Ai Nói Nam Sinh Không Làm Hoa Khôi?
-
Chương 4: Buổi nhập học phong ba (2)
Liễu Dương Dương cũng im lặng ngồi trơ một bên, đối với suy đoán của mình, cô cũng không có phần nắm chắc nên theo cô nghĩ hiện giờ không nên làm gì là tốt nhất.
Chỉ là...
Đợi một lúc lâu lại phát hiện đối phương không có hành động gì nên cô đánh bạo nhìn sang, liền bắt gặp một đôi con ngươi đen láy đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt trong sáng không có chút tạp chất, cũng không có bất cứ cảm xúc.
Liễu Dương Dương ngây ngẩn nhìn hắn, quên cả phản ứng.
Nếu nói đây là nhân vật Nghiêu Ngạc Ly hung tàn bạo ngược đại ca có tiếng trong truyện "Thanh Xuân có em" thì đánh chết 10 lần cô cũng không tin.
Kẻ bạo lực sẽ có khuôn mặt tuấn mỹ cùng với ánh mắt trong sáng sao?
Trong thâm tâm của Liễu Dương Dương, cô đã sớm khắc họa bộ dạng của những kẻ máu lạnh hung tàn thành người có khuôn mặt dữ tợn, sẹo ngang sẹo dọc thể hiện chiến tích gì đó rồi.
Đang nhìn hắn thì hắn bỗng nhiên tiến sát lại gần mặt cô, chớp chớp mắt hỏi.
"Cậu.....có biết tôi không?
Nói biết hay không biết? Liễu Dương Dương rối rắm, cô không đoán được người này định làm gì. Nhìn xung quanh thì thấy mọi người ai cũng không đành lòng nhìn đều quay sang chổ khác. Không khí rất lạ.
"Biết không?" Hắn lại hỏi lần nữa.
Cô hơi bất an đáp: "Biết..... "
Vừa trả lời xong thì cô đã nhận ngay một cú đạp ngực đột ngột.
Bụp 1 tiếng ngã sóng xoài lên sàn.
Người vừa nãy như thiên thần bỗng chốc biến thành ác ma khiến Liễu Dương Dương không kịp phản ứng.
"Biết mà còn ngồi vào, cậu không muốn sống nữa đúng không? Có biết tôi là ai không hả."
Cô đau đớn ôm ngực, ánh mắt không thể tin nhìn Nghiêu Ngạc Ly.
Thấy ánh mắt của cô, trong lòng Nghiêu Ngạc Ly liền dâng lên một cổ lửa giận. Như đụng chạm đến điều cấm kị nào đó.
Hắn.
Xưa nay rất ghét ánh mắt người khác nhìn hắn như vậy, ánh mắt không tin tưởng cùng với coi thường.
Người này là cái thá gì chứ? Không tin hắn sẽ ra tay đánh người sao?
Chân lại nhanh chóng đá không thương tiếc lên bụng của Liễu Dương Dương, lực đạo mạnh đến nổi khiến cô kêu thét lên, thân thể vang lên nện vô tường.
Sự việc kể ra thì dài nhưng lại diễn ra rất nhanh.
Mọi người đều im lặng nhìn cô bị đánh, không một người đứng ra ngăn lại, dường như đã quá quên thuộc với chuyện kiểu này rồi.
Cô gái đáng yêu nọ thì chỉ lạnh lùng quan sát, ánh mắt giãy giụa. Trong lòng cô ta vẫn ghi nhớ lời cha mình nói: "Đừng gây chuyện".
.......
Nghiêu Ngạc Ly rất phong độ kéo ghế về phía Liễu Dương Dương, thản nhiên ngồi xuống.
Đưa tay ra xách người cô đứng lên.
"Đồ vô dụng cậu cũng dám nhìn tôi như vậy"
"....".
Cô tái nhợt nhìn khuôn mặt ác liệt của hắn, thân thể bị xách lên cũng vô lực phản kháng, đầu óc bị đau đến mơ hồ.
Đến khi bị ôm bớt ngờ, cô mới hoảng loạn giãy giụa.
"Cậu..... "
Vốn Nghiêu Ngạc Ly chỉ định ôm kiểu đe dọa, ai ngờ hai tay lại truyền đến cảm giác da thịt mềm mại khiến hắn sững sờ.
Đây là thân thể của con trai sao?
Đối phương lại giãy giụa khiến hắn theo bản năng giữ chặt lại.
"Buông....ra".
Liễu Dương Dương cố sức đẩy Nghiêu Ngạc Ly ra nhưng lại phát hiện hắn vẫn cứ giữ chặt lấy không buông, tay còn sờ loạn trên lưng cô như đang xác định gì đó.
Một cổ uất ức xông thẳng lên đầu. Cùng với đó là thù hận khôn cùng đối với hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô bị hành hung, ức hiếp như vậy.
Mặc dù biết sẽ không ai giúp mình, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại vẫn hi vọng sẽ có một ai đó..... Cản lại.
Hi vọng?
Hi vọng cái gì chứ?
Không phải cuối cùng vẫn vậy sao?
Liễu Dương Dương a Liễu Dương Dương, nhiều lần thất vọng như vậy không khiến mày hiểu ra hay sao?
Nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt.
Nghiêu Ngạc Ly kinh ngạc nhìn cô, nhìn những giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô mà trong lòng chợt có cảm giác khác thường.
Cơn giận hồi nãy cũng vơi đi không còn.
"Ẻo lả!!".
Hắn mắng 1 câu rồi đẩy cô ra, bản thân thì lạnh lùng ra khỏi phòng học.
Không ai biết rằng, 1 khắc đó ánh mắt Nghiêu Ngạc Ly lộ sự bối rối hiếm có.
Cái ôm hồi nãy cũng đủ để hắn hiểu được một chuyện.
Liễu Dương Dương không phải con trai, bởi vì hắn cảm nhận được khi chạm vào người cô.
Bản thân không ngờ lại hành hung 1 cô gái ít nhiều khiến hắn khó chịu trong lòng.
Khó chịu vì bản thân vô tình phá bỏ nguyên tắc.
Đối với chuyện giả con trai của đối phương thì một chút hứng thú cũng không có.
Sau khi hắn đi thì mọi người nhanh chóng xúm lại xem Liễu Dương Dương, ai cũng tỏ vẻ quan tâm hỏi han, khác hẳn với bộ dạng im lặng hồi nãy.
Cô biết là vừa rồi mọi người đều có cái lí của mình, cho dù là bản thân cũng chưa chắc sẽ vì người khác mà mạo hiểm, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn thấy khó chịu, không tiêu hóa được.
Cô cố mĩm cười tỏ vẻ không sao nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Chuông vào tiết lại đúng lúc vang lên,
Liễu Dương Dương đành một mình tìm xuống phòng y tế theo sự hướng dẫn của một bạn nữ trong lớp.
======
"Em là học sinh mới sao? Cô nhìn mặt em rất lạ"
Cô y tá vô cùng thân thiện hỏi kèm theo một nụ cười chuyên nghiệp rực rỡ, nhưng đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ cùng lạnh nhạt từ Liễu Dương Dương.
Lại là một thiếu gia kiêu căng nhà giàu nào đó chứ gì. Cô ta bĩu môi nghĩ thầm.
"Được rồi, em nghỉ đi... Nhưng mà lần đầu nhập học đã vào phòng y tế thế này thì có hơi.... Đặc biệt một chút"
Nói rồi cô y tá cũng không để ý cô nữa, tiếp tục làm việc của mình, thi thoảng cũng phóng ánh mắt lén liếc qua đây, có thể là kinh diễm dung mạo cô, cũng có thể là bất mãn hành vi phất lờ của cô.
Đối với điều này, Liễu Dương Dương tất nhiên không biết. Cô cũng không định phớt lờ cô y tá nhưng cơn đau thấu xương ở ngực và bụng khiến cô không thốt lên lời được, đành nằm im một chổ.
Cũng từ chối yêu cầu cho cô y tá xem xét vết thương, cô chưa đến mức muốn reo rao thân phận con gái của mình khắp nơi a.
Nghĩ đến việc bản thân vô duyên vô cớ bị đánh thê thảm, sự hận thù và chán ghét đối với Nghiêu Ngạc Ly càng thêm sâu nặng.
Cô sẽ nhớ kĩ mối thù này. Một ngày nào đó đích thân trả lại.
Liễu Dương Dương lộ vẻ âm u nghĩ thầm.
Đồng thời trong lòng nổi lên nghi ngờ càng nhiều.
Hắn có phải là tên cuồng bạo trong cuốn tiểu thuyết đó hay không?
Cô buồn bực trùm chăn, không nghĩ đến vấn đề này nữa.
..........
==============
Chỉ là...
Đợi một lúc lâu lại phát hiện đối phương không có hành động gì nên cô đánh bạo nhìn sang, liền bắt gặp một đôi con ngươi đen láy đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt trong sáng không có chút tạp chất, cũng không có bất cứ cảm xúc.
Liễu Dương Dương ngây ngẩn nhìn hắn, quên cả phản ứng.
Nếu nói đây là nhân vật Nghiêu Ngạc Ly hung tàn bạo ngược đại ca có tiếng trong truyện "Thanh Xuân có em" thì đánh chết 10 lần cô cũng không tin.
Kẻ bạo lực sẽ có khuôn mặt tuấn mỹ cùng với ánh mắt trong sáng sao?
Trong thâm tâm của Liễu Dương Dương, cô đã sớm khắc họa bộ dạng của những kẻ máu lạnh hung tàn thành người có khuôn mặt dữ tợn, sẹo ngang sẹo dọc thể hiện chiến tích gì đó rồi.
Đang nhìn hắn thì hắn bỗng nhiên tiến sát lại gần mặt cô, chớp chớp mắt hỏi.
"Cậu.....có biết tôi không?
Nói biết hay không biết? Liễu Dương Dương rối rắm, cô không đoán được người này định làm gì. Nhìn xung quanh thì thấy mọi người ai cũng không đành lòng nhìn đều quay sang chổ khác. Không khí rất lạ.
"Biết không?" Hắn lại hỏi lần nữa.
Cô hơi bất an đáp: "Biết..... "
Vừa trả lời xong thì cô đã nhận ngay một cú đạp ngực đột ngột.
Bụp 1 tiếng ngã sóng xoài lên sàn.
Người vừa nãy như thiên thần bỗng chốc biến thành ác ma khiến Liễu Dương Dương không kịp phản ứng.
"Biết mà còn ngồi vào, cậu không muốn sống nữa đúng không? Có biết tôi là ai không hả."
Cô đau đớn ôm ngực, ánh mắt không thể tin nhìn Nghiêu Ngạc Ly.
Thấy ánh mắt của cô, trong lòng Nghiêu Ngạc Ly liền dâng lên một cổ lửa giận. Như đụng chạm đến điều cấm kị nào đó.
Hắn.
Xưa nay rất ghét ánh mắt người khác nhìn hắn như vậy, ánh mắt không tin tưởng cùng với coi thường.
Người này là cái thá gì chứ? Không tin hắn sẽ ra tay đánh người sao?
Chân lại nhanh chóng đá không thương tiếc lên bụng của Liễu Dương Dương, lực đạo mạnh đến nổi khiến cô kêu thét lên, thân thể vang lên nện vô tường.
Sự việc kể ra thì dài nhưng lại diễn ra rất nhanh.
Mọi người đều im lặng nhìn cô bị đánh, không một người đứng ra ngăn lại, dường như đã quá quên thuộc với chuyện kiểu này rồi.
Cô gái đáng yêu nọ thì chỉ lạnh lùng quan sát, ánh mắt giãy giụa. Trong lòng cô ta vẫn ghi nhớ lời cha mình nói: "Đừng gây chuyện".
.......
Nghiêu Ngạc Ly rất phong độ kéo ghế về phía Liễu Dương Dương, thản nhiên ngồi xuống.
Đưa tay ra xách người cô đứng lên.
"Đồ vô dụng cậu cũng dám nhìn tôi như vậy"
"....".
Cô tái nhợt nhìn khuôn mặt ác liệt của hắn, thân thể bị xách lên cũng vô lực phản kháng, đầu óc bị đau đến mơ hồ.
Đến khi bị ôm bớt ngờ, cô mới hoảng loạn giãy giụa.
"Cậu..... "
Vốn Nghiêu Ngạc Ly chỉ định ôm kiểu đe dọa, ai ngờ hai tay lại truyền đến cảm giác da thịt mềm mại khiến hắn sững sờ.
Đây là thân thể của con trai sao?
Đối phương lại giãy giụa khiến hắn theo bản năng giữ chặt lại.
"Buông....ra".
Liễu Dương Dương cố sức đẩy Nghiêu Ngạc Ly ra nhưng lại phát hiện hắn vẫn cứ giữ chặt lấy không buông, tay còn sờ loạn trên lưng cô như đang xác định gì đó.
Một cổ uất ức xông thẳng lên đầu. Cùng với đó là thù hận khôn cùng đối với hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô bị hành hung, ức hiếp như vậy.
Mặc dù biết sẽ không ai giúp mình, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại vẫn hi vọng sẽ có một ai đó..... Cản lại.
Hi vọng?
Hi vọng cái gì chứ?
Không phải cuối cùng vẫn vậy sao?
Liễu Dương Dương a Liễu Dương Dương, nhiều lần thất vọng như vậy không khiến mày hiểu ra hay sao?
Nước mắt không kìm được rơi xuống từng giọt.
Nghiêu Ngạc Ly kinh ngạc nhìn cô, nhìn những giọt nước mắt trong suốt như pha lê của cô mà trong lòng chợt có cảm giác khác thường.
Cơn giận hồi nãy cũng vơi đi không còn.
"Ẻo lả!!".
Hắn mắng 1 câu rồi đẩy cô ra, bản thân thì lạnh lùng ra khỏi phòng học.
Không ai biết rằng, 1 khắc đó ánh mắt Nghiêu Ngạc Ly lộ sự bối rối hiếm có.
Cái ôm hồi nãy cũng đủ để hắn hiểu được một chuyện.
Liễu Dương Dương không phải con trai, bởi vì hắn cảm nhận được khi chạm vào người cô.
Bản thân không ngờ lại hành hung 1 cô gái ít nhiều khiến hắn khó chịu trong lòng.
Khó chịu vì bản thân vô tình phá bỏ nguyên tắc.
Đối với chuyện giả con trai của đối phương thì một chút hứng thú cũng không có.
Sau khi hắn đi thì mọi người nhanh chóng xúm lại xem Liễu Dương Dương, ai cũng tỏ vẻ quan tâm hỏi han, khác hẳn với bộ dạng im lặng hồi nãy.
Cô biết là vừa rồi mọi người đều có cái lí của mình, cho dù là bản thân cũng chưa chắc sẽ vì người khác mà mạo hiểm, nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn thấy khó chịu, không tiêu hóa được.
Cô cố mĩm cười tỏ vẻ không sao nhưng nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.
Chuông vào tiết lại đúng lúc vang lên,
Liễu Dương Dương đành một mình tìm xuống phòng y tế theo sự hướng dẫn của một bạn nữ trong lớp.
======
"Em là học sinh mới sao? Cô nhìn mặt em rất lạ"
Cô y tá vô cùng thân thiện hỏi kèm theo một nụ cười chuyên nghiệp rực rỡ, nhưng đáp lại cô chỉ là sự thờ ơ cùng lạnh nhạt từ Liễu Dương Dương.
Lại là một thiếu gia kiêu căng nhà giàu nào đó chứ gì. Cô ta bĩu môi nghĩ thầm.
"Được rồi, em nghỉ đi... Nhưng mà lần đầu nhập học đã vào phòng y tế thế này thì có hơi.... Đặc biệt một chút"
Nói rồi cô y tá cũng không để ý cô nữa, tiếp tục làm việc của mình, thi thoảng cũng phóng ánh mắt lén liếc qua đây, có thể là kinh diễm dung mạo cô, cũng có thể là bất mãn hành vi phất lờ của cô.
Đối với điều này, Liễu Dương Dương tất nhiên không biết. Cô cũng không định phớt lờ cô y tá nhưng cơn đau thấu xương ở ngực và bụng khiến cô không thốt lên lời được, đành nằm im một chổ.
Cũng từ chối yêu cầu cho cô y tá xem xét vết thương, cô chưa đến mức muốn reo rao thân phận con gái của mình khắp nơi a.
Nghĩ đến việc bản thân vô duyên vô cớ bị đánh thê thảm, sự hận thù và chán ghét đối với Nghiêu Ngạc Ly càng thêm sâu nặng.
Cô sẽ nhớ kĩ mối thù này. Một ngày nào đó đích thân trả lại.
Liễu Dương Dương lộ vẻ âm u nghĩ thầm.
Đồng thời trong lòng nổi lên nghi ngờ càng nhiều.
Hắn có phải là tên cuồng bạo trong cuốn tiểu thuyết đó hay không?
Cô buồn bực trùm chăn, không nghĩ đến vấn đề này nữa.
..........
==============
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook