“Anh tới rồi... Vừa nãy cám ơn anh...” Anh Lạc Ngưng cũng đáp lại ôm hắn.

“Theo anh cám ơn cái gì, chuyện của em chính là chuyện của anh a.” Anh Mị Sí hôn hôn cái trán cậu.

Anh Lạc Ngưng vừa mới nhìn thái độ Anh Mị Sí xử lý sự tình, đột nhiên cảm thấy Anh Mị Sí như vậy rất xa lạ.

Anh Mị Sí đối cậu luôn tốt lắm, thực che chở, chưa từng dùng qua loại ngữ khí lãnh đạm đối chính mình nói chuyện, cũng không ở trước mặt cậu biểu hiện thái độ cùng ánh mắt lạnh lùng, thấy bộ dáng hắn vừa nãy, làm cho cậu đột nhiên có điểm sợ hãi, có hay không tới một ngày hắn cũng sẽ đối cậu như vậy?

Điều này khiến cậu cảm thấy trong lòng khẩn trương, có điểm không thở nổi, nghĩ tới Anh Mị Sí cũng sẽ lãnh đạm đối chính mình, cậu liền sợ hãi.

Hơn nữa cậu cũng phát hiện bản thân nguyên lai không biết Anh Mị Sí như thế a...

Cũng đúng, Anh Mị Sí vẫn là người thực không sao cả, không có suy nghĩ tới tâm trạng người khác, tuy rằng cậu vừa nãy có điểm kinh ngạc hắn thật sự muốn giết chết bọn họ sao? Nhưng mà, Anh Mị Sí chính là người như vậy không phải sao?

Tuy đã biết người này thế nào, nhưng vẫn là nam nhân, thật sự có thể khiến Anh Mị Sí cam tâm cả đời đối cậu được không?

Vạn nhất có một ngày, Anh Mị Sí đối chính mình chán ghét thì làm sao?

Anh Lạc Ngưng quá mức sợ hãi, theo bản năng đem Anh Mị Sí ôm càng chặt.

“Lạc Ngưng, em rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Thân thể không thoải mái sao?” Anh Mị Sí nhìn cậu không quá thích hợp, bắt đầu lo lắng.

“Nhị ca...” Anh lạc Ngưng cố gắng khiến bản thân không được nghĩ tới bộ dáng Anh Mị Sí vừa nãy, nhưng thanh âm nghe ra vẫn là rầu rĩ.

“Ân?” Anh Mị Sí phát hiện hốc mắt cậu có điểm ướt át, còn cắn môi, trời ạ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Nhị ca... Anh vừa nãy... Thực dọa người...” Anh Lạc Ngưng đối hắn nói.

Anh Mị Sí cả kinh, chẳng lẽ bộ dáng vửa nãy doạ đến Lạc Ngưng?

Cũng phải, Lạc Ngưng dường như chưa từng thấy qua bộ dáng mình xử lý mọi chuyện, dù sao loại trường hợp này hắn cũng không cho Lạc Ngưng xem.

“Ngoan, Lạc Ngưng, đừng cắn.” Anh Mị Sí sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn kia, hôn hôn cái miệng nhỏ nhắn đang cắn môi.

Cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu thế cắn bị thương thì làm sao?

“Em sợ cái gì?” Anh Mị Sí hỏi.

“Sợ anh... Có khi nào sẽ lãnh đạm với em như vậy...” Anh Lạc Ngưng thật sự rất sợ, rất sợ Anh Mị Sí xa lạ.

“Anh sao có thể đối với em như thế? Anh có đối đãi như thế với em sao?” Anh Mị Sí hỏi cậu, hắn cũng không nhớ rõ hắn có đối đãi Lạc Ngưng như vậy không.

Lạc Ngưng là bảo bối của hắn, bảo bối từ nhỏ đã được che chở ở trong tay, trừ bỏ đấu đấu võ mồm ra, hắn ngay cả mắng cậu cũng không nguyện ý.

“Không có... Hiện tại không có nhưng sau này khó chứng minh sẽ không có a...” Anh Lạc Ngưng còn nói, ủy khuất giống như Anh Mị Sí đã khi dễ cậu vậy.

Anh Mị Sí thật sự bị biểu tình này của cậu biến thành hoảng, Lạc Ngưng cư nhiên không tin hắn? Chẳng lẽ là hắn làm quá kém?

“Lạc Ngưng, em thật sự không cần lo lắng, Nhị ca sẽ đối với em tốt lắm, người khác anh không dám nói, nhưng là em thì không giống, em là Lạc Ngưng của anh, anh chỉ đối với em một người ôn nhu, hay là, em muốn anh với những người khác cũng ôn nhu như thế?” Anh Mị Sí hống cậu, thuận tiện cũng đùa đùa cậu.

“Không được, anh không thể.” Anh Lạc Ngưng mới không cần hắn đối người khác ôn nhu, cậu lắc đầu.

“Hảo, hảo, như em nói.” Anh Mị Sí cười, Lạc Ngưng rất đáng yêu a.

“Thật sự sẽ rất tốt với em đi? Không thể gạt em.” Anh Lạc Ngưng hỏi lại, cậu muốn xác định một lần nữa.

“Không lừa, anh khi nào lừa gạt em?” Anh Mị Sí nói dường như hắn thật sự không lừa gạt Anh Lạc Ngưng, một chút cũng không cảm thấy lời nói sẽ không được đảm bảo.

Anh Lạc Ngưng vốn định nói thêm vài câu, nhưng ngẫm lại vẫn là quên đi, dù sao Anh Mị Sí cũng không có thể tính lừa cậu, nhưng có đôi khi chỉ vô lại một chút.

“Ân.” Anh Lạc Ngưng mềm mại dán tại trong ngực hắn. Vậy tin tưởng hắn đi.

Mặc kệ cậu có tin hay không, trái tim cậu luon ở bên người Anh Mị Sí, căn bản không – ly khai.

Tâm tình hảo lên, đầu Anh Lạc Ngưng lại nhịn không được bắt đầu tà ác.

Cậu đột nhiên lại rất muốn câu dẫn Anh Mị Sí.

“Nhị ca...” Anh Lạc Ngưng kiễng kiễng chân hôn hôn mặt hắn, dùng thanh âm thực mê người kêu hắn.

“Em đây là làm gì...?” Anh Mị Sí nheo mắt, Lạc Ngưng thật sự trở mặt so với trở mình còn nhanh hơn, hiện tại lại muốn xảy ra chuyện gì? Hắn sao lại cảm thấy có điểm nguy hiểm...

“Nhị ca... Chúng ta đến làm...” Anh Lạc Ngưng lại hôn hôn mặt bên kia, đối hắn phát ra lời mời.

Anh Mị Sí ho nhẹ một tiếng, hắn không có nghe sai đi? Bảo bối Lạc Ngưng da mặt mỏng cư nhiên lại chủ động yêu cầu muốn cùng hắn làm?

Trời ạ, hắn rốt cuộc đem cậu phá hỏng đến nông nỗi nào...

Nhưng khó có khi Lạc Ngưng chủ động, không đáp ứng cũng không thể nào nói nổi...

“Nếu em nói không cần anh cũng không dừng ác...” Anh Mị Sí nói nói liền bắt đầu hôn cậu.

“Ừ... Không ngừng...” Anh Lạc Ngưng đã tiến vào tình trạng hưởng thụ nụ hôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương