Anh Chiếu Lương Tiêu
-
1: Xuất Quan 1
Tháng 5, lá xanh ấm nùng, ánh nắng chói mắt.
Dưới ánh nắng mặt trời, chúc dư thảo trong cốc lại phải bị tao ương.
Có một thiếu niên tuổi chừng mười bảy, lưu loát phá vỡ kết giới, chỉ vài cái thả người đã hái được mấy cọng chúc dư nắm chặt trong tay.
Đã hái được linh thảo, hắn cũng không vội vã rời đi, mà là đứng lại vài giây, đợi cho hổ hai đầu sống trong kết giới phát hiện mới thả người nhảy qua kết giới.
Kết giới giống như mạng nhện kia lóe lên vài ánh sáng xanh liền không tiếng động khép lại cho đến khi hoàn toàn ẩn đi.
Hổ hai đầu bị kinh động nhúc nhích bốn cái lỗ tai, gào róng ngồi dậy xoay vài vòng.
Sau khi nhìn thấy thiếu niên thì lại hành quân lặng lẽ bò trở về.
Cự thú đã từng hung hãn bây giờ lại có biểu hiện như hoa héo, một chút cũng không giống như hai năm trước uy phong lẫm lẫm.
Còn thiếu niên thì vẫn nhớ rõ lần đầu tiên sư phụ ném hắn vào đây, bị con hổ hai đầu này cắn đến mình đầy thương tích.
Sư phụ đem hắn về, dùng thuật chữa thương cả đêm, những vết thương sâu đến thấy xương đó mới dần dần khép lại.
Chỉ là còn chưa tu dưỡng được bao lâu, sư phụ lại nhẫn tâm ném hắn vào lần nữa.
Thiếu niên nghĩ đến đây, cười một cái, quen cửa quen nẻo mà tìm một tảng đá lớn ngoài kết giới ngồi xếp bằng xuống, vừa lúc đối diện với hổ hai đầu đang héo nằm bẹp dưới đất.
Hai cái đầu hổ thật lớn ngẩng lên nhe răng trợn mắt trong chốc lát, lại cực kỳ buồn bực mà nằm bò trở về, hai cái đầu mỗi cái nằm một hướng, cái đuôi ném loạn làm cỏ tung bay.
Hai cái đuôi kia của nó uy lực vô cùng, như cây roi có gai ngược vậy, có thể đem người ném cái chết khiếp.
Thiếu niên nhắm mắt lại, kháp cái quyết liền bắt đầu vận khí.
Thái dương tựa như đao khắc, mặt mày tựa như tranh vẽ, vóc người chưa hoàn toàn nảy nở, cũng đã tư dung diễm tuyệt, dưới ánh mặt trời tuấn đến chói mắt.
Chúc dư thảo trông như một cọng rau ăn vào liền không đói đang lơ lửng trên không trung bỗng hoá thành một sợi ánh sáng xanh, bị thiếu niên hít vào trong bụng.
Sau vài lần hít vào thở ra, thiếu niên mở mắt ra, trong bụng đã tràn đầy linh khí.
Một cây chúc dư thảo, hít vào liền một tháng sẽ không đói.
Nếu không phải hắn thật sự không thể ăn ngũ cốc, người lại chưa tích cốc, chịu không nổi đói, sư phụ cũng sẽ không để hắn mỗi tháng tới hái linh thảo.
Trong cốc đầy ánh sáng mặt trời này có đủ kì trân dị thú, nhưng không có con nào bảo vệ cây cỏ bảo vệ đến hung tàn như thế.
Trong rừng gió nhẹ phất tới, đập vào mắt toàn là màu xanh lục.
Gần khe suối là hoa hạnh bao quanh, cỏ lau phất phơ, thiếu niên chống đầu nhìn hơi nước lượn lờ, biểu tình trầm tĩnh.
Hổ hai đầu quăng cái đuôi trong chốc lát, thấy không có người để ý tới nó, cảm thấy nhàm chán, liền đứng dậy ẩn vào trong rừng.
Trong cốc sương sớm lượn lờ đột nhiên bị một kiếm khí bàng bạc tách ra, thiếu niên liền đứng dậy, trong miệng lẩm bẩm nói: “Sư phụ…… Xuất quan!”
Hắn vội vàng nhét chúc dư còn thừa vào trong ngực, một cơn gió phất qua, một góc áo cũng liền không thấy.
Bay nhanh đến mức lúc đi ngang qua Diễn Võ Trường, lúc một đám đồng môn đang đấu pháp.
Thiếu niên vì cưỡi gió quá nhanh đã suýt đâm vào một người đang lơ lửng trên không.
Nhưng hắn né cực nhanh, ném xuống một câu “Xin lỗi” đã bay xa thật xa.
“Hạ Lan Tiêu bị gì vậy? Đi nhanh như vậy……” Đồng môn bị buộc phải dừng lại đấu pháp chậm rãi bay xuống, nhìn phương hướng thiếu niên biến mất đặt câu hỏi.
“Chắc là vì luồng kiếm khí vừa rồi,” một người khác đáp, “Hình như Anh Chiêu trưởng lão xuất quan.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook