Khi Âu Dương Khắc trở lại khách sạn thì A Tử đang dắt ngựa ra ngoài.

“Cô nương muốn đi đâu?” Âu Dương Khắc tiến lên vài bước, ngăn cản, “Nhạn Môn Quan sao?”

“Không, ta không đi Nhạn Môn Quan.” A Tử nhướng mày cười: “Ta muốn tìm cái người tên Quách Tĩnh kia.”

“Đi đâu tìm?”

“Nếu như hắn còn ở Yến Kinh thì nhất định phải nghỉ trọ, ta sẽ tìm từng nhà, nhất định có thể tìm được.”

Âu Dương Khắc thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ tên Quách Tĩnh kia thế nào, tốt xấu bây giờ nàng đã không muốn đi tìm chết nữa là tốt rồi, rất tốt, rất tốt. “Cô nương đi theo ta, đảm bảo đêm nay cô nương có thể nhìn thấy Quách Tĩnh.”

“Đêm nay?”

Âu Dương Khắc chỉ chỉ chiếc kiệu của vương phủ ở phía sau: “Ngồi kiệu hay là cưỡi ngựa?”

Triệu vương phủ, Âu Dương Khắc giới thiệu A Tử với Hoàng Nhan Hồng Liệt: “Xá muội tính tình không tốt, sợ là phải làm phiền Vương gia nhiều rồi.”

A Tử nửa ngày không lên tiếng, lúc này mới trừng mắt nhìn Âu Dương Khắc nói: “Ngươi mới không tốt.”

Hoàng Nhan Hồng Liệt cười nói: “A Tử cô nương không cần khách khí, cứ xem nơi này là nhà mình.”

Lát sau đã có hạ nhân tới báo, Tiểu vương gia đã trở về.

Hoàng Nhan Hồng Liệt lạnh lùng nói: “Bắt nó tới đây cho ta.”

Không lâu sau, Hoàng Nhan Khang vác theo một gương mặt nở hoa rực rỡ(*) đi vào phòng khách. A Tử thấy thế không nhịn được phì cười một tiếng, Âu Dương Khắc nhíu mày: “A Tử, không được vô lễ.” A Tử lườm hắn một cái nhưng cũng không nói gì.

(*) Ý nói mặt bị đánh có chỗ thâm tím hoặc sưng đỏ giống như nở hoa.

“Khang nhi, con lại gây họa.”

“Phụ vương, con... con chỉ là bị mấy tên vô lại trên phố đánh lén mà thôi...”

“Nói bậy, vô lại trên phố sao dám đánh lén con?” Hoàng Nhan Hồng Liệt cũng không truy cứu, nghiêm mặt nói: “Đến đây, gặp truyền nhân của Tây Độc, Âu Dương công tử và A Tử cô nương.”

Hoàng Nhan Khang vốn tâm tình không tốt, thấy Âu Dương Khắc tuổi gần bằng hắn thì chỉ ôm quyền qua loa nói: “Tiểu vương có lễ.”

Âu Dương Khắc cung cung kính kính vái chào: “Âu Dương Khắc gặp qua Tiểu vương gia.” Thấy A Tử nghiêng đầu qua chỗ khác thì lại nói: “Xá muội không hiểu lễ nghi, xin Tiểu vương gia đừng trách.”

Hoàng Nhan Khang nhìn ngó A Tử: “Tây Độc còn có con gái sao? Tiểu vương chưa từng nghe nói qua.”

“A Tử là nghĩa nữ của gia thúc, trước giờ chưa từng ra ngoài, khiến Tiểu vương gia chê cười rồi.”

Hàn huyên xong, Âu Dương Khắc đưa A Tử về phòng nhỏ phía hậu viện, sắp xếp cẩn thận cho nàng xong mới đi tìm Hoàng Nhan Khang.

“Tiểu vương gia vẫn còn tức giận vì hai tên vô lại trên phố?” Người chưa tới, giọng nói đã tới trước, khi tiếng nói vừa kết thúc thì Âu Dương Khắc đã cầm quạt đứng ở cửa mỉm cười.

Hoàng Nhan Khang ngồi trên ghế thái sư liếc về phía cửa một cái: “Âu Dương công tử không đi phân ưu giải nan cho phụ vương của ta, tới nơi này làm gì?”

“Tại hạ đến là đặc biệt phân ưu giải nan cho Tiểu vương gia.” Âu Dương Khắc chậm rãi đi tới: “Nghe nói trong hai người bên kia có một người là sư thúc của Tiểu vương gia, sao Tiểu vương gia không mời họ đến vương phủ?”

“Đến vương phủ? Bọn họ sẽ đến sao?”

“Tiểu vương gia nói muốn ôn chuyện với sư thúc, sư thúc của người có thể không đến sao?”

“Vậy sau khi đến đây rồi thì sao?”

“Trong lòng Tiểu vương gia đã có tình toán, cần gì phải hỏi tại hạ.”

Hoàng Nhan Khang cẩn thận quan sát Âu Dương Khắc, thấy ánh mắt người này sâu thẳm tự như có thể nhìn thấu lòng người: “Âu Dương công tử có tâm tư trác tuyệt, không biết võ công như thế nào?”

“Trong bữa tiệc gặp mặt sẽ biết.”

Qủa nhiên đúng như Âu Dương Khắc dự đoán, hai người đánh nhau lúc sáng sau khi nhận được phong thư cũng rất hào phòng mà đến. Người mà trên mặt cũng có mảng hồng mảng trắng giống Hoàng Nhan Khang chính là Quách Tĩnh, người lớn tuổi hơn chính là đạo sĩ của Toàn Chân giáo Vương Xử Nhất cũng là sư thúc của Hoàng Nhan Khang.

Hoàng Nhan Khang đãi tiệc ở sau hoa viên, Vương Xử Nhất ngồi ở vị trí đầu tiên, Quách Tĩnh và Hoàng Nhan Khang ngồi ở hai bên, Lương Tử Ông, Linh Trí Thượng Nhân, Bành Liên Hổ và Sa Thông Thiên đều ngồi xuống.

Qua ba tuần rượu, Vương Xử Nhất bắt đầu nói chuyện nghiêm túc: “Lần này ta đến đây là muốn mời Tiểu vương gia cho cha con Mục cô nương một câu trả lời hợp lý.”

Quách Tĩnh vừa nhai thức ăn vừa tán thành: “Đúng vậy, ngươi đã đồng ý cưới Mục cô nương, sao có thể đổi ý chứ? Lại còn hại Mục đại thúc bị thương, quả thực không nên!”

Hoàng Nhan Khang lộ vẻ xấu hổ: “Là ta không đúng, như vậy đi, làm phiền Quách huynh đệ đi một chuyến, mời cha con Mục gia đến đây, chúng ta gặp mặt nói rõ, thế nào?”

Quách Tĩnh đặt đũa xuống: “Được! Ta đi ngay!”

Phía sau hòn giả sơn cách đó không xa, A Tử nhìn mọi chuyện hồi lâu, thở dài nói: “Âu Dương Khắc, ngươi nói rất đúng, người này ngốc không chịu được, tuyệt đối không phải là tỷ phu của ta.”

Âu Dương Khắc nhỏ giọng nói: “Sau này ở trước mặt mọi người nhớ gọi ta là ca ca... Như vậy ngươi sẽ không quần quýt lấy người ta gọi tỷ phu nữa?”

“Tỷ phu của ta sao lại chuyển thế thành cái tên đầu gỗ như vậy chứ.... Tức chết ta!”

Âu Dương Khắc nghe được lời của nàng, cằm suýt nữa rớt xuống đất: “Chuyển thế?!”

Chỉ chốc lát sau, Quách Tĩnh trở về, nói là cha con Mục gia không có trong khách điếm.

“Sư thúc, thực không đúng lúc, cho dù tiểu chất có tâm, đáng tiếc cô nương nhà người ta lại không có ý.” Hoàng Nhan Khang nói, trên mặt lộ vẻ đắc ý.

Vương Xử Nhất biết cha con Mục gia nhất định là đã bị hắn bắt được, lúc này ngồi ở đây đều là cao thủ, thì cách thoát thân mới là đúng đắn.

A Tử nấp ở một bên vẫn nhìn chằm chằm vào Quách Tĩnh: “Xem kìa...”

“Cô nương cũng tin vào chuyện chuyển sinh này?”

A Tử học khẩu khí nghiêm túc khi nãy của Âu Dương Khắc, nói: “ Sau này ở trước mặt mọi người nhớ không được gọi ta là cô nương này nọ.”

“Vậy gọi là gì?”

A Tử không nhịn được nói: “Gọi A Tử là được rồi. Đúng rồi, các ngươi chơi đùa hắn như thế kia là muốn giết hắn sao?”

Mở miệng ra đều là 'hắn' khiến cho Âu Dương Khắc cảm thấy rất chói tai: “Nàng đang nói đến tên tiểu tử ngốc kia?”

“Không phải hắn thì ở đây còn có ai đáng để bổn cô nương quan tâm?!”

“Người ta là do Tiểu vương gia mời tới, có điều khi ở Mông Cổ, Sa Thông Thiên và tên tiểu tử kia đã kết thù rồi.”

Bỗng nhiên, A Tử nóng vội nói: “Ngươi mau đi cứu hắn đi! Lão đạo sĩ kia dường như sắp không chịu nổi!”

Âu Dương Khắc vừa nhìn sang, ở bên kia, Vương Xử Nhất vừa đối chưởng với Sa Thông Thiên vừa che trở cho Quách Tĩnh.

“Ngươi nhanh đi đi!” A Tử gấp đến mức đẩy Âu Dương Khắc một cái.

Âu Dương Khắc nhân dịp nhảy một cái lên trời, vững vàng hạ xuống, thuận tiện dùng một chiêu Tứ lạng bạt thiên cân(*) để tách Vương Xử Nhất và Sa Thông Thiên ra. (*) Tứ lạng bạt thiên cân: lấy ít địch nhiều, lấy yếu thắng mạnh.

Hoàng Nhan Khang đứng lên nói: “Vị này là Âu Dương công tử đến từ Bạch Đà Sơn của Tây Vực, tên chỉ có một chữ Khắc. Âu Dương công tử lần đầu tới Trung Nguyên, chắc hẳn đây là lần đầu mọi người gặp mặt phải không?”

Âu Dương Khắc có thể ung dung thản nhiên tách Vương Xử Nhất và Sa Thông Thiên ra khiến cho mọi người đang ngồi ở đây đều kinh hãi.

Quách Tĩnh còn vỗ tay khen ngợi: “Công phu thực tốt!”

A Tử nhìn từ xa, lắc đầu: “Tên này thực sự không xứng với vẻ ngoài tốt đẹp như vậy của tỷ phu ta.” Tâm trạng có hơi hối hận vì đã bảo Âu Dương Khắc ra tay, còn không bằng để tên kia chết ở đậy, mình vác cái xác đi Nhạn Môn Quan, dù sao xác chết thì cũng không có gì khác nhau.

Lúc này, đám người vẫn ngồi một chỗ bắt đầu thể hiện công phu, bắt đầu là Hầu Thông Hải xuất chiêu Tuyết lý mai nhân(*), lại có thêm chiêu Qua tử khảm tự của Sa Thông Thiên, ở giữa còn có một chiêu Tiệt qua tử(*) của Bành Thiên Hổ ở giữa không trung

(*) Tuyết lý mai nhân: Chôn người trong tuyết; Qua tử khảm tự: Khảm chữ trên hạt dưa @[email protected] Ta cũng không hiểu lắm cái chiêu này là kiểu gì.

A Tử nhìn mà bật cười, thầm nói đám người này không đi diễn xiếc thực sự quá uổng phí.

Sa Thông Thiên nói: “Âu Dương công tử tài giỏi như vậy thì khiến cho đám người không hiểu chuyện như chúng ta mở mang tầm mắt một chút được không?”

A Tử đang nghĩ tên tiểu độc vật này có thể im lặng không tiếng động mà hạ độc mấy tên lỗ mãng hình thù quái dị kia hay không thì đã thấy mười hai chiếc đũa trong tay Âu Dương Khắc bay ra ngoài, cắm trên mặt tuyết thạo thanh bốn đóa hoa mai.

A Tử lầm bầm một câu: “Học đòi văn vẻ.” Có điều chiêu này thực sự cao minh và phong nhã hơn cái chiêu Tuyết lý mai nhân kia nhiều.

Vương Xử Nhất lại nhân lúc này để nắm giữ mạch môn của Hoàng Nhan Khang, tuyên bố muốn dùng Tiểu Vương gia để đổi cho Quách Tĩnh an toàn rời khỏi vương phủ.

A Tử lén lút vòng tới cửa, đi theo Vương Xử Nhất và Quách Tĩnh ra khỏi Vương phủ.

Vương Xử Nhất này đi mấy bước đã phun máu tươi, Quách Tĩnh lập tức cõng ông ta đi tới một khách điếm nhỏ.

A Tử ngồi trên nóc nhà, thấy Quách Tĩnh đi tới đi lui, ôm mười mấy thùng nước vào trong, đoán chừng lão đạo sĩ kia trúng độc không nhẹ, đang muốn ngâm mình trong nước thuốc để giải độc. Xách nước xong, Quách Tĩnh cầm một tờ giấy muốn ra ngoài, A Tử vộ vàng đuổi theo.

Quách Tĩnh đi đến hơn một nửa hiệu thuốc trong thành nhưng không mua được bốn vị thuốc mà Vương Xử Nhất cần.

“Ông chủ, thực sự không có sao?”

“Thật không khéo, bốn vị thuốc mà huynh đệ muốn mua vừa mới bán hết rồi.”

“Ông chủ, xin ông tìm lại một chút....”

“Không có không có, đã nói tất cả đều không có...”

A Tử ở bên ngoài nhìn cũng mất kiên nhẫn, giơ chân đã tung cửa đi vào bóp cổ ông chủ: “Này, ông kia, ông không giao thuốc ra đây, bản cô nương đốt tiệm thuốc này!”

“Cô nương tha mạng... Thực sự không có mà....”

A Tử liếc mắt nhìn Quách Tĩnh một cái: “Đến chỗ khác!”

Trên đường đi, Quách Tĩnh vô cùng thấp thỏm: “Cô nương... ta đã nói ta không phải tỷ phu của cô rồi...”

“Ta biết! Ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này làm chuyện gì cũng phải lanh lợi một chút, nếu không sao có thể xứng với khuôn mặt của tỷ phu ta chứ!”

“Phải... Phải... Nhưng mà từ nhỏ ta đã rất ngốc....”

“Những cửa hiệu còn lại cũng không cần đi nữa, nhất định là ngươi không mua được những vị thuốc này đâu.”

“Ta biết, nhất định là tên hòa thượng Mông Cổ kia khi đánh độc chưởng ra đã biết Vương đạo trưởng cần những vị thuốc này, đã sớm cho người mua hết rồi!”

A Tử hớn hở: “Ngươi cũng không quá đần nha. Như vậy đi, ta đi Vương phủ lấy thuốc cho ngươi, ngươi đáp ứng vài điều kiện của ta, thế nào?”

Quách Tĩnh vò đầu: “Điều kiện gì?”

“Từ nay về sau ngươi đổi tên thành Tiêu Phong, nghĩ cách học mấy chiêu Hàng long thập bát chưởng và Đả cẩu bổng pháp, sau khi học được thì đi theo ra, cũng không được để ý người khác nữa.”

“Chuyện này.... Đại trượng phu đi không thay tên ngồi không đổi họ... Ta tên Quách Tĩnh, làm sao có thể đổi thành Tiêu Phong chứ...”

“Cũng đúng, coi như ngươi chịu đổi tên thì chỉ sợ cũng không thể học được Hàng long thập bát chưởng. Như vậy đi, ngươi tự sát đi, ta cho ngươi ăn một loại thuốc, sau khi chết thì xác sẽ không bị thối rữa, giống như người sống vậy, ngươi thấy thế nào?”

“Cô... Cô nương thật là kỳ quái... Ta phải về khách điếm chăm sóc đạo trưởng, cáo từ.” Quách Tĩnh ôm quyền nói với A Tử, chạy như bay mà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương