A Châu
-
Chương 3
[A Châu] Hồi 3
“Hòa thượng Thiếu Lâm tự?” Đầu óc A Châu rối bời, nàng giật lấy lá thư trên tay Tiêu Phong mà không kịp nghĩ ngợi, đọc kỹ một lượt. Những câu chữ vẫn giống hệt như kiếp trước nhưng điều khác biệt lại nằm ở phần lạc khoản có tên của đại ca đứng đầu. Kiếp trước Trí Quang đại sư đã xé phần này đi, nàng và Tiêu đại ca tốn bao công sức mới moi được thông tin từ chỗ Mã phu nhân Khang Mẫn. Khang Mẫn nói vị đại ca đứng đầu ấy là Trấn Nam vương của Đại Lý, nàng và Tiêu đại ca cùng tìm đến Tiểu Kính Hồ, đó cũng là lúc nàng biết được thân thế của mình. Một bên là người cha tuy không nuôi dưỡng nhưng có công sinh thành, một bên là người yêu đang tràn đầy lòng căm hận muốn báo thù, nàng chỉ có có con đường chết.
Không cách nào vẹn toàn đôi bên.
Thế nhưng hiện tại, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng vị đại ca đứng đầu kia chính là phương trượng Thiếu Lâm tự, Huyền Từ đại sư.
Rốt cuộc sai sót ở đâu?
Những hình ảnh kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu A Châu.
Đầu tiên là bộ y phục chứa những chữ viết Khiết Đan ở Nhạn Môn quan, Trí Quang đại sư nói đó là do đại ca đứng đầu ghi lại, vậy ắt bộ y phục đó phải thuộc về ông ta. Đó chính xác là áo cà sa mà hòa thượng Thiếu Lâm tự hay mặc, Trấn Nam vương Đại Lý e là không có thứ đồ như thế.
Thứ hai, thảm kịch Nhạn Môn quan xảy ra hơn ba mươi năm trước, lúc ấy Trấn Nam vương Đại Lý có lẽ chỉ chừng hai mươi, lại ở tận Nam Cương xa xôi, sao có thể hiệu triệu nhiều anh hùng Trung Nguyên đến thế, họ đến chết còn cố gắng bảo toàn thanh danh ông ta.
Thứ ba, nếu võ lâm Trung Nguyên biết tin cha mẹ Tiêu đại ca đến Thiếu Lâm tự trộm kinh thư thì sao Thiếu Lâm tự có thể khoanh tay đứng nhìn? Trấn Nam Vương ở tận Đại Lý xa xôi càng không có khả năng kêu gọi người tập kích cha mẹ Tiêu đại ca.
Hóa ra kẻ thù giết cha mẹ của Tiêu đại ca không phải cha nàng.
Có nhiều điểm đáng ngờ đến vậy mà nàng lại không hề nhận ra.
Để bản thân chết một cách hồ đồ như thế.
Tiêu đại ca ở kiếp trước sau khi biết được chân tướng sẽ thấy thế nào…
A Châu không dám nghĩ tiếp, đột nhiên nàng cảm nhận được có gì đó trong cổ họng, miệng trào ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Phong dùng một tay đỡ A Châu, tức giận quát: “Cô đừng hòng giả chết! Nói mau, sao lại đem thứ này đến lừa ta?”
Trong lòng chàng cũng rối loạn, để di thư lại rồi đưa tay thử kiểm tra hô hấp của A Châu, còn cầm tay nàng lên bắt mạch, thấy nàng ngất thật lại càng bực bội hơn. May là chàng vẫn nghĩ đến đại cục, bế A Châu lên ngựa, phi thẳng đến thành Lạc Dương.
Lúc A Châu tỉnh lại, vừa hay thấy Tiêu Phong mang thuốc đến. Chàng thấy nàng đã tỉnh bèn đưa bát thuốc cho nàng: “Đại phu nói cô kích động quá mức nên ảnh hưởng đến cơ thể, uống vài thang thuốc là được.”
A Châu ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong, thấy chàng vẫn kiên nghị, không mảy may nghi ngờ. Nàng cố che giấu nỗi lòng, nhẹ giọng cảm ơn, nhận lấy bát thuốc.
Tiêu Phong chăm chú nhìn A Châu, cô gái này đã hôn mê suốt bốn ngày. Chàng nhờ Ngô trưởng lão của Cái Bang chăm sóc nàng còn mình vừa xử lý sự vụ trong bang vừa đi đến núi Thiếu Thất gặp cha mẹ. Chàng được Huyền Khổ đại sư của Thiếu Lâm tự truyền thụ võ công từ nhỏ, vài năm sau lại gia nhập Cái Bang, được ân sư Uông Kiếm Thông cực kỳ coi trọng. Trong bang có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi vào bang mỗi năm chàng chỉ về nhà được vài lần. Ba năm trước trở thành bang chủ Cái Bang, số lần về nhà lại càng ít hơn. Không ngờ lần này về lại là để hỏi thăm thân thế của mình. Cha mẹ chàng cũng không hề giấu giếm, nói là trước đây Huyền Từ phương trượng giao chàng cho họ còn thân phận thực sự của chàng thì họ không rõ. Vậy là lá thư mà cô gái họ Nguyễn này đưa đến có một nửa là thật.
Đêm ấy chàng đến tìm ân sư Huyền Khổ, cũng biết được bản thân là ai, từ đâu tới.
Không ngờ Tiêu Phong chàng tự xưng là anh hùng hào kiệt mà đến nay mới biết được cội nguồn, thực là uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.
Đối mặt với A Châu, chàng thầm nghĩ không biết cô gái này rốt cuộc là người phương nào, làm sao lại biết đến di thư mà sư phụ giao cho Mã phó bang chủ? Nàng lấy được thư lại bất chấp nguy hiểm đến giao tận tay chàng, rõ ràng không có ý làm hại.
“…Đa tạ Kiều bang chủ.”
“Sợ là sau này ta không mang họ Kiều, cũng không còn là bang chủ gì nữa. Nguyễn cô nương không cần gọi ta như thế.” Tiêu Phong nhận lấy bát thuốc đã cạn.
A Châu không biết đáp lại thế nào, lại nghe Tiêu Phong nói: “Trước đây là ta hiểu nhầm Nguyễn cô nương, trong lòng vẫn còn nghi vấn, mong Nguyễn cô nương giải đáp giúp.”
Tuy giọng điệu khách khí nhưng A Châu thấy rõ ý trên mặt chàng lại rõ ràng là: “Nếu cô không nói thì ta cho sẽ cho cô một chưởng chết ngay.” Nàng thầm nghĩ, quả nhiên không nên hy vọng Tiêu đại ca biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Tiêu đại ca như thế mới là người nàng yêu. Nàng đáp: “Xin đại gia cứ nói.”
Nghe thấy A Châu gọi mình như thế khiến Tiêu Phong hơi sững ra, sau mới hỏi: “Làm sao Nguyễn cô nương biết nội dung bức di thư của ân sư ta?”
A Châu biết Tiêu Phong sẽ có thắc mắc nên đã nghĩ cách ứng phó từ trước: “Không phải trước đây tôi tưởng vị đại ca đứng đầu là cha mình đó sao? Từ sau khi sinh ra tôi chưa từng gặp cha, năm lên một tuổi lại được mẹ gửi cho người khác. Gần đây tôi đi tìm tung tích cha mẹ, không ngờ lại vô tình biết được bí mật này.”
Nghe được thân thế A Châu, Tiêu Phong không khỏi nghĩ: “Tuy mình không biết cha mẹ nhưng vẫn luôn nghĩ nhà họ Kiều là cha mẹ ruột, hóa ra vẫn may mắn hơn cô gái này.” Chàng chăm chú nghe A Châu nói tiếp:
“Chuyện trong thư tôi nghe được từ chỗ phu nhân Mã phó bang chủ, Khang Mẫn.” Nàng ngừng lại một lát rồi nói: “Đại gia, có thể mang túi quần áo của tôi đến đây được không?”
Tiêu Phong bèn đi lấy ngay.
Trong túi còn nhiều đồ cá nhân nên A Châu hơi ngượng khi phải mở ra trước mặt Tiêu Phong. Thấy chàng vẫn bình tĩnh như không, nàng đành quay lưng lại, lấy tấm vải có chép chữ Khiết Đan ra.
“Tôi chính tai nghe thấy Khang Mẫn nhắc đến chuyện thân thế của ngài. Khi ấy tôi đã biết cha ruột mình là Trấn Nam vương Đại Lý Đoàn Chính Thuần, Khang Mẫn lại nói năm xưa người phục kích cha mẹ ngài ở Nhạn Môn quan chính là Đoàn vương gia. Tôi vừa sợ hãi vừa thấy kỳ lạ, tại sao cha ngài lại bị phục kích ở Nhạn Môn quan? Tại sao cha tôi lại thành kẻ giết người? Vậy nên tôi tìm đến Nhạn Môn quan, thấy trên vách đá có khắc chữ Khiết Đan, tôi tò mò nên sao chép lại, sau đó mang đi hỏi người đọc hiểu tiếng Khiết Đan mới biết chữ trên vách đá ý là: “Phong Nhi vừa đầy năm, ta đưa vợ đến nhà ngoại dự tiệc, trên đường về đột ngột gặp phải kẻ ác Nam triều. Sự tình bất ngờ, vợ con đều bị kẻ ác giết hại, ta cũng không thiết sống nữa. Ân sư truyền thụ võ công của ta là người Hán, ta từng thề không giết người Hán nhưng không ngờ nay đã hại hơn mười người. Vừa xấu hổ vừa đau đớn, sau khi chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại ân sư. Tiêu Viễn Sơn tuyệt bút.” Bởi vậy tôi mới biết lời Khang Mẫn nói gần như là sự thật.”
Tiêu Phong nghĩ, sư phụ giao thư cho Mã phó bang chủ, Mã phu nhân biết cũng không có gì lạ. Chàng lại nhớ đến lúc A Châu chép chữ tại Nhạn Môn quan, quả thật đã có chuẩn bị trước, hóa ra nàng vốn đã biết ý nghĩa những chữ Khiết Đan ấy. Hơn nữa, những gì nàng nói cũng giống hệt lời ân sư Huyền Khổ nói, xem ra là sự thật.
Huyền Khổ biết Tiêu Phong đã thấu tỏ thân thế nên không giấu giếm gì, nhưng vẫn tha thiết khuyên chàng bỏ qua thù hận.
Tiêu Phong nhận lấy tấm vải có chữ Khiết Đan, trong lòng đau đớn vạn phần. Chữ trên vách đá do cha chàng để lại, vậy cha mẹ chàng có tội tình gì? Thù giết cha mẹ này sao có thể không báo?
Chàng nhìn về phía A Châu, chàng vốn chẳng thân quen gì với nàng, nếu đúng như nàng nói rằng vẫn tưởng đại ca đứng đầu phục kích cha mẹ chàng, hại chàng tan nhà nát cửa là cha ruột nàng, chàng ắt sẽ tìm ông ta báo thù thì tại sao phải đến nói cho chàng?
“Tôi không đành lòng giấu thân thế của ngài, có thể một ngày nào đó sẽ có người dùng chuyện này gây hại đến ngài. Huống hồ, nhân quả tuần hoàn, quả ngày hôm nay chính bởi nhân của hôm qua. Trốn tránh cũng vô dụng.”
A Châu lại nói tiếp: “Đại gia, ngài là đại anh hùng tôi vẫn luôn kính ngưỡng.”
Tiêu Phong nhếch môi: “Ta là người Khiết Đan, chuyện này chắc chắn không phải giả. Nguyễn cô nương, ta như vậy, cô còn kính ngưỡng ta sao?”
“Tôi kính trọng ngài không phải vì thân phận. Ngài là người Hán cũng được mà Khiết Đan cũng không sao, ngài mãi mãi là đại anh hùng tôi kính trọng.” Mặt A Châu đỏ bừng, nàng khẽ cúi đầu. Hiện giờ nàng đang rất vui sướng, nàng được sống lại, cha nàng không phải kẻ thù của Tiêu đại ca nữa. Chuyện cứ như trong mơ vậy.
Thương thay cho Tiêu Phong đang rối như tơ vò, chàng không rành chuyện nam nữ, sao có thể hiểu được tấm lòng của A Châu? Chàng chỉ nghĩ: “Phải rồi, nếu Nguyễn cô nương khinh thường ta là người Khiết Đan thì sao còn lặng lẽ đến giao di thư cho ta.” Tiêu Phong lại nhìn A Châu, cảm xúc dành cho nàng đã hoàn toàn khác trước.
“Đại gia… sau này ngài có dự định gì không?”
Nếu đã biết đại ca đứng đầu là Huyền Từ phương trượng, cha mẹ Tiêu đại ca chết oan, chàng nhất định sẽ đến Thiếu Lâm tự báo thù. Nàng nhớ đến kiếp trước, rất nhiều người gặp họa sát thân chỉ vì muốn che giấu thân phận của Huyền Từ, những chuyện dơ bẩn ấy còn đổ hết lên đầu Tiêu đại ca. Những người đó khả năng cao là bị chính Huyền Từ sát hại, A Châu cũng rất oán hận, chỉ mong nhanh chóng vạch trần bộ mặt giả dối của ông ta.
Lại còn ả Khang Mẫn, rõ ràng cô ta biết sự thật nhưng lại muốn hãm hại Đoàn vương gia, không biết là do đâu.
Suy nghĩ của A Châu cũng chính là ý trong lòng Tiêu Phong.
“Ta muốn tới núi Thiếu Thất nhưng trước đó ta phải từ chức bang chủ Cái Bang đã.”
A Châu hiểu, một Tiêu Phong là người Khiết Đan có thể báo thù trên núi Thiếu Thất nhưng bang chủ Cái Bang Kiều Phong thì không.
Sau khi biết chân tướng, Tiêu Phong đau khổ vô cùng, không biết là vì chính mình hay là vì cha mẹ.
Chàng nhìn A Châu, nàng đang lo lắng nhìn chàng, đôi mắt ấy dịu dàng xiết bao. Tiêu Phong thấy ấm áp hơn hẳn, chàng nói: “Trước đây Tiêu mỗ có nhiều chỗ hiểu nhầm cô nương, khi đó ta đang rối bời, cô nương đừng nghĩ nhiều.”
A Châu vội vàng nói: “Tôi hiểu mà, sao tôi có thể nghĩ ngợi được?”
Thấy Tiêu Phong xưng “Tiêu mỗ”, nàng cũng nói: “Tiêu đại gia, Nguyễn là họ mẹ tôi, tất nhiên tôi cũng họ Nguyễn. Tôi tên là A Châu, ngài cứ gọi A Châu là được.”
Tiêu Phong đáp không chút do dự: “Được, A Châu. Cô nghỉ ngơi đi, chịu khó thêm mấy ngày nữa sẽ không sao.”
A Châu đáp lời, lại thấy Tiêu Phong ra ngoài, không kìm được mà hỏi: “Tiêu đại gia, khi nào ngài định lên núi Thiếu Thất?”
“Đợi ta xử lý chuyện Cái Bang xong sẽ đi ngay, nhiều thì năm ngày, ít thì hai ngày.”
“Vậy ngài đừng bỏ tôi lại nhé.” Vốn A Châu muốn đi tìm A Tử trước rồi dẫn con bé về Tiểu Kính Hồ nhưng không ngờ đại ca đứng đầu lại không phải Đoàn Chính Thuần, nàng nghĩ đến những thủ đoạn độc ác của ông ta ở kiếp trước nên không yên lòng để Tiêu Phong lên núi Thiếu Thất một mình.
Tiêu Phong khó hiểu nhìn A Châu, đương nhiên chàng rất cảm kích nàng nhưng nếu nàng đã đưa thư rồi thì không cần thiết phải cùng lên núi Thiếu Thất. Chuyến đi này của chàng là để báo thù, đó là chuyện của một mình chàng, không nên để A Châu đi cùng.
A Châu vội vàng giải thích: “Không hiểu sao chuyện này lại dính líu đến Đoàn vương gia, tôi nghĩ nếu đến núi Thiếu Thất có lẽ sẽ biết được chút manh mối.”
Trên thực tế, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện nàng cần làm nhất là đến Tín Dương tìm Khang Mẫn.
Chắc chắn Khang Mẫn có vấn đề.
Tiêu Phong không nghi ngờ A Châu, dù sao nếu Khang Mẫn có gì giấu giếm thì cũng có thể là vì muốn che giấu thân phận của đại ca đứng đầu.
Chàng gật đầu, bảo A Châu nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Lát sau, có tiểu nhị mang đồ ăn tới, nói là do Tiêu Phong dặn dò. Cơ thể A Châu đã hồi phục nên nàng tự ăn cơm, cũng không hỏi nhiều.
Hai ngày sau, Tiêu Phong triệu tập tất cả đệ tử Cái Bang ở rừng Hạnh Tử bên ngoài thành Lạc Dương.
—-Tác giả có lời muốn nói:
A Châu: “Chàng đâu chỉ là anh hùng thiếp kính ngưỡng, chàng là tín ngưỡng của thiếp.”
Tiêu Phong (nghĩ): “Ấy ngại quá, ta phải làm gì để giữ vững phong độ bây giờ?”
Tác giả: “Không sao, mặt anh đen thế có thẹn cũng không nhận ra đâu.”
“Hòa thượng Thiếu Lâm tự?” Đầu óc A Châu rối bời, nàng giật lấy lá thư trên tay Tiêu Phong mà không kịp nghĩ ngợi, đọc kỹ một lượt. Những câu chữ vẫn giống hệt như kiếp trước nhưng điều khác biệt lại nằm ở phần lạc khoản có tên của đại ca đứng đầu. Kiếp trước Trí Quang đại sư đã xé phần này đi, nàng và Tiêu đại ca tốn bao công sức mới moi được thông tin từ chỗ Mã phu nhân Khang Mẫn. Khang Mẫn nói vị đại ca đứng đầu ấy là Trấn Nam vương của Đại Lý, nàng và Tiêu đại ca cùng tìm đến Tiểu Kính Hồ, đó cũng là lúc nàng biết được thân thế của mình. Một bên là người cha tuy không nuôi dưỡng nhưng có công sinh thành, một bên là người yêu đang tràn đầy lòng căm hận muốn báo thù, nàng chỉ có có con đường chết.
Không cách nào vẹn toàn đôi bên.
Thế nhưng hiện tại, giấy trắng mực đen ghi rõ ràng vị đại ca đứng đầu kia chính là phương trượng Thiếu Lâm tự, Huyền Từ đại sư.
Rốt cuộc sai sót ở đâu?
Những hình ảnh kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu A Châu.
Đầu tiên là bộ y phục chứa những chữ viết Khiết Đan ở Nhạn Môn quan, Trí Quang đại sư nói đó là do đại ca đứng đầu ghi lại, vậy ắt bộ y phục đó phải thuộc về ông ta. Đó chính xác là áo cà sa mà hòa thượng Thiếu Lâm tự hay mặc, Trấn Nam vương Đại Lý e là không có thứ đồ như thế.
Thứ hai, thảm kịch Nhạn Môn quan xảy ra hơn ba mươi năm trước, lúc ấy Trấn Nam vương Đại Lý có lẽ chỉ chừng hai mươi, lại ở tận Nam Cương xa xôi, sao có thể hiệu triệu nhiều anh hùng Trung Nguyên đến thế, họ đến chết còn cố gắng bảo toàn thanh danh ông ta.
Thứ ba, nếu võ lâm Trung Nguyên biết tin cha mẹ Tiêu đại ca đến Thiếu Lâm tự trộm kinh thư thì sao Thiếu Lâm tự có thể khoanh tay đứng nhìn? Trấn Nam Vương ở tận Đại Lý xa xôi càng không có khả năng kêu gọi người tập kích cha mẹ Tiêu đại ca.
Hóa ra kẻ thù giết cha mẹ của Tiêu đại ca không phải cha nàng.
Có nhiều điểm đáng ngờ đến vậy mà nàng lại không hề nhận ra.
Để bản thân chết một cách hồ đồ như thế.
Tiêu đại ca ở kiếp trước sau khi biết được chân tướng sẽ thấy thế nào…
A Châu không dám nghĩ tiếp, đột nhiên nàng cảm nhận được có gì đó trong cổ họng, miệng trào ra một ngụm máu rồi hôn mê bất tỉnh.
Tiêu Phong dùng một tay đỡ A Châu, tức giận quát: “Cô đừng hòng giả chết! Nói mau, sao lại đem thứ này đến lừa ta?”
Trong lòng chàng cũng rối loạn, để di thư lại rồi đưa tay thử kiểm tra hô hấp của A Châu, còn cầm tay nàng lên bắt mạch, thấy nàng ngất thật lại càng bực bội hơn. May là chàng vẫn nghĩ đến đại cục, bế A Châu lên ngựa, phi thẳng đến thành Lạc Dương.
Lúc A Châu tỉnh lại, vừa hay thấy Tiêu Phong mang thuốc đến. Chàng thấy nàng đã tỉnh bèn đưa bát thuốc cho nàng: “Đại phu nói cô kích động quá mức nên ảnh hưởng đến cơ thể, uống vài thang thuốc là được.”
A Châu ngạc nhiên nhìn Tiêu Phong, thấy chàng vẫn kiên nghị, không mảy may nghi ngờ. Nàng cố che giấu nỗi lòng, nhẹ giọng cảm ơn, nhận lấy bát thuốc.
Tiêu Phong chăm chú nhìn A Châu, cô gái này đã hôn mê suốt bốn ngày. Chàng nhờ Ngô trưởng lão của Cái Bang chăm sóc nàng còn mình vừa xử lý sự vụ trong bang vừa đi đến núi Thiếu Thất gặp cha mẹ. Chàng được Huyền Khổ đại sư của Thiếu Lâm tự truyền thụ võ công từ nhỏ, vài năm sau lại gia nhập Cái Bang, được ân sư Uông Kiếm Thông cực kỳ coi trọng. Trong bang có rất nhiều chuyện phải làm, sau khi vào bang mỗi năm chàng chỉ về nhà được vài lần. Ba năm trước trở thành bang chủ Cái Bang, số lần về nhà lại càng ít hơn. Không ngờ lần này về lại là để hỏi thăm thân thế của mình. Cha mẹ chàng cũng không hề giấu giếm, nói là trước đây Huyền Từ phương trượng giao chàng cho họ còn thân phận thực sự của chàng thì họ không rõ. Vậy là lá thư mà cô gái họ Nguyễn này đưa đến có một nửa là thật.
Đêm ấy chàng đến tìm ân sư Huyền Khổ, cũng biết được bản thân là ai, từ đâu tới.
Không ngờ Tiêu Phong chàng tự xưng là anh hùng hào kiệt mà đến nay mới biết được cội nguồn, thực là uổng phí hơn hai mươi năm sống trên đời.
Đối mặt với A Châu, chàng thầm nghĩ không biết cô gái này rốt cuộc là người phương nào, làm sao lại biết đến di thư mà sư phụ giao cho Mã phó bang chủ? Nàng lấy được thư lại bất chấp nguy hiểm đến giao tận tay chàng, rõ ràng không có ý làm hại.
“…Đa tạ Kiều bang chủ.”
“Sợ là sau này ta không mang họ Kiều, cũng không còn là bang chủ gì nữa. Nguyễn cô nương không cần gọi ta như thế.” Tiêu Phong nhận lấy bát thuốc đã cạn.
A Châu không biết đáp lại thế nào, lại nghe Tiêu Phong nói: “Trước đây là ta hiểu nhầm Nguyễn cô nương, trong lòng vẫn còn nghi vấn, mong Nguyễn cô nương giải đáp giúp.”
Tuy giọng điệu khách khí nhưng A Châu thấy rõ ý trên mặt chàng lại rõ ràng là: “Nếu cô không nói thì ta cho sẽ cho cô một chưởng chết ngay.” Nàng thầm nghĩ, quả nhiên không nên hy vọng Tiêu đại ca biết thương hoa tiếc ngọc. Nhưng Tiêu đại ca như thế mới là người nàng yêu. Nàng đáp: “Xin đại gia cứ nói.”
Nghe thấy A Châu gọi mình như thế khiến Tiêu Phong hơi sững ra, sau mới hỏi: “Làm sao Nguyễn cô nương biết nội dung bức di thư của ân sư ta?”
A Châu biết Tiêu Phong sẽ có thắc mắc nên đã nghĩ cách ứng phó từ trước: “Không phải trước đây tôi tưởng vị đại ca đứng đầu là cha mình đó sao? Từ sau khi sinh ra tôi chưa từng gặp cha, năm lên một tuổi lại được mẹ gửi cho người khác. Gần đây tôi đi tìm tung tích cha mẹ, không ngờ lại vô tình biết được bí mật này.”
Nghe được thân thế A Châu, Tiêu Phong không khỏi nghĩ: “Tuy mình không biết cha mẹ nhưng vẫn luôn nghĩ nhà họ Kiều là cha mẹ ruột, hóa ra vẫn may mắn hơn cô gái này.” Chàng chăm chú nghe A Châu nói tiếp:
“Chuyện trong thư tôi nghe được từ chỗ phu nhân Mã phó bang chủ, Khang Mẫn.” Nàng ngừng lại một lát rồi nói: “Đại gia, có thể mang túi quần áo của tôi đến đây được không?”
Tiêu Phong bèn đi lấy ngay.
Trong túi còn nhiều đồ cá nhân nên A Châu hơi ngượng khi phải mở ra trước mặt Tiêu Phong. Thấy chàng vẫn bình tĩnh như không, nàng đành quay lưng lại, lấy tấm vải có chép chữ Khiết Đan ra.
“Tôi chính tai nghe thấy Khang Mẫn nhắc đến chuyện thân thế của ngài. Khi ấy tôi đã biết cha ruột mình là Trấn Nam vương Đại Lý Đoàn Chính Thuần, Khang Mẫn lại nói năm xưa người phục kích cha mẹ ngài ở Nhạn Môn quan chính là Đoàn vương gia. Tôi vừa sợ hãi vừa thấy kỳ lạ, tại sao cha ngài lại bị phục kích ở Nhạn Môn quan? Tại sao cha tôi lại thành kẻ giết người? Vậy nên tôi tìm đến Nhạn Môn quan, thấy trên vách đá có khắc chữ Khiết Đan, tôi tò mò nên sao chép lại, sau đó mang đi hỏi người đọc hiểu tiếng Khiết Đan mới biết chữ trên vách đá ý là: “Phong Nhi vừa đầy năm, ta đưa vợ đến nhà ngoại dự tiệc, trên đường về đột ngột gặp phải kẻ ác Nam triều. Sự tình bất ngờ, vợ con đều bị kẻ ác giết hại, ta cũng không thiết sống nữa. Ân sư truyền thụ võ công của ta là người Hán, ta từng thề không giết người Hán nhưng không ngờ nay đã hại hơn mười người. Vừa xấu hổ vừa đau đớn, sau khi chết cũng không còn mặt mũi nào gặp lại ân sư. Tiêu Viễn Sơn tuyệt bút.” Bởi vậy tôi mới biết lời Khang Mẫn nói gần như là sự thật.”
Tiêu Phong nghĩ, sư phụ giao thư cho Mã phó bang chủ, Mã phu nhân biết cũng không có gì lạ. Chàng lại nhớ đến lúc A Châu chép chữ tại Nhạn Môn quan, quả thật đã có chuẩn bị trước, hóa ra nàng vốn đã biết ý nghĩa những chữ Khiết Đan ấy. Hơn nữa, những gì nàng nói cũng giống hệt lời ân sư Huyền Khổ nói, xem ra là sự thật.
Huyền Khổ biết Tiêu Phong đã thấu tỏ thân thế nên không giấu giếm gì, nhưng vẫn tha thiết khuyên chàng bỏ qua thù hận.
Tiêu Phong nhận lấy tấm vải có chữ Khiết Đan, trong lòng đau đớn vạn phần. Chữ trên vách đá do cha chàng để lại, vậy cha mẹ chàng có tội tình gì? Thù giết cha mẹ này sao có thể không báo?
Chàng nhìn về phía A Châu, chàng vốn chẳng thân quen gì với nàng, nếu đúng như nàng nói rằng vẫn tưởng đại ca đứng đầu phục kích cha mẹ chàng, hại chàng tan nhà nát cửa là cha ruột nàng, chàng ắt sẽ tìm ông ta báo thù thì tại sao phải đến nói cho chàng?
“Tôi không đành lòng giấu thân thế của ngài, có thể một ngày nào đó sẽ có người dùng chuyện này gây hại đến ngài. Huống hồ, nhân quả tuần hoàn, quả ngày hôm nay chính bởi nhân của hôm qua. Trốn tránh cũng vô dụng.”
A Châu lại nói tiếp: “Đại gia, ngài là đại anh hùng tôi vẫn luôn kính ngưỡng.”
Tiêu Phong nhếch môi: “Ta là người Khiết Đan, chuyện này chắc chắn không phải giả. Nguyễn cô nương, ta như vậy, cô còn kính ngưỡng ta sao?”
“Tôi kính trọng ngài không phải vì thân phận. Ngài là người Hán cũng được mà Khiết Đan cũng không sao, ngài mãi mãi là đại anh hùng tôi kính trọng.” Mặt A Châu đỏ bừng, nàng khẽ cúi đầu. Hiện giờ nàng đang rất vui sướng, nàng được sống lại, cha nàng không phải kẻ thù của Tiêu đại ca nữa. Chuyện cứ như trong mơ vậy.
Thương thay cho Tiêu Phong đang rối như tơ vò, chàng không rành chuyện nam nữ, sao có thể hiểu được tấm lòng của A Châu? Chàng chỉ nghĩ: “Phải rồi, nếu Nguyễn cô nương khinh thường ta là người Khiết Đan thì sao còn lặng lẽ đến giao di thư cho ta.” Tiêu Phong lại nhìn A Châu, cảm xúc dành cho nàng đã hoàn toàn khác trước.
“Đại gia… sau này ngài có dự định gì không?”
Nếu đã biết đại ca đứng đầu là Huyền Từ phương trượng, cha mẹ Tiêu đại ca chết oan, chàng nhất định sẽ đến Thiếu Lâm tự báo thù. Nàng nhớ đến kiếp trước, rất nhiều người gặp họa sát thân chỉ vì muốn che giấu thân phận của Huyền Từ, những chuyện dơ bẩn ấy còn đổ hết lên đầu Tiêu đại ca. Những người đó khả năng cao là bị chính Huyền Từ sát hại, A Châu cũng rất oán hận, chỉ mong nhanh chóng vạch trần bộ mặt giả dối của ông ta.
Lại còn ả Khang Mẫn, rõ ràng cô ta biết sự thật nhưng lại muốn hãm hại Đoàn vương gia, không biết là do đâu.
Suy nghĩ của A Châu cũng chính là ý trong lòng Tiêu Phong.
“Ta muốn tới núi Thiếu Thất nhưng trước đó ta phải từ chức bang chủ Cái Bang đã.”
A Châu hiểu, một Tiêu Phong là người Khiết Đan có thể báo thù trên núi Thiếu Thất nhưng bang chủ Cái Bang Kiều Phong thì không.
Sau khi biết chân tướng, Tiêu Phong đau khổ vô cùng, không biết là vì chính mình hay là vì cha mẹ.
Chàng nhìn A Châu, nàng đang lo lắng nhìn chàng, đôi mắt ấy dịu dàng xiết bao. Tiêu Phong thấy ấm áp hơn hẳn, chàng nói: “Trước đây Tiêu mỗ có nhiều chỗ hiểu nhầm cô nương, khi đó ta đang rối bời, cô nương đừng nghĩ nhiều.”
A Châu vội vàng nói: “Tôi hiểu mà, sao tôi có thể nghĩ ngợi được?”
Thấy Tiêu Phong xưng “Tiêu mỗ”, nàng cũng nói: “Tiêu đại gia, Nguyễn là họ mẹ tôi, tất nhiên tôi cũng họ Nguyễn. Tôi tên là A Châu, ngài cứ gọi A Châu là được.”
Tiêu Phong đáp không chút do dự: “Được, A Châu. Cô nghỉ ngơi đi, chịu khó thêm mấy ngày nữa sẽ không sao.”
A Châu đáp lời, lại thấy Tiêu Phong ra ngoài, không kìm được mà hỏi: “Tiêu đại gia, khi nào ngài định lên núi Thiếu Thất?”
“Đợi ta xử lý chuyện Cái Bang xong sẽ đi ngay, nhiều thì năm ngày, ít thì hai ngày.”
“Vậy ngài đừng bỏ tôi lại nhé.” Vốn A Châu muốn đi tìm A Tử trước rồi dẫn con bé về Tiểu Kính Hồ nhưng không ngờ đại ca đứng đầu lại không phải Đoàn Chính Thuần, nàng nghĩ đến những thủ đoạn độc ác của ông ta ở kiếp trước nên không yên lòng để Tiêu Phong lên núi Thiếu Thất một mình.
Tiêu Phong khó hiểu nhìn A Châu, đương nhiên chàng rất cảm kích nàng nhưng nếu nàng đã đưa thư rồi thì không cần thiết phải cùng lên núi Thiếu Thất. Chuyến đi này của chàng là để báo thù, đó là chuyện của một mình chàng, không nên để A Châu đi cùng.
A Châu vội vàng giải thích: “Không hiểu sao chuyện này lại dính líu đến Đoàn vương gia, tôi nghĩ nếu đến núi Thiếu Thất có lẽ sẽ biết được chút manh mối.”
Trên thực tế, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện nàng cần làm nhất là đến Tín Dương tìm Khang Mẫn.
Chắc chắn Khang Mẫn có vấn đề.
Tiêu Phong không nghi ngờ A Châu, dù sao nếu Khang Mẫn có gì giấu giếm thì cũng có thể là vì muốn che giấu thân phận của đại ca đứng đầu.
Chàng gật đầu, bảo A Châu nghỉ ngơi rồi đi ra ngoài.
Lát sau, có tiểu nhị mang đồ ăn tới, nói là do Tiêu Phong dặn dò. Cơ thể A Châu đã hồi phục nên nàng tự ăn cơm, cũng không hỏi nhiều.
Hai ngày sau, Tiêu Phong triệu tập tất cả đệ tử Cái Bang ở rừng Hạnh Tử bên ngoài thành Lạc Dương.
—-Tác giả có lời muốn nói:
A Châu: “Chàng đâu chỉ là anh hùng thiếp kính ngưỡng, chàng là tín ngưỡng của thiếp.”
Tiêu Phong (nghĩ): “Ấy ngại quá, ta phải làm gì để giữ vững phong độ bây giờ?”
Tác giả: “Không sao, mặt anh đen thế có thẹn cũng không nhận ra đâu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook