Anh Chiếu Lương Tiêu
2: Xuất Quan 2


Anh Chiêu chỉ bế quan một năm mà thôi.

Lúc đầu bế quan cũng không phải là vì hiểu thấu đáo đạo pháp gì đó mà bế quan, nhưng lại trời xui đất khiến tăng lên một cái cảnh giới.

Tâm tình nàng rất tốt, liền gọi một đám con rối tới trong điện múa cho mình xem.

Những con rối này là những con rối mà nàng dùng đoản kiếm điêu khắc trong những lúc nhàm chán, rót linh lực vào liền có thể hoạt động tự nhiên.

Chỉ là nàng điêu khắc có chút qua loa, lúc múa kiếm thì hô mưa gọi gió, đến khiêu vũ thì cứ lại không tốt, tứ chi cực không hài hòa, thoạt nhìn rất là buồn cười.

Khi Hạ Lan Tiêu chạy về chủ điện ở Bắc Nghiêu Phong, một đám con rối gỗ vẫn còn đang không chỉnh tề mà giơ tay múa chân vòng quanh, bên cạnh còn có vài con rối ca cơ đang khảy đàn, cầm sắt hòa minh vậy mà cũng có vài phần mỹ diệu.

Chính là hình ảnh thật sự không hoà hợp, mà sư phụ suốt ngày không đàng hoàng kia của hắn lại xem đến mùi ngon, ngồi trên ghế cười đến hình chữ X.

Khuỷu tay chống một bên má, ống tay áo phiêu phiêu, lộ ra một đoạn cổ tay.


Trên cổ tay có một chữ “Trảm”, chữ đó dường như còn có kim quang ẩn ẩn hiện lên.

Các tu sĩ tu tiên, luôn thích ăn mặc như tiên nhân, vô luận là nam hay nữ đều ăn mặc rất đơn bạc, nói ngắn gọn là không hề sợ lạnh.

Sư phụ hắn là kiếm tu, thường xuyên đều mặc một bộ quần áo ngắn, còn bộ xiêm y dài phiêu phiêu ngày hôm nay, Hạ Lan Tiêu rất ít thấy nàng mặc.

Hắn chỉ nhìn thoáng qua liền dời ánh mắt đi, không dám lại nhìn thêm, tựa như không thể tin là sư phụ đã thực sự xuất quan.

Thẳng đến Anh Chiêu cuối cùng cũng thấy hắn, lên tiếng gọi hắn một câu “Tiêu Nhi”, hắn mới nhấc chân đi lên đằng trước.

Nhóm con rối trong điện bị nàng phất phất tay đuổi đi, Hạ Lan Tiêu cúi đầu đi lên bậc thang, đi đến trước ghế dựa Anh Chiêu ngồi thì dừng lại, cúi đầu cung kính chắp tay thi lễ, sau đó nói: “Chúc mừng sư phụ.”

Anh Chiêu nguyên bản vẫn còn đang dựa đến xiêu xiêu vẹo vẹo liền từ từ ngồi dậy, trên dưới đánh giá hắn một cái, đột nhiên hỏi: “Ngươi lại cao thêm có phải không?”

Hạ Lan Tiêu sửng sốt một cái chớp mắt, mới chậm rãi đáp: “Đệ tử…… Không có để ý.”

“Lại đây để vi sư nhìn xem.”

Nàng nói thực tự nhiên, Hạ Lan Tiêu cũng thực nghe lời mà uốn gối nửa quỳ xuống, ghé sát lại trước mặt nàng, muốn để cho nàng xem rõ ràng hơn một chút.

Chỉ là ngón tay vô cớ cuộn lên, lưng cũng có chút cương.

Đầu dường như bị người vuốt ve một cái, hắn ngẩng đầu đối diện với đôi mắt nàng, nàng lại không chịu sờ nữa, chắp tay để sau lưng nhìn hắn cười đến mi mắt cong cong.

Ngoài cửa sổ có bóng cây lay động, lòng bàn tay đang để sau lưng của Anh Chiêu cũng có kim quang chậm rãi lưu chuyển, cho đến khi kim quang hoàn toàn tan đi, nàng mới thu lại tươi cười hiền từ đến có chút giả tạo kia, lại hỏi hắn vài câu như là “Có bỏ bê công việc gì hay không?” linh tinh vô nghĩa.

Hạ Lan Tiêu đáp đến ngoan ngoãn dị thường, trên mặt lại không có biểu tình gì, ổn trọng đến nhìn không ra cảm xúc.


Ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một tiếng nói, Anh Chiêu nghe tiếng nhìn lại, thì ra là chưởng môn sư huynh Tham Liễu, hẳn là đã biết được tin nàng xuất quan, liền lại đây hỏi thăm.

Nàng đứng dậy đón vài bước, Hạ Lan Tiêu đi theo phía sau nàng khom người hành lễ của đệ tử, mới đứng dậy an tĩnh lui ra.

Ánh nắng ấm áp ngoài điện chiếu đến đôi mắt hắn nheo lại.

Mới vừa rồi hắn trộm đo, quả thật hắn đã cao không ít.

Sư phụ trước kia chỉ lùn hơn hắn nửa cái đầu, bây giờ đỉnh đầu của sư phụ còn chưa tới cằm hắn.

Nhìn thấy thiếu niên dần đi xa, Tham Liễu mới hỏi: “Lần bế quan này muội có thu hoạch được gì không? Ta thấy tu vi của muội đã tăng lên một bậc.”

Tuy bề ngoài Tham Liễu vẫn là một bộ dáng thanh niên tuấn mỹ, nhưng hắn đã 150 tuổi rồi, Anh Chiêu thì nhỏ hơn hắn một con giáp, năm nay vừa tròn 90, nhưng mà gương mặt nàng vẫn duy trì như cũ ở tuổi 25.

“Đúng là có chút thu hoạch,” Anh Chiêu nhẹ nhàng đáp, “Muội củng cố lưu quang kiếm trận mạnh hơn trước.”

Lưu quang kiếm trận là kiếm trận chính của Anh Chiêu tự nghĩ ra, sau khi tự nghĩ ra tới nay chưa từng cải tiến.

Trước kia sư phụ luôn nói kiếm khí của nàng quá mức bá đạo, ỷ vào một thanh thần kiếm Hình Thiên hộ thể, chỉ biết công không biết thủ, khi đối chiến luôn là đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại 800.


Hiện giờ nàng chịu tĩnh tâm để cẩn thận cân nhắc lại kiếm trận này, cũng coi như là một việc lạ.

Nhưng Tham Liễu không hỏi nhiều, chỉ giơ tay bày một kết giới ở xung quanh đại điện, bỗng dưng hỏi: “Như thế nào?”

Không đầu không đuôi, nhưng Anh Chiêu biết hắn đang hỏi cái gì: “Muội vừa mới dò xét, trên người hắn không có ma khí.”

Nói ra rồi, nàng bỗng nhiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng vẫn là không thể hoàn toàn yên tâm: “Theo lý cảm giác của muội không có sai, vào ngày tuyển chọn đệ tử, xác thực có hơi thở của Ma Tôn Trảm Thương trong huyết mạch của hắn.

Nhưng không biết tại sao, sau đó lại không tràn ra ngoài."

“Trong một năm Muội bế quan, hắn đều khắc khổ tu luyện mỗi ngày, tốc độ tinh tiến cực nhanh có thể coi như là kỳ tài ngút trời, cái khác thì cũng không có gì lạ thường,” trong lời nói của Tham Liễu tràn đầy thương tiếc tài năng, “Thôi, hắn là đệ tử duy nhất của muội, muội để tâm hơn một chút là được.

Nếu như hắn thật sự có vấn đề……”

Hắn đột nhiên bày ra bộ đê tiện như đang xem trò hay: “Tiểu sư muội, ngày đó chính muội nói, muội có thể giết Trảm Thương một lần, cũng có thể giết hắn lần thứ hai.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương