*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Canh năm, tuyết rơi dày đặc, rét buốt tận xương, gió lạnh thổi tuyết vù vù, là thời điểm con người buồn ngủ nhất. Sĩ tốt gác đêm lạnh tới giậm chân, liếc nhìn công tử ngồi trên bậc thềm, áo trắng mỏng manh, mái tóc phủ đầy vụn tuyết. Người định tuyết định, như một vật chết.

Tư Đồ Nhã như vật chết, vận nội lực về huyệt Thính Cung, chăm chú lắng nghe nhịp thở của ám vệ Cửu trong phòng — Rất đều, rất sâu, chắc là ngực chỉ hơi phập phồng. Đột nhiên hơi thở bị kìm nén, tim đập nhanh hơn, góc áo cạ vào nệm giường, hô hấp lại chầm chậm, có lẽ gặp ác mộng nên khó chịu trở mình.

Tư Đồ Nhã suy đoán bộ dạng lúc ngủ của ám vệ Cửu, mặt áp vào gối, tay đè lên thanh đao dưới gối, cơ ngực rắn rỏi ấm áp bọc trong áo lót, hai chân co lại tự nhiên, không quá chặt, ham muốn chưa thức tỉnh dán vào bắp đùi. Trông có vẻ không phòng bị, thực ra toàn thân nhạy bén như thú dữ, có thể bật dậy nghênh địch bất cứ lúc nào. Nhưng nếu y đến âu yếm, ám vệ Cửu sẽ không phản kháng. Y sẽ luồn tay từ phía sau ám vệ Cửu, ám vệ Cửu chắc là sẽ cứng người lên, y còn chưa ôm eo ám vệ Cửu, ám vệ Cửu đã hóp bụng. Chắc là ám vệ Cửu đang phỏng đoán y sẽ sờ nơi nào.

Y sẽ sờ nơi nào? Phải là nơi ngoài dự kiến của ám vệ Cửu, nhưng phải khiến ám vệ Cửu thật sung sướng, để ám vệ Cửu yên tâm trao bản thân mình cho y, đồng thời cũng thấp thỏm trong lòng, vĩnh viễn không biết y sẽ làm gì tiếp theo, mãi mãi không bao giờ chán ghét tiểu chủ nhân y.

Tư Đồ Nhã suy nghĩ vẩn vơ, tự tiêu khiển, suýt thì tẩu hỏa nhập ma. Y lại chuyển lực chú ý về phía xa hơn năm mươi dặm, chỗ đó chợt vang lên một trận sột soạt. Hai tiếng động tới từ hai hướng khác nhau, xì xào bàn tán. Y chăm chú dùng Cửu Như Thần Công lắng nghe, tiếng động rõ ràng như tiếng sấm.

Hai người đang nói là một nam một nữ.

Nữ cảnh giác hỏi, “Có ai theo ngươi không?”

Nam chần chờ đáp, “… Không.”

Một vật vỗ cánh bay lên, sau đó khép cánh, nữ nói, “Là ta đa nghi. Dò xét thế nào rồi?”

Nam đáp, “Nghe Thục Vương nói, có lẽ Diệp Trác đã chết.”

Nữ thở dài, “Sao có thể. Chỉ cần Diệp Trác muốn chạy trốn thì trên đời này rất ít người chặn được hắn.”

Nam đáp, “Người giết hắn là Tư Đồ Phong, Tam công tử nhà Võ Lâm Minh chủ.”

Nữ không phản bác, cẩn thận hỏi, “Những người bị nhốt trong cửa Tử lúc đó, võ công của ai cao nhất?”

Nam ngẫm nghĩ, “Nghe nói chỉ có hai người bị nhốt cùng Diệp Trác, theo thứ tự là Võ Lâm Minh chủ Nhị công tử và Tam công tử.”

Nữ nói, “Hai người này, nhất định có một người võ công cao hơn Diệp Trác, ra chiêu nhanh hơn Diệp Trác. Ta được bằng hữu nhắc nhở, trong những người đó có kẻ mang võ công nham hiểm kỳ dị, sở trường là ngũ âm, nhĩ lực kinh người, có thể nói là ma đầu lợi hại nhất võ lâm Trung Nguyên các ngươi. Ô Y Vệ tốt nhất đừng trêu chọc. Ta muốn ngươi nói cho ta biết, người này rốt cuộc là Tư Đồ Nhị công tử hay Tam công tử.”

Nam suy nghĩ thật lâu, “Nói sở trường ngũ âm thì tại Đan Sơn trấn, Tư Đồ Nhị công tử từng gảy đàn đẩy lùi kẻ địch để cứu tại hạ, nhưng võ công của y cũng mất hết… Chỉ sợ mật thám của Chỉ Huy Sứ nhầm rồi. Ma đầu lợi hại nhất Trung Nguyên là Ân Vô Hận, hai mươi năm trước đã mất tăm mất tích.”

Nữ nói, “Thôi, nói cái này với ngươi cũng là đàn gảy tai trâu. Ngươi đã dò được tung tích bình Cửu Long chưa?”

Nam đáp, “Bình Cửu Long đã vỡ thành từng mảnh, Đường Thiết Dung từng thấy dưới đáy bình có chữ viết, nhưng quyết không tiết lộ. Hắn nói người giải được câu đố bình Cửu Long là một ám vệ, còn nói Thục Vương từng lợi dụng ám vệ Cửu. Suy đoán bình Cửu Long có liên quan tới ám vệ Cửu.”

Nữ hỏi, “Ám vệ Cửu là thần thánh phương nào?”

Nam đáp, “Ám vệ nhà Võ Lâm Minh chủ, phụ trách bảo vệ Tư Đồ Nhị công tử.”

Nữ trầm ngâm một lát, “Ngươi làm rất tốt. Bây giờ ngươi làm thêm một việc. Sau khi thành công, ta bảo đảm huynh trưởng ngươi bình an vô sự.”

Nam hỏi việc gì. Nữ cười nói, “Ngươi lấy danh nghĩa đi thăm huynh trưởng, theo Hàn Mị về Vương phủ, tìm cơ hội giết mẫu thân của Đường Thiết Dung.”

Nam giật mình, “Ô Y Vệ và Đường Môn không thù không oán, Đường Thiết Dung cũng bằng lòng hạ độc Hàn Mị, sao ngươi phải…”

Nữ khẽ cười, “Ta chỉ muốn tốt cho ngươi. Không làm chút kế ly gián, đường đường là thiếu chủ Đường Môn, sao có thể liều mạng vì một thương buôn nhỏ bé như ngươi?”

Huyệt Thính Cung của Tư Đồ Nhã đau nhói, vận nội lực quay về đan điền, đột nhiên thấy ù tai không ngớt. Tuy Cửu Như Thần Công có thể điều khiển nội lực tùy ý, cường hóa một huyệt đạo hoặc một kinh mạch nhất định, nhưng lại không thể dùng lâu, bằng không già néo đứt dây, hại nhiều hơn lợi. Y nằm nghiêng trong tuyết, im lặng nhập định, hòa mình vào vật, đến tảng sáng thì có người đánh thức y, “Tư Đồ công tử.”

Tư Đồ Nhã mở mắt, chỉ thấy Đường Thiết Dung mặt trắng như tờ giấy ngồi xổm đằng trước y, “Đang làm gì thế?”

Tư Đồ Nhã ảm đạm nói, “Hứng tuyết ngoài cửa, chịu đòn nhận tội. Đường huynh đang bị thương, sao dậy sớm thế?”

Đường Thiết Dung cho rằng Tư Đồ Phong qua đời, Tư Đồ Nhã đau đớn nên chịu lạnh cả đêm để tự trừng phạt. Hắn lại nghĩ Tư Đồ Phong vì hắn mà chết, trong lòng đau đớn khôn nguôi. Hắn ngồi xuống đất cùng Tư Đồ Nhã, cởi áo khoác bằng gấm Tứ Xuyên phủ lên vai Tư Đồ Nhã, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, “Kim Vũ Châm nhỏ như lông tơ, bằng sức một mình ta thật sự khó bức ra, nên định nhờ Thục Vương ra tay cứu giúp.”

Tư Đồ Nhã nhìn Đường Thiết Dung, “Kẻ hèn nhớ rõ, Thục Vương một ngày làm một việc thiện, đòi giá rất cao.”

Đường Thiết Dung nhắm mắt đáp, “Người thức thời mới là trang tuấn kiệt.”

Tư Đồ Nhã nói, “Vậy ngươi cứ tuấn kiệt thôi. Nhưng bây giờ trên giường Thục Vương có người rồi.”

Đường Thiết Dung bất ngờ hỏi, “Ai?”

Tư Đồ Nhã đáp, “Ngoài ám vệ Cửu bế ngươi ra khỏi cửa Tử thì còn có thể là ai. Hắn thay ngươi cầu tình cho Đường Môn, hầu Thục Vương ngủ một đêm.”

Đường Thiết Dung ngẩn ra, lẩm bẩm, “Nhân tình này, chỉ sợ ta không trả nổi…”

Tư Đồ Nhã quan sát sắc mặt, phỏng đoán Đường Thiết Dung đã đọc được chữ viết dưới đáy bình Cửu Long, biết Hàn Mị và ám vệ Cửu là huynh đệ nên không quá để ý lời y nói, ngược lại chỉ vừa mừng vừa lo.

Đường Thiết Dung nhìn cửa phòng đóng chặt, bất an nói, “Nghe tên lưu… Tư Đồ Phong nói ngươi là đoạn tụ, hơn nữa còn tình nguyện nằm bên dưới người khác?”

Tư Đồ Nhã tự giễu, “Xá đệ nói, chắc là không lịch sự như vậy.”

Đường Thiết Dung ngầm hiểu, muốn cười, nhưng đau đớn lại trào ra, dứt khoát hỏi thẳng, “Làm thế nào quyến rũ người khác?”

Tư Đồ Nhã, “…”

Đường Thiết Dung thấy vẻ mặt kỳ dị của y, nghiêm túc hỏi, “Khó lắm à?”

Tư Đồ Nhã nảy ra sáng kiến, lan hoa chỉ vểnh lên, thẹn thùng nói, “Khó thì không khó. Trên con đường đoạn tụ, quyến rũ đúng là rất quan trọng, nhất là đối với phía nằm dưới tiếp nhận, ngoại hình xinh đẹp mà không biết quyến rũ thì cũng chỉ như mảnh gỗ thôi. Làm theo ta, ta mê hoặc ám vệ Cửu như thế này này.”

*Lan hoa chỉ = Ngón tay như hoa lan:

2db64d4d022d8940c3af4333a771191d

Ám vệ Cửu tỉnh lại, đúng lúc nghe thấy Đường Thiết Dung bên ngoài gắng sức hỏi, “Cái này há chẳng phải điên đảo Âm Dương, y hệt nữ nhân hay sao?”

Còn Tư Đồ Nhã tình chân ý thật đáp, “Nếu đã chịu nằm dưới người khác thì phải coi mình là nữ nhân. Phải biết, đoạn tụ tuy là việc làm giữa hai nam tử, nhưng vẫn phân chia cương nhu Âm Dương. Ta Dương, ngươi Âm, ta cương, ngươi nhu, thế mới hòa hợp. Eo đừng cứng quá, toàn thân mềm mại.”

Đường Thiết Dung giận không nhịn được, “Nực cười, rõ ràng là khinh người quá đáng!”

Tư Đồ Nhã cười nói, “Ngoan, đừng bỏ lan hoa chỉ, nhẹ nhàng nâng cằm ta, ánh mắt ngươi quá độc ác, sửa đi, sửa thành hờ hững như không.”

“…” Ám vệ Cửu bật dậy.

Hàn Mị thấy ngoài phòng ầm ĩ, chăm chú lắng nghe, thì ra là Tư Đồ Nhã và Đường Thiết Dung đang liếc mắt đưa tình.

Đường Thiết Dung tức giận nói, “Đoạn tụ điên cuồng thật! Chẳng hiểu sao các ngươi lại thích con đường này!”

Tư Đồ Nhã nói, “Vậy ngươi biết khó thì đừng làm.”

Đường Thiết Dung hung hăng đáp, “Không được. Lại lần nữa.”

Hàn Mị nghe mà thú vị, cho rằng gã ôm ám vệ Cửu ngủ một giấc, Tư Đồ Nhã lập tức kéo Đường Thiết Dung đến tận cửa thị uy, bức bách ám vệ Cửu hồi tâm chuyển ý, ngốc không ai bằng. Có điều chẳng biết tại sao Đường Thiết Dung lại đột ngột trúng ý Tư Đồ Nhã, cứ thế lả lơi dụ dỗ, vừa oán hận, vừa quấn mãi không bỏ.

Đường Thiết Dung chán ghét nói, “Thế này được chưa? Mắt ta sắp lọt tròng rồi.”

Tư Đồ Nhã khen, “Không tệ, thẹn thùng bối rối, mềm mại không xương. Kinh tâm, động phách.”

Ám vệ Cửu thật sự không ngờ Tư Đồ Nhã lại thích kiểu như vậy. Tự biết chênh lệch cách xa vạn dặm, hắn nhớ lại tình cảnh trong xe ngựa hôm nào, chỉ cảm thấy mình như tên hề, ngốc đến cực điểm. Chỉ sợ Tư Đồ Nhã trong lòng ghét bỏ hắn, nhưng vẫn phải cố tỏ vẻ hứng thú dồi dào. Nhất thời lòng như đao cắt, mặc kệ Hàn Mị mở cửa bước ra ngoài.

Hàn Mị định xem kịch vui, nào ngờ thực tế chẳng ướt át như gã tưởng tượng. Đường Thiết Dung mặt mày phờ phạc, sức cùng lực kiệt dựa vào Tư Đồ Nhã, thở hồng hộc. Tư Đồ Nhã khoác áo khoác của Đường Thiết Dung, nụ cười quỷ quái còn chưa kịp tắt.

Hàn Mị đổ dầu vào lửa, “Cái gì kinh tâm động phách, cho bổn vương xem thử với?”

Đường Thiết Dung bất giác liếc sang Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã thấy ám vệ Cửu tái xanh cả mặt thì tức khắc hối hận vô cùng… Y nổi hứng xúi giục Đường Thiết Dung, quên béng mất mình đang chịu đòn nhận tội. Hỏng hết cả không khí, chẳng có vẻ gì là khổ tâm ai oán, bao nhiêu công sức nước chảy về Đông.

Tất cả lên đường về Ích Châu. Chỉ còn các ám vệ Tư Đồ gia tiếp tục tìm kiếm tung tích Tư Đồ Phong. Dọc đường xe ngựa trùng trùng điệp điệp.

Đường Thiết Dung lấy lý do không thể tự ép Kim Vũ Châm trong người ra, đòi ngồi chung với Hàn Mị. Cuối cùng Hàn Mị mới được lĩnh giáo thế nào là ‘Kinh tâm động phách’. Mĩ sắc trước mặt, nhưng mĩ sắc này méo xẹo như động kinh, nửa khóc nửa cười, cực kỳ hấp dẫn, lại khiến gã không thể nhìn thẳng, thật sự không biết xuống tay từ đâu, đành phải nhờ Trương Bích Hiệp rút châm cho Đường Thiết Dung, mất hứng nói, “Đến Ích Châu thì đón lệnh đường về Đường Môn nhanh đi. Không tình nguyện thì đừng quyến rũ bổn vương.” Đối với gã mà nói, thiếu chủ Đường Môn này còn chẳng thức thời bằng Quý Nhạn Tê.

Nghĩ lại, Hàn Mị đã hiểu mấu chốt ở đây, chắc chắn Tư Đồ Nhã biết Đường Thiết Dung muốn cầu cạnh gã, nên mới cố tình chọc tức gã. Gã hoặc không làm, còn đã làm là phải làm tới bến, tức khắc bỏ xe của mình, nhảy lên xe Tư Đồ Nhã, bám riết không tha, quyết không cho Tư Đồ Nhã được ngồi một mình với ám vệ Cửu.

Tư Đồ Nhã đành phải trông cậy vào mấy lần xuống xe vẫy liễu, vào quán trọ nghỉ ngơi, dùng vết thương ở chân thi triển khổ nhục kế để ám vệ Cửu bế mình. Nào ngờ Hàn Mị nhiệt tình lạ thường, hoặc khiêng hoặc cắp, lưu loát trôi chảy gấp mấy lần ám vệ Cửu, thành thạo gạt hết tất cả yêu cầu của y.

“Thiết Dung huynh.” Quý Tiện Vân thấy Đường Thiết Dung không có động tĩnh gì, bồn chồn hỏi, “Chuyện bàn bạc đêm qua, ngươi nghĩ kỹ chưa?”

Đường Thiết Dung thờ ơ lạnh nhạt, cảm thấy Tư Đồ Nhã đúng là y hệt những gì Tư Đồ Phong nói, tâm cơ thâm trầm, thích câu dẫn nam nhân, rõ ràng thân mật với ám vệ Cửu mà vẫn dây dưa với Hàn Mị. Nhớ lại mình sai lầm đi học hỏi cách quyến rũ người khác của Tư Đồ Nhã, rõ là buồn nôn — Cũng may cuối cùng Hàn Mị đã hứa không so đo với Đường Môn. Nể mặt ám vệ Cửu, nhượng bộ một bước, hắn cũng chẳng muốn tiếp tục dây dưa với đám người này.

“Nếu huynh trưởng ngươi thật sự không thích đoạn tụ, không cam tâm tình nguyện hầu hạ Thục Vương thì cứ bảo hắn bỏ đi là được. Ta thấy Thục Vương cũng không phải là không biết phải trái.” Một khi đã mất thiện cảm với Tư Đồ Nhã, Đường Thiết Dung thấy huynh trưởng cam chịu nằm dưới người khác của Quý Tiện Vân cũng là một tên yêu quái điên đảo Âm Dương.

Quý Tiện Vân tức khắc lạnh lùng, giờ mới hiểu vì sao Dạ Mã Di muốn hắn nhẫn tâm hạ thủ khích bác ly gián, Đường Thiết Dung bất nghĩa trước thì đừng trách hắn. Đoàn người mạnh ai nấy làm, tâm sự nặng nề. Chỉ có Hàn Mị và Tư Đồ Nhã vừa đấu trí vừa đấu dũng khí, gặp chiêu phá chiêu, thoạt nhìn có vẻ sôi nổi vui thích lắm. Hàn Mị cố tình chọc giận Tư Đồ Nhã, vừa kín đáo vừa lộ liễu bắt nạt. Ngay trước mặt ám vệ Cửu, Tư Đồ Nhã dù bị Hàn Mị nhéo cho xanh tím, hai chân băng bó bị đạp mấy cái thì cũng không dám nói gì.

Ám vệ Cửu bình tĩnh lặng lẽ, mặc kệ Hàn Mị và Tư Đồ Nhã nghiêng trời lệch đất trong thùng xe chật chội. Theo hắn, tiểu chủ nhân của hắn dù không có hắn chăm sóc thì vẫn hòa nhập tốt với mọi người như cá gặp nước, thỏa thích vui đùa. Ngược lại, hắn lúc nào cũng lo bò trắng răng, tự cho là đúng, một lòng một dạ nghĩ về Tư Đồ Nhã, làm chuyện gì cũng hỏng. Những ngày chung sống vừa qua, hắn đã cố gắng rất nhiều mà rốt cuộc tiểu chủ nhân của hắn là người hay cổ, là tốt hay xấu mà hắn cũng không biết. Thậm chí hắn còn không biết Tư Đồ Nhã thích ngoại hình nhu mì như Đường Thiết Dung.

Hàn Mị âm thầm vui sướng, càng thêm táo tợn lấy cớ cường gân hoạt huyết, thò tay nắn bóp bắp đùi Tư Đồ Nhã.

Tư Đồ Nhã buồn bực nhìn ám vệ Cửu ngồi im bất động phía trước.

Ám vệ Cửu như ngộ ra gì đó, đứng dậy chắp tay nói, “Thuộc hạ cáo lui.” Dứt lời thì nhảy ra khỏi thùng xe, chẳng buồn quay đầu lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương