Hạ Liên Kỳ bị cậu bạn nhỏ nhà hắn ghì lên tường, thầm nghĩ hai ngày này rốt cuộc là hắn đã nhận vận đào hoa gì đây. Hôm kia thì được người trong lòng túm vào ghế sau cường hôn, hôm nay bất ngờ bị cậu kabe-don, còn nhận được một câu báo trước hung mãnh.

Lâm Minh Chử hơi ngẩng đầu, mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào mặt của Hạ Liên Kỳ.

Cái kiểu uy hiếp ngoài mạnh trong yếu này của cậu bạn nhỏ, sau khi nhe răng nanh với hắn xong thì không động đậy gì nữa. Khóe miệng Hạ Liên Kỳ mang nụ cười nhạt, đôi mắt đào hoa lưu chuyển, nhưng cũng chẳng đáp lời.

Lòng bàn tay của Lâm Minh Chử đã hơi đổ mồ hôi, cậu đang căng thẳng.

Nếu Hạ Liên Kỳ đẩy cậu ra, nếu Hạ Liên Kỳ mà đẩy cậu ra...

Hạ Liên Kỳ nhìn sâu vào Lâm Minh Chử. Hàng lông mi của cậu run nhè nhẹ, đôi mắt sáng rỡ lóe một chút lo sợ và căng thẳng.

Phù... Hạ Liên Kỳ thở dài trong lòng, cảm thấy sợi tuyến nào đó vốn đã luôn ngập tràn nguy cơ nay đã lùi một bước.

"Tiểu Chử, lúc em muốn hôn anh, không cần phải hỏi đâu." Mọi cảm xúc ngổn ngang trong lòng Hạ Liên Kỳ cuối cùng đều nhu hòa hơn, thâm tình chảy về nơi sâu nhất trong trái tim.

Nơi ấy cất giấu Lâm Minh Chử của hắn.

Đồng tử của Lâm Minh Chử co rút trong nháy mắt, lòng bàn tay cũng dần siết chặt. Ý của Hạ Liên Kỳ là... là...

"Cho tới giờ vẫn chưa từng cần hỏi. Dù là trước đây, hay là..." Giọng nói của Hạ Liên Kỳ rất êm tai, chậm rãi nói, lời thổ lộ tuy không rõ ràng nhưng lại nặng tình khiến tai người khác đỏ bừng, "Hay là sau này."

"... Khốn kiếp." Đôi mắt Lâm Minh Chử ửng đỏ.

Cậu cắn răng, ngón tay nắm lấy cà vạt của Hạ Liên Kỳ, túm xuống rồi ngưỡng cổ hôn lên đôi môi của Hạ Liên Kỳ.

Hạ Liên Kỳ mặc cho Lâm Minh Chử làm càn trên môi hắn, gặm cắn không theo kỹ thuật nào, liếm khe hở giữa đôi môi hắn, cạy mở khớp hàm của hắn. Lần thứ hai cậu bạn nhỏ cưỡng hôn vẫn không bắt được trọng điểm, nhưng sự nhiệt tình loạn xạ ấy lại nhen lửa hắn, ngập chìm hắn, không theo nguyên tắc nào.

Giống như nửa năm trước, bất ngờ nhảy ra chắn trước mặt hắn, nhào vào lòng hắn, không theo nguyên tắc nào.

Hạ Liên Kỳ đáp lại thế tấn công của cậu rất đỗi dịu dàng, nhận hết tất cả mọi sự nhiệt tình trúc trắc của cậu, giống như một người lớn mở vòng tay ôm ấp, chẳng e ngại điều gì mà ôm lấy cậu bạn nhỏ của hắn.

Mãi lâu sau, Lâm Minh Chử mới buông cà vạt của hắn ra, ngực không khỏi phập phồng, hơi thở cũng hơi dồn dập.

Hạ Liên Kỳ thấy đôi mắt cậu đã mơ màng, bên khóe mắt lại phiếm đỏ, người hắn vô thức dấy lên một dòng lửa cháy, chảy từ trái tim đang đập về tứ chi trăm hài.

Lâm Minh Chử đỏ mặt trừng hắn, đạp cho hắn một cước: "Cổ em đau lắm rồi, đậu má sao anh cao đến vậy chứ? Cúi thấp chút đi."

Hạ Liên Kỳ cười, nghe lời cúi người xuống, giây tiếp theo đã siết chặt eo Lâm Minh Chử rồi bế cậu lên, xoay người đặt cậu lên mặt tường vừa nãy, nheo mắt nhìn chăm chú vào sườn mặt ửng đỏ của cậu.

Lâm Minh Chử cười mắng một câu, vươn tay ôm lấy cổ hắn, màu đỏ bên khóe mắt càng lúc càng như thiêu như đốt, "Anh, nhìn không ra nhé, sao anh lại như thế... Ưm."

Chưa nói xong đã bị người trước mặt trao một nụ hôn sâu. Một tay Hạ Liên Kỳ siết chặt eo của Lâm Minh Chử, tay còn lại đỡ cơ thể cậu vòng lên bắp đùi của hông hắn, rồi bước từng bước tới gần tường.

Lưng Lâm Minh Chử dựa sát vào tường, không có chỗ dựa sức nên đành dồn hết toàn bộ sức nặng của chính cậu lên người Hạ Liên Kỳ. Hạ Liên Kỳ nhiệt tình hôn cậu, khác với sự ôn hòa dung túng vừa nãy, hôn tới nỗi cậu như sa vào ý thức lúc có lúc không, chẳng nhớ được mình đang ở đâu nữa.

Hạ Liên Kỳ dây dưa với môi lưỡi cậu, cảm nhận độ nóng của cậu đang kề sát trên người hắn, trong đầu không còn lại mấy phần tỉnh táo.

Mãi lâu sau, hắn mới chậm rãi buông đôi môi Lâm Minh Chử. Hai người vẫn giữ tư thế ôm chặt lấy nhau, khẽ thở hổn hển.

"Hạ Liên Kỳ, thật sự chẳng nhìn ra nhé." Miệng Lâm Minh Chử vừa rảnh rỗi cái đã ngứa miệng hai câu, "Cái kiểu hay mang vẻ mặt cấm dục ấy... Chậc, khiến anh nghẹn chết rồi nhờ."

Hạ Liên Kỳ không có tâm trạng đấu võ mồm với cậu, hắn đã nếm đủ miệng lưỡi lưu loát của cậu rồi, vì vậy bèn cười nhạt ăn ngay nói thật: "Rất thích em."

Lâm Minh Chử đang định phang mấy câu chọc cười, bất thình lình ăn ngay một câu thổ lộ nghiêm túc của hắn, hai má ửng đỏ: "Mẹ kiếp... Nói đi, có phải anh đã mơ ước khuôn mặt đẹp của tiểu gia đây từ lâu rồi không?"

Hôm nay Hạ Liên Kỳ chỉ muốn nói thật lòng, khẩn thiết và dịu dàng trao tất cả mọi lời âu yếm buồn nôn của nửa năm nay cho Lâm Minh Chử nghe: "Ừ, đã mơ ước từ rất lâu rồi, trừ lần đầu tiên xem như là nửa ngoài ý muốn, thì mỗi ngày của sau đó đều muốn hôn em."

Lâm Minh Chử nghe mà mũi cũng chua xót hết cả, thầm mắng tên khốn này thật biết cách giấu, ra vẻ hung ác nói: "Giả bộ giỏi vl nhỉ Hạ Liên Kỳ, vậy sao anh không hôn em sớm hơn đi? Còn chờ em chủ động à? Anh có biết suýt chút nữa thì em..."

Anh có biết suýt chút nữa thì em không được nghe thấy những lời này của anh không.

Hạ Liên Kỳ cũng thầm mang thứ vị chát cháy bỏng ấy. Hắn nhẹ nhàng hôn lên cằm của Lâm Minh Chử, dịu dàng nói: "Anh biết rồi... Tiểu Chử, anh xin lỗi."

"Em... Đêm hôm đó..." Mặt Lâm Minh Chử nhất thời nóng hôi hổi.

Hạ Liên Kỳ nhớ tới cái đêm cậu say rượu ấy, cười nói: "Ừ, anh còn nghĩ là, tên khốn kiếp nào đã làm cậu bạn nhỏ nhà chúng mình đau lòng đến vậy chứ."

"Mẹ kiếp, giờ thì biết là ai rồi đó." Lâm Minh Chử tức giận đánh hắn, mặt càng nóng hơn: "Ngày đó em đã... nói với anh..."

Hạ Liên Kỳ hơi sững người, hòa hoãn nói: "Tiểu Chử, em... còn nhỏ..."

Lâm Minh Chử thở dài, đã không thể trông cậy vào việc Hạ Liên Kỳ có thể nhìn thẳng vào sự thật là cậu đã tròn hai mươi ba tuổi rồi.

"Vậy," Cậu siết chặt tay, ghé vào xương tai của Hạ Liên Kỳ thổi luồng khí nóng: "Khi nào thì anh sẽ để em làm đàn ông ấy nhỉ?"

Tim Hạ Liên Kỳ ngừng đập, lúc mở miệng lần nữa, giọng đã mang chút khàn, "Tiểu Chử, ngày mai phải lên máy bay, anh sợ em khó chịu."

"Anh, giấy kết hôn của chúng mình đã lấy được nửa năm rồi, còn ngại ngùng gì ở đây nữa." Lâm Minh Chử cắn lên xương tai hắn, trêu đùa: "Anh sợ em khó chịu, không thì tối nay em top nhé?"

Hạ Liên Kỳ nhìn thoáng qua bà xã đang có ý định phản công của hắn, nhướn mày ra vẻ hứng thú.

"Hay là anh có "ẩn tình" gì khó nói?"

Trời đất quay cuồng, khi tầm nhìn của Lâm Minh Chử điều chỉnh tiêu cự xong, cậu đã được Hạ Liên Kỳ ôm rồi đặt lên giường. Cậu bạn nhỏ luôn nhanh mồm nhanh miệng nay chẳng còn sức lực nào để miệng lưỡi lưu loát nữa rồi.

Ừm, xem ra cả đêm nay chẳng có sức gì nữa cả.

Lâm Minh Chử đón nụ hôn triền miên hơn của Hạ Liên Kỳ, được hắn vuốt ve đến nỗi mơ màng rồi mà vẫn không quên cảm thán, giường trong phòng ở Moony thoải mái quá đi.

Chăn lông được gấp dày, mềm mại và lành lạnh, nhưng đã nhanh chóng nóng lên bởi nhiệt độ nóng cháy từ cơ thể hai người, bao bọc làn da trần trụi, xúc cảm rất nhẵn nhụi. Toàn thân Lâm Minh Chử chỉ còn một chiếc áo thun mỏng manh thì bị Hạ Liên Kỳ vén lên trên ngực, lưng dính vào đệm, đôi chân dài vòng quanh lưng hắn.

Không thể không nói rằng lúc Lâm Minh Chử nằm trên giường hôn hắn, là một chuyện gợi tình ngoài mạnh trong yếu. Bạn nhỏ Lâm vừa nãy mới kiểu không ưng thuận sẽ không buông tha, chơi luôn kiểu làm nũng, cầu tiếp cận được tiếp cận, thì giờ đây lại không ngừng thấy ngại ngùng.

Trong căn phòng với ánh đèn lờ mờ của Moony, trên chiếc giường rộng lớn và mềm mại, Hạ Liên Kỳ quấn quýt kề cận với người gần như đã lõa lồ là cậu, bàn tay ấm áp và khô ráo như điện giật mơn trớn cơ thể cậu, hoặc nhẹ nhàng hoặc mạnh mẽ xoa nắn, đến nỗi cậu thường phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ, kèm theo đó là sự run rẩy.

"Hạ Liên Kỳ... Hạ Liên Kỳ..." Lâm Minh Chử ôm cổ hắn, vô thức kêu tên hắn, phân tâm nói sao nửa cái áo vắt trên người cứ thấy xấu hổ hơn ấy nhỉ.

"Tiểu Chử, người em nóng quá." Hạ Liên Kỳ hôn từ cổ cậu xuống xương quai xanh, vai, trước ngực, bụng,...

Lâm Minh Chử cảm nhận cảm giác như lửa cháy ở sườn đùi trong, giọng không khỏi mềm nhũn: "Đừng... Anh, đừng chạm đến chỗ đó, ngứa..."

"Được, không chạm nữa." Hạ Liên Kỳ nhếch môi, tay trượt xuống từ đường eo của cậu.

"..." Lâm Minh Chử hít sâu, cắn môi, tay siết chặt hơn.

Hạ Liên Kỳ dựa sát người xuống, ghé vào tai cậu trêu chọc: "Căng thẳng làm gì, lúc ở nhà, buổi tối không tự vuốt ư?"

"Tự vuốt và anh... anh... giống nhau được à?" Con mẹ nó anh ở với em cả nửa năm nay mà nghĩ đến chuyện gì vậy hả! Lâm Minh Chử gần như muốn hét ra tiếng.

Cảm nhận sự thay đổi cậu trong lòng bàn tay mình, Hạ Liên Kỳ cười nói cậu bạn nhỏ đúng là cậu bạn nhỏ, bình thường thì mang vẻ phóng túng tiêu sái, nhưng sự biến hóa trên cơ thể lại không mang vẻ ngây thơ và thành thực như lúc thường.

Trêu chọc xong, Hạ Liên Kỳ nhìn đôi má ửng đỏ của Lâm Minh Chử, trong lòng bắt đầu dấy lên từng luồng nhiệt nóng bỏng.

Đây là Lâm Minh Chử của hắn.

Nơi nào đó ở phía sau cơ thể đột nhiên tiếp xúc với một cảm giác lạnh lẽo và ẩm ướt, Lâm Minh Chử không khỏi khẽ run rẩy.

Ngón tay Hạ Liên Kỳ nhanh chóng đâm chọc khiến chất âm ẩm đó ấm áp hẳn lên. Lâm Minh Chử dần quen với sự xâm nhập tăng lên của ngoại vật, nỗi khó chịu nhỏ bé dần biến mất, cậu cũng dần có những phản ứng khác, dán vào eo bụng của Hạ Liên Kỳ khẽ thở dốc.

Động tác của Hạ Liên Kỳ giống như phong cách của bản thân hắn, vừa dịu dàng thoải mái nhưng rất dỗi khẩn thiết và thâm tình, từng bước mở rộng cơ thể của Lâm Minh Chử.

Khi ngón tay đổi thành một thứ gì đó nóng cháy hơn, Lâm Minh Chử rên một tiếng, ôm hắn càng chặt.

"Tiểu Chử... Lâm Minh Chử..." Hạ Liên Kỳ hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu, động tác dưới thân lại hết sức dịu dàng, sợ lần đầu tiên làm cậu bị thương đôi chút.

Lâm Minh Chử ôm hắn, tựa như một con cá đang nằm trên bờ đang hôn lên mặt nước, hô hấp, thở dốc, rên rỉ trong kẽ hở ngột ngạt. Từng cảm giác diệu kỳ truyền từ chỗ mẫn cảm ra toàn thân, Lâm Minh Chử biết Hạ Liên Kỳ đang kiềm chế chính hắn, đương lúc thở dốc bèn cắn răng nói: "Anh, hãy mau... A... Dùng sức..."

Hạ Liên Kỳ cúi đầu hôn cậu, ve vuốt eo cậu, động tác đâm sâu dần nhanh.

Hai người tâm đầu ý hợp quấn quýt cơ thể để làm tình có lẽ là chuyện khiến người ta sung sướng nhất trên đời. Làn da càng lúc càng nóng, không khí càng lúc càng bền chặt, đôi mắt nhiễm tình dục, sự va chạm trực tiếp bộc trực và thành khẩn, tất cả đều đang thiêu đốt lý trí và tình cảm của hai người.

Lúc làm tới phía sau, hai người giao triền cùng một chỗ, gần như chẳng còn quan tâm đến điều gì mà chỉ biết dùng cơ thể để biểu lộ tình yêu sâu thẳm nhất của bản thân.

Lâm Minh Chử cảm thấy như cậu đang dần bay bổng, nhưng mỗi lần lại bị động tác kịch liệt hơn nữa của Hạ Liên Kỳ ném từ trên đám mây ấy, lúc cậu sa xuống lại vững vàng đón được, dùng thứ lửa nóng trực tiếp nhất xỏ xuyên qua người cậu.

Mỗi lần khi cậu cảm nhận rõ được thứ cảm xúc vui sướng sâu sắc nhất ấy, cậu đều niệm trong lòng một lần, rằng người này là Hạ Liên Kỳ.

Hạ Liên Kỳ của cậu.

Ước chừng đến rạng sáng, tiếng thở dốc trong không khí khiến kẻ khác phải xấu hổ dần ngừng lại.

Hạ Liên Kỳ kéo Lâm Minh Chử vào trong lòng, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu: "Muộn lắm rồi, ngủ đi."

Lâm Minh Chử gối đầu lên hõm cổ hắn, mí mắt díp lại, trong cơ thể ngập tràn luồng nhiệt kỳ lạ, nóng đến nỗi cậu cứ muốn ngủ mãi không tỉnh trong lòng Hạ Liên Kỳ như vậy.

"Hạ Liên Kỳ... Em," Lâm Minh Chử gắng gượng không để cậu thiếp đi, "Em có rất nhiều lời muốn hỏi anh..."

"Anh cũng có rất nhiều lời muốn nói với em." Hạ Liên Kỳ cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cậu, "Hôm nay đã khuya lắm rồi, cứ chọn một chuyện quan trọng nhất để hỏi anh trước được không? Những chuyện còn lại mà em muốn biết, thì để sau này anh nói cho em."

"Ừm." Lâm Minh Chử chui vào lòng hắn, giọng nói mang theo sự ủ rũ khôn cùng, khẽ hỏi: "Anh thật sự thật sự thật sự... thích em ư?"

Trái tim Hạ Liên Kỳ mềm mại, ôm người trong lòng càng chặt hơn.

"Anh yêu em."

"Là loại yêu thật sự thật sự thật sự đó."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương