Anh Chàng Mộ Bên
-
Chương 36
Tôi làm lụng như điên hết ngày này qua ngày khác để không phải ở trong nhà khi điện thoại đổ chuông. Tôi thậm chí còn đi phát quang một vạt đất mặc dù bình thường tôi tránh đi vào rừng một mình. Tôi biết có những tay bị nằm kẹt lại bên dưới một thân cây đổ sai hướng với cái chân bị lưỡi cưa máy xén gần đứt. Nếu chẳng may tôi bị như thế, ai sẽ là người đăng cáo phó cho tôi đây? Tôi hình dung một mẩu rao vặt dài nhất thế giới, ký bởi hai mươi tư con bò sữa với đầy đủ tên và số hiệu.
Nhưng tôi không phải là một đứa bé cô cút tội nghiệp giữa một thế giới tàn nhẫm, tôi biết điều đó. Giáng sinh sắp đến rồi, và tôi tin sẽ có ít nhất một chục gia đình muốn mời tôi trải qua kỳ nghỉ cùng với họ. Trước tiên là họ hàng nhà tôi – nhưng mọi người ở xa và họ biết tôi không thể xách theo đàn bò tới chỗ họ. Tiếp đến là vài gia đình trong làng. Một đôi vợ chồng già từng là bạn thân của mẹ tôi và không có con cái. Họ sẽ ríu rít quanh tôi như một đôi chim sẻ nếu tôi đón Giáng sinh cùng họ. Và tất nhiên cả cặp Bengt-Göran, Violet nữa, họ coi việc tôi đến chung vui là điều hiển nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là điều tôi sẽ làm. Bữa tiệc Giáng sinh do Violet chuẩn bị sẽ hết sức huy hoàng, tôi chắc chắn như thế.
Tôi cố hết sức không nghĩ đến ý tưởng cùng nàng Tôm tròn mắt ngắm cây thông Giáng sinh. Và ăn món thịt đông nấu sẵn trong bao bì của nó. Hoặc là món súp đậu lăng hữu cơ phải gió!
Mẹ và tôi luôn mời gia đình bạn bè đến nhà. Thậm chí năm vừa rồi chúng tôi vẫn giữ nguyên truyền thống đó. Các bác sĩ cho phép mẹ tôi xuất viện, dì Astrid và cô em họ Anita đã đến cùng với cả một cốp xe đầy thức ăn. Chúng tôi có mười một người cả thảy, ai cũng hiểu đây sẽ là Giáng sinh cuối cùng của mẹ tôi, nhưng tất cả đều vui như điên cho dù chuyện đó có hơi kỳ quặc. Anita là y tá ở bệnh viện tỉnh, trước kia cô ấy đã làm việc nhiều năm ở Thụy Sĩ. Cô ấy kể lại thời gian sống ở nước ngoài, sau đó không gian tràn ngập những mẩu chuyện hài hước, các giai thoại, kỷ niệm tuổi thơ, và những trò đùa ngày trước. Cậu Greger khiến chúng tôi cười vang như thường lệ bằng màn bắt chước ca sĩ Evert Taube. Khi đêm đã khuya, mẹ tôi tuyên bố đầy ranh mãnh: “Đi nào, đã đến lúc để bọn trẻ tự lo cho bản thân, tụi nó không cần người lớn chúng ta nữa rồi!”. Bọn trẻ ở đây chính là Anita và tôi. Bọn tôi đã ngoan ngoãn ngồi lại đến bốn giờ sáng, cùng nhau uống rượu cognac pha bia. Anita kể cô có thai với một tay bác sĩ người Thụy Sĩ đã có gia đình và phải bỏ cái thai.
Năm nay sẽ không có trang hoàng Giáng sinh gì hết. Chỉ nội việc nhìn thấy căn bếp của mình là tôi đã oải lắm rồi.
Ngay đến mẹ tôi chắc cũng phải giơ tay đầu hàng. Ngôi nhà bắt đầu xập xệ, mang hơi hướm của một nông trại bỏ hoang hay đúng hơn là hang ổ của một gã trai chưa vợ. Tôi đã sơn lại hàng lan can hiên nhà, thay cả máng xối nữa, đương nhiên rồi. Nhưng tôi không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu để làm cho nội thất trong nhà nom tử tế hơn. Tôi tránh không nghĩ đến việc làm mới phòng ngủ của mình. Tôi duy trì một sự sạch sẽ tối thiểu xung quanh mình, nhưng dẫu vậy tôi cũng không thể kỳ công hồ cứng những chiếc khăn ăn hoặc treo những ông già Noel dọc theo kệ bếp như mẹ thường làm mọi năm.
Cặp vợ chồng già đã tặng cho tôi một chậu trồng hai cây dạ lan hương màu hồng và một hộp sôcôla Aladdin thật to, món quà cám ơn tôi vì đã cắt cỏ cho cánh đồng nằm ở tít cuối khu đất của họ. Tôi đã mua một bó nến đỏ giảm giá. Sau khi thắp vài ngọn trong mấy cái đĩa nến tôi vừa tìm ra, sự cô quạnh của căn bếp đã phần nào giảm bớt. Tôi cũng đem ti vi vào trong đó, và bật nó lên mỗi khi vừa bước chân vào nhà, để cho những bài hát Giáng sinh tự vang lên trong một góc.
Hai ngày trước đêm Giáng sinh, nàng Tôm gọi điện cho tôi vào lúc mười giờ tối.
- Em đây. Em có thể đón Giáng sinh ở nhà anh được không? – Cô nói.
- Tất nhiên rồi! – Tôi đáp.
Sáng hôm sau, tôi vào thành phố đón nàng.
Nhưng tôi không phải là một đứa bé cô cút tội nghiệp giữa một thế giới tàn nhẫm, tôi biết điều đó. Giáng sinh sắp đến rồi, và tôi tin sẽ có ít nhất một chục gia đình muốn mời tôi trải qua kỳ nghỉ cùng với họ. Trước tiên là họ hàng nhà tôi – nhưng mọi người ở xa và họ biết tôi không thể xách theo đàn bò tới chỗ họ. Tiếp đến là vài gia đình trong làng. Một đôi vợ chồng già từng là bạn thân của mẹ tôi và không có con cái. Họ sẽ ríu rít quanh tôi như một đôi chim sẻ nếu tôi đón Giáng sinh cùng họ. Và tất nhiên cả cặp Bengt-Göran, Violet nữa, họ coi việc tôi đến chung vui là điều hiển nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa, đó là điều tôi sẽ làm. Bữa tiệc Giáng sinh do Violet chuẩn bị sẽ hết sức huy hoàng, tôi chắc chắn như thế.
Tôi cố hết sức không nghĩ đến ý tưởng cùng nàng Tôm tròn mắt ngắm cây thông Giáng sinh. Và ăn món thịt đông nấu sẵn trong bao bì của nó. Hoặc là món súp đậu lăng hữu cơ phải gió!
Mẹ và tôi luôn mời gia đình bạn bè đến nhà. Thậm chí năm vừa rồi chúng tôi vẫn giữ nguyên truyền thống đó. Các bác sĩ cho phép mẹ tôi xuất viện, dì Astrid và cô em họ Anita đã đến cùng với cả một cốp xe đầy thức ăn. Chúng tôi có mười một người cả thảy, ai cũng hiểu đây sẽ là Giáng sinh cuối cùng của mẹ tôi, nhưng tất cả đều vui như điên cho dù chuyện đó có hơi kỳ quặc. Anita là y tá ở bệnh viện tỉnh, trước kia cô ấy đã làm việc nhiều năm ở Thụy Sĩ. Cô ấy kể lại thời gian sống ở nước ngoài, sau đó không gian tràn ngập những mẩu chuyện hài hước, các giai thoại, kỷ niệm tuổi thơ, và những trò đùa ngày trước. Cậu Greger khiến chúng tôi cười vang như thường lệ bằng màn bắt chước ca sĩ Evert Taube. Khi đêm đã khuya, mẹ tôi tuyên bố đầy ranh mãnh: “Đi nào, đã đến lúc để bọn trẻ tự lo cho bản thân, tụi nó không cần người lớn chúng ta nữa rồi!”. Bọn trẻ ở đây chính là Anita và tôi. Bọn tôi đã ngoan ngoãn ngồi lại đến bốn giờ sáng, cùng nhau uống rượu cognac pha bia. Anita kể cô có thai với một tay bác sĩ người Thụy Sĩ đã có gia đình và phải bỏ cái thai.
Năm nay sẽ không có trang hoàng Giáng sinh gì hết. Chỉ nội việc nhìn thấy căn bếp của mình là tôi đã oải lắm rồi.
Ngay đến mẹ tôi chắc cũng phải giơ tay đầu hàng. Ngôi nhà bắt đầu xập xệ, mang hơi hướm của một nông trại bỏ hoang hay đúng hơn là hang ổ của một gã trai chưa vợ. Tôi đã sơn lại hàng lan can hiên nhà, thay cả máng xối nữa, đương nhiên rồi. Nhưng tôi không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu để làm cho nội thất trong nhà nom tử tế hơn. Tôi tránh không nghĩ đến việc làm mới phòng ngủ của mình. Tôi duy trì một sự sạch sẽ tối thiểu xung quanh mình, nhưng dẫu vậy tôi cũng không thể kỳ công hồ cứng những chiếc khăn ăn hoặc treo những ông già Noel dọc theo kệ bếp như mẹ thường làm mọi năm.
Cặp vợ chồng già đã tặng cho tôi một chậu trồng hai cây dạ lan hương màu hồng và một hộp sôcôla Aladdin thật to, món quà cám ơn tôi vì đã cắt cỏ cho cánh đồng nằm ở tít cuối khu đất của họ. Tôi đã mua một bó nến đỏ giảm giá. Sau khi thắp vài ngọn trong mấy cái đĩa nến tôi vừa tìm ra, sự cô quạnh của căn bếp đã phần nào giảm bớt. Tôi cũng đem ti vi vào trong đó, và bật nó lên mỗi khi vừa bước chân vào nhà, để cho những bài hát Giáng sinh tự vang lên trong một góc.
Hai ngày trước đêm Giáng sinh, nàng Tôm gọi điện cho tôi vào lúc mười giờ tối.
- Em đây. Em có thể đón Giáng sinh ở nhà anh được không? – Cô nói.
- Tất nhiên rồi! – Tôi đáp.
Sáng hôm sau, tôi vào thành phố đón nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook