Ăn khuya
-
Chương 1:
Đầu tháng chín, thời tiết của thành phố Hải Tân ở Hồng Thành vẫn chưa chuyển lạnh, cái nóng của mùa hè vẫn còn tồn đọng. Đêm tối ở chợ Dịch vẫn tấp nập người qua lại, bên trong những sạp hàng và cửa tiệm đều toả ra ánh sáng vàng ấm áp, trắng sáng như trang sách.
Chợ Dịch Sơn là một con phố cổ ở Hồng Thành, diện tích rộng lớn bao quát cả thành Nam và thành Đông. Nơi đây có nhiều phố phường và gần gũi với cuộc sống nhất, cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn nhất. Chỉ có một trường cấp ba gần với Hồng Thành Lâm Hải, đó là Hồng Thành Nhị Trung nằm ở cuối chợ Dịch Sơn.
Chín giờ năm mươi phút tối, tiếng chuông tan học đúng giờ vang lên. Từng tốp học sinh mặc đồng phục trắng xanh của trường ồ ạt đi ra, khiến chợ Dịch Sơn càng thêm huyên náo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm là một trong những học sinh ngờ nghệch này. Cô đeo chiếc cặp sách đã cũ, nhìn không rõ thương hiệu. Cô buộc tóc đuôi ngựa cao vút, trước trán không để mái, thân hình có phần đầy đặn ẩn giấu trong lớp đồng phục, nhìn không có gì khác so với những người khác.
Nhưng chung quy cô vẫn có khác sự khác biệt, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn trông lúc nào cũng đặc biệt dịu dàng.
Châu Cẩm không thèm quan tâm đến ánh mắt của những học sinh xung quanh, cô nghiêng đầu nói nhỏ với Viên Trĩ: “Đi nhanh chút đi, ăn xong tớ còn phải về nhà học bài nữa.”
Viên Trĩ vừa nhắn tin với bạn trai, vừa lơ đãng trả lời: “Biết rồi, cậu thích học tập thật đấy.”
Châu Cẩm im lặng, không đáp lại. Viên Trĩ chẳng chờ mong gì câu trả lời của cô, sau khi nhắn tin xong thì cất điện thoại đi, rồi kéo cô chạy ra ngoải cổng trường. Dọc đường đi sượt qua quần áo của rất nhiều người.
Gió đêm có hơi se se lạnh, đuôi tóc của Châu Cẩm đung đưa trong không trung, đã rơi ra rất nhiều. Những sợi tóc con bị gió thổi quét qua khuôn mặt và cổ cô, có chút ngứa ngáy khó phát giác.
Tiệm nướng và hoành thánhthoánh Lão Chung Dã nắm trên con đường Nghênh Hải, cách trường trung học số hai một con đường, khoảng chừng trăm mét. Lối đi trong chợ Dịch Sơn rất chật chội, một con đường lớn chỉ đủ hai chiếc xe đi ngược chiều nhau, thông thường những xe tải xuống hàng đều dừng ở đường lộ bên ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Châu Cẩm đi ngang qua rất chiếc xe tải chở hàng màu trắng, có một người trung niên mặc áo khoác tay cụt trắng đang leo lên leo xuống để xuống hàng, mùi mồ hội tràn ngập trong không khí. Thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Châu Cẩm cảm nhận được, nhưng cô vẫn ưỡn ngực, mắt nhìn thẳng mà bước qua.
*
Từ chín giờ tối đến hai giờ sáng mỗi ngày là thời gian nhộn nhịp nhất của tiệm đồ nướng và hoành thánh Lão Chung Dã.
Ánh đèn nê-ông chớp nháy trên biển hiệu, cánh cửa kính mở toang, từ xa đã nhìn thấy bên trong chật kín người. Đám đàn ông nâng ly uống rượu, bàn chuyện trên trời dưới đất, trên tay đều châm một điếu thuốc, vẻ mặt hưởng thụ hít lấy nó. Mùi khói thuốc nồng nặc trong đại sảnh, không thể hít thở được.
Bên trong ồn áo khiến người ta không thể ngồi yên, Chung Nghiên Tề bực dọc chỉnh lại đầu tóc, rồi giao quầy lại cho nhân viên phục vụ, quay người đi ra cửa, dựa vào tường hút thuốc.
Anh mặc chiếc áo thun trắng và chiếc quần lửng màu xanh đậm, đi dép lê, chân phải hơi cong lên.
Cổ tay trái kẹp điếu thuốc có đeo một chuỗi vòng trầm hương, che đi hình xăm nhỏ không nhìn rõ.
Hai người Châu Cẩm và Viên Trĩ thở hồng hộc chạy đến trước cửa, đúng lúc nhìn thấy anh.
“Anh bảy.” Viên Trĩ lên trước, dè dặt chào hỏi, thậm chí nụ cười có phần xua nịnh.
Chung Nghiên Tề nâng mi mắt lên nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt, anh chỉ gật đầu: “Đến rồi à.”
Anh rất kiệm lời, đối với ai cũng đều lạnh nhạt, bầu không khí nhất thời có hơi gượng gạo.
“Vậy…”
Còn chưa đợi Viên Trĩ nói ra những lời khách sáo, Chung Nghiên Tề đã đoán ra được ý tứ của cô ấy, không kiên nhẫn mà quơ tay: “Bọn họ ở lầu hai, lên đó đi.”
Cánh tay đung đưa khiến tàn thuốc lá rơi đầy xuống đất.
Anh dùng ngón cái và ngón trỏ nắm lấy đầu thuốc lá, hít một hơi cuối cùng rồi phun khói ra, sau đó giẫm tắt điếu thuốc bị vứt trên mặt đất.
Đây là lần đầu tiên Châu Cẩm đến đây, Chung Nghiên Tề chưa từng thấy cô. Lúc này anh đang tuỳ ý quan sát khuôn mặt mới mẻ trước mắt này.
Cô không hề tránh né, ánh mắt nhìn thẳng qua, nhưng không nhìn ra được điều gì trong đôi mắt cô, chỉ thấy sự thẳng thắn không che giấu trong đấy.
Đôi gò má trắng bệch và quầng thâm mắt xanh đen kia dễ khiến cô trông tiều tuỵ. Nhưng khi Châu Cẩm ngẩng đầu nhìn Chung Nghiên Tề, lại rất có tinh thần.
Chung Nghiên Tề không mất tập trung quá lâu, rất nhanh lại trở về bộ dạng lười biếng dựa vào tường, đưa tay lấy điện thoại ra đọc tin nhắn, không quan tâm đến hai người họ nữa.
Châu Cẩm bị Viên Trĩ kéo đi, khi ngang qua người Chung Nghiên Tề, tay áo đồng phục rộng thùng thình lướt qua bắp tay anh, chốc lát cảm thấy ngứa ngáy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook