Âm Khách
Chương 4


Lập Đông lén ngoái đầu liếc nhìn hai vị cố nội này, tay vò vò viên giấy tám nhảm với Phong Ly:
– À, chuyện này đúng thật ít người biết, tính cả anh đây cũng không quá năm người.

Anh coi chú là người của Thái Huyền đạo mới kể chuyện này đó nha… Vị âm khách này được lão đại của chúng ta nuôi lớn, nuôi từ bé tới cả trăm năm cơ.

Có điều về sau có mâu thuẫn khá nan giải, đâm ra hơn trăm năm rồi hai người chưa từng gặp mặt.

Song nói tới thấy cũng kỳ, trước đây ai mà nhắc đến âm khách trước mặt lão đại thì y sẽ tức thì biến sắc, nhất là khoảng mấy năm gần đây.

Nói thật anh còn trộm nghĩ không biết có phải sống càng lâu càng khó ở hay không, ngờ đâu hôm nay gặp nhau rồi thấy cũng hoà thuận phết.

Có điều chú có thấy lão đại mấy hôm nay hơi lạ không, chú có thấy y…
Giọng Ân Vô Thư bất chợt cắt ngang:
– Có ai dạy cậu đừng có tỏ vẻ thông thái đi nói xấu lãnh đạo không hả? Nếu muốn nói thì nhớ đừng có vừa ngoái đầu liếc ta vừa nói, mấy chục năm rồi vẫn ngu như xưa, cậu khá thật đấy.
Giọng điệu y muôn thuở ôn tồn ung dung, nghe thoáng như chừng biếng nhác, cố nhiên không phải mẫu người nóng tính.

Mà mấy câu như vầy thường ngày y cũng nói hoài, nói xong quay đi quay lại tiếp tục bỡn cợt nên không ai thấy nghiêm trọng cả, nhất là hạng già đời theo y cả trăm năm như Lập Đông đây.
Nhưng mấy ngày nay Ân Vô Thư khiến Lập Đông cảm thấy có chút sợ hãi một cách khó hiểu.

Vậy nên hắn sững sờ giật thót mình, rồi cung kính nắm tay Phong Ly đứng dậy, ngoan ngoãn theo sau lưng Ân Vô Thư.
Tạ Bạch giơ cánh tay bị Ân Vô Thư nắm chặt lên, mày hắn nhíu chặt đến mức băng vải đen bịt ngang mắt cũng không che nổi:
– Ngài tính làm gì?
Trừ lúc ban đầu mặt đối mặt nói chuyện với Ân Vô Thư, hắn không buồn ngẩng mặt lên lần nào nữa, cho dù nghe thấy ai nói, nói cái gì, có liên quan gì đến hắn hay không, hắn cũng giữ nguyên tư thế cúi nửa đầu, như đang âm thầm bày tỏ sự phản kháng.
Ân Vô Thư “Ồ” lên một tiếng, im lặng hai giây rồi đột nhiên bật cười và nói:
– Ta cứ ngờ ngợ mình còn muốn nói gì đó, nhưng cậu chợt hỏi vậy một câu làm ta nghĩ lại chút thì thấy hình như là quả thật không muốn nói gì cả.

Nói chung, trăm năm không gặp, ta mong có thể giữ cậu lại trước mặt lâu hơn một tí mà thôi.
Tạ Bạch rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, hắn khẽ hé môi như hoàn toàn không hiểu lời Ân Vô Thư nói:

– Hôm nay ngài uống lộn thuốc hả?
Ân Vô Thư mừng rỡ nhìn hắn:
– Ối chà, bỗng dưng hài hước thế.
Tạ Bạch nhịn không nổi bèn xoay đầu, lạnh lẽo cất giọng nói với Lập Đông và Phong Ly:
– Các người không thấy y rất bất thường à? Còn đứng đực ra đấy làm gì? Mau xách y về đi chứ.
Lập Đông vô thức gật đầu hai cái rồi chợt thắng lại, vội vàng lắc đầu:
– Vẫn ổn vẫn ổn, không bất thường gì cả, cũng dễ hiểu mà, ngài nhìn mấy ông già vô gia cư trên nhân gian mà xem.
Tạ Bạch: …
Ân Vô Thư: …
Chỉ với một câu mà kháy được cả hai người.
Tạ Bạch nhân lúc Ân Vô Thư hơi nới lỏng tay bèn rút tay mình về, sau đó không nói tiếng nào phất sương đen ra.

Hắn vừa bước vào liền lật tay đóng miệng sương trong nháy mắt.
Sau đó, hắn bước vài bước trong màn đêm đen kịt, hai bước đầu vừa dài vừa nhanh, sau chậm dần, cuối cùng ngừng hẳn lại.

Hắn cúi đầu, ngây người cởi bỏ băng vải bịt kín hai tay hai mắt, sau đó quay đầu nhìn lại một chút.
Ân Vô Thư đã bị chặn lại bên ngoài cửa, nên sau lưng hắn chỉ là một tảng đen ngòm.

Khoảng cách giữa hai người không hề dài mà trông như bất tận, không khác gì quãng thời gian trăm năm không thấy điểm cuối kia vậy…
Ngừng một chốc, Tạ Bạch ngoảnh đầu bước tiếp về phía trước, thật ra quãng đường còn lại cũng rất ngắn, chẳng mấy bước thôi là đến đầu kia rồi, hắn giơ tay chém một cửa ra vang vọng tiếng gió âm và thét gào của quỷ sứ.
Đây là một căn hẻm nằm len giữa các toà nhà, nó cũ kỹ vô cùng, trên đèn đường còn phủ một lớp bụi dày khiến ánh đèn rọi ra cực kỳ mờ ảo, trên mặt đất vẫn ướt đẫm nước mưa.

Tạ Bạch bước đi trong hẻm mà chân gần như không chạm đất, không dính một chút bùn và cũng không phát ra một tẹo âm thanh.
Đi chưa được vài bước thì có một bóng đen nhảy xuống từ mái hiên tầng hai của căn nhà phía trước, nó đáp xuống đầu bờ tường một cách lặng lẽ yên ắng hệt như Tạ Bạch.

Đến khi Tạ Bạch bước đến trước mặt thì nó mới kêu lên một tiếng trầm trầm nho nhỏ.
Đây là một con mèo đen tuyền không một sợi lông sáng, thứ này xuất hiện đột ngột chốn hoang vu như nơi đây rất dễ doạ người thót tim.
Lần đầu Tạ Bạch thấy con mèo này, nó gầy còm không ra hình ra dạng, thân thể be bé nằm trong bóng tối ở một góc tường, hơi thở nó thoi thóp tựa chừng không cách nào qua được một đêm.


Song khi Tạ Bạch bước ngang qua, nó ngẩng đầu meo một tiếng, âm thanh vừa nghẹn ngào vừa yếu ớt gần như không nghe thấy được.
Tạ Bạch đã gặp nhiều những sinh linh sắp chết như vậy, hết thảy đều có số mệnh nên xưa nay hắn đều không can thiệp vào.

Mà đa phần sinh linh, nhất là những sinh vật thông âm như loài mèo, khi hấp hối đều sợ hắn theo bản năng và chỉ muốn tránh khỏi hắn càng xa càng tốt.
Vậy mà con mèo này lại ngoại lệ, từ khi hắn xuất hiện trong ngõ hẻm là nó đã không ngừng kêu, cứ như thể đã dồn hết chút sức tàn còn lại…
Lúc ấy, Tạ Bạch đã đi xa hơn một chút, nhưng ngẫm nghĩ chốc lát thì quay người, duỗi ra ngón tay tái nhợt gầy guộc xoa nhẹ đầu nó.
Trong tích tắc, dưới lớp da bọc xương của nó như độn thêm chút thịt, trông giống vật sống hơn.

Nó khẽ ngẩng đầu, cọ cọ dưới lòng bàn tay Tạ Bạch và còn dùng lưỡi liếm cổ tay Tạ Bạch.
Từ đó về sau, hàng ngày con mèo đen này đều nằm trong bóng tối của con hẻm, đến khi Tạ Bạch xuất hiện nó sẽ chạy ra cọ lên chân hắn, sau đó giữ khoảng cách không gần không xa đi theo hắn một đoạn đường.

Cho đến khi Tạ Bạch dừng chân ngoái đầu nhìn nó thì nó mới bước lùi từng bước một rời đi.
Cứ lặp đi lặp như thế, nó theo hắn gần nửa tháng.
Hôm nay trời mưa nên trên mặt đất còn đọng bùn nước, nó gằm đầu nhìn xuống đất xong im lặng rúc đầu về và đổi kế hoạch, lần này nó quyết định rải bước trên đầu tường cùng hướng với Tạ Bạch.

Hành động khíu chọ này làm Tạ Bạch hơi sửng sốt một chút, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm con mèo rồi thốt lên trong hồ nghi:
– Ân Vô Thư?
Con mèo mun nhí được hắn nuôi đến tròn xoe đầu nghe hắn cất lời thì ngừng bước, nó nghiêng đầu nhìn sang trong sự mờ mịt, trông như không rõ hắn đang muốn nói gì.
Cũng đúng… Ân Vô Thư nào có rỗi rãi đi vòng vòng quanh đây hay giở trò nhàm chán như vậy được.

Trước kia, y đuổi hắn khỏi nhà, đã hơn trăm năm không gặp, đâu thể nào lại hoá thân thành một con mèo mè nheo chạy theo hắn tới mức đuổi cũng không rời cơ chứ.
Tạ Bạch lắc đầu tự giễu, tự nhủ rằng mình chỉ đang nhạy cảm quá độ bởi những việc vừa xảy ra mà thôi.
Tường viện này cũng không cao, Tạ Bạch duỗi tay gãi gãi cằm mèo đen rồi đi thẳng đến đầu hẻm.
Các thế hệ âm khách đều một nơi ở cố định, trước kia Tạ Bạch cũng ở nơi này, sau khi rời khỏi Ân Vô Thư hắn đã sống đơn độc nơi đó gần trăm năm.
Tầm mười năm trước, vì vài lý do mà hắn rời khỏi đó và chuyển vào sống trong một căn hộ hai phòng ngủ bậc thường giữa khu cư xá cũ chẳng chút nổi bật.


Trừ mười lăm hàng tháng, hắn vẫn tuân theo lệ thường của âm khách đến Âm Khách đường cũ — cũng chính là bệnh viện Khang Hoà hiện tại, thì phần thời gian còn lại hắn hoà mình giữa biển người trong thành phố Lâm nhằm trải nghiệm cuộc sống mình hằng quên lãng nhiều năm…
Dầu sao thì rất rất lâu về trước, Ân Vô Thư từng nói với hắn rằng: “Cậu là người, vốn nên có vợ có con, sống những năm tháng đun củi nấu gạo ngập tràn khói lửa nhân gian, sống đến răng long đầu bạc và qua đời khi tận thọ.

Rủi thay, cậu lại bị tráo đổi thành mệnh này… sau này nếu có buồn chán hay nhàn rỗi, hãy dành chút thời gian ra đường dạo phố, tận hưởng những dư vị cuộc đời.”
Ắt là vì vừa gặp lại Ân Vô Thư nên câu nói xưa cũ này lại trỗi dậy trong ký ức Tạ Bạch, đến khi hắn chợt hoàn hồn mới nhận ra mình đã bất giác bước tới cổng cư xá, mà con mèo đen do không bị xua đuổi nên cứ lẽo đẽo bước theo sau, vừa cọ cọ chân hắn vừa ló mặt ra nhìn…
Con người Tạ Bạch vốn rất ghét tiếp xúc chân tay với người khác, chữ “người” nói theo nghĩa rộng, tức là bao gồm tất cả những thứ còn chưa bị hồn phi phách tán.

Thật ra Lập Đông nói không sai, hắn được Ân Vô Thư nuôi lớn, y nhặt hắn từ thuở bốn năm tuổi và nuôi hắn đến lớn ngót nghét một trăm năm.

Từng cử chỉ từng hành vi của hắn, từng sở thích sở ghét, từng thói quen hàng ngày, đại đa số đều học theo Ân Vô Thư, cứ thế kế thừa một dòng.
Ân Vô Thư khó chịu có tiếng, thì hắn cũng có tốt gì hơn chỗ nào, âu cũng là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Song Tạ Bạch không ác cảm với chú mèo mun nhí đang nhất mực cọ chân mình này, có lẽ vì hắn đã cho nó chút linh trí mỗi ngày nên người nó toát ra khí chất tương tự mình.

Hoặc giả có lẽ… là vì trong một thoáng chốc, hắn đã thấp thoáng nhìn thấy bóng hình Ân Vô Thư trên thân thể con mèo này, dầu chỉ là y của trăm năm về trước.
Dù gì khi đó Ân Vô Thư còn chưa né hắn như né tà, và khi đó thứ duy nhất hắn có thể chạm vào cũng chỉ có những tiếp xúc trực tiếp đến từ Ân Vô Thư mà thôi.
Tạ Bạch cúi đầu nhìn chú mèo đen vài giây, thấy nó rề rà chẳng hề có ý định rời đi bèn xoay người nắm phần da mềm sau cổ nó rồi xách lên trước mặt.
Một người một mèo nhìn nhau một lát, Tạ Bạch đánh giá tên oắt con này một câu:
– Mi được voi đòi tiên à.
Mèo mun nhỏ mở to hai mắt nhìn hắn đau đáu, tỏ vẻ cực kỳ ngây thơ vô tội.
Tạ Bạch cau mày, giương một tay hướng về phía cầu thang, chú mèo đen sửng sốt giật nảy mình rồi bấu chặt chân trước chân sau lên cánh tay Tạ Bạch, cái bụng mềm mại nhấp nhô lên xuống, rõ ràng là bị doạ đến phát sợ.

Nhưng như vậy rồi nó cũng không rút móng về để tránh cào rách tay làm Tạ Bạch bị thương.
– … Thôi đành vậy.
Hắn nhíu mày thu tay về, lấy chìa khoá ra mở cửa rồi xoay người thả mèo vào trong.
Nếu có ai khác nhìn thấy căn hộ này chắc chắn sẽ không tin Tạ Bạch đã ở đây tầm mười năm, bởi trang trí trong phòng đơn điệu quá thể.

Ngay giữa phòng khách cũng chỉ có một chiếc ghế sô pha đơn mềm, một cái bàn vuông, một cây đèn sàn đặt cạnh sô pha, không có TV, không có bàn ăn, không có ghế ngồi cho khách… khắp căn hộ là một sự trống trải.
Tạ Bạch vừa vào cửa liền tháo khăn quàng cổ, cởi áo khoác và treo trên kệ áo ở cạnh cửa, sau đó thay áo sơ mi quần tay rồi đổi dép lê và bước về phía phòng ngủ.
Bước chưa được hai bước, hắn như nhớ ra gì đó bèn quay đầu — con mèo đen nhỏ đang núp mình cạnh cửa vừa nâng vuốt muốn bước vào phòng khách, song trông thấy ánh mắt Tạ Bạch thì cứng đờ cả người, sau đó rút móng vuốt về và ngoan ngoãn nép về cạnh cửa, nó “Meo” một tiếng hòng lấy lòng Tạ Bạch.
Miệng mèo bình thường có hình đỉnh tam giác, hai bên hướng xuống, thế nhưng con mèo đen nhỏ này không rõ trời sinh có khoé miệng biết cười hay do độ linh nhiều nên sắp thành tinh mà khoé miệng lại hơi nhếch lên, trông nửa như đang cười mà nửa như đang không cười vậy.
Ai cũng có vấn đề, nên một khi nảy nên nghi ngờ về một người hoặc một thứ gì thì về sau càng nhìn sẽ càng thấy dị thường.

Mới cách đây không lâu, hắn còn lạnh lùng nói Ân Vô Thư uống nhầm thuốc, thế nhưng hiện tại hắn thấy mình cũng như đang uống nhầm thuốc vậy, sao có thể nhìn miệng chú mèo con này mà lại thấy nụ cười đâu đó có nét giống năm xưa khi Ân Vô Thư không có việc gì làm lại bắt hắn lại để chọc cười mua vui.

– Ngồi yên không được cử động.
Tạ Bạch ném lại một câu cho chú mèo đen rồi vào một căn phòng ngủ.
Trong căn phòng ngủ này ngay cả giường còn không có, nhưng nó không hề trống, bởi cả căn phòng giăng rợp đèn lồng giấy màu trắng to cỡ lòng bàn tay trôi lửng lơ, có cái sáng có cái mờ.

Thế nhưng tất cả đèn lồng đều mang vẻ âm u, vài cái còn toả ra ánh sáng xanh.
Nếu là người hơi nhát gan mà bất chợt bước vào căn phòng như này nửa đêm chắc phải sợ té đái.

Nhưng Tạ Bạch đã sống ở nơi kinh người này mười năm.

Chuyện này mà để Lập Đông biết ắt sẽ gán ngay cho hắn cái mác biến thái.
Từ khi Tạ Bạch bước vào nhà, những chiếc đèn lồng lập tức uốn lượn dù không có chút gió, không rõ chúng đang hứng khởi hay bất an… nhưng Tạ Bạch dửng dưng như thấy mãi thành quen, thậm chí không nhếch cả lông mày.

Hắn vươn tay lấy ra một chiếc đèn lồng mới không rõ từ đâu, sau đó lấy viên yêu đan tìm được ban nãy ra rồi bỏ vào trong đèn.

Sau đó hắn nâng đèn trên không một chút rồi buông tay ra, đèn lồng cứ thế giữ vững vị trí giữa trời kia.
Hắn đứng nhìn những chiếc đèn lồng lững lờ này một lát rồi rời khỏi căn phòng và đóng cửa lại.
Cánh cửa vừa mở ra khi nãy đã làm khung cảnh quỷ dị trong phòng rơi vào trong mắt chú mèo đen nhỏ kia, đến khi Tạ Bạch quay về phòng khách thì thấy mèo đen đang nhìn chong chong vào cửa phòng, sau đó nghiêng đầu nhìn hắn, trong mắt là một sự tĩnh lặng không giống loài mèo trời sinh mẫn cảm dễ hoảng hốt chút nào.
Tạ Bạch thờ ơ bước đến trước mặt mèo đen rồi ngồi xổm xuống và nhìn cặp mắt nó chằm chặp một lúc lâu rồi cất giọng khẳng định:
– Mi không phải mèo.
Ít nhất là không phải một con mèo bình thường.

Hơn nữa trông dáng vẻ này chính là nó đang chạy về phía hắn.
Biết hắn nhưng không sợ hắn, quen với hắn và thậm chí còn có chút thân thiết… Hắn nghĩ thầm một hồi, kể cả trăm năm trước lẫn trăm năm sau cũng chỉ có duy nhất một Ân Vô Thư, song còn phải thêm một từ chỉ hạn định — đã từng.
Tạ Bạch nhỏ nhẹ nói:
– … Ta vẫn thấy mi không phải y.
Rồi bỗng một chốc sau, hắn lại bồi thêm một câu:
– Mà cho dù có phải thì cứ làm bộ như không phải đi.
Hắn nói xong thì duỗi tay ôm mèo con vào phòng vệ sinh rồi thả nó vào trong bồn rửa, vừa đè lại cái đầu tròn vo của nó vừa lạnh giọng:
– Nếu để ta phát hiện mi là Ân Vô Thư hoá thành đến đùa giỡn ta, ta sẽ khiến mi vĩnh viễn không trở về như cũ được và tiện tay triệt sản luôn.
Mèo con khẽ đảo mắt: …
– Hết chương 4 –.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương