"Ưm... Anh, không muốn... Nhột quá..."

Lạc Miểu trong giấc mơ cũng cảm giác có cái gì mềm mại ẩm ướt còn cọ cọ trên mặt cậu, rầm rì vài tiếng cũng không thấy đối phương có ý định dừng lại.

Vì vậy, cậu giơ tay mềm nhũn đẩy một cái, mò tới lông rất dài...

—— Lông rất dài?!

Lạc Miểu cố gắng miễn cưỡng hé mắt ra, đối diện là một đầu chó...

"Tống Miểu Miểu ——!!!"

Cửa phòng truyền đến tiếng Tống ảnh đế gào thét.

Không chờ Tống Thịnh Trạch xông đến, Tống Miểu Miểu liếm hết mặt Miểu Miểu ba ba của nó xong, ngoắc đuôi nhanh chóng bỏ chạy, như thể mình chưa từng xuất hiện.

Tống Thịnh Trạch hầm hừ đi tới cầm ly nước đặt trên tủ đầu giường, lấy khăn ướt lau mặt cho cô dâu nhỏ, vừa lau vừa mắng: "Tống Miểu Miểu chết tiệt, sớm muộn gì cũng có một ngày anh phải nấu nó! Mới xuống lấy ly nước, nó đã liếm em thành như vậy! Không vệ sinh tí nào!"

Đối với hành vi cưỡng ép, yêu cầu một con chó biết vệ sinh của Tống ảnh đế, Lạc Miểu không nhịn được cười rộ lên.

"Em còn cười?!" Tống Thịnh Trạch nhéo má Lạc Miểu, "Bị chiếm tiện nghi, biết không?"

Lạc Miểu cà cà bàn tay lớn trên mặt cậu, cười đến độ mặt mày cong cong: "Cảm thấy Tống Miểu Miểu thực sự rất giống anh."

Tống Thịnh Trạch không hài lòng nhíu mày lại: "Giống chỗ nào?"

"Thích làm người khác ẩm ướt dính nhơm nhớp, ha ha..." Lạc Miểu mới vừa tỉnh ngủ ngốc nghếch cười hai tiếng, mới kinh ngạc nhận ra độ xấu hổ của đề tài đã vượt mức cho phép, lập tức im bặt mím chặt môi.

Đáng tiếc đã quá muộn, cậu chú ý thấy ánh mắt Tống Thịnh Trạch đã thay đổi.

"Anh... Anh Trạch..."

Lạc Miểu cảm giác được nguy hiểm, cố gắng lấy lại sự tỉnh táo cho đối phương, nhưng mà cuối cùng hoàn toàn thất bại.

Tống Thịnh Trạch xốc mạnh chăn lên, nhào tới trên người trần trụi của cô dâu nhỏ sau đêm tân hôn, tà ác nói: "Thật không? Để anh xem trên người Miểu Miểu có chỗ nào ẩm ướt, chỗ nào dính nhơm nhớp..."

"Không có không có, em nói lung tung, anh Trạch, anh đừng..." Lạc Miểu cười đùa đẩy Tống Thịnh Trạch lại muốn hôn cậu.

Tống Thịnh Trạch bắt được hai tay cậu: "Đừng cái gì? Không phải em nói ẩm ướt dính nhơm nhớp mà, anh sẽ giúp dọn dẹp sạch sẽ."

Ngày hôm qua sau khi kết thúc Tống Thịnh Trạch sợ cậu không thoải mái, đã rửa cho cậu sạch sành sanh, vừa nghĩ tới quá trình tẩy rửa, Lạc Miểu mắc cỡ cuống quít rúc người lăn vào trong, bị Tống Thịnh Trạch mò trở lại.

Tống Thịnh Trạch giữ eo cô dâu nhỏ không cho cậu trốn, cắn vành tai đối phương nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua còn chưa bị phạt đủ? Xưng hô đến bây giờ vẫn chưa đổi được? Hả?"

Lạc Miểu trải qua trận mây mưa với đối phương, hiện tại lại bị hơi thở của Tống Thịnh Trạch bao phủ, cơ thể phản xạ có điều kiện bắt đầu như nhũn ra, như con mèo cuộn tròn trong lồng ngực đối phương, mơ hồ nói: "Xưng hô gì cơ..."

"Giấy kết hôn đã nhận, làm cũng làm rồi, còn gọi "anh Trạch"? Còn kính ngữ? Miểu Miểu, em có thấy mình hơi quá đáng không?"

Tống Thịnh Trạch cũng còn không hi vọng bạn đời sẽ tự mình mở miệng, anh cúi đầu hôn lên đôi môi như cánh hoa anh đào, đầu độc nói: "Ngoan, gọi ông xã nào."

"Khục... Khụ khụ..." Lạc Miểu che miệng ho khan vài tiếng.

Gọi như thế... Xấu hổ lắm...

Hơn nữa, đây không phải thuận miệng gọi giống như fan, là danh xưng thực sự...

Lạc Miểu chỉ tưởng tượng danh xưng kia một chút thôi, lại theo bản năng nhớ tới đêm điên cuồng hôm qua, cậu vô thức hơi co lại, bây giờ còn cảm giác được phía dưới khó chịu, cả người đỏ bừng.

Tống Thịnh Trạch cảm giác được cơ thể trong lồng ngực khẽ run, xấu xa sờ soạn nơi mẫn cảm của Lạc Miểu: "Mau gọi, nếu không thì anh không còn cách nào khác hơn là dùng "thân thể thực hành" để em làm quen với cách xưng hô mới này." Đặc biệt nhấn mạnh bốn chữ "thân thể thực hành".

"..." Lạc Miểu chưa bao giờ biết ảnh đế của mình lại thích bắt nạt người khác như vậy, xấu xa quá đi.

Cậu thật sự không chịu nổi lại bị "dạy dỗ" thêm một lần, hơn nữa, cậu cũng muốn thử một chút, gọi anh Trạch như vậy, sẽ rất ngọt ngào nhỉ...

Lạc Miểu giương mắt nhìn Tống Thịnh Trạch, nhỏ giọng, rụt rè hô lên một tiếng.

Sau đó, cậu sợ hãi nhận ra, sau khi cậu kêu một tiếng này, dùng mắt trần cũng có thể thấy Tống Thịnh Trạch bắt đầu bành trướng với một tốc độ nhanh chóng, đúng, bắt đầu bành trướng...

Tống Thịnh Trạch hưng phấn quá độ, nhưng cũng may lý trí vẫn còn tồn tại, anh biết bạn đời của mình còn chưa khoẻ hẳn, không thể quá đáng.

Cô dâu nhỏ lấy về nhà là để thương, không phải để giày xéo, anh không nỡ lăn qua lộn lại dằn vặt Lạc Miểu nữa, chỉ có thể ôm người, nhẹ nhàng cọ.

"... Anh, em giúp anh một chút." Lạc Miểu biết Tống Thịnh Trạch nhịn khó chịu, đỏ mặt nói.

Tống Thịnh Trạch được voi đòi tiên: "Vợ ngoan, đừng gọi anh, lại gọi vài tiếng vừa mới nãy đi, anh thích nghe."

Một tiếng "vợ ngoan" làm xương cột sống Lạc Miểu tê rần, cậu lập tức kéo chăn trùm qua đầu, cả người núp trong chăn giúp Tống Thịnh Trạch.

Nửa ngày, Tống Thịnh Trạch mới nghe thấy trong chăn truyền ra một tiếng mềm mềm dẻo dẻo khẽ gọi: "Ông xã..."

Anh có thể tưởng tượng sắc mặt của cô dâu nhỏ dễ dàng xấu hổ của mình bây giờ thế nào.

Tống Thịnh Trạch vừa hưởng thụ Lạc Miểu phục vụ, vừa nhớ lại tiếng kêu "ông xã", hôm nay anh sâu sắc cảm thấy được...

—— Kết hôn thật tốt! Hợp pháp gì gì đó, thực sự không còn gì tốt hơn!

Tạm thời Lạc Miểu không xuống giường nổi, eo mỏi chân run nằm trong ổ chăn, Tống Thịnh Trạch cẩn thận đệm thêm gối cho cậu, đút chút nước, rồi xuống lầu lấy đồ ăn cho cậu.

Nhìn Tống ảnh đế ra ra vào vào bận rộn, Lạc Miểu thật sự không quen, muốn bò dậy mấy lần, nhưng điều kiện cơ thể không cho phép.

Sau này, thật sự phải tiết chế một chút... Hoặc là, cậu nên tăng cường rèn luyện bản thân để khỏe hơn một chút...

Hai người đều là lần đầu tiên, tại sao anh Trạch lại sảng khoái đến thế?

Lạc Miểu dựa vào tấm thảm massage bằng điện mà Tống Thịnh Trạch đặt cho cậu, cảm thụ từng đợt sóng tê dại bên hông, âm thầm suy nghĩ.

Điện thoại di động trên đầu giường bỗng nhiên đổ chuông.

Lạc Miểu nghiêng đầu vừa nhìn, trên màn hình hiển thị người liên lạc "Anh Côn".

Côn Bằng gọi điện thoại tới nhất định là có chuyện nghiêm túc, Lạc Miểu vội vàng hắng giọng, nhận điện thoại, nhưng vẫn để Côn Bằng nghe ra tình cảnh khác thường.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói lanh lảnh của Côn Kinh Tế: "Ai u, thân mến, xem cổ họng cậu khàn thế này, Thịnh Trạch thật là, tân hôn cũng không thể như vậy nha..."

"Anh Côn!" Lạc Miểu bất đắc dĩ chỉ có thể ngắt lời y, nói thêm chút nữa thì Côn Bằng còn trêu chọc cái gì, cậu hỏi, "Có chuyện gì không?"

Lúc này Côn Bằng mới nhớ tới chuyện quan trọng, vội hỏi: "Ai u, điện thoại di động của Thịnh Trạch gọi không được, anh chỉ có thể call cậu, cậu mau nói cho Thịnh Trạch, lão gia mới vừa liên lạc cho anh, bảo hôm nay về nước muốn đến chỗ các cậu đó!"

"Lão gia là ai ạ?" Lạc Miểu mờ mịt.

Côn Bằng ngạc nhiên nói: "Là thái thượng hoàng nhà Thịnh Trạch! Lạc phi, ngươi đã thị tẩm rồi, còn không biết cơ cấu gia đình Thịnh Trạch?!" Côn Kinh Tế trầm mê đóng phim cung đấu không thể tự kiềm chế.

Lạc Miểu cũng không kịp xấu hổ, bởi vì cậu nghe thấy dưới lầu có tiếng mở cửa, cùng với tiếng nói chuyện mơ hồ.

Quả nhiên thông báo của Côn Kinh Tế đến quá muộn...

Tống Thịnh Trạch dưới lầu cũng bị cha mình bất thình lình giá lâm không kịp chuẩn bị, anh cau mày: "Ba, sao ba lại đến đây?"

Người đàn ông chừng năm mươi tuổi vẫn rất cường tráng, đường nét gương mặt rất giống Tống ảnh đế bị năm tháng bào mòn vẫn còn phong độ, Tống Nghĩa Thân nhìn quanh căn nhà của con trai, phát hiện ra một vấn đề rất nhạy cảm —— hình như trong nhà con trai ông có người rồi!

Thực ra ông vẫn luôn yên lặng để ý tin tức con trai mình, cách đây không lâu chuyện CP liên quan đến Tống Thịnh Trạch và Lạc Miểu ầm ĩ trên mạng, ông cũng không phải không biết, nhưng loại scandal bôi đen hoặc là cọ nhiệt thế này, từ khi Tống Thịnh Trạch ra mắt tới nay, hàng năm không biết có bao nhiêu, Tống Nghĩa Thân căn bản không nghĩ là thật.

Nhưng nhìn thấy sự thay đổi trong căn nhà...

Tống Nghĩa Thân thầm vẽ dấu chấm hỏi trong lòng —— sẽ không phải là sự thật chứ?

"Làm sao, không hoan nghênh ba đến?" Tống Nghĩa Thân tự mình đổi giày đi vào trong, đôi mắt nhìn đông ngó tây, muốn tìm ra chút manh mối.

"Ba đến quá đột ngột, cũng không báo trước một tiếng, con chưa chuẩn bị gì hết."

Lông mày Tống Thịnh Trạch vẫn chưa giãn ra, cô dâu nhỏ mới cưới của anh ngủ trên lầu, anh cũng chưa có cơ hội đi lên nói cho Lạc Miểu, vô cùng lo lắng lát nữa Lạc Miểu nhìn thấy cha anh sẽ sợ.

Có điều ngẫm lại cũng không sao, nếu cha anh làm khó dễ Lạc Miểu, anh sẽ che chở tuyệt đối cho vợ mình.

Tống Nghĩa Thân "Hừ" một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế sô pha: "Con muốn chuẩn bị cái gì? Sẽ không phải muốn giấu người nào không cho ba thấy chứ?"

Đứa con trai này của ông xưa nay đều thích tự biên tự diễn, Tống Nghĩa Thân cũng nghi ngờ một ngày nào đó con trai mình sẽ kết hôn luôn rồi mới nhớ tới muốn nói cho ông biết một tiếng...

"—— Gâu gâu gâu!"

Không biết Tống Miểu Miểu nhảy ra từ chỗ nào, nhìn thấy người lạ lập tức lớn tiếng kêu lên, làm Tống Nghĩa Thân giật mình.

Ông ngạc nhiên nói: "Thịnh Trạch! Con nuôi chó? Con sợ chó mà?"

"Vâng, con nuôi cũng được một thời gian rồi, nó tên Tống Miểu Miểu." Tống Thịnh Trạch đi tới, vuốt đầu chó, để Tống Miểu Miểu đi trong sân chơi.

Tống Nghĩa Thân hơi yên lòng một chút, hoá ra con trai mình nuôi chó, chẳng trách trong nhà bầu không khí ấm áp không bình thường thế này.

Quả nhiên là ông cả nghĩ quá rồi, con trai bỗng dưng yêu đương cái gì, không tồn tại... đâu...

Vừa nhấc mắt, đã nhìn thấy Lạc Miểu cẩn thận từng li từng tí một bước xuống cầu thang.

Tống Nghĩa Thân: "..."

—— Yêu tinh ở đâu ra?!!

Lạc Miểu ở trên lầu xoắn xuýt mãi, cảm thấy nhất định phải xuống lầu chào hỏi.

Hai người ngơ ngơ ngác ngác kết hôn, một vị trưởng bối trong nhà cũng không biết, ngay cả cha mình bên này cậu cũng chưa báo, bây giờ cha Tống đích thân tới cửa, làm sao có thể trốn trên lầu không gặp người đây.

Cậu tỉ mỉ thay quần áo khác, mới chậm rãi xuống lầu, cố gắng hết khả năng che giấu bước đi tập tễnh của mình.

Tống Thịnh Trạch vừa nhìn thấy Lạc Miểu vội nhanh bước nghênh đón: "Sao lại xuống giường? Có thể đi lại không? Còn đau không?"

Ba vấn đề gộp lại đủ để hiểu một thứ không thể nói ra, mặt Lạc Miểu đỏ ửng.

Anh Trạch nói cái gì đó... Còn trưởng bối ở đây mà!

Hiển nhiên Tống Nghĩa Thân cũng cảm giác được chuyện gì đó, một mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía hai người.

"Chào bác Tống ạ..."

Lạc Miểu tự động quên mất vấn đề của Tống Thịnh Trạch, chào hỏi cha Tống trước.

Tống Nghĩa Thân gật gật đầu: "Chào cậu."

Lạc Miểu mỉm cười đầy sức cuốn hút, lập tức làm Tống Nghĩa Thân thay đổi ý nghĩ, ông nghĩ: Đứa nhỏ này nhìn xinh xắn, người cũng ngoan, không phải kiểu yêu tinh không đứng đắn, nhưng tiếc là cổ họng khàn chút, quả nhiên là trên đời không ai hoàn hảo...

Ông nào có biết giọng nói ban đầu của Lạc Miểu rất êm tai, ngày hôm nay cổ họng khàn thành như vậy, hoàn toàn là nhờ tối hôm qua Tống Thịnh Trạch ban tặng, cả một đêm kêu không ngừng, cổ họng tốt đến đâu cũng cứu không được.

Xưng hô của Lạc Miểu đối với cha Tống lại làm cho Tống Thịnh Trạch rất không vừa ý, anh kéo kéo ống tay áo bạn đời, nhắc nhở: "Đây là ba của anh, sao em lại gọi là bác chứ?"

Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, cha Tống cũng cùng chớp mắt mấy cái.

—— Không gọi bác thì gọi là cái gì?

"Gọi ba đi!"

Tống Thịnh Trạch nhắc nhở Lạc Miểu xong rồi quay đầu giới thiệu với cha mình: "Ba, đây là Lạc Miểu, con dâu chính quy của ba, hôm qua con và Miểu Miểu đã đi lấy giấy chứng nhận kết hôn, bây giờ là đôi chồng chồng hợp pháp." Lúc nào cũng phải cường điệu tính hợp pháp một chút.

Cha Tống: "..."

Không phải... đáng ra anh Trạch nên suy nghĩ xem cha Tống có dễ dàng chấp nhận hay không chứ, sao khai...nhanh vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương