Anh Ấy Ôn Nhu Đến Nhường Nào
-
Chương 54: Hẹn Hò
Cuối tuần trừ bỏ Lâm Phàm còn có một vài bạn cùng phòng khác ở ký túc xá, tổng cộng ba người. Mặt khác hai người còn lại đều chưa tỉnh, chỉ có Phương Tiểu Nhu thức dậy, cô yên lặng nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi.
Vẫn là không ngủ, chỉ mong trời mau sáng.
Phương Tiểu Nhu trở mình, từ phía dưới gối đầu lấy ra đồng hồ của cô, xem thời gian.
Mới 5 giờ hơn.
Bạn cùng phòng đều đang ngủ ngon lành, mà cô hôm nay sẽ cùng Cố Dịch An đi xem phim, chuyện này chỉ có Lâm Phàm biết.
Rốt cuộc chờ đến khi Lâm Phàm trở mình, dường như cô ấy tỉnh.
Phương Tiểu Nhu thoáng ngồi dậy thoáng nhìn về bên kia, chỉ thấy Lâm Phàm trở mình ngáp một cái, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian.
Lâm Phàm vừa nhấc đầu thì thấy Phương Tiểu Nhu cũng tỉnh, liền hạ giọng, “Cậu cũng tỉnh rồi à?”
“Ừm, vừa mới tỉnh.”, Phương Tiểu Nhu gật đầu.
Lâm Phàm nhướng mày với cô, cười, “Có phải đã sớm hưng phấn đến nỗi ngủ không được phải không? Ai nha nếu là tớ, tớ cũng hưng phấn, đây là chuyện mà biết bao cô gái mơ ước……”
Đôi mắt Lâm Phàm lấp lánh, Phương Tiểu Nhu nhìn, nhỏ giọng nói, “Cậu nói nhỏ chút.”
Lâm Phàm nhanh chóng im lặng, cũng may bạn cùng phòng còn chưa tỉnh, Lâm Phàm hạ giọng “Không sao, cậu ấy không nghe. Hiện tại cũng còn sớm, thường ngày cậu ấy đều thức tương đối sớm, phỏng chừng lại một giờ nữa phải rời giường đi hẹn hò với bạn trai.”
“Ai da, đáng thương, cũng chỉ có tớ một mình ở ký túc xá, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo.”, Lâm Phàm che lại mặt, làm ra bộ dáng đáng thương.
Phương Tiểu Nhu cười, tới trêu chọc cậu ấy, “Tớ thấy Lưu Ninh khá tốt, hai ngươi không phải cũng chơi với nhau sao, có thể suy xét nha.”
“Cậu nói Lưu Ninh à?”, Lâm Phàm bò dậy, lập tức ném cái gối vào Phương Tiểu Nhu. Khinh thường bĩu môi, “Cậu đừng có cười, tớ sao có thể thích cái loại muốn mặt không mặt mũi muốn dáng người không dáng người muốn khí chất không khí chất?”
Trận ồn làm bạn cùng phòng tỉnh giấc, cùng Phương Tiểu Nhu và Lâm Phàm nói nói mấy câu rồi rời giường sau đó rửa mặt.
Bạn cùng phòng này vốn dĩ không mang lai cảm giác tồn tại, sau khi có bạn trai thường xuyên cùng bạn trai ở bên nhau, trừ bỏ đi học và đi ngủ thì không thấy cô ấy đâu cả.
Phương Tiểu Nhu còn đang nằm trên giường một hồi, cách giờ hẹn đến hai giờ, quá sớm.
Cô cũng không nóng nảy, cũng không thể để bản thân quá gấp không chờ nổi, tuy rằng hiện tại cô nhớ tới việc dọn dẹp mọi thứ trên giường.
Bạn cùng phòng tác phong cũng nhanh, rất nhanh liền rửa mặt xong cùng Phương Tiểu Nhu và Lâm Phàm chào hỏi.
Cô ấy mới vừa đi Lâm Phàm liền đứng lên, trực tiếp từ trên giường nhảy qua giường của Phương Tiểu Nhu.
Phương Tiểu Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, ôm chăn ngồi xê vào trong nhường chỗ. “Cậu qua đây làm gì?”
“Cậu xem đến cùng tớ phải làm gì đây, chị tớ tuy không có bạn trai nhưng vẫn thích nam sinh. Cậu nhanh lên cho tớ, còn có vài giờ, mau đứng lên tớ muốn sửa soạn cho cậu.”
Lâm Phàm trực tiếp kéo Phương Tiểu Nhu ra ngoài.
Phương Tiểu Nhu tuy rằng ngoài miệng nói “Ai nha có gì mà phải sửa soạn” nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, hơn nữa còn hơi chờ mong.
Cô sớm tính toán, nhất định phải nhờ Lâm Phàm sửa soạn cho bản thân, Lâm Phàm luôn có gu ăn mặc tương đối đẹp.
Lần đầu tiên xem phim, cô không thể qua loa, ít nhất so với ngày thường phải đẹp hơn một chút.
Phương Tiểu Nhu phối hợp rời khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt xong.
Cô thử mở tủ quần áo một lần, nề hà không tìm được một bộ vừa lòng.
Lâm Phàm cũng nhìn tủ quần áo trống rỗng của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Nói cậu mua quần áo cậu không mua, nhìn xem hiện tại muốn mặc gì cũng không có. Vẫn là để tớ xem tớ có gì cho cậu mặc không.”
Nói xong Lâm Phàm liền bắt đầu mở tủ quần áo.
Tủ quần áo của Lâm Phàm có rất nhiều quần áo, trên thực tế, trong ký túc xá chỉ có Phương Tiểu Nhu có ít quần áo ít.
Cô chỉ có tủ quần áo cùng cái bàn, trên cơ bản đều trống rỗng, bãi rác cũng rất chỉnh tề bởi vì không có mấy thứ đồ vật.
Cuối cùng Phương Tiểu Nhu mặc một cái váy màu lam nhạt, bên ngoài khoác cái áo khoác nhỏ, hiện tại trời đã có chút lạnh cô còn mặc thêm quần vớ. Giày đều là Lâm Phàm cho cô, dù sao nhờ vậy khi nhìn vào gương cô cảm thấy rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên cảm thấy bản thân lớn lên rất không tồi.
Phương Tiểu Nhu nhìn bản thân trong gương, không tự chủ được cười.
Chờ mong gặp được cậu.
Sau khi chuẩn bị xong thì chỉ còn nửa giờ là đến giờ hẹn, Phương Tiểu Nhu cân nhắc hơn hai mươi phút mới đi xuống lầu.
Cố Dịch An nói sẽ chờ cô ở dưới ký túc xá của các cô, cô nói với cậu có thể chờ ở cổng lớn, cũng không biết cậu có nghe hay không.
Tuy rằng hiện tại là thứ bảy, rất ít người, nhưng vẫn sẽ có người.
Cố Dịch An như vậy, trên cơ bản có mấy nữ sinh quen biết cậu, đến lúc đó cậu đi chỗ khác để đứng.
Phương Tiểu Nhu ngẫm lại cảm thấy có áp lực.
Bây giờ còn nhiều thời gian như vậy, cô liền đến ban công phơi chăn một chút.
Phơi chăn xong rồi Phương Tiểu Nhu liền xuống lầu định đi chuẩn bị nước ấm, vừa vặn gặp được hai nữ sinh cùng nhau lên lầu.
Nghe được các cô nói chuyện.
“Cậu ấy đứng ở đó chắc chắn là đang đợi người.”
“Chắc vậy, không biết là đang đợi ai nữa.”
“Này còn phải hỏi, chắc chắn là đang đợi bạn gái.”
“Ý cậu là nữ sinh sơ trung kia sao? Đó là bạn gái của cậu ấy à? Sao tớ nghe nói bọn họ là anh em mà.”
Đối phương nhìn một cái“Cậu có ngốc không. Làm gì có chuyện anh em, cậu không nghe người ta nói sao, bọn họ căn bản không phải anh em ruột. Đó chỉ qua che mắt mọi người, hơn nữa rất nhiều người đều thấy bọn họ đơn độc ở bên nhau.”
Nghe được các cô nói chuyện tim Phương Tiểu Nhu liền nhảy vài cái, không cần hỏi cô cũng biết các cô nói chính là ai.
Cố Dịch An đã tới sao?
Cô thoáng sửng sốt một chút, hai nữ sinh kia vừa nhấc đầu liền gặp Phương Tiểu Nhu, nháy mắt cũng ngẩn người.
Ngay sau đó liền không nói, sau đó mang đồ lên lầu.
Phương Tiểu Nhu còn nghe được các cô nói rất nhỏ, “Thấy chưa, là cô gái đó.”
“Tớ đã nói Cố Dịch An chắc chắn là đang đợi cô ấy.”
Các cô thảo luận khiến Phương Tiểu Nhu bỗng cảm thấy ngọt ngào, có một cảm giác rất hạnh phúc. Cô thật sự được rất nhiều nữ sinh hâm mộ.
Bất quá hiện tại cô càng để ý chính là, cậu đã tới, đang ở dưới lầu chờ cô.
Phương Tiểu Nhu nhìn bản thân mang theo bình nước rỗng, hiện tại cô cũng không có tâm tình đi múc nước, cậu đã tới cô còn đi múc nước gì nữa.
Hiện tại cô rất muốn nhìn thấy cậu.
Chỉ là hai giây do dự, Phương Tiểu Nhu liền mang theo bình nước không lên lầu.
Lâm Phàm mới vừa định bò lại trên giường chơi di động, đi qua chuẩn bị khóa cửa lại, bỗng nhiên thấy Tiểu Nhu đẩy cửa ra, mang theo cái bình nước. Gương mặt còn ửng hồng, biểu tình có chút kích động.
Lâm Phàm thoáng sửng sốt, kinh ngạc hơi há mồm, “Không phải cậu múc nước rồi sao?”
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, “Không có.”
Cô mang theo bình nước rỗng đến ký túc xá, đặt lên cái bàn bên cạnh.
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn cô, đi tới cầm bình nước. “Cậu không múc nước hả?”
“Không. Tớ mới vừa xuống lầu nghe được hai nữ sinh nói chuyện, nói anh ấy đã tới đang ở dưới lầu chờ tớ. Tớ không phải đã trở lại sao, vẫn là chạy nhanh đi thôi, bình nước để chỗ này khi nào tớ trở về lại múc nước.”
Phương Tiểu Nhu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại khảy khảy đầu tóc, kỳ thật cô cũng không có đồ đạc gì nhưng vẫn mang theo một cái túi nhỏ.
Bên trong có khăn giấy gì đó.
Lâm Phàm ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cười, “Giờ này còn nước nôi gì nữa, hẹn hò quan trọng, chạy nhanh đi đừng làm người ta sốt ruột chờ.”
“Hẹn hò gì chứ, cậu lại nói bậy.”, Phương Tiểu Nhu ngượng ngùng phản bác một chút, kỳ thật trong lòng đang nở hoa.
Lâm Phàm khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, đẩy cô ra bên ngoài, “Đừng dong dài, chạy nhanh xuống đi.”
Lâm Phàm đẩy Phương Tiểu Nhu ra, phất tay với cô, “Tạm biệt!”
Vẫn là không ngủ, chỉ mong trời mau sáng.
Phương Tiểu Nhu trở mình, từ phía dưới gối đầu lấy ra đồng hồ của cô, xem thời gian.
Mới 5 giờ hơn.
Bạn cùng phòng đều đang ngủ ngon lành, mà cô hôm nay sẽ cùng Cố Dịch An đi xem phim, chuyện này chỉ có Lâm Phàm biết.
Rốt cuộc chờ đến khi Lâm Phàm trở mình, dường như cô ấy tỉnh.
Phương Tiểu Nhu thoáng ngồi dậy thoáng nhìn về bên kia, chỉ thấy Lâm Phàm trở mình ngáp một cái, sau đó lấy di động ra nhìn thời gian.
Lâm Phàm vừa nhấc đầu thì thấy Phương Tiểu Nhu cũng tỉnh, liền hạ giọng, “Cậu cũng tỉnh rồi à?”
“Ừm, vừa mới tỉnh.”, Phương Tiểu Nhu gật đầu.
Lâm Phàm nhướng mày với cô, cười, “Có phải đã sớm hưng phấn đến nỗi ngủ không được phải không? Ai nha nếu là tớ, tớ cũng hưng phấn, đây là chuyện mà biết bao cô gái mơ ước……”
Đôi mắt Lâm Phàm lấp lánh, Phương Tiểu Nhu nhìn, nhỏ giọng nói, “Cậu nói nhỏ chút.”
Lâm Phàm nhanh chóng im lặng, cũng may bạn cùng phòng còn chưa tỉnh, Lâm Phàm hạ giọng “Không sao, cậu ấy không nghe. Hiện tại cũng còn sớm, thường ngày cậu ấy đều thức tương đối sớm, phỏng chừng lại một giờ nữa phải rời giường đi hẹn hò với bạn trai.”
“Ai da, đáng thương, cũng chỉ có tớ một mình ở ký túc xá, cô đơn tịch mịch lạnh lẽo.”, Lâm Phàm che lại mặt, làm ra bộ dáng đáng thương.
Phương Tiểu Nhu cười, tới trêu chọc cậu ấy, “Tớ thấy Lưu Ninh khá tốt, hai ngươi không phải cũng chơi với nhau sao, có thể suy xét nha.”
“Cậu nói Lưu Ninh à?”, Lâm Phàm bò dậy, lập tức ném cái gối vào Phương Tiểu Nhu. Khinh thường bĩu môi, “Cậu đừng có cười, tớ sao có thể thích cái loại muốn mặt không mặt mũi muốn dáng người không dáng người muốn khí chất không khí chất?”
Trận ồn làm bạn cùng phòng tỉnh giấc, cùng Phương Tiểu Nhu và Lâm Phàm nói nói mấy câu rồi rời giường sau đó rửa mặt.
Bạn cùng phòng này vốn dĩ không mang lai cảm giác tồn tại, sau khi có bạn trai thường xuyên cùng bạn trai ở bên nhau, trừ bỏ đi học và đi ngủ thì không thấy cô ấy đâu cả.
Phương Tiểu Nhu còn đang nằm trên giường một hồi, cách giờ hẹn đến hai giờ, quá sớm.
Cô cũng không nóng nảy, cũng không thể để bản thân quá gấp không chờ nổi, tuy rằng hiện tại cô nhớ tới việc dọn dẹp mọi thứ trên giường.
Bạn cùng phòng tác phong cũng nhanh, rất nhanh liền rửa mặt xong cùng Phương Tiểu Nhu và Lâm Phàm chào hỏi.
Cô ấy mới vừa đi Lâm Phàm liền đứng lên, trực tiếp từ trên giường nhảy qua giường của Phương Tiểu Nhu.
Phương Tiểu Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm, ôm chăn ngồi xê vào trong nhường chỗ. “Cậu qua đây làm gì?”
“Cậu xem đến cùng tớ phải làm gì đây, chị tớ tuy không có bạn trai nhưng vẫn thích nam sinh. Cậu nhanh lên cho tớ, còn có vài giờ, mau đứng lên tớ muốn sửa soạn cho cậu.”
Lâm Phàm trực tiếp kéo Phương Tiểu Nhu ra ngoài.
Phương Tiểu Nhu tuy rằng ngoài miệng nói “Ai nha có gì mà phải sửa soạn” nhưng trong lòng vẫn rất vui vẻ, hơn nữa còn hơi chờ mong.
Cô sớm tính toán, nhất định phải nhờ Lâm Phàm sửa soạn cho bản thân, Lâm Phàm luôn có gu ăn mặc tương đối đẹp.
Lần đầu tiên xem phim, cô không thể qua loa, ít nhất so với ngày thường phải đẹp hơn một chút.
Phương Tiểu Nhu phối hợp rời khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt xong.
Cô thử mở tủ quần áo một lần, nề hà không tìm được một bộ vừa lòng.
Lâm Phàm cũng nhìn tủ quần áo trống rỗng của cô, vẻ mặt bất đắc dĩ. “Nói cậu mua quần áo cậu không mua, nhìn xem hiện tại muốn mặc gì cũng không có. Vẫn là để tớ xem tớ có gì cho cậu mặc không.”
Nói xong Lâm Phàm liền bắt đầu mở tủ quần áo.
Tủ quần áo của Lâm Phàm có rất nhiều quần áo, trên thực tế, trong ký túc xá chỉ có Phương Tiểu Nhu có ít quần áo ít.
Cô chỉ có tủ quần áo cùng cái bàn, trên cơ bản đều trống rỗng, bãi rác cũng rất chỉnh tề bởi vì không có mấy thứ đồ vật.
Cuối cùng Phương Tiểu Nhu mặc một cái váy màu lam nhạt, bên ngoài khoác cái áo khoác nhỏ, hiện tại trời đã có chút lạnh cô còn mặc thêm quần vớ. Giày đều là Lâm Phàm cho cô, dù sao nhờ vậy khi nhìn vào gương cô cảm thấy rất xinh đẹp.
Lần đầu tiên cảm thấy bản thân lớn lên rất không tồi.
Phương Tiểu Nhu nhìn bản thân trong gương, không tự chủ được cười.
Chờ mong gặp được cậu.
Sau khi chuẩn bị xong thì chỉ còn nửa giờ là đến giờ hẹn, Phương Tiểu Nhu cân nhắc hơn hai mươi phút mới đi xuống lầu.
Cố Dịch An nói sẽ chờ cô ở dưới ký túc xá của các cô, cô nói với cậu có thể chờ ở cổng lớn, cũng không biết cậu có nghe hay không.
Tuy rằng hiện tại là thứ bảy, rất ít người, nhưng vẫn sẽ có người.
Cố Dịch An như vậy, trên cơ bản có mấy nữ sinh quen biết cậu, đến lúc đó cậu đi chỗ khác để đứng.
Phương Tiểu Nhu ngẫm lại cảm thấy có áp lực.
Bây giờ còn nhiều thời gian như vậy, cô liền đến ban công phơi chăn một chút.
Phơi chăn xong rồi Phương Tiểu Nhu liền xuống lầu định đi chuẩn bị nước ấm, vừa vặn gặp được hai nữ sinh cùng nhau lên lầu.
Nghe được các cô nói chuyện.
“Cậu ấy đứng ở đó chắc chắn là đang đợi người.”
“Chắc vậy, không biết là đang đợi ai nữa.”
“Này còn phải hỏi, chắc chắn là đang đợi bạn gái.”
“Ý cậu là nữ sinh sơ trung kia sao? Đó là bạn gái của cậu ấy à? Sao tớ nghe nói bọn họ là anh em mà.”
Đối phương nhìn một cái“Cậu có ngốc không. Làm gì có chuyện anh em, cậu không nghe người ta nói sao, bọn họ căn bản không phải anh em ruột. Đó chỉ qua che mắt mọi người, hơn nữa rất nhiều người đều thấy bọn họ đơn độc ở bên nhau.”
Nghe được các cô nói chuyện tim Phương Tiểu Nhu liền nhảy vài cái, không cần hỏi cô cũng biết các cô nói chính là ai.
Cố Dịch An đã tới sao?
Cô thoáng sửng sốt một chút, hai nữ sinh kia vừa nhấc đầu liền gặp Phương Tiểu Nhu, nháy mắt cũng ngẩn người.
Ngay sau đó liền không nói, sau đó mang đồ lên lầu.
Phương Tiểu Nhu còn nghe được các cô nói rất nhỏ, “Thấy chưa, là cô gái đó.”
“Tớ đã nói Cố Dịch An chắc chắn là đang đợi cô ấy.”
Các cô thảo luận khiến Phương Tiểu Nhu bỗng cảm thấy ngọt ngào, có một cảm giác rất hạnh phúc. Cô thật sự được rất nhiều nữ sinh hâm mộ.
Bất quá hiện tại cô càng để ý chính là, cậu đã tới, đang ở dưới lầu chờ cô.
Phương Tiểu Nhu nhìn bản thân mang theo bình nước rỗng, hiện tại cô cũng không có tâm tình đi múc nước, cậu đã tới cô còn đi múc nước gì nữa.
Hiện tại cô rất muốn nhìn thấy cậu.
Chỉ là hai giây do dự, Phương Tiểu Nhu liền mang theo bình nước không lên lầu.
Lâm Phàm mới vừa định bò lại trên giường chơi di động, đi qua chuẩn bị khóa cửa lại, bỗng nhiên thấy Tiểu Nhu đẩy cửa ra, mang theo cái bình nước. Gương mặt còn ửng hồng, biểu tình có chút kích động.
Lâm Phàm thoáng sửng sốt, kinh ngạc hơi há mồm, “Không phải cậu múc nước rồi sao?”
Phương Tiểu Nhu lắc đầu, “Không có.”
Cô mang theo bình nước rỗng đến ký túc xá, đặt lên cái bàn bên cạnh.
Lâm Phàm nghi hoặc nhìn cô, đi tới cầm bình nước. “Cậu không múc nước hả?”
“Không. Tớ mới vừa xuống lầu nghe được hai nữ sinh nói chuyện, nói anh ấy đã tới đang ở dưới lầu chờ tớ. Tớ không phải đã trở lại sao, vẫn là chạy nhanh đi thôi, bình nước để chỗ này khi nào tớ trở về lại múc nước.”
Phương Tiểu Nhu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lại khảy khảy đầu tóc, kỳ thật cô cũng không có đồ đạc gì nhưng vẫn mang theo một cái túi nhỏ.
Bên trong có khăn giấy gì đó.
Lâm Phàm ở bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cười, “Giờ này còn nước nôi gì nữa, hẹn hò quan trọng, chạy nhanh đi đừng làm người ta sốt ruột chờ.”
“Hẹn hò gì chứ, cậu lại nói bậy.”, Phương Tiểu Nhu ngượng ngùng phản bác một chút, kỳ thật trong lòng đang nở hoa.
Lâm Phàm khinh bỉ liếc nhìn cô một cái, đẩy cô ra bên ngoài, “Đừng dong dài, chạy nhanh xuống đi.”
Lâm Phàm đẩy Phương Tiểu Nhu ra, phất tay với cô, “Tạm biệt!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook