Tiêu Niên tóc tai bù xù. 

Trái phải giao nhau, một bên còn vểnh lên, trông giống như bị cái gì đè lên lâu rồi vậy. 

Hiện tại, cậu giống như đã ngủ say như chết, ngồi dưới đất dựa vào một bên đùi của Lục Tri Chu, không hề nhúc nhích. 

Cho dù mái tóc Tiêu Niên bị làm cho rối bời như vậy, nhưng ở trong tay Lục Tri Chu, khi vuốt lên nó vẫn rất mềm mại. 

Lục Tri Chu trông rất muốn chải vuốt gọn lại mái tóc của Tiêu Niên, nhưng lại không làm gì được với mái tóc bướng bỉnh của cậu. 

Sau lại, Lục Tri Chu rốt cuộc từ bỏ, hắn sửa sang lại quần của mình, cũng cúi đầu nhìn gương mặt Tiêu Niên. 

Hai má bởi vì uống rượu mà hơi ửng hồng, môi giống như bị dính cái gì, ẩm ướt trơn bóng, hơi hé mở. 

Lục Tri Chu lại quay về mái tóc của Tiêu Niên, trực tiếp nắm lấy chỗ tóc bướng bỉnh kia, kéo lên. 

Chải vuốt không được, nhưng tạo kiểu lại rất dễ. 

Lục Tri Chu loay hoay một hồi, dúm tóc kia giống như một cái lỗ tai nhỏ vậy, vểnh lên ở một bên đầu Tiêu Niên. 

Bỗng nhiên, hắn nở nụ cười.

Sau lại, Lục Tri Chu ôm Tiêu Niên về phòng, giúp cậu đắp chăn đàng hoàng rồi tắt đèn, im lặng rời khỏi phòng. 

Nhưng vừa đóng cửa lại, vị mỹ nam an tĩnh ở trên giường lại mở mắt. 

Tiêu Niên vẫn thấy hơi choáng váng, cậu không chắc đã ngủ lúc nào, nhưng cậu biết chính mình tỉnh lại lúc nào. 

Mẹ nó, lúc Lục Tri Chu ôm cậu vô phòng làm chân cậu bị chèn chỗ cạnh cửa. 

Lục Tri Chu không biết, nhưng cậu thì biết. 

Tiêu Niên ngồi dậy, nhìn mắt cá chân của mình.

Không chỉ bị chèn lên mà còn bị quẹt một đường lằn đỏ. 

Tiêu Niên hít nhẹ một hơi, thử chạm lên, xoa ấn. 

Xoa xoa, có chút hình ảnh chợt hiện lên trong đầu cậu. 

Tiêu Niên thấp giọng ‘a’ một tiếng, vùi mặt vào lòng bàn tay. 

Cũng không phải cậu nhớ rõ hết tất cả, nhưng không phải cái gì cũng quên. 

Trước khi ngủ, cậu làm gì với Lục Tri Chu, cậu biết rất rõ. 

Nghĩ vậy, Tiêu Niên lập tức thấy cả người đều nóng bừng. 

Cậu làm cái gì vậy……

Mẹ nó, sao mày lại sắc như vậy chứ, Tiêu Niên!

Khắp người toàn là mùi rượu, Tiêu Niên là ngủ không được.

Vì thế, cậu từ trên giường bò dậy, nhưng lại không bật đèn, giống như sợ bị người bên ngoài phát hiện, lặng lẽ đi đường, sờ soạng tìm tới vali của mình, dựa theo trí nhớ lấy ra áo ngủ. 

Phòng tắm là ở trong phòng, Tiêu Niên đi vào, liếc mắt một cái liền thấy trên đầu mình là một chùm tóc hình tai mèo. 

Buổi tối cậu vẫn luôn nằm ở một góc trên sô pha, tóc chắc là bị gối dựa ép lên rồi. 

Nhưng ép kiểu này trông vui thật. 

Tiêu Niên nhúng chút nước, đem một bên khác cũng vuốt lên cái tai mèo. 

Cậu vốn định dùng di động chụp một tấm, nhưng trong túi không có di động. 

Tiêu Niên nghĩ nghĩ, cậu nhớ là có cầm điện thoại về, nhưng thôi mặc kệ, tắm rửa trước đã. 

Mà cái điện thoại cậu đang nhớ thương, lại đang nằm trên sô pha ngoài phòng khách. 

Giống như có tâm linh cảm ứng vậy, bên này Tiêu Niên vừa nghĩ tới nó xong, ở bên ngoài, điện thoại của cậu lại vang lên. 

Lục Tri Chu trong tay cầm điều khiển từ xa, hai mắt nhìn chằm chằm TV nhưng suy nghĩ như đang trôi về đâu, điện thoại của Tiêu Niên vừa vang lên, hắn tức thì hồi thần lại. 

Cúi đầu nhìn, trên màn hình điện thoại hiện thị “Trương Tử Diệc”. 

Lục Tri Chu khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm điện thoại vài giây, mới trượt nút nhận cuộc gọi. 

“Tiêu Niên.” 

Bên kia thấy nhận máy liền trực tiếp gọi tên. 

Lục Tri Chu: “Xin chào.” 

Bên kia hơi khựng lại: “A xin chào, Tiêu Niên đâu?”

Lục Tri Chu: “Ngủ.”

Trương Tử Diệc cười một chút: “Cậu ấy ngủ sớm như vậy à, không giống cậu ấy lắm.”

Lục Tri Chu dùng ngón tay vuốt điều khiển từ xa ở bên cạnh: “Cậu có việc gì sao?” 

“A không có gì, muốn rủ cậu ấy ra ngoài chơi, mọi người đều có mặt.” Cậu ta vừa nói vừa cười: “Nếu đã ngủ rồi vậy không quấy rầy nữa.” 

Lục Tri Chu cầm điện thoại muốn cúp máy, bên kia Trương Tử Diệc lại nói chuyện. 

“À mà, anh là bạn trai của Tiêu Niên sao?” 

Lục Tri Chu: “Vị hôn phu.” 

Trương Tử Diệc: “A vâng.”

Lục Tri Chu có chút không kiên nhẫn: “Còn có việc?”

Trương Tử Diệc: “Không có.”

Sau khi cúp máy, điện thoại của Tiêu Niên liền quay về ảnh nền trên màn hình khoá. 

Là một nhân vật manga anime, Lục Tri Chu không biết về nó, nhưng lại nhìn nhiều mấy lần. 

Trong phòng, Tiêu Niên tắm rửa xong vẫn cứ rón ra rón rén, cả người cũng thoải mái sảng khoái hơn nhiều. 

Không có điện thoại cũng không có đồng hồ, cậu không có khái niệm thời gian, vừa lúc thấy hơi khát, cho nên cậu nhẹ nhàng đi đến cạnh cửa, lặng lẽ mở ra. 

Không nghĩ tới, mới hé ra một cái khe nhỏ xíu, Lục Tri Chu đang ngồi trên sô pha ở bên ngoài trực tiếp chuyển ánh mắt lại đây. 

Tiêu Niên ‘hắc’ một tiếng, đi ra ngoài. 

“Vẫn chưa ngủ à.” 

“Không ngủ?” 

Hai người đồng thời nói chuyện.

Tiêu Niên ‘à’: “Tỉnh lại, tắm rửa một chút.” Cậu đi đến gần sô pha: “Có thấy điện thoại của em không?” 

Lục Tri Chu từ trên bàn trà cầm điện thoại của cậu lên. 

Tiêu Niên vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn, cảm ơn.”

Nhưng mắt thấy điện thoại sắp tới tay, Lục Tri Chu lại đưa tay sang chỗ khác. 

Tiêu Niên: “Huh?”

Lục Tri Chu nghi hoặc mà nhìn Tiêu Niên: “Em sao vậy?” 

Tiêu Niên: “A? Em làm sao cơ?”

Lục Tri Chu: “Không có gì.”

Nói xong, hắn đưa điện thoại trả cho Tiêu Niên.

Tiêu Niên làm sao à, còn không phải là cảm thấy chính mình có lỗi với Lục Tri Chu, lúc này trong lòng rất…… 

Cậu cũng không biết nên diễn tả thế nào, không giống như phải áy náy, cũng không giống như phải xin lỗi, thật sự nói không nên lời, cũng không đoán được là tốt hay xấu. 

Nhận lấy điện thoại, Tiêu Niên lại lần nữa cảm ơn một tiếng, lễ phép đến mức làm Lục Tri Chu lại nhìn cậu một cái. 

Bên ngoài không bật đèn chính, chỉ mở ba trản đèn nhỏ gần đó. 

Tiêu Niên phát hiện, hình như Lục Tri Chu rất thích xem TV trong điều kiện mờ tối thế này. 

Như vậy cũng tốt, bọn họ cũng không cần bị lộ quá rõ dưới ánh đèn.

Nhét điện thoại vào túi, Tiêu Niên quay đầu, bước vào phòng bếp.

Sau đó, từ trong tủ lạnh lấy ra một bình nước.

Nhưng bình nước này còn chưa kịp mở ra, đột nhiên có một bàn tay từ phía sau cậu vươn tới, rút đi bình nước trong tay cậu. 

Ngay sau đó, một cái ly khác lại được đưa tới. 

Tiêu Niên nhìn đồ trong tay bị đổi đi: “Cái gì vậy?” 

Lục Tri Chu: “Nước mật ong.” 

Tiêu Niên kinh ngạc: “Chỗ này cũng có mật ong?” 

Lục Tri Chu: “Anh mang.” 

Tiêu Niên: “Anh thích mật ong như vậy à, còn mang nó theo.” 

Lục Tri Chu không biết sao lại bật cười: “Mang cho em.” 

Tiêu Niên ‘ồ’: “Cảm ơn.”

Nhưng cậu vừa chuẩn bị uống, Lục Tri Chu đột nhiên bắt lất cổ tay cậu. 

Tiêu Niên: “A?”

Lục Tri Chu: “Sao không nói là anh tri kỷ.”

Tiêu Niên ‘phụt’ một tiếng, cười rộ lên.

Tiêu Niên lập tức tăng cao trạng thái: “Thầy Lục tri kỷ ghê nha.” Cậu nghiêng đầu nhìn Lục Tri Chu nháy mắt: “Chắc là lo em lại đây sẽ uống rượu nhiều, thầy Lục thật là tốt.” 

Lục Tri Chu cười cười: “Lúc này mới đúng.” Hắn sờ sờ cái trán Tiêu Niên: “Ngủ ngốc luôn rồi sao?” 

Tiêu Niên: “Anh mới ngốc.” 

Không biết Lục Tri Chu pha ly nước mật ong này hồi nào, giờ cũng đã lạnh, độ ấm vừa vặn, uống vào không sợ nóng. 

Uống xong cậu đi rửa ly, lật ngược úp lên giá, quay đầu, Lục Tri Chu đã không ở phòng khách, nhưng đèn vẫn còn sáng. 

Trên sô pha không có ai, Tiêu Niên lại đi qua một bên, thấy Lục Tri Chu đang nằm trên ghế dài ngoài ban công.

Lục Tri Chu đối mặt với bóng đêm, cũng cùng bóng đêm hòa vào làm một. 

Tiêu Niên đứng tại chỗ suy nghĩ hồi lâu. 

Trong lòng cậu là rất muốn đi qua đó, với lại mấy người nhìn đi, bên ngoài chỉ có một cái ghế dựa, cậu đi ra ngoài thì đâu có chỗ mà ngồi, vậy nên chỉ có thể…… 

Đúng không. 

Nhưng lý trí của cậu lại bảo rằng, bây giờ cậu nên về phòng ngủ. 

Chuyện chỉ có tí xíu như vậy, nhưng Tiêu Niên đã bắt đầu suy nghĩ tới nhân sinh vũ trụ luôn rồi. 

Sau cùng, cậu cắn răng một cái, lựa chọn đi ra ngoài ban công. 

“Uống xong rồi?”

Vừa bước ra ngoài, còn chưa tới trước mặt Lục Tri Chu, Lục Tri Chu đã mở miệng. 

Tiêu Niên ‘ừ’ một tiếng: “Đặc biệt uống ngon.”

Lục Tri Chu phát ra một tiếng tiếng cười vi diệu: “Về sau lại uống nhiều rượu chút, anh sẽ pha cho em.”

Tiêu Niên cười: “Cái gì chứ.” 

Tiêu Niên trong lòng ‘khụ khụ’, đi về phía Lục Tri Chu hai bước: “Ai, anh nói xem, chỗ này lộ thiên như vậy, hẳn là sẽ có người nhìn thấy chúng ta chứ?” 

Lục Tri Chu: “Hẳn là vậy.”

Tiêu Niên trải chăn thành công, dép lê vứt ra, trực tiếp lên ghế dài: “Em tới nằm chung với anh.” 

Lục Tri Chu cũng rất phối hợp, lúc Tiêu Niên nằm xuống, hắn còn vươn cánh tay ra. 

Còn ôm Tiêu Niên, để Tiêu Niên dựa vào lòng hắn. 

Toàn bộ quá trình, hai người phối hợp đặc biệt ăn ý, liền mạch lưu loát. 

Tiêu Niên rất muốn mắng chính mình, nhưng cậu lại thấy rất khoái, vậy mà còn cảm giác quá ngọt ngào. 

Vậy cứ trách cậu vẫn chưa hết say đi.

“Ca ca.” Nằm xong, Tiêu Niên hô lên.

Lục Tri Chu đáp: “Ừ.”

Tiêu Niên lại kêu: “Lục Tri Chu tiên sinh.”

Lục Tri Chu: “Ừ.”

Tiêu Niên: “Thầy Lục.”

Lục Tri Chu cười rộ lên: “Làm sao vậy?”

Tiêu Niên mấp máy một chút, dựa đến càng chặt: “Không có gì, chỉ muốn kêu thôi.” 

Nơi Tiêu Niên dựa vào rất gần trái tim của Lục Tri Chu, Tiêu Niên áp một bên tai lên lồng ngực của Lục Tri Chu, nghe tiếng tim đập ‘thịch thịch thịch’ thuộc về Lục Tri Chu. 

Đêm tối an tĩnh, cái gì cũng không có, cảnh đêm nơi này cũng không phải rất đẹp, không có ngôi sao, không có ánh trăng, chỉ có những chấm sáng không biết là của nhà ai. 

Nhưng Tiêu Niên chính là rất hưởng thụ.  

Cậu thậm chí lo sợ Lục Tri Chu sẽ đột nhiên nói nhàm chán, đột nhiên đứng lên, lại đột nhiên rời đi.  

Đã gần một giờ, hiện tại cũng không phải khung giờ làm việc và nghỉ ngơi của vị giáo sư này. 

Nhưng Tiêu Niên cũng không hỏi, nhỡ hỏi xong người ta đi mất thì làm sao bây giờ. 

Cho nên, cậu cứ nằm yên nghe tiếng tim đập của Lục Tri Chu, hít thở bầu không khí trong lành, ngắm bầu trời đêm trống rỗng. 

Nhưng cậu cũng không biết bản thân lại làm sao vậy, cái tay này của cậu nha, bắt đầu không thành thật.

Lúc đầu là cậu không ý thức được, giống như lúc nói chuyện điện thoại vậy, luôn thích sờ sờ đồ vật bên cạnh. 

Cậu theo bản năng nhưng cũng rất có phương hướng, vuốt vuốt liền vuốt lên cơ bắp của Lục Tri Chu. 

Chờ cậu phát hiện chính mình đang làm cái gì, tay cậu đang cách lớp quần áo của Lục Tri Chu, bắt lấy một miếng thịt. 

Tiêu Niên thầm hít một hơi, ngẩng đầu lên. 

Hay ghê, Lục Tri Chu cũng đang nhìn cậu. 

“Ha ha.” Tiêu Niên lập tức cong cong mắt: “Dáng người thầy Lục đẹp thật.” 

Lục Tri Chu không rõ ý vị mà đáp lại một câu: “Cảm ơn em.” 

Tiêu Niên chậm rãi nâng tay lên, hỏi Lục Tri Chu: “Cái này cũng miễn phí sao?” 

Lục Tri Chu bị Tiêu Niên chọc cười: “Miễn phí.” 

Tiêu Niên ‘ồ’ lên.

Sau đó, đầu cậu bị chạm mạch, ngửa đầu, ở bên khóe miệng Lục Tri Chu, ịn một cái: “Mua một tặng một cái hôn.” 

Lục Tri Chu bị hôn xong cũng không có phản ứng gì, chỉ là nhìn Tiêu Niên chằm chằm. 

Tiêu Niên mím môi, cũng nhìn Lục Tri Chu. 

Nhưng mắt đối mắt chưa được bao lâu, Lục Tri Chu đã cúi người xuống. 

Hắn đỡ sau gáy Tiêu Niên, nghiêng đầu lướt qua chóp mũi Tiêu Niên, hôn lên. 

Đèn ban công lập tức bị Lục Tri Chu che khuất, giữa lúc sáng tối giao tranh, Tiêu Niên cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của Lục Tri Chu. 

Hắn hôn môi dưới của Tiêu Niên trước, rồi hôn môi trên của Tiêu Niên, mọi thứ vừa súc tích vừa ôn nhu, cái gì cũng vừa vặn tốt. 

Tiêu Niên lập tức nhắm mắt lại, cũng cảm nhận được Lục Tri Chu lại lần nữa cúi đầu xuống, vươn đầu lưỡi dò xét tiến vào.

Hơi thở của hai người nháy mắt đan xen, Tiêu Niên vậy mà lại nếm thấy một chút hương vị mật ong. 

Rất dính, rất ngọt, rất mềm. 

Gió mát trên ban công giống như cũng tan biến, Tiêu Niên cong một chân nằm trên ghế dài, cố gắng thực hành hít thở cơ bản nhất. 

Lục Tri Chu làm sao thế nhỉ, hắn biết hôn thật đấy. 

Dần dần, Lục Tri Chu môi hôn lướt xuống, Tiêu Niên cũng phối hợp ngẩng đầu lên.

Khi Lục Tri Chu chạm tới hầu kết của Tiêu Niên, Tiêu Niên bắt lấy áo của Lục Tri Chu, rất sung sướng mà run lên một chút. 

Sau đó, cậu thầm nghĩ trong lòng, giờ mà anh còn chưa làm em, anh có phải là đàn ông hay không vậy. 

Với lại, lúc nãy em còn làm chuyện đó với anh, vậy mà anh cũng nhịn được? 

Trọng điểm là, chân cậu đã đụng phải rồi, Lục Tri Chu, anh phản ứng rất lớn đó anh có biết không. 

Tiêu Niên không nghĩ tới, gần như một giây sau khi cậu nghĩ xong hai câu này, Lục Tri Chu liền ngẩng đầu lên, giống như có thể nghe được lời nói trong lòng cậu vậy. 

Sau đó, lại một giây tiếp theo, Lục Tri Chu ngồi dậy, bước xuống đất, bế Tiêu Niên lên. 

Lục Tri Chu hai bước trở lại phòng khách, lại hai bước đến cửa phòng, một chân đá văng ra. 

Theo tiếng cửa và vách tường va chạm vang lên, Tiêu Niên bị ném lên giường. 

Cậu căn bản không có thời gian phản ứng, Lục Tri Chu bắt lấy tay cậu liền cúi người xuống. 

Nhịp tim của Tiêu Niên lập tức đập nhanh hơn, hô hấp cũng nặng hơn. 

Tiêu Niên muốn dùng tay vòng lấy cổ Lục Tri Chu, nhưng Lục Tri Chu không cho. 

Hắn chặn tay Tiêu Niên lại, nắm lấy, trói ở trên đầu, lại ở trên cánh tay của Tiêu Niên khẽ hôn một cái. 

Toàn bộ thần kinh của Tiêu Niên đều tê dại.

Cứu mạng a, ánh mắt này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương