Ám Dạ Tàng Phong
-
Chapter 15: Chuyện lạ nửa đêm
Ám Dạ Tàng Phong
Tác giả: Hắc Tâm Lão Cẩu
Người Dịch: Kiết Tường
Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!
Hồi thứ 16: Chuyện lạ nửa đêm
Đêm khuya vắng lặng, mây đen che trời, tạo cảm giác áp lực nặng nề.
Tần Phong sắc mặt trầm xuống, nhìn hai người giương cung rút kiếm, gật đầu nhẹ nói: “Hai vị sư huynh, trời đã tối, gần đây trước mặt thì không có làng mạc, sau không có tửu điểm, tìm một nơi nghỉ chân thôi! Không biết ý thế nào?”
Vừa nói lời này ra, Huyền Ngôn mắt lộ sát cơ cũng thu lại, tuy quan hệ hai người không tốt, nhưng không đến nổi căng thẳng.
Huyền Nê thì xem như vô hình, cười nói: “Sư đệ nói đúng lắm, trước mặt có một cây to, chi bằng nghỉ tránh gió lạnh dưới cây mọt đê, lần này đi xa xôi, sư đệ không biết võ công, dĩ nhiên là phải chiếu cố sư đệ cho tốt.”
Huyền Ngôn nghe Huyền Nê nói lợi này, mày chau lại, bực bội nói: “Sư đệ không cần nghe hắn nói, đợi sư huynh đốt củi, chỉ là chút hàn ý ban đêm, dĩ nhiên sẽ được trục tan.”
Nói xong, đi tìm củi, trước khi đi, còn cười nhìn Huyền Nê. Đợi lúc Huyền Ngôn đi xa, Huyền Nê nhìn Tần Phong đang ngồi cúi đầu tụng kinh, lên tiếng: “Sư đệ không hổ là cao tăng vai vế chữ Huyền trong Thông Kinh Các, cho dù đã đi xa tự môn, cũng không quên niệm kinh lễ Phật, làm sư huynh phải xấu hổ!”
Nói xong, liếc nhìn Tần Phong, có vẻ như muốn xem gì đó trên mặt hắn, không phải vì gì khác, sư đệ này vừa theo hai người lên đường, tâm cảnh và thái độ làm hắn thấy bực bội, tuy không biết nguyên nhân là tại sao.
Tần Phong đang niệm kinh tu luyện nội lực trong quy giáp của mình, trong người vận chuyển, không chút lộ ra bên ngoài, chợt nghe lời này của Huyền Nê, mở miệng lên tiếng: “Sư đệ không tập võ công, niệm kinh lễ Phật là con đường duy nhất thành Phật, ngày nào cũng làm thế, cũng đã quen.”
Nói xong lời này, trong lòng Tần Phong cũng tự cảm thấy tởm, nhưng bề ngoài lại rất chân thành, lòng thầm mắng bản thân là một ngụy quân tử.
Còn Huyền Ngôn thì luôn cười, mượn cớ nói: “Không tu tập võ công? E là võ công của sư đệ bị người ta phế thì có, nghe sư bá tình cờ nhắc câu này, nói Thông Kinh Đường có một đệ tử một sư bá đan điền bị phế, võ công mất hết đến, nghe nói vị sư bá đó không có tung tích, đệ sao lại đến thế?”
Huyền Nê vừa nói lời này ra, Tần Phong giật mình, người này chắc là đã nghe ngóng về mình, xem ra phải cẩn trọng hơn. Nếu sơ sẩy, chuyện dị quả bị lộ ra thì nguy cơ trùng trùng.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Huyền Nê tuy vào Thiếu Lâm, không học tấm lòng bồ tát, lời nói móc khóe móc cạnh. Vì thế trong lòng Tần Phong, chỉ số người xấu của Huyền Nê được tăng them vài cấp. Không đợi Tần Phong trả lời, Huyền Ngôn ôm một số cây khô từ từ đi đến, nhìn thấy Huyền Nê đang nói gì đó với Tần Phong, lập tức mắng lớn nói: “Huyền Phong sư đệ, dù người ta làm gì, nói gì, cũng đừng có tin, sư huynh chỉ nói thế, đệ tự hiểu lấy.”
Nói xong, nhìn Huyền Ni, lấy đá lửa trong tay áo ra đốt củi.
Ba người không ai nói gì, chỉ nghe tiếng củi cháy tí tách. Huyền Ngôn không nói câu nào, chỉ nhìn trừng trừng đốm lửa, nhìn Huyền Nê đối diện. Và Huyền Nê, mặt luôn cười, như không bận tâm lời nói lúc nãy. Tần Phong thì chỉ tụng kinh niệm Phật, tu tập nội lực bản thân, ba người không ai liên quan ai.
Nhưng dưới trạng thái vi diệu này, Tần Phong cũng cảm thấy không ổn, cũng dừng tu luyện, khẽ nhắm mắt lại, cảm nhận thấy buồn ngủ đã đến.
Đột nhiên, chính lúc này, một tiếng khóc từ xa vọng đến, Tần Phong nghe được, nhưng không có hành động gì, vẫn giả như đang ngủ.
Chuyện khác không bàn, chỉ việc ăn Thiết Văn Chu Quả, tăng cảm nhận của ngũ quan, không chỉ vậy, Tần Phong còn cảm giác được, thông qua nội lực phát hiện, năng lượng quả này còn trong kinh mạch, chưa luyện hóa hoàn toàn. Và luồng năng lượng này là liên miên bất tuyệt, nếu không phải đan điền bị phế, năng lượng ứ trệ không kinh mạch, e là Tần Phong đã bị luồng năng lượng này làm nỏ tung.
“Sao nửa đêm còn có tiếng khóc truyền đến thế?”
Huyền Ngôn lầm bầm một câu, Huyền Nê lúc này thừa cơ nói: “Ngươi không qua đó xem là chuyện gì sao?”
Câu này vừa nói, Huyền Ngôn nhìn Huyền Nê, không làm gì khác, quay người đi về phía phát ra tiếng khóc.
Tần Phong đúng là không muốn ngồi chung với Huyền Nê, sẵn miệng nói: “Huyền Nê sư huynh, ba chúng ta chi bằng cùng đi xem, trời đã khuya, lại có tiếng khóc ngụy dị truyền đến, có thêm một người là giúp được một tay.”
Tuy Huyền Ngôn không nói gì, nhưng rõ ràng là hắn đồng ý, và Huyền Nê thấy người lên tiếng là Tần Phong, cũng không từ chối, lấy ra một cây củi trong đống lửa, nhìn Tần Phong ra hiệu đứng lên cùng đi.
Ba người cầm đuốc đến chỗ có tiếng khóc, càng đến gần thì Huyền Ngôn đi đầu chợt dừng lại, hai người sau lưng thấy Huyền Ngôn có lạ, cũng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Huyền Ngôn nét mặt nặng nề, thì ra mày đã chau lại, im lặng một hồi mới nói: “Hai người tự qua xem đi!”
Lúc này hắn không còn tâm tình kể lại, ánh mắt quan sát nhìn xung quanh, như ứng phó nguy cơ sắp đến.
Hai người Tần Phong vội đến trước người Huyefn Ngôn, phóng mắt nhìn, xác chết chất thành đống dưới đất, lúc nãy còn chưa phát giác gì, lúc này, thấy đầu rơi khắp nơi, còn nhiều tay chân đứt lìa vương vãi, Tần Phong lạnh người.
Và Huyền Ngôn tuy sắc mặt nặng nề, nhưng vẫn khá bình tĩnh, nụ cười trên môi đã không còn nữa.
“Huyền Ngôn ngươi cảnh giác, Huyền Phong đệ ở cạnh Huyền Ngôn, ta đi quan sát thi thể.”
Huyền Nê nói xong, nhưng Huyền Ngôn không phản ứng, chỉ quan sát xung quanh.
Chính lúc này, chỉ chớp mắt, Tần Phong bất chợt cảm thấy sau lưng có luồng gió thổi đến, làm hắn toàn thân sởn da gà.
Trong tíc tắc, cả bầu trời cũng trở nên ngụy dị, tiếng khóc vang vọng từng đượt, lúc có lúc không, lúc bên tai lúc ở xa.
Tần Phong nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện gì, mọi thứ đều rất bất thường, tiếng khóc lúc nãy hắn chỉ cho là ảo giác. Lúc này, bên tai hắn nghe giọng khó tin của Huyền Nê.
“Sao lại thế này?”
“Máu toàn thân bị rút sạch? Thi thể vẫn còn nóng”
Lát sau, không đợi Huyền Nê cũng khó tin, cả Huyền Ngôn cao to cũng không dằn được run rẩy, mặt kinh hoàng, ai đã âm thầm giết nhiều người thế thế? Và thi thể này là vừa mới chết?
Tâm lí sợ hãi lan khắp thân tâm ba người, lúc này, Tần Phong thấy khóe miệng Huyền Nê nhếch lên cười, nụ cười này là nụ cười mà Tần Phong chưa hề thấy…
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook