím môi cười, ánh mắt vốn dĩ hồn nhiên vô tội đột nhiên chợt lóe một tia lạnh như băng, quỷ dị không nói nên lời.
Hắn sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, ngón tay nắm cằm Trình Tư Miên đã bị hung hăng bẻ lên trên.
"A a a!!" Tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế nhất thời lấn áp tiếng nhạc rock and roll, mọi người trơ mắt nhìn Phạm Thế Tông thân cao 1m8 bị một cô gái nhỏ làm té trên mặt đất, che ngón tay lăn qua lộn lại.
Đám đàn em: "..."
Người xem: "??"
Trình Tư Miên cười nhạo một tiếng: "Có cho tiền tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, còn muốn một đêm? Đánh giá cao mình như vậy sao?"
Phạm Thế Tông đau đến nỗi mồ hôi lạnh ứa ra: "Mày mày mày! Mày muốn chết sao!"
Trình Tư Miên từ trên cao nhìn xuống hắn, vô cùng vô tội nói: "Phạm đại thiếu, đất trời sáng tỏ, mọi người chứng kiến, anh uy hiếp bức bách một cô bé vị thành niên qua đêm với anh, đến cùng là ai muốn chết a."
"A! Mày có biết tao là ai không!" Phạm Thế Tông hung hăng trừng mắt cô: "Đắc tội tao, mày chết chắc rồi!"
Trình Tư Miên nhìn hắn xem thường, Trình Tư Miên cô từ nhỏ chính là bị dọa mà lớn lên, đã từng sợ qua ai sao?!
Cô ngay cả để ý hắn cũng không thèm, xoay người túm lấy caravat của Tra Dịch Quan: "Theo tôi đi."
Tra Dịch Quan say khướt căn bản không biết tình huống gì: "Ôi ôi ôi, mỹ nhân của tôi a..."
"Còn mỹ nhân, mỹ nhân cái đầu anh!"
Phạm Thế Tông sửng sốt vài giây, nhất thời giận dữ đứng lên: "Chúng mày còn sững ra đó làm gì! Bắt lấy con nhóc đó cho tao!"
Vài đàn em đi theo phía sau lúc nãy đều bị cô gái nhỏ này dọa sững sờ, phản ứng lại mới vội vàng đi ngăn lại Trình Tư Miên. Một người đàn ông bắt lấy vai Trình Tư Miên, ngoan độc nói: "Nhóc con đừng không thức thời!"
"Thử đụng vào một ngón tay của tôi thử xem, tôi nói cho các anh biết, tôi đã báo cảnh sát." Trình Tư Miên cứng đối cứng nhìn người nọ: "Ông chú già, chú như vậy là phạm tội."
Người nọ bị nhìn đến sửng sốt.
Phạm Thế Tông kéo tên đàn em kia ra, quát: "Cảnh sát? Phạm tội? Chê cười, Phạm Thế Tông tao sẽ sợ sao."
Ánh mắt Trình Tư Miên thâm trầm, sao lại gặp phải một tên nhị thế tổ khó chơi như vậy.
Ai, lại nói tiếp cô căn bản còn chưa có báo cảnh sát, chỉ muốn hù dọa bọn họ mà thôi. Tô Hiển Ngôn sao còn chưa đến đây...
"Lại muốn uy hiếp cái gì a!" Trình Tư Miên còn đang suy nghĩ làm sao kéo dài thời gian, vị Tra tiên sinh phía sau không nói một lời liền đấm thêm Phạm Thế Tông một đấm: "Cút, đều cút cho tao."
Trình Tư Miên: "..."
Anh có thể đừng quấy rối nữa được không!
"Chiến trường" bị một đấm của Tra Dịch Quan triệt để làm rối bù, nhóm đàn em Phạm Thế Tông tiến lên đánh, Tra Dịch Quan uống say giống như không sợ đau vậy, một người còn có thể địch bốn!
"Tra Dịch Quan!" Trình Tư Miên nhìn chỉ có thể lo lắng suông: "Các anh đừng đánh! Tôi nói vậy mà còn đánh! Tra Dịch Quan!!"
Người bên cạnh đều trốn ra xa, không ai dám tiến lên đây, ngay cả người của quán bar cũng không có ý kéo ra, Phạm Thế Tông này thật đúng có chút năng lực.
Nhưng Trình Tư Miên biết, nếu lại tiếp tục như vậy sẽ xảy ra án mạng, trước kia cô không ít lần đánh nhau với người khác, cũng rất hiểu phương diện này.
Đột nhiên, Trình Tư Miên thấy bên cạnh có người cầm lên ghế dựa muốn đập Tra Dịch Quan! Cô liền nghĩ, Tô Hiển Ngôn! Không phải tôi không nghe lời đánh nhau với người ta, mà là tình thế bắt buộc nha!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Trình Tư Miên tùy tay cầm lấy cái ly thủy tinh liền đập lên đầu người kia, ly thủy tinh rất chắc chắn, đập một cái, cái trán nhất thời sưng lên thật lớn, người nọ đau đến lui về sau vài bước.
Trình Tư Miên tiến lên, một cước đá trúng bộ vị trọng yếu của một tên đàn em nào đó, cô kéo Tra Dịch Quan lên rút lui: "Còn không đi! Anh say đến choáng váng rồi a!"
"Dám đánh ông đây, xem ông có đánh chết mày không!" Tra Dịch Quan ngốc hề hề vừa muốn đi về phía trước.
Nhưng vào lúc này, một người đàn ông cầm trên tay một cái gậy gộc liền muốn đập trên người Tra Dịch Quan, trong lòng Trình Tư Miên hoảng hốt, theo bản năng đấy Tra Dịch Quan một cái.
"Oành!" Trình Tư Miên bị đánh ngã ở bên cạnh bàn, đau đớn kịch liệt từ trên cánh tay truyền đến, cô há miệng, nhất thời ngay cả thanh âm cũng không nói ra được.
"Trình Tư Miên!"
Có tiếng kêu bên tai, thanh âm cơ hồ đều biến thành trống rỗng, nhưng cô vẫn mơ hồ nghe được có người kêu cô, có chút quen thuộc, có chút an tâm.
Tô Hiển Ngôn vừa vào quán bar đã phát hiện không thích hợp, chờ anh thấy rõ ràng tình huống đã không kịp. Anh trơ mắt nhìn Trình Tư Miên đẩy ngã Tra Dịch Quan, sau đó bị một gậy đánh ngã xuống đất.
Trong nháy mắt kia, thế nhưng anh lại có chút nóng nảy trước nay chưa từng có.
Hoảng loạn, đau lòng... Lúc anh nhìn về phía Phạm Thế Tông, lần đầu có xúc động muốn xé nát một người.
Tô Hiển Ngôn tiến lên bế Trình Tư Miên lên, cánh tay của cô không có chảy máu, nhưng rõ ràng đã sưng lên, bề ngoài không biết như thế nào, nhưng bên trong khẳng định rất nghiêm trọng.
"Dừng tay!" Thanh âm trầm thấp lại tràn đầy lực uy hiếp, mọi người thấy ngườiđàn ông này đột nhiên xông tới, đều dừng động tác.
"Mày là cọng hành gì!" Phạm Thế Tông nổi giận đùng đùng đi tới: "Không muốn chết cũng đừng xen vào chuyện của người khác!"
Tô Hiển Ngôn ngước mắt, trong mắt luôn luôn dịu dàng nhu hòa giờ tràn đầy lạnh lùng cùng tàn nhẫn: "Phạm Thế Tông."
Phạm Thế Tông sửng sốt: "Mày..."
"Đã lâu không gặp." Tô Hiển Ngôn không biểu cảm nhìn hắn.
Phạm Thế Tông thấy rõ người tới, mắt chậm rãi trừng lớn, hắn vô thức lui một bước: "Tô, Tô Hiển Ngôn."
Tô Hiển Ngôn lạnh lùng cười: "Động tới người của tôi, lá gan của cậu cũng thật là lớn."
Sau lưng Phạm Thế Tông nhất thời toát ra một tầng mồ hôi lạnh: "Người, người của anh? Tôi không biết, tôi không biết bọn họ..."
Đàn em của Phạm Thế Tông không biết đại ca nhà bọn họ vì sao đột nhiên trở nên kỳ quái như vậy, trong đó có một tên nói: "Đại thiếu, đừng cùng hắn nói mò, anh một câu nói, chúng em cam đoan đánh hắn đến ba mẹ cũng không nhận ra!"
"MK! Ngậm miệng cho tao!" Phạm Thế Tông tát cho hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày có biết hắn là ai không!"
Bọn đàn em cũng không dám nói chuyện, chẳng lẽ Phạm đại thiếu cũng có lúc sợ người khác ư? Bọn họ đều vụng trộm đánh giá người đàn ông trước mắt, khuôn mặt anh tuấn, nhưng giờ phút này lại khí thế bức người làm cho người khác nhìn mà sợ.
"Đau..." Trình Tư Miên nức nở, mở mắt ra nhìn về phía người đang ôm lấy mình: "Tô Hiển Ngôn?"
Trong lòng Tô Hiển Ngôn căng thẳng, vội vàng cúi đầu nhìn cô: "Cô thế nào rồi?"
Trình Tư Miên chỉ cảm thấy toàn bộ cánh tay đều không còn là của mình: "Vẫn, khá tốt."
Tô Hiển Ngôn nhướng mày: "Đừng thể hiện!"
Trán Trình Tư Miên toát ra mồ hôi, rụt người vào lòng anh: "Ừ... Tôi đau."
Tô Hiển Ngôn là người bao che khuyết điểm, căn bản không nhịn được để cô gái nhỏ bị giày vò, ánh mắt anh nhìn về phía Phạm Thế Tông càng lạnh thấu xương: "Phạm thiếu tự giải quyết cho tốt."
Phạm Thế Tông cúi đầu: "Không, không phải, tôi thật có lỗi, tôi thật sự không biết..."
Có điều Tô Hiển Ngôn cũng không có tâm tư nghe hắn nói cái gì. Anh ôm Trình Tư Miên đi ra ngoài.
Đi ngang qua Tra Dịch Quan đang té trên mặt đất không biết là bị đánh ngất xỉu hay vì say mà ngất xỉu. Anh lườm một cái, sau đó nói với phục vụ bên cạnh đã bị dọa ngốc: "Phiền cậu đưa hắn ra ngoài."
"... Vâng, vâng."
Mọi người nhìn theo Tô Hiển Ngôn đã rời khỏi, sau đó nhìn về phía Phạm Thế Tông đột nhiên không còn phát giận.
Ở suất diễn tối trong quán bar, danh khí của Phạm Thế Tông rất lớn, mọi người đều biết bối cảnh gia đình hắn rất cường đại, trong nhà không chỉ có tiền còn có quyền, tuyệt đối là phú nhị đại không sợ trời không sợ đất, làm sao lại có thể sợ một người đàn ông đột nhiên xuất hiện...
Lời giải thích duy nhất chỉ có thể là, bối cảnh của người đàn ông vừa rồi còn lớn hơn Phạm Thế Tông.
Nhìn thấy Tô Hiển Ngôn đã hoàn toàn rời đi, Phạm Thế Tông dường như mất hết sức lực ngồi xuống trên đất. Bọn đàn em liền bước lên phía trước dìu hắn: "Phạm thiếu, người này rốt cuộc là ai a, anh, anh vì sao phải sợ hắn."
"Mày thì biết cái gì a!" Phạm Thế Tông híp híp mắt: "Tô Hiển Ngôn, Tô Hiển Ngôn... Bi bệnh thần kinh mới đi chọc hắn!"
Người Tô gia đều điệu thấp, người khác không biết Tô Hiển Ngôn, nhưng hắn lại rất rõ ràng. Ông nội hắn là cấp dưới của Tô lão gia, từ lúc hắn còn nhỏ trong nhà đã bắt đầu cảnh cáo hắn ở trước mặt người Tô gia không được làm càn, ngay từ đầu hắn căn bản không để ý, hắn vốn đã bị làm hư, hắn lại phải sợ ai?
Nhưng vào năm hắn mười sáu tuổi, hắn ở trên yến hội cố ý hắt rượu đỏ lên người trưởng tôn Tô gia - Tô Hiển Ngôn... Sau, hắn bị ông nội đánh một trận, còn bị sung quân xuất ngoại, ở nước ngoài trong nhà cũng không chu cấp tiền cho hắn, đoạn thời gian kia quả thực chính là ác mộng của hắn!
Ngay từ đầu chỉ là nhìn Tô Hiển Ngôn không vừa mắt muốn đùa dai mà thôi! Hắn căn bản không dự đoán được lại có hậu quả như vậy, nghe nói, cái này đều do Tô Hiển Ngôn âm thầm yêu cầu.
Vì thế, sau khi hắn về nước, nhìn đến Tô Hiển Ngôn cơ bản đều đi đường vòng! Bất quá sau này hắn nghe nói Tô lão gia bỏ mặc Tô Hiển Ngôn ở bên ngoài tự mình xây dựng sự nghiệp, sau này hắn cũng không để ý người này nữa, không ngờ được hôm nay lại gặp ở chỗ này!
Càng không nghĩ tới là, người hắn chọc tới lại là người của Tô Hiển Ngôn, hắn còn ra tay đánh người...
Phạm Thế Tông cơ hồ có thể nhìn thấy tháng ngày đen tối của hắn sau này.
Tô Hiển Ngôn ôm Trình Tư Miên lên xe, nhanh chóng lái xe đi về phía bệnh viện.
Đến cửa bệnh viện, anh lại lần nữa ôm lấy cô đi vào bên trong, Trình Tư Miên tựa vào trong lòng anh, cảm thụ được những bước đi bộ gấp rút của anh, cô không biết vì sao lúc này cô còn có thể cười ra, khóe miệng hơi hơi cong, thấp giọng nói: "Tô Hiển Ngôn, tôi không sợ đau..."
Bước chân Tô Hiển Ngôn khẽ dừng lại, cúi đầu nhìn cô.
Dưới ánh đèn trong bệnh viện, sắc mặt Trình Tư Miên trắng bệch đến đáng sợ, nhưng mà cô gái nhỏ yếu ớt, đau như vậy cũng không khóc không làm ồn.
Trong lòng Tô Hiển Ngôn có chút phức tạp, trầm giọng nói: "Đừng nói chuyện."
"Ồ... Nhưng là, Tra Dịch Quan đâu."
"Đừng để ý đến hắn."
Dứt lời, bác sĩ đi đến, Tô Hiển Ngôn giao Trình Tư Miên cho bọn họ, chau mày: "Cẩn thận chút."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook