Lạc Miểu khăng khăng muốn đi làm cơm, đang phân cao thấp với dưa chuột trong phòng bếp, thái chúng ra để làm rau trộn.

Hết cách rồi, dì phụ trách mua sắm toàn để lại mấy thứ dễ dàng bảo quản như rau dưa, hôm qua cậu và Tống Thịnh Trạch đi lấy giấy chứng nhận rồi vội vàng quay về động phòng, ai mà có thời gian rảnh rỗi quan tâm trong phòng bếp có cái gì có thể ăn được, ai biết ngày hôm nay sẽ có khách đến nhà, lại còn là người quan trọng như vậy...

Lạc Miểu nấu ăn giỏi, nhưng có bột mới nên hồ*, nguyên liệu nấu ăn trong nhà không đủ, cậu chỉ có thể dùng những thứ có sẵn.

(*巧妇难为无米之炊: có những điều kiện cần thiết mới có thể làm nên chuyện)

Tống Thịnh Trạch ngồi trên phòng khách nói chuyện với cha Tống, nhưng trong lòng toàn nghĩ đến cô dâu nhỏ của anh.

—— Cơ thể Miểu Miểu khoẻ hẳn chưa? Miểu Miểu đứng dưới bếp có mệt khônh? Miểu Miểu còn buồn ngủ không? Miểu Miểu...

Càng nghĩ càng cảm thấy cha mình tới không đúng lúc.

"Con với nhóc đó đến với nhau từ khi..."

"Con đi xem Miểu Miểu một chút..."

Hai cha con đồng thời mở miệng, nói xong đều cùng sững sờ.

Ngay từ đầu Tống Nghĩa Thân đã phát hiện người luôn luôn trầm ổn như con trai mình lại như lửa thiêu mông ngồi không yên, làm cho ông cũng không khỏi tò mò, cứ nghĩ về người ta suốt vậy hả? Một phút cũng không thể tách rời?

Đối với chuyện con trai mình tìm con dâu là nam thì Tống Nghĩa Thân cũng không phải rất bận tâm, dù sao Tống Thịnh Trạch đã come out với người trong nhà từ lâu, ông cũng sớm chuẩn bị tư tưởng.

Chỉ là đợi nhiều năm như vậy, con trai trong giới ăn sung mặc sướng, scandal không ngừng, nhưng xưa nay chưa từng đưa ai về nhà.

Thích đàn ông cũng được, phụ nữ cũng chẳng sao, tuổi tác Tống Thịnh Trạch cũng không còn nhỏ, dù sao cũng nên có đối tượng nghiêm túc...

Tống Nghĩa Thân càng ngày càng lo lắng Tống Thịnh Trạch sẽ cứ đơn độc đến cuối đời.

Tống Nghĩa Thân trên thương trường rung chuyển trời đất hổ thẹn với con trai, những năm trước, lúc Tống Thịnh Trạch còn nhỏ, ông và vợ mình vội vàng kiếm tiền, không cho con trai mình được bầu không khí hoà thuận vui vẻ của một gia đình ba người bình thường, Tống Thịnh Trạch từ nhỏ căn bản là do bảo mẫu nuôi lớn, cho nên anh không có khái niệm hướng về gia đình.

Tống Nghĩa Thân vẫn cho là Tống Thịnh Trạch rất khó thể hiện tình cảm đối với người khác, ngược lại là không nghĩ tới...

Tầm mắt không tự chủ được liếc nhìn cửa phòng bếp.

Không ngờ con trai kết hôn đột ngột đến vậy, nói mới nhớ, người làm cha như ông đã bỏ qua giây phút tìm về bến đỗ của con trai mình...

"Con đi đi, ba ở đây nghỉ ngơi một chút." Tống Nghĩa Thân không hỏi nhiều, dựa vào trên ghế sô pha nhắm mắt lại.

Đứa bé trai kia có thể làm cho Tống Thịnh Trạch yên bề gia thất, ông muốn tự mình quan sát, tự mình tìm hiểu.

Tống Thịnh Trạch như nhặt được đại xá, lập tức nhảy vào nhà bếp tìm vợ.

Vừa vào cửa chỉ thấy Lạc Miểu mặc chiếc tạp đề màu xanh lam, gọt dưa chuột.

Nhìn thấy không hiểu sao bụng dưới căng thẳng...

"Miểu Miểu, hay là chúng ta gọi thức ăn ngoài đi, " Tống Thịnh Trạch đặt tay trên lưng Lạc Miểu, nhẹ nhàng xoa bóp, "Đứng mãi như thế, eo chịu nổi không?"

"Không thành vấn đề, em khoẻ mà."

Dù sao tuổi trẻ lấy lại sức cũng nhanh, Lạc Miểu cảm thấy đứng lên hoạt động một chút còn khoẻ hơn so với lúc nằm trên giường.

Tống Thịnh Trạch xoa xoa một chút bắt đầu không nghiêm túc, dời bàn tay dần dần đi xuống: "Chỗ này... có chịu được không?"

Tống ảnh đế cũng không hiểu tại sao bản thân anh chỉ cần đứng trước mặt Lạc Miểu sẽ không muốn làm người cho lắm, dù sao trước mặt vợ mình cũng không có gì phải giả vờ, thích thì phải nhích chứ.

"Anh!" Lạc Miểu bị bóp một cái, tránh người nhỏ giọng nhắc nhở Tống Thịnh Trạch, "Ba anh còn đang bên ngoài đó!"

Trải qua một đêm nghĩa vụ chồng chồng, Lạc Miểu không cần xưng hô kính ngữ với Tống Thịnh Trạch nữa, nhưng cậu cũng không có cách nào treo câu "ông xã" ngay bên mép, gọi "anh" vẫn khá hơn một chút.

Tống ảnh đế mặt dày, cười hắc hắc nói: "Bây giờ ba anh cũng là ba em mà."

"Ừm..." Mặt Lạc Miểu đỏ hồng đáp một tiếng, tiếp tục gọt dưa chuột.

Luôn cảm giác ngón tay vợ mình tinh tế gầy gò giữ dưa chuột cứ quái quái chỗ nào thế nhỉ...

Tống Thịnh Trạch cuốn ống tay áo lên: "Miểu Miểu, anh cắt cái này, em lấy cái khác đi."

Lạc Miểu không nghĩ nhiều, đưa dao cho Tống Thịnh Trạch, quay người lại đến tủ lạnh lấy... Hai quả cà.

Lạc Miểu nhìn không hiểu trong đầu Tống ảnh đế đang nghĩ gì, thấy sắc mặt đối phương thay đổi, khó hiểu nói: "Làm sao vậy? Ba... Ba không thích ăn cà sao?"

Tống Thịnh Trạch bất ngờ vì Lạc Miểu đã đổi xưng hô, nhưng không trêu cậu, chỉ cười nói: "Ba thì cái gì cũng ăn, chỉ là... hình dáng nguyên liệu nấu ăn của chúng ta cũng thật là đồng đều."

Lạc Miểu quơ quơ quả cà trong tay: "Đúng không, chắc là dì cảm thấy bỏ vào tủ lạnh không chiếm diện tích lắm, còn để lại mướp, bầu, khoai lang... A, ngay cả hoa quả cũng chỉ có chuối tiêu..."

Nói tới chỗ này Lạc Miểu bỗng nhiên im bặt.

Cậu nhìn khoé miệng Tống Thịnh Trạch cong cong vô cùng xấu xa, có vẻ... Bỗng nhiên get được chuyện xấu hổ...

Lạc Miểu vẫn cho là chuyện tối ngày hôm qua chỉ có ảnh hưởng khá lớn đối với cậu, đến bây giờ, trong lòng cậu vẫn còn chút cảm giác không thể nói ra được, nhưng xem ra, có vẻ anh Trạch chịu ảnh hưởng cũng không nhỏ, giống như được bật công tắc kỳ cục!

Tống Nghĩa Thân lặng lẽ đi đến cửa phòng bếp, nhìn lén con trai mình và đứa con dâu từ trên trời rơi xuống, ông xem hai người cùng nhau làm cơm, thỉnh thoảng còn nhìn nhau cười, trong lòng bỗng dưng tuôn ra một loại cảm giác an lòng tuổi già.

Bên chân tự dưng có cái gì cọ cọ vào Tống Nghĩa Thân cúi đầu xuống, nhìn thấy Tống Miểu Miểu ngồi chồm hổm trên mặt đất nghiêng đầu nhìn ông.

Mày tên là gì?

Hình như là... Tống Miểu Miểu??

Chậc, cái tên này, y như thể cháu trai của ông...

Đang nghĩ ngợi, nhìn thấy Tống Miểu Miểu đang muốn sủa lên, Tống Nghĩa Thân tay mắt lanh lẹ bịt miệng nó lại.

"Xuỵt —— "

Tống Nghĩa Thân dựng thẳng một ngón tay kề sát bên mép, ra hiệu Tống Miểu Miểu không được kêu to, ông cũng không muốn để con trai và con dâu phát hiện ông đang nhìn trộm.

Tống Miểu Miểu: "..."

Tại sao cái cảm giác bị bịt miệng quen thuộc thế nhỉ... gruu??

Mặc dù nguyên liệu nấu ăn đơn giản, Lạc Miểu cũng có thể làm cho bất luận người nào phải thán phục.

Dưa chuột xanh bào cùng trứng gà vàng óng, hơn nữa dùng gia vị cẩn thận trộn lên, màu sắc bắt mắt, cà tím xào nhìn cũng làm người ta thèm ăn nhỏ dãi, món ăn mặn là gà, Lạc Miểu dùng lá sen bọc kỹ mang đi chưng cách thuỷ, lá vừa mở ra, mùi thơm toả khắp nơi, còn nấu một nồi chè bánh trôi khoai lang, rất bổ dưỡng.

Tống Nghĩa Thân vào nam ra bắc không cái gì chưa từng ăn, cái gì không thử qua, nhưng lại bởi vì quanh năm ở bên ngoài, rất ít khi có cơ hội ăn những món ăn thường ngày ngon miệng như vậy.

Tống Nghĩa Thân bị mỹ thực trước mắt bắt lại, ăn nhiều thêm một chén cơm, thế mới thấy Tống ảnh đế tham ăn chắc là được di truyền từ cha.

Tống Nghĩa Thân càng ăn càng thoả mãn, ông và vợ mình cũng không quá thân mật, ở chung vẫn luôn tương kính như tân, không có cảm xúc mãnh liệt quá mức, Tống Thịnh Trạch từ nhỏ đã không cảm nhận được sự ấm áp thực sự của một gia đình, nhưng có vẻ, Lạc Miểu rất dễ dàng bổ khuyết khoảng trống này cho anh.

Nghĩ lại vừa nãy quan sát thấy tình cảm giữa hai người Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu, cùng với từng cử chỉ nhỏ, trong này bao hàm tất cả yêu thương không thể giả vờ được.

Xem ra con trai thật sự tìm được người tốt rồi...

Tống Thịnh Trạch lại ăn không biết vị, mặc dù đã đặt đệm dưới ghế, nhưng vẫn thấy tư thế ngồi của vợ mình rất không thoải mái, không khỏi trách cha mình.

Nếu không phải hôm nay cha Tống đến không đúng lúc, bây giờ Miểu Miểu hoàn toàn có thể nằm trên giường, để anh đút cơm.

"Anh, món này không hợp khẩu vị hả?" Lạc Miểu thấy Tống Thịnh Trạch không động đũa, lo lắng liếc mắt.

"Không có," Tống Thịnh Trạch làm sao có thể để vợ ngoan lo lắng thay anh chứ, lắc đầu một cái gắp đùi gà thả vào trong chén Lạc Miểu: "Rất ngon, em ăn nhiều một chút, ăn xong rồi thì lên lâu nghỉ ngơi, để anh dọn dẹp cho."

Tống Nghĩa Thân nghe ra, con trai đang đau lòng cho vợ.

Ông ho nhẹ một tiếng, lau miệng: "Cơm nước rất ngon, cảm ơn con, Miểu Miểu."

Lạc Miểu thụ sủng nhược kinh, dựng thẳng lưng: "Không, không cần cảm ơn... Ba..." Chữ cuối cùng nói ra rất do dự, cũng rất nhỏ.

Tống Thịnh Trạch cầm tay cậu dưới gầm bàn, nhẹ nhàng xoa nắn cổ vũ.

Tống Nghĩa Thân ngước mắt nhìn về phía Lạc Miểu: "Con trai, nếu đã gọi ba thì chính là người một nhà, coi như con và Thịnh Trạch tạm thời không chuẩn bị công khai, cũng nên hẹn trưởng bối bên con, chúng ta cùng ăn một bữa cơm."

"Vâng, được ạ." Lạc Miểu vội vàng gật đầu đồng ý.

Tống Thịnh Trạch nói bổ sung: "Tụi con sẽ nhanh chóng công khai thôi, sau khi công khai thì những nghi thức này cũng không thể thiếu, ba, ba cũng đừng lo lắng quá."

Tống Nghĩa Thân bây giờ nhìn con trai mình không còn vừa mắt bằng con dâu nữa.

Tiểu tử thúi, không đáng yêu chút nào!

Bộ phim "Âm thanh của biển cả" được công chiếu, rất nhiều người đã khóc khi xem, nội dung câu chuyện rất dễ khiến người khác nảy sinh cảm xúc, thử hỏi lòng ai không giấu một hai đoạn bí ẩn về tình cảm xa vời không thể với tới, huống chi hai vị vai chính đẹp xuất sắc, kỹ năng diễn xuất hàng đầu.

Thậm chí có bình luận phim đưa ra lời bình thế này: Chỉ cần Tống ảnh đế và Lạc tiểu thịt tươi đứng đối diện với nhau trước màn ảnh, dù cho không nói một lời thoại này, cũng đủ để đánh giá 10 điểm!

Số lượng fan của Tống Thịnh Trạch quá lớn, có thêm cũng không có gì đặc biệt, còn Lạc Miểu bên kia lại tăng khá đáng sợ.

Trước đó Lạc Miểu nói không muốn tham gia giới giải trí, vốn Tống Thịnh Trạch đã dặn dò Côn Bằng đóng weibo của Lạc Miểu lại, nhưng Côn Bằng kiến nghị tài khoản cá nhân của Lạc Miểu do Tinh Dập quản lý, Lạc Miểu không cần quan tâm nội dung phía trên là được.

Nhưng mà một weibo vẫn còn tồn tại như vậy, chỉ sau một đêm bộ phim "Âm thanh của biển cả" được công chiếu, fan đã tràn vào, Côn Bằng không thể không báo cáo tình hình với Tống Thịnh Trạch, cũng xem đề xuất lấy tên fan của Lạc Miểu là...

"Vũng nước." Tống ảnh đế nghĩ cũng không nghĩ đã hô ra hai chữ.

Côn Kinh Tế rất bất lực: "Không phải... một tiểu thịt tươi đang hot, fan tên "Vũng nước"?! Có phải quá kỳ cục không?"

Tống ảnh đế không phản đối: "Có cái gì kỳ cục? Fan tôi là "Đầm lầy", Miểu Miểu là "Vũng nước", rất hay, rất xứng."

Côn Kinh Tế thầm nghĩ trong lòng: Ai muốn xứng với ảnh đế bôi đen chứ...

Nhưng dưới âm uy của Tống ảnh đế, y giận mà không dám nói gì, càng không thể nói gì thêm là vì nghệ sĩ Lạc Miểu trên tay y gả cho người thì cũng theo mạch não, còn cảm thấy danh xưng "Vũng nước" rất hay.

Lạc Miểu ung dung thong thả nói: "Cái tên này rất hay mà, trong tên tôi cũng khá nhiều "Thủy", hơn nữa khá giống anh Trạch, tôi rất thích."

Được thôi... Mấy người vui là được rồi...

Côn Kinh Tế đi công bố, ngược lại không ngờ cái tên kỳ cục này lại chọc vào điểm yêu của fan CP, trong lúc nhất thời weibo bị "Đầm lầy & vũng nước" chiếm đóng, còn có fan viết bình luận: Mong hai người sẽ kết hôn!

Côn Kinh Tế rất muốn nói, người ta đã kết hôn rồi...

Doanh thu phòng vé "Âm thanh của biển cả" phá kỷ lục, điều mà Lạc Miểu không bao giờ ngờ tới chính là cậu thật sự dựa vào bộ phim này đã được đoạt giải, trong năm, cậu và Tống ảnh đế đã giành được song kim ảnh đế trong liên hoan phim, cậu thật sự mang cúp ảnh đế trở về!

Tống Thịnh Trạch nhận cúp ảnh đế như thói quen, công việc trọng tâm của anh bây giờ đều đặt vào Tinh Dập, bộ phim này làm cho anh kiếm lời đầy bồn đầy bát.

Anh đối với việc mình đoạt giải rất bình tĩnh, nhưng việc chúc mừng vợ thì không thể lơ là, còn nghĩ Lạc Miểu mang cúp về sẽ trên kệ cao nhất, còn toàn bộ của anh thì để thấp hơn một tầng.

Lạc Miểu rất xấu hổ, Tống ảnh đế cũng chỉ xoa mặy bạn đời nói: "Anh rất vui vì để vợ anh lên cao nhất, vợ anh nhận được còn quý giá hơn những gì của anh, không được sao?"

Hai người có thể nói là tự hào về cả sự nghiệp và tình yêu.

Nhưng những điều ác ý luôn sinh sôi trong bóng tối...

Sau hai ngày nhận được cúp ảnh đế, một đoạn video được đăng tải trên mạng.

Hình ảnh là góc chụp trộm từ dưới lên, đoạn thời gian trong video là lúc đang quay "Âm thanh của biển cả".

Trong video là ban đêm, Tống ảnh đế đi ra khỏi phòng khách sạn, tay phải còn nắm tay một người trong cửa, quyến luyến không nỡ rời đi, không tới vài giây, chủ nhân của bàn tay kia cũng lộ mặt ra khỏi phòng —— là tân ảnh đế Lạc Miểu, hai người nói mấy câu nói, Tống ảnh đế bỗng nhiên quay đầu lại hôn lên môi tân ảnh đế...

—— Báo giải trí Ngu Thần V: 【Tân ảnh đế dựa vào quy tắc ngầm để đi lên, là không có đạo đức nghề nghiệp hay là nhân cách bị tha hoá?! [ video ]】

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương