Ai Cũng Có Nỗi Cô Đơn
-
Chương 7-4: Tìm thấy (Tiếp Theo)
Ở một hướng khác, ba người nào đó đứng lấp ló ở cửa lớp, cứ chốc chốc lại vểnh tai lên nghe ngóng.
Thiện Mỹ vô cùng buồn bực: “ Sao tôi chả nghe thấy bọn họ nói gì hết!”
Phương Linh cũng giơ tay sờ cằm: “ Giữa hai người này có gì đó rất mờ ám.”
Ái My lặng lẽ lùi lùi vài bước: “ Bà ấy quay lại rồi kìa!”
Cả ba người đồng loạt đóng sầm cửa, chui ngay vào lớp bật nhạc to hết cỡ.
An Ny ung dung đẩy cửa lớp ra, mỉm cười nhìn bộ dạng lấm lét của ba người nào đó:
“ Sợ cái gì. Tôi cũng đâu ăn thịt được mấy bà.”
Ba người: “...” Có nhiều lúc bà còn đáng sợ hơn bọn chúng ý!
Mấy cô gái tập văn nghệ bấy giờ cũng lục tục trở về. An Ny như nhớ đến điều gì đó, ý cười bên khóe môi càng thêm sâu: “ Tuần này tôi định sẽ bắt đầu vào học đội tuyển Toán. Cho nên bài kiểm tra sáng thứ sáu...”
Chưa đợi An Ny dứt câu, Thiện Mỹ đã nhào tới ôm chặt lấy cánh tay cô, nước mắt rơi lã chã:
“ Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bà đừng đối xử với tôi như vậy mà!”
Hai người còn lại cũng cùng nhau nhào tới, bộ dạng khóc sướt mướt đến là đáng thương:
“ An!!!”
An Ny nhích nhích người, lúc này mới phát hiện toàn thân từ đầu tới chân đều bị ba cô bạn ôm chặt cứng. Cô khẽ thở dài, dịu giọng nói:
“ Aiz, mấy bà nghĩ tôi là người nhẫn tâm vậy sao?”
Trong mắt ba người nào đó lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
“ Tôi suy nghĩ kĩ rồi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tham gia đội tuyển luôn.”
“...”
Sau đó là màn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
Trên đường về nhà, Thiện Mỹ hết than thở rồi lại thở dài thườn thượt, hành động lặp đi lặp lại n lần. Nguyễn Chính Nam nhìn bộ dạng Thiện Mỹ như thể mất cha mất mẹ, không khỏi động lòng trắc ẩn hỏi thăm dăm ba câu.
Bình thường dù có cho tiền, Thiện Mỹ cũng chả thèm để ý tới tên anh họ đáng ghét kia. Thế nhưng hôm nay, nhìn thấy anh ta, cô lại như người sắp chết đuối vớ được miếng gỗ nổi:
“ Huhu, em chết chắc rồi! Anh mau giúp em đi!”
Nguyễn Chính Nam liếc qua vệt nước loang lổ trên áo đồng phục, âm thầm nghiến răng đẩy con nhóc đang dính chặt lấy người mình ra xa. Có trời mới biết, anh giờ đây cực kỳ hối hận, hối hận bản thân bị cái quái gì lại đi hỏi thăm cái con bé mít ướt vô dụng này. Chết tiệt, lát nữa về nhà phải ngâm áo mới được!
Thiện Mỹ sắc mặt đỏ hồng, làm bộ hờn giận nói: “ Anh mà không giúp em, em sẽ méc ông nội chuyện anh muốn lén đổi nguyện vọng.”
Gân xanh trên trán Nguyễn Chính Nam liền nổi lên: “ Mày muốn anh giúp cái gì?”
Thiện Mỹ thu lại nước mắt, trên môi là nụ cười tinh quái.
“ Ối, sao tự nhiên anh cốc đầu em?!” Thiện Mỹ mếu máo sờ sờ trán.
Nguyễn Chính Nam khẽ hừ lạnh, vẻ mặt u ám nói: “ Lần nào mày gây chuyện với An Ny xong mà chả bắt anh đi giải quyết hậu quả. Anh còn lạ gì mày chứ!”
Nhắc đến mới thấy, gần đây tính cách An Ny cũng có chút kỳ lạ. Và cả cái bộ dạng nganh ngạnh cố tình gây sự khi ở sân sau nữa. Cứ như thể... rất giống An của trước đây. Cho dù là lúc chưa mất đi một phần kí ức kia, con bé cũng không có như vậy.
Buổi trưa, trời nhiều mây. Ánh nắng không còn gay gắt như mấy ngày trước, luồng không khí mát lạnh dễ chịu khiến lòng người khoan khoái hơn hẳn.
Ngoài cổng của ngồi nhà nhỏ, mỗi khi có cơn gió mạnh thổi qua, một cơn mưa hoá giấy liền ào ào đổ xuống, khe khẽ xào xạc lắng đọng trong không gian.
Giờ phút này, Thiện Mỹ làm gì còn tâm tư ngắm cảnh đẹp. Cô liên tục cầm điện thoại bấm bấm, đợi cho đến khi người kia nhận cuộc gọi, vẻ mặt cô mới thoáng dãn ra:
“ An, bà đi đâu thế? Sao nhà cửa khóa kín mít thế này?”
“ À, tôi quên nói cho bà biết, tôi chuyển về nhà ông ngoại rồi.” An Ny bật loa ngoài, bận bận rộn rộn sắp xếp quần áo vào tủ đồ.
Thiện Mỹ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hỏi:
“ Vũ Thanh Tuấn cũng đang sống ở nhà ông ngoại bà à?”
“ Ừ. Tôi định khi vết thương anh họ khỏi thì mới trở về.”
Quay trở vào trong xe, Thiện Mỹ phiền muộn kéo cửa kính xuống, chống cằm ngó ra bên ngoài. Nguyễn Chính Nam thấy vậy liền hỏi:
“ An Ny về nhà ông ngoại rồi à?”
Thiện Mỹ nghe xong cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ hạ giọng nói:
“ Em không muốn An phải quay về đó.” Nơi đấy ngoại trừ ông ngoại của bà ấy và anh Thế Anh ra, tất cả những người còn lại đều là lang sói. Bà ấy trở về đó, chắc chắn ngày nào cũng sẽ bị đám người kia làm cho đau đầu.
Nguyễn Chính Nam thì không cho là đúng:
“ Vẫn chưa biết ai mới là người phải đau đầu đâu!”
Hai anh em họ bên này thì âm thầm suy đoán, cô gái nhỏ bên kia lại không hề hay biết gì cả, một mình trải qua buổi chiều cuối thu trong yên lặng.
Thời gian An Ny từng sống ở chỗ này tuy không lâu lắm, nhưng thực sự mà nói, cô rất thích nơi này. Nếu như không có sự hiện diện của gia đình kia, cô sẽ càng thích hơn.
Biệt thự của ông ngoài cũng nằm rất gần trường cô đang học, không quá rộng lớn, cũng không xa hoa lộng lẫy khiến người khác choáng ngợp. Bởi vì được xây từ thời Pháp thuộc nên ngôi biệt thự này mang hơi hướng của nền kiến trúc châu Âu cổ kính. Căn phòng hiện tại mà An Ny đang ở chính là căn phòng mà mẹ cô ở trước khi kết hôn với ba cô. Mỗi khi trở về đây, nếu nói cô không đau lòng thì cũng không hẳn.
An Ny mở tung cửa sổ ra, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến tâm trí cô thả lỏng. Cô nâng sợi dây chuyền lên ngang tầm mắt, dưới ánh nắng mặt trời, những viên đá trên mặt dây chuyền thánh giá lấp lánh đến chói mắt. Sợi dây chuyền này cô đã có từ lúc nhỏ, cũng không nhớ rõ là được ai tặng. Chỉ biết khi cô tỉnh dậy sau vụ tai nạn một năm trước, sợi dây chuyền này luôn nằm trong lòng bàn tay cô, ai gỡ cũng không được. Bởi vì không nhớ được, cô đã sớm bỏ quên chuyện về sợi dây chuyện đó ra sau đầu. Nào ngờ vài ngày trước lại tìm thấy nó giữa đống đồ cũ, cô như bị ma xui quỷ khiến đeo nó lên cổ, một tấc cũng không rời.
Nghĩ lại, những chuyện kì lạ này xảy ra đều là khi cô gặp anh ta.
Ngón tay nhẹ nhàng miết lên mặt thánh giá lạnh ngắt, cảm giác thân thuộc khiến An Ny bất giác rơi nước mắt.
Nhiều đêm khi giật mình tỉnh giấc, cô hốt hoảng nhìn khắp căn phòng, trong vô thức tìm kiếm một bóng hình. Thế nhưng, nhiều lần lặp đi lặp lại, cô tìm hoài vẫn không thấy, mệt mỏi thiếp đi trong nỗi trống rỗng vô hạn. Những lúc ấy, cô oán hận ông trời hơn bao giờ hết. Đã cho cô quên đi kí ức, vì sao lại không cho cô quên luôn những cảm giác kia! Cảm giác thân thuộc khi nhìn thấy sợi dây chuyền, cảm giác trống rỗng khi không tìm thấy người đó. Vì sao chứ?!
Nỗi bất lực nặng nề đến mức làm An Ny không thở nổi. Cô ngồi phịch xuống đất, bàn tay lần mò điện thoại ở trên giường, bấm một dãy số mà từ lâu rồi cô chưa hề gọi đến.
Cuộc gọi được nhận rất nhanh.
“ An?”
Khoảnh khắc giọng nói dịu dàng quen thuộc kia vang lên, An Ny không muốn tỏ ra kiên cường nữa.
“ Mẹ, con mệt quá.”
Buổi tối, bầu trời xám xịt không một áng mây. An Ny xuống dưới bếp lấy đồ ăn mang lên cho anh họ. Ban đầu có vẻ thuận lợi, đến lúc chuẩn bị bưng lên lầu, Vũ Anh Thy vừa lúc từ trong phòng đi ra, theo thói quen mở miệng kiếm chuyện:
“ Anh ta cũng không phải bị què, cần gì phải mang đồ ăn lên.”
Bình thường bị Vũ Anh Thy gây khó dễ, An Ny chỉ coi như chuyện cười rồi cho qua. Thế nhưng xui thay cho cô ta, tâm trạng của cô hôm nay không tốt lắm.
“ Chị cũng không phải con Đen, cần gì cứ gặp tôi là lại sủa thế!” Đen là tên con chó mà ông ngoại của An Ny nuôi.
Vũ Anh Thy không khỏi cười lạnh: “ Đúng là đứa không cha không mẹ có khác. Ăn nói vô giáo dục.”
Bước chân của An Ny vì câu nói kia mà khựng lại.
An Ny nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vũ Anh Thy:
“ Không cha không mẹ? Chị họ, chị nói câu ấy ra, không sợ ba của chị sẽ cảm thấy khó chịu à?”
Dứt lời, không đợi chị ta tiếp tục lên tiếng, cô đã quay lưng bước ngay lên lầu.
“ Anh hai, sao anh không nói giúp em?” Vũ Anh Thy dậm dậm chân xuống sàn nhà, buồn bực nói.
Vũ Thanh Tuấn hơi cau mày nhưng không lên tiếng.
Ở trên lầu, Vũ Thế Anh sau khi nghe An Ny kể chuyện ban nãy, chỉ cười như không cười nhìn cô.
“ Lá gan càng ngày càng lớn nhỉ.”
An Ny không biết tại sao trong lòng lại có chút hoang mang, tỏ vẻ thờ ơ đáp lại:
“ Ai bảo chị ta kiếm chuyện với em làm gì!”
Vũ Thế Anh không nhanh không chậm hỏi: “ Em lấy sợi dây chuyện đó từ đâu thế?”
Hửm? An Ny vô thức đưa tay sờ sờ mặt dây chuyền. Sao tự nhiên đề tài chuyển sang sợi dây chuyền trên cổ cô rồi. Cô bỗng không muốn trả lời, không vì lí do gì cả. Đương lúc cô chưa kịp nghĩ ra chuyện để nói lảng sang, chợt phát hiện ra cổ tay trái mình đã bị anh họ nắm lấy.
Tay cô quanh năm luyện đàn, ngón tay thon dài như ngọc, mềm mại mà không giơ xương, so với bàn tay đầy những vết chai mỏng lại sạm đen của anh, quả thật là hoàn toàn trái ngược. Nơi cổ tay cô có một vết sẹo dài, tuy không mờ như vết sẹo trên trán, nhưng chỉ cần không để ý kĩ thì sẽ không phát hiện ra. Huống hồ, bình thường cô đeo lắc tay, ngay cả đến những người thân cận với cô cũng chưa chắc biết trên cổ tay cô có vết sẹo đó. Nương theo ánh mắt của Thế Anh, An Ny đột nhiên phát hiện ra hôm nay mình không có đeo lắc tay. Nhìn bộ dạng không nói không rằng của anh, cô không nhịn được muốn rút tay về, ai ngờ anh nắm rất chặt, hiển nhiên không cho cô cơ hội thoát ra.
“ Thiên An, em có nhớ vết sẹo này là từ đâu mà có không?”
“ Em vì không muốn đổi họ, lại càng không muốn phải theo mẹ sang Mỹ nên cắt cổ tay tự tử.” An Ny đáp một cách dửng dưng, như thể đó là chuyện của người khác chứ không phải của mình. Thiên An, lâu rồi chưa có ai gọi cô bằng cái tên này.
Trong đầu cô vụt qua rất nhiều người, cuối cùng dừng lại tại khuôn mặt một người.
Bên ngoài hình như có tiếng sấm sét, gió từ ban công thổi vào phảng phất hơi nước cùng mùi đất bốc lên.
Hai người lặng im không nói rất lâu, chỉ chăm chú ngắm nhìn cảnh đêm mơ hồ.
An Ny bỗng dưng rất muốn cười. Hình như cứ mỗi lần cô về ngôi nhà này, ông trời lại đổ mưa.
Trở về phòng, ngồi mãi mà vẫn không làm được bài toán nào, An Ny day day thái dương, gần đây cô có chút mệt mỏi, hay là đi ngủ nhỉ. Đang lúc với tay định tắt đèn bàn, tầm mắt An Ny vô tình liếc qua đống hộp quà đặt ở cạnh chân đèn, đáy lòng nhất thời dâng lên một cỗ phiền chán. Đây là quà mà Vũ Thanh Tuấn mang về tặng cô, nói gì mà mua cho em gái anh ta, cũng tiện thể tặng cô. Không biết do nguyên nhân sâu xa gì mà An Ny đặc biệt cảm thấy chán ghét Vũ Thanh Tuấn, chán ghét cái ánh mắt sắc lạnh lại luôn tỏ vẻ rất hiểu cô của anh ta. Càng nhớ tới càng thấy chán ghét, An Ny lạnh lùng nhìn đống quà kia, vung tay hất hết tất cả xuống đất. Đống quà kia rớt thì không nói làm gì, chỉ là rớt theo chúng còn có khung ảnh mà An Ny thích nhất. Cô tự mắng mình một hồi, tiếp đó đi kiếm gầu hốt rác hốt mấy mảnh kính vỡ kia.
Lúc gần quét xong, An Ny nghi hoặc nhìn khung hình dưới đất, khung hình bình thường cô hay ngắm chỉ có duy nhất bức ảnh của cô và ba nay lại có thêm một tấm ảnh khác. Cô cúi người nhặt bức ảnh đó lên, vừa nhìn qua một cái liền ngẩn người.
Thiện Mỹ vô cùng buồn bực: “ Sao tôi chả nghe thấy bọn họ nói gì hết!”
Phương Linh cũng giơ tay sờ cằm: “ Giữa hai người này có gì đó rất mờ ám.”
Ái My lặng lẽ lùi lùi vài bước: “ Bà ấy quay lại rồi kìa!”
Cả ba người đồng loạt đóng sầm cửa, chui ngay vào lớp bật nhạc to hết cỡ.
An Ny ung dung đẩy cửa lớp ra, mỉm cười nhìn bộ dạng lấm lét của ba người nào đó:
“ Sợ cái gì. Tôi cũng đâu ăn thịt được mấy bà.”
Ba người: “...” Có nhiều lúc bà còn đáng sợ hơn bọn chúng ý!
Mấy cô gái tập văn nghệ bấy giờ cũng lục tục trở về. An Ny như nhớ đến điều gì đó, ý cười bên khóe môi càng thêm sâu: “ Tuần này tôi định sẽ bắt đầu vào học đội tuyển Toán. Cho nên bài kiểm tra sáng thứ sáu...”
Chưa đợi An Ny dứt câu, Thiện Mỹ đã nhào tới ôm chặt lấy cánh tay cô, nước mắt rơi lã chã:
“ Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Bà đừng đối xử với tôi như vậy mà!”
Hai người còn lại cũng cùng nhau nhào tới, bộ dạng khóc sướt mướt đến là đáng thương:
“ An!!!”
An Ny nhích nhích người, lúc này mới phát hiện toàn thân từ đầu tới chân đều bị ba cô bạn ôm chặt cứng. Cô khẽ thở dài, dịu giọng nói:
“ Aiz, mấy bà nghĩ tôi là người nhẫn tâm vậy sao?”
Trong mắt ba người nào đó lập tức dấy lên ngọn lửa hy vọng.
“ Tôi suy nghĩ kĩ rồi. Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ tham gia đội tuyển luôn.”
“...”
Sau đó là màn một khóc, hai nháo, ba thắt cổ.
Trên đường về nhà, Thiện Mỹ hết than thở rồi lại thở dài thườn thượt, hành động lặp đi lặp lại n lần. Nguyễn Chính Nam nhìn bộ dạng Thiện Mỹ như thể mất cha mất mẹ, không khỏi động lòng trắc ẩn hỏi thăm dăm ba câu.
Bình thường dù có cho tiền, Thiện Mỹ cũng chả thèm để ý tới tên anh họ đáng ghét kia. Thế nhưng hôm nay, nhìn thấy anh ta, cô lại như người sắp chết đuối vớ được miếng gỗ nổi:
“ Huhu, em chết chắc rồi! Anh mau giúp em đi!”
Nguyễn Chính Nam liếc qua vệt nước loang lổ trên áo đồng phục, âm thầm nghiến răng đẩy con nhóc đang dính chặt lấy người mình ra xa. Có trời mới biết, anh giờ đây cực kỳ hối hận, hối hận bản thân bị cái quái gì lại đi hỏi thăm cái con bé mít ướt vô dụng này. Chết tiệt, lát nữa về nhà phải ngâm áo mới được!
Thiện Mỹ sắc mặt đỏ hồng, làm bộ hờn giận nói: “ Anh mà không giúp em, em sẽ méc ông nội chuyện anh muốn lén đổi nguyện vọng.”
Gân xanh trên trán Nguyễn Chính Nam liền nổi lên: “ Mày muốn anh giúp cái gì?”
Thiện Mỹ thu lại nước mắt, trên môi là nụ cười tinh quái.
“ Ối, sao tự nhiên anh cốc đầu em?!” Thiện Mỹ mếu máo sờ sờ trán.
Nguyễn Chính Nam khẽ hừ lạnh, vẻ mặt u ám nói: “ Lần nào mày gây chuyện với An Ny xong mà chả bắt anh đi giải quyết hậu quả. Anh còn lạ gì mày chứ!”
Nhắc đến mới thấy, gần đây tính cách An Ny cũng có chút kỳ lạ. Và cả cái bộ dạng nganh ngạnh cố tình gây sự khi ở sân sau nữa. Cứ như thể... rất giống An của trước đây. Cho dù là lúc chưa mất đi một phần kí ức kia, con bé cũng không có như vậy.
Buổi trưa, trời nhiều mây. Ánh nắng không còn gay gắt như mấy ngày trước, luồng không khí mát lạnh dễ chịu khiến lòng người khoan khoái hơn hẳn.
Ngoài cổng của ngồi nhà nhỏ, mỗi khi có cơn gió mạnh thổi qua, một cơn mưa hoá giấy liền ào ào đổ xuống, khe khẽ xào xạc lắng đọng trong không gian.
Giờ phút này, Thiện Mỹ làm gì còn tâm tư ngắm cảnh đẹp. Cô liên tục cầm điện thoại bấm bấm, đợi cho đến khi người kia nhận cuộc gọi, vẻ mặt cô mới thoáng dãn ra:
“ An, bà đi đâu thế? Sao nhà cửa khóa kín mít thế này?”
“ À, tôi quên nói cho bà biết, tôi chuyển về nhà ông ngoại rồi.” An Ny bật loa ngoài, bận bận rộn rộn sắp xếp quần áo vào tủ đồ.
Thiện Mỹ ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn hỏi:
“ Vũ Thanh Tuấn cũng đang sống ở nhà ông ngoại bà à?”
“ Ừ. Tôi định khi vết thương anh họ khỏi thì mới trở về.”
Quay trở vào trong xe, Thiện Mỹ phiền muộn kéo cửa kính xuống, chống cằm ngó ra bên ngoài. Nguyễn Chính Nam thấy vậy liền hỏi:
“ An Ny về nhà ông ngoại rồi à?”
Thiện Mỹ nghe xong cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ hạ giọng nói:
“ Em không muốn An phải quay về đó.” Nơi đấy ngoại trừ ông ngoại của bà ấy và anh Thế Anh ra, tất cả những người còn lại đều là lang sói. Bà ấy trở về đó, chắc chắn ngày nào cũng sẽ bị đám người kia làm cho đau đầu.
Nguyễn Chính Nam thì không cho là đúng:
“ Vẫn chưa biết ai mới là người phải đau đầu đâu!”
Hai anh em họ bên này thì âm thầm suy đoán, cô gái nhỏ bên kia lại không hề hay biết gì cả, một mình trải qua buổi chiều cuối thu trong yên lặng.
Thời gian An Ny từng sống ở chỗ này tuy không lâu lắm, nhưng thực sự mà nói, cô rất thích nơi này. Nếu như không có sự hiện diện của gia đình kia, cô sẽ càng thích hơn.
Biệt thự của ông ngoài cũng nằm rất gần trường cô đang học, không quá rộng lớn, cũng không xa hoa lộng lẫy khiến người khác choáng ngợp. Bởi vì được xây từ thời Pháp thuộc nên ngôi biệt thự này mang hơi hướng của nền kiến trúc châu Âu cổ kính. Căn phòng hiện tại mà An Ny đang ở chính là căn phòng mà mẹ cô ở trước khi kết hôn với ba cô. Mỗi khi trở về đây, nếu nói cô không đau lòng thì cũng không hẳn.
An Ny mở tung cửa sổ ra, khí lạnh từ bên ngoài tràn vào khiến tâm trí cô thả lỏng. Cô nâng sợi dây chuyền lên ngang tầm mắt, dưới ánh nắng mặt trời, những viên đá trên mặt dây chuyền thánh giá lấp lánh đến chói mắt. Sợi dây chuyền này cô đã có từ lúc nhỏ, cũng không nhớ rõ là được ai tặng. Chỉ biết khi cô tỉnh dậy sau vụ tai nạn một năm trước, sợi dây chuyền này luôn nằm trong lòng bàn tay cô, ai gỡ cũng không được. Bởi vì không nhớ được, cô đã sớm bỏ quên chuyện về sợi dây chuyện đó ra sau đầu. Nào ngờ vài ngày trước lại tìm thấy nó giữa đống đồ cũ, cô như bị ma xui quỷ khiến đeo nó lên cổ, một tấc cũng không rời.
Nghĩ lại, những chuyện kì lạ này xảy ra đều là khi cô gặp anh ta.
Ngón tay nhẹ nhàng miết lên mặt thánh giá lạnh ngắt, cảm giác thân thuộc khiến An Ny bất giác rơi nước mắt.
Nhiều đêm khi giật mình tỉnh giấc, cô hốt hoảng nhìn khắp căn phòng, trong vô thức tìm kiếm một bóng hình. Thế nhưng, nhiều lần lặp đi lặp lại, cô tìm hoài vẫn không thấy, mệt mỏi thiếp đi trong nỗi trống rỗng vô hạn. Những lúc ấy, cô oán hận ông trời hơn bao giờ hết. Đã cho cô quên đi kí ức, vì sao lại không cho cô quên luôn những cảm giác kia! Cảm giác thân thuộc khi nhìn thấy sợi dây chuyền, cảm giác trống rỗng khi không tìm thấy người đó. Vì sao chứ?!
Nỗi bất lực nặng nề đến mức làm An Ny không thở nổi. Cô ngồi phịch xuống đất, bàn tay lần mò điện thoại ở trên giường, bấm một dãy số mà từ lâu rồi cô chưa hề gọi đến.
Cuộc gọi được nhận rất nhanh.
“ An?”
Khoảnh khắc giọng nói dịu dàng quen thuộc kia vang lên, An Ny không muốn tỏ ra kiên cường nữa.
“ Mẹ, con mệt quá.”
Buổi tối, bầu trời xám xịt không một áng mây. An Ny xuống dưới bếp lấy đồ ăn mang lên cho anh họ. Ban đầu có vẻ thuận lợi, đến lúc chuẩn bị bưng lên lầu, Vũ Anh Thy vừa lúc từ trong phòng đi ra, theo thói quen mở miệng kiếm chuyện:
“ Anh ta cũng không phải bị què, cần gì phải mang đồ ăn lên.”
Bình thường bị Vũ Anh Thy gây khó dễ, An Ny chỉ coi như chuyện cười rồi cho qua. Thế nhưng xui thay cho cô ta, tâm trạng của cô hôm nay không tốt lắm.
“ Chị cũng không phải con Đen, cần gì cứ gặp tôi là lại sủa thế!” Đen là tên con chó mà ông ngoại của An Ny nuôi.
Vũ Anh Thy không khỏi cười lạnh: “ Đúng là đứa không cha không mẹ có khác. Ăn nói vô giáo dục.”
Bước chân của An Ny vì câu nói kia mà khựng lại.
An Ny nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Vũ Anh Thy:
“ Không cha không mẹ? Chị họ, chị nói câu ấy ra, không sợ ba của chị sẽ cảm thấy khó chịu à?”
Dứt lời, không đợi chị ta tiếp tục lên tiếng, cô đã quay lưng bước ngay lên lầu.
“ Anh hai, sao anh không nói giúp em?” Vũ Anh Thy dậm dậm chân xuống sàn nhà, buồn bực nói.
Vũ Thanh Tuấn hơi cau mày nhưng không lên tiếng.
Ở trên lầu, Vũ Thế Anh sau khi nghe An Ny kể chuyện ban nãy, chỉ cười như không cười nhìn cô.
“ Lá gan càng ngày càng lớn nhỉ.”
An Ny không biết tại sao trong lòng lại có chút hoang mang, tỏ vẻ thờ ơ đáp lại:
“ Ai bảo chị ta kiếm chuyện với em làm gì!”
Vũ Thế Anh không nhanh không chậm hỏi: “ Em lấy sợi dây chuyện đó từ đâu thế?”
Hửm? An Ny vô thức đưa tay sờ sờ mặt dây chuyền. Sao tự nhiên đề tài chuyển sang sợi dây chuyền trên cổ cô rồi. Cô bỗng không muốn trả lời, không vì lí do gì cả. Đương lúc cô chưa kịp nghĩ ra chuyện để nói lảng sang, chợt phát hiện ra cổ tay trái mình đã bị anh họ nắm lấy.
Tay cô quanh năm luyện đàn, ngón tay thon dài như ngọc, mềm mại mà không giơ xương, so với bàn tay đầy những vết chai mỏng lại sạm đen của anh, quả thật là hoàn toàn trái ngược. Nơi cổ tay cô có một vết sẹo dài, tuy không mờ như vết sẹo trên trán, nhưng chỉ cần không để ý kĩ thì sẽ không phát hiện ra. Huống hồ, bình thường cô đeo lắc tay, ngay cả đến những người thân cận với cô cũng chưa chắc biết trên cổ tay cô có vết sẹo đó. Nương theo ánh mắt của Thế Anh, An Ny đột nhiên phát hiện ra hôm nay mình không có đeo lắc tay. Nhìn bộ dạng không nói không rằng của anh, cô không nhịn được muốn rút tay về, ai ngờ anh nắm rất chặt, hiển nhiên không cho cô cơ hội thoát ra.
“ Thiên An, em có nhớ vết sẹo này là từ đâu mà có không?”
“ Em vì không muốn đổi họ, lại càng không muốn phải theo mẹ sang Mỹ nên cắt cổ tay tự tử.” An Ny đáp một cách dửng dưng, như thể đó là chuyện của người khác chứ không phải của mình. Thiên An, lâu rồi chưa có ai gọi cô bằng cái tên này.
Trong đầu cô vụt qua rất nhiều người, cuối cùng dừng lại tại khuôn mặt một người.
Bên ngoài hình như có tiếng sấm sét, gió từ ban công thổi vào phảng phất hơi nước cùng mùi đất bốc lên.
Hai người lặng im không nói rất lâu, chỉ chăm chú ngắm nhìn cảnh đêm mơ hồ.
An Ny bỗng dưng rất muốn cười. Hình như cứ mỗi lần cô về ngôi nhà này, ông trời lại đổ mưa.
Trở về phòng, ngồi mãi mà vẫn không làm được bài toán nào, An Ny day day thái dương, gần đây cô có chút mệt mỏi, hay là đi ngủ nhỉ. Đang lúc với tay định tắt đèn bàn, tầm mắt An Ny vô tình liếc qua đống hộp quà đặt ở cạnh chân đèn, đáy lòng nhất thời dâng lên một cỗ phiền chán. Đây là quà mà Vũ Thanh Tuấn mang về tặng cô, nói gì mà mua cho em gái anh ta, cũng tiện thể tặng cô. Không biết do nguyên nhân sâu xa gì mà An Ny đặc biệt cảm thấy chán ghét Vũ Thanh Tuấn, chán ghét cái ánh mắt sắc lạnh lại luôn tỏ vẻ rất hiểu cô của anh ta. Càng nhớ tới càng thấy chán ghét, An Ny lạnh lùng nhìn đống quà kia, vung tay hất hết tất cả xuống đất. Đống quà kia rớt thì không nói làm gì, chỉ là rớt theo chúng còn có khung ảnh mà An Ny thích nhất. Cô tự mắng mình một hồi, tiếp đó đi kiếm gầu hốt rác hốt mấy mảnh kính vỡ kia.
Lúc gần quét xong, An Ny nghi hoặc nhìn khung hình dưới đất, khung hình bình thường cô hay ngắm chỉ có duy nhất bức ảnh của cô và ba nay lại có thêm một tấm ảnh khác. Cô cúi người nhặt bức ảnh đó lên, vừa nhìn qua một cái liền ngẩn người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook