Anh Nói Tôi Đều Nghe
-
C12: Lễ Vật
“Con về rồi.” Trình Tư Miên vừa vào cửa đã nhìn thấy Trình Tần ngồi ở trên sofa. Cô ừ một tiếng, ôm túi sách đi lên trên lầu.
“Đi đâu, ăn cơm trước đã.”
“Hôm nay con không đói bụng.” Trình Tư Miên tùy ý đáp, không ngừng bước chân, nhưng mà đi đến cầu thang lại đụng phải một người. Cô cúi đầu, cho nên đụng vào lập tức ngã về phía sau, may mắn có một bàn tay giữ lại cánh tay của cô, vững vàng giữ lại thân thể cô đang có xu hướng ngã xuống phía dưới.
Trình Tư Miên ngước mắt, đụng tới một đôi mắt đen mặc, nhu hòa, thanh lãnh. Tim của cô không tiền đồ đập lệch vài nhịp, chỉ cảm thấy nơi bàn tay nắm lấy tay cô nóng cháy vài phần.
“Đi cũng không nhìn đường.” Tô Hiển Ngôn thờ ơ nói.
Trình Tư Miên mím môi, vội vàng dời đi ánh mắt trên mặt anh.
Tô Hiển Ngôn buông cô ra, hỏi: “Sao lại không ăn cơm.”
“Tôi không đói bụng.” Nói xong, Trình Tư Miên vội vàng vòng qua người anh chạy về phòng.
“Phanh” một tiếng, Trình Tần ở dưới lầu giật nảy mình: “Trình Tư Miên, có thể đóng cửa nhẹ chút hay không!”
Trình Tư Miên khép chặt cửa, đương nhiên sẽ không trả lời hắn, đứng dưới cầu thang, Tô Hiển Ngôn có chút nghi hoặc nhìn cửa phòng vài lần mới đi xuống tầng.
Trình Tư Miên dựa lên cửa phòng, khuôn mặt hậu tri hậu giác nhiễm lên đỏ ửng. Cô hít sâu thật nhiều lần cũng không có cách nào ổn định được, trong đầu chỉ toàn bóng dáng Tô Hiển Ngôn còn có lời nói của Phó Tử Văn buổi chiều hôm nay ở trường học.
Bộ dạng này của cậu, giống như Từ Từ bị thất tình vậy.
Thất tình...
Có yêu mới có thất tình, cô, yêu sao?
Mà đối tượng cô yêu, là Tô Hiển Ngôn?
Đêm đã khuya, Trình Tư Miên vẫn không ngủ được. Trằn trọc không yên gần như sụp đổ, cô từ trên giường ngồi bật dậy: “Không phải chỉ là thích một người thôi sao! Đến mức như vậy ư!”
Phải, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua cô thông suốt, không phải chỉ là mối tình đầu thôi sao, có cái gì mà trằn trọc không yên, nếu thích thì đi dành lấy, có cái gì mà Trình Tư Miên cô không chiếm được.
Vị hôn thê, vị hôn thê thì làm sao, đều do người lớn định ra, Tô Hiển Ngôn cũng không chắc đã đồng ý đâu!
Trình Tư Miên căm giận ra khỏi phòng, muốn uống chén sữa bò ổn định định thần, Tô Hiển Ngôn, anh là người cô định kết giao trong tương lai!
Đi xuống tầng nhìn thấy ánh đèn trong phòng bếp, Trình Tư Miên đến gần đã thấy một bóng dáng cao ngất, cái người ở trong đầu cô rối loạn vừa rồi giờ phút này đang ở trong phòng bếp đổ nước uống.
Cô nhìn nhìn rồi dừng lại bước chân.
Tô Hiển Ngôn nghe được thanh âm quay đầu, nhìn thấy Trình Tư Miên đứng ở cửa, hơi hơi kinh ngạc nói: “Còn chưa ngủ?”
“Tôi, tôi mất ngủ.” Nói chuyện cũng không lưu loát, vừa rồi ở trong phòng khí phách nói to thế mà vừa nhìn thấy Tô Hiển Ngôn đã tan thành mấy khói, trong lòng Trình Tư Miên âm thầm phỉ nhổ chính mình, tiền đồ ở đâu rồi?
“Mất ngủ?” Tô Hiển Ngôn khẽ nhíu mày: “Gần đây áp lực học tập rất lớn sao?”
“Rất tốt, có điều hôm nay có chút đặc thù.”
“Ừ.” Tô Hiển Ngôn mở ra tủ lạnh: “Uống chút sữa bò rồi ngủ tiếp đi.”
“Được.”
Nói xong Tô Hiển Ngôn lấy ra sữa bò chuẩn bị đun nóng, Trình Tư Miên chậm rãi đi đến bên người anh, giống như vô tình nhìn anh.
Đêm rất yên tĩnh, trong phòng bếp chỉ có tiếng hít thở của hai người bọn họ. Trình Tư Miên nghiêng đầu đánh giá anh, anh rất cao, ít nhất trên 1m8, mà hiện tại vóc dáng nhỏ bé của cô đứng bên cạnh anh có vẻ “Nhỏ nhắn”. Nhưng mà, bây giờ không phải đang thịnh hành chiều cao chiều cao chênh lệch sao.
Đinh một tiếng, sữa bò nóng lên, Tô Hiển Ngôn lấy sữa bò đưa cho cô: “Uống đi.”
Trình Tư Miên vội vàng dời tầm mắt: “Ah!”
Cô nhận lấy, uống từng ngụm từng ngụm sữa bò.
“Cô uống từ từ chút.” Tô Hiển Ngôn có chút bất đắc dĩ nhìn sữa bò dính trên cằm cô chảy xuống, theo bản năng đưa tay ra lau lau.
Xúc cảm ấm áp từ chỗ dưới cằm truyền đến, Trình Tư Miên không kịp phản ứng, nghiêng đầu qua nhìn. Góc độ vi diệu, cô nghiêng mặt, môi đụng phải mu bàn tay anh.
Chỉ trong chớp mắt này, thời gian dường như yên lặng đi, Trình Tư Miên giống như bị giật điện mà nhảy ra, ly thủy tinh trên tay cũng không nắm giữ, thanh thúy rơi trên mặt đất vỡ tan, sữa bò đổ trên đất.
Tô Hiển Ngôn tay mắt lanh lẹ kéo cô sang một bên, cũng may hai người đều mặc quần dài, cũng không có bị thương, chỉ là trên dép lê bị dính một ít sữa.
“Á, thật xin lỗi.” Trình Tư Miên ngây người, ngửa đầu thật có lỗi nhìn Tô Hiển Ngôn.
Tô Hiển Ngôn lôi kéo cô sang một bên: “Cẩn thận đừng giẫm phải mãnh vỡ thủy tinh.”
“Tôi không cẩn thận...”
Tô Hiển Ngôn cúi mắt nhìn cô: “Lần sau cẩn thận, lỗ mãng liều lĩnh.”
“Ah...” Trình Tư Miên hừ hừ, còn không phải anh làm hại sao.
“Bĩu môi làm cái gì.” Trong mắt Tô Hiển Ngôn xẹt qua chút ý cười. Hỏi xong, cô nữ sinh nhỏ trước mắt ngước mắt nhìn anh. Con ngươi đen bóng ngập nước, như là ngôi sao sáng giữa đêm tối, cô nhìn chằm chằm theo dõi anh, như vậy làm cho người ta có chút trốn không được.
Tô Hiển Ngôn hơi hơi hí mắt: “Làm sao vậy.”
“Tô Hiển Ngôn, vì sao anh đối tốt với tôi như vậy.”
“...”
“Anh đối với ai cũng tốt như vậy sao?” Trình Tư Miên cũng không biết, lúc cô hỏi vấn đề này lại có chút dè dặt cẩn trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ở dưới ánh đèn có chút điềm đạm đáng yêu.
Tô Hiển Ngôn ngẩn người, ngón tay gõ gõ trên trán cô: “Cô lúc nào nhìn ra tôi đối với ai cũng tốt vậy?”
Trình Tư Miên nhìn anh, lắc đầu lại gật đầu, cuối cùng vẫn là gật đầu.
Tô Hiển Ngôn nhợt nhạt cười cười: “Trở về đi ngủ đi.”
“Anh còn chưa trả lời tôi.” Trình Tư Miên quật cường nói.
Tô Hiển Ngôn nhướng mi, tựa hồ là đang cẩn thận suy xét một chút: “Ừm... Cô nhưng là người nhà của nguyên lão công ty, đương nhiên là phải có đãi ngộ.”
Trình Tư Miên chậm rãi nhíu lông mày, thì ra là vì chú à?
Nếu vậy, nếu không có chú, cô căn bản cũng không quen biết anh, anh cũng căn bản sẽ không nói với cô một câu.
Trình Tư Miên lui ra phía sau một bước, uể oải nói: “Tôi có chút buồn ngủ, đi về ngủ trước, trên đất này, có thể để ngày mai quét dọn hay không.”
“Không có việc gì, cô trở về đi ngủ đi, tôi sẽ dọn.”
Trình Tư Miên không nói chuyện, chỉ nhìn anh một cái liền rời đi phòng bếp.
Tô Hiển Ngôn nhìn bóng dáng cô gái biến mất ở cầu thang. Sau đó chậm rãi nhìn về mu bàn tay, nơi đó, dường như còn lưu lại xúc cảm mềm mại.
Vì sao đối tốt với cô ấy.
Tô Hiển Ngôn nghiêm túc suy nghĩ một chút, có lẽ là vì có thể nhìn thấy chút hình bóng của mình ở trên người cô ấy đi.
Thứ năm, trước khi ra ngoài, Trình Tần vừa ăn bữa sáng vừa nói: “Buổi tối nhớ ăn xong rồi hẵn trở về, chúng ta đều không có ở nhà.”
Trong miệng Trình Tư Miên ngậm một khối bánh kẹp: “Các chú tăng ca hả?”
“Không có, là sinh nhật của Hiển Ngôn, buổi tối chúng ta tổ chức tiệc chúc mừng.”
Trình Tư Miên ngẩn ra: “Sinh nhật hắn?”
“Ừ. Cho nên a, con nhớ phải ăn cơm...” Nói còn chưa xong, liền thấy Trình Tư Miên vội vội vàng vàng ra cửa: “Ôi con đi nhanh như vậy làm chi!”
Sinh nhật, thì ra là sinh nhật anh, cô một chút cũng không biết. Nguy rồi, ngay cả quà sinh nhật cô cũng chưa chuẩn bị.
“Tư Miên, cậu làm gì vậy, sách cũng bị cậu vò nát.” Phó Tử Văn hỏi.
“Muỗi, có tiền hay không.”
“A?”
“Cho tớ mượn.”
“Cậu mượn làm gì.”
“Đương nhiên là có việc dùng, nhanh chút nhanh chút.”
“Trên người tớ không có bao nhiêu tiền, nhưng là thẻ có...”
“Đi, mau đi lấy với tớ.”
“Ôi ôi ôi!” Phó Tử Văn còn chưa làm cho rõ đã bị Trình Tư Miên vội vàng kéo đến trước cây ATM.
Lấy tiền xong, Phó Tử Văn đem một xấp tiền mặt đưa cho Trình Tư Miên: “Cậu cần nhiều tiền như vậy làm cái gì.”
“Muỗi, đợi lát nữa cậu liền giúp tớ xin phép, tớ có chuyện quan trọng muốn trốn tiết, nói tớ bị đau bụng ở phòng y tế.”
“Không thể đi...”
“Không có việc gì, cậu tùy tiện nói, hậu quả cứ để tớ chịu trách nhiệm.” Nói xong, Trình Tư Miên bỏ tiền vào trong túi sách, sau đó chạy về phía rừng cây nhỏ bên cạnh.
“Tư Miên! Cổng trường không phải ở bên kia a.”
Trình Tư Miên quay đầu nhìn cô một cái, đứa trẻ ngoan a, cổng trường lúc này làm sao có thể ra đi, đương nhiên là phải leo! Ai, nói thật ra đã rất lâu cô không làm như vậy, nhưng mà nếu không sớm chạy ra ngoài thì sẽ không kịp mua quà cho Tô Hiển Ngôn.
“Ôi.” Từ trên cây nhảy xuống, Trình Tư Miên suýt chút nữa ngã nhào, quả nhiên là rất lâu rồi không làm chuyện xấu, có chút mới lạ.
Đứng dậy vỗ vỗ lòng bàn tay, xoay người đi tìm túi sách: “Túi sách đâu rồi?”
Rõ ràng vừa rồi ở đây, vì sao lại không thấy.
“Ở đây.” Ngay lúc Trình Tư Miên tìm trên đất, một giọng nam từ phía trước truyền đến, Trình Tư Miên ngẩng đầu nhìn qua, đã thấy Lâm Loan đang cầm túi sách của cô, vô lại dựa vào tường.
“Sao cậu lại ở đây.”
Lâm Loan nhấc chân đi về phía cô: “Trình Tư Miên a, xem ra cậu vẫn giống lúc trước, leo tường vẫn rất lưu loát.”
Trình Tư Miên cho hắn một cái nhìn xem thường: “Đưa túi sách cho tôi.”
“Ôi cậu đi đâu a, tớ với cậu cùng đi.” Lâm Loan hưng trí bừng bừng nói: “Thật ra vừa rồi tớ đang định trèo tường tìm cậu, không nghĩ tới chúng ta có duyên phận như vậy, cậu trực tiếp leo ra đây.”
“Cậu tìm tôi làm gì.” Trình Tư Miên nhanh chóng cầm lấy túi sách của mình: “Tôi đã nói rồi, bây giờ tôi không có tâm tư chơi với mấy người, hiện tại chị là học sinh tốt.”
“A, học sinh ngoan vậy mà trong thời gian lên lớp lại leo tường trốn học?”
“Cút đi cút đi.” Trình Tư Miên vô tâm để ý tới hắn, chạy đến đường lớn liền bắt đầu đón xe.
“Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi.” Lâm Loan nói.
Trình Tư Miên không để ý hắn, nhưng mà đợi nửa ngày cũng không có gặp xe đi lại, điện thoại của cô cũng không thể gọi xe.
Thời gian cấp bách, cô nhìn Lâm Loan một chút, ném túi sách vào trong lòng hắn:“Đi tới quảng trường XX.”
Lâm Loan phát hoảng, phản ứng lại vội vàng tràn ngập phấn khởi gọi điện thoại kêu tài xế đem xe chạy lại.
Quảng trường XX.
“Ôi, cậu đến nơi này, muốn ăn cơm hay là mua sắm?”
“Mua đồ.” Trình Tư Miên cầm lại túi sách: “Cảm ơn xe của cậu, tiếp theo tôi tự đi, cậu đi trước đi.”
Nhưng mà Lâm đại thiếu gia của chúng ta căn bản không nghe: “Mua đồ a, cậu trốn học như vậy đi ra ngoài mua đồ cũng là lần đầu, mua cái gì, tớ tư vấn cho?”
“Không...” Trình Tư Miên khựng lại, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Loan. Lâm Loan cấp ba, cao trên 1m8, thân hình cũng có chút tương tự với Tô Hiển Ngôn.
“Đi đi, cậu theo tôi một chút.”
Lâm Loan ngẩn người, không nghĩ tới Trình Tư Miên đáp ứng rồi: “Được được, cậu mua đồ tôi thanh toán, hôm nay anh đây mời cậu.”
“Biết Lâm thiếu gia cậu có tiền rồi.” Trình Tư Miên liếc xéo hắn một cái, đột nhiên thản nhiên nói: “Nhưng mà đồ này, tôi muốn tự mình mua.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook