Ám Dạ Tàng Phong
Chapter 1: Huyết Sắc Tùng Lâm

“Tần Phong, có nhiệm vụ đây!”

“Nói.”

Tần Phong dõi mắt nhìn, chỉ thấy một người còng lưng mặc vải đen, ung dung lấy ra một tấm vải vàng. Hắc y nhân nói: “Hoàn thành nhiệm vụ lần này, cấp trên sẽ cân nhắc yêu cầu của ngươi, nếu nhiệm vụ thất bại, kết cục thế nào chắc ngươi đã biết.”

Hắc y nhân không nói thừa một câu, vải vàng chỉ có hoàng đế dùng đặt trước người Tần Phong, sau đó quay người đi.

“Ngươi có biết, ta rất ghét cái áo đen này, không khác gì vải bọc người chết, và mùi của ngươi không khác gì con nhặng trong nước cống thối đang chằm chằm nhìn miếng thịt vụn.”

Tần Phong nhìn chằm chằm vào bóng người áo đen, có vẻ như muốn xem phản ứng của người áo đen, kết quả đều nằm trong dự đoán của hắn.

Hắc y nhân hình như không nghe được lời Tần Phong nói, cứ đi tới trước, cho đến khi không còn thấy bóng dáng, mới điềm đạm đáp lại: “Nếu như lần này ngươi còn sống, ta sẽ cân nhắc thỉnh cầu của ngươi.”

“Mịa, câu này ta nghe cả 116 lần”

Hắc y nhân không biết lần này Tần Phong nói là thật.

Đêm tối, mây đen che phủ, không một chút điểm sáng nào, qua cái nhìn những ngày sống ở tinh cầu màu nước biển, thì tối nay chắc chắn có mưa to.

Nhưng Tần Phong biết, từ khi đến thế giới này, mây đen trên bầu trời, không phải là mưa lớn gì, có lẽ là ông trời đã bị che hai mắt, đây là điềm đáng sợ trước lúc có người chết.

Không nghĩ nhiều, nhìn lại nét chữ  ngạo thị thiên hạ trên tấm vải vàng, xem ra không cần đến bản thân, ở đâu đó dưới ý chí chí cao vô thượng, bất cứ phản kháng nào cũng sexb iến mất trong trời đất này.

Đêm tối vắng lặng, tà phong ào ạt, vải trên người Tần Phong cũng phấp phới, có vẻ hơi lạnh lẽo, Tần Phong thu cổ lại, đi về hướng đống lửa.

“Phong nhi, cậu đi giải sao bây giờ mới về? Không biết có truy binh sẽ nguy hiểm sao?” Một hán tử trung niên người cao to, hai mắt sáng rực, nét mặt uy nghiêm nhìn Tần Phong.

“Môn chủ, thuộc hạ vừa dỗ Tiểu Tinh ngủ, thuộc hạ cũng chuẩn bị đi nghỉ.”

Hán tử trung niên liếc nhìn Tần Phong, có hơi bất mãn nói: “Giang sơn Đại Hạ hiện nay nằm trong tay Khương Ngọc Hoàng, Thiết Long Môn ta vì không theo ý của Khương Ngọc Hoàng, phản đối ra khỏi trung thổ, dời Thiết Long Môn đến đất tổ, rừng hoang. Trên đường đi, đệ tử Thiết Long Môn lớp chết lớp bị thương. Thiết Tâm Đồ ta lòng như rỉ máu, chỉ cần chúng ta kiên trì đến rừng hoang, uy hiếp  thiên hạ của Khương Ngọc Hoàng cũng không làm gì được chúng ta.”

“Tiếc là làm khổ cho con gái ta Tiểu Tinh, cơ thể nó bẩm sinh yếu ớt, không biết võ công. Trên đường chạy nạn, cực khổ cho cậu rồi, đứng rừng hoang, ta sẽ gả Tiểu Tinh cho cậu”.

“Môn chủ nói đi đâu thế, nhiều năm trước thuộc hạ bị  kẻ thù phế võ công, được môn chủ cứu mạng, nếu không thì thuộc hạ đã đầu mình hai nơi.”

“Thôi được, đừng nói nữa, hai ngày tiếp còn cần cậu chăm sóc Tiểu Tinh, nghỉ ngơi sớm đi!”

Nói xong, Thiết Tâm Đồ ngồi bên đống lửa, hai mắt nhắm lại, tóc bay theo cuồng phong, nhưng Thiết Tâm Đồ vẫn bất động, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Tần Phong nhìn thấy đệ tử Thiết Long Môn canh gác xung quanh, trên đường bỏ chạy, các đệ tử này trên người tỏa ra khí lăng lệ, Tần Phong phế hết võ công không thể không nhìn thẳng..

Nói tới cùng, ban đầu cấp trên cho người trả trộn vào Thiết Long Môn, đã bị Thiết Tâm Đồ võ công cao cường nhìn ra, đồng thời cũng đánh tan thần thoại của tổ chức Ám Dạ Tàng Phong của Ngọc Hoàng Đế, để Ngọc Hoàng Đế không khỏi không nổi điên lên.

Và Tần Phong, là một vật hi sinh trong chuỗi kế hoạch, phế đi võ công, trà trộn vào Thiết Long Môn, lấy thứ Ngọc Hoàng Đế muốn, dù kế hoạch có thành công hay không, kết cục của Tần Phong, chỉ có một lựa chọn, đó là chết, điều này Tần Phong đã biết từ trước.

Từ khi xuyên việt đến nay, bản thân triển lộ mặt kiến thức kiếp trước không ai bằng, tuy võ công kém cỏi, nhưng được cấp trên tán thưởng, cơ duyên xảo hợp được vào tổ chức giết người.

Nên biết trong tổ chức Ám Dạ Tàng Phong, không chỉ có võ giả võ công cao cường, còn có nhiều nghệ nhân nhiều tài khác, ngàn người ngàn mặt, mới tổ hợp thành một tổ chức, nếu không chỉ có võ công suông, vậy thì có khác gì chiến sĩ trên chiến trường.

Cám ơn đã xem tại qtruyen.net

Và Thiết Tâm Đồ, nhìn thấu và giết vài người trong tổ chức, đủ thấy Thiết Tâm Đồ ghê gớm thế nào, và thấy rõ Ngọc Hoàng Đế muốn có cho bằng được thứ trong tay hắn, nếu không sẽ không hao tổn nhân tài dưới tay mà làm thế.

Tần Phong từ từ bước đến lều vải tạm t hời, nhìn xung quanh, như đã hạ quyết tâm gì đó, mở cửa vải, từ từ vào trong.

Lều vải rất to, là nơi ở của con gái môn chủ Thiết Tâm Đồ, Tần Phong vào lều, trong góc tối có giọng nói của Tiểu Tinh: “Là Tần Phong? Huynh đi đâu thế? Trong đêm tối thế này, muội sợ lắm.”

“Đừng sợ, có ta ở đây, không ai làm muội bị thương được, ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai lên đường sớm.”

Nghe tiếng an ủi của Tần Phong, Thiết Tiểu Tinh có vẻ tìm được cảm giác an toàn, kéo chăn đắp lên người, đầu rút vào chăn ngủ khò khò.

Và Tần Phong, nhìn bóng Tiểu Thiến cuộn trong chăn, cuối cùng đã thả lỏng chỉ bạc tấm độc quấn trong tay.

Và có bỏ lỡ cơ hội giết người trong đêm tối? Tần Phong không biết, Thiết Tâm Đồ cũng không biết, Thiết Tiểu Tinh cũng không biết, điều duy nhất biết là, sẽ phải chết rất nhiều người.

“Không xong rồi, chết người rồi.”

Một tiếng la lớn phá cảm đêm đen, làm Thiết Tâm Đồ giật mình thức tỉnh bên đống lửa, chỉ thấy Thiết Tâm Đồ như một thanh kiếm sắc bén lao đi về nơi có âm thanh phát ra. Còn chư vào lều vải, dưới ánh sáng của đóm lửa chiếu vào, khắp lều là vết máu tươi loang lổ.

Không cần hỏi, các đệ tử nghỉ ngơi trong lều chắc chắn đã đầu mình hai nơi.

Thiết Tâm Đồ không chút hoang mang, bình tĩnh nói với các đệ tử đi tuần: “Mau thu dọn đồ đạc, canh phòng xung quanh, chuẩn bị tiếp kẻ địch bất cứ lúc nào!”

Tuy đã ra lệnh, nhưng Thiết Tâm Đồ không có vẻ gì là gấp gáp, tuy ra dáng vẻ như  gặp đại địch, nhưng Tần Phong trốn trong góc tối nhìn thấy, Thiết Tâm Đồ rõ ràng là phối hợp diễn xuất.

Tuy không rõ Thiết Tâm Đồ tại sao lại bình tĩnh đến thế, nhưng Tần Phong tin rằng, Thiết Tâm Đồ này chắc chắn có bí mật không ai biết.

“Gào”

Tiếp đó là một tiếng sói tru, có một đệ tử la lớn, vội nói:

“Xung quanh có sói, là máu của xác chết dẫn đàn sói đến”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương