Ăn khuya
-
Chương 2:
Đến lầu hai, những người khác đã ngồi vào bàn, đồ nướng và hoành thánh đa được dọn lên. Có năm sáu người đang ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, bọn họ đều mặc đồng phục, hoàn toàn khác biệt với những người khách trong đại sảnh.
Viên Trĩ nhìn thấy bạn trai mình trước tiên, cô ấy chạy lại hôn anh, mấy người xung quanh đều “xuỳ” một tiếng.
Cô ấy kéo Châu Cẩm đến bên cạnh, giới thiệu với mọi người: “Đây là bạn thân của tớ, Châu Cẩm. Cậu ấy không những xinh đẹp mà thành tích học tập còn rất tốt, vẫn luôn xếp hạng nhất ở lớp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm mỉm cười chào hỏi mọi người, trong chốc lát bầu không khí trở nên náo nhiệt.
Thực ra Châu Cẩm và Viên Trĩ đã chơi chung với nhau từ năm lớp mười, những năm nay đều học chung một lớp. Những người bạn của cô ấy Châu Cẩm đã quen biết hết cả rồi. Mà những người hôm nay là bạn học của bạn trai mới Viên Trì, cô mới gặp lần đầu.
Châu Cẩm không ngồi gần Viên Trĩ, mà được cô ấy xếp cho ngồi cạnh một bạn học sinh nam.
“Lâu không gặp, trước đây bọn mình đi chơi, mà cậu không đến.” Bạn nam nghiêng đầu bắt chuyện với cô.
“Nghỉ hè tớ có hơi bận, phải ở nhà ôn bài.” Châu Cẩm mỉm cười, vuốt tóc con bên mặt ra sau tai.
Chắc vì ban nãy chạy vội quá nên đôi má cô đã trở nên ửng hồng, không còn vẻ trắng bệch kia nữa.
Lúc trước Viên Trĩ mời mọi người đi hát ở KTV, trong đó có bạn nam này. Châu Cẩm và cậu ấy chẳng nói được mấy câu, nên không tính là quen biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây là lần đầu tiên Châu Cẩm ăn chung với chúng ta. Phương Hách Hiên, cậu phải chăm sóc tốt cho bạn tớ đó.” Viên Trĩ ở một bên cười đùa.
Câu nói này rất mờ ám, những người khác giả vờ hùa theo.
Lúc này, Chung Nghiên Tề đi lên lầu hai. Một tay anh xách nước ngọt, tay còn lại thì kẹp điếu thuốc. Thân hình cao lớn đứng ở một góc, khiến không gian trên lầu hai trở nên bí bách.
Chắc vì trời nóng nên anh đã đổi sang chiếc áo ba lỗ màu đen.
“Tặng các em một lốc nước ngọt.” Chung Nghiên Tề để nước xuống đất, những chai thuỷ tinh va chạm vào nhau phát ra tiếng leng keng.
Là nước ngọt có ga mới ra của nhãn hàng nào đó, giá cả không hề rẻ. Ông chủ Chung làm ăn như vậy có bị thua lỗ không thế?
Bọn họ là khách hàng thân quen ở đây, Chung Nghiên Tề đã quen mặt với đám học sinh cấp ba này. Khi anh có mặt ở tiệm đều sẽ tặng bọn họ một ít thức ăn hoặc nước uống.
“Cảm ơn anh.”
Nhóm học sinh ban nãy còn ồn ào, hiện tại đều trở nên ngoan ngoãn lạ thường.
Chung Nghiên Tề gật đầu, đặt đồ xuống rồi quay người rời đi, nhưng có người gọi anh lại.
“Xin chào, cho hỏi anh có đồ khui không ạ?” Châu Cẩm vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
Khiến bạn học bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô, dường như cô đang hỏi một câu hỏi hết sức ngớ ngẩn.
Chung Nghiên Tề bật cười, anh nhướng mày nhìn Châu Cẩm, chậm rãi trả lời: “Không cần.”
Anh dùng miệng ngậm điếu thuốc, khom lưng lấy một chai nước ngọt đặt lên bàn, lại lấy một chiếc đũa để ở mép nắp chai.
Châu Cẩm nhìn thấy cơ bắp tay phải anh khẽ rung lên, hơi dùng sức “phập” một tiếng, nắp chai đã bắn ra ngoài.
“Lộc cộc lộc cộc” lăn đến bên chân, cuối cùng nó dừng lại, mặt lõm hướng lên trên.
Chung Nghiên Tề đưa chai nước đến trước mặt cô: “Uống đi.”
Bầu không khí trên bàn lắng đọng vài giây, nhưng rất nhanh đã có người lên tiếng để phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này.
Châu Cẩm chợt thấy khuôn mặt mình nóng ran.
“Cảm ơn.”
Chung Nghiên Tề không quan tâm, lấy điếu thuốc trên miệng xuống, hít mạnh một hơi. Tàn thuốc đã lâu không phủi, tích lại rất dài chợt rơi xuống bàn theo động tác của anh.
Anh bước xuống lầu.
Châu Cẩm chăm chú nhìn nước ngọt trước mặt, trên thân chai có ghi chú là hương vị dứa, bởi vì rung lắc nên miệng chai nổi lên bọt khí.
Cô cúi người nhặt nắp chai lên, phát hiện bên trong có bốn chữ: “Thêm một chai nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook