Anh Nói Tôi Đều Nghe
C11: Khó Chịu

Trình Tư Miên đi theo Tô Hiển Ngôn vào văn phòng. Văn phòng rất lớn, lấy màu trắng làm chủ đạo, nhìn qua ngắn gọn sạch sẽ, nhưng thiết kế cũng không thiếu thứ gì.

“Ở đây chờ một chút.” Tô Hiển Ngôn cầm mấy phần văn kiện trên bàn làm việc, đảo mắt muốn đi ra ngoài.

“Đợi chút, vậy đây là phòng làm việc của chú tôi sao?”

Tô Hiển Ngôn quay đầu nhìn cô: “Của tôi.”

“Oh.” Trình Tư Miên hì hì cười: “Tôi nói mà, phòng làm việc của chú tôi sao có thể sạch sẽ như vậy, rất không khoa học.”

Tô Hiển Ngôn bật cười: “Đợi lát nữa hắn sẽ tới, tôi còn có việc, một mình cô ở đây đợi hắn được không?”

“Được rồi, anh vội thì đi đi.”

Tô Hiển Ngôn nghe cô đáp ứng lưu loát như vậy đẩy cửa đi ra ngoài.

Chờ Tô Hiển Ngôn đi rồi, Trình Tư Miên bắt đầu quan sát xung quanh, một hàng dài sách trên kệ sách, một hàng mô hình động động bên cạnh.

Cuối cùng cô ngồi lên ghế làm việc của Tô Hiển Ngôn, giả vờ nghiêm túc xem văn kiện trên bàn.

Ừ, quả nhiên có cảm giác của người thành đạt.

Bàn làm việc dựa lưng vào cửa sổ lớn sát đất, Trình Tư Miên chờ nhàm chán chuyển qua nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng vang, cô cho rằng là Trình Tần, đang muốn xoay người chợt nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

“ Tô tổng của các cô còn đang bận việc ư?”

“Đúng vậy Thái tiểu thư.”

“Ừ, vậy tôi ở đây chờ hắn.”

“Vâng.”

“Ôi đúng rồi, gần đây hắn đều bận như vậy sao? A Viễn, hắn bận rộn như vậy cậu nhớ phải đốc thúc hắn ăn cơm a.”

“Đó là việc đương nhiên, Thái tiểu thư, cô cũng thật quan tâm Tô tổng.”

“Không còn cách bào khác, bình thường nếu hắn quá bận sẽ quên ăn cơm, không thể bớt lo được.”

...

Ánh mắt Trình Tư Miên dừng ở ngoài cửa sổ, lỗ tai lại tập trung trên người hai người đang nói chuyện. Thái tiểu thư? Đây là người như thế nào? Trình Tư Miên không hiểu vì sao lại cảm thấy bực bội, cô ta quan tâm Tô Hiển Ngôn ăn hay không ăn cơm làm gì.

Trình Tư Miên chuyển ghế dựa qua, tiếng động không lớn, nhưng làm cho hai người vừa ngồi xuống trên sofa giật nảy mình.

“Cô, cô là...” Trợ lý A Viễn kinh ngạc nhìn Trình Tư Miên.

Mà người phụ nữ ngồi ở trên sofa kia cũng bất ngờ y như vậy. Trình Tư Miên lẳng lặng nhìn cô ấy, không thể không thừa nhận, người phụ nữ này lớn lên rất không tệ, da trắng, tóc ngắn xinh đẹp, quần áo gọn gàng lại hào phóng, rất có khí chất.


Cô ấy từ trên sofa đi tới, có chút tò mò hỏi: “Thật là một cô bé đáng yêu. Cô là ai vậy, vì sao lại ở trong văn phòng của Hiển Ngôn.”

Trình Tư Miên mím môi, ánh mắt lạnh lùng: “Cô là ai?.”

“Hửm? Tôi à.” Nữ nhân cười cười: “Bạn của Hiển Ngôn.”

“Bạn gái?”

“A, cũng không phải.”

Trình Tư Miên không hiểu vì sao thở dài nhẹ nhõm một hơi, đang định nói chuyện thì lại có người đẩy cửa văn phòng tiến vào.

“Trình Tần.” Cô quay đầu nhìn thấy Trình Tần, rất khoái trá chào hỏi.

Trình Tần nhìn thấy cô cũng rất bất ngờ, mặt cười như nở hoa: “Tâm Duyên, sao cậu đã trở lại rồi, lại không nói cho chúng tớ biết.”

“Coi như cho các cậu một chút kinh hỉ.” Thái Tâm Duyên ôm Trình Tần một cái.

“Kinh hỉ này cũng không tệ, thế nào, đi chơi một hồi có mang quà gì trở về hay không.”

“Đương nhiên là có, buổi tối đi ra ngoài ăn cơm, đến lúc đó cho các cậu a.”

“Xem như cậu còn có chút lương tâm, còn tưởng rằng cậu chỉ đem cho Tô Hiển Ngôn.”

Thái Tâm Duyên khúc khích cười: “Sao có thể a.”

Trình Tần chau chau mày, lúc này mới nhìn về phía Trình Tư Miên: “Lại đây.”

Trình Tư Miên đứng lên từ trên ghế làm việc.

“Ôi? Cậu biết cô gái nhỏ này à.”

“Ừ, là cháu gái của tớ.”

Thái Tâm Duyên hơi trừng lớn mắt: “Cậu còn có cô cháu gái lớn như vậy à.”

“Đúng vậy, nó tên Trình Tư Miên. Tư Miên, chào hỏi một tiếng, gọi dì Thái đi.”

“Khoan đã, có thể đừng gọi tớ là dì không, tớ cũng không có già như vậy!” Thái Tâm Duyên sờ sờ bả vai Trình Tư Miên: “Kêu chị là được rồi.”

“Chị? Cậu xác định sai, cậu nhưng là cùng lứa với tớ.” Trình Tần vui đùa nói.

“Cùng lứa mặc kệ cùng lứa, dù sao tớ cũng không già như vậy.”

“Chậc chậc, thật không hiểu phụ nữ các cậu.” Trình Tần vỗ vỗ cái ót Trình Tư Miên: “Làm sao vậy, còn không chào hỏi.”


Trình Tư Miên nhìn nhìn Thái Tâm Duyên không chịu nói chuyện.

Trình Tần: “Hắc con...”

“Không có việc gì không có việc gì, cậu đừng bắt buộc người ta có được không, Tư Miên a, không cần nghe hắn.”

Trình Tư Miên giật giật khóe miệng xem như là mỉm cười, sau đó quay đầu kéo kéo ống tay áo của Trình Tần: “Chú, con còn phải nhanh chóng trở về trường học, chú đưa tiền cho con đi.”

“Biết rồi biết rồi.” Trình Tần cầm mấy trăm đồng tiền trong bóp đưa cho cô: “Có đủ hay không.”

“Đủ rồi.” Trình Tư Miên đếm tiền xong, quay đầu thấy Tô Hiển Ngôn bước từ ngoài cửa vào. Hắn nhìn cô, trên môi nhàn nhạt ý cười.

Tâm tình Trình Tư Miên đột nhiên tốt lắm, nâng tay vẫy vẫy tiền trong tay về phía hắn, biểu cảm cùng vừa rồi quả thật khác nhau một trời một vực: “Tô Hiển Ngôn, anh xem này, hôm nay chú tôi rất hào phóng, cho rất nhiều.”

Tô Hiển Ngôn đi đến gần sờ sờ đầu cô, giọng điệu lại mang theo một tia sủng nịch: “Ừ, nhiều thật.”

Trình Tần trợn trừng mắt: “Trình Tư Miên, bình thường chú có keo kiệt như vậy sao?”

Trình Tư Miên nhướng mi: “Chú hỏi Tô tổng của chúng ta một chút xem thử chú có keo kiệt hay không.”

“Con...”

Thái Tâm Duyên nhìn ba người nói chuyện, ánh mắt dừng lại trên gương mặt ôn nhu của Tô Hiển Ngôn, sau đó nhìn về phía vẻ mặt tràn đầy ý cười của Trình Tư Miên.

Gương mặt đứa trẻ hồn nhiên thuần khiết, hoàn toàn khác với bộ dáng âm trầm lạnh lùng vừa rồi đối với cô. Thái Tâm Duyên không khỏi cảm thấy có chút quái dị, vì thế cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy không có gì có thể trách.

“Hiển Ngôn, cậu làm xong việc rồi à?” Thái Tâm Duyên đi qua rất quen thuộc vỗ vỗ cánh tay Tô Hiển Ngôn.

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn gật gật đầu: “Đã trở lại rồi hả.”

“Còn không phải như vậy sao, chuyến đi này tớ đi đến vài nước, mệt muốn chết.” Thái Tâm Duyên bất đắc dĩ nói.

Tô Hiển Ngôn cười cười: “Về nhà chưa?”

“Chưa, vừa trở về là đến nơi này của các cậu.”

“Ừ.”

Hai người nói chuyện, Trình Tần nghi ngờ nhìn về phía Trình Tư Miên: “Sao con còn không đi, không phải nói vội vàng lên lớp sao.”

Trình Tư Miên sửng sốt, lúc này mới chuyển ánh mắt ra khỏi người Thái Tâm Duyên cùng Tô Hiển Ngôn: “A, con, con phải đi về đây.”

“Mấy giờ vào lớp.” Tô Hiển Ngôn đột nhiên hỏi.

Trình Tư Miên: “Một giờ rưỡi.”


Tô Hiển Ngôn nhìn nhìn đồng hồ: “Một giờ rưỡi... Đã một giờ 10 phút rồi, tôi đưa cô đi.”

Trình Tư Miên vui vẻ nói: “Được.”

“Đừng đừng đừng, muốn đưa thì để tớ đưa nó đi, Tâm Duyên cũng phải về nhà một chuyến, cậu đưa Tâm Duyên về đi.” Trình Tần nói tiếp.

Nói xong Trình Tần cảm thấy có một ánh mắt như muốn giết người nhìn về phía mình, nhìn kỹ, mới phát hiện là ánh mắt thâm trầm của cháu gái nhà mình: “Nhìn cái gì vậy, đi nhanh đi, bị muộn rồi kìa.”

Trình Tư Miên: Ông chú đáng ghét!

Trình Tư Miên bị Trình Tần mang đi, Thái Tâm Duyên nhìn hai cái bóng lưng biến mất, lúc này mới nói: “Cậu với đứa trẻ kia có quan hệ rất tốt a.”

Tô Hiển Ngôn khẽ cong môi: “Ừ, là một cô bé rất thú vị.”

Thái Tâm Duyên giật giật khóe miệng: “Lớn lên cũng thật đáng yêu.”

“Ừ.” Tô Hiển Ngôn nói xong bỏ văn kiện trên tay xuống, quay đầu nhìn cô: “Tớ đưa cậu về.”

Thái Tâm Duyên lười nhác ngồi xuống sofa: “Tớ vừa mới đến đã muốn đuổi tớ đi rồi.”

Tô Hiển Ngôn: “Bây giờ không đi đợi lát nữa tớ có thể còn có việc bận,không đưa cậu về được.”

“Thôi đi, tớ biết cậu không thích tới nhà tớ, đợi lát nữa tự tớ về nhà.”

Tô Hiển Ngôn cười nhẹ, nhưng cũng không phản bác.

Trình Tần lái xe đưa Trình Tư Miên trở về trường học, dọc đường đi, ngoài ý muốn Trình Tư Miên rất yên tĩnh.

Trình Tần kinh ngạc nhìn cô vài lần: “Con làm sao vậy, rầu rĩ không vui.”

Trình Tư Miên chống cằm, trong đầu liên tục suy nghĩ về lời nói hành động vừa rồi trong văn phòng của người phụ nữ kia với Tô Hiển Ngôn.

“Chú, cái người vừa rồi tên là Thái Tâm Duyên à?”

“Ừ, làm sao.”

“Không sao, nhìn thấy chú cùng cô ấy rất quen thuộc, cô ấy là ai vậy.”

“A, vị hôn thê của Hiển Ngôn.”

“Cái gì?!” Trình Tư Miên suýt chút nữa đã nhảy lên khỏi ghế tựa, cô trừng mắt:“Vị hôn thê?”

“Con ngồi cho đàng hoàng lại đi.” Trình Tần ghét bỏ nhìn cô, sau đó giải thích nói: “Trên danh nghĩa là như vậy.”

“Có ý gì.” Trình Tư Miên sững sờ hỏi. Trong đầu cô đột nhiên có chút trống rỗng, ngực ẩn ẩn đau. Chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, cô cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy.

“Thật ra chú cũng không hiểu lắm về Hiển Ngôn, hắn từ lúc học đại học chỉ lo cho mình, cũng không nói chuyện gia đình, nhưng chú chắc chắn, sau lưng hắn cất giấu gia thế bối cảnh rất lớn.”

“Cho nên, việc này cùng vị hôn thê thì có quan hệ gì...”

“Hôn ước từ nhỏ đó, có hiểu hay không.” Trình Tần lườm cô một cái: “ Hai người bọn họ bây giờkhông có quan hệ gì, nói là vị hôn thê, nhưng Hiển Ngôn cho tới bây giờ cũng chưa từng nhắc đến. Tâm Duyên cũng không hề nói tới, đây vẫn là do Tra Dịch Quan nghe lén được. Nhưng việc hôn nhân của hai người là do người lớn thỏa thuận, cho nên vẫn có đi.”

“Thời đại nào rồi a.” Trình Tư Miên mạnh mẽ vỗ ghế dựa: “Còn hôn ước từ nhỏ?”


“Đứa trẻ như con thì biết cái gì, trên danh nghĩa là người lớn hai bên ngầm đồng ý hôn ước từ nhỏ, nhưng thật ra cũng là quan hệ hợp tác về kinh tế, không xem phim truyền hình sao, đám hỏi của hai đại gia tộc đó?”

Trình Tư Miên cúi đầu, che giấu biểu cảm trong bóng tối: “Có thể nói bây giờ bọn họ cũng không có quan hệ gì, ngay cả người yêu cũng không phải đã chứng tỏ Tô Hiển Ngôn không có tình cảm với cô ấy.”

“Việc này chú cũng không rõ lắm, dù sao từ năm hai chú quen Hiển Ngôn cùng Tâm Duyên đến giờ quan hệ của bọn họ giống như là bạn bè đi.”

“Oh.” Ánh mắt Trình Tư Miên suy tư nhìn về phía trước: “Thật tốt...”

“Cái gì?” Trình Tần không nghe rõ: “Này, con hỏi nhiều như vậy làm gì.”

Trình Tư Miên thả lỏng, bàn tay vỗm dĩ đang nắm chặt chậm rãi nới lỏng: “Tò mò chút thôi, tùy tiện hỏi hỏi một chút.”

“Con nít thì đừng hỏi nhiều như vậy.” Trình Tần ngừng xe: “Đến rồi, xuống xe đi.”

“... Ah.”

Đám hỏi? Dù thế nào Trình Tư Miên cũng không thể nghĩ việc như vậy lại xảy ra trên người Tô Hiển Ngôn, người như anh, không nên có nhiều trói buộc như vậy.

Nhưng mà, nghe được anh có khả năng đã có hôn ước, còn là do cha mẹ sắp đặt, về sau có lẽ sẽ kết hôn với Thái Tâm Duyên!

Trong lòng cô rất rối loạn!

Không không không, sẽ không, anh không thích cô ta làm sao có thể kết hôn với cô ta được.

“Tư Miên? Tư Miên!”

“Hả?”

Phó Tử Văn kỳ quái nhìn cô: “Cậu sững sờ gì vậy.”

“... Không có gì.” Trình Tư Miên không còn sức lực nằm sấp ở trên bàn.

Phó Tử Văn hoài nghi nhìn cô vài lần,người này gần đây không phải rất nghiêm túc học tập sao, vì sao hôm nay đều không có nghe giảng bài: “Cơ thể cậu có chỗ nào không thoải mái hả.”

“Không có.”

“Vậy thì tốt.” Phó Tử Văn vỗ vỗ vai cô: “Dáng vẻ có quen mà không thể yêu vậy, rất giống Từ Từ.”

“Từ Từ là ai.”

Phó Tử Văn không nói nên lời, cũng đã chuyển qua đây bao lâu rồi, ngay cả tên bạn học cũng không nhớ kỹ!

”Bàn sau của chúng ta a...”

“A, tớ làm sao lại giống cậu ấy.”

Phó Tử Văn nhìn nhìn chung quanh, sau đó tiến đến bên tai cô nói: “Vụng trộm nói cho cậu biết, Từ Từ thất tình, chàng trai cậu ấy thích lại thích người khác.”

Thất tình?

Cho nên!

Vì sao nói giống cô nha!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương