Khi Hạ Liên Kỳ tỉnh giấc, Lâm Minh Chử đang vùi vào cổ hắn ngủ rất đỗi ngọt ngào.

Hắn nhẹ nhàng hôn lên đỉnh tóc mềm mại của Lâm Minh Chử, một cảm giác diệu kỳ nháy mắt tràn vào lòng hắn, lấp đầy trái tim hắn bằng sự thỏa mãn và nhu hòa.

Không phải là mơ. Tối qua người đã quấn quýt bỏng cháy với hắn, mây mưa rồi ngủ thiếp đi mất, hiện giờ đang say ngủ trong lòng hắn.

Người này là Lâm Minh Chử, Lâm Minh Chử của hắn.

Hạ Liên Kỳ yên lặng nhìn chăm chú vào cậu, cảm nhận hàng vạn hàng nghìn sự ngọt ngào và cháy bỏng.

Người thiếu niên ấy đang bĩu môi, tóc trên trán hơi loạn, lộ ra tư thế ngủ không chút phòng bị. Hôm qua đã bị lăn qua lăn lại đến khuya, Hạ Liên Kỳ muốn để cậu ngủ thêm một lát nữa còn hắn thì dậy trước sửa soạn, nhưng giờ lại không nỡ buông cậu ra. Một ngài Hạ sát phạt quyết đoán trong giới kinh doanh giờ đây đã lâm vào sự xoắn xuýt trước nay chưa từng có.

"Hạ Liên Kỳ..." Lông mi Lâm Minh Chử giật giật, vẫn chưa mở mắt mà đã khẽ khàng gọi tên hắn, rúc vào lồng ngực ấm áp của hắn.

Thôi được, chuyện này chẳng cần xoắn xuýt thêm làm gì, tạm thời hắn tuyệt đối chẳng thể dậy được nữa rồi.

Hạ Liên Kỳ ôm cậu vào lòng hắn, dịu dàng đáp: "Anh ở đây."

Lâm Minh Chử hơi nghiêng đầu, răng nanh nhỏ cắn lên xương quai xanh của hắn: "Đồ khốn."

Hạ Liên Kỳ cực kỳ lấy ơn báo oán hôn lên trán cậu, trêu chọc: "Cục cưng à, ngày thứ hai sau đêm tân hôn, vừa tỉnh ngủ cái đã mắng anh rồi."

"Thì sao, em mắng oan anh à?" Lâm Minh Chử lại cắn hắn: "Anh nói anh không phải tên khốn à?"

Trước đây đã để cậu bạn nhỏ chịu ấm ức, sau đó còn giày vò cậu cả một đêm, Hạ Liên Kỳ thật lòng thừa nhận: "Ừ, anh là tên khốn."

"Đăng ký kết hôn cả nửa năm rồi mà giờ mới là đêm tân hôn, anh già còn mặt mũi nữa không thế?" Lâm Minh Chử tức giận cười nhạo hắn: "Cũng chỉ có em, điểm nào cũng tốt mỗi cái nhìn tệ chút thôi, chứ với tính lãnh đạm sau khi kết hôn của anh ấy à, đổi sang người khác thì người ta đã ly hôn với anh từ đời nảo đời nào rồi."

Hạ Liên Kỳ xuôi theo ý của cậu, giả bộ không nhớ chuyện hai người đã ước định 300 ngày kết hôn giả, ngoan ngoãn đáp: "Anh sai rồi."

Có lần trao đổi tâm ý với nhau tối qua, thật ra Lâm Minh Chử đã chẳng còn giận hắn như thế nữa. Trừ việc hắn ngấm ngầm thích cậu mà không chịu nói ra, hại cậu phải ghen công cốc như này cần phải truy cứu, thì những nơi còn lại trong lòng Lâm Minh Chử đã ngâm đầy sự ngọt ngào vô hạn từ lâu.

Cậu và Hạ Liên Kỳ đã ở bên nhau rồi.

Người đàn ông cậu đã động lòng từ khi trông thấy hắn nửa năm trước, tối qua đã ôm, đã hôn, đã quấn quýt cơ thể đầy cháy bỏng cùng cậu.

Nhưng dù gì thì với "sự vui sướng lúc mới cưới", chút tình thú sau khi kết hôn của cặp chồng chồng mới cưới có thể nói là không thầy cũng tự hiểu được. Người đã là của cậu rồi, không nhân cơ hội ra vẻ ngứa mồm chút thì đương nhiên là không được.

"Nói, rốt cuộc là anh có bao nhiêu tình nhân châu Á xinh đẹp?" Lâm Minh Chử khoanh tay xoay mặt, đưa lưng về phía Hạ Liên Kỳ.

Ầy, ngu si đi khoác loác bị vợ bắt bẻ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hạ Liên Kỳ thở dài, vươn tay ôm eo của Lâm Minh Chử: "Chỉ có một người thôi mà, và đã là vợ anh rồi."

Lâm Minh Chử đang đưa lưng về phía hắn đỏ bừng mặt, tức giận nói: "Quỷ mới tin anh."

"Tiểu Chử." Hạ Liên Kỳ siết eo cậu: "Nửa năm nay bên anh có tình nhân hay không, chẳng lẽ em không biết ư? Mỗi ngày trừ việc đi làm thì đều ở nhà ngắm em mà."

Lâm Minh Chử lại đỏ mặt, cũng may là đang quay lưng với hắn nên không xấu hổ lắm. Nghẹn lời một lúc lâu, cậu vờ vô tình hỏi chuyện đã canh cánh trong lòng: "Thế, cái tên quỷ tàn nhang tóc vàng ngày hôm qua là sao?"

Hạ Liên Kỳ không khỏi bật cười, "Em rất biết đặt biệt danh cho người khác đấy."

"Ờ, thì sao, thân thiết với người ta rồi nên ngay cả biệt danh cũng không muốn cho em đặt?" Lâm Minh Chử sẵng giọng.

"Không dám không dám." Hạ Liên Kỳ kéo người vào lòng hắn, trêu chọc: "Vợ anh nói cái gì thì là cái đó."

"Bớt lắm lời hộ em cái." Cơ thể Lâm Minh Chử sa vào sự ấm áp, nhưng vẫn cứng đầu không chịu cho qua hỏi tiếp: "Hai người các anh là sao? Điện thoại tin nhắn không ngừng nghỉ, bây giờ còn hẹn thẳng đến Moony luôn?"

Hạ Liên Kỳ nhớ tới dáng vẻ đáng yêu tối qua của Lâm Minh Chử, mập mờ nói: "Vậy sao em cũng tới Moony tìm anh, hửm? Tình nhân của anh?"

"Cái này anh đừng quan tâm." Lâm Minh Chử nhíu mày: "Làm sao, quấy rầy anh với gã hẹn hò à?"

Hạ Liên Kỳ thật sự oan lắm: "Gã đúng là người phụ trách bên công ty hợp tác với bọn anh, anh chẳng thể đưa người ta vào danh sách đen được mà. Anh tưởng một người nước ngoài như gã thì bỗng muốn ăn cơm Tây thôi, ai biết gã lại khôn khéo như thế chứ."

Lâm Minh Chử hừ một tiếng: "Dù gì anh vẫn nhận lời với gã."

"Đã hợp tác thì thật sự không nên đánh người ta một vố." Hạ Liên Kỳ xin tha, "Đợi dự án lần này kết thúc, anh cam đoan sẽ ném cả người lẫn số điện thoại vào danh sách đen."

"Một người thuộc công ty hợp tác, theo đuổi cả tháng trời từ California đến Diêm Tắc, cũng chẳng dễ dàng lắm nhỉ." Lâm Minh Chử ậm ừ nói.

Cả tháng trời?

Nhớ đến chuyện một tháng trước Asher bắt đầu truy vây chặn đường hắn, Hạ Liên Kỳ đột nhiên như hiểu ra được gì đó.

Hóa ra cậu bạn nhỏ không được tự nhiên quậy với hắn suốt một tháng nay là do chuyện này à.

Hạ Liên Kỳ cảm thấy rất vui, đặt cằm lên vai Lâm Minh Chử, trêu đùa: "Cục cưng, sao em biết là... một tháng thế?"

Lâm Minh Chử thầm nghĩ bất cẩn cái là lộ mất tiêu rồi. Nhưng hai người đã ở bên nhau, cũng chẳng việc gì phải kiêng dè khách sáo nữa cả, dứt khoát đáp lời: "Điện thoại anh đã từng yên tĩnh suốt cả tháng nay chưa? Ngày nào cũng nhắn tin gọi điện thoại, ai không biết còn tưởng anh đã kết hôn với gã rồi ấy."

"Tiểu Chử của chúng ta ăn giấm chua đấy à?" Hạ Liên Kỳ siết chặt tay, thầm thấy cái vẻ ghen tuông của vợ hắn thật sự rất đáng yêu.

Tâm tư bé nhỏ bị nhìn thấu, Lâm Minh Chử vội la lên: "Ăn giấm chua của đại gia anh đó! Anh không nói rõ với em thì em sẽ về nhà ngay bây giờ, anh với gã cứ đến Kính Xuyên hưởng thế giới hai người đi."

"Được rồi được rồi." Hạ Liên Kỳ chẳng dám tiếp tục đùa cậu, vội dỗ dành: "Anh nói với em mà."

Lâm Minh Chử nghe xong toàn bộ quá trình theo đuổi bám riết chồng cậu không tha của tên Asher kia, cả người đều muốn tạc mao: "Con bò nước Mỹ đó coi em chết rồi à?"

Hạ Liên Kỳ vuốt lông cho cậu bạn nhỏ, bất đắc dĩ đáp: "Chắc em đã biết anh sống như thế nào rồi chứ, người này đánh không được mắng không xong, anh còn từng nghĩ hay là đi ăn máng khác luôn."

"Sao anh không nói với gã anh đã kết hôn rồi? Cái kiểu trò chuyện ve vãn sẽ bị bạo hành gia đình ấy." Lâm Minh Chử quay đầu lại liếc hắn. Thật sự chẳng cần đến vũ khí hợp pháp làm gì, nếu là cậu, cậu đã dán tờ giấy kết hôn lên mặt tên kia từ lâu rồi.

Hạ Liên Kỳ nhất thời nghẹn lời, những suy xét trước đây thoáng chốc không biết giải thích thế nào với Lâm Minh Chử mới phải, bèn đáp qua loa: "Khụ khụ... Dù sao thì khi đó, chúng mình, chỉ kết hôn giả thôi mà..."

"Ai muốn kết hôn giả với anh!" Lâm Minh Chử xoay người, đè cả người lên Hạ Liên Kỳ, ra vẻ hung ác nhe răng nanh nhỏ: "Ông thật sự yêu anh! Biết chưa!"

"Ừ, biết rồi." Hạ Liên Kỳ nhìn cậu, khóe mắt mang ý cười.

"Đồ khốn."

Đôi mắt đào hoa của Hạ Liên Kỳ hơi nheo lại, còn chưa kịp mở lời trêu chọc đã được chân ái của hắn hôn lên môi.

...

"Tiểu Chử, bàn một chuyện này được không?" Giữa tiếng thở dốc khi hôn nhau, Hạ Liên Kỳ dịu dàng hỏi.

Lâm Minh Chử nửa nằm lên người hắn, lười biếng đáp: "Ừm?"

"Chuyện anh khốn nạn thì anh thẳng thắn thừa nhận." Khóe mắt Hạ Liên Kỳ mang ý cười, đôi mắt lại chứa sự thâm tình không đổi thay, "Nhưng anh chắc chắn là người yêu em nhất trong đám khốn nạn đó."

Lâm Minh Chử sửng sốt, sau đó cong miệng, tiếp tục hôn lên môi cái tên yêu cậu nhất trong đám khốn nạn đó.

Lúc hai người tỉnh giấc thì mới chỉ là sáng sớm tinh mơ, vuốt ve an ủi một chốc rồi lại ôm nhau ngủ tiếp, đến khi tỉnh lần nữa thì trời đã sáng bừng.

Không thể không nói, chất lượng cảm giác ôm người yêu ngủ cùng nhau thật sự không tệ chút nào. Mới sáng ra Lâm Minh Chử đã tỉnh giấc hai lần trong lòng Hạ Liên Kỳ, quả thật cả người đã chứa đầy niềm hạnh phúc trào dâng.

"Ngủ no rồi à? Chưa tỉnh thì nằm thêm một lát đi, anh dậy sửa soạn đơn giản trước đã." Hạ Liên Kỳ vân vê tóc cậu, dịu dàng nói, "Bay vào hơn bảy giờ tối, không phải vội. Nếu em không muốn dậy thì đợi chút nữa anh đặt cơm cho phòng mình."

"Em không xuống giường đâu, mệt quá, anh đánh răng rửa mặt thay quần áo cho em đi." Lâm Minh Chử cực kỳ vô lại nằm sấp làm con lừa, lười biếng nằm nhoài trên giường, đôi chân dài tùy tiện duỗi ra ngoài chăn, "Đợi chút nữa xuống tầng đi, em không muốn ăn trong phòng."

"Tiểu Chử, em... khó chịu không?" Tuy Lâm Minh Chử chỉ thuận miệng nói đùa, nhưng Hạ Liên Kỳ không chắc cậu có thật sự mệt tới nỗi khó chịu thật không. Hôm qua vì là lần đầu của cậu, tiền diễn đã làm rất kiên nhẫn và đầy đủ, lúc vừa bắt đầu còn kiềm chế được chút, sau đó hai người cóc thèm quan tâm nữa, nhớ lại thì hơi điên cuồng thật.

Mới sáng ra Lâm Minh Chử đã hưởng bao ngọt ngào và cả cơn ghen mù quáng, được hắn hỏi như vậy, phần eo lẫn nơi phía sau dần đau nhức.

Nói thật ra thì kỹ thuật của Hạ Liên Kỳ... rất tốt. Mỗi lần cậu lên đỉnh vào tối qua gần như đã mất ý thức, động tác của Hạ Liên Kỳ rất nồng cháy, nhưng vẫn giống như chính bản thân hắn, trong xương cốt luôn chứa sự dịu dàng không bao giờ biến mất. Tuy hôm qua có kịch liệt đến đâu thì cậu cũng chẳng thấy quá khó chịu chút nào, cũng chẳng bị thương, chẳng qua rốt cuộc vẫn không thể tránh khỏi mấy mức độ đau nhức nào đó.

Nếu là bình thường, với chút đau nhỏ xíu xiu ấy, Lâm Minh Chử vén tóc cái là ổn ngay. Nhưng bây giờ không phải lúc "bình thường".

"Eo, chỗ này, nhức lắm. Mông, đau." Lâm Minh Chử tức khắc rưng rưng, mềm giọng làm nũng.

Hạ Liên Kỳ cười, an tâm, xem ra không có gì đáng ngại. Nhưng vì để chăm chút cho cảm xúc tân hôn của bạn trai nhỏ, Hạ Liên Kỳ vẫn ngoan ngoãn nói: "Em cứ nằm đi, anh sửa soạn xong sẽ xoa bóp cho em."

Lâm Minh Chử ngọt ngào vui vẻ trong lòng, ôm chăn lật người lại.

Lần này trở người không được, bạn nhỏ Lâm đang yếu ớt thả thính với bạn trai ngạc nhiên kêu lên: "Hạ Liên Kỳ!"

"Hửm?" Hạ Liên Kỳ vừa định đến phòng vệ sinh lấy khăn nóng cho cậu, vội quay lại hỏi, "Sao đấy?"

Không biết Lâm Minh Chử đang dùng vẻ mặt gì nhìn mấy gói bao cao su Okamoto đặt bên giường, gian nan nói: "Không, không có gì... Chỉ đột nhiên cảm thấy, anh rất cầm thú."

Về sự thay đổi từ tên khốn nạn đến cầm thú, ngài Hạ tỏ vẻ hắn vui vẻ nhận: "Đúng rồi, bỗng nhiên không làm người nữa(*), vất vả bà xã rồi." Hừm, hôm qua là ai dịu giọng làm nũng dưới thân hắn, hoàn toàn không nhớ ra nữa.

(*Chú thích: Ý ở đây là ảnh chẳng làm người (tên khốn nạn) nữa mà chuyển sang cầm thú rồi =)))

Lâm Minh Chử nhìn thoáng qua bảng giá cả ở đầu giường, thầm nghĩ Moony cũng biết làm ăn kiếm lời phết. Giá của bao cao su Okamoto chỉ tầm khoảng 60, 70, vậy mà một cái trong phòng đã lên đến 300 tệ, đúng là lời nhiều quá.

Nếu không thì bảo Hạ Liên Kỳ từ chức rồi bọn cậu cùng đi nhờ vả Trần Hành Chi mua đi bán lại đồ dùng của khách sạn thì xong luôn... chắn chắn sẽ kiếm lời lớn! Ừ, đến lúc ấy đóng gói Lục Thần gửi tới chỗ Trần Hành Chi là được.

Lâm Minh Chử đã bắt đầu đại bàng giương cánh bên bờ làm giàu, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui mấy chuyện hư cấu mua đi bán lại bao cao su để phát tài.

Hạ Liên Kỳ thấy cậu nhìn chằm chằm vào bảng giá xong mà mãi không hé răng nửa lời, bèn nghĩ chắc cậu thấy xấu hổ nên định mở miệng an ủi cậu không sao đâu cục cưng chồng em rất nhiều tiền.

Nhưng hiển nhiên là hắn đã nghĩ rất ngây thơ về Lâm Minh Chử rồi.

Lâm Minh Chử nhìn chăm chú vào bao cao su đã ném đi, từ vẻ mặt gian khổ vi diệu dần đổi thành sự nghiền ngẫm và nghiên cứu tìm tòi, cuối cùng là vẻ mặt xảo quyệt thần bí khó lường.

"Hạ Liên Kỳ, hóa đơn giá phòng của Moony... sẽ được đưa đến người đặt phòng nhỉ?" Lâm Minh Chử nheo mắt.

"Ừ, bản ghi chép phí dùng cơm và đồ dùng trong phòng đều được liệt kê cả." Hạ Liên Kỳ nói.

Vẻ mặt của Lâm Minh Chử càng lúc càng vi diệu, nhìn ra được cậu đang rất cố gắng không bật cười ra tiếng: "Anh nói xem, lúc Asher ký hóa đơn, thấy chúng ta đã tiêu hơn một ngàn tệ tiền bao cao su thì..."

Hạ Liên Kỳ sửng sốt, lập tức cùng mang vẻ mặt vi diệu như Lâm Minh Chử.

Chồng chồng hai mặt vi diệu đối diện nhau, sau đó rất ăn ý cùng nhau cười ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha như điên.

Lúc cặp chồng chồng "mới cưới" nào đó bước ra khỏi phòng đã là buổi trà chiều.

Hôm qua Lâm Minh Chử chẳng hề nghĩ gì nhiều bèn thẳng tay bán đứng luôn Lục Thần, áo khoác thun quần thể thao, muốn có bao nhiêu phần sinh viên thì có bấy nhiêu phần. Nếu ngày hôm qua Lục Thần không hi sinh nhan sắc gọi điện cho Trần Hành Chi, không chắc người ta đã để hai cậu bước vào.

Tối qua Hạ Liên Kỳ không cởi áo thun của cậu ra, bởi vì mấy nguyên nhân nào đó mọi người đều hiểu cả, nên cái áo thun ấy tạm thời không thể mặc được.

Hạ Liên Kỳ vốn định bảo trợ lý mua cho hắn hai bộ quần áo rồi đưa sang, Lâm Minh Chử giật điện thoại của hắn giấu ra phía sau, rồi giương đôi mắt đầy mong chờ nhìn áo sơ mi trên người hắn.

"Cái áo sơ mi này là anh tạm thời mua qua loa cho cuộc họp, chất vải mặc vào không thoải mái lắm." Hạ Liên Kỳ cười nói.

Lâm Minh Chử nhào vào người hắn không đồng ý thì không buông tha: "Em mặc kệ, ai bảo hôm qua anh làm bẩn áo em. Anh đền cho em, em sẽ mặc cái áo trên người này của anh."

Hạ Liên Kỳ thầm nghĩ may là hôm qua trước khi rời khỏi nhà hắn đã mặc một cái áo len bên ngoài sơ mi, nếu không hôm nay phải để trần rồi.

"Anh cởi không cởi không đó." Lâm Minh Chử bắt đầu vươn tay cởi cúc áo hắn, "Đừng chơi trò dục cự hoàn nghênh(*) với em nhé. Mau lên, tự chủ động cởi hết ra cho em xem."

(*Chú thích: Dục cự hoàn nghênh chắc mọi người cũng hiểu được rồi nhỉ =)) Nôm na là ban đầu ra vẻ từ chối sau thì nghênh đón.)

Hạ Liên Kỳ cam tâm tình nguyện chịu uy hiếp, nghe lời cởi chiếc áo sơ mi mặc chưa được bao lâu, rồi tự tay mặc và cài cúc cho vợ hắn.

Lâm Minh Chử cầm một bên tay áo đã dài quá cánh tay, chỉ đành ló vài đầu ngón tay ra khỏi cổ tay áo: "Hạ Liên Kỳ sao cái áo này của anh lớn vậy, rõ là trông không khác gì áo em mà..."

"Kệ anh." Hạ Liên Kỳ cười giúp cậu xắn ống tay áo một nấc, xoay người lấy quần áo hôm qua vứt trên mặt đất cho cậu.

Lâm Minh Chử đương thấy mới mẻ nên đùa nghịch với áo sơ mi của Hạ Liên Kỳ, bất chợt kịp phản ứng lại lời hắn vừa nói, bèn đỏ mặt, cầm gối trên giường đánh hắn: "Không biết xấu hổ!"

Cứ như thế, hai người vừa tán tỉnh vừa cười đùa, dây dưa mãi mới sửa soạn xong để ung dung xuống tầng ăn cơm.

"Anh Asher! Buổi sáng tốt lành!" Từ xa xa Lâm Minh Chử đã vẫy tay chào với Asher, cười toe toét không chịu được.

Đến nỗi mà chứng nghiện diễn của vợ lại nổi lên, thiết lập tình nhân nhỏ login.

Hạ Liên Kỳ mỉm cười bất đắc dĩ, cùng đi với "tình nhân nhỏ" đã đăng ký kết hôn với hắn cả nửa năm nay đến chỗ Asher.

Asher nhìn hai người kia mặt đầy cảnh xuân bước tới, lại nhìn đồng hồ báo hai giờ chiều, cưỡng ép rút lại câu buổi sáng tốt lành.

"Xin lỗi anh Asher nhé, bọn tôi xuống muộn quá." Lâm Minh Chử cười khẽ le lưỡi, chớp mắt, "Bình thường ở nhà đều dậy vào giờ này, phòng Moony rất thoải mái, tốt như ngủ ở nhà vậy."

Asher gượng cười: "Cậu Lâm thích là được rồi." Khi nói, ánh nhìn của hắn dừng ở chiếc áo sơ mi bên trong áo khoác thể thao của Lâm Minh Chử, không khỏi giật mình sững sờ.

Hôm qua Lâm Minh Chử mặc mỗi cái áo thun bình thường và bộ đồ thể thao, Asher chỉ nghĩ cậu là sinh viên Hạ Liên Kỳ thấy mới mẻ nên bao dưỡng, dù gì người đàn ông như Hạ Liên Kỳ tuyệt đối không thể thật lòng với nhóc quỷ vẫn chưa hết tính trẻ con này, mới lạ chút là hết ngay.

Nhưng hôm nay, áo thun của Lâm Minh Chử đã đổi sang chiếc sơ mi rõ ràng là hơi rộng. Cảm giác loại sơ mi trắng trang trọng kiểu này và đồ thể thao không mấy hợp nhau, nhưng mặc trên người Lâm Minh Chử lại chẳng thấy không hợp, rất có cảm giác đan xen giữa thiếu niên và người trưởng thành.

Đây là chiếc áo sơ mi mà hôm qua Hạ Liên Kỳ đã mặc bên trong áo len.

Asher không thể không thừa nhận, Lâm Minh Chử thật sự là cái kiểu "mấy em giai trẻ trung xinh đẹp người châu Á" trong lời của Hạ Liên Kỳ. Tóc đen mềm mại, làn da nhẵn nhụi, mặt mày và xương mũi đều mang vẻ ôn nhuận và tinh xảo đặc trưng của người châu Á, đôi môi mỏng và đuôi lông mày hơi nhếch lại mang vẻ cởi mở của người thiếu niên. Cổ áo sơ mi hơi không vừa người phanh ra, lộ một đoạn cổ trắng nõn, hơi đem lại cảm giác quyến rũ.

Từ từ, đây là...

Bên dưới nửa cổ áo là vài dấu hôn lờ mờ có thể thấy mang máng.

Sắc mặt Asher không tốt lắm. Tối đó hai người vào phòng, đến tận chiều hôm sau mới đi ra, lại thêm cái vụ mặc áo rộng, đến kẻ ngốc cũng nghĩ được hai người đã làm gì.

Nhưng trong cảm nhận của Asher, Hạ Liên Kỳ là kiểu người rất chững chạc và ôn liễm. Chính gã đã theo đuổi hắn một tháng mà chẳng thấy hắn mảy may động lòng, thế sao hắn lại vì một tình nhân nhỏ không hiểu chuyện đó, đương lúc đi công tác mà làm chuyện như vậy... như vậy chứ...

Asher nhìn hai người đang không giấu được dáng vẻ thân mật, lòng cực kỳ khó chịu.

Không phải chỉ là một tình nhân nhỏ thôi à, loại sinh viên trẻ trung kiểu này trong giới rất nhiều, gã không tin Hạ Liên Kỳ sẽ luôn thấy chưa đủ mới lạ.

Lâm Minh Chử kéo Hạ Liên Kỳ đến khu tự lấy thức ăn, vừa gắp đồ ăn vào đĩa vừa vất vả nín cười: "Ầy, anh thấy không, cái vẻ mặt của tên quỷ tàn nhang đó, ha ha ha ha ha ha..."

Hạ Liên Kỳ vỗ lên mông cậu, cười nói: "Vui rồi chứ, mau ăn đi, chút nữa phải ra sân bay rồi."

Thiết lập tình nhân nhỏ của Lâm Minh Chử login, vẻ mặt đầy nhu thuận gật đầu với hắn: "Biết rồi ạ, ngài Hạ."

"Cục cưng, em mới diễn tình nhân nhỏ đã nghiền vậy?" Hạ Liên Kỳ không nhịn được vươn tay vò tóc cậu: "Em kiểu này khiến anh luôn mang... cảm giác phản bội."

Lâm Minh Chử nhét một miếng bánh pudding: "Phản bội gì?"

Hạ Liên Kỳ cong miệng: "Ra ngoài đi công tác, vụng trộm gặp tình nhân nhỏ sau lưng vợ... Chậc chậc, em ấy đáng yêu vậy mà ghen thì không biết phải dỗ thế nào mới được đây."

Lâm Minh Chử liếc xéo hắn: "Ai thích ghen?"

Hạ Liên Kỳ xin tha: "Anh. Anh thích ghen."

Lâm Minh Chử tiếp tục ăn, ậm ờ nói: "Thật là, làm tình nhân nhỏ cho anh mà anh còn không vui à? Đây là lần đầu tiên ông làm tình nhân nhỏ cho người khác được không..."

Đâu chỉ là lần đầu làm tình nhân chứ, còn là lần đầu kết hôn lần đầu yêu đương lần đầu ấy ấy được không!

"Vui, vui vô cùng." Hạ Liên Kỳ cũng rất yêu dáng vẻ đáng yêu này của cậu, đưa cốc sữa nóng cho cậu, dịu dàng nói: "Cơ mà thỉnh thoảng vẫn đột nhiên hơi nhớ bà xã đấy."

Lâm Minh Chử uống một hớp sữa, má ửng màu đỏ nhạt: "... Buổi tối lại là bà xã anh."

Hạ Liên Kỳ bị cậu ngọt ngào không chịu nổi, lại muốn nhào nặn người trong lòng mình.

"Úi úi úi, anh nhìn kìa nhìn kìa." Lâm Minh Chử đột nhiên đặt cốc sữa xuống, mắt tỏa sáng, "Nhân viên phục vụ đưa hóa đơn cho tên quỷ tàn nhang kìa!"

Hạ Liên Kỳ nhìn theo ánh mắt của cậu.

Nhân viên phục vụ mặc đồng phục mỉm cười đưa hóa đơn cho Asher. Asher gật đầu chào, mở tờ hóa đơn ra.

"Lật rồi lật rồi, ha ha ha ha ha làm sao giờ em rất muốn cười." Lâm Minh Chử tóm lấy cánh tay Hạ Liên Kỳ, mặt đầy hưng phấn âm thầm quan sát vẻ mặt của Asher.

Hạ Liên Kỳ hơi dè dặt hơn so với cậu, nhưng cũng rất mong chờ nhìn qua.

"Sắp thấy rồi, tờ cuối cùng, ha ha ha ha ha!" Lâm Minh Chử cười không thẳng người nổi, dựa vào vai Hạ Liên Kỳ cười sắp rớt nước mắt: "Hạ Liên Kỳ anh nhìn mặt gã mà xem ha ha ha ha ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười của Lâm Minh Chử càng lúc càng lớn, Hạ Liên Kỳ đành tóm cậu vào lòng, hôn lên môi cậu.

Lâm Minh Chử bất ngờ bị cưỡng hôn, tức khắc tròn mắt.

Hạ Liên Kỳ đỡ lưng cậu, vừa hôn vừa từ từ đặt cậu xuống ghế, hai người giấu mình sau khóm hoa trang trí.

Cách đó thật sự rất hữu hiệu. Được hưởng thụ cả trong lẫn ngoài, Lâm Minh Chử yên tĩnh lại, trông mắt cậu mềm mại như nước.

"Hạ Liên Kỳ." Khóe mắt Lâm Minh Chử hơi phiếm đỏ.

"Ừm?"

"Bây giờ rốt cuộc em đã biết," Lâm Minh Chử nằm, vươn tay ôm cổ hắn, giọng điệu lười biếng, "Vì sao Moony đến buổi tối mới bắt đầu kinh doanh."

Hạ Liên Kỳ cùng cảm tưởng gật đầu, cảm thán cái nhân tính hóa của thời gian phục vụ ở Moony.

"Đúng rồi, bánh pudding ở chỗ họ làm cực kỳ ngọt, cho anh nếm thử này."

Hạ Liên Kỳ cười, còn chưa kịp trả lời đã được tình nhân nhỏ của hắn ôm lấy cổ hôn lại.

...

Ừm, đúng là rất đỗi ngọt ngào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương