Ánh Họa
-
Chương 2
Một ngày nào đó sau buổi ký tặng sách, Tần Dật nhận được một tin nhắn: Gặp em một chút được không, anh trai.
Thực ra Tần Dật trước nay chưa từng trách Kỷ Mạc Ly, không phải hắn khoan dung, cũng không phải vì hắn lý trí, chỉ vì cô là Kỷ Mạc Ly. Hắn không cách nào có thể định nghĩa rõ ràng mối quan hệ này. Hai người họ hiểu nhau, nương tựa lẫn nhau, quan tâm đến nhau, thế nhưng bọn họ không yêu nhau. Hoặc bạn có thể nói, đó là một mình khác. Kỷ Mạc Ly thừa nhận, ở cùng một chỗ với Tần Dật tự do hơn nhiều, không cần cẩn thận từng li từng tí, cũng không cần mất công suy nghĩ. Vì hắn là anh trai, cho dù không cùng dòng máu.
Nơi hai người hẹn gặp là công viên ngày trước thường tới. Ánh sáng rất tốt, mọi người tốp năm tốp ba tản bộ. Tần Dật chờ không lâu liền thấy Kỷ Mạc Ly cười chạy tới, theo sau còn có một người. Tần Dật tưởng là Bách Thần, đến lúc lại gần mới phát hiện người kia đeo một cặp kính bộ dạng thần kinh.
Tần Dật rất bực bội. Mấy năm nay bị không ít người quấy rầy, thế nhưng chưa từng gặp phải loại này. Đây không phải loại cao chó dán bình thường, một kẻ ngọc thụ lâm phong tài hoa cái thế, một mực vẫn không vượt quá mức giới hạn! Chính là không nhanh không chậm, nắm buông có chừng mực mà đi theo bạn, làm bạn hết lần này đến lần khác đều không có cách nào nói y! Tần Dật giả bộ không nhìn thấy y, trong lòng lại không ngừng hỏi, anh con mẹ nó rốt cục muốn làm gì vậy rốt cục muốn làm gì vậy.
Kỷ Mạc Ly nói: “Anh, em nhớ anh lắm.”
Tần Dật đưa tay ra xoa đầu cô, “Người đẹp vẫn xinh đẹp như vậy. Anh trai cũng rất nhớ em.”
Cố tình có người phá vỡ bầu không khí, “Tôi vẫn chưa ăn sáng.”
Tần Dật nhịn không được trừng y một cái, “Hai người…”
Nhan Tử Khâm lập tức nhảy đến trước mặt hắn, lắc tay hắn, “Đây là em dâu tôi, chúng tôi chỉ là tiện đường tiện đường thôi!”
Kỷ Mạc Ly không biết nói gì, cô một mình đi xe buýt tới, nào biết còn đem theo một người.
Thế là Kỷ Mạc Ly gọi điện kêu Bách Thần tới cùng. Thế là người nào đó mặt dày kéo Tần Dật đi ăn sáng. Thế là biến thành hai cặp hẹn hò riêng. Thế là, Kỷ Mạc Ly cũng không có được gặp anh trai cô.
Kỷ Mạc Ly nói với Bách Thần: “Nếu anh trai anh thật lòng thì anh ấy sẽ rất vất vả.”
Bách Thần cười: “Không sợ, gien nhà bọn anh giỏi kháng chiến trường kỳ.”
Cái gọi là thói quen thành sự tự nhiên. Dần dần, Tần Dật đã quen thuộc với âm hồn bất tán giống như loài chó lớn bên người, thậm chí còn có thể giữ nguyên sắc mặt lúc y nhào tới. Cuộc sống thực quá nhàm chán, có người cam chịu mua vui tiêu khiển, sao hắn lại không chấp nhận. Mặt khác, hắn cho rằng chỉ cần mình không có phản ứng gì, lâu dần, người kia sẽ tự không còn hứng thú. Thế nhưng hắn đã xem nhẹ sự dai dẳng cùng độ mặt dày của người kia. Tần Dật kiên trì ‘địch động ta không động’, tên kia lại cậu không động tôi liều sống liều chết động.
Giới này từ trước đến nay rất loạn, mà Nhan Tử Khâm vẫn luôn chỉ tỏ vẻ phong lưu ngoài mặt. Y luôn giữ mình trong sạch, đại khái có chút tâm lý tôn sùng vẻ thanh cao của người làm nghệ thuật. Nếu nói lúc bắt đầu chỉ vì một thứ lực hấp dẫn hay là một loại cảm giác muốn chinh phục, hiện tại đã đến mức muốn ổn định rồi. Bề ngoài của Tần Dật, đầu óc của Tần Dật, khí chất của Tần Dật không có gì không phải là sự lựa chọn ưng ý nhất trong lòng y. Nhan Tử Khâm nghĩ, nếu là người này, treo cổ trên cây cũng có gì không thể. Y có thể động lòng với rất nhiều người, nhưng sẽ không lụy tình tới vậy, dù cho Tần Dật không hề tin điều này. Nếu đã hạ quyết tâm thì không thể quay đầu lại nữa. Nghĩ một cách lạc quan, ít nhất Tần Dật không bài xích nam giới.
Ngày tháng dần trôi. Tuy tâm ý đã rõ ràng, thế nhưng Nhan Tử Khâm lại không định tấn công nhanh vì cái lợi trước mắt. Nếu lúc này theo đuổi mạnh mẽ thì kết cục chắc chắn không phải HE. Huống hồ y đã quyết định muốn cùng nắm tay cho đến cuối đời, có rất nhiều thời gian để tiêu tốn. Việc y muốn làm bây giờ là khiến Tần Dật có thể làm quen với sự tồn tại của y. Cũng may mà Tần Dật không tỏ rõ ý ghét bỏ y, thậm chí lần đó bị y lôi đi ăn bỏ lại Kỷ Mạc Ly cũng không có thấy hắn nổi nóng.
Tối hôm đó, Tần Dật đang tắm rửa, điện thoại để trên ghế sofa đột nhiên đổ chuông. An Nhược Uyên nhìn thấy tên báo trên màn hình, nhất thời muốn trêu đùa ác ĩ. Cậu cười như kẻ trộm mà ấn nút nhận cuộc gọi, thế nhưng không nói gì.
Đầu bên kia chờ một lúc lâu, cuối cùng có chút bất mãn nói: “…… Dù sao cậu cũng nên chít một tiếng chứ.”
An Nhược Uyên liếc mắt về phía nhà tắm một cái rồi lập tức nghe lời đáp: “Chít.”
Nhan Tử Khâm giật mình, “… Tần Dật không có đây sao?”
“A Dật đang tắm…” Giọng điệu người bên này đột nhiên trở nên gượng gạo, giống như bà vợ đang mắng ả tình nhân, “Anh là ai? Anh tìm anh ấy có việc gì? Tối muộn thế này rồi anh còn có ý đồ gì?”
Nhan Tử Khâm khó xử. Giọng nói này nghe qua giống như học sinh cấp III vậy, hẳn là một thân thích nào của gia đình.
“Bạn nhỏ, làm phiền cậu đưa điện thoại cho Tần Dật, có chút công chuyện cần bàn bạc với cậu ấy.”
Bên nay An Nhược Uyên lập tức mặt đỏ phừng phừng. Cậu bình sinh hận nhất bị người ta gọi là bạn nhỏ. Khuôn mặt búp bê của cậu từ thời cấp III không có thay đổi gì, giọng nói cũng non nớt tương xứng.
An Nhược Uyên nóng nẩy, gào lên: “Tôi mới không phải bạn nhỏ, tôi là người yêu của cậu ấy! Hừ!”
Đúng lúc này, Tần Dật lau tóc từ trong phòng tắm đi ra xoa xoa đầu cậu nói: “Bạn nhỏ, đưa điện thoại cho mình.”
Nhan Tử Khâm thiếu chút nữa phụt cười, nhóc con nhà kia cũng thực buồn cười.
“Có chuyện gì vậy?” Chính chủ lúc này mới lên tiếng.
Nhan Tử Khâm cười: “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 có đi đâu không.”
Tần Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hẳn là chỉ ở nhà thôi, cũng không muốn đi đâu cả.”
“À, tôi biết rồi. Bye.”
Thật không quen với việc y trực tiếp dứt khoát cúp mày như này, có điều Tần Dật cũng không nghĩ nhiều, để điện thoại xuống rồi tiếp tục lau tóc.
An Nhược Uyên nhìn hắn đăm đăm một lúc, nói: “A Dật, cậu nhận lời đi. Mình cảm thấy anh ta rất tốt.”
Tần Dật cười híp mắt: “Chuyện người lớn bạn nhỏ không nên bận tâm.”
Bạn nhỏ nào đó lập tức ném chiếc gối ôm qua: “Hai người còn thực xứng đôi nha! Hư hỏng cả đôi!”
Tần Dật nhún vài tỏ vẻ không có gì. Cậu liền tỏ vẻ giảo hoạt dựa lại gần, nói: “Ê, a Dật, cậu bảo anh ta có phải ghen rồi không.”
“Bạn nhỏ, cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Tuy quen biết không sâu, nhưng Tần Dật lại rõ chỉ số thông minh cùng chỉ số tình cảm của người kia tuyệt đối không phải bình thường. Chẳng qua, người kia gọi điện hỏi hắn định làm gì vào kỳ nghỉ 1/5 thôi.
Thực ra Tần Dật trước nay chưa từng trách Kỷ Mạc Ly, không phải hắn khoan dung, cũng không phải vì hắn lý trí, chỉ vì cô là Kỷ Mạc Ly. Hắn không cách nào có thể định nghĩa rõ ràng mối quan hệ này. Hai người họ hiểu nhau, nương tựa lẫn nhau, quan tâm đến nhau, thế nhưng bọn họ không yêu nhau. Hoặc bạn có thể nói, đó là một mình khác. Kỷ Mạc Ly thừa nhận, ở cùng một chỗ với Tần Dật tự do hơn nhiều, không cần cẩn thận từng li từng tí, cũng không cần mất công suy nghĩ. Vì hắn là anh trai, cho dù không cùng dòng máu.
Nơi hai người hẹn gặp là công viên ngày trước thường tới. Ánh sáng rất tốt, mọi người tốp năm tốp ba tản bộ. Tần Dật chờ không lâu liền thấy Kỷ Mạc Ly cười chạy tới, theo sau còn có một người. Tần Dật tưởng là Bách Thần, đến lúc lại gần mới phát hiện người kia đeo một cặp kính bộ dạng thần kinh.
Tần Dật rất bực bội. Mấy năm nay bị không ít người quấy rầy, thế nhưng chưa từng gặp phải loại này. Đây không phải loại cao chó dán bình thường, một kẻ ngọc thụ lâm phong tài hoa cái thế, một mực vẫn không vượt quá mức giới hạn! Chính là không nhanh không chậm, nắm buông có chừng mực mà đi theo bạn, làm bạn hết lần này đến lần khác đều không có cách nào nói y! Tần Dật giả bộ không nhìn thấy y, trong lòng lại không ngừng hỏi, anh con mẹ nó rốt cục muốn làm gì vậy rốt cục muốn làm gì vậy.
Kỷ Mạc Ly nói: “Anh, em nhớ anh lắm.”
Tần Dật đưa tay ra xoa đầu cô, “Người đẹp vẫn xinh đẹp như vậy. Anh trai cũng rất nhớ em.”
Cố tình có người phá vỡ bầu không khí, “Tôi vẫn chưa ăn sáng.”
Tần Dật nhịn không được trừng y một cái, “Hai người…”
Nhan Tử Khâm lập tức nhảy đến trước mặt hắn, lắc tay hắn, “Đây là em dâu tôi, chúng tôi chỉ là tiện đường tiện đường thôi!”
Kỷ Mạc Ly không biết nói gì, cô một mình đi xe buýt tới, nào biết còn đem theo một người.
Thế là Kỷ Mạc Ly gọi điện kêu Bách Thần tới cùng. Thế là người nào đó mặt dày kéo Tần Dật đi ăn sáng. Thế là biến thành hai cặp hẹn hò riêng. Thế là, Kỷ Mạc Ly cũng không có được gặp anh trai cô.
Kỷ Mạc Ly nói với Bách Thần: “Nếu anh trai anh thật lòng thì anh ấy sẽ rất vất vả.”
Bách Thần cười: “Không sợ, gien nhà bọn anh giỏi kháng chiến trường kỳ.”
Cái gọi là thói quen thành sự tự nhiên. Dần dần, Tần Dật đã quen thuộc với âm hồn bất tán giống như loài chó lớn bên người, thậm chí còn có thể giữ nguyên sắc mặt lúc y nhào tới. Cuộc sống thực quá nhàm chán, có người cam chịu mua vui tiêu khiển, sao hắn lại không chấp nhận. Mặt khác, hắn cho rằng chỉ cần mình không có phản ứng gì, lâu dần, người kia sẽ tự không còn hứng thú. Thế nhưng hắn đã xem nhẹ sự dai dẳng cùng độ mặt dày của người kia. Tần Dật kiên trì ‘địch động ta không động’, tên kia lại cậu không động tôi liều sống liều chết động.
Giới này từ trước đến nay rất loạn, mà Nhan Tử Khâm vẫn luôn chỉ tỏ vẻ phong lưu ngoài mặt. Y luôn giữ mình trong sạch, đại khái có chút tâm lý tôn sùng vẻ thanh cao của người làm nghệ thuật. Nếu nói lúc bắt đầu chỉ vì một thứ lực hấp dẫn hay là một loại cảm giác muốn chinh phục, hiện tại đã đến mức muốn ổn định rồi. Bề ngoài của Tần Dật, đầu óc của Tần Dật, khí chất của Tần Dật không có gì không phải là sự lựa chọn ưng ý nhất trong lòng y. Nhan Tử Khâm nghĩ, nếu là người này, treo cổ trên cây cũng có gì không thể. Y có thể động lòng với rất nhiều người, nhưng sẽ không lụy tình tới vậy, dù cho Tần Dật không hề tin điều này. Nếu đã hạ quyết tâm thì không thể quay đầu lại nữa. Nghĩ một cách lạc quan, ít nhất Tần Dật không bài xích nam giới.
Ngày tháng dần trôi. Tuy tâm ý đã rõ ràng, thế nhưng Nhan Tử Khâm lại không định tấn công nhanh vì cái lợi trước mắt. Nếu lúc này theo đuổi mạnh mẽ thì kết cục chắc chắn không phải HE. Huống hồ y đã quyết định muốn cùng nắm tay cho đến cuối đời, có rất nhiều thời gian để tiêu tốn. Việc y muốn làm bây giờ là khiến Tần Dật có thể làm quen với sự tồn tại của y. Cũng may mà Tần Dật không tỏ rõ ý ghét bỏ y, thậm chí lần đó bị y lôi đi ăn bỏ lại Kỷ Mạc Ly cũng không có thấy hắn nổi nóng.
Tối hôm đó, Tần Dật đang tắm rửa, điện thoại để trên ghế sofa đột nhiên đổ chuông. An Nhược Uyên nhìn thấy tên báo trên màn hình, nhất thời muốn trêu đùa ác ĩ. Cậu cười như kẻ trộm mà ấn nút nhận cuộc gọi, thế nhưng không nói gì.
Đầu bên kia chờ một lúc lâu, cuối cùng có chút bất mãn nói: “…… Dù sao cậu cũng nên chít một tiếng chứ.”
An Nhược Uyên liếc mắt về phía nhà tắm một cái rồi lập tức nghe lời đáp: “Chít.”
Nhan Tử Khâm giật mình, “… Tần Dật không có đây sao?”
“A Dật đang tắm…” Giọng điệu người bên này đột nhiên trở nên gượng gạo, giống như bà vợ đang mắng ả tình nhân, “Anh là ai? Anh tìm anh ấy có việc gì? Tối muộn thế này rồi anh còn có ý đồ gì?”
Nhan Tử Khâm khó xử. Giọng nói này nghe qua giống như học sinh cấp III vậy, hẳn là một thân thích nào của gia đình.
“Bạn nhỏ, làm phiền cậu đưa điện thoại cho Tần Dật, có chút công chuyện cần bàn bạc với cậu ấy.”
Bên nay An Nhược Uyên lập tức mặt đỏ phừng phừng. Cậu bình sinh hận nhất bị người ta gọi là bạn nhỏ. Khuôn mặt búp bê của cậu từ thời cấp III không có thay đổi gì, giọng nói cũng non nớt tương xứng.
An Nhược Uyên nóng nẩy, gào lên: “Tôi mới không phải bạn nhỏ, tôi là người yêu của cậu ấy! Hừ!”
Đúng lúc này, Tần Dật lau tóc từ trong phòng tắm đi ra xoa xoa đầu cậu nói: “Bạn nhỏ, đưa điện thoại cho mình.”
Nhan Tử Khâm thiếu chút nữa phụt cười, nhóc con nhà kia cũng thực buồn cười.
“Có chuyện gì vậy?” Chính chủ lúc này mới lên tiếng.
Nhan Tử Khâm cười: “Cũng không có gì, chỉ muốn hỏi cậu kỳ nghỉ mùng 1 tháng 5 có đi đâu không.”
Tần Dật suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hẳn là chỉ ở nhà thôi, cũng không muốn đi đâu cả.”
“À, tôi biết rồi. Bye.”
Thật không quen với việc y trực tiếp dứt khoát cúp mày như này, có điều Tần Dật cũng không nghĩ nhiều, để điện thoại xuống rồi tiếp tục lau tóc.
An Nhược Uyên nhìn hắn đăm đăm một lúc, nói: “A Dật, cậu nhận lời đi. Mình cảm thấy anh ta rất tốt.”
Tần Dật cười híp mắt: “Chuyện người lớn bạn nhỏ không nên bận tâm.”
Bạn nhỏ nào đó lập tức ném chiếc gối ôm qua: “Hai người còn thực xứng đôi nha! Hư hỏng cả đôi!”
Tần Dật nhún vài tỏ vẻ không có gì. Cậu liền tỏ vẻ giảo hoạt dựa lại gần, nói: “Ê, a Dật, cậu bảo anh ta có phải ghen rồi không.”
“Bạn nhỏ, cậu nghĩ nhiều quá rồi.” Tuy quen biết không sâu, nhưng Tần Dật lại rõ chỉ số thông minh cùng chỉ số tình cảm của người kia tuyệt đối không phải bình thường. Chẳng qua, người kia gọi điện hỏi hắn định làm gì vào kỳ nghỉ 1/5 thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook