Ai Nói Tôi Không Yêu Em
-
Chương 45
Hành lang được lót thảm hoa văn màu kaki khá dày, ánh đèn không quá mạnh, chỉ đủ để soi sáng.
Lúc Tuỳ An Nhiên bước đến cửa liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến, lạnh đến rát cả mặt. Cô đẩy mạnh cửa ra thì thấy Lục Tập Phương đang quay lưng về phía cửa, không biết đang nói chuyện điện thoại hay đang nói chuyện với người khác. Giọng nói anh ta vừa vang tốc độ vừa nhanh. Cô khẽ mỉm cười, nghiêng người lướt qua.
Lục Tập Phương nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, cười với cô: “An Nhiên…”
Lời chưa kịp dứt Tuỳ An Nhiên đã cảm thấy có một bóng người xông đến, dường như đang rẽ gió vượt đến, cùng lúc đó, ngoài tiếng gọi hoảng hốt của Lục Tập Phương còn có một bàn tay xen lẫn tiếng gió vươn đến.
Tuy là Tuỳ An Nhiên không tránh kịp nhưng vào lúc con người đối mặt với nguy hiểm, theo bản năng sẽ lùi về phía sau. Bàn tay đó lướt qua gò má của cô, lưu lại những vết xước, ẩn ẩn đau.
Tuỳ An Nhiên giật mình ôm lại mặt, vội vàng lùi lại phía sau mới có thể nhìn rõ người trước mặt là ai. Là mẹ của Giang Mạc Thừa.
Mẹ của Giang Mạc Thừa sớm đã thu lại dáng vẻ hiền dịu cao quý lúc nói chuyện với Lục Tập Phương, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng, cảm giác như đè ép chết người.
“Tuỳ An Nhiên, cô trốn à? Cô càng trốn tôi càng phải tìm cho ra cô!” Bà ta cười lạnh một tiếng, lại muốn hạ tay thêm một lần nữa. Đây là phản ứng đầu tiên khi Lục Tập Phương nãy giờ rơi vào trạng thái hoá đá tỉnh dậy, anh đưa tay giữ chặt bờ vai của mẹ Giang Mạc Thừa, đẩy bà tay về vị trí ban đầu.
“Có chuyện gì từ từ nói, đánh người là ý gì? Cô còn tiến lên một bước, tôi báo cảnh sát đó.”
“Báo đi.” Bà ta nhướng mày nhìn Lục Tập Phương, tranh thủ thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, đôi mắt đó như có sát khí, đỏ ửng cả lên.
“Cô có hiểu tiếng người không vậy?” Lục Tập Phương tránh bàn tay của bà ta, một lần nữa giữ chặt bà ta.
Thật không biết nên làm thế nào, anh kiêng dè không muốn làm bà ta bị thương nhưng bà ta lại không như vậy, dường như bà ta không quan tâm đến điều gì, chỉ muốn xông lên phía trước.
Tuỳ An Nhiên bị hành động điên dại của bà ta doạ sợ đến nỗi lui vào bên trong cửa, loạng choạng sắp ngã. Vào lúc cấp bách, cô đưa tay muốn nắm đại lấy cái gì đó để làm điểm tựa thì có một bàn tay phía sau duỗi ra, đỡ eo cô một cách ổn định. Cùng lúc đó là giọng nói lạnh lẽo như băng của Ôn Cảnh Phạm vang lên: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì?” Mẹ Giang mở miệng mắng chửi: “Cái con hồ ly tinh này, không thích con trai tôi mà còn dụ dỗ nó. Con tôi không chỉ chống đối tôi còn không chịu đi xem mắt… Sao cô có thể quá đáng như vậy, chỉ vì lần đầu gặp mặt tôi không khách khí với cô mà cô bức ép con trai tôi như vậy à? Cô không thể nói chuyện rõ ràng với nó sao?”
Chân cô vẫn còn nhói đâu vì bị doạ sợ đến choáng váng sắp ngã khi nãy. Cô đang định tựa vào cửa để đứng thẳng lên thì Ôn Cảnh Phạm đã giữ chặt eo cô kéo vào trong ngực anh, nghiêng người ôm lấy cô, đồng thời đưa tay che mắt cô.
“Cô à.” Ôn Cảnh Phạm cắt ngang bài văn mắng chửi của bà ta, sắc mặt dần nghiêm túc, cứ như vậy nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, nói rõ từng câu từng chữ: “Xin cô đừng động tay động chân với vợ cháu.”
Anh vừa dứt lời, mẹ Giang liền ngẩng người, có hơi không tin tưởng nhìn anh: “Cậu nói gì?”
Ôn Cảnh Phạm cong khoé môi cười, ý cười dường như vương nơi đáy mắt của anh: “Cháu nói là Tuỳ An Nhiên là vợ cháu, chúng cháu đã kết hôn rồi.”
Anh đè thấp giọng nói của mình, trầ m đến nỗi khiến người ta không có cách nào phản bác được. Đôi mắt đó vẫn trong trẻo như bình thường nhưng khí chất của nó đem đến lại khiến mẹ Giang không dám bước thêm một bước, đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cả người Tuỳ An Nhiên run lên, nỗi tủi nhục năm năm trước lại trỗi dậy. Cô nắm chặt tay, móng tay c ắm vào lòng bàn tay nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn nào, chỉ biết phải nắm chặt tay, thật chặt…
Cơn ác mộng của cô.
Ôn Cảnh Phạm cảm thấy trạng thái của cô không ổn, tay đặt trên eo cô nhẹ xiết lại, tay kia cầm chặt bàn tay đang nắm chặt của cô; sau đó anh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không có chuyện gì, không sao cả.”
“Tôi không có day dưa với Giang Mạc Thừa.” Giọng nói cô cũng run rẩy nhưng nói rõ từng câu từng chữ với mẹ Giang: “Tôi và Giang Mạc Thừa không có chút quan hệ nào, bác à, con cầu xin bác, đừng quấy rối cuộc sống của con nữa, giống như năm trước bác đã làm vậy.”
“Đúng như anh ấy nói, tôi đã kết hôn rồi.”
Sắc mặt mẹ Giang trắng bệch, không tin nỗi nhìn chăm chăm hai người, môi dưới hơi động đậy: “Cô lừa tôi… Hôm qua tiểu Thừa uống say còn nói không phải cô thì không lấy… Bởi vì cô mà không chứa nỗi một cô gái nào khác…”
“Đó là chuyện của các người, không có liên quan gì tới tôi. Nhờ bác quay về chuyển lời tới Giang Mạc Thừa là kể từ nay trở về sau, bọn tôi không thể làm bạn nữa. Bởi vì tôi rất sợ loại người không hiểu đạo lí như bác sẽ không biết mỏi mệt mà làm phiền tôi.”
Giọng của cô không lớn, thậm chí ngữ khí không nghiêm trọng nhưng ý tứ trong đó lại sắc bén như dao, vừa hạ xuống đã chạm vào chỗ mềm yếu của mẹ Giang, đau đến đầu óc mơ hồ.
Lục Tập Phương luôn chắn trước mẹ Giang nghe thấy những lời này sắc mặt lạnh tanh, dứt khoát đuổi người: “Mời cô rời khỏi chỗ này.”
Ôn Cảnh Phạm lặng lẽ nhìn sắc mặt Tuỳ An Nhiên dần trắng bệch, đôi mắt nhắm lại, lúc mở ra, sự lạnh lẽo không hề che giấu trong đôi mắt đó: “Mình dẫn Tuỳ An Nhiên ra khỏi chỗ này trước, nếu có chuyện gì thì điện thoại cho mình.”
Lục Tập Phương gật đầu, đưa tay giữ mẹ Giang đang hồn bay phách lạc, lại nhìn Tuỳ An Nhiên đang mím chặt môi, nói: “Không sao đây, cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Tuỳ An Nhiên gật đầu nhưng không nhìn lại bất cứ người nào, thất tha thất thểu rời đi.
Ôn Cảnh Phạm đi vài bước thì nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Mấy người không biết giữ kín miệng, cậu lo mà xử lý đi.”
Lục Tập Phương liếc qua cánh cửa, thấy ánh mắt tò mò của mọi người thì suy nghĩ chốt lát rồi đáp ứng: “Mình biết rồi.”
Không biết tuyết đã rơi tự lúc nào, trắng xoá cả một trời, trên mặt đất cũng được phủ một lớp tuyết mỏng.
Sau khi Tuỳ An Nhiên ra khỏi thang máy liền chạy như bay, cô không biết bản thân mình phải đi đâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất vang vọng: Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt. Nhưng cô vừa bước qua cánh cửa lớn của phòng ghi âm thì từ phía sau Ôn Cảnh Phạm đã đuổi kịp đến, nắm lấy tay cô kéo về phía mình: “Đi đâu đó?”
Anh không khống chế được mà dùng lực khá mạnh khiến tay cô đau. Cô cụp mắt nhìn, ngón tay thon dài của anh đang nắm chặt cổ tay của cô, bởi vì nắm chặt nên những khớp tay ẩn ẩn trắng. Ôn Cảnh Phạm nhìn theo ánh mắt của cô, thả lỏng tay hơn, thấy cô cúi đầu không nói gì, anh liền thở dài một hơi, nói: “Nếu như em không biết đi đâu thì hãy đi theo anh.”
Tuỳ An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh hơi lạnh lùng, khiến người khác khó đến gần, chỉ có đôi mắt trìu mến đang nhìn cô đó khiên cô không thể từ chối.
Tuyết rơi càng nặng hạt, từng bông hoa tuyết rơi trên bả vai, tóc và cả trên tay anh nhưng dường như anh không để ý đến chúng, chỉ im lặng nhìn cô rồi nhẹ nhàng nhắc lại lần nữa: “Nếu như em không biết đi đâu thì hãy đi theo anh.”
Cô ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
Xe Ôn Cảnh Phạm đỗ ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Nơi đó là hướng gió, từng đợt tấn công từ tuyết ập đến, cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo. Ôn Cảnh Phạm đứng phía trước cô, giúp cô chắn gió. Lúc đi đến bên xe, anh vòng qua ghé phụ giúp cô mở cửa xe.
Không biết có phải là do hôm nay là ngày nghỉ hay do mùa đông và những trận tuyết đã đến thành phố A mà trên đường không một bóng người, xe cũng không có bao nhiêu chiếc.
Anh lái xe rất chậm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.
Không khí trong xe rất ấm áp, Tuỳ An Nhiên cảm thấy hơi nóng nhưng dưới bầu không khí đầy áp lực này cô không dám cử động, tốn nửa ngày động viên bản thân mới mở miệng: “Xin lỗi nhưng mà em không phải là loại người như mẹ Giang nói…”
“Anh biết.” Anh thấp giọng trả lời.
Tuỳ An Nhiên nhướng mày nhìn anh, chỉ nhìn thấy một bên mặt anh, từng đường nét góc cạnh ấy mang theo hơi thở lạnh lùng. Thấy cô không nói gì nữa, anh đắn đo hồi lâu mới hỏi: “Là người đàn ông mà hôm trước chúng ta gặp phải trước sảnh khách sạn?”
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Là anh ấy.”
“Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, em không cần cứ đứng im một chỗ.” Anh mím đôi môi khô của mình, quay sang nhìn cô: “Dường như em luôn né tránh “quá khứ”.”
“Không có đâu.” Tuỳ An Nhiên nhỏ giọng phản đối.
Ký ức năm cô 18 tuổi ấy tuy đều là màu xám nhưng cũng có những chuyện cả đời cũng khó quên, ví như chuyện gặp gỡ anh… Tại ngôi chùa như ở một thế giới khác như vậy, sự ấm áp dịu dàng của anh giống như dòng nước suối mát kịp thời tưới mát tâm hồn cô. Cả cuộc đời không bao giờ nhìn lại của cô, chỉ có ký ức lúc gặp gỡ anh đó, cô không cam lòng bỏ lại, cũng không nỡ quên đi.
“Nếu như có cơ hội…” Tuỳ An Nhiên li ếm đôi môi khô khốc của mình, thấy anh đang mím môi đến nỗi trắng bạch quay sang nhìn, bỗng nhiên ngẩng người, cảm giác bất an lại một lần nữa trỗi dậy.
“Nếu như có cơ hội, em muốn sao?” Anh dường như cười một cái, đôi môi khẽ nhếch. Nhưng lúc Tuỳ An Nhiên nhìn qua thì đôi môi ấy lại trở lại bình thường, chỉ có khoé môi vẫn còn phảng phất ý cười.
“Không có gì.” Tuỳ An Nhiên khẽ đảo mắt, nhớ lại trạng thái ngượng ngùng của hai người bây giờ, cô hơi phiền muộn.
Từ đầu đến giờ cô luôn cố gắng thể hiện mặt bản thân tốt nhất cho anh xem, dù cho sau này không còn quan hệ gì nữa nhưng một ngày nào đó người ta nhắc đến cái tên “Tuỳ An Nhiên”, mắt anh sáng lên, khoé môi khẽ nhếch, “Ừ” một tiếng, sau đó giọng nói tràn đầy ý cười: “Là một cô gái rất được.”
Thật ra…không chỉ có vậy. Nhưng, hình như cô thất bại rồi.
“Nếu em đã nói xong rồi, anh có vài lời muốn nói.” Giọng của anh hơi hồi hộp, có chút không được tự nhiên.
Tuỳ An Nhiên “A” một tiếng nhìn qua.
Tay Ôn Cảnh Phạm nắm chặt vô lăng, dừng xe lại bên đường. Sau đó, tay tay đè lên vô lăng, im lặng nhìn cô, sau đó nói rõ từng từ: “Em có nguyện ý cùng anh kết hôn?”
Tuỳ An Nhiên ngẩn người, rất lâu không nói nên lời, dường như không hiểu ý của anh là gì nhưng lại như hiểu rõ anh đang nói gì, cảm xúc phức tạp như vậy đan xen vào nhau khiến đầu cô như muốn nổ tung, khó xử nhìn anh.
“Anh nói gì?”
“Anh muốn kết hôn với em.” Anh lặp lại một lần nữa.
Tuỳ An Nhiên cảm thấy não hình như hôn mê rồi…
“Lúc làm việc hay là lúc cần tỉnh táo anh mới hút thuốc, rất ít khi xã giao. Anh rất nhẫn nại nên sẽ xử lý những tiểu tiết rất tốt. Anh có kinh tế ổn định, có khả năng đảm bảo cuộc sống sau này của chúng ta vô ưu vô lo. Anh cũng có đủ thời gian để chăm lo cho gia đình, cho hôn nhân chúng mình. Anh có thể đảm nhận những vấn đề lớn nhỏ của em, anh còn có…” Đôi mắt anh khẽ động, giọng nói vốn đang nghiêm túc lại mang theo ý cười.
Tuỳ An Nhiên không hiểu nổi ánh mắt ấy. Anh cúi đầu cười một tiếng, thấp giọng nói tiếp: “Anh còn có Phàm Hi, Phàm Hi mà em thích.”
Tuỳ An Nhiên vẫn còn ngơ người không thể phản ứng, nhưng từng câu từng chữ mà anh nói, cô đều nghe đường, chỉ là không kịp “tiêu hoá” mà thôi… Sự cẩn thận từng bước của cô, từng bước thử cẩn thận của cô, qua lời nói của anh…có hơi buồn cười.
Cô chớp mắt, khoé môi khẽ động, vừa nói được một chữ “Em…” liền bị Ôn Cảnh Phạm cắt ngang: “Em suy nghĩ thêm đi được không? Nếu có chỗ nào không ổn cứ nói ra, hoặc có yêu cầu gì, anh sẽ cố gắng đáp ứng.”
Ngoài xe từng trận tuyết lớn đang rơi, trong xe thì ấm ấp đến nỗi có thể làm tan tuyết. Giữa hai người im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng tuyết rơi, đôi tay cô không biết nên đặt đầu, cô quay sang nhìn anh, anh đang nhắm mắt, đôi tay nắm chặt vô lặng, dường như cũng căng thẳng không kém cô.
“An Nhiên, anh có thể cho em một cuộc hôn nhân mà em muốn.”
Đôi mắt đen láy của cô chăm chăm nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói, giọng nói khàn khàn: “Sẽ không cãi nhau, sẽ không ly hôn sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh…thích em không?” Cô hỏi câu này một cách cẩn thận, bởi vì quá cẩn thận nên giọng nói cũng run rẩy. Nhưng ngoài dự tính của cô, đôi mắt của anh càng dịu dàng hơn, giọng nói cũng mang theo ý cười: “Ai nói anh không yêu em?”
Lúc Tuỳ An Nhiên bước đến cửa liền cảm thấy một luồng gió lạnh thổi đến, lạnh đến rát cả mặt. Cô đẩy mạnh cửa ra thì thấy Lục Tập Phương đang quay lưng về phía cửa, không biết đang nói chuyện điện thoại hay đang nói chuyện với người khác. Giọng nói anh ta vừa vang tốc độ vừa nhanh. Cô khẽ mỉm cười, nghiêng người lướt qua.
Lục Tập Phương nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, cười với cô: “An Nhiên…”
Lời chưa kịp dứt Tuỳ An Nhiên đã cảm thấy có một bóng người xông đến, dường như đang rẽ gió vượt đến, cùng lúc đó, ngoài tiếng gọi hoảng hốt của Lục Tập Phương còn có một bàn tay xen lẫn tiếng gió vươn đến.
Tuy là Tuỳ An Nhiên không tránh kịp nhưng vào lúc con người đối mặt với nguy hiểm, theo bản năng sẽ lùi về phía sau. Bàn tay đó lướt qua gò má của cô, lưu lại những vết xước, ẩn ẩn đau.
Tuỳ An Nhiên giật mình ôm lại mặt, vội vàng lùi lại phía sau mới có thể nhìn rõ người trước mặt là ai. Là mẹ của Giang Mạc Thừa.
Mẹ của Giang Mạc Thừa sớm đã thu lại dáng vẻ hiền dịu cao quý lúc nói chuyện với Lục Tập Phương, lông mày nhíu lại, vẻ mặt lạnh lùng, cảm giác như đè ép chết người.
“Tuỳ An Nhiên, cô trốn à? Cô càng trốn tôi càng phải tìm cho ra cô!” Bà ta cười lạnh một tiếng, lại muốn hạ tay thêm một lần nữa. Đây là phản ứng đầu tiên khi Lục Tập Phương nãy giờ rơi vào trạng thái hoá đá tỉnh dậy, anh đưa tay giữ chặt bờ vai của mẹ Giang Mạc Thừa, đẩy bà tay về vị trí ban đầu.
“Có chuyện gì từ từ nói, đánh người là ý gì? Cô còn tiến lên một bước, tôi báo cảnh sát đó.”
“Báo đi.” Bà ta nhướng mày nhìn Lục Tập Phương, tranh thủ thoát khỏi sự kiểm soát của anh ta, đôi mắt đó như có sát khí, đỏ ửng cả lên.
“Cô có hiểu tiếng người không vậy?” Lục Tập Phương tránh bàn tay của bà ta, một lần nữa giữ chặt bà ta.
Thật không biết nên làm thế nào, anh kiêng dè không muốn làm bà ta bị thương nhưng bà ta lại không như vậy, dường như bà ta không quan tâm đến điều gì, chỉ muốn xông lên phía trước.
Tuỳ An Nhiên bị hành động điên dại của bà ta doạ sợ đến nỗi lui vào bên trong cửa, loạng choạng sắp ngã. Vào lúc cấp bách, cô đưa tay muốn nắm đại lấy cái gì đó để làm điểm tựa thì có một bàn tay phía sau duỗi ra, đỡ eo cô một cách ổn định. Cùng lúc đó là giọng nói lạnh lẽo như băng của Ôn Cảnh Phạm vang lên: “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì?” Mẹ Giang mở miệng mắng chửi: “Cái con hồ ly tinh này, không thích con trai tôi mà còn dụ dỗ nó. Con tôi không chỉ chống đối tôi còn không chịu đi xem mắt… Sao cô có thể quá đáng như vậy, chỉ vì lần đầu gặp mặt tôi không khách khí với cô mà cô bức ép con trai tôi như vậy à? Cô không thể nói chuyện rõ ràng với nó sao?”
Chân cô vẫn còn nhói đâu vì bị doạ sợ đến choáng váng sắp ngã khi nãy. Cô đang định tựa vào cửa để đứng thẳng lên thì Ôn Cảnh Phạm đã giữ chặt eo cô kéo vào trong ngực anh, nghiêng người ôm lấy cô, đồng thời đưa tay che mắt cô.
“Cô à.” Ôn Cảnh Phạm cắt ngang bài văn mắng chửi của bà ta, sắc mặt dần nghiêm túc, cứ như vậy nhìn người phụ nữ trung niên trước mặt, nói rõ từng câu từng chữ: “Xin cô đừng động tay động chân với vợ cháu.”
Anh vừa dứt lời, mẹ Giang liền ngẩng người, có hơi không tin tưởng nhìn anh: “Cậu nói gì?”
Ôn Cảnh Phạm cong khoé môi cười, ý cười dường như vương nơi đáy mắt của anh: “Cháu nói là Tuỳ An Nhiên là vợ cháu, chúng cháu đã kết hôn rồi.”
Anh đè thấp giọng nói của mình, trầ m đến nỗi khiến người ta không có cách nào phản bác được. Đôi mắt đó vẫn trong trẻo như bình thường nhưng khí chất của nó đem đến lại khiến mẹ Giang không dám bước thêm một bước, đến nỗi không nói được một câu hoàn chỉnh.
Cả người Tuỳ An Nhiên run lên, nỗi tủi nhục năm năm trước lại trỗi dậy. Cô nắm chặt tay, móng tay c ắm vào lòng bàn tay nhưng cô không có chút cảm giác đau đớn nào, chỉ biết phải nắm chặt tay, thật chặt…
Cơn ác mộng của cô.
Ôn Cảnh Phạm cảm thấy trạng thái của cô không ổn, tay đặt trên eo cô nhẹ xiết lại, tay kia cầm chặt bàn tay đang nắm chặt của cô; sau đó anh nghiêng đầu nói nhỏ bên tai cô: “Không có chuyện gì, không sao cả.”
“Tôi không có day dưa với Giang Mạc Thừa.” Giọng nói cô cũng run rẩy nhưng nói rõ từng câu từng chữ với mẹ Giang: “Tôi và Giang Mạc Thừa không có chút quan hệ nào, bác à, con cầu xin bác, đừng quấy rối cuộc sống của con nữa, giống như năm trước bác đã làm vậy.”
“Đúng như anh ấy nói, tôi đã kết hôn rồi.”
Sắc mặt mẹ Giang trắng bệch, không tin nỗi nhìn chăm chăm hai người, môi dưới hơi động đậy: “Cô lừa tôi… Hôm qua tiểu Thừa uống say còn nói không phải cô thì không lấy… Bởi vì cô mà không chứa nỗi một cô gái nào khác…”
“Đó là chuyện của các người, không có liên quan gì tới tôi. Nhờ bác quay về chuyển lời tới Giang Mạc Thừa là kể từ nay trở về sau, bọn tôi không thể làm bạn nữa. Bởi vì tôi rất sợ loại người không hiểu đạo lí như bác sẽ không biết mỏi mệt mà làm phiền tôi.”
Giọng của cô không lớn, thậm chí ngữ khí không nghiêm trọng nhưng ý tứ trong đó lại sắc bén như dao, vừa hạ xuống đã chạm vào chỗ mềm yếu của mẹ Giang, đau đến đầu óc mơ hồ.
Lục Tập Phương luôn chắn trước mẹ Giang nghe thấy những lời này sắc mặt lạnh tanh, dứt khoát đuổi người: “Mời cô rời khỏi chỗ này.”
Ôn Cảnh Phạm lặng lẽ nhìn sắc mặt Tuỳ An Nhiên dần trắng bệch, đôi mắt nhắm lại, lúc mở ra, sự lạnh lẽo không hề che giấu trong đôi mắt đó: “Mình dẫn Tuỳ An Nhiên ra khỏi chỗ này trước, nếu có chuyện gì thì điện thoại cho mình.”
Lục Tập Phương gật đầu, đưa tay giữ mẹ Giang đang hồn bay phách lạc, lại nhìn Tuỳ An Nhiên đang mím chặt môi, nói: “Không sao đây, cô nghỉ ngơi cho tốt.”
Tuỳ An Nhiên gật đầu nhưng không nhìn lại bất cứ người nào, thất tha thất thểu rời đi.
Ôn Cảnh Phạm đi vài bước thì nhớ ra gì đó, quay đầu lại nói: “Mấy người không biết giữ kín miệng, cậu lo mà xử lý đi.”
Lục Tập Phương liếc qua cánh cửa, thấy ánh mắt tò mò của mọi người thì suy nghĩ chốt lát rồi đáp ứng: “Mình biết rồi.”
Không biết tuyết đã rơi tự lúc nào, trắng xoá cả một trời, trên mặt đất cũng được phủ một lớp tuyết mỏng.
Sau khi Tuỳ An Nhiên ra khỏi thang máy liền chạy như bay, cô không biết bản thân mình phải đi đâu, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất vang vọng: Rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt. Nhưng cô vừa bước qua cánh cửa lớn của phòng ghi âm thì từ phía sau Ôn Cảnh Phạm đã đuổi kịp đến, nắm lấy tay cô kéo về phía mình: “Đi đâu đó?”
Anh không khống chế được mà dùng lực khá mạnh khiến tay cô đau. Cô cụp mắt nhìn, ngón tay thon dài của anh đang nắm chặt cổ tay của cô, bởi vì nắm chặt nên những khớp tay ẩn ẩn trắng. Ôn Cảnh Phạm nhìn theo ánh mắt của cô, thả lỏng tay hơn, thấy cô cúi đầu không nói gì, anh liền thở dài một hơi, nói: “Nếu như em không biết đi đâu thì hãy đi theo anh.”
Tuỳ An Nhiên ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh hơi lạnh lùng, khiến người khác khó đến gần, chỉ có đôi mắt trìu mến đang nhìn cô đó khiên cô không thể từ chối.
Tuyết rơi càng nặng hạt, từng bông hoa tuyết rơi trên bả vai, tóc và cả trên tay anh nhưng dường như anh không để ý đến chúng, chỉ im lặng nhìn cô rồi nhẹ nhàng nhắc lại lần nữa: “Nếu như em không biết đi đâu thì hãy đi theo anh.”
Cô ngập ngừng một chút rồi gật đầu. Đúng lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.
Xe Ôn Cảnh Phạm đỗ ở bãi đỗ xe cách đó không xa. Nơi đó là hướng gió, từng đợt tấn công từ tuyết ập đến, cả không khí cũng trở nên lạnh lẽo. Ôn Cảnh Phạm đứng phía trước cô, giúp cô chắn gió. Lúc đi đến bên xe, anh vòng qua ghé phụ giúp cô mở cửa xe.
Không biết có phải là do hôm nay là ngày nghỉ hay do mùa đông và những trận tuyết đã đến thành phố A mà trên đường không một bóng người, xe cũng không có bao nhiêu chiếc.
Anh lái xe rất chậm, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.
Không khí trong xe rất ấm áp, Tuỳ An Nhiên cảm thấy hơi nóng nhưng dưới bầu không khí đầy áp lực này cô không dám cử động, tốn nửa ngày động viên bản thân mới mở miệng: “Xin lỗi nhưng mà em không phải là loại người như mẹ Giang nói…”
“Anh biết.” Anh thấp giọng trả lời.
Tuỳ An Nhiên nhướng mày nhìn anh, chỉ nhìn thấy một bên mặt anh, từng đường nét góc cạnh ấy mang theo hơi thở lạnh lùng. Thấy cô không nói gì nữa, anh đắn đo hồi lâu mới hỏi: “Là người đàn ông mà hôm trước chúng ta gặp phải trước sảnh khách sạn?”
Tuỳ An Nhiên suy nghĩ rồi gật đầu: “Là anh ấy.”
“Chuyện quá khứ đều đã qua rồi, em không cần cứ đứng im một chỗ.” Anh mím đôi môi khô của mình, quay sang nhìn cô: “Dường như em luôn né tránh “quá khứ”.”
“Không có đâu.” Tuỳ An Nhiên nhỏ giọng phản đối.
Ký ức năm cô 18 tuổi ấy tuy đều là màu xám nhưng cũng có những chuyện cả đời cũng khó quên, ví như chuyện gặp gỡ anh… Tại ngôi chùa như ở một thế giới khác như vậy, sự ấm áp dịu dàng của anh giống như dòng nước suối mát kịp thời tưới mát tâm hồn cô. Cả cuộc đời không bao giờ nhìn lại của cô, chỉ có ký ức lúc gặp gỡ anh đó, cô không cam lòng bỏ lại, cũng không nỡ quên đi.
“Nếu như có cơ hội…” Tuỳ An Nhiên li ếm đôi môi khô khốc của mình, thấy anh đang mím môi đến nỗi trắng bạch quay sang nhìn, bỗng nhiên ngẩng người, cảm giác bất an lại một lần nữa trỗi dậy.
“Nếu như có cơ hội, em muốn sao?” Anh dường như cười một cái, đôi môi khẽ nhếch. Nhưng lúc Tuỳ An Nhiên nhìn qua thì đôi môi ấy lại trở lại bình thường, chỉ có khoé môi vẫn còn phảng phất ý cười.
“Không có gì.” Tuỳ An Nhiên khẽ đảo mắt, nhớ lại trạng thái ngượng ngùng của hai người bây giờ, cô hơi phiền muộn.
Từ đầu đến giờ cô luôn cố gắng thể hiện mặt bản thân tốt nhất cho anh xem, dù cho sau này không còn quan hệ gì nữa nhưng một ngày nào đó người ta nhắc đến cái tên “Tuỳ An Nhiên”, mắt anh sáng lên, khoé môi khẽ nhếch, “Ừ” một tiếng, sau đó giọng nói tràn đầy ý cười: “Là một cô gái rất được.”
Thật ra…không chỉ có vậy. Nhưng, hình như cô thất bại rồi.
“Nếu em đã nói xong rồi, anh có vài lời muốn nói.” Giọng của anh hơi hồi hộp, có chút không được tự nhiên.
Tuỳ An Nhiên “A” một tiếng nhìn qua.
Tay Ôn Cảnh Phạm nắm chặt vô lăng, dừng xe lại bên đường. Sau đó, tay tay đè lên vô lăng, im lặng nhìn cô, sau đó nói rõ từng từ: “Em có nguyện ý cùng anh kết hôn?”
Tuỳ An Nhiên ngẩn người, rất lâu không nói nên lời, dường như không hiểu ý của anh là gì nhưng lại như hiểu rõ anh đang nói gì, cảm xúc phức tạp như vậy đan xen vào nhau khiến đầu cô như muốn nổ tung, khó xử nhìn anh.
“Anh nói gì?”
“Anh muốn kết hôn với em.” Anh lặp lại một lần nữa.
Tuỳ An Nhiên cảm thấy não hình như hôn mê rồi…
“Lúc làm việc hay là lúc cần tỉnh táo anh mới hút thuốc, rất ít khi xã giao. Anh rất nhẫn nại nên sẽ xử lý những tiểu tiết rất tốt. Anh có kinh tế ổn định, có khả năng đảm bảo cuộc sống sau này của chúng ta vô ưu vô lo. Anh cũng có đủ thời gian để chăm lo cho gia đình, cho hôn nhân chúng mình. Anh có thể đảm nhận những vấn đề lớn nhỏ của em, anh còn có…” Đôi mắt anh khẽ động, giọng nói vốn đang nghiêm túc lại mang theo ý cười.
Tuỳ An Nhiên không hiểu nổi ánh mắt ấy. Anh cúi đầu cười một tiếng, thấp giọng nói tiếp: “Anh còn có Phàm Hi, Phàm Hi mà em thích.”
Tuỳ An Nhiên vẫn còn ngơ người không thể phản ứng, nhưng từng câu từng chữ mà anh nói, cô đều nghe đường, chỉ là không kịp “tiêu hoá” mà thôi… Sự cẩn thận từng bước của cô, từng bước thử cẩn thận của cô, qua lời nói của anh…có hơi buồn cười.
Cô chớp mắt, khoé môi khẽ động, vừa nói được một chữ “Em…” liền bị Ôn Cảnh Phạm cắt ngang: “Em suy nghĩ thêm đi được không? Nếu có chỗ nào không ổn cứ nói ra, hoặc có yêu cầu gì, anh sẽ cố gắng đáp ứng.”
Ngoài xe từng trận tuyết lớn đang rơi, trong xe thì ấm ấp đến nỗi có thể làm tan tuyết. Giữa hai người im lặng đến nỗi có thể nghe tiếng tuyết rơi, đôi tay cô không biết nên đặt đầu, cô quay sang nhìn anh, anh đang nhắm mắt, đôi tay nắm chặt vô lặng, dường như cũng căng thẳng không kém cô.
“An Nhiên, anh có thể cho em một cuộc hôn nhân mà em muốn.”
Đôi mắt đen láy của cô chăm chăm nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói, giọng nói khàn khàn: “Sẽ không cãi nhau, sẽ không ly hôn sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy anh…thích em không?” Cô hỏi câu này một cách cẩn thận, bởi vì quá cẩn thận nên giọng nói cũng run rẩy. Nhưng ngoài dự tính của cô, đôi mắt của anh càng dịu dàng hơn, giọng nói cũng mang theo ý cười: “Ai nói anh không yêu em?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook