Ám Dạ Tàng Phong
-
Chapter 18: Giải quyết
Ám Dạ Tàng Phong
Tác giả: Hắc Tâm Lão Cẩu
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 17: Giải quyết
Trong lúc Tần Phong kéo thi thể Trịnh Thành trở về, bên cạnh Thi Huyết Đỉnh xuất hiện các đệ tử Vạn Huyết Tông hậu thiên tiểu thành, trong dó có một đệ tử nói: “Sao Trịnh Đàn Chủ còn chưa về thế, Thi Huyết Đỉnh đã lấy đủ máu tươi, Huyết Đan cũng sắp thành hình, có cần đi tìm không?”
“Không cần, Trịnh Đàn Chủ thực lực mạnh như thế, có ai mà chọc vào đúng là không biết chết là gì.”
“Ta thấy chúng ta nên cẩn thận là hơn, ở đây là phạm vi thế lực Thiếu Lâm Tự. Nếu mà…”
“Không xong, phía trước có người.”
Tần P;hong sao không biết phía trước có người, lúc này muốn trốn nhưng đã không kịp nữa, nhưng thấy dáng vẻ đối phương, e là thực lực cũng không cao, nên bước thẳng đến.
“Ngươi là ai, atji sao lại đến đây?”
Ngươi, ngươi đã giết Trịnh Đàn Chủ? Trên tay ngươi là đầu ông ta?”
Có một đệ tử hậu thiên tiểu thành lên tiếng, nhưng hắn chỉ kinh hãi một lát rồi thôi, cảm giác trước mặt là một hòa thượng không có chút nội lực nào, nên to gan lên cản.
Tần Phong quay nhìn, đã có năm tên mặc áo đen, cầm đao bao vây. Nhưng Thần Phong không sợ, cùng lắm là chiến mà thôi.
Tần Phong cũng không lắm lời với chúng, bật cao lên, như mãnh hổ săn mồi… Chớp mắt xuất hiện trước mặt một đệ tử, nội lực chuyển gấp, Thiên Thủ Như Lai Chưởng phát ra, nhắm thẳng ngực tên này!
Ah…
Chưởng thế nửa ảo nửa thật, như có hàng ngàn chưởng ảnh trong không khí, phát ra tiếng xé gió mãnh liệt.
Nhưng năm tên đệ tử Vạn Huyết Tông hậu thien tiểu thành không phải hạng xoàng, mắt thấy chưởng lực đối phương phiêu dật bất định, như ảnh như huyễn, trong đó có một đệ tử thét lớn, Thiết Huyết Trường Đao chém ra, nhưng hắn không ngờ là khi trường đao chém ra, ngực đã nóng rát như lửa đốt, cúi nhìn thì thấy ngực đã có một lỗ to.
Chưởng lực vào đao kiếm chạm trán, nhưng Tần Phong dã có chuẩn bị sẵn. Lúc này chưởng pháp phiêu dật bất định, sao lại chạm trán với binh khí người ta làm gì?
Ngay lập tức, bốn đệ tử còn lại ngỡ đối phương đang tiếp binh khí của mình, đây là kế hoạch định sẵn của Tần P;hong.
Một đệ tử thấy Tần Phong chưởng đến lưng đao của mình, cảm thấy không ổn, đột nhiên mặt biến sắc, nét mặt kinh hãi la lớn.
“Không xong!”
Nhưng đã muộn!
Chưởng này Tần Phong vận lực mà phát, lấy nhanh đánh nhanh, cố ý đánh vào trường đao, nhưng chỉ là hư chiêu, thực ra là đánh vào đầu hắn.
Khi tên đó đề đao lên chém, Tần Phong thét lớn, như Phật Đà gầm vang, nộ khí xung tiêu.
Hai người gần trong gang tấc, không cách nào tránh được.
Một tên đệ tử cảm giác đầu như nổ tung, oang oang không ngớt, chỉ tahyas ba luồng chưởng ảnh đã vỗ đến!
Trong chớp mắt, trong đầu đã hoàn toàn rơi vào bóng tối.
“Cẩn thận tên hòa thượng này, rõ ràng nội lực không còn, nhưng lại xuất ra được sát chiêu này, rất kỳ quái.”
Một đệ tử trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, mặc kệ tất cả.
Đao quang lướt qwua, muốn chém một đao vào lưng Tần Phong, nhưng chợt nghe trước ngực có âm thanh vang lên, máu tươi trào ra.
Tên đệ tử này la thảm, người lui hơn chục bước mới dừng lại được. Hai mắt bắn ra lửa, nhìn chằm chằm Tần Phong, nghiến răng kèn kẹt, hận không lóc da xẻ thịt Tần Phong ngay.
Chỉ thấy trước ngực hắn, có một vết thương to bằng lòng bàn tay, nhưng vào lúc then chốt, hắn tránh được vị trí ở tim, chỉ gãy vài đốt xương, đau đớn khó chịu, lăn vài vòng dưới đất.
Còn Tần Phong thì liếm vết máu trên mặt, sắc mặt đanh ác, không khác gì dã thú, hai người còn lại bị khí thế của Tần Phong chấn nhiếp, trong lòng đã có ý lui, hai người hoang mang cũng chỉ thoáng qua trong chớp mắt.
Tần Phong thân hình chuyển gấp, lao lên như báo săn mồi, chưởng ảnh chuyển nhanh, hai người vội vã chống đỡ, nhưng đã bị khí thế Tần Phong áp đảo, ngực bị đánh trúng, người như vải rách, bắn đi thật xa, không sống được lâu.
Nhìn thấy đã đánh lui được năm người, Tần Phong mặt không biểu cảm, thậm chí còn từ từ nhặt một tấm vải lên, vẽ nghuệch ngoạc vài chữ máu.
“Đây mới là võ công thật sự, là giang hồ thật sự! Thập bộ sát nhất nhân, thiên lí bất lưu hành!”
Nhìn thấy thủ chưởng của mình, siết lại thành nắm đấm, cảm nhận sức mạnh do thể lực hào tình vạn trượng mang đến, máu tươi như bốc cao, phun ra không ngớt. Giây phút này, Tần Phong như tìm được con đường thích hợp cho mình. Con đường này, gập ghềnh bất an, nhưng có sức hút của nhiệt huyết và chiến đấu, không thể không đi.
Khác với dùng ngân ti đánh lén kẻ khác, tín niệm ngõ hẹp gặp võ giả cần có ý chí kiên định.
Nhìn bốn người chết dưới đất, và một người đang gào lên trong đau đớn, hắn thân phận không phải là hòa thượng, đột nhiên ném đầu tên đó nói: “Bọn ngươi tại sao lại xuất hiện ở đấy? Có mục đích gì?”
“Nói ra thì hòa thượng ta còn tha ngươi một mạng, không nói thì có thấy đỉnh kia không, ta sẽ cho ngươi vào trong đỉnh.”
“Không, ngươi không làm thế được!” Tên nằm dưới đất như nghe thấy chuyện kinh hãi nào đó, vội lắc đầu, mắt lộ rõ kinh hoàng.
“Vậy ngươi trả lời câu hỏi của ta!”
Tên đó nén đau đớn, thỏ thẻ nói: “Cha của Trịnh Thành Đàn Chủ là Trịnh Thánh Võ muốn tổ chức sinh nhật, Trịnh Thành Đàn Chủ vì chúc thọ, muốn chọn một số Huyết Đan đem tặng, vì thế ra tay ở phạm vi Thiếu Lâm Tự. Một là vì Thiếu Lâm Tự là tử địch của Tam Tông bọn ta, hai là nghe nói Trịnh Thành Đàn Chủ vì giết một hòa thượng, bất chấp ra hạ sách này, vốn là hòa thượng đó bảy ngày sau mới đến, không ngờ hôm nay lại gặp bọn ngươi.”
“Huyết Đan là gì?”
“Huyết Đan là thứ cần để tu luyện võ học Vạn Huyết Tông bọn ta, vô dụng với kẻ khác, nếu người khác phục vào sẽ rất có hại.”
“Hòa thượng bọn ngươi truy sát tên là gì?”
“Điều này ta không biết, nghe nói là chuyện riêng của Trịnh Thành Đàn Chủ.”
“Ngươi, ngươi đã hứa tha cho ta.”
Người nằm dưới đất trợn to mắt, đồng tử lộ nét oán độc, còn chưa nói xong, chỉ nghe Tần Phong từ từ nói: “Ta hứa tha cho ngươi, nhưng người vô tội đã chết dưới tay ngươi thì không.”
Tần Phong quay lại nhìn đống thi thể, trong đó có nhiều người già và trẻ con, họ bị chất thành đống như đống rác. Chuyện kinh hoàng nhất ở thế gian cũng không bằng thế này.
Ném thi thể của bọn Trịnh Thành chung vào đống người chết, Tần Phong đốt một mồi lửa. Tần Phong vừa đi vừa niệm Chú Vãng Sinh, tiến về Thần Quyền Môn ở Ký Châu.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook