Anh Nói Tôi Đều Nghe
-
C10: Rất Hợp
Editor: Raining🍀🍀🍀
___________
Tô Hiển Ngôn cõng rất ổn định, từ phòng bệnh đến thang máy, lại từ thang máy đến chỗ đỗ xe.
"Tôi có nặng không?" Trình Tư Miên nhịn không được hỏi, ở tuổi này của cô, yêu nhất làm đẹp sợ nhất là bị chê béo.
"Cơ thể nhỏ bé này mà có thể gọi là nặng hả?" Tô Hiển Ngôn bật cười: "Cô nên ăn nhiều chút, thêm chút thịt."
Cằm Trình Tư Miên đặt trên bờ vai của anh: "Tôi mới không làm vậy đâu, anh có biết béo lên rồi sẽ rất khó để giảm không."
"Tuổi còn nhỏ mà đã biết giảm cân?" Tô Hiển Ngôn thẳng thừng nói: "Cho nên cô mới không cao được."
"Ai nói tôi không cao!" Trình Tư Miên xù lông.
"Cô năm nay 16 tuổi, nếu không chịu ăn uống cân bằng dinh dưỡng, chiều cao sẽ mãi như này." Tô Hiển Ngôn bình tĩnh bổ một nhát dao.
Trình Tư Miên nghẹn họng, nói thầm: "Xùy, còn quản nhiều hơn cả ba tôi..."
Tô Hiển Ngôn đưa tay mở cửa xe, bên miệng tràn qua ý cười.
Sau khi lái xe về nhà, Tô Hiển Ngôn cõng Trình Tư Miên đi vào.
Cầm chìa khóa mở cửa, phòng khách sáng rực.
Trình Tư Miên ngẩng đầu lên nhìn thấy trong phòng khách ngoại trừ Tra Dịch Quan còn có một người phụ nữ. Người phụ nữ kia ăn mặc rất hở hang, yêu khí cao đến tận trời.
Tô Hiển Ngôn nhìn hai người trong phòng khách, không nói gì cõng Trình Tư Miên trên tầng.
"Ôi! Tiểu Miên Miên làm sao vậy?" Tra Dịch Quan vội vàng chạy tới xem.
Trình Tư Miên không trả lời câu hỏi của hắn, giả vờ yếu ớt nhíu mi nói với hắn: "Tra Dịch Quan, người phụ nữ của mình cũng mang về nhà hả."
"Á... Thật ra cô ấy cứ đòi đến đây, tôi không thể để mất mặt từ chối được." Tra Dịch Quan nhỏ giọng nói: "Cô rốt cuộc là làm sao vậy."
"Không..."
"Dịch Quan, em gái nhỏ này làm sao thế?" Người phụ nữ kia đứng lên từ trên sofa, ánh mắt có thâm ý di chuyển ở trên người Tô Hiển Ngôn với Trình Tư Miên, cuối cùng dừng lại trên người Tô Hiển Ngôn, ánh mắt tràn đầy kinh diễm.
Trình Tư Miên nhìn cô ta, sắc mặt có chút trầm xuống. Cô không thích loại phụ nữ đầy yêu khí này dùng loại ánh mắt tàn sát bừa bãi nhìn Tô Hiển Ngôn.
"Cơ thể cô ấy có chút không thoải mái, tôi cõng cô ấy lên tầng trước." Tô Hiển Ngôn nói.
"Ồ, được, có cần giúp gì không." Tra Dịch Quan vội hỏi.
"Không cần."
"Sắc mặt em gái trắng như vậy nhất định rất khó chịu. Anh đẹp trai, nếu không để tôi đến chăm sóc đi. Mấy người đều là bạn của Dịch Quan, vậy thì cũng là bạn của tôi nha." Người phụ nữ kia rất không khách khí tiến đến bên cạnh Tô Hiển Ngôn.
Mùi nước hoa trên người cô ta quá nặng, Trình Tư Miên nhìn thấy Tô Hiển Ngôn khẽ nhíu mày.
Tay cô ta giữ lấy tay Trình Tư Miên: "Tôi đến tôi đến đây, đều là phụ nữ, tôi sẽ chăm sóc cẩn thận."
"Cút ngay."
Người phụ nữ yêu khi bỗng ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Trình Tư Miên.
Người phía sau nhìn qua giống như cô gái nhỏ mềm mại yếu ớt. Nhìn ánh mắt cô ấy khi nói ra hai chữ này, tàn nhẫn, chút chút dọa người.
Mặt Trình Tư Miên trắng bạch, tức giận nói: "Tra Dịch Quan, kết giao bạn bè có thể kiềm chế chút không." Ý như lời, chơi phụ nữ có thể chọn kĩ chút không?
Người phụ nữ đầy yêu khí kia nhất thời nghe không hiểu, chỉ ủy khuất nhìn Tra Dịch Quan. Tra Dịch Quan khụ một tiếng: "À, Ny Ny à, hay là chúng ta ra ngoài ăn nhé."
Cô gái tên Ny Ny không vừa ý: "Không phải đã nói đến nhà anh chơi sao."
"Ai nha, chúng ta ra ngoài chơi càng vui không phải sao."
Trình Tư Miên trợn trừng mắt.
Tô Hiển Ngôn nâng Trình Tư Miên lên, mặc kệ hai người này, đưa cô lên tầng.
"Dịch Quan, đây là bạn cùng phòng anh nói đấy hả, thật sự rất đẹp trai nha." Ánh mắt Ny Ny còn dán trên người Tô Hiển Ngôn đang rời đi. Ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã không thể rời mắt khỏi anh. Khí chất của người đàn ông này đúng là quá nổi bật rồi.
"Saonào, đẹp trai hơn anh, hửm?" Tra Dịch Quan ngả ngớn ngoéo cằm của cô ta.
"Làm sao có thể chứ." Cô ta cười duyên: "Nhưng mà Dịch Quan a, cô gái nhỏ vừa rồi là ai vậy, nơi này là nơi mấy người đàn ông các anh ở, vì sao lại có một cô gái."
"Ai nha, việc này không quan trọng, chúng ta đi chơi thôi."
"Ôi ôi, sẽ không phải là bạn gái nhỏ của người bạn cùng phòng kia chứ? Khẩu vị của bạn cùng phòng anh non thế hả." Cô ta vui đùa nói.
Tra Dịch Quan tươi cười cứng đờ: "Cô nói cái gì."
"Vậy mà chơi đùa một cô bé, hắn cũng rất thú vị nha." Cô ta không hề ý thức được sắc mặt Tra Dịch Quan đã thay đổi, nói tiếp: "Có điều vừa rồi, hai người kia cũng có thể rất yêu nhau, không hiểu sao cảm thấy có chút hòa hợp..."
"Cút."
"..."
"Cút ra ngoài."
"Dịch, Dịch Quan." Cô ta sửng sốt, không biết người đàn ông này sao lại đột nhiên thay đổi vậy.
"Hôm nay ông đây đột nhiên không có tâm trạng chơi với cô, đi thong thả không tiễn." Tra Dịch Quan lạnh mặt nói.
"Anh! Tra Dịch Quan!"
"Cút cút cút... Thật là đáng ghét."
Cuối cùng người phụ nữ kia cũng hùng hùng hổ hổ đi rồi. Tra Dịch Quan hừ hừ, cái gì vậy, miệng không sạch sẽ, Hiển Ngôn nhà hắn cùng Tiểu Miên Miên sao có thể bị nói xấu như vậy?! Còn có rất yêu? Rất hợp nhau?
Hợp cái gì mà hợp? Có bệnh mà!
Tô Hiển Ngôn đặt Trình Tư Miên lên trên giường, đắp chăn cho cô.
"Còn khó chịu không?"
"Bây giờ tốt hơn chút rồi."
"Ừ, vậy cô nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì gọi tôi."
"Ừ..."
Tô Hiển Ngôn đứng lên, xoay người muốn đi ra ngoài, mới đi được một bước cánh tay đã bị kéo lại.
Anh cúi xuống nhìn, một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh vươn ra khỏi chăn cầm chặt tay anh.
Anh nghiêng mắt, nhìn cô dường như đang hỏi.
Trình Tư Miên cũng ngây ngẩn cả người, cô cũng không biết mình giữ chặt tay anh để làm gì, chỉ là trong nháy mắt kia, có chút không nỡ để anh đi mà thôi: "Không, không có việc gì."
"Ngoan ngoãn ngủ một giấc."
"... Được."
Tô Hiển Ngôn đi ra ngoài, một lúc lâu sau, Trình Tư Miên mới chậm chạp từ từ đứng dậy khỏi giường, cầm lấy quần áo đã giặt cùng băng vệ sinh trốn vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.
Ngày hôm sau là cuối tuần, tất cả mọi người đều tụ tập đầy đủ trong nhà. Giữa trưa, Tra Dịch Quan gọi cơm hộp, bốn người ngồi ở bàn ăn cùng nhau ăn cơm.
"Trình Tư Miên, sao con trông yết ớt vậy, cuối tuần mà ngủ đến 10h mới chịu dậy." Trình Tần vừa ăn sườn vừa quở trách đại tiểu thư không chăm chỉ không biết làm gì trong mắt hắn này.
Trình Tư Miên ngẩng mặt lên khỏi bát cơm: "Thì vì là cuối tuần, cho nên con mới ngủ đến 10h a."
"Lười chết con đi, không có việc gì thì ở nhà làm làm việc nhà." Trình Tần nói: "Như vậy, hôm nay bát sẽ để con rửa sạch."
Tra Dịch Quan phụt cười: "Trình Tần, cậu đây là muốn trốn tránh lao động đi, biết rõ hôm nay đến lượt cậu rửa bát..."
"Cậu đang nói cái gì đó, tớ là đang giáo dục cháu gái tớ, cậu đừng có ngắt lời." Trình Tần trừng mắt.
"Người chú như cậu á, chẳng khác gì cha dượng."
Trình Tư Miên gật gật đầu đồng ý: "Chú, chú chỉ hơn chứ không có kém cha dượng đâu."
"Hừ! Con còn hùa theo ý hắn ư, là ai thu nhận con, là ai..."
"Được được được, là chú là chú đều là chú, con rửa còn không được sao." Trình Tư Miên ghét bỏ nhìn hắn.
Trình Tần hừ hừ: "Như vậy còn được."
"Không được." Tô Hiển Ngôn đột nhiên mở miệng: "Hôm nay vẫn là cậu rửa chén."
Lời này vừa nói ra, ba người còn lại đều nhìn về phía anh. Nhất là Trình Tần, vẻ mặt mơ màng: "Hả? Làm sao vậy?"
"Trình Tư Miên, hôm nay đừng chạm vào nước lạnh." Tô Hiển Ngôn bình tĩnh nói.
Trình Tư Miên ngẩn người, đột nhiên nhớ tới tình trạng của mình, có vẻ hơi bất tiện, nhưng thật ra... Cũng chỉ là một chút mà thôi, vậy mà anh lại còn quan tâm đến.
"Làm sao lại như vậy." Trình Tần đặt đũa xuống: "Vì sao không thể chạm vào nước lạnh."
Tô Hiển Ngôn không trả lời hắn, ăn một ngụm thức ăn xong mới nói: "Tuần này nếu có ăn cơm đều do cậu rửa bát, đừng phá hỏng quy định."
"Chính là như vậy." Tra Dịch Quan hùa vào nói: "Chúng ta đây chính là thay phiên nhau, Trình Tần, đừng có mà lười biếng."
Trong lòng Trình Tư Miên ngọt ngào, rất ngoan ngoãn nói: "Chú, chúng ta cũng đừng phá vỡ quy định, để tuần sau con rửa bát là được rồi."
"Cậu, các cậu... Cảm thấy chỉ có mình tớ là người xấu chứ gì!!!"
Không phải như vậy sao.
Trình Tư Miên lén nhìn thoáng qua Tô Hiển Ngôn, trên mặt người kia luôn mang theo tươi cười lạnh nhạt, giống như vừa rồi chỉ đang làm một chuyện rất bình thường mà thôi. Thế nhưng cô rất vui vẻ. Anh chỉ dịu dàng với cô một chút thôi nhưng lại giống như luôn được phóng đại lớn vô cùng.
Trường học yêu cầu toàn bộ học sinh mua quần áo thể dục, vì thế cần phải nộp tiền. Trước kia việc này chỉ là chuyện nhỏ, Trình Tư Miên đương nhiên không chú ý đến loại chuyện nhỏ nhặt này, vì đó chẳng qua chỉ là một ít tiền mà thôi.
Nhưng bây giờ, cô không có chút tiền nào mua quần áo thể dục.
Thời gian nghỉ trưa, Trình Tư Miên gọi điện cho Trình Tần, nói việc buổi chiều phải đóng tiền cho trường học. Trình Tần lại đang vội vàng làm việc, nên nói thẳng: "Con đến công ty chú đi, chú đưa tiền cho con."
"Công ty ở đâu?"
"Gần trường học của con, con gọi xe đi, nói EV thì người ta sẽ biết."
"A, vậy con ngay đây."
Trình Tư Miên cúp điện thoại lập tức ra cổng trường bắt xe. Công ty cách trường học quả thật rất gần, hơn 10 phút là đến. Trình Tư Miên trả tiền rồi đi vào đại sảnh. Công ty không quá lớn, nhưng mà thiết kế hàng đầu, khoa học kỹ thuật đều rất thời thượng.
"Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?." Cô gái xinh đẹp đứng trước bàn lễ tân mỉm cười khéo léo hỏi.
"Tôi tìm Trình Tần."
"Trình tổng ư, cô có hẹn trước không a?"
"Không có."
"Như vậy, không có hẹn trước thì không được nha."
"Cô giúp tôi thông báo với hắn, hắn sẽ đi ra."
Cô gái đứng trước bàn lễ tân nghi ngờ nhìn nhìn cô gái nhỏ trước mắt. Nhìn qua giống như học sinh cấp 3, nhưng giọng điệu nói chuyện lại rất thành thục.
Là quen biết Trình tổng sao? Trước kia chưa thấy qua bao giờ.
"Cô ngẩn người làm gì?" Trình Tư Miên kỳ quái nhìn cô: "Làm ơn nhanh một chút, tôi đang vội."
Cô gái lễ tân có chút nghẹn họng, vừa muốn cầm lấy điện thoại thông báo cho trợ lý thì đúng lúc thấy Tô Hiển Ngôn tiến vào từ ngoài cửa, cô vội vã khẽ gật đầu nói: "Tô tổng."
Cô gái lễ tân nhìn thấy anh cười nhẹ với mình, sau đó ánh mắt dừng lại trên người cô học sinh nhỏ kia. Cô vội vã nói: "Tô tổng, cô gái nhỏ này nói đến tìm Trình tổng."
Trình Tư Miên quay đầu cũng nhìn thấy Tô Hiển Ngôn. Cô dựa vào phía trước bàn lễ tân, ánh mắt cười cười: "Tô tổng a, tôi đến tìm Trình Tần."
Tô Hiển Ngôn đi đến phía trước cô, từ trên cao nhìn xuống. Đột nhiên nâng tay gõ gõ cái trán của cô: "Đang trong giờ học sao lại chạy đến đây."
Trình Tư Miên bĩu môi: "Trường học bắt nộp tiền, tôi mới đến đây tìm người đòi tiền."
Tô Hiển Ngôn hơi nhíu mày: "Vì sao không gọi điện cho Trình Tần."
"Còn chưa kịp gọi, đã bị chị gái này ngăn lại."
Cô gái lễ tân xấu hổ cười cười: "Tô tổng, tôi..."
"Không sao." Tô Hiển Ngôn nói: "Về sau cô ấy tới thì cứ trực tiếp cho cô ấy đi vào là được."
"Vâng." Cô gái lễ tân tò mò nhìn Trình Tư Miên, ai vậy a, thân mật với Tô tổng như vậy...
"Trình Tư Miên, đi vào với tôi." Tô Hiển Ngôn nói.
Trình Tư Miên vội đuổi kịp bước chân Tô Hiển Ngôn: "Được!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook