Ám Dạ Tàng Phong
Chapter 12: Đột biến mai rùa

Ám Dạ Tàng Phong

Tác giả: Hắc Tâm Lão Cẩu

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Gió mát phất mặt, dưới ánh mặt trời ấm áp, không khí rất tường hòa, một tiểu hòa thượng dẫn đường, một tòa tháp cao năm tầng đã hiện ra trước mặt. Hai cây cột to ngoài cửa đã trải bao năm tháng, mái ngói trên tầng đỉnh có một bảng lớn, đề rõ ba chữ Tàng Kinh Các.

Một nơi cổ kích đơn giản như thế, lại là thánh địa mà người học võ đều mơ ước muốn đến.

Nhưng, núi tuy không cao, có tiên là nổi tiếng, cũng gần biểu đạt được trọn ý này.

Xung quanh Tàng Kinh Các là vùng đất bằng, cả một cọng cỏ cũng không có, chỉ có bốn lão hòa thượng đang quét rác, mày cũng đã trắng cả.

Trong đó một vị thấy có người đến, đặt chổi xuống, đi chao đảo đến nói: “Không có chuyện đừng ở lại lâu, đây là Thiếu Lâm trọng địa.”

“A Di Đà Phật, sư thúc con Huyền Phong đại sư Thông Kinh Các có lệnh, đến đây sắp xếp kinh Phật, sau đó là công việc của huynh ấy. Mong các vị tổ sư phương tiện cho.”

Tiểu hòa thượng như thường gặp nhữn người này, vì thế nói chuyện không có gì ngập ngừng.

“A Di Đà Phật, nhớ lại chỉ được ở tầng một, trên tầng một, không có pháp chỉ của phương trượng, ngàn vạn lần đừng lên, nếu không thì đừng trách lão tăng trở mặt vô tình.”

Lão hòa thượng nhắm mắt nói, mắt như nhìn thấy được Tần Phong.

Và Tần Phong mỉm cười, nhưng không bận tâm lời cảnh cáo của lão hòa thượng, bản thân đến Thiếu Lâm Tự là tìm Tẩy Tủy Kinh, công phu ở đây chẳng có ý nghĩa gì, bản thân đã có bảy mươi hai tuyệt kỹ, còn càn những bí cấp bên trong này làm gì? Không lẽ xem lại?

Được lão hòa thượng đồng ý và cảnh báo, Tần Phong từ từ đẩy cửa lớn Tàng Kinh  Các, chỉ cảm thấy bụi dày đầy mặt, tiểu hòa thượng thì đã chuẩn bị sẵn, lập tức bịt chặt mũi nói: “Sư thúc cứ tự nhiên, chỗ sư phụ còn nhiều chuyện xử lí, con đi trước.”

Nói xong, quay người chạy mất.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Tần Phong nhìn thấy kinh Phật bám đầy bụi, trong lòng tự lẩm bẩm: “Nơi này yên tĩnh không có ai, rất hợp để suy nghĩ làm cách nào lấy được Tẩy Tủy Kinh, khôi phục võ công trước đây, cũng tránh được giao lưu qua lại với Thông Kinh Các, bị quan phủ phát hiện, và vị đó đuổi theo.”

Trong lòng đã quyết, bắt đầu hành động, tầng một tuy không lớn, nhưng là tầng có nhiều giá đặt kinh Phật nhất, và còn nhiều cao tăng đại đức để lại cảm ngộ và bút ký về kinh Phật, đều là sách cả. Tần Phong khi dọn dẹp không thể không cẩn trọng, vì có nhiều sách cổ đã rất lâu, nhiều quyển có dấu hiệu mục nát. Tần Phong cũng muốn xem những sách này nhưng chẳng có gì để xem, ví dụ như Thập Dương Chân Công trong truyền thuyết, lật qua lật lại, cũng không tìm được bí cấp gì, còn làm cho mặt dính đầy bụi bặm, nhếch nhác không chịu nổi.

Nhưng Tần Phong chẳng phải là loại người dễ dàng bỏ cuộc, quét bụi hết quyển này đến quyển khác, vừa lật vừa xem nội dung trong sách, không bao lâu, đã cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

“A Di Đà Phật, A Di Đà Phật.”  Học như Liễu Nghi, niệm vài câu Phật hiệu đểm bình tâm lại, và bắt đầu chuyên tâm dọn dẹp vệ sinh, không muốn xem nhưng kinh Phật làm cho người nhìn vào hoa mắt.

Lúc này, bất thình lình cảm thấy ở ngực mát lành, từ từ tiến lên đầu, cảm giác này như ngày hè nóng rát, đột nhiên vào phòng máy lạnh, làm cả người thoải mái dễ chịu.

Đang lúc thể nghiệm cảm giác tuyệt vời này, Thiên Thủ Như Lai Chưởng, một môn trong 72 tuyệt kỹ tiềm tàng trong đầu, bất hình lình xuất hiện một hình người nhỏ đang múa, một quyển trong tay cũng bất ngờ triển hiện ra, không khác gì hình ảnh trong phim ảnh đã ghi nhớ, chữ trong Phật Kinh cũng hiện rõ mồn một.

Tần Phong bị cảm giác này làm giật mình, vội đóng sách lại. Thứ xuất hiện trước mặt mình, chẳng qua chỉ là quyển kinh Phật nát mà thôi, Kinh Phật còn nằm trong tay, đóng lại sách thì hình người nhỏ bằng vàng cùng chữ bên trong cũng biến mất.

“Không lẽ đây là kinh thư Phật Pháp tương ứng với Thiên Thủ Như Lai Chưởng?”

Với thái độ nghi ngờ, Tần Phong đã thử nhiều lần, nhưng lần nào cũng có kết quả, bản thân chỉ cần nghĩ đến những chữ trong Phật kinh, thì những chữ này tổ hợp thành một hình người kỳ diệu, tuy không luyện qua Thiên Thủ Như Lai Chưởng, nhưng nhớ rất rõ Thiên Thủ Như Lai Chưởng.

Tất cả đều bắt nguồn từ những lằn vân quy giáp ở ngực, từ từ hợp lại Phật kinh, có vẻ như biết mấu chốt vấn đề, Tần Phong kích động nghĩ: “Bản thân sao biết được chỗ huyền diệu của kinh Phật, chỉ là nhờ vào lằn vân quy giáp, vật nghịch thiên thế này, xem ra không phải phàm vật, không biết Linh Long Châu trong qui giáp còn nghịch thiên thế nào nữa.”

Đang định mở áo để xem lằn vân qui giáp trước người, đột nhiên phát hiện, bản thân đang ở võ học thánh địa Thiếu Lâm, e là có nhiều cao thủ đang quan sát, bí mật bản thân không nên để lộ.

Nghĩ đến đây, áp chế tâm tình kích động, tiếp tục quét nhìn, nhưng có nhiều loại kinh Phật, Tần Phong đều ghi nhớ, sau này những bảo vật này từ từ nghiên cứu.

Trời đã dần tối, Tần Phong quét dọn một ngày, không hề cảm thấy mệt mỏi, ngược lại còn rất hưng phấn.

Tần Phong không mang kinh sách ra, vì biết có nhiều tai mắt, nên tìm cách học thuộc lòng.

Và khi Tần Phong quay người đi, bốn lão hòa thượng ở Tàng Kinh Các không biết từ lúc nào đã xuất hiện ngay chỗ Tần Phong đứng, trong đó một một lão hòa thượng hơi béo nói: “Duy Ma Cật Kinh chỉ là quyển kinh sách thông thường, không có ám tàng bí mật gì, tại sao tiểu hòa thượng lại xem lâu thế?”

“A Di Đà Phật, sư đệ, người xuất gia tứ đại giai không, chỉ cần trong lòng người đó có Phật, làm việc thiện. Quyển kinh Phật này, không phải là độ người hướng thiện sao? Nhìn hiểu, ngộ thông, đây là phúc duyên của người đó.” Trong đó một lão hòa thượng lớn tuổi nói, nhưng hai bàn tay lại mịn màng như trẻ sơ sinh.

Cám ơn đã xem trại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương