Trình Tri Thuật còn biết rất nhiều.

Trình Tri Viễn thật đúng là dùng dây thừng treo cổ ở huyện nha.

Trình Khanh ‘tỉnh lại’ quá trễ, nếu nàng xuyên qua sớm hơn một chút, khẳng định sẽ không đồng ý để Liễu thị qua loa đỡ linh cữu về quê.

Phụ nhân hậu trạch không hiểu loanh quanh lòng vòng trong đó, chỉ nghĩ khâm sai tra án là người tốt, ở huyện nha không lục soát ra sổ sách gì, liền khai ân cho phép người Trình gia an táng Trình Tri Viễn trước.

Ha hả, an táng khi sự việc chưa rõ ràng, vậy chuyện Trình Tri Viễn “sợ tội tự sát” chẳng phải là biến thành sự thật sao? Nắm không ra người sống, liền đẩy tội danh đến trên đầu người chết, rốt cuộc người c.h.ế.t sẽ không biện giải được.

Là tự sát thật hay là “bị tự sát”, Trình Khanh thực hoài nghi!

Trình Khanh không có biện pháp xoay chuyển chuyện đã phát sinh, nhưng nàng có thể nắm chắc chuyện chưa phát sinh —— sau khi nàng ‘tỉnh lại’, quan tài đã được vận chuyển đến bên ngoài trạm dịch huyện Nam Nghi, muốn đi vòng vèo về huyện Giang Ninh cũng đã chậm, Trình Khanh chỉ có thể hát ‘vở tuồng’ này để vãn hồi một chút hoàn cảnh xấu.

Trình Tri Thuật hùng hổ doạ người, Trình Khanh cũng không luống cuống, trong lòng mắng c.h.ế.t tên khâm sai thối tha kia, ngoài miệng lại vẫn mượn danh hào khâm sai đại nhân để dùng:

“Tam thúc, triều đình còn chưa có định tội cho tiên phụ, khâm sai Trương đại nhân đã ngưng điều tra án tham ô bạc cứu trợ thiên tai ở phủ Hà Đài, tam thúc lại so với khâm sai Trương đại nhân càng hiểu tiến triển của vụ án hơn, tự định tội danh cho tiên phụ? Thật là buồn cười, tam thúc nói phụ thân của cháu bất hiếu, cháu lại muốn nói tam thúc không hề có tình nghĩa huynh đệ, còn không trượng nghĩa bằng các hàng xóm láng giềng……Người muốn cho phụ thân cháu không có hy vọng xoay người không phải ai khác, lại chính là người trong nhà. Nếu phụ thân ở dưới suối vàng có biết, nhất định rất khó nhắm mắt!”

Trình Khanh cảm xúc kích động, vừa nói vừa khụ, thân thể đơn bạc lung lay:


“Không có khâm sai Trương đại nhân cho phép, mấy cô nhi quả phụ nhà cháu sao có thể vận chuyển được quan tài của phụ thân trở về Nam Nghi?”

Chỉ trích của Trình Tri Thuật làm nhóm láng giềng khiếp sợ.

Nhưng Trình Khanh biện giải lại rất có trật tự.

Một người là đệ đệ khác mẫu thân của Trình Tri Viễn, một người là thân nhi tử của Trình Tri Viễn, rốt cuộc ai mới là người nói thật?

Nhóm láng giềng đều bị làm cho hồ đồ.

Ngay cả Hà lão viên ngoại nhiệt tâm lúc trước cũng không dám lại tùy ý lên tiếng, khi hai thúc cháu Trình Khanh và Trình Tri Thuật đang giằng co, không biết ai kêu lên một tiếng “Trình Ngũ lão gia tới”, đám người lập tức phân ra một lối đi.

Chuyện của Trình gia, đương nhiên cần phải do người Trình gia giải quyết, Trình Ngũ lão gia là tộc trưởng Trình thị ở Nam Nghi, do ông tới xử lý là tốt nhất!

Một trưởng giả để râu dê đi tới, ông đi đường mạnh mẽ, oai phong lại không thô lỗ, râu tóc tuy trắng một nửa, nhưng sắc mặt vẫn hồng nhuận, thoạt nhìn tinh thần không tồi.

Người này đúng là Trình Ngũ lão gia cùng thế hệ với ông nội đoản mệnh của Trình Khanh, là người đứng đầu ngũ phòng, cũng là người đứng đầu toàn bộ gia tộc Trình thị Nam Nghi, quản lý công việc vặt trong Trình thị ở Nam Nghi.

Tộc trưởng không phải do triều đình sắc phong, nhưng ở bên trong gia tộc so với quan viên càng có quyền lực hơn, lực lượng tông tộc ở cổ đại, người hiện đại không có tự mình trải qua rất khó tưởng tượng.

Nếu không phải Trình Khanh có ký ức của tiểu cô nương nguyên chủ, nàng cũng sẽ không để Trình Ngũ lão gia vào mắt.

Nhưng chính vì minh bạch quyền lực của Trình Ngũ lão gia ở Trình thị Nam Nghi, Trình Khanh hôm nay mới muốn nháo một hồi như vậy…… Kỳ thật, người mà nàng muốn gặp nhất không phải kế tổ mẫu Chu lão phu nhân, không phải tam thúc Trình Tri Thuật, mà là vị tộc trưởng Trình thị Nam Nghi này.

“Đã khiến chư vị láng giềng chê cười, đây vốn là chuyện ở trong tộc Trình thị, lại nháo cho nhóm láng giềng không an bình.”

Trình Ngũ lão gia vừa nói xong, nhóm láng giềng đều nhiệt tình đáp lại. Trình thị Nam Nghi là gia tộc lớn nhất huyện, địa vị của Trình Ngũ lão gia ở huyện Nam Nghi còn cao hơn cả tri huyện Nam Nghi.

Tri huyện thường xuyên đổi, nhưng tông tộc Trình thị lại đã chiếm cứ ở Nam Nghi trăm năm, tri huyện triều đình mới được bổ nhiệm, đến huyện Nam Nghi còn phải tới cửa bái phỏng Trình Ngũ lão gia trước.

Một người có địa vị cao cả ở Nam Nghi như Trình Ngũ lão gia, đương nhiên vô cùng không dễ lừa gạt.


Nguyên nhân nhị phòng không cho quan tài Trình Tri Viễn vào cửa, cũng không đường hoàng giống như lời Trình Tri Thuật nói.

Mà Trình Khanh nhìn như đơn bạc, tuổi không lớn, lại rất có tính toán trước.

Hai bên, bên nào cũng cho là mình đúng, trong lòng Trình Ngũ lão gia đều biết rõ ràng.

Hắn không để ý đến Trình Tri Thuật, mà là nhìn Trình Khanh.

Sắc mặt vàng như nến, thân thể đơn bạc, một tiểu lang không nổi bật.

Trình Khanh tiến lên hành lễ, Liễu thị cũng mang theo nhóm nữ nhi tiến lên hành lễ, Trình Ngũ lão gia gật đầu:

“Cháu lớn lên ở nơi khác, đây vẫn là lần đầu tiên cháu trở về huyện Nam Nghi, nhưng tên của cháu đã được viết trên gia phả, cháu tất nhiên là con cháu Trình thị Nam Nghi. Trình Khanh, cháu hiện tại trả lời ta, cháu làm ra một phen động tĩnh này, chỉ muốn cầu cho quan tài của phụ thân cháu có thể táng nhập vào phần mộ tổ tiên đúng không? Nếu yêu cầu của cháu đơn giản như thế, ta lập tức có thể đồng ý.”

Trình Ngũ lão gia nhìn thấu ‘vở tuồng’ của nàng!

Trình Khanh không ngoài ý muốn.

Trên đời này người thông minh luôn có rất nhiều, nàng cũng không dám coi khinh bất luận kẻ nào. . ngôn tình hay

Trình Tri Thuật rõ ràng không tán đồng với lời này, nhưng Trình Ngũ lão gia uy tín hiển hách, Trình Tri Thuật cũng không dám nói lời phản đối.

Liễu thị ngây thơ mờ mịt, chỉ cảm thấy tộc trưởng có ý tốt, Trình Khanh nên đáp ứng ngay lập tức.


Loại sự tình này, Liễu thị đã từng trải qua một lần ở huyện Giang Ninh, nàng đáp ứng khâm sai đưa linh cữu về quê, trong nội tâm còn thập phần cảm kích khâm sai đại nhân.

Nàng tràn đầy chờ mong nhìn Trình Khanh, trên mặt tràn ngập sốt ruột, người quả phụ đáng thương này một lòng chỉ nghĩ để quan tài của trượng phu Trình Tri Viễn được xuống mồ an nghỉ.

Trình Khanh không nói lời nào, Liễu thị hận không thể thay thế Trình Khanh đáp ứng.

Miệng nàng mới vừa động, đại nữ nhi liền ở một bên nhẹ nhàng kéo tay áo nàng.

Không thể nói chuyện.

Trước khi đến đây, tiểu lang đã dặn dò các nàng, hôm nay mỗi một tiếng nói cử động đều phải nghe tiểu lang an bài.

Đại tỷ tuy cảm thấy đệ đệ sau khi bị bệnh một hồi trở nên cường thế hơn, nhưng không cho rằng đây là sai.

Trong nhà tất cả đều là nữ quyến, nam đinh duy nhất cũng mềm oặt, vậy cuộc sống sau này phải trải qua như thế nào?

Được đại nữ nhi nhắc nhở, Liễu thị cũng nhớ tới dặn dò của Trình Khanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương