Ai Nói Tôi Không Yêu Em
-
Chương 46
“Ai nói, anh không yêu em?”
Giọng nói trầm thấp ấy, dịu dàng ấy nhẹ nhàng chui vào tai cô, như làn gió mát, thổi bên tai cô từng đợt từng đợt. Trước giờ anh vẫn biết cách dùng giọng nói để quyến rũ cô, cách nhấn nhá chữ hợp lí khiến những lời nói này chạy thẳng vào tim cô, kéo từng hồi ký ức quay về.
Năm đó cô ở chùa Phạm Âm rất lâu, nhưng từ sau khi anh vào ở, cô không còn một hai muốn quay trở lại nữa. Vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ nhưng không biết sức mạnh nào đã kéo hai người lại gần bên nhau. Ngày đó, cô biết được tin ba mẹ ly hôn, quỳ trước tượng Phật cả buổi chiều, chỉ mong có thể đáp ứng được ước nguyện. Chỉ là, ước nguyện không thực hiện được mà hiện thực lại tàn khốc hơn cô nghĩ rất nhiều.
Lúc rời khỏi sảnh đường nhà Phật, anh dùng ô đưa cô về. Cả con đường chiều ấy chỉ có tiếng chân nho nhỏ đạp trên đá, xa xa là tiếng chân của các chú tiểu. Con đường quay về nhà khách hôm ấy, anh cầm ô, ô nghiêng về phía cô. Tuy là mùa hạ nhưng những giọt mưa rơi xuống vẫn có chút lạnh lẽo. Ôn Cảnh Phạm vẫn im lặng không nói gì, lúc bước lên bậc thang, một con mèo đang trốn dưới mái hiên tránh mưa bỗng bật dậy, cất bước đi theo anh, thấy anh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn liền kêu vài tiếng “meo meo”. Theo sau tiếng kêu đó là tiếng cười trầm thấp của anh: “Mày đừng đi dưới mưa nữa, quay về chỗ cũ đi.”
Con mèo đó dường như nghe hiểu lời nói của anh, nó nhìn anh một cái, quay người đi sang phía chân của Tuỳ An Nhiên. Ban đầu, cô bị doạ sợ, dừng bước chân, con mèo đó cũng dừng bước nhìn cô. Nước mưa xuôi theo ô chảy xuống, chảy luôn lên đầu nó, nó lắc lắc đầu, cứ thế ngồi xuống li ếm chân mình.
Xưa giờ cô không biết làm thế nào để thân thiết với những sinh mệnh như thế này, cô luôn cảm thấy những động vật này cực kỳ đáng thương; mà ngày hôm đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngồi xuống, đưa tay sờ nó. Con mèo đó chỉ nhìn cô một chút rồi để im cho cô sờ. Ôn Cảnh Phạm cũng ngồi xuống bên cạnh, những ngón tay anh đang vân vê đôi tai nó rồi nhỏ giọng nói gì đó với nó. Nó lười biếng nhìn qua hai người, bỗng nhiên đứng dậy nhảy đi.
Đưa cô đến cửa phòng khách, anh gấp ô lại, cẩn thận để sang một bên, thấy cô quay người đi vào phòng, gọi cô: “Quay về tắm nước nóng, cơ thể con gái luôn yếu đuối, nếu như bệnh rồi sẽ rất khó chịu.”
Tuỳ An Nhiên đang định đóng cửa phòng ngoái đầu lại nhìn anh, hồi lâu mới gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Vào chính lúc đó anh đã biểu hiện ra bản thân chu đáo với cô đến mức nào.
Biểu hiện tiếp theo…là buổi chiều hôm đó.
- -
Lại là một trận mưa lớn kinh thiên động địa, sấm chớp vang trời, từng luồng tia chớp như xẻ ngang bầu trời, cộng với tiếng sấm, từng hạt mưa nhanh chóng rơi xuống nhanh chóng thấm ướt mặt đất. Trận mưa này không giống với ngày thường, mưa hồi lâu mà sấm chớp vẫn đùng đùng, dường như muốn nhân cơn mưa này quét dọn lại bầu trời, chớp mắt một cái đã đến tối.
Vị sư đón tiếp khách trong chùa sau khi chạy đến căn dặn tối nay nên nghỉ ngơi sớm rồi vội vã rời đi. Nhà sư đi chưa được bao lâu, sấm chớp lại ầm ầm không ngừng nghỉ, “Đùng” một tiếng, chớp loé lên một cái, cả không gian lại chìm vào bóng tối.
Tuỳ An Nhiên bị doạ sợ đến ngây người, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng đóng cửa lại, cô làm trong vô thức như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén nỗi sợ của mình, nhưng trong màn đêm im ắng, tiếng tim đập của cô càng thêm rõ ràng.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cô bị doạ sợ, tim đập liên hồi. Ôn Cảnh Phạm kiên nhẫn gõ thêm vài cái, nói: “Tôi là khách ở phòng đối diện với em, bởi vì mưa giông, đường dây điện trong chùa bị hư rồi, tối nay có lẽ sẽ không có điện. Em ở một mình, không sao chứ?”
Nói xong, cách một cánh cửa, bên kia vẫn im lặng. Anh đợi hồi lâu, đang định quay người rời đi thì cửa đột nhiên mở ra, cô nắm chặt nắm cửa, giọng nói dè dặt: “Em rất sợ ở một mình.”
Người ở viện này rất ít, cả viện có lẽ chỉ có hai người ở mà thôi. Hơn nữa, lại bị mất điện, cả không gian tối om om, không có lấy một tia sáng.
Ôn Cảnh Phạm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta đi đến phòng khách ngồi một lát, đợi em buồn ngủ thì quay về.”
Cô gật đầu, đi cùng anh đến đó.
Anh đi rất chậm, duy trì một khoảng cách với cô. Cô nhờ vào chút ánh sáng hiu hắt, nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên cảm thấy an tâ m đến kỳ lạ.
Hai người ngồi một lát thì sư tăng tiếp khách lại đến, thấy hai người ngồi cùng nhau thì ngây người rồi cười nói: “May quá, bần tăng sợ nữ thí chủ ở một mình sợ nên định qua đây xem sao. Trong phòng có nến và diêm, tối nay bần tăng trực đêm, nếu có việc gì cứ đến viện phía sau tìm bần tăng.”
Sư tăng nói xong lại vội vã cầm ô đi.
Ôn Cảnh Phạm nhìn cô, hỏi: “Tôi thấy em ở đây đã mấy ngày rồi, tuổi em cũng còn trẻ. Sao em lại một mình lên núi?”
Tuỳ An Nhiên miết những ngón tay, lắc đầu: “Là ba mẹ em đưa em đến đây…” Ngừng lại một chút rồi cô lại nói: “Bởi vì một số lý do nên em ở đây.”
“Em mấy tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Chuẩn bị thi đại học rồi sao?” Anh cười, tiếng cười đó như đang bầu bạn cùng tiếng mưa, mát rượi, rung động lòng người.
Cô ngẩng người, buộc miệng nói: “Giọng của anh hay quá.”
Lúc này Ôn Cảnh Phạm ngơ người, hồi sau mới hỏi: “Lúc trước tôi còn tưởng em không biết nói. Đây cũng là lần đầu em khen tôi.”
Dù sao Tuỳ An Nhiên vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh, khuôn mặt đẹp trai đó đang nói chuyện với bạn, một lần nữa cô phải thốt lên: “Thật sự hay quá…”
Anh lại bật cười, nương nhờ chút ánh sáng nhìn cô nhưng lại không mở miệng nói gì.
“Anh thì sao? Anh đến chùa Phàm Âm làm gì vậy?” Hồi lâu sau, cô vì sợ sự im lặng trong đêm tối mà mở miệng hỏi.
“Giải sầu.” Anh trả lời đơn gian, ngón tay đặt trên chuỗi tràng hạt. Chỉ là động tác nhỏ nên Tuỳ An Nhiên không hề chú ý đến.
Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên. Bỗng nhiên anh hỏi: “Em tên gì?”
Tuỳ An Nhiên quay mặt nhìn tia chớp ngoài trời, sợ hãi ôm chặt tay: “Em tên là Tuỳ An Nhiên, Tuỳ trong tuỳ ý, An Nhiên trong năm tháng an nhiên.”
Anh nghe xong im lặng không nói gì, dường như đang đọc lại cái tên này, hồi lâu mới nói: “Nếu như sau này có ai hỏi ấn tượng của tôi với người con gái Giang Nam là gì, có lẽ là giống như em, giống như cái tên này vậy.”
Tuỳ An Nhiên nghe không hiểu, mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài nhìn anh, hỏi: “Vậy anh tên gì?”
“Ôn Cảnh Phạm. Ôn trong ôn noãn (ấm áp), Cảnh trong cảnh vật, Phàm trong Phàm Âm.”
Mãi đến lúc sau, tiếng sấm mới dần vơi bớt, tiếng mưa cũng bắt đầu tí ta tí tách. Anh đang định nói đưa cô về phòng ngủ, ngẩng đầu qua thì thấy cô đã gối đầu lên tay ngủ mất rồi.
Anh ngạc nhiên bước đến gần, đúng lúc chớp lên một cái, trong khoảnh khắc đó anh nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô. Giảm bớt vẻ lạnh lùng lúc chiều anh thấy cô, khoé miệng khẽ nâng lên, ngủ rất ngon, vầng thâm mắt cũng rất đậm.
Anh ngồi xuống, đang định gọi cô dậy nhưng vừa nói “Tuỳ” thì thấy lồng ngực cô phập phồng. Anh muốn đưa chạm vào cô nhưng lại không biết đặt chỗ nào, tiến lùi đều không được.
Anh cứ như vậy hồi lâu, thấy cô nói mớ, lại có tiếng nức nở như khóc: “Đừng ly hôn, đừng rời bỏ con, đừng chia tay mà…”
Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô hồi lâu mới quay lại vị trí của mình ngồi cạnh cô.
Tiếng nói mớ của cô lúc có lúc không, không hề hoàn chỉnh. Anh cụp mắt nhìn cô rồi về phòng lấy áo khoác và giấy bút. Dưới tia chớp lâu lâu lại sáng lên, anh viết một câu rồi nhét tờ giấy dưới tay cô.
Cái áo khoác to lớn khoác lên vai cô, bao trọn lấy thân hình đang cuộn tròn đó.
Anh ngồi cách cô vài bước chân, trong màn đêm yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
“Bồ đề bổn vô thọ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai”* Trích từ kinh Phật.
*Đây là bốn câu thơ của vị thiền sư Huệ Năng vĩ đại trong lịch sử Thiền tông Trung Hoa. “Bồ đề” tượng trưng cho trí tuệ, “minh kính” tượng trưng cho lòng bình yên. Mặt hồ bình yên lấy đâu ra bụi trần? Bốn câu thơ ý chỉ mọi việc đều như mộng, khuyên người ta đừng nên vọng tưởng, cố chấp, tự mình biết mình, cố gắng đạt được tri thức.
Một người vừa đẹp trai vừa dịu dàng ấm áp như vậy, cho dù không phát ra âm thanh cũng có thể chiếm lấy một phần cuộc sống của cô. Bất kể lúc nào cô nhớ lại đều cảm thấy quyến luyến không ngưng.
Quay lại hiện tại, Tuỳ An Nhiên nhìn Ôn Cảnh Phạm đang yên lặng chờ đáp án từ cô, cô thầm hít một hơi thật sâu. Giống như phải đưa ra nột quyết định quan trọng vậy, đôi mắt long lanh đó nhìn thẳng vào anh, nói: “Xin lỗi…”
Lông mày của Ôn Cảnh Phạm không hề có chút dấu vết nhăn nhó gì.
Tuỳ An Nhiên liếm đôi môi khô khốc của mình, dưới ánh nhìn của anh cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, như vậy cô mới có can đảm nói: “Trước giờ em chưa từng nghĩ đến…có thể ở bên cạnh anh. Thật ra càng hiểu chuyện, em càng không dám vượt quá giới hạn…Em là một người rất nhát gan.”
Ôn Cảnh Phạm thôi mím môi nhưng vẫn im lặng nhìn cô.
“Gia đình của em có hơi phức tạp, ba mẹ em đã ly hôn, em sống cùng với mẹ. Em biết ông nội Ôn…không thích chuyện này, em…”
“Đừng để ý những chuyện này.” Anh cắt ngang lời cô, đưa tay nắm chặt tay cô, cảm nhận được cô đang run lẩy bẩy, giọng nói dịu dàng đi: “Bởi vì anh luôn suy nghĩ về sự ngăn cách giữa hai ta nên mới luôn không tiến về phía trước. Anh biết vấn đề của em nằm ở đâu, anh bằng lòng chịu trách nhiệm, dù lớn dù nhỏ, chỉ cần có liên quan đến em, đều do anh gánh trách nhiệm.”
Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cho nên em không cần nghĩ về những điều này, chỉ cần nghe theo trái tim em là được rồi. Em có muốn cùng anh kết hôn hay không, chỉ là vấn đề đơn giản như vậy thôi.”
Tuỳ An Nhiên nhìn anh, hàng lông mày anh thả lỏng, dịu dàng ấm áp, thấy cô nhìn mình, anh nở nụ cười nhìn cô, nói: “Thật ra anh biết địa điểm thời gian đều không thích hợp nhưng vẫn muốn làm như vậy. Tuy là chúng ta chưa từng yêu đương nhưng sau khi kết hôn, tất cả quãng thời gian còn lại đều là của chúng ta, chúng mình có thể từ từ tìm hiểu nhau.”
Giọng nói rõ ràng dễ nghe của anh kèm theo chút cuốn hút, cái cách cưng chiều và dáng vẻ “sau khi kết hôn tất cả đều nghe em” thật sự…quá ư là mê hoặc.
Tim Tuỳ An Nhiên như đang có thứ gì liên tục đánh vào, toàn bộ dũng khí vì xúc động mà phá kén chui ra.
Cô chớp mắt, không biết cảm xúc bây giờ của mình là vui hay là gĩ nữa, đôi mắt chớp lệ. Bóng hình của anh hiện lên một cách rõ ràng qua đôi mắt ánh nước ấy.
“Em bằng lòng.” Cô cầm lấy đôi tay anh đang đặt trên má mình, trong chốc lát khóc không thành tiếng: “Em bằng lòng…”
Tuỳ An Nhiên không biết vì sao mình lại khóc, vào thời khắc đó, cô có cảm giác như mình rơi vào địa ngục nhưng lại được anh kéo về nhân gian. Bao lâu nay cô không dám kỳ vọng, cũng không dám cầu mong gì. Giống như Ôn Cảnh Phạm nói, không dám nghĩ nhiều, chỉ nghe theo con tim mách bảo, mọi thứ sẽ trở nên đơn gian hơn nhiều.
Đúng vậy, sau khi quẳng tất cả mọi thứ sau lưng, tất cả suy nghĩ đều trở nên đơn giản mà thống nhất – cô thích anh, muốn ở bên cạnh anh.
Bắt đầu từ duyên phận năm năm trước ở ngôi chùa cổ Phạm Âm đó, đứt đoạn rồi lại nối tiếp bao nhiêu năm qua, cuối cùng…cũng kết tinh ở bên nhau. Thời gian không thay đổi điều gì, chỉ giúp cô trở nên trưởng thành hơn, anh trở nên chín chắn hơn. Mà những điều này, đều là thời cơ thích hợp, thời điểm thích hợp.
Ôn Cảnh Phạm sau khi qua cơn xúc động thì bật cười, lấy ra vài tờ giấy lau mặt cô: “Khóc gì chứ?”
“Em không biết nữa…” Cô nức nở trả lời.
“Đừng khóc nữa, nhé?” Anh hạ nhẹ giọng, đưa bàn tay vỗ lưng cô, nói: “Không sao cả rồi, đừng khóc nữa.”
Giọng nói ấm áp như ậy khiến những tủi thân cô đè năm bao lâu nay bùng nổ. Ôn Cảnh Phạm không biết nên làm thế nào để dỗ cô nữa, chỉ có bàn tay như chạm phải lửa, không biết nên đặt ở đâu; cũng hiếm khi thấy cô lạnh lùng như vậy mà trong chốc lát lại mềm yếu, khóc như một đứa trẻ như vậy.
Anh nhẹ nâng khoé môi, ngón tay đặt trên gò má cô nhẹ lau đi nước mắt: “Anh muốn hôn em.”
Tuỳ An Nhiên đang khóc nhập tâm, không kịp phản ứng thì Ôn Cảnh Phạm đã nhẹ nâng mặt cô, khẽ nghiêng người qua, cuối đầu hôn cô. Môi cô nóng hổi, mềm mại. Chỉ tiếp xúc có một giây lát nhưng tim anh như thốt lên một tiếng đầy mãn nguyện – đạt được mong muốn rồi!
Ôn Cảnh Phạm đối xử với cô, quả thật đã bỏ ra toàn bộ sự ấm áp và nhẫn nại của mình. Môi anh chỉ lướt nhẹ qua môi cô, một nụ hôn dịu dàng mà ấm áp, chỉ như chuồn chuồn lướt, khẽ chạm rồi rời đi nhưng lại đáp trên trán cô, không hề rời đi. Đôi mắt đen sâu hút của anh đang đối mắt với cô, cô có thể thấy được bóng hình mình rõ ràng trong mắt anh.
Dường như anh khẽ nâng khoé môi bởi đuôi mắt anh như đang híp lại. Sau đó,
Một giọng nói trầm ấm như giọng nói vừa quyến rũ cô khi nãy, lại như một cốc rượu, khẽ thì thầm với cô: “Đừng khóc nữa, nhé?”
Giọng nói trầm thấp ấy, dịu dàng ấy nhẹ nhàng chui vào tai cô, như làn gió mát, thổi bên tai cô từng đợt từng đợt. Trước giờ anh vẫn biết cách dùng giọng nói để quyến rũ cô, cách nhấn nhá chữ hợp lí khiến những lời nói này chạy thẳng vào tim cô, kéo từng hồi ký ức quay về.
Năm đó cô ở chùa Phạm Âm rất lâu, nhưng từ sau khi anh vào ở, cô không còn một hai muốn quay trở lại nữa. Vốn dĩ chỉ là hai người xa lạ nhưng không biết sức mạnh nào đã kéo hai người lại gần bên nhau. Ngày đó, cô biết được tin ba mẹ ly hôn, quỳ trước tượng Phật cả buổi chiều, chỉ mong có thể đáp ứng được ước nguyện. Chỉ là, ước nguyện không thực hiện được mà hiện thực lại tàn khốc hơn cô nghĩ rất nhiều.
Lúc rời khỏi sảnh đường nhà Phật, anh dùng ô đưa cô về. Cả con đường chiều ấy chỉ có tiếng chân nho nhỏ đạp trên đá, xa xa là tiếng chân của các chú tiểu. Con đường quay về nhà khách hôm ấy, anh cầm ô, ô nghiêng về phía cô. Tuy là mùa hạ nhưng những giọt mưa rơi xuống vẫn có chút lạnh lẽo. Ôn Cảnh Phạm vẫn im lặng không nói gì, lúc bước lên bậc thang, một con mèo đang trốn dưới mái hiên tránh mưa bỗng bật dậy, cất bước đi theo anh, thấy anh thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn liền kêu vài tiếng “meo meo”. Theo sau tiếng kêu đó là tiếng cười trầm thấp của anh: “Mày đừng đi dưới mưa nữa, quay về chỗ cũ đi.”
Con mèo đó dường như nghe hiểu lời nói của anh, nó nhìn anh một cái, quay người đi sang phía chân của Tuỳ An Nhiên. Ban đầu, cô bị doạ sợ, dừng bước chân, con mèo đó cũng dừng bước nhìn cô. Nước mưa xuôi theo ô chảy xuống, chảy luôn lên đầu nó, nó lắc lắc đầu, cứ thế ngồi xuống li ếm chân mình.
Xưa giờ cô không biết làm thế nào để thân thiết với những sinh mệnh như thế này, cô luôn cảm thấy những động vật này cực kỳ đáng thương; mà ngày hôm đó, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại ngồi xuống, đưa tay sờ nó. Con mèo đó chỉ nhìn cô một chút rồi để im cho cô sờ. Ôn Cảnh Phạm cũng ngồi xuống bên cạnh, những ngón tay anh đang vân vê đôi tai nó rồi nhỏ giọng nói gì đó với nó. Nó lười biếng nhìn qua hai người, bỗng nhiên đứng dậy nhảy đi.
Đưa cô đến cửa phòng khách, anh gấp ô lại, cẩn thận để sang một bên, thấy cô quay người đi vào phòng, gọi cô: “Quay về tắm nước nóng, cơ thể con gái luôn yếu đuối, nếu như bệnh rồi sẽ rất khó chịu.”
Tuỳ An Nhiên đang định đóng cửa phòng ngoái đầu lại nhìn anh, hồi lâu mới gật đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Vào chính lúc đó anh đã biểu hiện ra bản thân chu đáo với cô đến mức nào.
Biểu hiện tiếp theo…là buổi chiều hôm đó.
- -
Lại là một trận mưa lớn kinh thiên động địa, sấm chớp vang trời, từng luồng tia chớp như xẻ ngang bầu trời, cộng với tiếng sấm, từng hạt mưa nhanh chóng rơi xuống nhanh chóng thấm ướt mặt đất. Trận mưa này không giống với ngày thường, mưa hồi lâu mà sấm chớp vẫn đùng đùng, dường như muốn nhân cơn mưa này quét dọn lại bầu trời, chớp mắt một cái đã đến tối.
Vị sư đón tiếp khách trong chùa sau khi chạy đến căn dặn tối nay nên nghỉ ngơi sớm rồi vội vã rời đi. Nhà sư đi chưa được bao lâu, sấm chớp lại ầm ầm không ngừng nghỉ, “Đùng” một tiếng, chớp loé lên một cái, cả không gian lại chìm vào bóng tối.
Tuỳ An Nhiên bị doạ sợ đến ngây người, sau khi phản ứng lại liền nhanh chóng đóng cửa lại, cô làm trong vô thức như chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô mím chặt môi, cố gắng kìm nén nỗi sợ của mình, nhưng trong màn đêm im ắng, tiếng tim đập của cô càng thêm rõ ràng.
Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, cô bị doạ sợ, tim đập liên hồi. Ôn Cảnh Phạm kiên nhẫn gõ thêm vài cái, nói: “Tôi là khách ở phòng đối diện với em, bởi vì mưa giông, đường dây điện trong chùa bị hư rồi, tối nay có lẽ sẽ không có điện. Em ở một mình, không sao chứ?”
Nói xong, cách một cánh cửa, bên kia vẫn im lặng. Anh đợi hồi lâu, đang định quay người rời đi thì cửa đột nhiên mở ra, cô nắm chặt nắm cửa, giọng nói dè dặt: “Em rất sợ ở một mình.”
Người ở viện này rất ít, cả viện có lẽ chỉ có hai người ở mà thôi. Hơn nữa, lại bị mất điện, cả không gian tối om om, không có lấy một tia sáng.
Ôn Cảnh Phạm suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy chúng ta đi đến phòng khách ngồi một lát, đợi em buồn ngủ thì quay về.”
Cô gật đầu, đi cùng anh đến đó.
Anh đi rất chậm, duy trì một khoảng cách với cô. Cô nhờ vào chút ánh sáng hiu hắt, nhìn bóng lưng của anh, bỗng nhiên cảm thấy an tâ m đến kỳ lạ.
Hai người ngồi một lát thì sư tăng tiếp khách lại đến, thấy hai người ngồi cùng nhau thì ngây người rồi cười nói: “May quá, bần tăng sợ nữ thí chủ ở một mình sợ nên định qua đây xem sao. Trong phòng có nến và diêm, tối nay bần tăng trực đêm, nếu có việc gì cứ đến viện phía sau tìm bần tăng.”
Sư tăng nói xong lại vội vã cầm ô đi.
Ôn Cảnh Phạm nhìn cô, hỏi: “Tôi thấy em ở đây đã mấy ngày rồi, tuổi em cũng còn trẻ. Sao em lại một mình lên núi?”
Tuỳ An Nhiên miết những ngón tay, lắc đầu: “Là ba mẹ em đưa em đến đây…” Ngừng lại một chút rồi cô lại nói: “Bởi vì một số lý do nên em ở đây.”
“Em mấy tuổi rồi?”
“Mười tám.”
“Chuẩn bị thi đại học rồi sao?” Anh cười, tiếng cười đó như đang bầu bạn cùng tiếng mưa, mát rượi, rung động lòng người.
Cô ngẩng người, buộc miệng nói: “Giọng của anh hay quá.”
Lúc này Ôn Cảnh Phạm ngơ người, hồi sau mới hỏi: “Lúc trước tôi còn tưởng em không biết nói. Đây cũng là lần đầu em khen tôi.”
Dù sao Tuỳ An Nhiên vẫn còn nhỏ tuổi, lại thêm giọng nói nhẹ nhàng dịu dàng của anh, khuôn mặt đẹp trai đó đang nói chuyện với bạn, một lần nữa cô phải thốt lên: “Thật sự hay quá…”
Anh lại bật cười, nương nhờ chút ánh sáng nhìn cô nhưng lại không mở miệng nói gì.
“Anh thì sao? Anh đến chùa Phàm Âm làm gì vậy?” Hồi lâu sau, cô vì sợ sự im lặng trong đêm tối mà mở miệng hỏi.
“Giải sầu.” Anh trả lời đơn gian, ngón tay đặt trên chuỗi tràng hạt. Chỉ là động tác nhỏ nên Tuỳ An Nhiên không hề chú ý đến.
Tiếng sấm lại một lần nữa vang lên. Bỗng nhiên anh hỏi: “Em tên gì?”
Tuỳ An Nhiên quay mặt nhìn tia chớp ngoài trời, sợ hãi ôm chặt tay: “Em tên là Tuỳ An Nhiên, Tuỳ trong tuỳ ý, An Nhiên trong năm tháng an nhiên.”
Anh nghe xong im lặng không nói gì, dường như đang đọc lại cái tên này, hồi lâu mới nói: “Nếu như sau này có ai hỏi ấn tượng của tôi với người con gái Giang Nam là gì, có lẽ là giống như em, giống như cái tên này vậy.”
Tuỳ An Nhiên nghe không hiểu, mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài nhìn anh, hỏi: “Vậy anh tên gì?”
“Ôn Cảnh Phạm. Ôn trong ôn noãn (ấm áp), Cảnh trong cảnh vật, Phàm trong Phàm Âm.”
Mãi đến lúc sau, tiếng sấm mới dần vơi bớt, tiếng mưa cũng bắt đầu tí ta tí tách. Anh đang định nói đưa cô về phòng ngủ, ngẩng đầu qua thì thấy cô đã gối đầu lên tay ngủ mất rồi.
Anh ngạc nhiên bước đến gần, đúng lúc chớp lên một cái, trong khoảnh khắc đó anh nhìn thấy rõ khuôn mặt của cô. Giảm bớt vẻ lạnh lùng lúc chiều anh thấy cô, khoé miệng khẽ nâng lên, ngủ rất ngon, vầng thâm mắt cũng rất đậm.
Anh ngồi xuống, đang định gọi cô dậy nhưng vừa nói “Tuỳ” thì thấy lồng ngực cô phập phồng. Anh muốn đưa chạm vào cô nhưng lại không biết đặt chỗ nào, tiến lùi đều không được.
Anh cứ như vậy hồi lâu, thấy cô nói mớ, lại có tiếng nức nở như khóc: “Đừng ly hôn, đừng rời bỏ con, đừng chia tay mà…”
Anh đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn cô hồi lâu mới quay lại vị trí của mình ngồi cạnh cô.
Tiếng nói mớ của cô lúc có lúc không, không hề hoàn chỉnh. Anh cụp mắt nhìn cô rồi về phòng lấy áo khoác và giấy bút. Dưới tia chớp lâu lâu lại sáng lên, anh viết một câu rồi nhét tờ giấy dưới tay cô.
Cái áo khoác to lớn khoác lên vai cô, bao trọn lấy thân hình đang cuộn tròn đó.
Anh ngồi cách cô vài bước chân, trong màn đêm yên tĩnh nhìn cô, ánh mắt sáng ngời.
“Bồ đề bổn vô thọ, minh kính diệc phi thai, bổn lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai”* Trích từ kinh Phật.
*Đây là bốn câu thơ của vị thiền sư Huệ Năng vĩ đại trong lịch sử Thiền tông Trung Hoa. “Bồ đề” tượng trưng cho trí tuệ, “minh kính” tượng trưng cho lòng bình yên. Mặt hồ bình yên lấy đâu ra bụi trần? Bốn câu thơ ý chỉ mọi việc đều như mộng, khuyên người ta đừng nên vọng tưởng, cố chấp, tự mình biết mình, cố gắng đạt được tri thức.
Một người vừa đẹp trai vừa dịu dàng ấm áp như vậy, cho dù không phát ra âm thanh cũng có thể chiếm lấy một phần cuộc sống của cô. Bất kể lúc nào cô nhớ lại đều cảm thấy quyến luyến không ngưng.
Quay lại hiện tại, Tuỳ An Nhiên nhìn Ôn Cảnh Phạm đang yên lặng chờ đáp án từ cô, cô thầm hít một hơi thật sâu. Giống như phải đưa ra nột quyết định quan trọng vậy, đôi mắt long lanh đó nhìn thẳng vào anh, nói: “Xin lỗi…”
Lông mày của Ôn Cảnh Phạm không hề có chút dấu vết nhăn nhó gì.
Tuỳ An Nhiên liếm đôi môi khô khốc của mình, dưới ánh nhìn của anh cô bỗng cảm thấy sợ hãi. Cô dùng móng tay bấm vào lòng bàn tay, như vậy cô mới có can đảm nói: “Trước giờ em chưa từng nghĩ đến…có thể ở bên cạnh anh. Thật ra càng hiểu chuyện, em càng không dám vượt quá giới hạn…Em là một người rất nhát gan.”
Ôn Cảnh Phạm thôi mím môi nhưng vẫn im lặng nhìn cô.
“Gia đình của em có hơi phức tạp, ba mẹ em đã ly hôn, em sống cùng với mẹ. Em biết ông nội Ôn…không thích chuyện này, em…”
“Đừng để ý những chuyện này.” Anh cắt ngang lời cô, đưa tay nắm chặt tay cô, cảm nhận được cô đang run lẩy bẩy, giọng nói dịu dàng đi: “Bởi vì anh luôn suy nghĩ về sự ngăn cách giữa hai ta nên mới luôn không tiến về phía trước. Anh biết vấn đề của em nằm ở đâu, anh bằng lòng chịu trách nhiệm, dù lớn dù nhỏ, chỉ cần có liên quan đến em, đều do anh gánh trách nhiệm.”
Anh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Cho nên em không cần nghĩ về những điều này, chỉ cần nghe theo trái tim em là được rồi. Em có muốn cùng anh kết hôn hay không, chỉ là vấn đề đơn giản như vậy thôi.”
Tuỳ An Nhiên nhìn anh, hàng lông mày anh thả lỏng, dịu dàng ấm áp, thấy cô nhìn mình, anh nở nụ cười nhìn cô, nói: “Thật ra anh biết địa điểm thời gian đều không thích hợp nhưng vẫn muốn làm như vậy. Tuy là chúng ta chưa từng yêu đương nhưng sau khi kết hôn, tất cả quãng thời gian còn lại đều là của chúng ta, chúng mình có thể từ từ tìm hiểu nhau.”
Giọng nói rõ ràng dễ nghe của anh kèm theo chút cuốn hút, cái cách cưng chiều và dáng vẻ “sau khi kết hôn tất cả đều nghe em” thật sự…quá ư là mê hoặc.
Tim Tuỳ An Nhiên như đang có thứ gì liên tục đánh vào, toàn bộ dũng khí vì xúc động mà phá kén chui ra.
Cô chớp mắt, không biết cảm xúc bây giờ của mình là vui hay là gĩ nữa, đôi mắt chớp lệ. Bóng hình của anh hiện lên một cách rõ ràng qua đôi mắt ánh nước ấy.
“Em bằng lòng.” Cô cầm lấy đôi tay anh đang đặt trên má mình, trong chốc lát khóc không thành tiếng: “Em bằng lòng…”
Tuỳ An Nhiên không biết vì sao mình lại khóc, vào thời khắc đó, cô có cảm giác như mình rơi vào địa ngục nhưng lại được anh kéo về nhân gian. Bao lâu nay cô không dám kỳ vọng, cũng không dám cầu mong gì. Giống như Ôn Cảnh Phạm nói, không dám nghĩ nhiều, chỉ nghe theo con tim mách bảo, mọi thứ sẽ trở nên đơn gian hơn nhiều.
Đúng vậy, sau khi quẳng tất cả mọi thứ sau lưng, tất cả suy nghĩ đều trở nên đơn giản mà thống nhất – cô thích anh, muốn ở bên cạnh anh.
Bắt đầu từ duyên phận năm năm trước ở ngôi chùa cổ Phạm Âm đó, đứt đoạn rồi lại nối tiếp bao nhiêu năm qua, cuối cùng…cũng kết tinh ở bên nhau. Thời gian không thay đổi điều gì, chỉ giúp cô trở nên trưởng thành hơn, anh trở nên chín chắn hơn. Mà những điều này, đều là thời cơ thích hợp, thời điểm thích hợp.
Ôn Cảnh Phạm sau khi qua cơn xúc động thì bật cười, lấy ra vài tờ giấy lau mặt cô: “Khóc gì chứ?”
“Em không biết nữa…” Cô nức nở trả lời.
“Đừng khóc nữa, nhé?” Anh hạ nhẹ giọng, đưa bàn tay vỗ lưng cô, nói: “Không sao cả rồi, đừng khóc nữa.”
Giọng nói ấm áp như ậy khiến những tủi thân cô đè năm bao lâu nay bùng nổ. Ôn Cảnh Phạm không biết nên làm thế nào để dỗ cô nữa, chỉ có bàn tay như chạm phải lửa, không biết nên đặt ở đâu; cũng hiếm khi thấy cô lạnh lùng như vậy mà trong chốc lát lại mềm yếu, khóc như một đứa trẻ như vậy.
Anh nhẹ nâng khoé môi, ngón tay đặt trên gò má cô nhẹ lau đi nước mắt: “Anh muốn hôn em.”
Tuỳ An Nhiên đang khóc nhập tâm, không kịp phản ứng thì Ôn Cảnh Phạm đã nhẹ nâng mặt cô, khẽ nghiêng người qua, cuối đầu hôn cô. Môi cô nóng hổi, mềm mại. Chỉ tiếp xúc có một giây lát nhưng tim anh như thốt lên một tiếng đầy mãn nguyện – đạt được mong muốn rồi!
Ôn Cảnh Phạm đối xử với cô, quả thật đã bỏ ra toàn bộ sự ấm áp và nhẫn nại của mình. Môi anh chỉ lướt nhẹ qua môi cô, một nụ hôn dịu dàng mà ấm áp, chỉ như chuồn chuồn lướt, khẽ chạm rồi rời đi nhưng lại đáp trên trán cô, không hề rời đi. Đôi mắt đen sâu hút của anh đang đối mắt với cô, cô có thể thấy được bóng hình mình rõ ràng trong mắt anh.
Dường như anh khẽ nâng khoé môi bởi đuôi mắt anh như đang híp lại. Sau đó,
Một giọng nói trầm ấm như giọng nói vừa quyến rũ cô khi nãy, lại như một cốc rượu, khẽ thì thầm với cô: “Đừng khóc nữa, nhé?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook