Trở lại Vương phủ, A Tử buồn bực ngán ngẩm, bày Thần mộc vương đỉnh ra ở hậu hoa viên để luyện nhện.

“Sao vậy? Thất vọng sao?”

A Tử ngẩng đầu lên, chỉ thấy Âu Dương Khắc với vẻ mặt hớn hở đứng ở bên cạnh.

“Không liên quan đến ngươi.”

“Lại đi nhận tỷ phu sao?”

“Mặc kệ ta.”

Âu Dương Khắc cúi người nói thầm bên tai A Tử: “Không nên chạy loạn trong Vương phủ, ở đây ai cũng biết nàng mới khỏi bệnh, cần tĩnh dưỡng.” Nói xong câu này thì giọng nói càng lúc càng xa: “Ta đã cho người đưa cơm tối đên phòng của nàng rồi...”

A Tử bĩu môi, ở trong vương phủ này thực là mất tự do.... Làm sao mới có thể khiến cho tên tiểu tử ngốc kia nghe lời mình đây?

Con nhện đen kia lại ăn hai con bọ cạp nữa, lúc này đã lớn bằng một nửa Thần mộc vương đỉnh rồi. A Tử nhìn trùng độc bỗng nở nụ cười, thu Thần mộc vương đỉnh lại. đuổi theo gọi: “Ca.... Chờ muội....”

Một tiếng 'Ca' thân thiết này khiến cho Âu Dương Khắc nghe đến nỗi vừa mừng vừa sợ, khẽ cười hỏi A Tử vừa đuổi tới nơi: “Nói đi, có chuyện gì muốn ca ca làm sao?”

A Tử kéo tay hắn, nghiêng đầu cười để lộ hai cái núm đồng tiền: “Có mấy vị thuốc, trong hiệu thuốc không mua được, muốn nhà ca ca đến chỗ Tiểu vương gia lấy một chút.”

“Vị thuốc? Nàng không chơi độc, đổi nghề làm y sao?”

“Ngươi cứ lấy đi, ta đảm bảo không gây phiền toái cho ngươi là được rồi?”

Âu Dương Khắc tìm đến Tham tiên lão quái Lương Tử Ông, chỉ nói rằng vết thương cũ của muội muội tái phát, muốn dùng mấy vị thuốc này. Lúc trước Lương Tử Ông đã được chứng kiến võ công của Âu Dương Khắc, lại thấy Hoàng Nhan Hồng Liệt tiếp đãi hắn rất long trọng, đương nhiên không dám đắc tội.

A Tử cầm thuốc, thuận miệng gọi tên sai vặt tới đưa trà lại: “Ngươi lại đây.”

“Cô nương có gì cần dặn dò sao?”

“Đưa tay ra.”

Gã sai vặt hơi kinh ngạc nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa tay phải ra.

A Tử lấy Thần mộc vương đỉnh ra, nói với gã sai vặt: “Đưa tay ngươi vào trong này.”

“Cô nương.... Chuyện này....”

“Đừng nói nhảm.” A Tử cầm tay gã sai vặt, dùng sức đưa vào trong đỉnh.

Tiếng hét thảm của gã sai vặt này vị tắc trong cổ họng vì A Tử đã điểm á huyệt của hắn.

Chờ đến khi ngón tay của tên kia sưng thành màu xanh tím thì A Tử dùng dao nhỏ cắt qua, một giọt máu tím đen rơi xuống những vị thuốc kia.

“Ca, giúp muội chém cánh tay của người này đi.” A Tử hài lòng khi có được gói thuốc có máu độc, hời hợt dặn dò Âu Dương Khắc vẫn ngồi một bên nhìn.

Âu Dương Khắc vừa giơ tay chém xuống, cánh tay của gã sai vặt bị dọa đến ngất xỉu lập tức vị chặt đứt, vừa nói với ATử: “Nàng vừa đến đã chém đứt tay hạ nhân nhà người ta, sau này ai còn dám cho nàng ở lại đây?”

A Tử mang thuốc nhún người nhảy ra ngoài, đi tới cửa thì quay đầu ném lại một câu: “Cũng không phải là ta muốn ở đây.... Tự ngươi xem rồi giải quyết đi.”

Âu Dương Khắc đỡ trán, nhớ lại vừa rồi là ai bảo sẽ không gây phiền toái cho hắn?

Chờ gã sai vặt này tỉnh lại, Âu Dương Khắc cầm tờ ngân phiếu năm trăng lượng tới trước mặt gã, nói: “Ngươi muốn ở lại Vương phủ chờ bị độc chết hay là cầm theo số bạc này ra ngoài sống yên phận?”

A Tử đến khách điếm, thấy Vương Xử Nhất đang tĩnh tọa thì hỏi: “Quách Tĩnh đâu?”

“Xin hỏi quý tính đại danh của cô nương? Tìm Quách hiền điệt(*) của ta có chuyện gì?” Vương Xử Nhất nhìn thấy một cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi đến tìm Quách Tĩnh thì thầm than, tiểu tử ngốc này đúng là có phúc, vừa có một người sai người truyền tin tới, lúc này lại có một người tự mình tìm tới.

(*) Hiền điệt: cháu. Cũng giống như hiền chất thôi.

“Hắn không ở đây sao?”

Vương Xử Nhất vuốt râu mép, cười nói: “À, hắn vừa nhận được một phong thư, hình như là đi đến hồ gì đó ở ngoại thành thì phải. Nếu không cô nương để lại vài chữ, chút nữa bần đạo sẽ giao cho hắn?”

A Tử vứt thuốc trên bàn, nói: “Đây là thuốc mà hắn muốn tìm, ta đi đây.”

“Bần đạo có thương tích trong người, không tiện tiễn xa, cô nương đi thong thả...”

A Tử trở về Vương phủ, thấy Âu Dương Khắc không ở trong phòng thì ra hậu hoa viên, tìm một nơi yên tĩnh, lấy Thần mộc vương đỉnh ra, đốt hương để thu hút trùng độc.

Trong vương phủ nhiều loại kỳ hoa dị thảo, trùng độc cũng nhiều. Lúc này con nhện đen kia cũng gặp phải đối thủ, một con băng tằm toàn thân lóe ra ánh sáng lạnh buốt.

Băng tằm này cực kỳ hiếm thấy, năm đó, lúc còn ở Liêu Quốc cũng có một con, sau khi Du Thản Chi bị nó cắn thì thiếu chút nữa là mất mạng.

A Tử nhìn băng tằm cắn chết con nhện đen kia, hài lòng đậy nắp Thần mộc vương đỉnh lại.

Cái đỉnh kia vốn để luyện Hóa công đại pháp, A Tử đã từng luyện qua rồi, lúc tu luyện phải để cho con trùng độc kia cứ bảy ngày thì cắn mình một lần, nếu độc cũ không có độc mới để khắc chế thì sẽ phát độc mà chết. Chung quy A Tử vẫn không chịu được sự đau đớn khi bị trùng độc cắn nên chỉ luyện mấy lần rồi bỏ.

Từ khi bước vào Triệu vương phủ này, thấy người nào biết võ công cũng giỏi đánh nhau hơn mình thì lại có ý nghĩ luyện Hóa công đại pháp.

Nếu luyện thành thì chuyện khiến cho tên tiểu tử ngốc kia nghe lời mình cũng không phải chuyện khó khăn, nếu như thực sự không nghe lời thì phế võ công của hắn, độc hắn thành một kẻ ngốc, đặt trong phòng xem như tỷ phu cũng tốt.

Nghĩ vậy A Tử đưa ngón tay của mình vào bên trong đỉnh. Vì từ nhỏ đến lớn đã luyện không ít môn võ công độc ác cho nên nàng đương nhiên kẽ không hét to kêu đau giống như gã sai vặt kia. Một lát sau, bàn tay biến thành màu tím, A Tử rút ngón tay ra, liềm liếm vết thương. Dần dần màu tím kia từ từ rút đi, A Tử ngồi thiền vận công, tán độc của băng tằm ra toàn thân.

“Tĩnh ca ca, khinhc ông của huynh thật không tồi.”

“Ha ha... Dung nhi, vẫn là của muội tốt hơn.”

Nơi luyện công của A Tử cách tường viện không xa, có thể nghe được động tĩnh từ rất xa, là một nam một nữ. “Tĩnh cac ca?” Chẳng lẽ là Quách Tĩnh?

A Tử thu đỉnh lại, lặng lẽ theo sau đôi nam nữ kia. Qủa nhiên là Quách Tĩnh.

Bỗng nhiên có người đến gần, ba người đều lập tức trốn vào chỗ tối.

Chỉ thấy hai tên người hầu, người cầm hộp cơm nói: “Tiểu vương gia nhốt cô nương kia ở nơi này, con đưa nhiều món ăn tiến công vào cung tới đây như vậy, nguwoi nói xem, đây có phải là Kim Ốc Tàng Kiều không?

Người cầm đèn cười ha ha: “Kim ốc cái gì chứ? Nhà tù sắt còn nghe được! Ha ha ha...”

“Có điều cô nương kia xinh đẹp như vậy, ta thấy tiểu Vương gia thực sự động tâm rồi.”

“Tiểu vương gia sẽ coi trong loại nữ tử giang hồ này sao?... Có điều cũng đúng, cha nào con nấy mà....”

“Xuỵt, đừng nói lung tung...”

“Tĩnh ca ca, chúng ta đi xem mỹ nhân đi.”

“Hay là đi trộm thuốc quan trong hơn....”

“Ôi, đi nhìn một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian!”

Hai người theo hai tên người hầu kia đi tới một tòa nhà lớn, A Tử đứng xa xa nhìn cô gái áo vàng kia dùng đá dập tắt ngọn nến trong phòng, hai người nhân dịp không ai chú ý thì lẻn vào phòng.

Bọn họ vừa mới bước vào thì Hoàng Nhan Khang cũng đến, A Tử đợi ở bên ngoài hồi lâu, thấy Hoàng Nhan Khang đi ra, đón lấy con thỏ trong tay người hầu, bẻ gã chân, dương dương tự đắc đi vào rừng trúc nhỏ bên cạnh.

Chờ hai người đám Quách Tĩnh cũng đi ra thì A Tử mới đi vào, trong phòng là một cái lồng sắt, trong lồng nhốt một người đàn ông trung niên và một cô nương. Cô nương kia thực sự rất đẹp nhưng gương mặt có chút hiền lành mộc mạc. Nói chung là không thể sánh được với mình.

“Này, cô nương, Hoàng Nhan Khang nói gì với cô thì cũng đều là lừa gạt đó, không bằng cô theo ta về Bạch Đà Sơn, làm tẩu tử(*) của ta, thế nào?” A Tử nắm lấy hai cái cột sắt, nói với cô nương kia.

Không đợi cô nương kia trả lời, người đàn ông đã nghiêm mặt nói: “Cô nương, lão phu nể tình cô là người trẻ tuổi, không muốn trở mặt, cô nương nhanh đi đi, không được nói lời sỉ nhục con gái của ta!”

A Tử tay chống hông, lông mày dựng thẳng lên: “Sao lại thành ta sỉ nhục con gái ông hả? Ca ca ta ôn nhu hơn tên Hoàng Nhan Khang này nhiều... Hừ....”

“Vị cô nương này, không cần nói đùa. Ta luận võ kén rể, đã thua trong tay Hoàng Nhan Khang, bất luận hôn sự này hắn có nhận hay không, ta cũng sẽ không hứa gả cho người khác.”

“Niệm Từ, con....” Người đàn ông kia nhìn con gái, thở dài.

“Cha, không cần nói nữa.”

A Tử nhìn hai cha con kia muốn nói lại thôi, cực kỳ khó chịu liền nói: “Niêm Từ cô nương, nếu cô nương đổi ý thì có thể đi tìm ca ca ta nha ~~~ Ca ca ta tên là Âu Dương Khắc.” Dứt lời thì liền ra khỏi tòa nhà này.

A Tử hỏi mấy người hầu trên đường thì biết là Vương gia đang tiếp khách ở Hương Tuyết sảnh, Âu Dương Khắc đã ở bên kia thì lập tức đi tới Hương Tuyết sảnh.

Kì lạ là trên đường nhìn thấy Quách Tĩnh và cô nương áo vàng kia đi theo sau quản gia, nghênh ngang đi về phía Hương Tuyết sảnh. Một cánh tay của quản gia kia rũ xuống, hiển nhiên là đã bị người ta bẻ gãy.

A Tử thầm nghĩ, tên tiểu tử ngốc Quách Tĩnh kia nhất định sẽ không nghĩ ra dùng cách này để lấy thuốc. Cô nương áo vàng kia thủ đoạn tàn nhẫn, đúng là hợp khẩu vị của mình.

A Tử nhìn quản gia kia và một người hầu áo xanh đi ra, Quách Tĩnh theo ở phía sau, hiển nhiên đã lấy được thuốc. Cô nương áo vàng kia thì nằm nhoài bên của sổ, quan sát những người bên trong.

Chỉ chốc lát sau tên hầu áo xanh vừa đi ra ngoài lại chạy trở về với mặt mũi bầm dập, A Tử thầm nói không ổn, nhất định là bên phía Quách Tĩnh đã xảy ra sự cố rồi.

Cô nương áo vàng đang muốn đi qua tiếp ứng cho Quách Tĩnh thì không ngờ Lương Tử Ông lại xông từ trong nhà ra: “Người nào?”

Âu Dương Khắc theo cả đám người cùng đi ra nói: “Nơi này giao cho ta đi, Lương huynh vẫn nên trở lại xem đã xảy ra chuyện gì, mọi người chia nhau ra xem có tìm được kẻ trộm không.”

Trong lúc nhất thời, chỉ còn lại Âu Dương Khắc và cô nương áo vàng kia.

“Cô nương xinh xắn như vậy, ta thực sự không nỡ ra tay đây.”

“Thật sao?” Cô nương kia đảo mắt một cái: “Như vậy là tốt nhất, ta đi đây.”

Trong chớp mắt, Âu Dương Khắc đã chắn trước người cô nương kia: “Ta nói không đành lòng làm cô nương bị thương nhưng cũng không nói sẽ thả cô nương rời đi.”

A Tử đi ra từ sau hòn giả sơn: “Ca ca, ta vừa mới mai mối cho huynh một mối hôn nhân, cô nương nhà người ta cũng đồng ý rồi, huynh còn ở bên này tìm niềm vui mới ~~~”

Trên mặt Âu Dương Khắc xuất hiện nụ cười tà mị: “Muội muội tốt, cho muội thêm vài tẩu tử không phải là rất tốt sao?”

“Nha, người này so với người kia thì xinh đẹp hơn một chút, ca ca thực có phúc, muội muội sẽ không quấy rầy.” ATử thầm nói, có Âu Dương Khắc ở đây đọ sức với cô nương này, thì sẽ ít đi một người đi bắt Quách Tĩnh, nhìn Âu Dương Khắc nhìn mình một cách kì quái, A Tử liền làm mặt quỷ, bỏ đi tìm Quách Tĩnh.

Hoàng Dung thấy Âu Dương Khắc nhìn theo bóng lưng của A Tử mà thất thần thì nói: “Hai huynh muội nhà ngươi thực khiến cho người ta phải hâm mộ. Thế nào, lệnh muội không đi khắp nơi nhận tỷ phu nữa, hiện tại đổi thành đi khắp nơi nhân tẩu tử sao?”

Âu Dương Khắc cẩn thận tỉ mỉ nhìn Hoàng Dung, nhớ tới tên ăn mày hôm đó lau bụi lên người mình, nhất thời hiểu ra: “Ngày đó ở trên đường còn chưa kịp nói tỉ mỉ với cô nương, tại hạ Âu Dương Khắc, xin hỏi cô nương tên họ là gì?”

“Hừ, không nói cho ngươi biết!” Hoàng Dung nói xong, đánh một chiêu Lan Hoa Phất Huyệt Thủ về phía Âu Dương Khắc.

Âu Dương Khắc lắc mình tránh thoát: “Thủ pháp này của cô nương cực kỳ tinh diệu, không biết sư phụ thuộc môn phái nào?”

“Ngươi đoán xem.” Thế công của Hoàng Dung lại ập tới, lần này đổi thành Toàn Chân Chưởng Pháp.

Ở bên kia, khi A Tử tìm được Quách Tĩnh thì hắn đang đấu với Lương Tử Ông.

“Tên trộm này, dám trộm uống máu rắn hổ mang của ta, ta phải uống cạn máu của ngươi!”

A Tử mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh, lại nhìn thấy vết máu loang lổ trên người Quách Tĩnh, thì ra là máu quý của rắn hổ mang. Vận may của tên tiểu tử ngốc này đúng là không tồi. A Tử lại nghĩ tới tỷ phu Tiêu Phong chưa bao giờ có được may mắn gặp kỳ ngộ như Đoàn Dự và Hư Trúc, một thân công phu đều do tự mình khổ luyện mà thành, mạnh hơn bất kì người nào ở nơi này. Mắt thấy Quách Tĩnh sắp không chống đỡ được, A Tử tiến lên đỡ một chưởng của Lương Tử Ông: “Này, lão quái vật, ca ca của ta vẫn nói ông là người có võ công mạnh nhất ở đây, hôm nay vãn bối tới thỉnh giáo.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương