Phương Tiểu Nhu tới tìm Cố Dịch An chỉ để hỏi cậu ngày mai có trở về nhà hay không, nếu cậu nói không trở về nhà thì cô cũng có chuyện muốn nói với cậu.

Nhớ tới thời điểm Lâm Phàm lén lút cho cô hai món đồ.

Cô cúi đầu vừa thấy, là hai vé xem phim.

Lâm Phàm đẩy đẩy cánh tay cô, nhướng mày ám chỉ cô. “Đây chính là tớ cố ý vì cậu mua vé xem phim, đừng lãng phí, vừa vặn ngày mai cậu kêu Cố Dịch An cùng đi xem, bồi dưỡng cảm tình.”

“Có lẽ lúc này đây xem phim không thể khiến quan hệ hai người đại phát triển. Ai nha tớ nhìn mà sốt ruột, sao có thể chậm đến thế, bù lại tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi.”, Lâm Phàm vỗ vai Phương Tiểu Nhu.

Phương Tiểu Nhu cảm thấy như cô phải gánh vác nhiệm vụ gian khổ.

Nhìn trong lòng bàn tay hai vé xem phim, cô bỗng nhiên cảm giác có chút phỏng tay.

Ngẩng đầu nhìn Lâm Phàm, “Vậy cậu ngày mai làm gì? Cậu không đi sao?”

Hai vé xem phim này chính là Lâm Phàm lúc trước nói qua rất nhiều lần là muốn đi xem, hiện tại cậu ấy thế mà không đi? Hơn nữa ngày mai cô cũng không trở về nhà.

Lâm Phàm nhìn cô một cái xem thường, vỗ đầu cô, “Nói cậu ngốc thật đúng là ngốc, tớ lúc nào xem chả được, còn có thể đi theo các cậu làm bóng đèn à. Cậu cứ an tâm đi, trở về báo cáo cho tớ biết là được rồi.”

Phương Tiểu Nhu nhấp môi, cầm hai vé xem phim, gật đầu.

Thấy Lâm Phàm vì mình lao tâm lao lực như vậy Phương Tiểu Nhu có chút băn khoăn, từ đầu cậu ấy vẫn luôn tác hợp cô cùng Cố Dịch An. Cho tới bây giờ quan hệ bọn họ nói có tiến triển thì cũng có, nhưng vẫn luôn trì trệ không tiến đến đâu.

Cô cảm thấy cậu có chút thích mình, nhưng lại không dám xác nhận.

Cậu cũng không nói gì, cô cũng không thể biểu hiện ra ý nghĩ của chính mình, nếu không có Lâm Phàm xúi giục rất nhiều chuyện thì cô đều không có dũng khí đi làm.

Phương Tiểu Nhu còn nhớ khi còn nhỏ da mặt dày như vậy, nhưng là căn bản làm không được, vừa thấy cậu mặt liền đỏ thì phải làm sao bây giờ.

Suy nghĩ lại hiện tại, Phương Tiểu Nhu cất vé xem phim vào túi áo, duỗi tay còn có thể sờ đến.

Có chút khẩn trương mà nắm chặt.

Cảm giác như mời cậu hẹn hò.

Không khỏi khẩn trương còn mặt đỏ.

Cô nói cho chính mình cần bình tĩnh, muốn thong dong, vốn dĩ cũng không phải đại sự gì, bạn bè cùng nhau xem phim cũng rất bình thường.

Cậu là Tiểu Mã ca ca của cô mà, cùng cậu xem phim không phải quá bình thường sao.

Phương Tiểu Nhu rối rắm do dự Cố Dịch An đã sớm nhìn ra, cậu thả chậm bước chân, cúi đầu nhìn cô.

“Em có gì muốn nói phải không?”

Nếu cậu hỏi như vậy, Phương Tiểu Nhu cũng liền không có gì phải do dự, trực tiếp nói ra.



Hơn nữa cô tận lực làm ngữ khí của bản thân thật bình tĩnh, cố gắng không khẩn trương.

“Chính là muốn hỏi anh ngày mai có thể hay không, Lâm Phàm cho em hai vé xem phim, cậu ấy ngày mai có việc đi không được cho nên muốn hỏi anh có đi hay không?”

Cố Dịch An cảm thấy hứng thú cười cười, hỏi một câu “Là phim gì?”

Phương Tiểu Nhu lập tức móc vé phim từ túi áo ra, hai vé phim đều bị cô nắm chặt đến nhăn nhúm, cô đưa một vé cho cậu.

“Chính là cái này.”

Cố Dịch An duỗi tay tiếp nhận, trên mặt vẫn luôn là nụ cười nhàn nhạt, khi nhìn cô trong mắt toàn là ôn nhu.

“Cái này không phải mới chiếu gần đây sao, nghe nói được khen ngợi rất nhiều, rất nhiều người đề cử.”

Phương Tiểu Nhu gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, chính là bộ phim này. Lúc ấy Lâm Phàm cũng rất muốn xem, nhưng cậu ấy ngày mai lại có việc không xem được, vé cũng không thể vứt đi cho nên hỏi anh ngày mai có thể hay không cùng đi xem.”

Cố Dịch An cầm phiếu, trầm mặc một chút.

Cậu nhớ tới hôm nay mới vừa đáp ứng bạn sau bàn, ngày mai sẽ cùng cậu ta ở ký túc xá làm bài thi.

Xem ra đành phải nuốt lời một lần.

Dù sao bài thi vẫn ở đó, cũng không chạy đi đâu, trước làm hay sau làm cũng như nhau.

Bộ phim lại khá hay.

Cố Dịch An do dự một chút liền đồng ý.

Phương Tiểu Nhu vui vẻ cười.

Vấn đề lớn nhất Phương Tiểu Nhu đã giải quyết xong nên liền vui vẻ cùng Cố Dịch An đi ăn cơm chiều, ăn xong rồi còn cùng nhau tản bộ. Kỳ thật trong quá trình đó cô vẫn luôn muốn tâm sự với cậu vài chuyện, cũng muốn cùng cậu đi lại gần một chút, nhưng là có đôi khi do dự nửa ngày cũng không biết nói cái gì.

Kỳ thật trầm mặc cũng không có gì, chỉ cần là cùng cậu ở bên nhau là tốt rồi, lời nói không cần nhiều như vậy.

Tuy rằng hiện tại vào giờ này trên sân thể dục có vài cặp đôi đang tản bộ, cô nhìn người khác cảm thấy có chút hâm mộ, lại trộm dư quang liếc qua cậu liền muốn giả vờ không cẩn thận đụng vào người cậu.

Phương Tiểu Nhu muốn làm nhưng không dám làm, có chút mất mát, nhưng cô nghĩ lại khoảng cách giữa bọn họ cũng đã rất gần rồi.

Ngẫu nhiên đi đường tay cô còn có thể đụng tới tay cậu, mà cậu cũng không có tỏ vẻ không thích, cô trộm nhìn cậu, còn thấy trên mặt cậu không có một chút chán ghét.

Phương Tiểu Nhu còn đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên cô đụng phải người lạ, đồng thời tay bị cậu giữ chặt.

Cô bất ngờ, trái tim nhảy bang bang, lập tức ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời của cậu.

Bốn mắt nhìn nhau khiến tim cô đập càng nhanh, hai tai cũng nhanh chóng đỏ lên.



Cố Dịch An bỗng nhiên bắt được tay cô, kéo cô về bên cạnh một chút, chỉ thiếu chút nữa thì cô trực tiếp đụng vào trên người cậu.

Phương Tiểu Nhu trì độn chưa kịp phản ứng.

Cô chỉ biết hiện tại cậu nắm tay cô, tay cậu ấm áp khô ráo, dày rộng lại có lực.

Cùng lúc đó một đôi tình lữ vừa vặn đi qua bên họ, nữ sinh kia ngượng ngùng cười với Phương Tiểu Nhu.

“Ngại quá, thiếu chút nữa đụng vào cậu.”

Phương Tiểu Nhu còn vẻ mặt mờ mịt, bị người ta bỗng nhiên xin lỗi làm cô cảm giác lỗ tai càng nóng hơn.

Cũng không có làm rõ chuyện gì liền cười nói không sao.

Sau đó đối tình lữ kia rời đi.

Cố Dịch An buông lỏng tay cô.

Không khí quái dị, cô nhìn thấy cậu mặt ửng đỏ, giống như có lại giống như không có dường như không rõ ràng lắm.

Cậu quá cao, cô muốn nhìn rõ ràng đều nhìn không tới.

Bất quá không khí thật sự trở nên có chút nói không rõ.

Phương Tiểu Nhu hiện tại đã biết rõ vừa rồi là đối tình lữ kia đùa giỡn thiếu chút nữa đụng vào mình, Cố Dịch An mới đem cô kéo ra, cậu có thể là không cẩn thận, lập tức liền bắt được tay cô.

Tuy rằng là không cẩn thận, nhưng vẫn khiến lòng cô khơi dậy ngàn tầng lãng.

Đã lâu vẫn không bình tĩnh được.

Nhịn không được hồi tưởng mấy lần chuyện vừa rồi, còn có cảm giác đụng vào người cậu trong nháy mắt kia, còn có tay cậu ấm áp như vậy.

Giống như càng ở chung cô càng thích hắn, cảm thấy cậu chỗ nào cũng tốt, chỗ nào cũng lấp lánh sáng lên.

Cả một đêm Phương Tiểu Nhu lăn qua lộn lại đều suy nghĩ chuyện này, trong lòng vẫn luôn ngọt ngào ngủ không được, hưng phấn hận không thể ở trên giường đánh hai cái.

Chuyện này cô còn không nghĩ nói cho bất luận kẻ nào, chỉ nghĩ rồi một mình trộm ngọt ngào.

Nghĩ đến ngày mai cùng cậu xem phim, cô liền càng mong đợi, có một loại cảm giác muốn cùng cậu hẹn hò.

Phương Tiểu Nhu rất coi trọng chuyện này, nằm mơ đều mơ thấy chuyện hẹn hò.

Ngày hôm sau trời chưa sáng đã tỉnh, mở to mắt nhìn trần nhà nhìn lại bên ngoài mông lung, sau đó liền muốn mặc quần áo đi ra ngoài, muốn trang điểm một chút.

Cô muốn xinh đẹp một chút cùng cậu đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên hai người xem phim mà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương