Trong căn phòng nhỏ bằng gỗ màu trắng tinh bên cạnh bờ biển, lúc ẩn lúc hiện âm thanh sóng vỗ cùng cột hướng gió trên nóc nhà "cọt kẹt", mang theo vị mặn của gió biển thổi phất rèm cửa sổ, sáng sớm ấm áp rạng rỡ khắp căn phòng, chiếu một màu sắc ấm dịu lên hai người đang ôm nhau ngồi trên giường.

Lạc Miểu ngẩn người, trong lúc nhất thời thật sự không dám đáp lại Tống Thịnh Trạch.

Tất cả những thứ này đều quá hư ảo, cậu chỉ sợ một khi phát ra âm thanh, giấc mơ này sẽ như bong bóng vỡ tung.

Tống Thịnh Trạch nhẹ nhàng lắc lắc cậu: "Miểu Miểu, trả lời anh, em nguyện ý không?"

"Em..." Lạc Miểu thề rằng không phải mình do dự, chỉ là cậu sợ mình chưa hiểu rõ được ý của Tống Thịnh Trạch.

Ba chữ "Em nguyện ý" nếu nói ra khỏi miệng, luôn cảm thấy hình như mình vừa đồng ý một chuyện gì đó rất quan trọng, nhưng cụ thể là cái gì, có vẻ cậu không rõ ràng lắm.

Tống Thịnh Trạch nhìn thấu sự chần chờ của Lạc Miểu, anh cũng không miễn cưỡng, buông tay ra, đứng lên đi đến chỗ ghế dựa khu nghỉ ngơi: "Còn nhớ anh nói chờ hơ khô thẻ tre sẽ có một niềm vui bất ngờ cho em không?"

"Nhớ," Lạc Miểu ngồi trên giường thật thà gật đầu, không nhịn được tò mò nói, "Là cái gì?"

Tống Thịnh Trạch móc ra một cái hộp nhỏ từ trong túi áo khoác trên lưng ghế tựa, quơ quơ về phía Lạc Miểu.

Lạc Miểu trợn tròn mắt: "Anh Trạch..."

"Bất ngờ chính là..."

Tống Thịnh Trạch cầm cái hộp nhỏ kia đi tới, nửa quỳ bên giường, mở nắp hộp ra rồi nói với Lạc Miểu: "Anh không muốn nghe em gọi anh là "anh Trạch", muốn em thay đổi xưng hô, có được không, Miểu Miểu?"

Hai tay Lạc Miểu nhanh chóng siết chặt, chỉ có cảm giác đau đớn khi móng tay cào vào lòng bàn tay làm cho cậu xác định đây không phải là mơ.

Trong hộp là hai chiếc nhẫn có hình dáng hoàn toàn giống hệt nhau, rất đơn giản, rất bóng loáng, đeo trên tay nhất định vừa thuận tiện vừa đẹp mắt, kiểu dáng rất bền chắc...

"Còn chưa rõ?" Tống Thịnh Trạch giơ tay nhéo má bạn trai nhỏ, "Anh đang cầu hôn em đó, Miểu Miểu, em có đồng ý hay không? Hả?"

Lạc Miểu bị ánh sáng hai chiếc nhẫn trong hộp làm loé mắt, cuối cùng cũng định thần.

Dù cho đây là một giấc mơ, dù cho cậu chỉ cần nói đồng ý sẽ tỉnh giấc, cậu cũng sẽ không từ chối.

Người cậu yêu nhất, nam thần của cậu đang quỳ một chân trên đất ngửa đầu nhìn cậu!

Không thể chờ đợi được nữa, chỉ cần nói đồng ý, người trước mắt này sẽ thuộc về mình, hơn nữa còn là cả đời!

Lạc Miểu nhảy dựng lên trên giường, nhào vào trong lồng ngực Tống Thịnh Trạch: "Đồng ý! Em nguyện ý!"

Tống Thịnh Trạch được cậu ôm mà ngẩn ra, cười nói: "Nhóc con, em hoàn toàn không đi theo quy trình mà, người ta đều là đưa tay ra đeo nhẫn trước rồi mới ôm, còn em lại vội vàng như vậy."

Đúng là, anh Trạch quá đáng ghét, giờ phút như thế này tại sao phải nói câu đó để trêu chọc cậu...

Cảm nhận được hai má nóng bỏng kề sát bên cổ, Tống Thịnh Trạch nổi ý xấu: "Cầu hôn em đã gấp rồi, vậy động phòng có phải là càng..."

Anh vốn cho là Lạc Miểu sẽ thẹn thùng, ai biết bạn trai nhỏ trong ngực chỉ buồn bực một lúc, thế mà dùng giọng điệu mềm mại nói: "... Dạ, muốn."

Quá ngay thẳng, đáng yêu không chịu được...

"Ai u! Thịnh Trạch, chúc mừng cậu... Này?? Cậu còn chưa quyết định???"

Côn Bằng canh thời gian, đẩy bánh ngọt và hoa vào, kết quả nhìn thấy hai người ôm nhau, nhưng nhẫn còn nằm im trong hộp chưa lấy ra.

Tống Thịnh Trạch lườm y một cái, Côn Kinh Tế run lập cập, nhưng lại nghĩ lui ra đã không còn kịp rồi, người trong đoàn cũng đang tràn vào đằng sau, đẩy y đi về phía trước.

"Âm thanh đường chân trời" là đích thân Tinh Dập quay, hôm nay là này cuối cùng nên hơ khô thẻ tre, nhân viên không liên quan và diễn viên khác đã hơ khô thẻ tre và rời khỏi đoàn từ sớm, còn lại đều người của Tinh Dập truyền thông, tất cả đều vội vàng tới chứng kiến cảnh ông chủ cầu hôn thành công.

Ai biết hành động của ông chủ quá chậm, bọn họ chờ hơn nửa ngày rồi, nhẫn còn chưa đeo tới tay bạn trai nhỏ.

Khương Hi biết được tin tức Tống Thịnh Trạch cầu hôn nên đã đặc biệt tới đây, nhìn hai người còn lòng vòng, gã còn hơn người trong cuộc: "Này, lão Tống, anh đang làm gì vậy, nhanh lên, đeo nhẫn vào, hôn một cái, chúng ta cùng ăn bánh ngọt!"

Gã vừa nói chuyện, những người khác trong đoàn cũng bắt đầu ồn ào lên, mọi người cùng hô "Hôn nhau đi".

Côn Bằng chép miệng một cái, nghĩ thầm mấy người quá ấu trĩ, cẩn thận làm bà chủ sợ, đến khi về ông chủ tính sổ lần lượt các người, nhưng mà lý trí Côn Kinh Tế suy nghĩ được chút đó, cũng nhanh chóng gia nhập đội ngũ ồn ào, cùng hô to.

Tống ảnh đế lười xen vào nữa người khác, tầm mắt anh quay lại trên mặt bạn trai nhỏ, lấy chiếc nhẫn thuộc về Lạc Miểu ra, trân trọng đeo lên ngón tay đối phương.

"Rất hợp, quả nhiên anh không chọn sai." Tống Thịnh Trạch nắm tay Lạc Miểu, hôn lên chiếc nhẫn.

Lạc Miểu thật sự không nghĩ tới bất ngờ lại là cầu hôn, khi đến phiên cậu đeo nhẫn cho Tống Thịnh Trạch, tay cậu cũng run lên.

Mặc dù trong nước đã hợp pháp hoá hôn nhân đồng tính nhiều năm, nhưng rất ít cặp đôi đồng kính thực sự kết hôn, thậm chí không ít người còn thành kiến.

Người bình thường còn như vậy, huống chi Tống ảnh đế là người trong nghề, người đứng trên đỉnh kim tự tháp, có thể tưởng tượng được, nếu tin tức này truyền đi, sẽ gây nên bao sóng gió...

Tống Thịnh Trạch dùng bàn tay đã được đeo nhẫn của mình nâng mặt Lạc Miểu lên: "Nhóc con, đang suy nghĩ gì vậy? Em không chuyên tâm này."

Lạc Miểu cắn môi dưới: "Không, em cảm thấy rất không chân thực, sau này, không biết sẽ phát sinh chuyện gì..."

"Đừng lo lắng, người đến chúc phúc hôm nay đều người đã được cân nhắc, sẽ không tiết lộ ra ngoài, chờ sắp xếp tất cả xong rồi mới công khai." Tống Thịnh Trạch động viên nói.

"Về phần sau này sẽ phát sinh chuyện gì, em cũng không cần sợ, " Tống Thịnh Trạch cúi đầu xuống ghé sát vào Lạc Miểu: "Nói chung, chúng ta sẽ rất hạnh phúc là được rồi..."

Sau đó, những lời muốn nói đều nhấn chìm giữa môi răng...

Có rất nhiều người đang nhìn, đáng lẽ rất xấu hổ, nhưng Lạc Miểu lại không có thời gian rảnh rỗi, Tống Thịnh Trạch ôm cậu rất chặt, nụ hôn này tràn đầy dục vọng chiếm hữu, làm cho cậu toàn tâm tập trung vào mới có thể chịu được.

Sau khi hôn xong, cậu ngơ ngơ ngác ngác bị Tống Thịnh Trạch kéo đi ra ngoài.

Côn Bằng ngẩng đầu đưa tay ngăn cản hai người: "Ai u, đi đâu đó?"

Khương Hi cũng bất mãn nói: "Này còn chưa cắt bánh ngọt đây!"

Tống ảnh đế đẩy hai người chặn đường ra, kéo Lạc Miểu vừa đi ra ngoài vừa nói: "Toàn bộ chi phí hôm nay tôi lo, mọi người cứ chơi đi, bây giờ tôi phải dẫn Miểu Miểu về nhà, còn đi lấy giấy chứng nhận!"

Lạc Miểu ngồi vào trong xe mới hỏi Tống Thịnh Trạch: "Anh, lấy giấy chứng nhận? Ngày hôm nay?!"

Tống Thịnh Trạch hơi sốt sắng, cẩn thận dò hỏi: "Em không muốn?"

"Dĩ nhiên muốn!"

Lạc Miểu thừa nhận trước, nuốt ngụm nước bọt mới nói: "Chỉ là em không nghĩ sẽ nhanh như vậy... em cho là anh sẽ chờ..."

"Còn chờ cái gì nữa, chờ đủ lâu rồi, nếu ngày hôm nay không làm xong xuôi, anh sợ tối nay anh ngủ không được... Nếu không phải muốn chờ quay xong phim, đã không cần nhịn nhiều tháng thế này!"

Tống Thịnh Trạch đạp ga: "Đi, lấy giấy chứng nhận kết hôn, về nhà khoe khoang với cẩu độc thân Tống Miểu Miểu thôi!"

Quá trình lấy giấy chứng nhận kết hôn, sau này bất cứ lúc nào Lạc Miểu nhớ lại, cũng cảm thấy rất điên cuồng.

Tống Thịnh Trạch dẫn cậu từ địa điểm quay phim trên biển chạy thẳng đến sân bay, ngồi mấy tiếng máy bay rồi chạy về nhà trong thành phố, đến nhà ôm sổ hộ khẩu của hai người phi đến cục dân chính, cuối cùng cũng kịp đăng ký trong ngày.

Nhân viên cục dân chính khá là chuyên nghiệp, cô gái ở phòng đăng ký nhìn thấy Tống Thịnh Trạch đã nhận ra ngay lập tức, cố nén kích động muốn rít gào giúp hai người giải quyết thủ tục, chỉ là không khống chế lại hiếu kỳ, nhìn sang Lạc Miểu vài lần, sau đó lại là vẻ mặt muốn gào thét.

Chờ làm xong tất cả rồi về đến nhà, đã là buổi tối.

Ngay cả thời gian rảnh rỗi ra ngoài ăn một bữa chúc mừng cũng không có, vừa vào cửa, đã ôm lấy nhau, cũng không kịp mở đèn.

Bị Tống Thịnh Trạch nhấn người trên huyền quan gặm tới gặm lui, Lạc Miểu mới biết —— hôm nay đến thật rồi!

Hai người hôn nhau từ huyền quan đến hành lang, lại từ hành lang hôn đến phòng khách, cuối cùng lăn trên ghế sô pha.

(*玄关: nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách)

Không khí bắt đầu thay đổi, trở nên nhớp nháp, trong bóng tối truyền đến tiếng nước và tiếng thở dốc không rõ là của ai...

"Anh, anh... chờ đã..." Lạc Miểu không dễ dàng gì mới thở được, ngước cổ khó nhọc nói, "Để em đi tắm trước..."

Tống Thịnh Trạch kéo cậu lên: "Cùng tắm?"

Trong bóng tối không thấy rõ mặt Lạc Miểu hồng đến mức nào, nhưng Tống Thịnh Trạch có thể cảm giác rõ ràng làn da dưới tay mình đang nóng lên.

"Không được!" Trong lúc anh ngây người, con vật nhỏ thoát khỏi tay anh, nhảy lên lầu hai như một làn khói, trốn không thấy dạng.

Chậc, đã hợp pháp rồi, còn thẹn thùng như vậy...

Tống Thịnh Trạch ngồi tại chỗ lắc đầu cười.

Anh đứng dậy mở đèn, cầm hai quyển sổ hồng ra xem đi xem lại, sau đó cẩn thận bỏ vào trong két sắt.

Đây chính là thứ chứng minh đời này của nhóc con đã thuộc về anh, nhất định phải giấu cho kỹ, ai cũng đừng hòng lấy đi, Tống Thịnh Trạch nhìn chăm chú quỹ bảo hiểm vài giây, thậm chí đang suy nghĩ có nên đem tủ đi hàn cửa luôn không.

Cô dâu nhỏ về nhà còn xấu hổ không chịu tắm cùng anh, Tống ảnh đế chỉ có thể tắm dưới phòng tắm lầu một, lấy chút đồ ăn twf tủ lạnh mang lên phòng.

Vừa lúc Lạc Miểu tắm xong, mái tóc ướt nhẹp ra khỏi buồng tắm, khuôn mặt nhỏ bị chưng đỏ chót.

Cậu vừa nhìn thấy Tống Thịnh Trạch đã rất xấu hổ làm bộ lau tóc, thuận tiện dùng khăn che mặt lại.

Tống Thịnh Trạch thả đồ ăn trên tay xuống, đi tới giúp cô dâu nhỏ lau tóc, vừa lau vừa ngửi mùi sữa tắm mới trên cơ thể đối phương: "Miểu Miểu, hôm nay cố ý đổi sữa tắm."

Bị phát hiện thật sự làm cho người ta ngượng mà, Lạc Miểu mím môi không lên tiếng.

Tống Thịnh Trạch bỏ khăn mặt qua, nắm cằm Lạc Miểu nâng lên: "Vợ anh thật ưa nhìn, không cần trang điểm, cứ nhẹ nhàng khoan khoái như vậy cũng đẹp, vừa thơm vừa đẹp."

"Anh Trạch!" Lạc Miểu không quen được khen như vậy, mạnh miệng hô một tiếng.

Một giây sau, giọng của cậu bị nhốt vào trong cổ họng, bởi vì miệng bị chặn...

Tống Thịnh Trạch hôn một hồi lâu mới buông người ra, dắt tay Lạc Miểu, mười ngón tay đan xen, hai chiếc nhẫn trên ngón tay va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang nhẹ nhàng.

"Miểu Miểu, hai ta là quan hệ hợp pháp." Tống Thịnh Trạch lại cười nói.

Hai bàn tay dán vào nhau truyền đến nhiệt độ đối phương, Lạc Miểu cúi thấp đầu khẽ "Vâng" một tiếng.

Tống Thịnh Trạch còn nói: "Vậy... Có phải nên thực hiện một ít nghĩa vụ chồng chồng không?"

"Dạ..." Lạc Miểu nói giọng mũi, lập tức bị ôm lên trên giường.

Một cơ thể cực kỳ quen thuộc, khát vọng đè xuống đã lâu, tiếp theo chính là trải nghiệm kinh thiên động địa lần đầu.

Lạc Miểu biết lần đầu tiên của cậu và anh Trạch chắc chắn sẽ rất kịch liệt, nhưng thật sự không ngờ sẽ kịch liệt đến mức độ này.

Ban đầu cậu còn có thể miễn cưỡng đuổi theo nhịp điệu, sau đó căn bản là chỉ có thể dùng hai cánh tay ôm lấy cổ Tống Thịnh Trạch, cái khác... Đã không phải là chuyện cậu có thể làm chủ được.

Trong lúc va chạm, cậu chỉ thể khẽ kêu từng tiếng "anh", Tống Thịnh Trạch vẫn nói không đúng.

Lạc Miểu bị va chạm làm đầu óc choáng váng, làm thế nào cũng không hiểu được đến cùng là không đúng chỗ nào, không phải vẫn luôn gọi như vậy sao...

Nhưng Tống Thịnh Trạch giống như đang trừng phạt cậu, mặc dù cậu chảy nước mắt sinh lý, cổ họng khàn khàn, rầm rì xin tha, cũng không buông tha cậu...

Sau đó chính là khoái cảm ập đến, toàn thân run rẩy, Lạc Miểu cuộn ngón chân lại, tất cả xấu hổ đều biến thành tro bụi trong tích tắc, không hề che giấu, chỉ có thể để lộ vẻ mặt chân thật nhất trước mắt đối phương...

Vào đêm đầu tiên Lạc Miểu có bạn đời, cậu đã được chứng kiến bộ mặt mất kiểm soát, cầm thú nhất của chồng mình.

Rất đáng sợ... Nhưng làm cho cậu yêu chết đi được...

___________

Đã gần kết thúc rồi, còn một ít phục bút* nữa thôi, Miểu Miểu và lão Tống còn cần trải qua một ít khúc chiết nhỏ, tuy nhiên kết cục vẫn rất ngọt, mọi người yên tâm ~

(*伏笔: ẩn ý, chi tiết ngầm, những dấu hiệu, điểm báo được đưa ra ở đoạn trước để tạo cơ sở phát triển ở đoạn sau)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương