Gương mặt Sở Dư bỗng chốc trở nên đỏ bừng.

Cô quay đầu sang chỗ khác, đẩy tay cậu ra, “Cậu buông tôi ra trước đã.”



Cố Thần ngơ ngác, hơi thở nóng hổi phả vào lòng bàn tay của cậu, đầu lưỡi mềm mại chạm vào, cậu có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác vừa ấm nóng vừa mềm mại kia.

Cơn giận vừa bùng lên lúc nãy…

Toàn bộ chuyển thành một cơn nóng khác.

Chàng trai đứng im một chỗ nhìn chằm chằm bàn tay mình, tựa như có thể nhìn xuyên qua nó trông thấy được cánh môi hồng phấn bên dưới, hàm răng trắng như sứ, đầu lưỡi xinh đẹp thỉnh thoảng lại lộ ra…

Một cảm xúc nào đó càng để lâu lại càng dâng cao.

—— Sở Dư vẫn không hề biết.

Cô chỉ cảm thấy cánh tay đặt bên eo mình ngày càng siết chặt, cơ thể hai người dựa sát vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được đường cong cơ thể.

Thân mật quá rồi…

Nhịp tim của người trước mặt càng lúc càng nhanh, hơi thở…càng ngày càng nặng nề, dường như còn mang theo ý định “xâm chiếm”.

Nơi bị cậu nhìn trở nên nóng như lửa đốt, cảm giác tê dại bỗng chốc lan ra.

Hàng mi Sở Dư run rẩy, thầm nghĩ phải cách xa ra một chút.

Một tay cô kéo cái tay đang đặt trên môi mình ra, tay kia đẩy ngực người trước mặt, quay đầu sang chỗ khác, âm thanh nhè nhẹ, “Buông ra…”

Sức lực yếu hơn dự đoán.

Cố Thần thuận tay để cô kéo xuống, bàn tay đặt trên môi cô dần buông ra, nhận cơ hội trượt đến lòng bàn tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, sau đó đè cô lên tường.

Không có gì cản trở tầm mắt cậu nữa.

Làn da Sở Dư rất mịn màng, ngón tay của cậu để lại vài dấu ấn màu đỏ trên đó, lộ ra làn da trắng nõn, xinh đẹp đến mê người.

“Không muốn buông…” Thần trí mơ hồ, cậu thấp giọng lẩm bẩm.

Cánh tay cậu càng ôm chặt hơn, bàn tay đặt ở eo cô như muốn nhấc bổng cô lên, ánh mắt nhìn chăm chăm vào đôi môi của Sở Dư, giọng nói như phát ra từ đáy lòng.

“Tôi không muốn buông…”

Không muốn buông cô ra.

Chỉ muốn ôm cô như thế.

Cái ôm càng thêm chặt hơn.

Chặt đến nỗi, có thể khảm cô vào trong cơ thể mình…

—— Thình thịch, thình thịch, thình thịch…Nhịp tim càng lúc càng nhanh, trong góc nhỏ mờ tối, không khí dường như cũng dừng lại, bầu không khí khác thường ngày một tăng cao…

Đôi môi dường như bị ánh mắt kia đốt cháy.

Gương mặt Sở Dư bất giác nóng lên, càng lúc càng đỏ, hàng mi như cánh bướm đang vỗ cánh tung bay, run rẩy không thôi.

Cô vô thức liếm liếm môi.

Động tác này như cọng cỏ cuối cùng, cảm xúc lên đến đỉnh điểm, cắt đứt lý trí của cậu.

Đầu óc chàng trai trống rỗng, nâng cằm cô lên, đột nhiên cúi đầu xuống…



“Ưm…”

Sở Dư ngẩn ngơ, đôi môi bị bịt kín không thể phát ra âm thanh nào.

Một giọt máu chậm rãi rỉ ra…

Chàng trai trước mặt bỗng chốc hóa thành tượng đá, khí nóng dần dần tỏa ra nhuộm đỏ cả gương mặt của cậu, lớ ngớ không biết phải làm sao, đáy lòng như thể có hàng ngàn hàng vạn “bình luận” nhảy xổ ra liên tục.

#Cứu mạng! Hôn bạn gái, nhưng lại cắn rách môi người ta rồi, làm sao giờ?!#

#A a a a a! Lại mất mặt trước Sở Tiểu Dư rồi#

#Có lỗ nào để chui xuống không?#

#Thế giới này không bao giờ ưa tôi mà!#

—— Không phải cảnh dồn đối phương vào chân tường nào cũng đạt được kết quả đầy lãng mạn, đặc biệt là những chàng trai mới lớn chưa hôn ai bao giờ.

Phì…

Sở Dư cụp mắt bật cười, sự căng thẳng vừa nãy đã hoàn toàn biến mất.

Cánh tay đặt bên eo cô cũng buông lỏng đi, quả nhiên là Tiểu Cố, cô nhớ lại, không tự giác liếm vết máu bên khóe môi.

Nhưng cô không hề biết, động tác này của cô, vết máu, đôi môi, hàm răng, đầu lưỡi…có sức hấp dẫn thế nào đối với Cố Thần.

Huyết dịch cả người cậu bỗng chốc sôi trào.

Cố Thần cứng đờ người, ánh mắt tối sẫm lại, hơi thở xung quanh trở nên gấp gáp.

Rất dễ nhìn thấy, một giọt máu lại chảy ra.

Lần này không đợi Sở Dư đưa đầu lưỡi ra, chàng trai vội vàng đưa tay nâng cằm cô lên, ngón tay nhẹ nhàng lau đi vết máu, giọng nói khàn khàn.

“Chảy máu rồi…”

Hai cánh môi của cô rất mềm, mềm giống như kẹo dẻo QQ cậu ăn lúc bé, ngọt ngào, mềm mềm…ăn một lần rồi mà vẫn thèm.

Ngón tay chạm vào có hơi mập mờ, mang theo cảm giác ngứa ngáy khiến Sở Dư mất tự nhiên.

“Đau không?” Hô hấp chàng trai hơi nặng nề, giọng nói trầm xuống, cậu len lén nhích sát lại, “Thổi một chút nhé?”

Máu lại chảy ra, Cố Thần ép cô vào tường, khiến cô ngay cả cử động cũng khó khăn.

Hầu kết khẽ trượt, âm thanh trầm thấp, khẽ nỉ non, “Hay là, tôi cầm máu giúp cậu nhé?”

Môi cậu lần nữa chạm vào môi cô, mút đi giọt máu kia.

Bốn cánh môi đồng thời run lên.

Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, đèn hoa rực rỡ lộng lẫy xinh đẹp, phong cảnh đẹp nhất thế gian cũng không bằng cảnh này.

Tách ra một chút, rồi Cố Thần lại hôn lên môi cô.

Cánh môi bị thương được mút lấy vô cùng thân mật, dịu dàng và đầy che chở.

Trong một góc nhỏ hẻo lánh, bong bóng hồng phấn dần dần lan tỏa, cách đó một khoảng nhưng vẫn có thể cảm nhận được không khí đầy ngọt ngào.



Rạp chiếu phim tối đen như mực.

Bộ phim đã bắt đầu được chiếu trên màn hình.

Trừ hai người ngồi ở hàng ghế cuối thì không có ai đi vào.

Cố Thần đã hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của mình khi muốn xem phim, cậu chỉ biết đưa tay sờ môi mình, người ngồi ghế bên cạnh cũng không nói lời nào.

Sắc mặt đỏ ửng, nụ cười ngây ngốc, trông rất thỏa mãn.

Rõ ràng âm thanh từ bộ phim phát ra rất ồn ào, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên, nhưng bầu không khí ở hàng ghế này lại vô cùng bình tĩnh, như tạo hẳn một thế giới riêng biệt của hai người, dù thế giới bên ngoài có ồn ào, ầm ĩ cách mấy cũng không thể quấy rầy bọn họ.

Chỉ có nhiệt độ từ người bên cạnh là chân thật nhất.

Chỉ nghe thấy hô hấp của người bên cạnh và nhịp tim của người ấy.

Sở Dư chăm chú nhìn lên màn hình lớn, gương mặt lại hơi ửng đỏ, suy nghĩ không biết đã chạy đi nơi nào, cứ thế cứ thế, cô lại đếm nhịp tim của Cố Thần.

129, 130…

Cố Thần bỏ tay xuống, không nhịn được liếm liêm môi, nhích lại gần hơn.

Ghế ngồi bên cạnh bị lún xuống, có người đang nhích sang đây.

Có lẽ đang suy nghĩ chuyện gì đó, cũng có thể là không, thời gian tựa như đã rất lâu, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt.

Lúc Sở Dư lấy lại tinh thần thì cảm giác có một đôi tay len lỏi từ khoảng trống giữa eo của cô, đặt lên vai cô, cả người người kia như quấn chặt lấy cô.

Theo bản năng, chàng trai thở nhẹ, cọ vào cổ Sở Dư, thấp giọng làm nũng, “Sở Tiểu Dư, tôi sợ quá…”

Cậu đang làm nũng, mang theo cảm giác thỏa mãn của một chú cún vừa bú sữa xong.

Thu hồi lại móng vuốt và lực công kích, trở về là một chàng trai vô hại.

Cũng chính là dáng vẻ khiến người ta không đành lòng trách mắng.

Cậu như có trực giác vốn có của dã thú, Sở Dư bất đắc dĩ.

—— Bầu không khí bắt đầu thay đổi.

Cô vuốt tóc cậu, “Sợ cái gì?”

Lúc nãy còn gan thế mà.

Cố Thần ôm chặt hơn, lẩm bẩm với cô, “Cậu đừng mặc kệ tôi mà…”

Cố Thần ôm cô vào lòng, cậu cảm thấy trái tim trống rỗng của mình như được lấp đầy, lúc này đây, gương mặt cậu dịu dàng hẳn đi, không hề có sự tức giận, cũng không hề ngạo mạn, kiêu căng như trước.

Giống một chú mèo kiêu ngạo, sau khi thu hút được sự chú ý của ‘con sen’ thì bắt đầu dính người làm nũng.

Dáng vẻ này… có giận mấy cũng xìu xuống hết.



Sở Dư nhếch môi, hai mắt cong lên như vầng trăng khuyết, “À.”

“Chỉ à thôi hả.” Chàng trai nhạy cảm nhận ra ý cười của cô, giọng nói vui vẻ hẳn.

“Tức quá mà…” Cậu hừ một tiếng, nhưng đầu lại càng chôn chặt hơn, chóp mũi cọ cọ lên cô, “Có phải trên màn hình lại có ma xuất hiện hay không?”

Cậu ôm cô chặt hơn, “Tôi sợ, cậu ôm tôi đi.”

“Cậu ôm tôi một cái tôi sẽ không giận nữa…”

Sở Dư vuốt tóc cậu, chậm rãi nở nụ cười, “Vậy cậu cứ tiếp tục giận đi.”

Nhưng cô vẫn dung túng hành động thân mật của cậu.

“Này!” Chàng trai không vui, lại bắt đầu lẩm bẩm, “Sở Tiểu Dư, cậu còn có lương tâm không hả ~”

“Không có…” Giọng cô vô cùng nhẹ nhàng nhưng lại không hề do dự.

“…”

Cố Thần hừ một tiếng, chóp mũi lại cọ lên làn da mịn màng kia, giả vờ không nghe thấy lời cô nói, tự mình lẩm bẩm, “Nhà nước đã phát cho cậu một người bạn trai đẹp trai thế này, cậu phải biết quý trọng có biết không hả?”

Phải tốt với cậu, không được làm cậu tức giận, không được để cậu sợ hãi… Lúc cậu sợ, phải dỗ dành ôm hôn.

“A, thế à…” Sở Dư mím môi, dịu dàng nói, “Nhà nước phát rồi có thu hồi được không?”

“Đương nhiên là không!” Cậu dứt khoát, không cho phép vãn hồi.

“Nhà nước nói, hàng đã phát miễn trả lại.” Cố Thần hừ một tiếng, “Cậu có biết quá trình đổi hàng phiền phức lắm không? Phải biết thông cảm cho nhà nước chứ.”

Một khi đã phát ra thì chính là chuyện cả đời, đến khi tuổi thọ của hàng hóa kết thúc mới có thể trả lại.

“Tiếc quá…” Sở Dư nói mang theo chút tiếc nuối, đôi mắt cô cong cong, “Tôi lại không muốn ký nhận món hàng này…”

“Sao cậu lại như thế…” Chàng trai bỗng dưng cắn cô một cái, buồn buồn đáp lại, “Cậu đã mở ra dùng rồi, không khen thì thôi đi, giờ còn muốn trả hàng nữa!”

“Cậu đây là đùa giỡn lưu manh đấy có biết không hả?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương